Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Phiên ngoại 04

Tác giả: Ôn Nhu Diêu Diêu

Lưu Lãng.
“Hạ Tiểu Hoa! Anh chúc phúc em!” Không nhớ là lần thứ mấy bất đắc dĩ, nói cùng một câu như vậy.
Đã sớm không hề có người trả lời.
Hạ Tiểu Hoa, sớm đã đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thanh mai trúc mã duy nhất.
Từ lúc còn rất nhỏ, rất nhỏ, đã nhận định là thanh mai trúc mã.
Toàn bộ thế giới nhiều người như vậy, cố tình, là siêu cấp nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa.
Thô lỗ Hạ Tiểu Hoa.
Yếu ớt Hạ Tiểu Hoa.
Trên bàn công tác là tấm hình chụp chung cùng Hạ Tiểu Hoa.
Không phải khi còn nhỏ, là khi lớn về sau.
Kỷ niệm nhân ngày tốt nghiệp trung học.
Đồng nghiệp trông thấy, có chút kinh sợ.
“Thầy giáo Lưu, đây không phải là siêu cấp nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa sao? Ngài làm sao có thể nhận thức?”
Hắn cười cười: “Quen biết đã lâu!”
“Khi nào thì quen? Xem ảnh chụp, tuổi còn rất trẻ!”
Hắn lắc đầu.
Khi nào thì quen biết? Sớm đã không thể nhớ. Chính là từ khi có trí nhớ đến nay, Hạ Tiểu Hoa đã là bộ dáng kia rồi.
Thời điểm ở vườn trẻ.
“Lưu Lãng! Ngươi ngay cả tằm cũng không dám động, dựa vào cái gì đòi nhận phiếu bé ngoan?” Khỉ ốm nói.
“Đúng vậy! Nuôi được mười con tằm chính là ta!” Lợn béo nói.
“Nhưng là… Cô giáo nói, tằm cưng của ta có vẻ béo…”
“Ngươi mới có 9 con! Phiếu bé ngoan của ngươi hẳn là phải thuộc về ta!” Khỉ ốm nói.
“Lấy lá trúc đến bọc tằm cưng, thật dọa người!” Lợn béo nói.
“Nhưng là…”
“Đưa phiếu bé ngoan đây!” Khỉ ốm nói.
“Lưu Lãng ngươi có bản lĩnh đừng dùng lá trúc!” Lợn béo nói.
“TMD, câm miệng, ầm ỹ ૮ɦếƭ người!” Hạ Tiểu Hoa nói.
Ngang nhiên lấy lên hai con tằm duy nhất còn sót lại trong hộp, ném đến hộp của hắn.
“Hiện tại, Lưu Lãng có 11 con!”
“Người khác cho không tính!” Khỉ ốm nói.
“Vậy sao?” Hạ Tiểu Hoa một tay bắt lấy hộp của khỉ ốm, cầm lấy hai con tằm dùng sức sờ.
Khỉ ốm oa một tiếng khóc rung trời.
Hạ Tiểu Hoa hướng quần áo chùi vài cái: “Ầm ỹ cái ௱ôЛƓ! Ngươi giờ còn 8 con, thua!”
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi cho dù giúp đỡ Lưu Lãng, hắn cũng vẫn sợ tằm cưng!” Lợn béo liều mạng che chở hộp tằm của mình.
Hạ Tiểu Hoa từ trong hộp của hắn lấy ra hai con tằm sờ chán chê, sau đó một phen túm lấy đũng quần lợn béo, không nói hai lời liền bỏ vào.
Lợn béo đứng tại chỗ, nghẹn nghiêm mặt nửa ngày, rốt cục nhịn không được oa một tiếng cũng khóc lớn.
Hạ Tiểu Hoa trở mình xem thường: “Ngươi không sợ, ngươi tự mình lấy ra!”
Khỉ ốm lôi kéo lợn béo, hai đứa một bên khóc lớn một bên nhanh chóng chạy đi.
Hạ Tiểu Hoa hướng về phía hắn, cực kỳ kiêu ngạo: “Uy! Thối tiểu quỷ! Lão nương cứu ngươi, ngươi TM ngoan ngoãn đem bài tập làm xong cho lão nương! Bằng không, ta uy ngươi ăn tằm cưng!”
Thời điểm tan học, thấy được cha Hạ Tiểu Hoa cùng chủ nhiệm lớp cãi nhau: “TNND, con gái lão tử muốn phá nhà trẻ thì mặc nó, còn nói nhiều vô nghĩa lão tử không góp tiền xây trường học mới!”
Ôm một dì chưa bao giờ thấy qua, một bước đi thẳng, đầu cũng chưa thèm quay lại liếc Hạ Tiểu Hoa một cái.
Hạ Tiểu Hoa ngồi trong góc, cắn kẹo que dì đó đưa cho.
Hắn xông lên một phen túm trụ Hạ Tiểu Hoa: “Bài tập ta không giúp ngươi làm! Ngươi đêm nay đến nhà của ta, ta dạy cho ngươi!”
Một cái kẹo que hung mãnh gõ lên đỉnh đầu hắn.
Đến buổi tối, hắn vẫn như cũ ở nhà chờ Hạ Tiểu Hoa một bộ thối nghiêm mặt không tình nguyện chạy sang làm bài tập.
Hạ Tiểu Hoa vẫn luôn là như thế, thời điểm tiểu học cũng vậy…
“Lưu Lãng lớp 3, là ngươi phải không?” Tên nhóc thứ nhất đem xe đạp của hắn đạp đổ ở giữa đường.
“Chính là hắn, Lưu Lãng lớp 3!” Tên nhóc thứ hai giương lên ngón tay chỉa vào cái mũi của hắn.
“Kháo! Rất không vừa mắt! Dựa vào cái gì bạn gái ta nói ngươi đẹp mắt hơn ta?” Tên nhóc thứ ba cuồn cuộn hướng một quyền về phía hắn, vừa vặn đánh vào hốc mắt.
Hắn ôm mắt đau, vặn vẹo thắt lưng.
Quyền cước cứ thế ào ào rơi ở trên người.
Đám đông ven đường ồn ào vây quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, Hạ Tiểu Hoa cầm cặp Ⱡồ₦g cơm cùng cái thìa nhỏ chạy vọt qua: “TMD, Lưu Lãng, ngươi có náo nhiệt cũng không thèm gọi lão nương!”
“Hạ Tiểu Hoa, rất nguy hiểm, ngươi đừng tới đây!” Hắn dùng sức đè lại nắm tay của một tên nhóc, muốn ngăn trở Hạ Tiểu Hoa.
Hạ Tiểu Hoa một phen đẩy hắn ra, giơ cái thìa hướng lỗ mũi tên nhóc thứ nhất đánh tới: “Tránh ra một bên đừng vướng tay ta, không đánh cho tên này chảy máu mũi ta không gọi là Hạ Tiểu Hoa!”
Một hồi hỗn chiến, chưa đầy 3 phút sau, ba tên nhóc ôm lỗ mũi cuồn cuộn chảy máu chạy tung trời.
Lỗ mũi Hạ Tiểu Hoa cũng chảy ra một đường máu nhỏ: “Kháo! Ngươi cái tên tàn phế, cư nhiên mất mặt để cho chúng nó đấm vào hốc mắt!”
Nói xong cầm muỗng nhỏ chỉa vào người ta cười đến ngạo mạn.
Hắn bị cười nhạo, chỉ vào máu mũi của Hạ Tiểu Hoa, hung tợn: “Ngươi cười cái gì? Ngươi còn không phải đang phun máu mũi?”
Một cái muỗng nhỏ hung hăng đánh lên đỉnh đầu hắn.
Ngày hôm sau, lão cha của Hạ Tiểu Hoa đứng ở cửa phòng giáo vụ cùng chủ nhiệm rống: “TNND, con gái tôi đánh nhau chưa bao giờ chịu thua! Viết bản kiểm điểm cái gì? Có bản lĩnh kêu mấy tên nhóc kia chuyển trường hết đi! Con gái tôi là ham mê đọc sách, làm thơ như thế nào hả? Nói lằng nhăng thêm nữa đừng hòng bảo tôi quyên tiền cho nhà trường!”
Hạ Tiểu Hoa ngồi ở góc tường bên cạnh sờ soạng xe đạp mới mua: “Uy! Lưu Lãng! Cái này hai bánh thì đi như thế nào? Từ nay về sau ta sẽ ngồi sau theo ngươi đến trường, có đánh nhau sẽ có thể tùy thời đến giúp!”
Luôn luôn giống nhau như đúc Hạ Tiểu Hoa, lên sơ trung, vẫn là giống nhau.
“Lưu Lãng kia đứng thứ nhất toàn trường, có khả năng sẽ được chọn đi học ở trường trung học trọng điểm!” Giáo sư A nói.
“Không có khả năng! Anh không có nghe nói sao, con trai hiệu trưởng năm nay cũng lên trung học. Trường ta năm nay tuyển sinh cũng không tốt, chỉ tiêu xét tuyển học sinh lên trường trên cũng chỉ có một!” Giáo sư B nói.
“Vài năm nay, tuyển sinh ở trường ta càng ngày càng kém, đầu tháng ba chuyển trường hơn phân nửa!” Giáo sư A nói.
“Không có việc gì, Hạ Tiểu Hoa sắp tốt nghiệp. Chờ con bé đó đi, tuyển sinh liền khôi phục!” Giáo B nói.
“Nhưng là chỉ có một chỉ tiêu, Lưu Lãng nhân tài tốt như vậy, không được chọn, lãng phí!” Giáo sư còn A nói.
“Trừ phi Lưu Lãng có thể ôm mấy bọc tiền giống cha Hạ Tiểu Hoa ném vào đầu hiệu trưởng, bằng không, rất khó!” Giáo sư B lại nói.
Hắn cúi đầu, liều mạng sửa bài kiểm tra trong tay: “Hạ Tiểu Hoa, ta đã nói 10 lần rồi, nơi này phải viết là X, mới có thể tìm ra Y!”
Hạ Tiểu Hoa ngửa đầu: “Uy! Lưu Lãng! Trường trung học trọng điểm có phải hay không rất cao cấp?”
Hắn lắc đầu: “Không phải. Chỉ là trường trung học trọng điểm thì cơ hội lên đại học sẽ dễ hơn!”
“Vậy sao?” Hạ Tiểu Hoa gật đầu, hướng qua bàn giáo sư B ồn ào: “Uy! Thầy B, nhà hiệu trưởng ở đâu?”
Hắn chờ sốt ruột một buổi tối, Hạ Tiểu Hoa không có đến nhà làm bài tập.
Ngày hôm sau, giáo sư B nói: “Lưu Lãng, hiệu trưởng tìm em đến phòng làm việc, đi xem đi!”
Hiệu trưởng cười tủm tỉm nói với hắn: “Lưu Lãng, em không cần lo lắng, chuyện lên trường trung học trọng điểm học, không thành vấn đề!”
Hắn cười cười: “Hiệu trưởng, ngài chọn Hạ Tiểu Hoa đi! Dù sao chỉ tiêu cũng chỉ có một!”
Thời điểm công bố, cha Hạ Tiểu Hoa đứng ở trường học chảy lệ: “TNND, con gái ta thật có tiền đồ! Có thể vào trường trung học trọng điểm! Con gái ta thật có tiền đồ!”
Hạ Tiểu Hoa nhìn ba chữ tên mình đỏ thẫm đứng đầu danh sách, há to miệng: “Nha Lưu Lãng! Ngươi tự mình có thể thi đỗ vào trường trung học trọng điểm, sao không sớm nói với lão nương?”
Trên bảng tin là danh sách trúng tuyển vào trường trung học trọng điểm. Lưu Lãng, xếp phía dưới Hạ Tiểu Hoa, khoảng cách gần 1 cm.
Một cm mà thôi.
Gần như vậy.
Lại hóa xa xôi.
Hạ Tiểu Hoa lên trung học, ngày càng tham gia vào các hoạt động xã giao của cha nàng.
Tiệc từ thiện, nghi thức khai mạc, dạ vũ.
Xã hội thượng lưu, càng ngày càng xâm nhập vào nàng.
Buổi tối Hạ Tiểu Hoa đến nhà hắn làm bài tập, càng ngày càng ít.
Rốt cục có một ngày, hắn đi học thêm về muộn, thời điểm đi qua biệt thự nhà Hạ Tiểu Hoa, thấy nàng đang ngồi xổm bên cạnh cửa, đồng phục trung học trên người ẩm ướt hơn phân nửa, mặt cũng đỏ bừng, chưa vào nhà.
“Tiểu Hoa, em thế nào không về nhà?”
Hạ Tiểu Hoa đứng lên, hướng một chút về phía hắn cười: “TMD hỗn lão nhân lại mang a di về nhà lêu lổng!”
Hắn nhìn chằm chằm đồng phục ướt hơn phân nửa của Hạ Tiểu Hoa, bỗng nhiên có loại cảm giác quái dị.
“Tiểu Hoa, trước đến nhà của anh đi!”
“Ba mẹ anh không có nhà sao?” Hạ Tiểu Hoa nhăn nhó sắp không giống Hạ Tiểu Hoa.
Khi Hạ Tiểu Hoa được 5 tuổi, cha mẹ hắn cấm cùng nàng tiếp xúc. Lão cha Hạ Tiểu Hoa khiêng bao lớn bao nhỏ, gặp qua cha mẹ hắn, đem cấm đổi thành không phản đối. Lại sau đó, khiêng thêm nhiều lần nữa, đem đổi thành đồng ý.
Hạ Tiểu Hoa từ trước đến nay là không sao cả, cũng rất ít đem cha mẹ hắn để vào mắt.
Đột nhiên hỏi, khiến hắn sửng sốt.
Hắn lắc lắc đầu nói: “Không có!”
Hạ Tiểu Hoa thí điên thí điên, ở nhà hắn tắm rửa, thay quần áo thể thao của hắn.
Đồng phục thể dục của trường, mặc trên người Hạ Tiểu Hoa có vẻ rộng ra một vòng.
“Lưu Lãng, em đi đây! Em phải đi lấy chồng!”
Hạ Tiểu Hoa đỏ mặt thẹn thùng như vậy, đi rồi, rốt cục không trở về.
Cho dù hắn đứng ở trong phòng học nhìn trần nhà ngẩn người.
Cho dù cuộc thi có thất bại.
Cho dù hắn lại cùng Hạ Tiểu Hoa nói: “Tới nhà của anh đi!”
Lại không thể tới được nữa.
Thẳng đến khi hắn nhịn không nổi nữa, cầm tay Hạ Tiểu Hoa nói: “Tiểu Hoa, anh thích em!”
Hạ Tiểu Hoa nghiêm mặt: “Ngưu Lang, anh nói, cảm giác thích, là cái dạng gì?” Đôi mắt nhỏ mờ mịt.
“Thích chính là thích, không có cái dạng gì!”
“Đúng!” Hạ Tiểu Hoa liều mạng gật đầu: “Thích chính là thích, đúng!”
“Tiểu Hoa! Anh là thật sự thích em!”
Nhưng đã muộn.
Khoảng cách 1 cm, đã muốn kéo xa.
Càng ngày càng xa.
Vô luận từ nay về sau, tìm bao nhiêu năm, một lần lại một lần lặp lại: “Tiểu Hoa! Anh là thật sự thích em!”
Là thật thích.
Thích mặc dù đã kết hôn, vẫn như cũ thích.
Thích mặc dù nói: “Hạ Tiểu Hoa! Anh chúc phúc cho em!”
Nói lớn tiếng như vậy, cũng vẫn như cũ, thích…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc