Ông Xã Chớ Làm Loạn - Chương 04

Tác giả: Lương Hải Yến

Thời gian ở chung càng ngày càng nhiều, quan hệ giữa Ôn Thiếu Nhiên và Lục Phi càng trở nên tế nhị, theo kịch bản của Ôn Thiếu Nhiên, anh và Lục Phi nên trải qua cuộc sống vợ chồng cung kính như khách, nhưng tim của anh lại không chịu khống chế trở nên mềm đi, hơn nữa càng ngày càng trở nên mềm mại.
Chỉ cần ở nhà, thời gian tầm mắt của anh dừng lại ở trên người cô càng lúc càng dài, mỗi lần đều phải khống chế ánh mắt của mình, nhưng không lâu sau đó lại không tự chủ mà dời về phía người cô.
Giống như cuộc sống chỉ có hai người bên nhau, anh thật hy vọng có thể tiếp tục như thế, không bị người ta quấy rầy, đáng tiếc nguyện vọng đó luôn là xa xỉ, đang lúc anh cho là cuộc sống sẽ không bị anh quấy rầy, mẹ Ôn chủ động gọi điện thoại tới “quan tâm” cuộc sống của vợ chồng bọn họ, còn ân cần dạy bảo Lục Phi, muốn bọn anh nhất định phải về nhà ăn cơm.
Lục Phi làm con dâu nhà họ Ôn chưa được bao lâu, vì Ôn Thiếu Nhiên mà suy nghĩ, không thể không đồng ý, chỉ là cái quyết định này khiến sắc mặt Ôn Thiếu Nhiên đen lại không ít.
Lục Phi nhạy cảm cảm nhận ra giữa Ôn Thiếu Nhiên và ba mẹ của anh có một vách ngăn không nói ra, mặc dù biểu hiện của Ôn Thiếu Nhiên rất mờ mịt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, bởi vì mỗi lần hai người nói chuyện, một khi nhắc đến người nhà họ Ôn hoặc công ty Ôn thị, rõ ràng anh luôn tránh né hoặc im lặng.
Vì thế, mỗi khi cô nói chuyện với anh lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ mình hơi sơ ý sẽ chạm vào cấm kỵ của anh, haiz, thân là vợ người ta cũng không dễ dàng.
Một buổi tối, Ôn Thiếu Nhiên và Lục Phi đi tới biệt thự nhà họ Ôn, mới vừa vào cửa, Lục Phi lập tức bị mẹ Ôn nhiệt tình nắm tay trò chuyện, cho đến lúc ngồi trước bàn ăn, mẹ Ôn vẫn nhiệt tình như trước không giảm đi.
“Tiểu Phi, con ăn nhiều một chút, nhìn con gầy quá.” Mẹ Ôn nhiệt tình gắp đồ ăn cho Lục Phi, dáng vẻ tha thiết quan tâm, “Có phải công việc quá bận rộn hay không? Nếu không các con chuyển về nhà ở, mỗi ngày đều có thể ăn thức ăn ngon do đầu bếp nấu, hai người các con cũng bận rộn, khẳng định là không có thời gian tự mình nấu cơm, luôn ra ngoài tiệm ăn, rất không tốt cho sức khỏe.”
Lục Phi lúng túng không biết phải trả lời thế nào, khóe mắt trộm dò xét Ôn Thiếu Nhiên ngồi ở đối diện, chỉ thấy sắc mặt anh càng ngày càng thâm trầm, dáng vẻ giống như là đang dồn sức chịu đựng sự tức giận, chính là tức giận, mặc dù vẻ mặt của anh không biểu hiện ra, nhưng cô biết rõ anh tức giận, hơn nữa còn rất không bằng lòng chuyển về nhà.
Đối với Lục Phi mà nói đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình huống như thế này, bị kẹp giữa chồng và mẹ chồng, cô thật sự có chút khó lựa chọn, cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn người yêu.
“Mẹ, con và Thiếu Nhiên đều bận rộn nhiều việc, hơn nữa chỗ ở bây giờ của chúng con tương đối gần chỗ làm, quay về đây sợ rằng thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống nhau, sẽ quấy rầy hai người nghỉ ngơi.” Cô dùng hết khả năng uyển chuyển cự tuyệt, “Cho nên chúng con vẫn nên ở nhà mình thôi.”
Nghe được lời Lục Phi nói, ánh mắt Ôn Thiếu Nhiên bỗng chốc quét về phía cô, đáy mắt lóe lên một tia tán thưởng, giống như cảm thấy vui mừng với thái độ cự tuyệt của cô.
Ngược lại thì mẹ Ôn có chút lúng túng, ngượng ngùng nói: “Cũng được, các con vừa mới kết hôn, hãy để cho các con ở thế giới hai người, nhưng về sau con cần phải thường xuyên trở về nhà thăm chúng ta, đừng có giống như Thiếu Nhiên, không gọi điện thoại thúc giục nó về, nó sẽ không trở về thăm chúng ta.”
Mẹ Ôn nửa giả nửa thật oán trách khiến Lục Phi không phản bác được, chỉ có thể nở ra một nụ cười nhàn nhạt, “Mẹ! Con biết rồi.”
“Được rồi, không nên nói nữa, thức ăn đều nguội cả.” Ba Ôn vẫn nghe họ nói chuyện đúng lúc lên tiếng, ngăn cản mẹ Ôn tiếp tục hỏi, để tránh Lục Phi bất mãn, bây giờ công ty Ôn thị của bọn họ còn phải dựa vào đứa con dâu này để phát triển lại lần nữa.
“Đúng, đúng, đúng, ăn cơm trước, cơm nước xong, chúng ta lại trò chuyện thân mật thêm chút nữa.” Giọng điệu mẹ Ôn đối đãi với Lục Phi giống như hoàn toàn xem cô là đứa con gái ruột, người không biết còn tưởng rằng Lục Phi là con gái, mà không phải con dâu.
Ôn Thiếu Nhiên lạnh lùng nhìn hết thảy tất cả, giống như ba mẹ chỉ đang diễn một tuồng kịch, anh cũng không có hứng thú nhảy múa lung tung, thân là con của bọn họ, không có ai hiểu rõ ba mẹ của mình là hạng người gì hơn anh, ở trong mắt bọn họ, lợi ích nhà họ Ôn cao hơn tất cả, bao gồm cả đứa con trai là anh.
Mẹ Ôn dừng buôn chuyện thường ngày làm không khí bữa tối lạnh xuống, không biết có phải là vợ chồng Ôn thị nhận thấy được con trai mình bất mãn hay không, sau khi cơm nước xong cũng không giữ bọn họ ở lâu, để cho bọn họ thuận lợi rời khỏi biệt thự nhà họ Ôn.
Mà đúng là Ôn Thiếu Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý mà nói, ba của anh nhất định sẽ nhân cơ hội này nói với Lục Phi vài yêu cầu không hợp lý, nhằm mưu lợi cho Ôn thị, thế nhưng tối nay ông lại trầm mặc khác thường, không nói nhiều, điều này làm cho Ôn Thiếu Nhiên có chút không hiểu, rốt cuộc trong hồ lô ba anh bán có thuốc gì?
“Làm sao vậy, đang suy nghĩ gì?” Trên đường trở về nhà trọ, rốt cuộc Lục Phi cũng không nhịn được lên tiếng hỏi thăm, dù sao cả buổi tối Ôn Thiếu Nhiên cũng không mở miệng nói lời nào.
“Không có gì.” Ôn Thiếu Nhiên không muốn cho Lục Phi biết bộ mặt thật của người nhà họ Ôn, dù sao đây cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Nhưng mà hành động này của anh đả thương lòng của Lục Phi, cô cảm thấy anh còn chưa xem cô là người một nhà, vẫn để cô đứng bên ngoài trái tim anh, nghĩ tới đây, vẻ mặt cô không khỏi tối sầm lại, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa xe, không nói thêm gì nữa.
Bên trong xe nhất thời lâm toàn yên tĩnh tuyệt đối, Ôn Thiếu Nhiên mơ hồ cảm thấy tình huống này có gì đó không đúng, khẽ nghiêng đầu nhìn Lục Phi một cái, miệng thoáng mở ra muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng, cũng không nói gì.
Trải qua mấy lần ăn tối, quan hệ Ôn Thiếu Nhiên và Lục Phi lại trở về giống như ngày trước, Lục Phi muốn phá bỏ cảm giác xa lạ giữa bọn họ, nhưng lại không biết nên xuống tay ở chỗ nào, ngay lúc cô vì thế mà phiền muộn, cô nhận được cuộc điện thoại gọi tới từ ba Ôn.
Đúng giờ hẹn Lục Phi trở về biệt thự nhà họ Ôn, mặc dù cô rất hoài nghi không biết ba Ôn muốn làm cái gì mà bảo cô trở về một mình, hơn nữa còn không để cho Ôn Thiếu Nhiên biết, nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi cái gì cả, hậu bối (con cháu, người nhỏ tuổi) phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ phép.
“Thiếu phu nhân, ông chủ đã chờ cô ở phòng sách.” Người giúp việc dẫn đường, Lục Phi đi vào phòng sách nhà họ Ôn.
Lục Phi nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi nghe được tiếng trả lời, đẩy cửa phòng sách ra đi vào.
“Ba, buổi trưa bình yên.” Lục Phi hướng về phía ba Ôn nhỏ giọng thăm hỏi sức khoẻ.
“Đến đây, ngồi đi” Ba Ôn tận lực để cho mình biểu hiện một cách bình thường.
Lục Phi tự nhiên ngồi xuống, nhìn về phía ba Ôn, ánh mắt không hề né tránh, tự tin và bình tĩnh ung dung giống như cô mọi ngày.
“Ba, tìm con có chuyện gì không?” Sau khi Lục Phi ngồi xuống chủ động mở miệng hỏi.
“Thật ra thì cũng không có gì” thần sắc ba Ôn có chút không tự nhiên, dừng lại một chút lại tiếp tục nói: “Con cũng biết, Thiếu Nhiên nó chỉ toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần làm một bác sĩ khoa ngoại, nó cũng không có hứng thú với chuyện làm ăn, ba và mẹ vẫn luôn hi vọng nó có thể cưới được một người vợ có năng lực chèo chống công ty Ôn thị, không ngờ cái thứ duyên phận này đúng là khéo làm sao, con chính là người thích hợp nhất.”
“Ba, ý của người là.....” Lục Phi mờ hồ đoán được sau đó ba Ôn muốn nói gì rồi.
“Tiểu Phi à, thật ra thì cũng không sợ con chê cười, mấy năm nay Ôn thị nằm trong tay ba có chút suy thoái, nếu như không có một người lãnh đạo giỏi hơn đến phát triển, sợ rằng cũng chỉ có thể duy trì tình trạng hiện nay.”
Ba Ôn nói đến đây có chút kích động, “Nhưng ba không cam lòng, từ khi ba bắt đầu thừa kế Ôn thị thì một lòng muốn nó lớn mạnh, thế nhưng mấy năm qua bởi vì liên tục đầu tư lỗ lã, khiến Ôn thị rơi vào tình cảnh như vậy, ba vẫn hi vọng Ôn Thiếu Nhiên có thể thừa kế Ôn thị, nhưng nó chỉ có hứng thú với phẩu thuật, ba không thể không buông tha cái ý tưởng cho nó thừa kế, nhưng hiện tại đã khác rồi, có con ở đây, tin tưởng lấy năng lực của con, nhất định có thể nâng Ôn thị lên một bước mới.”
“Ba, ý của người là để cho con quản lý Ôn thị?” Mặc dù Lục Phi đoán được ý tưởng của ba Ôn, nhưng lúc ba Ôn nói ra, cô vẫn không khỏi có chút kinh ngạc.
“Tiểu Phi, đây là đề nghị của ba, công ty Ôn thị không thể cứ thua trong tay ba, con nhất định phải cứu Ôn thị!” Ba Ôn rất rõ, chỉ cần bắt Lục Phi kéo khối gỗ này, về sau Ôn thị lập tức có tương lai rồi.
“Ba, dù sao con cũng là con dâu vừa về nhà chưa được bao lâu, nếu cứ tùy tiện tiếp quản Ôn thị như vậy, chắc hẳn sẽ chọc tới những chỉ trích không đáng.” Lục Phi nhớ tới đêm tân hôn, cô từng đồng ý với Ôn Thiếu Nhiên không nhúng tay vào chuyện Ôn thị, hôm nay lại đối mặt với lựa chọn gian nan như vậy, trong lúc nhất thời cô không biết nên làm như thế nào cho đúng, chỉ có thể khéo léo cự tuyệt.
“Sẽ không, năng lực làm việc của con rõ như ban ngày, nếu Ôn thị do con đến quản lý thì không thể tốt hơn.” Ba Ôn ra sức thuyết phục Lục Phi, thấy cô lộ ra vẻ mặt khó xử, không khỏi tạo dáng vẻ luồn cúi tranh thủ lấy sự đồng tình của cô, “Tiểu Phi, ba lớn tuổi như vậy, con trai lại không thể thừa kế công ty, nếu như ngay cả con dâu cũng không thể giúp ba, Ôn thị thật sự xong rồi, coi như ba van xin con, giúp nhà họ Ôn một chút thôi.”
“Ba, người đừng nói như vậy.” Lục Phi cảm thấy thật khó khăn, cuối cùng vẫn không đánh lại đề nghị của ba Ôn, lựa chọn lùi một bước, “Ba, người cũng biết ở Lục thị con rất bận rộn, không thể đặt tất cả tinh lực lên Ôn thị, chẳng qua nếu như Ôn thị cần, con có thể giúp một tay, xử lý một vài công việc, chia sẻ một chút công việc của ba, chỉ có thể giúp Ôn thị một tay chứ không có nhiều thời gian như vậy, điều này kính mong ba tha thứ. ”
“Dĩ nhiên, con có thể giúp ba một tay, chia sẻ công việc với ba, ba đã rất vui rồi.”
Ba Ôn vốn tưởng rằng còn phải phí một chút tâm tư nữa, Lục Phi mới chịu đồng ý, dù sao cô là một trong những người tương lai sẽ thừa kế Lục thị, là một quản lý mỗi ngày kiếm bạc tỷ, tại sao có thể nhín chút thời gian xen vào giữa để quan tâm công ty nhà người khác, không nghĩ tới cô đồng ý dễ dàng như thế, như vậy cũng tốt, chỉ cần cô chịu giúp một tay, như vậy về sau có rất nhiều cơ hội cho cô tham dự vào việc kinh doanh Ôn thị, như vậy thì Ôn thị sẽ càng ngày càng phát triển.
“Con cũng biết, bởi vì Ôn Thiếu Nhiên không có hứng thú với công ty, cho nên không có mấy người có thể giúp ba, để ba yên tâm.” Ba Ôn thở dài nói.
“Ba, nhà họ Ôn có rất nhiều người bằng tuổi với Thiếu Nhiên, chẳng lẽ không người nào có thể giúp đỡ ba sao?” Đầu óc Lục Phi nhanh chóng xoay chuyển, không ngừng lọc những đoạn tin tức có liên quan, nếu như cô nhớ không nhầm, người anh họ của Ôn Thiếu Nhiên - Ôn Thiếu Lăng là một lựa chọn tốt, cô từng gặp anh ta trong một bữa tiệc, ấn tượng về người này cũng không tệ lắm, hơn nữa năng lực anh ta cũng không kém, sao lại không có ai vậy?
“Nói thế nào cũng là người ngoài.”
Lục Phi thấy ba Ôn nói rõ như thế, lập tức hiểu ý trong lời nói của ông, vì vậy không tiếp tục nhiều lời, “Con biết rồi.”
“Tiểu Phi, về sau Ôn thị nhờ đến con.” Vẻ mặt ba Ôn nhìn Lục Phi đầy mong đợi, để cho cô căn bản không có cách nào cự tuyệt, “Còn có một việc muốn con đồng ý, con biết Thiếu Nhiên nó không thích hỏi tới chuyện của công ty, cho nên chuyện con giúp Ôn thị xử lý công việc không cần nói nhiều với nó, tránh để nó suy nghĩ nhiều.”
“Ba, người yên tâm, con biết chừng mực.” Lục Phi gật đầu một cái, coi như là đồng ý, “Nếu như ba không còn chuyện gì khác, vậy con đi về trước.”
“Ừ, trở về đi” Ba Ôn khẽ mỉm cười với cô.
Ngay sau đó Lục Phi đứng dậy hướng về phía ba Ôn gật đầu một cái, rời khỏi thư phòng.
Ba Ôn nhìn cửa thư phòng được đóng lại, khóe miệng chậm rãi nâng lên một đường cong, tương lai Ôn thị bừng sáng rồi.
....
Lục Phi càng ngày càng trở nên bận rộn, nhưng cô vẫn không quên bản thân còn bổn phận là vợ, mỗi ngày đều kiên trì trở về nhà nấu bữa cơm tối cho Ôn Thiếu Nhiên, trừ phi ngày đó Ôn Thiếu Nhiên ở lại bệnh viên trực, cô mới có thể ứng phó bữa tối của mình qua loa một chút.
Chạy ngược xuôi ở hai đầu Ôn thị và Lục thị, cân nặng Lục Phi cũng bắt đầu giảm xuống, cuối cùng cô đã tới cực hạn, không chịu nổi ngất xỉu.
Khi cô mở mắt tỉnh lại ở bệnh viện, lập tức nhìn thấy Ôn Thiếu Nhiên canh giữ bên giường, vẻ mặt nghiêm túc, giống như xảy ra chuyện gì quan trọng lắm.
“Đã tỉnh rồi hả?” Thật ra thì Ôn Thiếu Nhiên rất muốn mắng Lục Phi một trận, nhưng khi thấy cô cũng là một bệnh nhân, không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, thử hỏi có cô gái nào giống như cô không vậy, vì công việc nên ngay cả sức khỏe cũng không để ý?
“Em thế nào?!” Trí nhớ Lục Phi dừng lại ở lúc làm việc ở công ty.
“Do em mệt nhọc quá độ, hơn nữa ba bữa cơm không ổn định, ngất xỉu.” Dường như Ôn Thiếu Nhiên là cắn răng nghiến lợi mới nói xong câu này, ba bữa cơm cô đều không ăn đúng giờ, rốt cuộc là bận bao nhiêu vậy?
“Chẳng lẽ người ở Lục thị đều ૮ɦếƭ sạch rồi ư, cần một người quản lý như em phải liều ૮ɦếƭ à?” Cuối cùng Ôn Thiếu Nhiên vẫn nhịn không được, bật thốt ra câu hỏi: “Em có biết là do em mệt nhọc quá độ nên ngất xỉu không?”
“Em.... thật xin lỗi.” Đối mặt với cơn tức giận của Ôn Thiếu Nhiên, Lục Phi cúi đầu, ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn đều yếu thế.
“Em.... thân thể là của em, không cần thiết nói xin lỗi với anh.” Ôn Thiếu Nhiên thở phì phò nói, bộ dạng giống như là đang giận dỗi với cô.
“Thiếu Nhiên, bụng của em rất đói.” Lục Phi chưa bao giờ tỏ vẻ yếu đuối với người ngoài, thế nhưng hôm nay lần đầu tiên làm ra hành động nũng nịu ngây thơ như vậy, chính là để cho Ôn Thiếu Nhiên hết giận, thật sự là đủ hy sinh rồi.
Cơ thể Ôn Thiếu Nhiên cứng đờ, anh chưa từng thấy qua cái dáng vẻ hờn dỗi này của cô, trái tim khẽ động, lỗ tai không để lại dấu vết đỏ lên, anh lúng túng tằng hắng một cái, “Đây là cháo trắng anh nhờ dì Tống đưa tới, ăn cái này lót dạ trước đi.”
Anh nói rồi ngồi ở bên giường, cầm cà mèn giữ ấm ở trên tủ đầu giường lên, mở nắp ra, đổ cháo vào trong chén, chậm rãi đưa tới bên môi cô đút cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phi đỏ ửng, ăn từng muỗng từng muỗng cháo mà anh đưa tới, thời gian giống như là dừng lại, bên trong phòng bệnh cực kỳ an tĩnh.
“Em có thể xuất viện bất cứ lúc nào.” Ôn Thiếu Nhiên thấy ánh mắt cô sáng lên, không khỏi mỉm cười, “Nhưng em phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn cho khỏe lại, điều dưỡng cơ thể.”
“Cái gì!” Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phi trở nên ảm đạm, há miệng muốn tranh thủ cố gắng, nhưng ngay lúc đó bị Ôn thiếu Nhiên cắt đứt.
“Đừng có mơ tưởng, đây là lệnh của bác sĩ.” Sao Ôn Thiếu Nhiên lại có thể không biết cô muốn làm gì, “Công việc nặng hơn cũng không quan trọng bằng sức khỏe, nếu như về sau em còn muốn tiếp tục làm việc, lập tức nghe lời của anh, nếu không em hãy ở nhà làm vợ hiền rãnh rỗi, đây là ranh giới cuối cùng của anh.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia, còn nói nặng lời như vậy, Lục Phi biết anh không nói đùa, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
“Em biết rồi.” Ở đáy lòng cô thở dài, xem ra trước tiên chỉ có thể để công việc qua một bên.
“Lúc này mới ngoan.” Ôn Thiếu Nhiên lộ ra một nụ cười, bàn tay không kìm lòng được vuốt vuốt đầu của cô, cử chỉ ấy thân mật làm sao.
Mà hành động này làm cho gò má của Lục Phi giống như bắt lửa, nóng rát, ngượng ngùng mà cúi thấp đầu không dám nhìn anh, Ôn Thiếu Nhiên nhìn cô thế mà lại thẹn thùng, hơi động lòng, mơ hồ sinh ra tình triều, thiếu chút nữa thì không cầm được, trời ạ, tại sao cô gái này có thể ảnh hưởng anh sâu sắc như vậy.
“Thiếu Nhiên, em cảm thấy mình tốt hơn nhiều rồi, hôm nay lập tức ra viện về nhà thôi.” Lục Phi cảm thấy càng ngày mình càng có duyên với bệnh viện rồi, cách đây không bao lâu lập tức nhập viện hai lần, nói thế nào cũng không muốn vào chỗ này, ở nhà mình vẫn là thoải mái nhất.
“Được, nhưng em phải đảm bảo ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không cho phép làm việc.” Ôn Thiếu Nhiên cũng không phải đèn đã cạn dầu(*), lập tức nắm lấy cơ hội ra điều kiện.
(* đèn đã cạn dầu trong câu trên chỉ người dễ bị bắt nạt)
“Em bảo đảm.” Lục Phi nũng nịu liếc anh một cái, đàm phán như thế, không đi buôn bán thật là lãng phí tài năng trời cho anh rồi.
Sau khi lấy được cam đoan của cô, Ôn Thiếu Nhiên giúp cô làm thủ tục xuất viện.
Vừa về tới nhà, Lục Phi không nhịn được lập tức nhắm mắt lại hít sâu, “Ừ.... Nhà mình vẫn là tốt nhất.”
Mùi thuốc khử trùng ở bệnh viên gay mũi, cô chỉ nhớ tới cũng không khỏi cau mày.
Thấy hành động của cô y như một đứa bé, Ôn Thiếu Nhiên cười, anh phát hiện cô gái trước mắt càng ngày càng thể hiện tính cách thật, không còn thận trọng cẩn thận như khi vừa mới bắt đầu, anh rất thích nhìn cô biến hóa như thế, anh cũng không hy vọng cô gái của mình sống cả đời trong sợ hãi.
Ôn Thiếu Nhiên cất đồ xong quay lại, kìm lòng không được nhẹ nhàng vòng qua hông của cô, kéo cô vào trong иgự¢ mình, giọng nói trêu đùa mang theo cưng chìu nói: “Phòng bệnh ở bệnh viên chúng tôi thật sự kém như vậy sao? Để cho em mỗi lần đến đều không thể chờ đợi muốn xuất viện ngay lập tức.”
Bị hành động thân mật đột ngột của anh hù sợ, Lục Phi cừng đờ trong иgự¢ anh, động cũng không dám động.
“Em... Hẳn không có người nào thích nằm viện mà?” Cô như học sinh giỏi, ngoan ngoãn trả lời vấn đề của anh.
Anh khẽ cười ra tiếng bên tai cô, vui mừng không thôi với phản ứng đáng yêu của cô, con mọt thói hư tật xấu trong cơ thể lại bắt đầu muốn động đẩy, cố ý chơi đùa cô, cúi đầu hà hơi ở bên tai cô, “Cũng đúng, anh không hy vọng lần sau lại nhìn thấy em xuất hiện trong phòng bệnh, dù sao trong khoảng thời gian ngắn này em ra vào bệnh viện tần số hơi cao một chút.”
Thân thể Lục Phi khẽ run, tất cả giác quan tri giác đều tập trung ở chỗ lỗ tai bị anh thổi khí, đầu óc không khỏi có chút mơ hồ, căn bản không nghe rõ điều anh đang nói, chỉ ngây ngốc trả lời, “Không bao giờ nữa.”
Trời ạ, làm thế nào mà cô lại đáng yêu như thế này, Ôn Thiếu Nhiên cảm giác cơ thể mình rối loạn tưng bừng, Dụς ∀ọηg sai khiến anh ngậm vành tai mượt mà của cô vào.
“Ừ....” Lục Phi không nhịn được khẽ than ra tiếng, trong nháy mắt một dòng điện truyền đi toàn thân.
Mà cô không kiềm hãm được phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ như cổ vũ Ôn Thiếu Nhiên, anh không tự chủ được đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng Lเế๓ láק, bàn tay ôm eo cô bắt đầu trở nên không an phận.
“Bà xã, gần đây em đều rất bận, hình như đã lâu rồi chúng ta chưa âu yếm nhau.” Anh vừa ʍúŧ một vành tai của cô vào, vừa nói lời phàn nàn nửa thật nửa giả.
Nghe được anh kháng nghị trắng trợn như vậy, mặt của Lục Phi nhất thời giống như muốn nhỏ ra máu, đỏ rừng rực, rất nóng, “Anh...”
Ôn Thiếu Nhiên chợt di chuyển trên thân thể cô, cúi đầu xuống đem tất cả lời muốn nói của cô ngậm vào trong miệng.
Lưỡi của anh không hề khách khí lật khuấy bừa bãi trong miệng cô, hấp thu nước bọt ngọt ngào của cô, chọc cho Lục Phi ý loạn tình mê, thân thể của cô dần dần mềm đi, tựa vào trong иgự¢ anh, đôi tay níu lấy quần áo của anh.
“Không.... không thể ở chỗ này.” Nơi này chính là phòng khách, ban ngày ban mặt Lục Phi không dám công khai thân thiết ở chỗ này, quá xấu hổ.
Ôn Thiếu Nhiên ngoan ngoãn ôm cô lên, đi về phía phòng ngủ, dùng chân đá một cái đóng cửa lại, còn không kịp đi tới bên giường, anh lập tức đè cô ở sau cánh cửa, tùy ý mà điên cuồng hôn cô.
“Ừ....” Tiếng ՐêՈ Րỉ bật ra từ khóe miệng Lục Phi, đốt dục hỏa trên người Ôn Thiếu Nhiên.
Anh gắt gao nhốt chặt cô, đưa tay xé rách quần áo trên người cô, trong nháy mắt cả người Lục Phi lập tức Tʀầռ tʀʊồռɢ rồi.
“Quần áo....” Quần áo trên người bị anh xé rách, Lục Phi buộc phải khẽ quát.
“Về sau mua lại, mua bao nhiêu cũng được.” Hiện tại Ôn Thiếu Nhiên đâu thèm để ý nhiều như vậy, anh ôm Lục Phi thẹn thùng làm người ta hài lòng, đặt cô lên chỗ quần áo rơi lả tả trên mặt đất, tròng mắt đen lóe ra Dụς ∀ọηg nóng bỏng.
“Ôi....” Phần lưng có chút lạnh lẽo khiến Lục Phi run rẩy, “Lạnh...”
“Đợt tí nữa em sẽ không lạnh.” Ôn Thiếu Nhiên nói một cách đầy ý vị sâu xa, nụ cười nịnh hót quỷ quái hiện ra trên môi anh.
Một tay anh vén những sợi tóc rơi lả tả trên đất của cô lên, một tay còn lại ૮ởเ φµầɳ áo trên người mình, để trần nửa người trên lộ ra vóc dáng cơ thể tráng kiện, không cho Lục Phi cơ hội cự tuyệt, nhanh chóng áp lên môi anh đào của cô, đồng thời bàn tay cũng bao nơi tròn trịa của cô lại.
“Ừ...” Cô cắn chặt môi dưới, muốn ngăn chặn tiếng kêu rên xấu hổ muốn ૮ɦếƭ lại.
Nhưng Ôn Thiếu Nhiên giống như muốn đối nghịch với cô, dùng ngón tay dài bấm véo xoa đẫy đà dưới lòng bàn tay, để cho cô kìm lòng không được bật thốt ra tiếng ngâm nga, “A....”
“Đúng, thét ra, anh thích nghe tiếng ՐêՈ Րỉ của em.” Anh ngậm vành tai của cô, dụ dỗ cô, để cho cô dần dần dính vào tình dục.
Môi lưỡi nóng bỏng của Ôn Thiếu Nhiên dần dần di chuyển xuống dưới, gặm cắn đỉnh mềm mại của cô, đưa đầu lưỡi ra đánh vòng quay ở trên, còn thỉnh thoảng cắn kéo Lเế๓ láק.
“Thiếu Nhiên... đừng...” Đột nhiên kích thích khiến Lục Phi run rẩy một hồi, trêu đùa như vậy để cho cô cơ hồ mất khống chế, giọng nói nũng nịu cầu xin, “Đừng như vậy...” Quá tuyệt vời cũng quá tà ác rồi.
Ôn Thiếu Nhiên không để ý đến lời cầu xin của cô, trên thân thể trắng nõn của cô liên tục in những dấu ấn thuộc về anh, cuối cùng còn lấy kỷ xảo quyết liệt hơn nữa nhóm dục hỏa trong cơ thể cô, người uốn éo nóng ran khó nhịn, muốn tránh thoát, lại bị bàn tay của anh vững vàng giữ chặt.
Anh cúi người ʍúŧ cánh môi non mềm của cô vào, mà Lục Phi cũng kìm lòng không được mở cặp môi đỏ mọng ra, mặc cho đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc.
“A...” Cơn sóng tình triều trong cơ thể liên tục tập kích vào người cô, bụng dâng lên một cỗ trống rỗng và ngứa ngáy không thể giải thích được, để cho cô khó nhịn mà giãy dụa dưới người anh.
“Trời ơi, bà xã, em thật sự muốn mạng của anh.” Cô giãy dụa không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm dục hỏa trên người anh.
“Ừ... á....” Cô ừ một tiếng, lại phát ra tiếng thở dốc vừa yêu kiều vừa quyến rũ.
Quyến rũ câu hồn như vậy, khiến Ôn Thiếu Nhiên chấn động, bụng dưới bị Dụς ∀ọηg mãnh liệt thiêu đốt, anh đưa đầu lưỡi của mình đi vào trong miệng của cô, chuẩn bị phác thảo cái lưỡi thơm tho của cô, trong miệng phát ra tiếng ʍúŧ chậc chậc, nước miếng không còn kịp nuốt vào chảy xuống khóe miệng của hai người, từng dòng tơ bạc vẽ ra hình ảnh mập mờ.
“Ôi... ừ.... a....”
“Vợ à, em thật là ngọt.” Ôn Thiếu Nhiên giống như ʍúŧ bao nhiêu cũng không đủ, điên cuồng nuốt mật dịch của cô.
Bàn tay di chuyển trên thân thể có lồi có lõm của cô, chậm rãi đi tới miệng ɦσα ɦµყệƭ ướƭ áƭ, ngón tay thon dài vạch cánh hoa mềm mại ra, nhẹ nhàng đâm vào, hơi cong người chuẩn bị phác thảo bên trong hoa dịch lộng lẫy, cái tay còn lại thì vuốt ve trên иgự¢ êm ái của cô, xúc cảm mềm nhũn làm anh yêu thích không muốn buông tay, thỉnh thoảng lại thu hẹp năm ngón tay, xoa nắn nơi căng tròn.
Thân thể khẽ run, Lục Phi bởi vì trước иgự¢ và bên trong ɦσα ɦµყệƭ đều bị kích thích, không nhịn được thét lên một tiếng chói tai: “Á!”
Ôn Thiếu Nhiên kéo cho hai chân cô mở ra thêm, bàn tay nhấc cái ௱ôЛƓ trắng nõn của cô lên cao, làm cho ngón tay thon dài ra vào càng thêm trôi chảy, anh đột nhiên lại đâm một ngón tay vào bên trong, cố ý vuốt ve hoa hạch nhỏ, kích thích nơi mẫn cảm non mềm nhất của cô.
“Á....” Cô kìm lòng không được thét thành tiếng, trời ạ, thật mất thể diện!
“Có cảm giác thật sao?” Cánh môi Ôn Thiếu Nhiên cong lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ, “Em xem, em đã ướt đẫm.”
Anh nói xong móc ra một chút chất lỏng trơn nhẵn đặt lên môi cô, “Thử xem, đây là mùi vị động tình của em, cực kỳ ngọt.”
Ngón tay nhét vào trong miệng của cô, chuẩn bị đúт νàσ тяσиg lưỡi cô.
Lục Phi không tự chủ đưa đầu lưỡi ra, Lเế๓ láק mật dịch trên ngón tay anh, hình ảnh dâm đãng như vậy khiến tròng mắt đen của Ôn Thiếu Nhiên híp lại một chút, ánh sáng nguy hiểm lóe ra trong đáy mắt, anh nghĩ cũng không nghĩ, lập tức rút ngón tay ra, cúi đầu ngậm cánh môi mềm mại của cô, cùng cô đánh giá mùi vị mê người kia.
“Thật sự rất ngọt.” Anh nói xong đưa đầu lưỡi ra, Lเế๓ láק dư vị bất tận trên cánh môi của mình.
Lục Phi thấy hình ảnh như vậy, gương mặt đỏ càng thêm đỏ ửng, “Anh...” Trống rỗng trong cơ thể cô càng ngày càng mãnh liệt, không nhịn được đong đưa người đứng dậy.
Ôn Thiếu Nhiên thấy thế kéo cô một cái, để cho cô ngồi trên bụng của mình, đôi tay nhẹ nhàng nâng người cô lên, vật nóng cứng ngắt nhắm ngay miệng huyệt hoa ướt nhẹp của cô, chợt đè cô xuống.
“Ôi....” Trong nháy mắt cảm xúc phong phú làm cho hai người không tự chủ được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Bàn tay của anh đỡ lấy hông cô, bên dưới chuyển động mãnh liệt, mỗi một lần đỉnh giấu đều nhấp vào chỗ sâu nhất trong mềm mại của cô, liên tục rước lấy tiếng thét chói tai “A... a...”
“Bà xã, tự mình động.” Anh buông hai tay vịn trên cánh tay của cô ra, đặt lên иgự¢ đầy đặn và mềm mại mượt mà của cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, giống như là đang chơi đùa với một trái cây nhỏ, xé ra rồi để xuống, “Đúng, chính là như vậy, đong đưa eo của em.”
Dưới sự chỉ đạo của Ôn Thiếu Nhiên, Lục Phi buông lòng xấu hổ của mình ra, cố gắng đong đưa cái ௱ôЛƓ, trên dưới cùng động, lần lượt nuốt lửa nóng của anh vào.
“Ôi.... á....” Nhanh như vậy làm cho Lục Phi cảm thấy phơi phới, giống như đưa thân vào đám mây mù.
Ôn Thiếu Nhiên cực kỳ hài lòng với hành động này của cô, eo hổ phối hợp tần suất càng lúc càng nhanh, Lục Phi bắt lấy bả vai cô, lắc lắc thân thể, xuân triều trào ra như thác lũ điên cuồng, làm ướt bụng của anh.
“Em không được...” Tốc độ dần dần thả chậm, Lục Phi tê liệt ngã xuống trong lòng anh.
Ôn Thiếu Nhiên nâng cái ௱ôЛƓ của cô, đứng lên đi về phía giường lớn, mỗi một bước đi cũng đâm vào chỗ sâu nhất trong huyệt hoa của cô, “A....”
Anh đem Lục Phi đặt lên giường lớn mềm mại, để cho hai chân cô quấn ngang hông mình, bắt đầu thẳng tiến mãnh liệt, tiến thật sâu vào trong ɦσα ɦµყệƭ chật ních lại co rút nhanh của cô.
“Ừ.... á....”
Cơn tình triều mãnh liệt điên cuồng khiến cái ௱ôЛƓ Lục Phi không tự chủ được đong đưa theo, nghênh hợp với luật động của Ôn Thiếu Nhiên, thân thể lay động theo tiết tấu của anh, hai chân cô vòng chắc trên eo, cảm thấy chày sắt anh ra vào trong cơ thể của mình không biết bao nhiêu lần.
“Thiếu Nhiên....” Lục Phi không nhịn được gọi tên của anh.
Mà Dụς ∀ọηg của Ôn Thiếu Nhiên càng thêm rung động mãnh liệt trong con đường u tối của cô, anh thình lình gác hai chân cô lên bả vai mình, đôi tay bưng lấy cái ௱ôЛƓ trắng của cô, điên cuồng cắm vào ɦσα ɦµყệƭ....
“Bà xã, em thật quá tuyệt vời.” Cô cắn chặt phần thân của anh, cái loại khoái cảm muốn ૮ɦếƭ cuốn qua toàn cơ thể anh, để cho anh gần như không khống chế nổi mà trút ra.
“Á.... Thiếu Nhiên....” Cảm giác bị ném vào đám mây khiến Lục Phi cảm thấy không có cảm giác an toàn, nhưng lại rất kích thích, khiến cho thận trọng ngày xưa cũng biến mất, thét lên thành tiếng: “A!”
Ôn Thiếu Nhiên kéo thân thể trần trụi mềm mại của cô qua, lần nữa để cho hai chân cô vòng chắc qua cánh tay mình, hai người mặt đối mặt, rung động bên dưới cơ thể cũng không vì vậy mà dừng lại.
Âm thanh thân thể chạm nhau càng ngày càng lớn, mà tốc độ của anh cũng càng ngày càng nhanh, sau khi đút ra đút vào vài chục lần, đầu lửa nóng bắn ra một dòng nước ấm áp, rót đầy bình huyệt hoa của cô. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc