Ông Xã Anh Là Ai - Chương 16

Tác giả: Vi Lộ Thần Hi

Vù vù vù…
Chiếc xe đua màu trắng mui trần lao vút đi.
Thiên Thụ ngồi ở ghế phụ, bị gió tạt không mở nổi mắt, mái tóc rối tung trong gió.
Sao thế này, trời mùa đông lạnh giá mà lái xe đi hóng gió? Trong nhà Boss chẳng phải còn có tới mấy chiếc xe sao? Chọn bừa một chiếc có mui cũng còn hơn là lái chiếc này trong mùa đông mà, hại cô bị gió tạt cho thê thảm thế này.
Thiên Thụ không chịu nổi nữa, hơi quay sang hét lên với Boss Viên, “Chạy chậm một chút được không? Gió to quá.”
Boss Viên cứ lầm lì lái xe, mái tóc đen bóng bay trong gió, phối với cặp kính râm to tướng, đẹp trai và lạnh lùng khó tả.
Thiên Thụ nhìn dáng vẻ lạnh lẽo của anh thì lại không kìm được tỏ ra mê mẩn. Phải biết là hôm ấy khi anh đè cô xuống trong phòng vệ sinh, cảm giác khi ngón tay anh lướt qua *** cô… Đến nay cô vẫn nhớ rõ. Nhưng… Vù… Gió mạnh tạt qua, vẫn chưa mở miệng thì tóc đã bay vào miệng cô rồi.
“Chạy… chậm lại…” Thiên Thụ chiến đấu với tóc.
Boss Viên mắt vẫn nhìn thẳng.
“Này… Em nói… chạy… chậm… lại…” Thiên Thụ hét lên, vèo, mái tóc lại chui vào miệng.
Boss Viên hơi nhíu mày, cuối cùng mở lời vàng ngọc.
“Gió to quá, anh nghe không rõ.”
Thiên Thụ suýt bị choáng váng tới mức giống như gió to đã tạt cô ra ngoài mười vạn kilomet vậy.
Làm ơn đi, lẽ nào Boss Viên cũng là fan của các bà thím hay xem phim Hàn hay sao, lại còn thốt ra một câu kinh điển như vậy, hơn nữa mà đúng là “Gió to quá, anh nghe không rõ”… Hu hu hu, gió thì đúng là quá to, cô cũng nói không rõ mà…
Vù vù vù…
Xui xẻo là Boss Viên lại đạp ga, chiếc xe mui trần càng lao đi như tên bắn, gió lạnh càng thổi ác liệt, càng rối bời, càng mạnh bạo… Thiên Thụ ra sức giữ mái tóc dài, quay sang nhìn Boss Viên, đeo kính râm, nghênh đón gió lạnh, mái tóc bay bay, đẹp trai khó tả, nhưng cô thì thảm thảm thảm, mái tóc cứ như tổ quạ, bị thổi rối tung rối mù.
Boss Viên nhìn thẳng về phía trước, cặp kính to che khuất mặt anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Thiên Thụ rất ấm ức, vừa giữ mái tóc tổ quạ, vừa làu bàu khẽ, “Muốn làm ra bộ đẹp trai cũng đâu cần lái xe đua trong mùa đông đâu, vừa lạnh lại vừa rối tung thế này…”
Bim!
Boss Viên đột ngột bấm còi, làm Thiên Thụ giật mình.
“Em nói gì?”, anh hạ giọng nhướng mày.
Thiên Thụ lập tức nhút nhát đáp lại, “Không… Em có nói gì đâu…”
Haizzz, chẳng phải anh đã nói “gió to quá, anh nghe không rõ” hay sao? Sao cô mới nói một câu mà anh đã nghe thấy rồi? Thiên Thụ đưa anh mắt kỳ quặc sang nhìn anh, cuối cùng Boss Viên lại thốt ra một câu vàng ngọc. “Hóa ra đó chính là Tiểu Mạc mà em tuyên bố sẽ Ng*ai t*nh.”
A… Hả?!
Thiên Thụ khóe mắt giật giật, hóa ra anh vẫn nhớ! Vị đại thần này, chuyện đã lâu rồi mà anh vẫn nhớ rõ, còn nhớ tên Tiểu Mạc nữa! Trời ạ, chẳng trách hôm nay anh lại lôi cái xe đua mui trần ra đây, rõ ràng là… rõ ràng là cố ý muốn làm cô “bối rối trong gió” đây mà!
Boss Viên phớt lờ Thiên Thụ đã “rối bời”, chân bất ngờ lại đạp mạnh ga, vù… chiếc xe như con ngựa hoang được thoát khỏi dây cương, lao đi như gió như chớp!
“Á!”, Thiên Thụ hét lên, hoảng loạn giữ chặt mái tóc dài vốn đã không còn cách nào đẹp được nữa.
Chiếc xe dừng lại ở nhà hàng Perhaps Love kiểu Tây.
Cửa xe chưa mở thì đã có hai trợ lý nghênh tiếp. Thiên Thụ và họ cũng quen nhau từ lâu, lần đầu dự tiệc ở công ty Vân Thượng chính là hai trợ lý này đã giúp cô trang điểm ăn mặc, tuy xảy ra nhiều sự cố nhưng trợ lý Phương dù sao cũng đã gặp mặt phu nhân tổng giám đốc vài lần, song hôm nay chiếc xe vừa ngừng, trợ lý Phương kinh ngạc đến nỗi không nhúc nhích.
Viên Dã đã bước xuống, đưa tay gỡ cặp kính râm xuống, đưa cho trợ lý Phương, vẫn dặn dò ngắn gọn, “Giao cho cô đấy.”
“Vâng… Vâng, tổng giám đốc”, trợ lý Phương vội đáp.
Tổng giám đốc Viên đẹp trai vô địch, lạnh lùng vô song lập tức bước vào trong hậu viên của nhà hàng Perhaps Love, tối này ở đây đã được bao hết, các lãnh đạo cao cấp và tổng giám đốc các công ty đã tụ tập đầy đủ. Tổng giám đốc Vân Thượng lạnh lùng anh tuấn đương nhiên cũng không lạc hậu, sải bước tiến vào nơi tổ chức tiệc tối nay.
Chỉ là sau lưng anh, “đồng chí người nhà” mà anh đưa đến bây giờ đang mềm nhũn chân tay nằm bẹp trên ghế.
Ghê thật, Boss Viên đúng là điên cuồng khôn tả! Dám chạy xe với vận tốc 150 km/h trong thành phố, hại cô sợ tới nỗi rớt hết nửa cái mạng! Cuối cùng cũng không dám quan tâm đến tóc tai nữa, chỉ còn nước bám chặt dây an toàn, cơ thể dính chặt lên ghế ngồi. Chiếc xe cuối cùng dừng lại, cô đã sợ nhũn cả người, nằm bẹp trên ghế, không đi nổi nữa.
Trợ lý Phương nhìn Thiên Thụ nửa nằm nửa ngồi trên ghế, không kìm được lên tiếng, “Tổng biên tập Hạ, xin chị hãy ngồi dậy, chúng ta… cần trang điểm một chút.”
“Hả? Lại… Lại lại trang điểm?”, Thiên Thụ vẫn chưa tỉnh hẳn.
Trợ lý Phương nhìn cô vẻ khó xử, “Vâng, nếu chị không định vào đó với mái tóc tổ chim này.”
Mái tóc tổ chim?
Thiên Thụ xoay kính chiếu hậu ra nhìn, mái tóc dài đen đẹp đẽ đã bị anh đẹp trai kia hô biến thành “nộ phát xung quan” rồi! Ôi trời ơi… Có ૮ɦếƭ không chứ, hai hôm trước cô mới kéo thẳng ra, bây giờ lại thành tổ quạ, đủ để biết anh đẹp trai kia rốt cuộc đã “hoang dã” biết là bao!
“Tổng biên tập Hạ à, chúng ta đi nhanh đi, nếu không tổng giám đốc đợi sẽ bực đó.” Trợ lý Phương nhìn mái tóc rối bời của Thiên Thụ, thật không biết nên khóc hay nên cười. Phải kéo thẳng mớ tổ quạ này ra thì tốn biết bao công sức đây.
“Hả? Lại phải trang điểm sao…”, Thiên Thụ nhìn họ, có vẻ sợ, “Liệu có thể không trang điểm không? Tôi không thích mặt bôi trét quá nhiều, tôi không muốn mang mặt nạ, tôi không muốn… Á, hai người làm gì thế? Buông tôi xuống! Tôi không thích son môi mùi vị đó, lần này có thể đổi vị khác không… Còn nữa, tôi không muốn mặc bộ lễ phục nhãn hiệu đó nữa, quá bó!!!”
Thiên Thụ đáng thương, không đợi cô vùng vẫy, đã bị hai cô trợ lý khiêng lên, kéo thẳng vào trong phòng nghỉ.
Hai mươi phút sau, Hạ “tổ quạ” đã được thả ra thành công.
Cũng may lần này không cần soi môi, cũng không mặc lễ phục quá bó. Hai cô trợ lý hình như nắm được tâm lý của tổng biển tập Hạ, lần này trang điểm nhạt, phối thêm bộ đầm không tay rất đáng yêu. Tuy Thiên Thụ cảm thấy bộ đồ màu xanh da trời này quá dễ thương, không hợp lắm với tuổi của cô, nhưng hai vị trợ lý lại đồng loạt nói là rất phù hợp với khí chất của tổng biên tập Hạ.
Choáng, khí chất gì chứ, khí chất của trẻ con học mẫu giáo ư?
Thế là Thiên Thụ đã mặc bộ đầm công chúa màu xanh kỳ cục đó, mang đôi giày cao gót xám nhạt, từ từ đi vào hậu hoa viên của Perhaps Love.
Nơi đây trang trí rất dễ chịu, không nghiêm túc như những khách sạn lớn, cũng không tùy tiện cẩu thả như những quán ăn nhỏ lề đường, hậu hoa viên dựa núi nhìn hồ, bên ngoài hành lang dài làm bằng gỗ là mặt hồ yên tĩnh. Ven hành lang là một dãy đèn vàng nhạt, chiếu lên mặt hồ bóng nước lung linh, rất có vẻ xa xăm. Thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng, trên là một dãy xe thức ăn xinh xắn, có một bục sân khấu nho nhỏ, bên dưới bày đầy những ly R*ợ*u xinh đẹp và sâm-panh.
Đoàn người ăn mặc tùy nghi nhưng cũng rất trang trọng đang qua lại trong hội trường, dưới ánh đèn không quá sáng, trên gương mặt mỗi người đều có ánh sáng mơ màng và xinh đẹp.
Thiên Thụ từ từ bước tới.
Cô ngỡ không ai biết cô, nhưng lúc cô chậm rãi tiến đến thì luôn có người nhìn cô, cười đầy ý vị.
Thiên Thụ hơi lạ lùng nhưng không tiện hỏi, đành lịch sự cười với người ta.
Lần này người ta cười càng kỳ lạ hơn, vẻ mặt và ánh mắt ấy như thể chứa đầy vẻ thương hại và châm biếm. Khiến cho Thiên Thụ càng không hiểu mô tê gì cả.
Nhanh chóng vượt qua đám người đó, Thiên Thụ cuối cùng cũng tiến vào hội trường. Ngước mắt lên nhìn, xung quanh đều là những anh tài trong xã hội. Ai nấy ăn mặc chỉnh tề, trông rất “phi phàm”. Nhưng chính trong dòng người trai tài gái sắc đó, người đàn ông mặc âu phục màu bạc vẫn là nổi bật nhất, cô chỉ cần nhìn một cái là có thể trông thấy anh đẹp trai lạ lùng giữa đám người.
Mái tóc đen bóng bị gió thổi tung vẫn rất đẹp, dù nhìn nghiêng nhưng đường nét vẫn hoàn hảo, thậm chí khi anh trầm mắt nói chuyện với người ta, vẻ sắc bén và ngang ngược trong mắt anh cũng khiến người ta khó mà phớt lờ, chứ đừng nói tới khí chất mạnh mẽ mãi mãi có ở trong anh, cho dù đứng xa cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và “đàn áp” đó.
Thiên Thụ nhìn anh từ xa, bỗng có một sự vui mừng nho nhỏ.
Người đàn ông đẹp trai xuất sắc đó, lại là chồng của cô.
Như đang nằm mơ vậy, xuyên qua thời gian và không gian, mở mắt tỉnh lại, thế giới không có gì thay đổi, nhưng số phận cô đã hoàn toàn khác hẳn. Sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn, đứa con đáng yêu, người chồng đẹp trai. Tuy anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự yêu thương của anh dành cho cô và con gái, càng không nói đến những lúc anh H*m mu*n, vẻ mặt mê người và cám dỗ của anh… Thượng Đế hình như đặc biệt ưu ái cô, sau vụ tai nạn xe, đã cho cô những điều mà mọi phụ nữ trên thế gian đều mơ tưởng, cô còn muốn tìm gì, còn muốn đòi gì, còn có gì bất mãn nữa?
Cô đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này chăng…
Thiên Thụ nhấc chân lên, định tiến về phía Viên Dã đang mỉm cười đằng kia.
“Viên…”
Chưa được hai bước thì cô đã khựng lại.
Viên Dã đang nói chuyện gì đó với sếp công ty khác, còn có hai người bạn nước ngoài, trông họ trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí ngay cả người phụ nữ đứng cạnh anh cũng phá lên cười sung sướng. Cô ta cười híp mắt khoác tay anh, còn tự nhiên dựa vào người anh, trông họ trai tài gái sắc, hài hòa như đôi kim đồng ngọc nữ. Thậm chí ngay cả khi họ cười trông cũng rất ăn ý và thân mật, khi cô ta hơi cúi người, anh còn nhẹ nhàng vỗ tay cô ta.
Thiên Thụ bỗng hiểu tại sao khi cô tiến tới, đám người kia đều nhìn cô cười đầy thương hại và mỉa mai rồi.
Không ai nhìn thấy chồng mình và người phụ nữ khác thân mật xuất hiện trước mặt mọi người, mà có thể cười rạng rỡ vui vẻ được. Cho dù người phụ nữ kia đã từng nhốt cô và người đàn ông kia vào chung phòng.
Quan Nguyệt San, rốt cuộc cô đang chơi tôi hay đang làm gì vậy?
Thiên Thụ nhấc váy lên, quay người bỏ đi.
Thiên Thụ vừa quay người, vẫn chưa đi bước nào đã đâm sầm vào một anh chàng mập mạp!
Tên đó ngã lăn ra đất, kêu la oai oái.
Thiên Thụ giật bắn mình, vội đưa tay dìu anh ta dậy. “Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý!”
Người đàn ông mập mạp kia bò dậy, túm chặt lấy cô. “A Hoa! A Hoa cuối cùng em cũng đến! Anh nhớ em ૮ɦếƭ đi được!”
Bỗng, anh mập kia ôm chầm lấy cô!
Thiên Thụ hít vào một hơi, cô đang gặp điềm xui xẻo gì đây, sao lại đổi tên thành A Hoa? Trên người đàn ông mập mạp kia tỏa ra mùi dầu và mùi R*ợ*u Vodka, ông anh này chắc đã uống say rồi chăng?
Thiên Thụ đẩy anh ta ra. “Xin lỗi xin lỗi, anh lầm người rồi!”
Anh mập vẫn nắm chặt tay Thiên Thụ. “Không, A Hoa, anh không lầm đâu, em chính là A Hoa, A Hoa mà anh yêu nhất!”
A Hoa, cô là A Thụ đấy! Thiên Thụ bị anh ta bám dính muốn nổi điên.
Đang lúc này thì tiếng nhạc bỗng vang lên.
Trong sàn nhảy, một đôi trai xinh gái đẹp từ từ lướt vào.
Điệu nhảy mở đầu buổi tiệc đã bắt đầu, không ngờ lại là do tổng giám đốc Viên và đại mỹ nữ Quan Nguyệt San của tập đoàn Lĩnh Hàng đang có scandal nhảy mở màn.
Hai người đó đúng là kim đồng ngọc nữ, chu liên bích hợp. Người đàn ông cao lớn tuấn tú, người phụ nữ mảnh mai cao ráo, khí chất ngang ngược của anh, vẻ đẹp mê người của cô ta, bước nhảy nhẹ nhàng, lại vừa hợp với nhau. Vòng eo mảnh mai của cô bay lượn trong sàn nhảy, váy khiêu vũ màu đỏ như tơ lụa, trong mắt mỗi người, sao mà nồng nàn, sao mà bay bổng, sao mà tuyệt mĩ đến nỗi không xua tan đi được…
Mọi người đều vây quanh sàn nhảy, cảm thán và ngưỡng mộ đôi nam nữ ấy.
Thiên Thụ đứng sau mọi người, cũng đã nhìn thấy họ.
Trong lòng có cảm giác chua xót khó tả, nhìn đôi nam nữ quá hợp nhau ấy, cô bỗng cảm thấy mình như cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, nhưng là cô bé lọ lem không có hoàng tử yêu thương. Trong mắt hoàng tử chỉ nhìn thấy công chúa xinh đẹp, làm sao còn trông thấy cô? Kéo chiếc váy phồng trên người, lại nhìn bộ váy khiêu vũ màu đỏ rất đẹp và nhẹ nhàng của Quan Nguyệt San, khoảng cách này không phải cô muốn là xóa nhòa được. Hoàng tử, vốn dĩ chỉ nên yêu công chúa. Truyện cổ tích cô bé lọ lem gì đó, chẳng qua là lừa gạt nước mắt của các cô gái nhỏ mà thôi.
Thiên Thụ thở dài, chuẩn bị đứng lên rời đi.
Bỗng có người cao giọng gọi, “Dương Tiểu Khai, sao cậu còn đứng ngẩn ra đó! Nhảy rồi kìa!”
“Ồ! Nhảy rồi à, đợi tôi!”, anh mập bỗng lồm cồm bò dậy, túm lấy Thiên Thụ kéo vào sàn nhảy.
“Này, tôi…”, Thiên Thụ kêu lên.
Anh mập đã chồm tới, vô cùng hung hãn ôm chặt lấy eo Thiên Thụ.
Eo Thiên Thụ vốn rất nhạy cảm và sợ nhột, bị anh ta bấu chặt như vậy thì suýt nữa phì cười. Ai ngờ tên mập lại ôm chặt lấy cô và vô cùng nghiêm túc mà bắt đầu…
Cộp! Lộp cộp! Lộp cộp lộp cộp lộp cộp!
Những bước nhảy như ma về làng, thế là nặng nề đưa Thiên Thụ theo!
Mẹ ơi, người ta rõ ràng là bản Valse hoa lệ mà, anh ta đang nhảy cái gì thế? Sao lại nhảy tango?! Cứ thế này y như là quét cả sàn nhảy ra ngoài vậy!
Mọi người xung quanh bỗng nhìn thấy “cặp đôi hoàn hảo” đang nhảy, đờ hết cả ra.
Một đôi khác trong sàn cũng phát hiện ra cặp đôi xông vào này.
Quan Nguyệt San kêu lên trước tiên, “Thiên Thụ! Thiên Thụ, sao cô cũng ở đây?”
“A… À hả?”, Thiên Thụ bị anh chàng kia lắc đầy điên cuồng, nghe tiếng kêu của Quan Nguyệt San rồi nhưng bị lay lắc mạnh quá, không cách nào đáp lời.
“Thiên Thụ, sao cô lại ở đây, người này là ai? Sao cô lại khiêu vũ với anh ta? Cô lại đây, nhảy với Viên Dã!” Quan Nguyệt San bỗng gọi Thiên Thụ.
Thiên Thụ ngẩn người.
Định nhường Viên Dã cho cô? Hai người họ lúc nãy chẳng phải rất thân mật hay sao?
“Mau đến đây, mau đến đây!”, Quan Nguyệt San định đẩy Viên Dã ra, kéo Thiên Thụ lại.
“Tôi…” Thiên Thụ hơi do dự, đang định nói gì thì anh mập bỗng hất mạnh tay ra…
Soạt!
Thiên Thụ bỗng chốc bị ném ra ngoài!
“A! Cứu với!”, cô kêu thảm thiết.
Quan Nguyệt San sợ hãi, “Này, coi chừng!”
Anh mập này quả là sức mạnh vô biên, ném Thiên Thụ ra xa, rồi lại kéo cô về. Mẹ ơi, đây là nhảy mà hay là diễn xiếc đây?
Quan Nguyệt San hơi khựng lại, định đẩy Boss Viên ra.
Viên Dã lại giữ chặt cô, “Chuyên tâm nào!”
“Ô, làm sao mà chuyên tâm được?” Quan Nguyệt San trừng mắt với Viên Dã, “Này, vợ anh đấy, vợ anh đang nhảy với người khác mà, lẽ nào anh không quan tâm?”
Viên Dã giữ chặt tay cô, nhướng mày, “Anh cũng đang nhảy với em, cô ấy có quan tâm không?”
Hả?
Quan Nguyệt San nhướng hàng lông mày mảnh.
Câu này rất có vấn đề, câu này rất có ẩn ý, câu này rất có hàm nghĩa. Hình như cô đã ngửi thấy một mùi chua nồng nặc.
“Cô ấy bị anh kéo tới đây đúng không? Viên Dã, rốt cuộc anh muốn làm gì? Biết rõ bữa tiệc hôm nay cô ấy không giúp gì được, đám người ngoại quốc đó có em ứng đối giúp anh, anh còn đưa cô ấy đến đây làm gì? Anh… cố tình chọc tức cô ấy phải không?”, Quan Nguyệt San trừng mắt.
Viên Dã kéo tay cô, xoay người.
Không nói.
Không nói là thừa nhận!
Quan Nguyệt San biết rõ tính cách kỳ cục của Viên Dã, anh đã nói không muốn nói thì dù P0'p ૮ɦếƭ anh, anh cũng sẽ không nói. Chỉ có Thiên Thụ đáng thương, đã bị trúng bẫy của Viên Dã thì chớ, bây giờ còn bị tên mập kia…
Quan Nguyệt San quay lại nhìn vẻ thương cảm.
Ối!
Thiên Thụ lại bị ném ra xa!
“Thiên Thụ!”, Quan Nguyệt San hét lên.
Thiên Thụ đã bị ném đến mức muốn ói, cô run run ngón tay. “San San, cứu… tôi…”
Anh mập nào đó thích nhảy kiểu ném đi ném lại bỗng chốc vòng ôm đù* Thiên Thụ!
Thiên Thụ suýt thì ngã chổng bốn vó lên trời!
San San hít một hơi khí lạnh, “Ôi, độ khó cao! Hóa ra còn có người biết nhảy điệu Tango độ khó cao thế này! Còn ghê hơn cả năm đó em nhảy trong buổi ‘vũ lâm đại hội’ của tập đoàn bọn em nữa! Xem ra em phải học tập anh mập kia rồi!”
Người đàn ông đang giữ lấy tay San San, đầu ngón tay hơi siết lại.
Đám đông đang xem đã lên cơn cao trào lắm rồi.
Ghê gớm quá đấy, gần đây scandal vợ lớn vợ bé của Boss Viên công ty Vân Thượng đã bay đầy trời rồi, hôm nay càng may mắn hơn, có thể trông thấy cả ba xuất hiện cùng nhau! Mà đáng ngạc nhiên hơn là anh mập kia, anh mập bon chen làm gì? Mọi người đang cao hứng bàn tán, đám phóng viên cũng lập tức bám theo, bày đầy máy móc, giá đỡ, định làm buổi truyền hình trực tiếp!
Anh mập đang hứng nhảy, đưa tay ôm eo Thiên Thụ, định hôn Thiên Thụ một cái say đắm trước mặt mọi người!
Oa oa oa! Điều K**h th**h nhất cuối cùng đã đến!
Thiên Thụ trừng trừng nhìn gương mặt bánh bao của anh mập áp sát, lại còn chu môi ra, “A Hoa chúng ta thơm nhau cái nào…”
Oái … Không – phải – chứ!
Trong sàn nhảy, tay một người đang nhảy với một người khác, bỗng nhẹ nhàng đẩy ra.
Viên Dã đẩy eo Quan Nguyệt San ra, nói khẽ một câu, “Xin lỗi.”
Quan Nguyệt San chớp mắt.
Cô thuận theo hướng Viên Dã đẩy, xoay một vòng đến trước mặt anh mập, với một tư thế vô cùng đẹp mắt, cô vòng tay ngang người Thiên Thụ, sau đó đột ngột đẩy về phía Viên Dã, sau đó ngón tay hất đi, P0'p đúng cái mũi của anh mập! Quan đại mỹ nhân chớp chớp mắt cười nũng nịu, “Anh đẹp trai, bắt nạt thỏ trắng thì không ngoan đâu, hãy để bổn nữ hiệp đây học hỏi anh hé!”
Rồi…
Quan đại mỹ nhân hất tay, anh mập bị nhéo mũi đã văng xa hơn ba mét!
Oa – Mọi người hô vang, mỹ nhân lợi hại quá!
Còn một cặp, nữ chính ngốc nghếch bị kéo lại, rồi lại đẩy đi, bỗng dưng bị đẩy đến trước mặt Boss Viên, cô hoảng loạn muốn kiểm soát cơ thể mình, trong lúc bối rối đã túm lấy cổ áo anh, thế là níu thật chặt!
Cũng may, cuối cùng đã đứng vững!
Thiên Thụ kêu lên, trái tim sợ hãi vì nãy giờ bị ném đi lại cuối cùng đã nằm yên.
“Trời ơi… Sợ… Sợ ૮ɦếƭ đi mất”, cô chưa từng nhảy điệu nào khủng pố như vậy, còn mạo hiểm hơn cả làm xiếc nữa. Bây giờ cũng ổn, cuối cùng cũng được cứu.
Thiên Thụ lau mồ hôi ngẩng lên, bỗng nhìn thấy gương mặt lạnh băng vạn năm không đổi của Boss Viên, và cả mạch máu hằn lên trên trán anh.
“Ồ ha ha…”, Thiên Thụ không biết vì sao mà nhìn thấy anh lại chỉ biết cười ngô nghê, “Cái đó… Em… Em không quen biết anh ta…”
૮ɦếƭ tiệt, cô bị làm sao vậy? Tại sao câu đầu tiên lại giải thích cho anh hiểu? Cái tên mập kia có liên quan gì đến anh? Chẳng phải anh cũng ôm mỹ nữ khiêu vũ sao, cô cũng đâu nói gì, nhưng bản thân chẳng qua là bị người lạ ôm và nhảy một bài, tại sao phải giải thích với anh?
Boss Viên lạnh lùng nhìn cô.
Dùng ánh mắt lạnh như núi băng, sắc như dao kiếm, trừng trừng nhìn cô.
Thiên Thụ run rẩy.
Cô nhìn thấy vẻ mặt anh như vậy là sợ hãi, cho dù cô có lỗi hay không.
“Em… Em thật sự không quen biết anh ta…”, Thiên Thụ sắp khóc tới nơi.
Trán Boss Viên hằn lên gân xanh. “Em… đạp trúng anh rồi.”
A… hả?!
Thiên Thụ cúi gằm xuống, nhận ra lúc nãy vì muốn đứng vững mà cô đã đạp cả hai chân lên chân Boss Viên! Trên đôi giày da Italia đó đều in rõ hai dấu giày xám xịt của Thiên Thụ.
“A a, xin lỗi xin lỗi, em không cố ý.” Thiên Thụ vội xin lỗi, “Đều tại anh chàng lúc nãy, anh ta ôm em…”
“Đủ rồi!”
Viên Dã bỗng kéo tay cô, lôi ra khỏi sàn nhảy.
“Này này, em…”, Thiên Thụ bị anh ta lôi đi, kêu la.
Đôi kia trong sàn nhảy, anh mập bị Quan đại mỹ nhân xoay như chong chóng.
Viên Dã căn bản không quan tâm tới ai, kéo Thiên Thụ ra khỏi hội trường. Đi thẳng ra ngoài hành lang không có bóng người, anh ta ấn Thiên Thụ vào tường.
Thiên Thụ bị anh dọa cho ૮ɦếƭ khiếp.
“Chơi đủ chưa?”, anh trừng mắt nhìn cô, giọng nói lạnh giá.
Thiên Thụ mở to mắt, chớp chớp nhìn anh, “Anh… Anh nói gì… Em… Em không hiểu…”
“Anh hỏi em chơi đủ chưa?!” Giọng Viên Dã bỗng cao lên, nhưng trong giọng nói ấy lại mang theo một sự phẫn nộ, bực bội không che giấu.
“Em… Em còn chưa chơi mà, lúc nãy anh đưa em đến đây, em còn chưa bắt đầu chơi…”, Thiên Thụ nhìn gương mặt tức giận của anh, không biết mình đang nói gì nữa.
Sao anh giận dữ cũng đẹp trai đến thế? Hàng lông mày nhướng cao, trong đôi mắt có ánh sáng lạnh lẽo, nhưng lại sắc nhọn, khiến người ta không thể rời mắt.
“Tốt, vậy em tiếp tục đi,” Giọng Viên Dã đã hạ xuống thấp nhất, “Tiếp tục chơi đi. Chơi tới khi em vui. Anh không có nhiều tâm trí để chặn những người quanh em.”
Viên Dã nhìn Thiên Thụ, ánh mắt lướt qua gương mặt dặm một lớp phấn mỏng của cô.
Cô không đẹp, không rực rỡ, không mê người, nhưng lại đáng yêu. Trên gương mặt như quả đào luôn hồng hào, đôi mắt to đen láy, cũng như năm nào, lóe lên sự ngây thơ khó kiếm. Đôi mắt mãi mãi sáng rực, giống như một ngọn đèn, chiếu sáng cả thế giới tăm tối của anh. Nhưng liệu có khi nào, đến cuối cùng, mọi thứ chỉ là phí hoài? Khi cô biết tất cả, khi cô tỉnh táo lại, có lẽ, sẽ không tránh khỏi kết cục là cô sẽ rời xa anh.
Trái tim Viên Dã nặng nề.
Anh mím môi, nói một câu có phần lạnh lùng. “Hạ Thiên Thụ, anh thực sự rất thất vọng về em.”
Sau đó, quay đi.
Để lại cho cô một cái bóng lạnh lùng cô độc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc