Ông Xã Anh Là Ai - Chương 01

Tác giả: Vi Lộ Thần Hi

Thế là, cô mới vừa xuyên không, thì đã biến thành gái ly dị?
Sột… Sột…
Hạ Thiên Thụ hút trà sữa, viên trân châu cuối cùng kẹt trong ống, hút mãi không vào.
Đồng Tiểu Vi ngồi cạnh cô, kéo ống tay áo cô quệt nước mắt nước mũi, “Thiên Thụ, cậu không được ly hôn! Cậu không bao giờ được nhận lời sếp nghe chưa?! Nếu không tòa soạn báo của chúng ta tiêu mất! Hơn trăm người trong tòa soạn đều trông đợi ở cậu đó, nhất định nhất định không được ly hôn!”
Sột… Hạ Thiên Thụ tiếp tục hút.
“Tớ ly hôn hay không thì liên quan gì đến tòa soạn?”
Cô cũng không nói rõ được cảm giác hiện giờ là gì, xuyên không vào chính mình ba năm sau, chưa nói được câu nào với ông chồng trong truyền thuyết thì đã bị người ta túm lấy đòi ký tên ly dị. Cô đứng trước cửa văn phòng người đàn ông ấy, cảm giác hệt như con cún bị bỏ rơi đá ra ngoài cửa, bảo không cần là không cần. Nếu không phát hiện cô vẫn còn làm việc trong tòa soạn thì có lẽ thật sự cô đã lao đến trước mặt tên đó, ký xoẹt vào đơn ly dị cho xong rồi.
“Bạn Hạ Thiên Thụ à, cậu gặp tai nạn xe, không nhớ gì nữa, nhưng cậu không thể chọc giận chồng cậu được!” Ngồi trên chiếc xe chạy đến tòa soạn, bạn Đồng Tiểu Vi lại quệt nước mắt nước mũi gào lên. “Liên quan gì à, chỉ cần cậu xuống xe là biết ngay!”.
Chồng… Hạ Thiên Thụ vừa nghe từ đó đã thấy toàn thân mọc gai tê rần.
“Tớ có chọc giận anh ta đâu chứ, không phải cậu dắt tớ đến đó hay sao?”, Hạ Thiên Thụ cắn ống hút.
Chỉ còn viên trân châu cuối cùng thôi, thế mà không chịu ngoan ngoãn chạy vào miệng cô.
Bạn Đồng Tiểu Vi hối hận đến mức chỉ muốn đập đầu vào cửa kính xe, vừa hay chiếc xe dừng lại, Tiểu Vi mở cửa, lẳng Thiên Thụ ra ngoài, “Đừng nói gì hết, tự cậu nhìn đi!”
Thiên Thụ bị Tiểu Vi đá ra khỏi xe.
“Chào tổng biên tập!”
“Tổng biên tập vất vả quá!”
“Hoan nghênh tổng biên tập về nhà!”
Bốp bốp bốp! Bốp bốp bốp!
Hả? Giật mình!!!
Hạ Thiên Thụ kinh sợ đến độ phát sặc, suýt thì đưa ௱ôЛƓ trúng mặt Tiểu Vi lúc đó đang chui ra khỏi xe sau cô.
Viên trân châu bướng bỉnh mắc kẹt trong ống hút cũng “sột” một tiếng, bị cô hút vào trong miệng, chưa kịp nhấm nháp thì nó đã chui ngay vào khí quản, suýt nữa thì bạn Thiên Thụ đã bị sặc ૮ɦếƭ.
Đây… Đây… Là tình huống gì thế này? Trận thế gì đây? Bất ngờ gì vậy?
Trước mặt Hạ Thiên Thụ, trên những bậc cầu thang dẫn vào tòa soạn tạp chí “Phụ nữ online” trải thảm đỏ tươi thật dài, hai bên thảm đứng đầy hai hàng người, ai cũng hừng hực sức sống, tâm trạng tươi tỉnh, trên gương mặt là những nụ cười kích động và rạng rỡ, lòng bàn tay vỗ vào nhau kịch liệt đến độ đỏ lên. Có mấy người đứng phía trước, trong tay ôm những bó hoa tươi, khóe mắt lại còn long lanh nước, còn cả hai bạn nhỏ một nam một nữ trông có vẻ là học sinh tiểu học đang chạy rầm rập tới, cũng đứng chào kiểu đội Thiếu niên Tiền phong với Thiên Thụ, một em dâng bó hoa tươi đầy ắp thâm tình, một em còn đeo khăn quàng đỏ cho cô.
Hai em nhỏ cùng đồng thanh nói với vẻ xúc động, “Dì Thiên Thụ, dì vất vả quá!”
Phụt…
Hạ Thiên Thụ suýt nữa là ngất xỉu.
Cái gì thế này?!?
Đồng Tiểu Vi theo sau lại không kìm được gật gù, “Nhìn đi, Thiên Thụ, mọi người nhớ cậu biết bao nhiêu, cử hành nghi thức đón tiếp cậu trịnh trọng thế này, cậu còn mặt mũi nào ly hôn hả?”
Liên quan gì tới chuyện ly hôn chứ.
Hạ Thiên Thụ cố gắng chiến đấu với viên trân châu trong cổ, khó khăn lắm mới thều thào một câu, “Chuyện gì đây? Mọi người tại sao lại thế này?”
Tiểu Vi chưa trả lời thì hai bà chị khá lớn tuổi đứng đầu hàng đã nắm chặt lấy tay Thiên Thụ.
“Tổng biên tập Hạ, cô nhất định không được rời xa chúng tôi.”
“Tổng biên tập Hạ, tương lai của chúng tôi đều trông chờ vào cô cả đấy.”
Tổng biên tập… Hạ?!
Miệng cô sắp không khép được rồi.
Quay lại định nhìn Đồng Tiểu Vi, tên đó lập tức hiểu ý, “À, Thiên Thụ, sau tai nạn xe cậu không nhớ gì đúng không? Thực ra cậu đã là tổng biên tập tạp chí ‘Phụ nữ online’ của bọn này từ lâu rồi, không tin cậu nhìn đây…”
Đồng Tiểu Vi kéo Hạ Thiên Thụ lao ầm ầm trên tấm thảm đỏ, “vèo” một cái chui vào tòa nhà làm bằng gỗ kiểu cũ của tạp chí “Phụ nữ online”, chạy rầm rập lên cầu thang, thoáng cái đã đứng trước cánh cửa màu đỏ trên tầng ba.
Đây là địa bàn của một mình tổng biên tập, trước kia khi Hạ Thiên Thụ còn là một biên tập viên quèn ở tầng một, không được gọi thì chưa bao giờ dám lên nửa bước. Nhưng bây giờ Đồng Tiểu Vi kéo cô thẳng một mạch đến trước cánh cửa to màu đỏ này, Hạ Thiên Thụ đã nhìn thấy tấm biển vàng chói sáng trên cửa.
Phòng Tổng biên tập Hạ Thiên Thụ.
Oa…
Mắt Thiên Thụ sắp rớt ra ngoài.
Từ khi tốt nghiệp đại học rồi vào tòa soạn dở sống dở ૮ɦếƭ này, cô cứ mơ có ngày được làm tổng biên tập, thực sự là vì tổng biên tập bụng bự, mắt kính đen, vừa trắng vừa mập lại thấp như cây nấm trước đó quá đáng ghét, lúc nào cũng bắt Thiên Thụ viết những bài “kích thích”, lúc nào cũng bắt cô tăng ca mãi, lại còn bắt cô làm osin chạy đi mua cơm hộp, đưa đón con ông ta đi học, tan học. Cô là người giúp việc hay sao?
Nhưng… Nhưng…
Cô vừa nhắm mắt xuyên không một lúc, khi mở mắt ra liền phát hiện – mộng đẹp đã thành sự thật! Tự cô đã trở thành tổng biên tập tạp chí “Phụ nữ online” rồi!
Tổng biên tập Hạ!
Ha ha ha! Danh xưng này thật khiến cô hơi bay bổng lên tiên mất!
Thấy Hạ Thiên Thụ đứng trước cửa phòng tổng biên tập, nhìn biển đề lấp lánh vàng mà sắp chảy cả nước miếng, bạn Đồng Tiểu Vi túm ngay lấy cơ hội để nịnh bợ ton hót y như gian thần thời xưa, “Tổng biên tập Hạ, lần này cậu tin rồi chứ? Nhất định không được ly hôn nhé?”
Suỵt – Hạ Thiên Thụ hút một hơi… lần này hút vào là nước miếng, “Tớ làm tổng biên tập thì có liên quan gì tới ly hôn?”
Đồng Tiểu Vi nhìn Hạ Thiên Thụ, vẻ mặt ngưỡng mộ như ăn được mật ong, “Vì… Tòa soạn tạp chí ‘Phụ nữ online’ là do chồng cậu mua về tặng cho cậu.”
Vù vù vù…
Có quạ bay qua…
Suýt nữa là bay vào cái miệng đang há to của Hạ Thiên Thụ.
Có nhầm lẫn gì không vậy? Người đàn ông đó mua cả tòa soạn “Phụ nữ online” sao? Cô biết anh là đại gia, nhưng cũng không cần phải giàu tới mức đó chứ? Năm ấy cô làm việc ở đây, lương một tháng không quá một ngàn tệ, mà anh lại mua cả tòa soạn… tặng cô?!
Hạ Thiên Thụ cảm thấy khói xanh bốc thẳng trên đầu.
Lúc nãy trong văn phòng còn lạnh lùng bảo cô ký vào đơn ly hôn, nhưng lại mua cả tòa soạn tặng cho cô? Hơn nữa còn cho cô làm tổng biên tập? Sao nghe kiểu gì cũng giống một người chồng yêu chiều vợ, tìm thú vui cho vợ, nên bỏ tiền ra mua cả tòa soạn để làm vợ vui lòng.
Chẳng phải tình cảm của họ không tốt ư?
Thiên Thụ câm nín.
Hai người phụ nữ còn đang đứng do dự thì tài xế đưa họ đến đã lên tầng ba, “Phu nhân, phu nhân đã lấy đồ ra chưa? Má Trương ở nhà vừa gọi điện bảo bà ấy đưa tiểu thư ra ngoài mua tã lót không thấm, nhờ tôi đưa về ở gần đây. Tổng giám đốc cũng về rồi, phu nhân có muốn cùng về không?”
Phu nhân… ông chủ… Thiên Thụ cảm giác mình ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì hết.
Hôm qua không ai quan tâm, suốt ngày chen chúc xe bus, ăn cơm hộp, là giai cấp vô sản tự mình dọn dẹp, tự mình nấu cơm, chỉ trong chớp mắt đã từ nhân viên quèn nhảy lên tổng biên tập, từ một con côn trùng không ai quan tâm trở thành phu nhân tổng giám đốc?
Thực ra nghĩ lại thì xuyên không kiểu này cũng không tồi, chí ít đã khiến giấc mơ của cô thành sự thực, lại cộng thêm một anh chồng vừa lắm tiền vừa bảnh trai.
Nhưng… Đợi đã!
Trong đầu Thiên Thụ một dấu chấm than nhá lên!
“Tiểu thư… Tã không thấm?!”
“Vâng”, tài xế gật đầu, “Phu nhân bị xe đâm nên không nhớ sao? Bảy tháng trước cô đã tặng cho tổng giám đốc một cô bé xinh đẹp.”
Rầm!
Thiên Thụ ngã nhào xuống đất, vạch đen đầy mặt.
Mẹ ơi, chuyện xấu nào cô cũng không làm, mà lại sinh cả con ra rồi! Lỗ rồi lỗ rồi lỗ to rồi, rõ ràng tháng sau cô mới tròn hai lăm tuổi, cả đời này ngoài mối tình đơn phương oanh liệt ra, cả bàn tay đàn ông cô còn chưa sờ tới. Lần này lỗ to rồi, cô không chỉ bỏ lỡ mối tình đầu, nụ hôn đầu, vòng tay đầu, thậm chí chuyện ấy lần đầu của mình cô cũng bỏ qua rồi! Thời gian cho cô nhảy luôn tới n năm sau, cô vừa mở mắt đã là mẹ của người ta rồi!
Óa, một sớm thức dậy biến thành mẹ rồi!
Bi thảm!
Có đại thần nào tới cứu cô, đưa cô ngược về lại với, cho dù một chút cũng được, cô vẫn muốn biết mùi vị đàn ông mà.
Thiên Thụ đang lăn lộn trên đất thì không biết từ đâu vẳng đến một tiếng “Y da…” nho nhỏ.
Một bàn tay mềm mại, mũm mĩm như bánh bao vừa được hấp chín tới, nhéo vào mặt cô.
Thiên Thụ mở choàng mắt.
Một đôi mắt đen nhánh, sáng rỡ như pha lê đang mở to nhìn cô.
Oa oa, một em bé quá đáng yêu, quá xinh đẹp như Pu'p bê ấy!
Thiên Thụ từ nhỏ đã cực yêu thích các em bé xinh xắn đáng yêu, bây giờ bỗng nhìn thấy một bé bò đến, môi chúm chím, chảy nước bọt, nhưng lại vô cùng hiếu kỳ với cô, thì trong tích tắc thấy yêu thích đến độ tim như chảy cả nước ra…
Toi rồi toi rồi, lúc nãy còn đang vật vã la hét, vừa nhìn thấy đứa bé như Pu'p bê sao lại lập tức muốn đưa tay đầu hàng rồi?
Xuyên không kiểu này, đúng là giấc mơ thành sự thật, hai mươi tư chưa nở hoa, hai mươi tám đã biến thành mẹ của em bé, rốt cuộc là phúc hay là họa của cô đây?
Em bé giống Pu'p bê nhắm mắt lại, ngủ ngon lành.
Hạ Thiên Thụ tựa bên nôi gỗ, chảy nước dãi ngắm cô bé đáng yêu.
Đó là con gái cô thật sao? Sao lại có thể đáng yêu thế này, mềm mịn thế này, xinh đẹp thế này, tinh nghịch thế này? Gương mặt phúng phính, mềm mại trắng mịn như bánh bao, lại hồng hồng như quả táo vậy. Rèm mi vừa dài vừa cong… A a a, hóa ra cô có thể sinh ra một đứa con gái đẹp đến thế.
Có lẽ… là do gene của bố nó quá tốt chăng?
Hạ Thiên Thụ vừa nghĩ đến điều đó, lập tức thấy lông tóc dựng ngược.
Phải biết là cô còn chưa sờ soạng gì đàn ông cả, mà ngay cả con gái cũng sinh ra rồi! Đúng là lỗ to mà!!!
Nhưng, khoan đã, để cô nghĩ xem, rốt cuộc cô đã xuyên không thế nào? Cô nhớ sáng hôm đó, trời rất trong, cô đang ở trong tòa soạn “Phụ nữ online”, nghe tổng biên tập Ếch Xanh lên lớp…
“Hạ, Thiên, Thụ!”
Giọng như vịt đực oang oang, vang vang khắp phòng tổng biên tập.
“Bài thế này mà cô cũng dám nộp hả? ‘Tặng người tình tương lai’?! Sao cô không tặng chồng tương lai? Không tặng vợ tương lai? Không tặng bà nội tương lai? Bài này không có nội dung, không kích thích, cô mấy tuổi rồi mà còn than thở hả? Tòa soạn mỗi ngày cho cô ăn trưa miễn phí không phải để cô viết ra mở bài không thấy khoái cảm kiểu này! Nhìn Đan Lâm người ta đi, bài viết lần nào cũng thu hút đủ lượt xem, không biết đã kiếm cho tòa soạn thêm bao nhiêu đơn đặt hàng! Mang về viết lại! Còn không viết được thì tháng này trừ hết tiền thưởng!”
Vèo vèo vèo! Bộp!
Bản thảo bay trúng đầu Hạ Thiên Thụ, cánh cửa đóng sầm lại suýt nữa thì “hôn” lên sống mũi cô. Thiên Thụ vô cùng tức tối, nắm tay siết chặt lại, dám nói bản thảo cô vất vả viết ra như thế, dám nói cô Hạ ‘bán than’, không có nội dung, không kích thích… Hổ mà không ra oai, ông ta lại tưởng cô là Hello Kitty!
Thiên Thụ đứng trước cửa phòng tổng biên tập hít hơi… vận khí… vận khí… hít hơi… hết năm phút, cuối cùng giơ tay lên, căm phẫn làu bàu nói, “Được, bổn tiểu thư lần này tha cho ngươi.”
Có người từ phía sau thò đầu ra, thì thầm, “Cậu đã tha cho ông ta chín chín tám mươi mốt lần rồi.”
Bị vạch trần, Thiên Thụ thở dài bất lực, “Tiểu Vi!”
Đồng Tiểu Vi cầm ly nước giả vờ làm người qua đường, “Thiên Thụ, cậu cũng phải có khí phách lên đi chứ? Lần nào cũng chỉ biết nói ở nơi người ta không nghe thấy.”
Thiên Thụ nắm chặt bản thảo trong tay, nhích về phía bàn làm việc, “Đây không phải là không có khí phách, mà gọi là ‘vu hồi đả kích pháp’.”
Phụt…
Đồng Tiểu Vi suýt nữa phun trà.
“Vu hồi đả kích pháp, bạn Thiên Thụ ạ, cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra cách đánh chả ra gì này. Tớ thấy chút tổn thương người ta cũng không chịu nổi ấy chứ, còn cậu thì AQ lợi hại quá.”
Thiên Thụ chớp mắt, “AQ có gì là không tốt, có lợi cho tâm hồn lẫn cơ thể.”
Lật bản thảo trong tay, bên trên viết mấy chữ rõ to:
Tặng người tình tương lai của em.
Chủ đề lãng mạn thế còn gì! Khiến người ta thừa sức phát huy trí tưởng tượng! Ai mà không muốn biết người yêu mình sau này là thế nào? Nếu bây giờ viết một bức thư gửi cho anh ấy, thì khi thật sự gặp nhau lấy ra cho anh xem, đó là một việc rất lãng mạn mà! Tiếc là con Ếch Xanh kia chẳng có mắt nhìn gì cả. Bắt cô viết sao cho kích thích, lẽ nào phải viết “tiết lộ mười chàng trai kim cương đắt giá nhất tuần này”?
Tiểu Vi thấy vẻ mặt căm phẫn của Thiên Thụ thì lấy Pu't máy gõ gõ, xem như an ủi, “Thôi nào, cậu cũng đừng tỏ vẻ thế nữa. Cùng lắm thì Ếch Xanh bảo cậu viết gì thì cậu viết cái đó đi.”
Thiên Thụ tức tối siết chặt nắm đấm, “Sẽ có ngày tớ đuổi cổ tổng biên tập Ếch Xanh kia, tự mình ngồi vào ghế của ông ta! Đến khi tớ là tổng biên tập thì nhất định sẽ mở hai chuyên mục, một là “xe tốc hành lãng mạn”, hai là “lãng mạn xe tốc hành”!”
Phụt…
Đồng Tiểu Vi cười đến muốn té lăn ra bàn.
Nói đến đó, Đồng Tiểu Vi lại nhớ ra một chuyện thú vị, “Thiên Thụ, hôm qua tớ online tìm thấy một trò chơi trắc nghiệm vui lắm, có muốn thử không?”
“Trò chơi trắc nghiệm?”, Thiên Thụ xếp lại đống bản thảo lung tung của mình, vạch đen đầy mặt, “Lại là phù thủy phương Đông bói toán phương Tây chứ gì? Bạn Đồng à, cậu là biên tập viên xinh đẹp, không phải phù thủy đâu nhé!”
“Đó gọi là tiên tri, không phải phù thủy!”, Tiểu Vi lấy Pu't gõ lên đầu cô, “Dù sao trắc nghiệm thử cũng không có gì là không tốt. Đồng chí à, cho tớ biết ngày giờ sinh, cung hoàng đạo, số chứng minh nhân dân, địa chỉ nhà, gia đình có mấy người, một đầu người mấy mẫu đất mấy con trâu…”
“Đồng Tiểu Vi, hít thở!”, Thiên Thụ nhắc, “Kiểu tiên tri làm mình hụt hơi mà ૮ɦếƭ thì tớ chưa thấy bao giờ!”
“Bớt nhảm đi, nói mau”, Tiểu Vi nóng ruột gõ cô thêm cái nữa.
Thiên Thụ hôm nay xui xẻo đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói xanh rồi, lại bị bạn Đồng gõ hai cái thật mạnh, có vẻ bực bội nói hết “tư liệu” về mình ra. Bên này bản thảo còn chưa chỉnh sửa xong, cách một khoang làm việc, bên kia bạn Đồng đã hú lên như điên.
“Thiên Thụ, cậu gặp may to rồi!”, bạn Đồng gào lên đến mức Ếch Xanh cũng sắp nghe thấy đến nơi.
Hạ Thiên Thụ thực sự không mấy quan tâm đến trò tiên tri vớ vẩn kia, nhưng để tránh Ếch Xanh gọi cả cô và Đồng Tiểu Vi vào giáo huấn, cô đành thò đầu sang.
Trên màn hình dày đặc những chữ, Tiểu Vi đang cao giọng hét lên, “Đây là số điểm trắc nghiệm cao nhất từ khi tớ chơi trò này đó! Bạn Thiên Thụ à, tương lai của cậu – hôn nhân thuận lợi, ông xã đẹp trai, con gái ngoan ngoãn, con trai hiếu thảo, gia đình giàu có nứt đố đổ vách, mua cả mặt trời còn được. Tương lai cậu đúng là có số may mắn của mỹ nhân!”
Phì…
Lần này đến lượt Thiên Thụ cười như điên, suýt thì phun cả nước miếng lên mặt Tiểu Vi.
“Cậu đang chơi trò chơi tiên tri à? Tớ thấy là trò chơi điên khùng thì có? Tớ mà có số mỹ nhân á? Lại còn ông xã đẹp trai, con trai con gái có đủ? Này bạn Đồng, bạn có biết tiền trọ tháng này tớ chưa trả, hôm nay đang tắm giữa chừng thì hết gas không? Lại còn ông xã… Cậu biết tuần này tớ đã đi xem mắt bao lần không? Hai bàn tay thêm bàn chân còn đếm không đủ nữa là! Mẹ tớ sắp dán mác ‘con gái gả không ra’ lên mặt tớ luôn đây này, mà cậu còn nói hôn nhân thuận lợi? Cảm ơn cậu nhé, Đồng đại thần.”
Không phải Thiên Thụ kém cỏi, mà những thứ trên đó viết quá nhảm nhí vớ vẩn! Đối với một người hai mươi tư tuổi, có kinh nghiệm đi xem mắt 249 lần mà nói, nếu cô có thể gả đi được trong vòng ba năm thì đúng là mặt trời không xuống núi nữa rồi, mà lại còn trai gái có đủ, có tiền lại có quyền? Thôi nằm mơ quách cho xong.
Đồng Tiểu Vi lại tỏ ra nghiêm túc, “Thiên Thụ, cậu đừng nghi ngờ, bọn này lúc nãy rất nhiều người chơi thử, đều chuẩn cả, sao đến lượt cậu lại không đúng được? Cậu phải tin là, thế gian này… có kỳ tích xảy ra.”
“Ừ, cái kỳ tích này phải đợi khi tớ già yếu mắt mũi tèm nhèm, mua được cả mặt trời đi”, Thiên Thụ rụt người lại về khoang làm việc.
Chưa dứt lời, điện thoại của Thiên Thụ đã reo vang. Cô không nghĩ gì mà bắt máy, vừa mở nắp điện thoại, giọng thái hoàng thái hậu đã oang oang, “Hạ, Thiên, Thụ!”
Đấy, ai cũng mở đầu như vậy với cô.
“Hạ Thiên Thụ, mày làm sao thế hả?! Bây giờ mẹ mày nói gì cũng vô ích phải không? Hôm nay dì Hai nhà mày khó khăn lắm mới giới thiệu cho một cậu thanh niên tốt, đã hẹn mười một giờ rưỡi gặp nhau ở tòa nhà Hối Tinh, bây giờ mấy giờ rồi mà mày chưa xuất hiện? Mẹ thấy mày lại ngứa da muốn ăn đòn phải không? Cả đời này không muốn lấy chồng hả? Hạ Thiên Thụ, mày có còn mười tám tuổi nữa đâu, năm nay hai mươi tư rồi, tháng sau là hai mươi lăm đấy!”
Rầm!
Thiên Thụ đổ ập xuống bàn làm việc, cô bị Ếch Xanh mắng cho tối tăm mặt mũi, nào có nhớ chuyện xem mắt? Nhưng không thể nói thế với thái hoàng thái hậu, nếu không thái hậu chắc chắn sẽ bắt xe đến túm lấy cô ngay. Đưa tay lên xem, đúng là đã mười hai giờ năm phút rồi, thái hậu gào lên bên kia đầu dây, “Mày… nhanh cái chân lên! Có mặt trong vòng năm phút!”
“Dạ dạ dạ, vâng vâng vâng, con đi ngay đi ngay”, Thiên Thụ cuống quýt đáp, bỏ điện thoại xuống bĩu môi, “Hối Tinh cách chỗ này mười vạn tám nghìn dặm, buổi trưa kẹt xe, nửa tiếng con tới được là may.”
Đồng Tiểu Vi cười ngặt nghẽo ngồi kế bên ra hiệu “250”[1] với Thiên Thụ, Thiên Thụ gật gù rồi xách túi lao ra ngoài.
[1] 250, chỉ những người ngốc nghếch, nói năng không đàng hoàng, làm việc không nghiêm túc, tùy tiện, qua loa cho có, đồng thời trong chuyện cũng chỉ số lần nữ chính đi xem mắt.
Tốn hai mươi lăm tệ năm hào bắt taxi, cuối cùng cũng đến được nhà hàng trông có vẻ hào nhoáng nhưng thực tế món ăn rất khó nuốt, nhìn cao quý nhưng không đáng tiền chút nào. Xem đồng hồ trên tay, đã là mười hai giờ ba mươi lăm phút!
Trễ mất một tiếng đồng hồ, xem ra hôm nay cũng không cần trang điểm, giả vờ làm thục nữ gì cả. Dù sao kết cục cũng chỉ còn một người, chuẩn bị lần thứ 251 thôi.
Thế là Hạ Thiên Thụ tiểu thư ngay cả son môi cũng không thoa, tiến thẳng vào đại sảnh tòa Hối Tinh, căn cứ vào số bàn mà thái hoàng thái hậu đã đặt mà lao đến, ngay cả người đàn ông ngồi đối diện dáng vẻ thế nào cũng không nhìn kỹ, mở miệng giới thiệu luôn, “Chào anh, tôi là Hạ Thiên Thụ, nữ, hai mươi lăm tuổi, đến nay vẫn chưa kết hôn. Đây là lần thứ 250 tôi xem mắt, tôi đang…”
Những lời này cô nói rất lưu loát, rành mạch, nhưng hôm nay lại có một sự cố nhỏ, cô vẫn chưa đọc thuộc lòng xong thì bỗng phía bên tay phải, cô nhìn thấy một cặp nam nữ đang ngồi dưới khung cửa sổ.
Họ không ngồi đối diện nhau mà ngồi sát ở một góc bàn. Người đàn ông mặc áo vest màu bạc, cà vạt xám nhạt, vai thẳng trông vừa rộng vừa vững chãi. Người phụ nữ cạnh anh ta buông xõa mái tóc xoăn lọn nhỏ, lúc cười, khóe môi còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Lúc này cô ta đang cười, nên Thiên Thụ thấy rất rõ. Ngay cả bàn tay được người đàn ông nắm lấy, ***g vào đó chiếc nhẫn kim cương lấp lánh cô cũng nhìn rõ mồn một.
Hạ Thiên Thụ đứng bật dậy.
Đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Mùa hạ nóng bức, ánh mặt trời độc đến nỗi có thể hun chảy mặt đường, nhưng cô lại thấy lạnh như một con cá bị nhốt trong tủ đá.
Người đàn ông cầm chiếc nhẫn ấy, chính là Đàm Thiên Ân mà cô đã yêu thầm suốt bảy năm.
Từ cấp hai, đến cấp ba, đến đại học, đến khi đi làm.
Cô luôn đứng cạnh anh, nhìn anh thay bạn gái từng người một, nhìn anh chơi bời hết lần này đến lần khác. Cô ngỡ đến lúc nào đó anh sẽ cho mình một cơ hội, nào ngờ hôm nay anh cũng đeo nhẫn kim cương cho ai đó rồi.
Không có lời nào để diễn tả tâm trạng cô lúc này, không phải bi phẫn, không phải đau lòng, không phải tuyệt vọng, không phải khổ sở, chỉ là chút lạnh lùng bi thương.
Người như Đàm Thiên Ân mà cũng kết hôn… Mặt trời ơi, hôm nay mi thật sự không định xuống núi hay sao?
Bạn Thiên Thụ tức giận tuyệt vọng đứng bên đường, đang định giơ nắm đấm lên kháng nghị với mặt trời, thì bỗng nghe thấy có tiếng xe thắng lại chói tai, sau đó mắt hoa lên, rồi “rầm” một tiếng…
Cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc.
Thiên Thụ siết chặt nắm tay, câu cuối cùng phẫn nộ là, “Không xui xẻo thế chứ? Cả tai nạn giao thông cũng có? Thôi cho tôi xuyên không luôn cho rồi!!!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc