Ồn Ào Nhỏ - Chương 06

Tác giả: Tát Không Không

Dựa vào trực giác của phụ nữ, tôi cảm nhận được ánh mắt của anh ta hơi kỳ lạ, giống như là, như là…….. dường như tên tiểu tử tinh ranh này phát hiện được bí mật gì.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ tối hôm qua sau khi say R*ợ*u mình đã nói chuyện gì không nên nói rồi sao?
Trong lòng dời sông lấp bể(*) ***, nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra, chỉ có thể giả vờ nói mơ hồ: “Không phải chúng ta đang ở KTV sao? Làm sao lại đến nơi này vậy?”
(*) : là một câu thành ngữ giống với câu loạn thất bát đảo, ý câu trên là trong lòng rối loạn, lo sợ
Chỗ tốt của việc say R*ợ*u là đường đường chính chính có thể quên hết mọi chuyện.
“Các cô rất say.” Một câu giải thích ngắn gọn
“Cảm ơn, để tôi gọi Duy Nhất dậy.”
“Cũng tốt, các cô đã tỉnh, nhiệm vụ hộ hoa(*) đã hoàn thành, tôi về nhà trước." Bỏ chân từ trên ghế xuống, duỗi tay để xoa xoa chân, nhìn bộ dạng thì có thể hiểu anh ta đã giữ tư thế này trong khoảng thời gian không ngắn.
(*) : câu thành ngữ " Hộ hoa sứ giả" ý nghĩa: bảo vệ, hộ tống người đẹp.
Con người này đúng là một quân tử và có hành vi tao nhã, lễ nghĩa. Tôi thầm đánh giá trong lòng.
Sau khi khen ngợi xong tôi vừa xoay người, anh ta bỗng nhiên gọi tôi lại: “Tần Khinh”
Đây là lần đầu tiên anh ta không gọi tôi là chị dâu mà kêu tên thật của tôi. Mặc dù thấy nghi ngờ, nhưng trên mặt tôi cũng không biểu hiện gì, tôi làm ra vẻ không có chuyện gì lên tiếng: “Hả, sao vậy?”
Anh ta cũng không có nói chuyện ngay, mà dùng cặp mắt dò xét tôi, ánh mắt ấy mang theo một phần tư tìm tòi nghiên cứu, một phần tư hiếu kỳ, một phần tư đề phòng, cuối cùng một phần tư còn lại tôi nhìn không hiểu có ý gì trong đó.
Cuối cùng, anh ta làm như không có việc gì, cười nói: “ Không có gì, các cô nghỉ ngơi cho thật tốt nha.”
Không thể không nói đến, anh ta cười một tiếng, cặp mắt rất xinh đẹp, nhưng so với thuần khiết trong sáng thì không có liên quan một tí nào, chiếu theo khóe mắt nơi có nốt rùi lệ lóe lên một tia phức tạp.
Nhưng mà, không phải những điều phức tạp thường có trong cuộc sống tốt đẹp sao?
Sau khi sắp xếp tốt cho Duy Nhất, tôi trở về nhà, vừa mở điện thoại di động lập tức có 1 cuộc gọi nhỡ, là Đường Tống.
Tuy chỉ có một cuộc gọi, nhưng đối với quan hệ vợ chồng chúng tôi mà nói, thì anh ta làm như vậy cũng là hoàn thành trách nhiệm rồi.
Dù sao vẫn còn say R*ợ*u, đầu hơi choáng váng, sau khi về đến nhà cái gì cũng không làm, đi thẳng đến cái giường nằm luôn.
Lúc này, ngủ cũng không ngon, là nằm mơ, lại là giấc mơ quen thuộc đầy cảm giác hoang mang_ trong rừng cây dày đặc sương mù, tuy có ánh mặt trời nhưng không chiếu tới đáy, tôi đi về phía trước theo một bóng người, ngoan cường, không biết đúng sai.
Vẫn như cũ, chưa đi ra khỏi thì đã tỉnh lại, giấc mộng này đã bắt đầu theo tôi từ năm mười tuổi, chẳng biết lúc nào mới có kết quả.
Vừa mở mắt ra phát hiện bên giường có ly nước lọc và thuốc aspirin.
Chẳng quan tâm là ai đem tới, uống thuốc trước rồi tính sau, cảm thấy thuốc trong người có tác dụng, nên thấy thoải mái hơn nhiều.
Bước xuống lầu, thấy Đường Tống ngồi trên ghế salon dứơi lầu đọc sách, chân tôi vừa bước trên bậc thang, anh ta phát giác ngay, lấy mắt kiếng từ trên sống mũi xuống, đồng thời nhẹ nhàng đặt quyển sách qua một bên, đứng lên nói: “Có cháo, có muốn ăn ngay bây giờ không?”
Cả ngày hôm nay, trong bụng ngoại trừ thuốc aspirin thì không có một cái gì vào bụng, dĩ nhiên là muốn ăn rồi.
Không bao lâu, cháo nóng được bưng lên, cháo và hạt sen ngân nhỉ ăn vào cực kỳ mát mẻ, hương vị ngọt ngào.
“Là anh làm hả?” Tôi hỏi.
“Mua.” Bạn học Đường Tống rất thành thật.
Anh ta ở một bên lặng lẽ đợi, chờ tôi ăn xong, vẫn không hỏi tối hôm qua tôi đã đi đâu. Mà tôi cũng không muốn nói.
“Hôm nay, ba gọi điện thoại đến kêu chúng ta tối nay về nhà ăn cơm.” Đường Tống nói.
“À.” Tôi đáp một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức hỏi: “Ba anh hay là ba tôi?”
Kết quả sau khi kết hôn thật phiền toái, ba mẹ đều tăng lên gấp đôi.Nếu cha mẹ hai bên chăm chỉ tái hôn ly hôn vài lần không chừng còn nhiều gấp ba bốn lần đấy.
“Trở về làm gì?” Tôi không nổi lên một chút hứng thú nào, có thể do R*ợ*u cồn tối hôm qua vẫn còn trong người tôi.
“Sau khi kết hôn, lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ cũng cần có lý do à?” Ý nghĩ của Đường Tống với tôi không giống nhau.
Nhà mẹ? Tôi vừa múc một muỗng cháo hạt sen ngân nhỉ bỏ vào miệng vừa từ từ lặp lại hai chữ này.
Mặc kệ như thế nào, vẫn muốn tuân theo tục lệ cũ, lúc cơm tối Đường Tống mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà mẹ đẻ của tôi.
Tần Lệ ra mở cửa, nhìn thấy tôi và Đường Tống, liền cười khanh khách, khanh khách, nhận lấy quà tặng, rồi đẩy chúng tôi vào trong nhà.
Tất cả quà tặng đều do Đường Tống chuẩn bị, trong đó có bộ cờ vây được làm từ cẩm thạch và ngọc mực tàu.
Cha tôi vừa nhìn thấy Đường Tống lập tức kéo anh ta qua hạ tượng ( ý là chơi cờ), còn Tần Lệ thì kéo tôi lên gian phòng trên lầu nói nhỏ.
Sát vách phòng Tần Lệ chính là phòng của tôi trước khi gả đi, đưa tay đẩy cửa chuẩn bị hoài niệm về thời gian trước đã qua, chợt phát hiện những đồ vật thuộc về tôi ở trong phòng không thấy nữa, ngược lại chỉ thấy chất đầy máy tập thể hình.
Tần Lệ nói nhỏ: “Mẹ nói em đã gả đi rồi, từ nay về sau sẽ không trở lại ở nữa, cho nên…..”
Tôi hiểu. Tôi chỉ mỉm cười.
Tôi nhanh chóng hiểu muốn một người xóa đi tính mạng mình là cảm giác gì, hai mươi mấy năm qua tôi đã hiểu rõ từ lâu.
Khi chúng tôi tới hình như đã muộn, chỉ mấy phút sau thì bắt đầu ăn cơm rồi.
Xuống cầu thang tôi nhìn thấy ở bậc thứ ba có một cái lỗ nhỏ cũ kỹ, chân trái chợt thấy ẩn ẩn đau. Vội vàng dời mắt đi, không dám nhìn nữa.
Chỉ là có rất nhiều chuyện, không phải vì mình trốn tránh mà nó không trở lại gây phiền não cho mình.
Mặc dù Đường Tống không thích nói chuyện, nhưng từ nhỏ đã đi theo cha mẹ xã giao, ứng đối một cách thỏa đáng, có thể nhìn ra, người nhà của tôi hết sức hài lòng với anh.
Qua ba lần mời R*ợ*u, cha tôi dặn dò Đường Tống: “con bé Tiểu Khinh này hay xấu hổ, mặc dù miệng lưỡi không ngọt nhưng tâm tính tốt lại hiếu thuận, từ nay về sau con nhường nó một chút, nếu nó có gì không đúng thì nói cho ba biết, ba sẽ tới phê bình nó.”
“Ba nói quá lời rồi, Có thể lấy được Tần Khinh đó là phúc của con.” Đường Tống bắt đầu cho tôi mang mũ cao ( ý nói đề cao bả lên đó).
Cha tôi nghe xong cười ha hả, nhìn qua mẹ tôi đang im lặng ngồi bên cạnh một cái, khẽ đẩy bà, nói: “Em cũng nói một vài câu đi, lần đầu tiên con gái về nhà mẹ đẻ đó.”
Lúc này, mẹ tôi đang lột vỏ con tôm, thịt tôm tươi mới cùng với bàn tay trắng noãn của bà hòa làm một, chấm thịt tôm với loại tương ngon bỏ vào trong chén của Tần Lệ, đầu cũng không ngẩng, nói: “Đường Tống à, xung quanh con có những thanh niên ưu tú nào không, lưu ý giúp tiểu Lệ nhà chúng ta với.”
“Bây giờ chúng ta đang nói là tiểu Khinh.” Cha tôi ho một tiếng.
“Bây giờ tôi đang nói, là tiểu Lệ còn lại.” giọng nói uyển chuyển nhưng lạnh lùng.
“Chung quanh con có một vài đứa con trai rất tốt, nhưng chỉ sợ tiểu Lệ nhìn không vừa mắt thôi ạ.” Chẳng biết từ lúc nào, Đường Tống lột vỏ con tôm bỏ vào trong chén của tôi.
Cảm giác này không nói được là cảm giác gì, bởi vì từ lúc chào đời tới giờ đây là lần đầu tiên có người lột vỏ tôm giúp tôi.
Nghĩ như vậy, chợt hơi cảm thấy hương vị hiu quạnh.
Con bà nó, cả đời bà chị này đần độn đến thế sao.
Con gái đã gả đi như tát nước ra ngoài, cơm nước xong nên tranh thủ thời gian rời đi là tốt hơn, tôi vội chạy như một làn khói nhảy lên chiếc Đại Chúng chói mắt của Đường Tống.
“Làm gì giống như đang lẫn trốn vậy?” Trên đường, Đường Tống hỏi.
“Bởi vì……….có quỷ.” Tôi cong cong khóe môi.
“Không sao, nhà của tụi mình không có quỷ.” Đừơng Tống nói.
Dựa vào sự thông minh của Đường Tống, tôi dám dùng mười đầu ngón chân Nha Nha để cược, nhhất định anh ta đã cảm thấy xảy ra chuyện gì, nhưng không có hỏi.
Chỉ có những ngườicó quan hệ thân mật nhất mới không chút kiêng kỵ thám thính bí mật của đối phương.
Quan hệ của tôi và anh ta cũng không phải là như vậy.
Về đến nhà cũng đã chin giờ, ngày mai còn phải đi làm, tôi cũng chuẩn bị tắm rửa lên giường đọc sách liền ngủ.
“Em ngủ trước đi, tôi xem TV một chút.” Như thường lệ, Đường Tống không có ý định cùng với tôi ở chung một nhà, ngủ chung một giường, không, phải nói là không muốn.
Tại bậc thang cuối cùng, tôi xoay người nhìn Đường Tống, ánh mắt bình tĩnh. Thật ra ý định ban đầu của tôi chính là muốn nói với Đường Tống, “ Tống à, anh thật sự không muốn biết chuyện trong nhà tôi trên dưới như thế nào sao?”
Dĩ nhiên, thời điểm cuối cùng tôi còn do dự, chỉ đứng ngây ngốc trên cầu thang.
Nhưng đúng là vợ chồng, Đường Tống rất nhanh phát hiện tôi cường đại tiểu vũ trụ (*), nhướng mắt lên cười khẽ, hỏi tôi: “Sao vậy?”
(*) : sự bộc phát mạnh mẽ từ trong con người
Tần Đại khinh, tôi, quả thật không phải loại người dùng hai chữ hình tượng để miêu tả tâm lý , chính xác hơn là miêu tả tâm lý của tôi. Cho nên đến cuối cùng, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tôi vẫn lại là hiền thê rất lương thiện dặn dò một câu: “ Anh cũng ngủ sớm một chút, đừng ngủ trễ quá.”
Tôn trọng nhau như khách, kính trọng nhưng lạnh lùng, những người ở hội cư ủy này, nếu bác gái không đem chuyện nhà của chúng tôi thành mái ấm hài hòa làm mẫu, tôi sẽ lập tức gấp gáp cùng mấy cô.
Tuy đã kết hôn nhưng tôi và Đường Tống không có đi hưởng tuần trăng mật, dù sao hai vợ chồng mới cưới lại cứ ở trong phòng khách thì thật là căng tròn ( tác giả sử dụng căng tròn chứ không căng thẳng nha pà kon, tui pó tay với bà này). Mặc dù vậy, đối với bên ngoài tuyên bố vẫn còn trong thời gian tuần trăng mật, cho nên để giả vờ trong đơn vị, tôi phải phát huy 12 vạn trí tưởng tượng ngay để ứng phó với một đám phụ nữ kia, so với tôi còn nhiều chuyện hơn.
Trăng mật à? Là đi Maldives.
Cảnh sắc ở đó à? Phải nói là đẹp, thật xinh đẹp.
Nước biển à? Là màu xanh da trời đó.
Có lãng mạn không à? Vậy thì không cần phải nói.
Thật vất vả đem chuyện xưa biên soạn xong rồi, tôi ngồi xem báo một chút uống trà tiêu chuẩn, chuẩn bị tan làm, ai ngờ chủ nhiệm Hồ gọi điện thoại tới: “Tiểu Tần à, cô hãy tới phòng làm việc của tôi, giáo ủy có một nhiệm vụ cần người phụ giúp một tay để hoàn thành.”
Lãnh đạo đã gọi thì ai dám chậm trễ, vội vàng hai chân bốn cẳng chạy nhanh tới xem, không xong, chủ nhiệm đang cười, vả lại cười rất tươi rất rạng rỡ.
Khi Chủ nhiệm Hồ giao nhiệm vụ cho ai thì sẽ cười, mà cấp độ ông ấy cười so với độ khó của nhiệm vụ là kính trình chỉnh sửa.
Nhiệm vụ dễ dàng thì ông già ấy cười như đóa Daisy.
Nhiệm vụ không khó không dệ thì ông già ấy cười như đóa hàng bạch cúc.
Nhiệm vụ mà khó thì ông già ấy cười như đóa hoa tư cúc.
Mà bây giờ đóa hoa tư cúc đó đang ở trước mặt tôi đón gió Trương Dương, làm cho hai chân của tôi run lên cầm cập.
Xem ra những ngày nhàn nhã đã hết rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc