Ông Chồng Ma Cà Rồng - Chương 15

Tác giả: L.Phiêu

Nước mắt Mẫn mẫn tuôn trào, cô quay gót bước đi, từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô làm cô thấy có lỗi với Tư vũ. 4 năm qua cô cố gắng tìm ra lí do để quên hắn, đó chính là hắn không hề yêu cô. Và sau 4 năm, gặp lại hắn, cô lại cố gắng để tìm lí do không thể yêu lại hắn, đó chính là có người đã dạy hắn biết nói ra cảm xúc thật của mình, nhưng cô lại sai lầm. 4 năm qua Tư Vũ vẫn âm thầm nhờ Vi vi chăm sóc cô, quan tâm, lo lắng cho cô, vậy mà cô đã rời khỏi hắn khi vừa làm hắn tổn thương sâu sắc.
Mẫn mẫn ngẩn ngơ đi ra bờ sông, cô nhìn dòng sông chảy ào 1 cách xối xả và mạnh mẽ kia, cô thầm nghĩ tại sao bản thân lại không thể mạnh mẽ như dòng chảy kia cơ chứ? Mạnh mẽ để không nói ra tình cảm thật của mình với Tư Vũ, mạnh mẽ để không làm hại dòng tộc Ma Cà Rồng, dù gì cô cũng từng là thành viên của dòng tộc đó, đạo lí “cõng rắn cắn gà nhà” sao cô lại có thể tuân theo được.
Bãi cỏ bên bờ sông nghiêng theo gió làm Mẫn mẫn có chút dịu lòng lại, cô thả mình xuống bãi cỏ, nước mắt vẫn lặng lẽ tuôn rơi, 1 cách bất lực. Cuối cùng Mẫn mẫn cũng không chịu nổi, cô khóc òa lên 1 cách đau đớn.
Cô nhớ Tư Vũ, nhớ lúc hắn đe dọa cô để tốt cho cô, nhớ lúc hắn ghen cô với Triệu Tần, nhớ lúc hắn ôm cô từ đằng sau lưng 1 cách nhẹ nhàng, nhớ hơi thở của hắn ngay sau mình 1 cách dồn dập. Cô nhớ, nhớ hắn. Hắn đang ở ngay gần cô, nhưng sao cô thấy hắn xa vời quá, cô muốn chạm nhưng không thể chạm vào nổi. 
Tư Vũ lật đi lật lại các phân cảnh quảng cáo cho ekip, hắn bóp trán, nhăn mặt, nỗi tức giận của hắn càng ngày càng lớn khiến nam thư kí của hắn đang run bần bật, đón chờ cơn thịnh nộ giáng xuống:
“Cái quái quỉ gì thế này? Cậu kia, không muốn làm ở Mạc thị nữa phải không? HẢ??? KỊCH BẢN GÌ THẾ NÀY? Sao lại toàn ảnh ÔM, CẦM TAY, lại còn có cả cảnh HÔN thế kia??? Mẫn mẫn kia không thể đóng cảnh này được!!!!!!!!!!!!!!”
Hắn ném bộp tờ kịch bản vào mặt của nam thư kí, anh ta run bần bật, người sợ hãi cúi xuống nhặt tờ giấy lên, lí nhí nói lí do khiến cho anh ta thoát ngay bây giờ:
“Thưa…T…tổng Giám…đốc, cô trưởng phòng Marketing bên đó đóng gì thì chúng ta đâu cần phải quan tâm cơ chứ!! Vì ra mắt vào mùa Valentine nên đóng những cảnh đấy là phù hợp ạ. Nếu lo thì chắc cô ta sẽ phải lo ai đóng nam diễn viên chính thôi!!!”
“Ai đóng nam diễn viên chính ư???....” Tư Vũ vừa nghe thư kí của mình nói, bèn ngồi xuống suy nghĩ, đúng, vấn đề đâu phải là ở Mẫn mẫn mà hắn phải tức giận, phải ghen cơ chứ! Vấn đề là ở tên đóng vai nam diễn viên chính kia kìa.Hừ, ai dám đóng vai đó cơ chứ, hắn sẽ tuyệt đường sống của tên đó trừ khi….
Đúng…trừ khi….
Tư Vũ mỉm cười, 1 nụ cười nham hiểm.
“I gotta you go mind my, something about us, doesn’t him like…” Tiếng chuông điện thoại của Mẫn mẫn vang lên, cô chán lản lục trong ví ra chiếc điện thoại, là điện thoại của bên Mạc thị ư? Có chuyện gì mà gấp vậy chứ? Chẳng phải cảnh quay ngày mai mới bắt đầu hay sao?
“Alo, tôi là Mẫn mẫn!”
“Cô Mẫn, do bên biên kịch có chút sơ suất khi tính toán nên ekip phải thực hiện ngay hôm nay!”
“Vậy là tôi lại phải quay lại Mạc thị hay sao? Agizzz….thôi, tôi biết rồi, 15.phút nữa tôi sẽ có mặt”
Mẫn mẫn cúp máy, cô hình như không kiểm soát nổi tình cảm của mình nữa rồi, vừa nghe đến việc quay lại Mạc thị, cô vờ như chán nản, nhưng thực ra lại rất vui vì gặp được Tư Vũ.
Nhưng cô sẽ rất khó xử nếu đối mặt với hắn ta, cô sợ rằng trái tim cô không chịu nghe theo cô nữa, mà sẽ bắt cô phải nghe theo nó.
Mẫn mẫn vừa đi vừa suy nghĩ về việc gặp Tư Vũ, đúng lúc đó lại điện thoại của cô reo lên, là số lạ.
“Alo, tôi là Mẫn mẫn!!!” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“DƯƠNG MẪN, CẬU THẬT QUÁ ĐÁNG!!!!”
Mẫn mẫn giật mình vì tiếng hét đồng thanh trong điện thoại, tiếng hét này thật là quen, ….đó chính là tiếng hét đã quen thuộc với cô hơn 7 năm.
“Phiên Băng, là cậu phải không??”
“Con quỉ, dù cậu sai nhưng cậu vẫn không chịu đi xin lỗi mình sao? Mẫn mẫn, xin lỗi nhé, mình và Phục Luân vốn đi tìm cậu nhưng không thể nào tìm ra cậu nữa. 4 năm qua cậu đã ở đâu hả? Có biết mình và Luân đi tìm cậu khổ sở thế nào không? Cậu bán cả vila, ô tô, trốn mất hút đâu mà giỏi vậy HẢ???????????????”
“A, thật là vui quá đi, Băng băng, cậu đang ở đâu vậy? Lát nữa chúng ta gặp nhau có được không?”
“Mình đang ở 1 nơi bí mật, cậu yên tâm, lát nữa mình và Luân sẽ gặp cậu, hẹn ở nhà hàng chúng ta thường đến nhé!”
“OK!!”
Mẫn mẫn vui vẻ cúp máy, có lẽ nỗi lo lắng về Tư Vũ trong lòng cô đã tan biến đi mất rồi, thay vào đó là niềm sung sướng vô hạn về 2 người bạn thân đã 4 năm qua không gặp. Lúc đầu cô có trách họ sao lại không đi tìm cô, nhưng giờ cô mới nhớ năm đó cô bán tất cả mọi thứ rồi bí mật đi tìm việc làm để không phải xấu hộ với mọi người, ngay là Phiên Băng và Phục Luân cô cũng không liên lạc.
Mẫn mẫn tươi cười bước vào phòng họp, vui vẻ chào mọi người, lâu lắm rồi cô mới thấy vui như thế này!
“Chị Mẫn mẫn, chị có biết nam nhân vật chính là ai không?”
Viên Hiên ngồi bên cạnh Mẫn mẫn quay sang hỏi cô, cô lắc đầu, nam nhân vật chính là ai sao cô biết được, đến cả kịch bản cô còn không biết!
Đạo diễn và biên kịch của công ty Mẫn mẫn đã đến, mọi người đều im lặng, ổn định chỗ ngồi, còn Mẫn mẫn vẫn đang ngơ ngác nhìn xem ai sẽ đi đến chỗ nam diễn viên chính!
“Sau đây là Casting cho diễn viên trong ekip quảng cáo, nữ diễn viên, DƯƠNG TUYẾT MẪN, nhân viên công ty FA, nam diễn viên, …..”
“Cạch!!!”
Đạo diễn vừa đọc đến nam diễn viên thì cánh cửa phòng họp mở ra làm tất cả đều dừng lại, haizzz, Tư Vũ đã đến, Mẫn mẫn vội cúi đầu đọc tiếp kịch bản.
“Aizz, tôi xin đọc lại, Nữ diễn viên chính: Mari là DƯƠNG TUYẾT MẪN, vai nam chính là Dracula MẠC TƯ VŨ!!!!”
“HẢ????”
Vừa nghe đến tên nam diễn viên chính, Mẫn mẫn giật mình, đập bàn đứng dậy 1 cách ngạc nhiên nhìn Tư Vũ, còn hắn ta thì vẫn ung dung nhìn kịch bản, đạo diễn Lí nghiêm khắc đẩy gọng kính lên:
“Có vấn đề gì vậy cô Mẫn mẫn!!”
“Thưa đạo diễn, trong cảnh quay có đoạn ôm, hôn, nắm tay là sao?”
“Đó là những chi tiết phù hợp với thời gian ra mắt và cả sản phẩm của Mạc thị!”
“Nhưng tôi không thể đóng cảnh quay hôn được!!”
“À, hóa ra vậy! Mẫn mẫn, cô đã hôn bao giờ chưa?”
Mẫn mẫn vừa nghe đạo diễn Lí hỏi, mặt vội đỏ bừng lên, ekip thực hiện ngồi trong đó đều lấy làm thích thú, nhất là những nhân viên nam, Mẫn mẫn ấp úng, cúi đầu xuống:
“Đạo…đạo diễn….tại sao lại hỏi chuyện…chuyện này cơ chứ!”
“Đỏ mặt vậy là có rồi! Vậy Mẫn mẫn, nụ hôn đầu tiên đó là ở đâu vậy?”
Lí đạo diễn lại tiếp tục hỏi làm cho cô ấp úng, trời ạ, sao lại hỏi cô chuyện này trước mặt hắn cơ chứ!
Tư Vũ thú vị nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Mẫn mẫn, hắn ta mỉm cười ma mãnh!
“Đó là ở dưới nước!”
Tiếng 1 người vang lên, Mẫn mẫn giật mình, người đó là ai cơ chứ! Sao lại biết chuyện của cô.
Mẫn mẫn hướng ánh mắt về nơi vừa phát ra tiếng nói, ngay gần cô.
Cô trố mắt ra nhìn người vừa nói, mặt đỏ lựng lên.
Mọi người trong đoàn ê kíp xì xào, sao người đó lại biết được nụ hôn đầu của Mẫn mẫn là ở đâu cơ chứ, hay người đó chính là người đó của Mẫn mẫn.
“Tư Vũ, anh nói gì vậy??? Tôi phản đối, chuyện riêng tư của tôi sao anh dám nói cơ chứ! Anh thì biết gì?”
Mẫn mẫn lập tức phản bác, cáu giận nhìn Tư Vũ. Vừa nghe thấy Mẫn mẫn phản bác, Tư Vũ ngay lập tức nhướn mày lên không hài lòng.
“Phản đối vô hiệu, nghe rõ tôi hỏi, nếu lúc đó không phải, vậy trước đó cô hôn ai?”
“Không ai cả, nhưng không phải lúc đó, lúc đó chỉ là chạm môi thôi!”
“Vậy chạm môi sao tim đập mạnh vậy?”
“Là vì ở dưới nước chứ sao!”
Mẫn mẫn gân cổ lên cãi, Tư Vũ cáu giận nhìn cô, 2 người cãi nhau mà chẳng nể nang gì mọi người đứng bên cạnh cả, Lí đạo diễn cũng hơi tò mò về chuyện này….
“E hèm…Tư Vũ, cậu biết rõ vật, vậy nói xem lúc đó ai hôn Mẫn mẫn!!”
“LÀ….ưm ưm….!!!!”
Ngay lập tức miệng Tư Vũ bị chặn lại bởi….đôi môi xinh đẹp của Mẫn mẫn??????
Mẫn mẫn cũng đơ người, cô ngay lập tức đẩy Tư Vũ ra, lí nhí…
“Xin…xin lỗi…không phải tôi…có ai đó đẩy tôi…!!”
Mẫn mẫn đỏ mặt, rõ ràng vừa nãy có ai đẩy cô.
“Không phải cô cố ý đấy chứ!!”
“Anh điên à?????????”
“Ai vừa đẩy Mẫn mẫn vậy?”
Tư Vũ vừa nghe Mẫn mẫn bảo mình điên, bèn lên tiếng hỏi, cả phòng họp im lặng, hắn quay ra nhìn cô, nhún vai;
“Cô xem, làm gì có ai nhận! Không phải cô cố ý hay sao? Mà cũng chẳng sao cả, đạo diễn Lí, nụ hôn đầu tiên của Mẫn mẫn là với tôi!!!:”
“HẢ????????????????????”
Cả phòng họp lại ồ lên 1 cách ngạc nhiên.
Trời ạ, tên Tư Vũ chết tiệt, hắn không nói có ai bảo hắn câm đâu cơ chứ!! Mẫn mẫn xấu hổ vội vàng kéo Tư Vũ ra khỏi phòng họp.
Mẫn mẫn đóng sầm cửa phòng làm việc của Tư Vũ, cô tức giận nhìn hắn:
“Ai bảo anh nói cơ chứ! Chúng ta đã li dị, nhắc lại chuyện cũ làm gì?”
“Ai nói với cô tôi và cô đã li dị!”
“Cái gì? Tôi đã kí vào đơn ly hôn tối hôm đó tôi đưa cho anh rồi!”
“Tôi xé rồi!!!”
“HẢ????? Như….như vậy….”
“Như vậy nghĩa là cô vẫn là vợ tôi trên mặt pháp lý của con người bọn cô!!”
Tư Vũ nhìn Mẫn mẫn đang đứng ૮ɦếƭ trân ở trước mặt hắn mỉm cười dịu dàng, hắn đứng dậy tiến về phía két ở kệ sách, hắn mở két ra:
“Đây là giấy đăng kí kết hôn của tôi và cô!”
“Tư Vũ, tại sao anh phải làm vậy chứ? TẠI SAO?”
Mẫn mẫn nhìn tờ giấy trên tay Tư Vũ, nhớ đến chuyện hắn với Lâm Sương, rồi hắn nhờ Vi vi, cô uất ức hét lên, tại sao hắn cứ làm cô yêu hắn cơ chứ!
“TẠI SAO ANH CỨ LÀM TÔI YÊU ANH???” Tại sao? Anh có biết 4 năm qua, đêm nào hình ảnh anh cũng có trong giấc mơ của tôi không? Anh có biết 4 năm qua tôi dày vò như thế nào không? Tại sao anh không đến trước mặt tôi và nói anh yêu tôi???? TẠI SAO? Anh cứ vờ như không biết tình cảm của anh dành cho tôi, và cả TÌNH CẢM của tôi!!! Anh nhờ chị Vi vi làm gì cơ chứ!!!!”
“Mẫn mẫn, cô bình tĩnh, tại sao cô lại biết chuyện của Vi vi???”
Tư Vũ lo lắng nhìn Mẫn mẫn đang mất kiểm soát, hắn vội tiến đến gần cô, nhưng hắn càng tiến cô càng lùi, ánh mắt ướt hoen bờ mi của cô làm hắn giật mình không tiến nữa, hắn nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng khổ sở, tình cảm 4 năm qua của anh, liệu giờ đã nói được chưa!!
“Tư Vũ, tôi là Vợ anh, đến bây giờ tôi vẫn là vợ anh ư? Anh không thấy xấu hổ vì câu nói đó ư? Loài người bọn tôi ư???? Vậy thì tôi nói cho anh biết, anh thật là ích kỉ, chuyện gì cũng phải làm theo ý anh, chuyện gì cũng là do anh sắp đặt, sao anh không hỏi cảm nhận của tôi cơ chứ!! Vợ anh??? Đây, anh nhìn đi, NHÌN ĐI, nhìn cho rõ vào, bàn tay tôi 4 năm qua từ rửa bát, đi làm giúp việc, đến đi nhặt rác phế liệu tôi đều đã làm, bàn tay 4 năm trước chơi piano được thì 4 năm sau, nó chỉ có để cầm dao để chặt vào thớt thôi, anh hiểu không??? 4 năm qua anh gây cho tôi biết bao khổ sở, vậy mà anh còn dám nói tôi là vợ anh??? Bàn tay tôi….hừ, phu nhân tổng giám đốc Mạc thị, nào, chiếc nhẫn hoa, ngọc, chiếc nhẫn kim cương đâu? Hay chỉ là 1 chiếc nhẫn sắt cũng được!! ĐÂU? Nó đâu nào????”
Mẫn mẫn tức giận chạy ra ngoài, 2 lần trong 1 ngày, 2 lần cáu giận chạy ra khỏi đây. Tại sao hết lần này đến lần khác cô lại phải khóc vì hắn nhiều như vậy cơ chứ???
“Alo? Băng băng…hức…cậu…cậu đang ở đâu??”
“Dương Mẫn, giọng cậu sao khó nghe vậy? Cậu đang khóc ư??”
“A, không….mình vừa đi qua căng tin của công ti, người ta thái hành nên cay mắt ý mà!!”
“Bọn mình đang ở quán ăn rồi, cậu mau đến đi”
Mẫn mẫn cúp máy, cô lau nước mắt, cố gắng tạo vẻ tươi cười đi đến chỗ Phiên Băng…..
Mẫn mẫn tìm đến quán ăn, vừa nhìn thấy Phiên Băng và Phục Luân ngồi trong, cô vội vàng đẩy cửa chạy đến ôm chầm lấy Phiên Băng và Phục Luân…..
“Luân, Băng, 2 cậu thật tệ, mình nhớ các cậu quá!!”
“Sorry Mẫn mẫn, 2 năm đầu bọn tớ đều ra sức tìm cậu, nhưng không được, do ba mẹ giục ác quá, nên mình đành nhờ 1 vài người quen ở đây tìm cậu, hôm nọ họ thông báo cho mình số điện thoại, mình mới biết đó!”
“Phải đấy Mẫn mẫn, Băng băng lo lắng cho cậu đến nỗi đêm nào cũng khóc đấy!!!”
Sau màn chào hỏi vô cùng thân thiết của 3 vị tham thần thách quỉ kia, bọn họ ngồi vào bàn cười vui vẻ.
“4 năm qua cậu sống thế nào Mẫn mẫn?”
“Thì làm đủ việc để kiếm tiền cho bố nằm trong bệnh viện!”
“Mẫn mẫn, thật tội nghiệp cậu!”
Phiên Luân nhìn Mẫn mẫn, lắc đầu, rồi quay sang nhìn Băng băng, Mẫn mẫn nhìn thấy trong ánh mắt 2 người này có chút kì quái:
“Khoan, khoan đã, mình thấy có gì đó không ổn?”
“Có gì không ổn vậy?” Phiên băng và Phục luân ngạc nhiên.
“2 cậu, có chuyện gì phải không? Mau nói ra đi, thành thật thì mình sẽ miễn giảm tội lỗi 4 năm qua cho các cậu. Hehe”
Mẫn mẫn mỉm cười tinh ranh, những người bạn của cô làm cô tạm thời quên sạch hình ảnh của Tư Vũ ( Mẫn tỷ ham vui quên Vũ ca :-L)
“A, chuyện…chuyện này….Luân, anh nói đi!!”
“Anh…anh…!!”
“2 người gọi nhau là anh em từ khi nào vậy???” Mẫn mẫn lên tiếng làm cả 2 đều giật nẩy, 2 người họ ấp úng nhìn nhau mãi, cho đến khi…
“Mẹ Băng băng, hôm nay con được cô giáo cho 100 điểm đấy!”
1 đứa trẻ khoảng 4 tuổi ( 4 tuổi nói sõi chưa nhỉ? Thôi kệ, truyện mà, cho tác giả chém nhé. Hehe) chạy vào ôm chầm lấy Băng băng, đứa trẻ đi theo cùng 1 cô gái, hình như cô ta là cô giáo….A, không, không phải, trời ơi…đó, đó là Lâm Di, chị họ của Lâm Sương, người mà năm xưa hiểu lầm mối quan hệ của cô và Phục Luân, rồi xúi giục Lâm Sương bắt nạt cô ( Rất tiếc là bọn họ không bắt nạt nổi cô =.=”)
“A, Phục Phiên, con thật là giỏi quá!! Đây là cô Mẫn mẫn,bạn mẹ, mau chào đi!!!”
“Con chào cô Mẫn mẫn….woa….mẹ Băng băng, cô Mẫn mẫn thật là xinh đẹp, y hệt như nàng công chúa trong cổ tích cô giáo kể cho con nghe vậy? Nhất định ngày mai con sẽ kể cho các bạn con đã gặp được 1 cô xinh đẹp như vậy!!”
“A, chào…Phục…Phục Phiên!! CÁI GÌ? SAO ĐỨA NHÓC NÀY LẠI TÊN LÀ PHỤC PHIÊN???” Mẫn mẫn cười gượng, vẫy vẫy tay chào đứa nhóc, rồi chợt nhận ra điều gì đó, hét ầm lên.
Tiếng hét của Mẫn mẫn làm Lâm Di, Phục Luân và Băng băng giật mình, còn đứa trẻ kia vô cùng thích thú.
“Ôi công chúa Mẫn mẫn còn có tiếng hét tuyệt vời giống nàng tiên cá, cô Mẫn mẫn, cô là số 1!!!”
Mẫn mẫn đang ngạc nhiên tột độ, không để ý đến lời đứa trẻ nói, cô đứng dậy, lịch sự quay sang chào Lâm Di:
“Di, lâu ngày mới gặp cô!”
“Xin chào Mẫn mẫn, cô khỏe chứ!”
“Tôi khỏe, Lâm Di, hãy ngồi xuống nói chuyện cùng chúng tôi!”
Lâm Di gật đầu ngồi xuống, giải quyết xong vấn đề chào hỏi với Lâm Di, Mẫn mẫn bắt đầu quay sang xử tội Phục Luân và Băng băng:
“2 cậu…có phải đã….”
“Mẫn mẫn, xin lỗi vì đám cưới đã không mời cậu tham dự, do lúc đó Băng băng phải đi du học, chúng mình đành…”
“Thôi, tớ tạm hiểu!! Được rồi, coi như tớ đã hiểu, nhưng ….Lâm Di này, sao cô lại thân thiết với 2 bọn họ đến vậy?”
Mẫn mẫn gật đầu, cô tạm chấp nhận lí do của 2 người kia, dù gì Phục Luân và Phiên Băng cưới nhau cũng là điều tốt, tiếc ở chỗ cô không thể đến dự đám cưới được thôi.
Lâm di mỉm cười, cô ta nhẹ nhàng nói:
“Năm đó tôi vẫn cố gắng bám theo Phục Luân, nhưng khi đi theo Phục Luân và Phiên Băng ra sân bay, lúc đó tôi còn định đi du học với bọn họ, dù bọn họ đã kết hôn, nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ, thì…tôi gặp anh ấy….tình yêu sét đánh, và chúng tôi cưới nhau, chà, anh ấy chắc cũng sắp đến rồi đấy!!”
“Lâm di, cả cậu cũng đã lấy chồng ư??”
“Đúng vậy, tôi không có duyên với Phục Luân, nhưng đứa con trong bụng tôi, chắc chắn phải để nó nên duyên phận với Phục Phiên, phải không Băng băng” ( trời ơi mụ này, từ bố đến con cũng không tha >
Băng băng ôm cánh tay của Phục Luân, bế bé Phục Phiên ngồi lên đùi, mỉm cười hạnh phúc, nhìn gia đình của bọn họ hạnh phúc, cô cũng cảm thấy an ủi bản thân.
“A, em ở đây!!!”
Lâm Di đang ngồi thì chợt reo lên, rồi vẫy vẫy ai đó, Mẫn mẫn rời mắt khỏi bảng menu, nhìn lên:
“Đây là chồng tôi!!”
“HẢ????”
Mẫn mẫn lại 1 lần nữa sốc toàn tập, còn Phục Luân và Phiên Băng đã quen biết với chồng của Lâm Di từ trước nên rất ngạc nhiên.
“Tổng…tổng giám đốc…Lí.....”
Hóa ra chồng của Lâm Di lại là tổng giám đốc của công ty cô ư?
Thật là phức tạp!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc