Ông Xã, Đầu Hàng Đi - Chương 49

Tác giả: Ôn Nhu Diêu Diêu

“Uy! Ngưu Lang! Anh có nhớ rõ những lời mình nói trong lúc uống rượu không?” Ta mặc đồng phục thể dục của Ngưu Lang, cầm bánh ngô gà, nâng đầu nhìn trần.
Ngưu Lang mặc tạp dề, một bên hướng nồi lẩu đổ thịt viên, một bên thuận miệng đáp: “Nhớ rõ chứ! Anh nhớ rõ không biết mình đã quên cái gì?”
Ta trừng mắt: “Đó là anh nhớ không được, mới có thể nghĩ không biết chính mình đã quên cái gì!”
Vươn đũa đảo thịt viên, bị Ngưu Lang một chưởng chụp lấy: “Tiểu Hoa, em ở trong biệt thự này một tuần rồi, cửa cũng chưa bước ra. Em là tính ở chỗ này tự sinh tự diệt cả đời?”
Ta dùng sức nuốt nước miếng: “Uy, thịt viên rốt cục muốn nấu bao lâu?”
“Tiểu Hoa, em làm trò này nọ! Nếu mấy ngày hôm trước dì dọn vệ sinh đến đây không phát hiện ra em, anh tìm lâu như vậy mà còn không có biết em chạy về đâu! Em quần áo cũng không có một bộ, di động càng không, giống như chạy nạn, đây là đang làm cái gì?” Ngưu Lang dùng sức trừng đồ thể thao trên người ta, đôi mắt nhỏ đặc biệt tà ác.
Ta không được tự nhiên túm túm: “Mượn mặc một chút, keo kiệt cái gì? Dù sao anh cũng không mặc được nữa!”
Ngưu Lang quay đầu, lại hướng trong nồi thả đậu phụ: “Em mặc quần áo thành cái đức hạnh này, làm anh nhớ đến một chuyện thật lâu, thật lâu trước kia!”
Ta hắc hắc cười đến vô cùng dâm dãng: “A, nhớ tới năm đó thịt bò Khả Nhạc?” Khả Nhạc rất thích mặc đồ thể thao đi.
Ngưu Lang ngẩn người, đột nhiên trầm mặc, không lên tiếng nữa.
Ta cũng trầm mặc theo, im lặng ăn lẩu.
Ăn xong rồi, ta ngồi ở trên ghế vắt chân tán gẫu, Ngưu Lang thu dọn bát đũa. Dọn được một nửa, đột nhiên nói: “Hạ Tiểu Hoa, em không phải là bội tình bạc nghĩa tiểu minh tinh chứ?”
Cây tăm trong tay ta thiếu chút nữa đâm vào lợi. Chạy nhanh rút ra, căm giận nói: “Ngưu Lang, anh quá độc ác!”
Ngưu Lang trừng mắt liếc ta một cái: “Em không xem TV? Thần Tư hủy hai hợp đồng vốn thuận lợi, bay đến Singapore!”
Ta mở lớn miệng. Trước đó không lâu tên quản lý ẻo lả kia còn đặc biệt hùng tâm tráng trí thề sống thề ૮ɦếƭ trong hai năm tới nhất định sẽ công hãm thị trường trong nước đâu!
Ngưu Lang thu hồi ánh mắt: “Nhìn phản ứng của em, hẳn là cùng em không quan hệ. Tiểu Hoa, em chạy về đây, cửa lớn cổng nhỏ không có bước ra, ăn cơm cũng gọi người ta mang đến, rốt cuộc là vì trốn cái gì?”
Ta nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc thừa nhận: “Trốn Diệp Hy!”
Lúc này đây, đổi thành Ngưu Lang há to miệng.
Ta dùng sức cong đầu: “Em cũng không biết. Dù sao Diệp Hy bị em giật điện một lần, đột nhiên biến thành xấu tính. Không có việc gì đến trước mặt em lắc lư, uống say còn đến trước mặt em nói mê sảng. Còn, còn câu dẫn em…”
“Giật điện?” Ngưu Lang há to miệng đến nỗi có thể nuốt được cả nắm tay.
Ta tức giận: “Nói tóm lại, em muốn trốn. Anh cảm thấy em lớn lên với bộ dạng này là có thể chống lại được khuôn mặt nhỏ bé câu dẫn của Diệp Hy sao?”
“…” Ngưu Lang lại trầm mặc. Cúi đầu thu dọn xong, cởi bỏ tạp dề.
“Tiểu Hoa, anh về đây. Mấy ngày tới bận làm tổng kết cuối năm, anh không thể đến. 31 này sinh nhật em, anh sẽ qua!”
Ta lập tức đứng lên, thí điên thí điên chạy ra mở cửa: “Đi thôi, đi thôi, đừng có bận tâm! 31 này anh không rảnh cũng đừng ép buộc, dù sao nhiều năm nay em cũng không làm sinh nhật!”
“Tiểu Hoa, cho dù không làm sinh nhật, cũng cùng nhau đón năm mới đi?” Ngưu Lang đi tới cửa, quay đầu lại nhìn ta một cái.
“Đi đi, không cần ép buộc, không cần ép buộc!” Ta hừ hừ, đem Ngưu Lang một phen đẩy ra khỏi cửa, đóng lại.
Chạy vào phòng tắm, ở một đống quần áo nhăn nhúm trở mình a trở mình, tìm ra được tấm chi phiếu vẫn chính tề như cũ.
Di động bị Diệp Hy quăng, trực tiếp bị tê liệt ở trên đường ra khách sạn. Dãy số đã bị đánh mất sạch sẽ, dùng sức nhớ, lại nghĩ không ra.
Cuối cùng, chỉ có thể đành buông tha cho, đem chi phiếu cất vào trong phong bì, điền địa chỉ khách sạn, kêu chuyển phát nhanh đến lấy gửi đi.
Điện thoại vừa buông, đầu kia đã ấn chuông cửa.
Chậc chậc! Quá hiệu suất!
Ta thí điên thí điên mở cửa, một cái giày thể thao ngay lập tức nện vào ót: “TMD! Hạ Tiểu Hoa!”
Khả Nhạc vọt vào, hai tay liều mạng lau mỳ sợi lệ.
Một phen kháp trụ cổ ta: “TMD! Hạ Tiểu Hoa! Ta Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi! Ngươi này cái tai họa!”
“Nha! Khả Nhạc, đã lâu không thấy ngươi! Ngươi một chút cũng không có dịu dàng của con gái đâu!” Ta gỡ xuống giày thể thao trên ót, hướng Khả Nhạc chào hỏi.
Khả Nhạc Ϧóþ cổ ta càng dùng lực đạo: “Còn không đều là vì ngươi! Hỗn đản! Nếu không vừa vặn theo dõi Lưu Lãng, huhuhuhu, ta còn tìm không ra ngươi đâu!”
Ta bị Ϧóþ đến ho khan, thật vất vả giãy dụa mới thốt ra được một câu: “Tật xấu theo dõi người khác của ngươi còn chưa có sửa được à?”
Khả Nhạc một chưởng chụp ở иgự¢ ta: “Hạ Tiểu Hoa! Ta bị đuổi việc!”
“A?” Ta rốt cục được giải thoát, vùng vẫy đứng lên: “Ngươi bội tình bạc nghĩa nhà tạo hình nổi danh quốc tế mới tới kia?”
“Phóng P!” Khả Nhạc lại giơ một chiếc giày thể thao còn thừa muốn xông lên: “1-8 hết thảy đều bị đuổi việc! Đều là vì ngươi! Chúng ta tìm không ra ngươi! Diệp Hy hết thảy đều cho chúng ta cuốn gói!”
Ta trừng lớn mắt: “Tìm ta?”
“Tìm Ngươi!” Khả Nhạc tức giận, thừa dịp ta sững sờ, lại cho cái ót ta thêm một cú: “Diệp Hy không biết nghe được tin tức gì, nói ngươi còn ở trong thành phố. Nhà ga cùng tất cả các phương tiện ra khỏi thành phố đều phái quân đội canh gác! Quân đội a! Quân đội là để dùng vào việc như vậy sao? Hạ Tiểu Hoa ngươi cái tai họa! Ta báo hành tung của ngươi!”
Khả Nhạc nói xong liền sờ di động.
Ta chạy nhanh một phen đè lại: “Ngươi dám tố cáo ta, ta liền báo cho Ngưu Lang ngươi theo dõi hắn!”
Khả Nhạc lau một chút mỳ sợi lệ, một bên hừ hừ một bên cân nhắc thế cục.
Ta mặc dày nịnh bợ: “Khả Nhạc, ta không phải bạn tốt sao? Dù sao ngươi đều đã bị cuốn gói, báo cáo cũng đã muộn, không phải sao?”
Khả Nhạc trừng mắt nhìn trần nhà, bắt đầu thực sự lo lắng cho vấn đề.
Suy nghĩ nửa ngày, nhìn ta: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi hạ độc Diệp Hy? Không chiếm được liền hạ độc, xong hết mọi chuyện?”
Ta liều mạng lắc đầu làm sáng tỏ: “Không thể nào! Ta chỉ thịt bò mà thôi!”
Khả Nhạc hồ nghi nhìn ta, một chút cũng không tin: “Thịt bò mà thôi? Lại khiến Diệp Hy tìm người thành cái dạng kia?”
Ta vô cùng thành khẩn nghiêng đầu qua: “Ta làm sao mà biết! Dù sao cũng chỉ là thịt bò mà thôi!”
“Vậy sao?” Khả Nhạc bán tín bán nghi: “Nói, ngươi cũng thực thiếu đạo đức! Muốn trốn liền trốn kỹ như vậy! Tùy tiện tìm về biệt thự trốn, làm hại bọn ta một đám người nghĩ nát đầu tìm vô số địa phương, vậy mà không nghĩ tới ngươi tùy tiện như vậy!”
Ta khinh thường hừ hừ, chính mình ngốc rồi còn oán người khác!
“Ngươi hừ cái gì?” Khả Nhạc một chưởng đánh lại đây, xóa sạch hừ hừ của ta: “Cũng đúng, về điểm này não của ngươi có thể nghĩ ra được một vài thứ rất cao minh! Diệp Hy đúng là ngốc không thể tưởng tượng được!”
Chậc chậc! Tội danh đẩy sạch sẽ cho người khác!
Khả Nhạc nhìn ta nửa ngày, đột nhiên nhảy dựng lên, hét đặc biệt lớn tiếng: “A! A! A! Hạ Tiểu Hoa! Diệp Hy! Diệp Hy sẽ không theo đuổi ngươi đấy chứ?”
Ta thiếu chút nữa bị nước miếng nghẹn ૮ɦếƭ.
Khả Nhạc càng phát ra khẳng định: “Hạ Tiểu Hoa! Diệp Hy hắn đang truy ngươi a!”
Ta tức giận, một phen túm lấy Khả Nhạc ném ra khỏi cửa: “Nói bậy! Ngươi xéo khỏi đây!”
Khả Nhạc bám vào cạnh cửa: “Uy! Hạ Tiểu Hoa! Diệp Hy thật sự đang theo đuổi ngươi!”
Ta từ trên chân muốn tháo một cái dép lê hướng ót Khả Nhạc ném tới, đột nhiên dừng lại.
“Uy! Ngươi thất nghiệp không có gì làm, thí điên thí điên đi theo dõi Ngưu Lang phải không?”
Khả Nhạc lập tức thả cái tay bám vào cửa ra, xoay người: “A! Ta trở về đây! Hạ Tiểu Hoa! Hẹn gặp lại!”
Ta một phen túm trụ cổ áo Khả Nhạc: “Uy! Đến 31 là sinh nhật ta! Ngươi đến tặng quà cho ta!”
“Được! Được!” Khả Nhạc đáp ứng, giãy dụa muốn đi.
“Đừng đến quá muộn! Thuận tiện cùng ta đón năm mới! Nhớ mang quà theo!”
“Được! Được!”
Ta buông ra Khả Nhạc, Khả Nhạc cũng không quay đầu lại. Vừa đi được vài bước, lại bị ta một phen túm trở về.
“Hạ Tiểu Hoa! Ngươi có để ta yên không?”
“Cho ta mượn 10 tệ!” Ta chắp hai tay, đôi mắt nhỏ nhìn chuyển phát viên đứng cạnh cổng đang định bấm chuông.
***
Kết quả của việc ly hôn chính là, một giờ trước khi năm mới sắp bắt đầu, ta chân chân chính chính trở thành mẹ góa con côi.
Lại mượn chiêu nghẹn nước tiểu, cầm hộp quà thật lớn trốn đi trước mặt Khả Nhạc cùng Ngưu Lang .
Cho nên, ngay cả một nơi cuối cùng để phát ngốc cũng không có.
Cho nên, còn có thể đi đâu? Thời điểm sắp già thêm một tuổi cũng là lúc nghênh đón một năm mới sắp đến.
Ta ở trung tâm thương mại lắc lư vài cái.
Thời gian quá muộn, các cửa hàng khác đều đã đóng cửa.
Ta mặc áo thể thao quá cỡ của Ngưu Lang, ôm một chuỗi kẹo hồ lô, ngồi ở đài phun nước liều mạng liếm.
Đột nhiên, bắt đầu tưởng niệm lão ba đã mất.
Ba à, con đem gia sản của ba phá tan hết rồi!
Hạ Tiểu Hoa, quả nhiên không có nhà.
Từ trong túi lấy ra thứ Ngưu Lang từng cứng rắn nhét vào lòng bàn tay ta, dường như vẫn còn nguyên độ ấm – chìa khóa nhà cũ.
Chìa khóa thật dài, phía dưới còn có một cái móc treo xinh đẹp.
Một chút cũng không thay đổi.
Chỉ là, không hề ấm áp.
Ngưu Lang nói: “Tiểu Hoa, trả lại nhà cho em!” Quá mức mê người, mê người đến nỗi dù biết rằng không được nhưng vẫn không muốn cự tuyệt.
Chỉ là, vô dụng thôi, rõ ràng đã không phải là của ta nữa rồi.
Ta đứng lên, dùng sức đem cái chìa khóa ném vào đài phun nước, hung hăng cắn một ngụm kẹo hồ lô, mắt cay xè.
Lão ba! Ba gạt người! Ba rõ ràng đáp ứng qua, cho dù ba qua đời, thế giới này cũng không chỉ còn mỗi Hạ Tiểu Hoa!
Trơ mắt nhìn cái chìa khóa dần dần chìm xuống làn nước lạnh, tiếp tục cắn kẹo hồ lô, thẳng đến khi mắt cay đến nỗi không mở ra được nữa.
Người bên cạnh, bắt đầu lục tục phát ra âm thanh sợ hãi.
Thanh âm càng ngày càng vang, đến nỗi ta miễn cưỡng phải mở mắt ra.
Rất nhiều người đang hướng về phía bầu trời đêm chỉ trỏ.
Kháo! Cuối năm còn có UFO?
Ta thí điên thí điên xoay người.
Khu nhà cao cấp của tập đoàn Diệp thị, trên đỉnh là một cái màn hình lớn xanh vàng rực rỡ, quá dọa người!
Mẫu chữ in thật lớn màu đỏ, xếp thành hàng cực kỳ chỉnh tề.
“Hạ Tiểu Hoa, về nhà đi!”
Ta dùng sức dụi mắt.
Âm thanh sợ hãi bên người ngày càng nhiều.
Ngón tay chỉ vào màn hình Diệp thị cũng ngày càng nhiều.
Ánh mắt xoa a xoa, xoa a xoa.
Chữ in màu đỏ rốt cục choáng váng, trở nên mơ hồ.
Nhưng không có biến mất.
Ta giơ một nửa que kẹo hồ lô trong tay, đưa sang cho thằng nhóc bên cạnh: “Uy! Cho em!” Đem kẹo hồ lô không nói hai lời nhét vào trong tay thằng bé: “Nói cho dì biết, trên kia viết cái gì?”
Thằng nhóc cầm lấy kẹo hồ lô, đặc biệt khinh thường: “Dì à, mắt dì có tật sao? Lớn như vậy còn nhìn không thấy!”
Kháo! Ta dùng sức đòi lại kẹo hồ lô.
Thằng nhóc chạy nhanh bảo vệ: “Dì đem nước mắt lau đi sẽ nhìn thấy!”
Ta vươn tay lau một chút khóe mắt: “Ít nói nhảm! Nhận kẹo hồ lô của lão nương thì đọc mau đi!”
Thằng nhóc trừng mắt nhìn ta, đọc đến nỗi mặt cũng đỏ lên: “… Tiểu Hoa… quay về… đi!”
Kháo! Ta một tay túm lấy thằng bé: “Mi cái thằng dọa người này! Cư nhiên không biết chữ?”
Thằng nhóc một phen đẩy ta ra, ôm kẹo hồ lô “Oa—-!” một tiếng rơi lệ chạy vội.
“Uy! Mi đọc xong cho lão nương rồi hẵng chạy!” Ta xông lên muốn đuổi theo thằng nhóc con, lại bị một thân thể chặn lại.
“Hạ Tiểu Hoa, về nhà đi!” Thanh âm quen thuộc, êm tai làm cho người ta tim đập.
Ta dừng bước chân, đầu cũng không dám ngẩng lên, quay đầu muốn chạy.
“Hạ Tiểu Hoa! Anh vẫn luôn tìm em!” Thanh âm phía sau, kêu vang dội.
Người xung quanh đều dồn đôi mắt nhỏ về đây xem náo nhiệt.
Ta bước nhanh hơn, nước mắt càng rơi ra tích cực.
Chạy ra được đến đường cái, một chiếc xe lao đến, đem ta ngăn lại.
Diệp Hy mở cửa xe, hướng ta vọt tới: “Hạ Tiểu Hoa! Anh nói thật sự!”
Chân nhũn ra, không thể chạy được nữa.
Diệp Hy đến trước mặt ta, dừng lại.
Nhìn ta một lúc lâu, đột nhiên cong miệng cười: “Hạ Tiểu Hoa, may mắn, trước khi hết ngày, tìm được em!”
Xinh đẹp lại mê người.
Giơ lên tay, nhìn đồng hồ. Tươi cười còn thực sự tăng lên: “Hạ Tiểu Hoa, sinh nhật vui vẻ!”
Ta rõ ràng nghe thấy thanh âm tim đập.
Một tiếng lại một tiếng, cùng với thanh âm đếm ngược bên tai.
“10, 9, 8…” Đường cái toàn bộ sôi trào lên, tất cả mọi người đều nhìn tòa nhà có màn hình lớn trước mặt.
“Hạ Tiểu Hoa, sinh nhật của em, anh nhớ kỹ!” Diệp Hy nói, hướng ta đến gần từng bước.
“6, 5…”
“Về sau, anh sẽ vẫn vẫn nhớ rõ, không bao giờ quên nữa!” Lại gần thêm từng bước.
“4, 3…”
“Cho nên, Hạ Tiểu Hoa, về nhà đi!” Dựa vào quá gần, đã muốn không còn có khoảng cách.
“2…”
“Diệp Hy, anh, yêu em sao?” Ta kêu sợ hãi, một giây cuối cùng này, rốt cục cũng không thể nhịn được nữa.
Pháo hoa đầy trời, thổi bừng màn đêm.
Đáp án đã đợi lâu lắm, rất lâu rồi.
Thanh âm Diệp Hy, ngay tại bên tai, hơi thở nóng rực, kiên định mà ngắn ngủi: “Hạ Tiểu Hoa, anh yêu em!”
Chỉ tốn một giây, một giây mà thôi!
Lại làm cho ta liều mạng xoa khóe mắt: “Diệp Hy! Giây đầu tiên của năm mới mà nói dối, sẽ bị ông trời biến thành BL!” (boy love)
Diệp Hy cười đến càng phát ra xinh đẹp, kéo ta vài bước tiến lên, mở ra cốp xe: “Đến đây, Tiểu Hoa, anh tặng em lễ vật năm mới!”
Bên trong cốp xe, nằm nghiêm chỉnh là đống lớn, đống bé vàng thỏi.
Đến gần nhìn, mặt trái có những con số quen thuộc, cùng tên của ta.
Đã sớm đưa cho 1-8 hào, chưa từng nghĩ tới, có một ngày, được gặp lại.
Lão ba đã mất nói: “Tiểu Hoa, con oa nhi này nhân duyên kém, không bạn bè. Sau khi lão ba mất, sẽ không có người đưa hồng bao năm mới, cho nên, lão ba một lần đưa hết cho con!”
“Con năm nay 20 tuổi, lão ba đưa cho con 80 thanh vàng thỏi. Lão ba tuy rằng nhân phẩm không tốt, cũng không hy vọng con đi quá sớm, tốt xấu cũng phải trường mệnh trăm tuổi!”
Một thanh một thanh, 80, 81.
Ta không hiểu vì sao, đếm lại thấy thừa ra một cây.
Vàn thỏi rực rỡ ánh kim, viết, Hạ Tiểu Hoa, 101 tuổi.
Ta trừng lớn mắt, nhìn Diệp Hy.
Tươi cười xinh đẹp của Diệp Hy lại bắt đầu phiếm ánh vàng: “Hạ Tiểu Hoa, em yên tâm, cho dù 101 tuổi, anh cũng sẽ vẫn vẫn, cùng với em!”
Ba năm trước đây, Hạ Tiểu Hoa nói: “… vì sao là vàng thỏi?”
“Thao! Lão tử tốt xấu cũng là nhà giàu mới nổi, vàng thỏi là nguyên chất! Chẳng lẽ con còn trông đợi Diệp Hy tặng cái gì đa dạng tới?”
Ba năm, Diệp Hy liền nói ra: “Hạ Tiểu Hoa! Giây đầu tiên của năm mới phải nói thật! Diệp phu nhân, về nhà được không?”
Pháo hoa thật lớn nổ tung trên bầu trời, sáng bừng khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Hy. Tiểu thân thể mê người, bốn phía càng phát ra ánh vàng chói mắt.
Ta vươn tay lau nước mắt, hít nước mũi, ngao một tiếng đi lên, ôm lấy bộ иgự¢ phát ra kim quang mê người của Diệp Hy.
Diệp Hy vòng tay, vừa ấm áp lại mềm mại, ôm lấy ta, đem hô hấp dán tại bên tai: “Hạ Tiểu Hoa, từ nay về sau không được dùng kìm điện của Nhị hào!”
Ta xấu hổ cúi thấp đầu.
“Còn nữa, không bao giờ được mặc áo thể thao ra khỏi cửa!”
Ta oa oa nằm trong иgự¢ Diệp Hy, một bên vừa lau nước mũi, một bên vừa liều mạng gật đầu.
Lão ba, Diệp Hy quả nhiên không đưa được cái gì đa dạng đến.
Chỉ là, Diệp Hy, em kỳ thật, là yêu anh!
Từ lúc thật nhiều, thật nhiều năm về trước kia, hơn phân nửa đêm mặc đồ thể thao của Ngưu Lang canh trước cổng biệt thự Diệp Hy, không nói hai lời xông lên túm lấy Diệp tam công tử đêm khuya trở về vừa bước xuống xe, mạh mẽ đưa lên nụ hôn đầu tiên, không dám quay đầu lại cứ thế bỏ chạy, đã bắt đầu yêu.
Về nhà đi, Hạ Tiểu Hoa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc