Ồn Ào Nhỏ - Chương 55

Tác giả: Tát Không Không

Tần Lệ nói chuyện với tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào không khí một mảng màu trắng, ánh mắt của cô ૮ɦếƭ lạnh. Chị, em sẽ không đồng ý.
Tiểu Lệ, đừng vì một người không đáng mà buông rơi hạnh phúc của mình. Tôi khuyên nói.
Chị, em hỏi chị. Tần Lệ chậm chạp quay đầu lại, ánh mắt của cô không hề có thần thái, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một ngọn lửa lạnh như băng. Chị tự hỏi lòng, chị sẽ buông tay anh rể sao?
Tôi á khẩu, không tìm được câu trả lời.
Làm người bàn quang, tôi có thể dễ dàng khuyên Tần Lệ rời xa Dương Dương, nhưng nghĩ về chuyện của mình không biết phải như thế nào? Có thể nhẹ nhàng như thế không?
Tôi thật không đủ tự tin.
Chị, em xin chị, đừng khuyên em rời khỏi anh ấy. Chị nên giúp em, chúng ta cùng nhau tìm cách đuổi Phạm Vận đi, có được hay không, cô ta vốn không nên trở về! Tần Lệ thanh âm đột nhiên lớn lên, giọng nói bởi vì mấy ngày không ăn không uống nước, khàn khàn dọa người, làm cho người ta nghĩ đến người từ cõi âm hiện về.
Tiểu Lệ bình tĩnh lại. Tôi đè cô ấy lại, tôi cảm nhận được thân thể cô ấy khẽ run.
Chị, giúp em một chuyện, cầu xin chị giúp em. Tần Lệ bắt được tay của tôi, nắm chặt, giống như là sợ móng vuốt của một con thú, nhìn cô ấy giống như bị thần kinh.
Tần Lệ muốn tôi đi theo cô ấy gặp Phạm Vận, đây chính là thỉnh cầu của cô ấy. Vì tình trạng của cô ấy như vậy, cha mẹ không cho phép cô ấy đi ra ngoài một mình.
Có cần thiết không? Tôi hỏi Tần Lệ. Người quyết định cuối cùng là Dương Dương, nếu như hắn cố ý muốn cùng Phạm Vận ở chung một chỗ, coi như Phạm Vận biến mất, hắn cũng sẽ không trở lại.
Sao không liên quan đến cô ta? Nếu cô ta không trở lại, Dương Dương cùng em không phải thật tốt sao? Cô ta trở lại, Dương Dương liền bị mê hoặc, muốn cùng em chia tay. Tần Lệ ngay cả lông mi cũng run rẩy. Chị, xin chị, đi cùng với em.
Tôi không cách nào cự tuyệt, bởi vì nhìn ra được, Tần Lệ muốn là phải làm, nếu như mà tôi từ chối, thì tự cô ấy cũng sẽ len lén đi gặp Phạm Vận, mà tinh thần cùng tâm trạng của cô ấy kém như thế, có tôi đi cùng, nhất định khá hơn chút.
Về sau tôi hồi tưởng lại, nếu như lần đó quyết tâm cứng rắn cự tuyệt Tần Lệ, kết quả có thể sẽ rất khác.
Đáng tiếc, nếu như kết quả là do mình tạo ra, thì đó không phải là kết phải chân thật.
Tần Lệ trước đó đã hẹn Phạm Vận, tôi giúp tiểu Lệ rửa mặt, mặc quần áo, trang điểm, cô ấy yêu cầu tôi chuẩn bị trạng thái tốt nhất. Tôi theo lời làm theo, bởi vì tôi hiểu, phụ nữ sỉ nhục lớn nhất chính là ở trước mặt tình địch bày ra bộ dạng nhếch nhác.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, tôi mang theo Tần Lệ ra cửa, thì bị mẹ phản đối.
Nó suy yếu như vậy, còn đi ra ngoài làm cái gì? Mẹ nhìn tôi, trong mắt có chứa địch ý.
Mẹ, là con ép chị ấy dẫn con đi ra ngoài. Tần Lệ nói.
Có lẽ là vì sắc mặt cùng ánh mắt của Tần Lệ, mẹ muốn nói cái gì đó, lại bị cha ngăn cản. Tốt lắm, có Tiểu Khinh đi cùng, không có sao, chị em đi ra ngoài giải sầu cũng tốt. Tiểu Khinh àh, con đang có bầu, nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì thì gọi điện cho chúng ta.
Con phải cẩn thận. Mẹ dặn dò Tần Lệ.
Tôi quay mặt đi, nhìn về phía nơi bậc thang, nhìn lâu, nên cũng không cảm thấy đau.
Cuối cùng cũng được đi ra ngoài, ước chừng quán cà phê cách nhà cũng không xa, địa điểm tương đối yên tĩnh, hoàn cảnh ưu nhã, bốn bề đều là cửa sổ thủy tinh, nước chảy theo thủy tinh trợt xuống, từ trong nhìn ra ngoài, giống như là mưa to tầm tả.
Phạm Vận cũng không có làm bộ làm tịch, chúng tôi ngồi xuống không bao lâu cô ta liền đến.
Ba ly cà phê bưng lên, ai ai cũng đều có tâm sự của mình, yên lặng.
Tần Lệ lên tiếng trước nhất. Phạm Vận, hẹn cô tới là muốn hỏi cô một chuyện, hy vọng cô trả lời thật lòng.
Phạm Vận cũng là người thông minh, vừa nhìn đã biết. Nếu như là về chuyện của Dương Dương, tôi chỉ có một câu — tôi cảm tạ hắn, nhưng không thương hắn.
Tần Lệ dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng cả thân thể lại như cũ căng thẳng. Đã như vậy, cô có nói với hắn rõ ràng chưa?
Nhiều hay ít, hắn đã biết được. Chân mày Phạm Vận cau lại.
Hy vọng cô ở trước mặt tôi nói rõ ràng cho hắn biết, cô cùng hắn không có phát triển có thể được không? Tần Lệ nuốt ngụm nước bọt, bộ dáng như rất khát.
Xin lỗi. Phạm Vận cự tuyệt. Tôi cảm thấy cách làm như thế là không cần thiết vả lại quá trẻ con.
Không lẽ cô muốn cả đời mập mờ như vậy? Đối xử với Dương Dương lúc nóng lúc lạnh, để cho hắn mê muội không dứt? Tôi cũng rất xin lỗi, không thể không mắng cô một câu hạ tiện. Tần Lệ tay phải vẫn đặt ở trong túi áo, khẽ run.
Tiểu Lệ. Tôi nhỏ giọng ngăn lại.
Không cần thiết đem mọi chuyện làm cho nó lúng túng như vậy.
Tôi cùng Dương Dương chỉ là bạn bè tốt nhiều năm, huống chi, trong lòng tôi đã có người khác. Nói đến đây, Phạm Vận chậm rãi dời mắt hướng tới nhìn tôi.
Tôi cùng cô ấy đều rõ, trong lòng hai người, cùng tồn tại một người đàn ông.
Tần Lệ cũng không ngu ngốc, liền nói ngay, nói cách khác, bên cạnh cô câu dẫn anh rể tôi, vừa cầm Dương Dương phòng hờ vậy sao?
Long mày Phạm Vận nhíu lại đường cong càng tăng lên, cũng không muốn cùng Tần Lệ nhiều lời, chuyển sang tôi nói, em gái cô tâm tình có chút kích động, tôi nghĩ chúng ta nói tới đây thôi.
Nói xong đứng dậy ngay lập tức muốn rời đi, nhưng Tần Lệ lại tiến lên, một tay bắt được tay của cô ta, gầy đến giống như chỉ có một lớp da, mà tay phải, như cũ ở vẫn ở bên trong túi áo, run rẩy càng tăng cao.
Đừng bày ra bộ dạng tao nhã thánh thiện, nếu như cô vô tội đúng như mình nói, bây giờ điện thoại ngay cho Dương Dương, nói cho hắn biết cô cùng hắn không có cơ hội! Tần Lệ thanh âm rất bén nhọn, làm cho mọi người trong quán cà phê cũng chăm chú nhìn.
Tôi vội vàng tiến lên muốn hai người tách ra, nhưng sức mạnh Tần Lệ lại lớn đến kinh người.
Phạm Vận mặc dù hết sức nhẫn nại, nhưng lời nói cũng bắt đầu nặng. Cô Tần, mời cô chú ý đến hành động của mình. Mọi người đều là người trưởng thành, cô không có quyền bắt buộc người khác làm theo ý mình.
Quyền? Vậy cô có quyền gì câu dẫn Dương Dương cùng anh rể tôi? Cô có quyền gì muốn đến thì đến muốn đi thì đi, tùy ý phá vỡ hạnh phúc của người khác? Đàn ông không nhìn ra, cho rằng cô là đóa hoa trắng thánh thiện, nhưng phụ nữ chúng tôi biết trong lòng cô xấu xa! Hôm nay tôi chính là muốn gỡ mặt nạ của cô xuống!
Tần Lệ vừa nói liều mạng níu lấy áo Phạm Vận, vẻ mặt lại có chút dữ tợn.
Phạm Vận cũng bị chọc giận, nói, nếu như hạnh phúc là thật, ai cũng không đoạt được, cái loại hạnh phúc trăng trong nước hoa trong gương kia (ý nói là hạnh phúc hư ảo), sẽ chỉ làm người khác đánh mất cảm giác an toàn, làm cho người ta trở nên điên cuồng như cô. Dương Dương chưa từng yêu cô, dù tôi có tồn tại hay không, hắn cũng không yêu cô.
Nghe vậy, Tần Lệ ngơ ngẩn, giống như ba hồn bảy vía bị những lời này lấy đi, cả người giống như tượng gỗ đắp bùn, cứng đơ ngay tại chỗ.
Trong lòng tôi quặn đau, biết được tâm tình cô ấy giờ phút này không còn hy vọng, trong trường hợp đó cũng không nghĩ tới, một giây, trong khóe mắt Tần Lệ lóe lên một ánh mắt tuyệt vọng tàn ác, tay phải chưa bao giờ lộ diện chợt đưa ra, bên trong hẳn là một cây dao găm Thụy Sĩ, là cây dao Dương Dương thích nhất, Tần Lệ từ hắn cứng rắn dành lấy, lúc đó cô ấy cười uy hiếp nói, nếu sau này hắn tìm đến người phụ nữ khác, chắc chắn sẽ dùng cây dao này diệt đôi gian phu dâm phụ bọn hắn.
Tôi kinh hãi, muốn vươn tay đoạt lấy, nhưng Tần Lệ lại vượt lên trước một đoạn, mạnh mẽ đẩy tôi ra, ngay sau đó, ánh sáng lóe lên một bên gò má của Phạm Vận, trời nóng ẩm mùi máu nhất thời tràn ngập trong không khí.
Người chung quanh kêu lên thảm thiết sợ hãi, nhưng Tần Lệ vẫn chưa dừng tay, dùng cây dao găm Thụy Sỹ ép Phạm Vận ngồi trên ghế sa lon, trong không khí mùi máu từ từ thêm nồng, bay vào chóp mũi, như muốn nôn mửa.
Tôi bằng tốc độ nhanh nhất xông lên phía trước, một tay cầm lưỡi dao kia, một cỗ bén nhọn đau nhức, máu trong nháy mắt từ lòng bàn tay chảy xuống.
Tần Lệ nhìn thấy tôi bị thương mới ngừng lại, cả người run rẩy giống như là con thú nhỏ bị thương. Tôi đem cây đao kia đoạt lấy, trong mắt đau đớn.
Tần Lệ, tại sao em có thể hủy hoại mình như vậy? Tôi hỏi.
Tần Lệ nhìn tôi, ánh mắt dại ra.
Chị, em sớm đã tự hủy hoại mình rồi. Cô ấy như vậy nói cho tôi biết.
Kế tiếp chính là một trận lộn xộn, ba mẹ tới, Phạm Vận cùng tôi được đưa vào bệnh viện, Dương Dương tới, Đường Tống tới.
Trận lộn xộn này kéo dài đến hai ngày, hai bên hòa giải, rốt cuộc trở lại bình thường.
Vết thương của Phạm Vận phần lớn là bị ngoài da, không có nguy hiểm đến tính mạng, cô ta không có báo cảnh sát, bỏ qua cho Tần Lệ. Còn Dương Dương bởi vì chuyện này, hoàn toàn cùng Tần Lệ chia tay, bày tỏ sẽ không gặp nhau nữa. Mấy ngày đó, Đường Tống cũng thường xuyên đi bệnh viện thăm Phạm Vận, khi trở về trên mặt luôn là tràn ngập mệt mỏi cùng trầm tư.
Tôi về nhà thăm Tần Lệ lần thứ nhất, cô nhốt mình ở trong phòng, gầy hơn, chỉ còn lại sinh mạng mỏng manh, tôi nói cái gì cô ấy cũng không đáp lại.
Lúc xuống lầu, mẹ mặt lạnh nói tôi tạm thời đừng đến thăm Tần Lệ nữa, tôi hiểu rõ chuyện Tần Lệ đâm bị thương Phạm Vận đổ ở trên đầu tôi.
Rất có thể, tất cả mọi người đều cho là như thế, bao gồm Đường Tống.
Đường Tống có chuyện đang gạt tôi, hắn có bí mật, có nhiều lần, tôi ở ngoài thư phòng nghe hắn đang cùng ai đó nói điện thoại, mẹ kiếp nhưng lúc đến gần thì hắn lại cảnh giác ngừng lại, khi tôi mở cửa thì hắn lại khôi phục thành bộ dáng đang đọc văn kiện.
Ngồi nghiêm chỉnh, như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi không xác định cùng hắn trò chuyện có phải là Phạm Vận hay không, nhưng tôi xác định chính là, hắn thường xuyên đến bệnh viện thăm Phạm Vận — Tô Gia Minh báo cho tôi.
Bác sĩ chữa trị cho Phạm Vận chính là bạn học của hắn, từ đó gián tiếp biết được, Đường Tống thường đến bệnh viện thăm Phạm Vận, hai người nói chuyện với nhau rất lâu, mà mỗi lần Đường Tống đến vẻ mặt Phạm vận luôn rất vui vẻ.
Đại Khinh, cậu thảm rồi. Tô Gia Minh như vậy nói cho tôi biết.
Hắn nói không sai, tôi tự mình cũng cảm thấy tự mình có chút thảm, giả mang thai cũng làm rồi, nhưng lại buộc không được chồng của mình.
Tôi cũng không có đem tất cả tâm tình biểu hiện ra, bởi vì lý trí kìm nén tình cảm, nhắc nhở tôi thời khắc Phạm Vận bị thương tôi cũng có trách nhiệm, Đường Tống thân là bạn bè cùng người yêu cũ, đi thăm cũng là chuyện bình thường.
Đáng tiếc nhiều thời điểm, tôi như cũ gắt gao nhớ ngày đó Phạm Vận bị thương lúc Đường Tống chạy đến trên mặt lộ vẻ khẩn trương.
Tôi nghĩ, nếu như nằm ở đó chính là tôi, hắn cũng sẽ có vẻ mặt như vậy. Chỉ là, tôi nghĩ mình quá tham lam — duy nhất, tôi chỉ nghĩ tới tôi là duy nhất của hắn.
Còn nhớ rõ Đường Tống từng nói, quá khứ đã qua, anh sau này, chỉ có em.
Chỉ là, quá khứ mặc dù đã qua, trí nhớ như cũ vẫn tồn tại.
Tôi dù có kiên cường thế nào đi nữa, cũng không sánh được quá khứ của bọn họ.
Vào đầu mùa xuân, đồng nghiệp đi du lịch Nepal trở về, mang đến rất nhiều quà tặng, rất nhiều khăn lụa đặc sắc của dân tộc, dây chuyền vòng tay khuyên tai bằng bạc, tượng gỗ điêu khắc, đồng điêu khắc, mặt nạ vân vân…., chất thành một đống, để cho chúng tôi tự do chọn lựa.
Tôi lại nhìn trúng một hình trái cây, vỏ ngoài cứng rắn, rất kỳ lạ.
Có tên là quả Belle, đồng nghiệp nói cho tôi biết, quả Belle là một loại trái cây.
Tôi nhớ laị, đã từng có người nói cho tôi biết, Belle có ý nghĩa là hôn nhân. Hắn nói, hôn nhân của tôi, là giả dối cùng ngắn ngủi.
Tôi đã từng hối hận? Nhìn quả Belle kia, tôi ngộ không ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc