Ồn Ào Nhỏ - Chương 78

Tác giả: Tát Không Không

Tôi không biết phải trả lời như thế nào, tôi chưa từng có kinh nghiệm tâm sự những chuyện như thế này với bà.
“Ông đã lừa gạt tất cả tiền, tất cả tự ái, ông phá hủy cả cuộc đời mẹ, nhưng vì. . . . . .”
Mẹ không tiếp tục nói nữa, nhưng tôi thấy, bà muốn nói cái gì đó.
Nhưng vì. . . . . . Bà còn thương ông. Cuối cùng, thành hận, ông không có ở bên cạnh, cho nên hận tôi.
Tôi chính là người bị hại trong đoạn oan duyên này, nhưng đoạn oan duyên này lại cho tôi một sinh mạng.
Ai đúng, ai sai, giống như sau tai nạn xe hư hỏng nặng, hoặc là như chân với tay, phân biệt không rõ ràng.
Cuối cùng thì tôi có thể yêu, có thể hận ai đây.
“Tiểu Khinh, nghe nói con đi tìm ông ấy? Ông có. . . . . . Nhắc qua mẹ không?” Mẹ cố gắng nuốt nước bọt xuống, rất khó khăn hỏi thăm.
Ánh mắt của bà, lại giống như là đứa trẻ, mang theo sự thuần khiết khát vọng thê lương.
“Ông tên là Thu Du, là một người đàn ông rất phong độ, đúng vậy, con đã gặp ông ấy”. Tôi ngồi chồm hổm như đứa trẻ, nhẹ giọng tai nói ở bên tai mẹ. “Mẹ, ông ấy nói cho con biết, năm đó cũng không muốn lừa gạt mẹ. Ông chỉ là muốn cầm khoản tiền kia đi làm ăn buôn bán, muốn tạo ra thật nhiều thật nhiều tiền, để mẹ con mình có những ngày tháng tốt hơn, nhưng vì ông thất bại, bần khốn vất vả, lại sợ mẹ thất vọng, nên không dám tới gặp chúng ta”. Tôi bịa ra một câu chuyện cũ, nếu như chuyện xưa có thể để làm cho người ta vui vẻ, thiệt giả có cái gì khác nhau chứ?
“Ông ta nói sự thật cho con biết?” Mẹ giùng giằng muốn suy nghĩ, nhưng lại bị tôi ngăn lại.
“Là thật, ông vẫn luôn nghĩ tới mẹ, ông vĩnh viễn nhớ người thiếu nữ mười chín tuổi đứng ở dưới tàng cây hoa anh đào, chắp tay sau lưng, ánh mắt kiêu căng lại yếu ớt, làm cho người ta không nhịn được muốn tới gần”.
Mẹ từ từ bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói, “Ngày đó, trên mặt ông tràn ánh sáng, rất đẹp trong mắt của mẹ, mẹ chưa từng gặp qua người con trai nào đẹp đến như vậy”.
Tôi cầm tay của bà, tay của bà đang từ từ trở nên lạnh.
“Ông đi về phía mẹ, mẹ rất khẩn trương, nhưng lại không muốn biểu hiện ra, cứ như vậy gắng gượng. Ông đi tới, nhìn mẹ cười một tiếng, hoa anh đào sau lưng còn kém xa so với nụ cười của ông”.
Đôi mắt mẹ mở to không chớp, giống như đang từ từ tua lại đoạn phim.
“Ông nói, làm người mẫu cho ông có được không? Giọng nói của ông rất dễ nghe, giống như là mây, mềm nhũn , liên tục, rất hay rất dễ nghe. . . . . .”
Mẹ vẫn đang cố gắng để nói, nhưng thanh âm đã yếu ớt đến nổi không thể nghe rõ.
“Mẹ không có cách nào cự tuyệt, ông chính là một đám mây, mẹ muốn bắt, cũng bắt không được, muốn chạy trốn, cũng không trốn thoát, thân thể của mẹ mệt nhọc một chút, nhưng tâm mệt nhọc cả đời, cả đời cứ thế mà đi qua rồi. . . . . .”
Tôi nhấn chuông gọi, bác sĩ chạy tới cấp cứu, một hồi ồn ào, tôi cảm giác được, tựa như có một bàn tay mềm mại мơи тяớи gương mặt của mình, sau đó. . . . . . Bay đi.
4 giờ 50 phút sáng, mẹ ra đi.
Ông bà ngoại mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng biết được tin tức này, vẫn không chịu nổi, bị bệnh liệt giường. Tất cả hậu sự của mẹ, cũng do một tay tôi lo.
Tôi đem tro cốt của mẹ an táng ở bên cạnh Tần Lệ, như vậy hai người bọn họ sẽ không cô đơn.
Bận rộn đến giữa trưa ngày thứ hai, tôi ngất xỉu, sau khi tỉnh lại nhìn thấy Duy Nhất cùng Đoạn Hựu Hồng đứng bên cạnh giường.
Tôi thở phào một hơi, sâu xa nói, “Trước kia cứ nghĩ bên cạnh tớ có đến mấy bảo vệ, không ngờ một năm sau chỉ còn sót lại hai người”.
“Chúng tớ coi như không tệ”. Duy nhất vừa nói xong liền muốn đánh tôi, nửa đường lại đỏ tròng mắt, thu tay lại, nói, “Đại Khinh, cậu gầy đi quá”.
Tôi nhìn mình trong gương, quả thật không nhận ra người ở bên trong.
“Hiện tại ở Mỹ thịnh hành trào lưu gầy mà” Tôi cười muốn đứng lên.
Đoạn Hựu Hồng nháy mắt với Duy Nhất để cho cô ngăn tôi lại, vừa nói, “Chị Đại Khinh, mấy chuyện còn lại để tôi làm cho, chị phải cố gắng nghỉ ngơi thật tốt”.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, nói, “Tiểu tử cậu muốn lấy công chuộc tội?”
Đoạn Hựu Hồng lại bắt đầu cợt nhã, nói, “Đúng nha, chị Đại Khinh đại nhân có đại lượng, cho tôi một cơ hội đi”.
Tôi hiểu bọn họ sợ thân thể tôi không chịu nổi, đều là ý tốt, tôi không thể phụ bọn họ, cũng liền đồng ý. Nằm trên giường truyền nước hết một ngày, chờ đến khi khỏe lại, lại bắt đầu đi đến phòng của Đường Tống.
Duy nhất kéo tôi, nói, “Bà cô, ở yên một chỗ dùm tớ đi, thật không muốn nghỉ thêm một chút nữa à?”
“Tớ là một nữ lưu manh như vậy, làm sao có thể nói nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi đây?” Tôi cười.
Duy Nhất lo lắng nhìn tôi, nói, “Đại Khinh, cậu muốn khóc phải không, cứ khóc đi, không ai cười cậu đâu, nếu ai dám cười, tớ lập tức biến người đó thành tàn tật”.
“Nào có ai an ủi người ta mà lại lưu manh như vậy?” Tôi nói.
“Đại Khinh, cậu đừng cố chịu đựng nữa, kiềm nén nhiều quá đến khi phát bệnh tớ không có tiền chạy chữa cho cậu đâu”. Duy Nhất tiếp tục khuyên.
“Tớ thật sự không sao”. Tôi cười.
Tôi hiểu điều Duy Nhất quan tâm, sau khi mẹ qua đời, một giọt nước mắt tôi cũng không rơi, không phải hận, chỉ là tôi không khóc nổi.
Thật là không khóc nổi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cơ hội tỉnh lại của Đường Tống ngày càng nhỏ, nhưng tôi vẫn thường xuyên nói chuyện với hắn.
Hôm nay cuối hè, tôi bắt đầu đọc cho Đường Tống nghe cuốn sách hắn thích nhất –《 Tiểu Vương Tử 》.
Năm tôi sáu tuổi, tôi đọc một quyển có tên là 《Câu chuyện chân thật về Tự Nhiên》Trong sách là. . . . . .
Ngày trước, tại một tinh cầu nào đấy có một vị Tiểu Vương Tử. . . . . .
Đến nơi đông đúc nhưng vẫn thấy mình cô độc. . . . . .
Nó là hoa hồng của tôi. . . . . .
Quan trọng nhất là mắt không nhìn thấy . . . . . .
Nếu như một người để mặc cho người khác thuần phục mình, vậy hẳn sẽ rất nguy hiểm. . . . . .
Mà tôi chính là bị Đường Tống thuần phục rồi.
Thế nhưng tôi lại không thể làm Đường Tống tỉnh lại.
Những đau thương ẩn sâu trong lòng phút chốc dâng lên, làm tôi không cách nào chịu nổi.
“Đường Tống”, tôi vuốt ve gương mặt của hắn, nhẹ giọng nói, “Đường Tống, Tần Lệ đi, mẹ cũng đi, trên thế gian này không có mấy người có thể để cho em dựa vào, em thỉnh cầu anh tỉnh lại, cầu xin anh, tỉnh lại đi, em thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa”.
Trên gò má của Đường Tống nhỏ xuống vài giọt nước mắt – Chính là những giọt nước mắt của tôi.
Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng khóc sụt sùi. “Đường Tống, van cầu anh, em xin anh nhanh nhanh tỉnh lại. Không phải anh nói muốn cùng em sống tốt thời gian còn lại sao? Không phải nói muốn sinh một bé gái giống như chúng ta sao? Sao anh lại trốn tránh? Sao anh có thể cứ như vậy ngủ mãi?”
Những chuyện trước kia ai đúng ai sai đã không còn quan trọng, tôi chỉ biết tôi yêu Đường Tống. Đi xa như vậy, cũng không làm cho tôi quên hắn, mà là giúp tôi hiểu được như thế nào yêu. Nhưng khi tôi tỉnh ngộ, hắn lại ngủ say. Có lẽ đây là trời cao muốn trừng phạt chúng tôi tỉnh ngộ quá muộn. Nhưng tôi đã biết sai rồi, tại sao vẫn tiếp tục trừng phạt tôi?
“Đường Tống, nếu lời anh nói yêu em là sự thật, tại sao khi thấy em khóc anh cũng không lên tiếng? Anh chứng minh cho em thấy anh yêu em đi, ôm em đi, hôn em đi, tại sao anh không nhúc nhích?” Tôi nhẹ nhàng khóc, tất cả tim phổi đều giống như bi thương kìm nén đến nổi căng cứng.
Nhưng cuối cùng Đường Tống vẫn không nhúc nhích.
Tôi khóc đến run rẩy thân thể, một đôi tay nhỏ bé lại đặt ở trên tay của tôi, truyền tới bên tai âm thanh nha nha non nớt.
Ngẩng đầu, nhìn thấy một bé gái trắng hồng xinh xắn, là Tĩnh Hạ.
Quay đầu lại nhìn thấy cửa phòng bệnh khép hờ, tôi biết nhất định là Duy Nhất mang theo Tĩnh Hạ đến thăm tôi, lại bắt gặp tâm tình tôi không tốt, lại không thể khuyên can, liền để Tĩnh Hạ đi vào an ủi tôi.
Tĩnh Hạ chỉ biết kêu ba mẹ, mỗi lần nhìn thấy tôi cũng chỉ gọi nha nha, vậy mà nhìn Đường Tống đang nằm trên giường, bé lại dùng ngón tay út mập mạp, gọi ra rõ ràng hai chữ “Ba ba”.
Tôi nhịn không được bật cười, cải chính nói, “Tĩnh Hạ, đây là chú, chú, chú”.
Tĩnh Hạ lại không nghe, vẫn như cũ kêu, “Ba ba”.
“Đợi lát nữa cha ruột con tới không nổi giận đến ૮ɦếƭ mới lạ” Tôi vuốt xuôi sống mũi nhỏ của Tĩnh Hạ, tiếp đó đứng dậy đi đến phòng rửa tay chuẩn bị rửa mặt rồi đưa Tĩnh Hạ trở về.
Tiếng nước ào ào mở ra, tôi loáng thoáng nghe Tĩnh Hạ trước kêu mấy tiếng ba ba, tiếp đó lại nghe giọng cười ha ha ha khanh khách .
“Một mình con cười khúc khích cái gì đây? Tĩnh Hạ?” Tôi vừa hỏi vừa đi ra khỏi phòng rửa tay, lại phát hiện, bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Hạ bị một bàn tay cầm.
Mà cái tay kia, gầy yếu trắng nõn – thuộc về Đường Tống.
Tôi ngơ ngẩn tinh thần, từng bước từng bước thong thả đi tới.
Tôi nhìn thấy, Tĩnh Hạ ngồi ở mép giường bệnh, đang cười vung vẩy cái ௱ôЛƓ, mà trên giường bệnh chính là người đàn ông đó, hắn mở mắt, đang thương yêu nhìn Tĩnh Hạ.
Khăn tay thấm ướt nước rớt xuống đất, trên mặt đất cũng loang lỗ nước, tôi đứng tại chỗ, nội tâm bị chấn động bởi cảm xúc mạnh mẽ đầu óc choáng váng.
Người đàn ông kia nâng lên tròng mắt mệt mõi, mỉm cười nhìn về phía tôi, thời gian vô tình trôi qua, thế nhưng hắn vẫn là thiếu nhiên áo trắng như năm đó, dáng dáp tao nhã, vẫn đầy đặn và rất ấm áp dịu dàng.
Nước mắt ngân ngấn ở bên trong, tôi nghe thấy hắn nhẹ giọng nói, “Bà xã, anh mới là kẻ bị em thuần phục”.
Đêm hôm đó, ôm lấy Đường Tống, tôi nằm mơ – một người đàn ông đưa tôi từ trong rừng cây với sương mù dày đặc đi ra ngoài, hắn quay đầu lại, hắn mỉm cười, chóp mũi của tôi đều là hương vị mát mẻ của ngô đồng nước Mỹ cùng bạch xạ hương bí ẩn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc