Ôn Nhu Mười Dặm - Chương 27

Tác giả: Tống Cửu Cận

Chu Dương ở trên lầu nhìn thấy Thẩm Quyến vừa đi qua sảnh, chờ anh đi lên sau đó vọt tới bên cạnh, "Trưởng khoa Thẩm, chào buổi sáng."
"Ừ, chào cậu."
Anh sát vai Chu Dương đi qua, Chu Dương lập tức đi lên theo, "Trưởng khoa Thẩm, vành mắt anh đen thật đấy, có phải là gần đây anh ngủ không ngon không?"
"Ừ, có chút."
"Mất ngủ hả?"
"Cậu muốn nói chuyện gì?"
Chu Dương lúng túng sờ mũi một cái, tiếp đó ánh mắt sáng lên, nói: "Trưởng khoa Thẩm có chuyện này anh biết chưa?"
Thẩm Quyến không để ý tới anh ta, cho thấy mình không hứng thú.
Chu Dương cũng không ngại sự lãnh đạm của anh, tiếp tục nói: "Bệnh viện của chúng ta năm nay cử một đội tình nguyện lên núi chữa bệnh."
Thẩm Quyến nâng mí mắt lên nhìn, "Lên núi chữa bệnh?"
"Đúng vậy, hoạt động này đã triển khai vào mấy năm trước, một năm hai lần, một lần hai đội, một đội chín người, một bác sĩ dẫn đội, bốn bác sĩ phổ thông và bốn y tá, hàng năm đi đến những vùng núi nghèo khó tiến hành xem bệnh trong vòng nửa tháng."
"Có cần điều kiện gì mới được đi không?"
"Trên căn bản là đến lượt ai thì người nấy đi, chỉ cần bị lãnh đạo chọn trúng thì nhất định phải đi, không có thương lượng, cũng không biết năm nay sẽ đi núi nào." Nói tới đây Chu Dương có hơi rầu, năm trước anh ta đã đi một lần, vùng núi đó hết sức hẻo lánh, điện nước cung cấp hết sức khan hiếm, sạc pin đầy đủ xong điện thoại di động cũng chỉ để trưng bày.
"Nếu không thể tránh thì cứ yên tâm đi."
"Trưởng khoa Thẩm, năm nay anh mới tới cho nên hoạt động lần này nhất định sẽ có tên anh, dựa theo lý lịch thì chắc chắn anh là bác sĩ dẫn đội rồi, đến lúc bốc thăm anh nhớ bốc cho khéo khéo chút nha."
"Bốc thăm?"
"Đúng vậy, đến lúc đó viện trưởng sẽ cho bác sĩ dẫn đội bốc thăm tiến hành lựa chọn chỗ đi, như vậy cũng là vì lý do công bằng."
Chu Dương nói chuyện này với Thẩm Quyến xong, chưa tới hai ngày anh liền bị viện trưởng gọi đến phòng làm việc, dọc đường còn gặp phải trưởng khoa cấp cứu, hai người nhìn nhau một cái cũng biết bọn họ chính là bác sĩ dẫn đội của năm nay.
"Chuyện hoạt động lên núi chữa bệnh năm nay sắp diễn ra, chắc hai người đều biết rồi đúng không?" Lý Vân Nhu từ sau bàn làm việc đi tới.
Thẩm Quyến và trưởng khoa Hoa đều mới tới năm nay, vì vậy Lý Vân Nhu cố ý giải thích một lần, cuối cùng thành khẩn nói thêm một câu: "Mặc dù quốc gia chúng ta đang càng ngày càng phồn vinh, nhưng ở đâu đó nơi vùng núi nghèo khó vẫn đang cần giúp đỡ, bọn họ bị bệnh thì xem thường, không uống thuốc, bệnh viện chúng ta coi như là bệnh viện lớn nhất Tấn Thành, nhất định phải góp ít năng lực giúp bọn họ, cho dù là chuyện rất nhỏ."
"Chắc hai người cũng hiểu, để công bằng thì hai ngươi bốc thăm quyết định vùng núi mình sẽ đi đi." Lý Vân Nhu thuần thục từ trong túi móc ra hai tấm giấy đã được gấp lại, "Hai nơi, tự hai người chọn."
Thẩm Quyến và trưởng khoa Hoa chìa tay lấy mỗi người một tờ, chưa mở ra đã lại nghe Lý Vân Nhu nói: "Chờ sau khi sắp xếp nhân viên sẽ có xe chữa bệnh đưa mọi người vào núi, tất cả dụng cụ chữa bệnh cũng ở trong xe, mọi người phải cẩn thận."
Ra khỏi phòng làm việc, trưởng khoa Hoa lập tức mở tờ giấy trong tay ra nhìn, núi Nam Lĩnh.
"Ây." Anh ta nhẹ nhàng thở dài một cái.
Thẩm Quyến nhìn anh ta, trưởng khoa Hoa ngượng ngùng cười một chút, "Trưởng khoa Thẩm, anh chọn trúng nơi nào vậy?"
Thẩm Quyến mở giấy ra nhìn một cái, "Núi Tường Vân."
Trưởng khoa Hoa suy nghĩ một chút, "Núi Tường Vân cách Tấn Thành không xa lắm."
"Vậy à?" Thẩm Quyến không rõ lắm, "Vậy trưởng khoa Hoa tới đâu?"
Trưởng khoa Hoa mở tờ giấy ra, "Núi Nam Lĩnh."
Thẩm Quyến đột nhiên cảm thấy chỗ này nghe hơi quen tai nhưng cũng không nghĩ nhiều, trưởng khoa Hoa nói tiếp, "Nam Lĩnh cách chúng ta hơi bị xa, hơn nữa hết sức hẻo lánh, nhìn qua nhìn lại tất cả đều núi."
"Núi Nam Lĩnh..." Thẩm Quyến nhỏ giọng đọc lại, đột nhiên trong đầu thoáng qua một tia sáng.
"Đi thôi, về thu dọn đồ nào."
"Trưởng khoa Hoa." Thẩm Quyến kêu anh ta lại.
Thẩm Quyến vừa trở lại phòng làm việc liền thấy Chu Dương vội vã chạy tới, "Trưởng khoa Thẩm, anh chọn trúng núi nào vậy?"
"Nam Lĩnh."
"Nam Lĩnh?" Chu Dương nhíu mày một cái, "Còn trưởng khoa Hoa?"
"Vân Tường."
"Vân Tường cách đây không xa nhưng Nam Lĩnh coi như cách đây cũng trăm vạn tám ngàn dặm à."
"Không biết."
Chu Dương cười trên sự đau khổ của người khác, "Anh dẫn đội đi Nam Lĩnh, cũng không biết năm nay bác sĩ y tá nào xui xẻo đi theo anh nữa."
Xế chiều hôm đó, Chu Dương nhìn thông báo nhân viên đi chữa bệnh, tên anh ta xếp dưới tên bác sĩ Thẩm, Chu Dương đột nhiên ý thức được mình chính là người xui xẻo khi sáng vừa nhắc tới đây, anh ta nên sớm biết mình là trợ lý của bác sĩ Thẩm, có đi thì nhất định là đi theo Thẩm Quyến rồi.
Hai ngày sau, hai nhóm bac sĩ thu thập hành lý lên đường đi, xuống máy bay mọi người liền nhìn thấy xe của bệnh viện đậu ở trước cửa, bởi vì tới vùng núi xa xôi, đường không dễ đi cho nên mỗi người chỉ được phép mang một cái rương hành lý, đàn ông giúp phụ nữ cho hành lý vào cốp xe rồi mới khởi hành.
Chu Dương nghiêng đầu nhìn qua nhìn Thẩm Quyến đang ngồi cạnh cửa sổ, từ sáng hôm nay anh ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Trưởng khoa, thật ra thì anh đã sớm biết phải không?"
Thẩm Quyến: "Biết cái gì?"
Chu Dương làm vẻ tôi đây biết hết rồi, anh ta nhích lại gần Thẩm Quyến, "Cô Tô cũng không ở núi Nam Lĩnh, trong lòng anh nhất định là rất vui."
Thẩm Quyến nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, ánh mắt Chu Dương rụt lại, đáy lòng chột dạ, "Sao vậy, anh nhìn em làm gì?"
"Cậu muốn bản báo cáo chữa bệnh của cậu không được duyệt phải không?"
Chu Dương: "..." Coi như là anh lợi hại!
Bây giờ là hơn mười một giờ trưa, khoảng hơn sáu giờ đi xe, đến chỗ chắc trời cũng tối luôn, mấy giờ trước mọi người còn rất có tinh thần, nhất là mấy cô y tá, ríu rít nói không ngừng, nhưng sau khi trải qua mấy giờ đi xe, sự hăng hái cũng bay đi đâu mất, xe chạy gần nửa đường, toàn bộ buồng xe đều yên tĩnh.
Sau khi vào núi đường không còn dễ đi nữa, nhìn con đường gập gềnh không bằng phẳng, mấy y tá phát rét, nhưng nhìn tài xế lái xe thành thạo thì nỗi sợ cũng cất vào trong bụng, chưa tới sáu giờ chiều xe đã thành công tiến vào cửa núi, còn chưa xuống xe đã thấy xa xa có một đám người vây ở đó, chắc là dân làng được thông báo nên đến đây.
Quả thật là như vậy, từ sáng sớm thôn trưởng đã nhận được tin báo bác sĩ ở thành phố muốn tình nguyện tới đây chữa bệnh, sẽ ở lại khoảng một tuần, trong núi thiếu thốn không chỉ là kiến thức mà còn thiếu bác sĩ, ở đây không có lấy một người nào biết chữa bệnh, nhưng dân làng nhiều như vậy, một bác sĩ làm sao chữa hết?
Thường thường đối với việc bị bệnh thì mọi người chịu được thì chịu, không chịu được thì đi lên thành phố, nhưng đường xá xa xôi gian khổ khó có thể đi, hôm nay có bác sĩ tự nguyện qua chữa bệnh, mọi người cầu còn không được nữa là, từ sớm thôn trưởng đã dẫn dân làng chở ở cửa núi, thím Trần và mấy thím khác thì bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối chiêu đãi khách.
Thẩm Quyến và đội bác sĩ y tá xuống xe, dụng cụ chữa bệnh và hành lý của bọn họ được tài xế chở trực tiếp đến chỗ ở.
Giáo sư và bác sĩ chiếm địa vị cực cao trong lòng dân làng, bọn họ nhìn tám người trẻ tuổi mặc áo khoác bác sĩ trước mắt, hết sức tôn trọng, Thẩm Quyến nhìn qua đám người liền biết ai là ai, anh chủ động đưa tay ra chào thôn trưởng.
"Xin chào trưởng thôn Trần, chúng tôi là bác sĩ của bệnh viện Hiệp Hòa ở Tấn Thành, sẽ ở đây trong thời gian ngắn, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Thôn trưởng vội vàng đưa tay, lộ ra một nụ cười chất phác, nói: "Người nên chiếu cố mới là chúng tôi, tôi đại diện cho dân làng cảm ơn các vị, chúng tôi đã sắp xếp chỗ ở, tương đối đơn sơ nên mong mọi người thông cảm."
"Có thể ở là được, chúng tôi không kén chọn."
Thẩm Quyến vừa nói xong, mấy bác sĩ y tá phía sau cũng lập tức bày tỏ, nhất là bốn y tá, bởi vì trước khi tới, y tá trưởng đã dặn dò các cô rồi, huống chi người dẫn đội là trưởng khoa Thẩm, trưởng khoa đã không kén, nếu các cô có không hài lòng thì cũng không dám nói ra.
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi sao cũng được."
"Đúng vậy thôn trưởng, có thể ở là được."
Ban đầu thôn trưởng lo lắng nhất chính là bốn vị nữ y tá này, đàn ông còn đỡ một chút, có khổ cũng chịu được, nhưng nếu y tá không hài lòng thì bọn họ cũng không biết làm sao, bây giờ thấy bọn họ nói vậy, tảng đá trong lòng thôn trưởng cũng rơi xuống.
"Vậy được, vậy thì tốt, mọi người ngồi xe cả ngày chắc hẳn cũng đói bụng lắm rồi, chúng tôi đã chuẩn bị bữa ăn tối, mau vào đi thôi."
Mấy người đi bộ lên núi, cách cửa núi một đoạn, đường núi gập ghềnh khó đi nhưng cũng may là không xa, chỉ đi mấy phút, rất nhanh đoàn người đã vào núi.
Những dân làng khác đứng ở cửa đã nhìn thấy bọn họ, dân làng lập tức đưa khăn lông nước nóng cho đội chữa bệnh, mấy bác sĩ trẻ tuổi chưa từng thấy qua tình hình như vậy, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Thôn trưởng giải thích: "Đây là tập tục của chúng tôi, trong núi lạnh, uống một chén nước ấm lấy giọng, khăn lông nóng xóa tan mệt nhọc."
Nghe vậy, mọi người bày tỏ cảm ơn sau đó vội vàng nhận lấy nước ấm dân đưa tới, nước ấm dùng chén để giữ nóng, uống xong lại có mấy cô gái trong núi đưa cho bọn họ khăn lông lau mặt.
"Đây."
Một cô gái cúi đầu đưa khăn lông cho Thẩm Quyến, anh nhận khăn lông sau đó dừng một chút, theo bản năng nhìn người vừa đưa khăn cho mình, thanh âm rất quen thuộc.
Cô gái cảm giác được Thẩm Quyến đang chần chừ vì vậy ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, con ngươi cô trong suốt, sáng rực rỡ, không tiếng động nói: "Bác sĩ Thẩm, thật là trùng hợp."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc