Ốc Đảo Nơi Khô Cằn - Chương 41

Tác giả: Chu Tự Hoành

Ánh Trăng Làm Mối
Lạc Hương lúc ấy không kịp phản ứng, tuy rất muốn mất rụt rè một chút, chỉ là trong lúc đợi cô rụt rè, nhẫn đã đeo lên tay cô rồi.
Lạc Hương im lặng bày tỏ, trực tiếp lập gia đình thế này, áp lực quá lớn rồi.
Lạc Hương bị mấy chuyện liên tiếp làm cho rung động, mãi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Trác Hiên cũng không lay tỉnh cô, nhận lấy hoa hồng, bẻ một đóa cài lên trên 乃úi tóc Lạc Hương, sau đó tiếp tục khởi động xe máy, ôm ngang người ngồi ở phía trước, lái xe trở về.
Lạc Hương rốt cục hồi hồn, lại phát hiện mình bị cánh tay Trác Hiên vây lấy, ngồi ở phía trước anh.
Mặc dù nói là quan hệ hai người tiến một bước đột phá, đi thẳng đến bước cuối cùng, nhưng giữa hai bên vẫn có chút xấu hổ.
Lạc Hương cảm thấy được, nếu giữa bọn họ chỉ có tình hữu nghị mà không còn gì khác, có lẽ cô sẽ dễ chịu hơn. Đáng tiếc, có những tình cảm không chịu khống chế, không phải cô muốn thế nào thì sẽ được như thế. Có một số người sẽ đà điểu, sẽ trốn tránh, sẽ buông tha, sẽ chờ đợi, mà có một số người còn lại thì lựa chọn đối mặt giải quyết.
Lạc Hương chính là loại sau.
Nhưng không ai nói cho cô biết, ở chung với người yêu như thế nào. Những lời ngon tiếng ngọt, những dịu dàng như trong tiểu thuyết, không thích hợp với bọn họ.
Cho nên nói tóm lại, Lạc Hương sẽ không nói lời yêu thương, sẽ không ở chung với người yêu. Hoặc là cô nên cảm kích Trác Hiên đã cầu hôn, như vậy sau khi hai người kết hôn có thể trực tiếp tiến vào giai đoạn vợ chồng già?
Việc này cô lại biết. Ủng hộ lẫn nhau, vì trong cuộc sống có đủ loại phiền não, có đôi khi sẽ vì một vài việc mà cãi nhau, sẽ đem than phiền của mình nói cho đối phương biết, nhưng lúc nguy nan sẽ không tự lo thân mình, sẽ gánh vác trách nhiệm của mỗi người.
Có vẻ như rất dễ dàng.
Lạc Hương nắm tay, sau này mình phải bắt đầu cố gắng làm vợ.
Trác Hiên nhấc người xuống, tâm tình tốt trước nay chưa từng có. Đương nhiên sẽ không suy nghĩ xem người trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào. Dù sao đối với anh mà nói, Hương Hương cũng rất thích anh. Về việc đến bây giờ cô còn chưa lên tiếng, chắc là đang thẹn thùng.
Rốt cục về tới nơi ở tạm, hai người đều không mở miệng nói chuyện.
Bước đầu tiên hai người nói chuyện với nhau, Lạc Hương bất kể thế nào cũng không mở miệng được, tựa hồ vô cùng gian nan. Lạc Hương có chút luống cuống rốt cục đợi được Trác Hiên mở miệng trước.
“Hương Hương, đói bụng rồi.” Trác Hiên nói rất đại gia, giống như không có một chút nào là không được tự nhiên. Hương Hương lại không tiếng động nở nụ cười, một đường không được tự nhiên cũng biến mất không ít, kỳ thật tuy quan hệ thay đổi, nhưng ở chung với nhau lại không có biến hóa gì. Anh vẫn là anh, mình cũng vẫn là chính mình. Hà tất phải cẩn thận quá mức, chân tay lóng ngóng chứ.
“Anh gạt em. Không có tâm tình nấu cơm.” Lạc Hương đã khôi phục lý trí bắt đầu tính nợ trước.
“Đâu có. Là tôi nói trước. Câu đầu chỉ trêu em thôi.” Trác Hiên nhìn cô, mặc dù không có biểu cảm gì, ánh mắt lại trông như rất vô tội, phủ định hoàn toàn hành vi lừa hôn của mình.
“Anh đã thừa nhận anh nói trước. Em cũng không để ý. Được rồi như vậy đi, anh muốn ăn cái gì?” Lạc Hương sờ đóa hoa hồng trên đầu, nếu vừa rồi không có cánh hoa rơi xuống, cô còn không biết. Không thể tưởng được núi băng cũng có tâm tình lãng mạn như vậy.
Trác Hiên nhìn đôi tay cô chạm vào đóa hoa hồng, khẽ di chuyển một chút, nhưng lập tức lại nhìn thẳng vào ánh mắt Lạc Hương: “Cái gì cũng được. Tôi có chút giác tỉnh, đi vào phòng trước, làm cơm xong gọi tôi.”
Cũng không đợi Lạc Hương phản ứng, anh xoay người đi vào phòng, cũng không quản tiếng cười thanh thúy của Lạc Hương.
Lần đầu tiên Lạc Hương chuyển bại thành thắng nên tâm tình rất tốt.
Cơm trưa rất phong phú, có lẽ Lạc Hương thật sự rất vui vẻ. Mà Lạc Hương cũng đi tìm Trác Hiên đang dụng công ở trong phòng, đeo cái nhẫn còn lại lên trên tay Trác Hiên.
“Đợi khi đến Bắc Kinh, chúng ta bổ sung lễ cưới.” Trác Hiên dùng cơm thản nhiên nói, giống như không để ý nhiều.
“Hiện giờ thế này, làm lễ cưới làm gì.” Lạc Hương ngược lại trông rất thoải mái, lúc này mà làm lễ cưới quả thực là chỉ sợ bản thân quá rảnh rỗi.
“Lễ không thể bỏ.” Anh có chút nghiêm túc nói: “Huống chi… sư phụ tôi đã sớm muốn tôi thành gia lập nghiệp. Hiện tại cũng phải báo cho ông biết một tiếng.”
Lạc Hương dừng một chút, gật đầu: “Làm thì sẽ làm, vậy đêm nay luôn đi. Cũng không cần phải chờ đến Bắc Kinh. Có điều không cần mời thêm người. Chúng ta đặt mua vài thứ, thắp thêm nén hương báo cho sư phụ và mẹ em là được.”
Trác Hiên gật đầu.
Lạc Hương nghĩ, Trác Hiên cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, quan hệ giữa hai người thay đổi, anh lại giống như lúc ban đầu, trở nên rất ít nói, mặt cũng không chút thay đổi. Có điều không còn cái loại lạnh lùng người lạ chớ gần, nói ít cũng không sao. Trái lại chính mình cũng có thể từ trong ánh mắt anh nhìn ra không ít thứ, không phải ư?
Buổi chiều Trác Hiên lại đi ra ngoài, Lạc Hương không rõ anh đi làm gì, cô cũng có việc cần hoàn thành. Trừ việc chuẩn bị tiệc mừng, còn cả quần áo bản thân cần mặc, hương án cần cho bái đường chẳng hạn.
Lạc Hương biết Trác Hiên là một người tuân thủ cổ lễ, đương nhiên sẽ không nghĩ đến hôn lễ ở nhà thờ hay gì, Lạc Hương thì không sao cả, đối với cô, lễ tiết kết hôn kiểu bái đường này cũng không tồi.
Chỉ là, ngoài việc bận rộn, cô lại có chút buồn cười, quen biết với Trác Hiên chưa đến hai tháng, lại đã đi vào lễ đường của hôn nhân, quá mức vội vàng.
Nhưng mà, Lạc Hương nhìn thành phố đổ nát ngoài cửa sổ, lòng có hơi chua xót, đang lúc tận thế chẳng lẽ còn phải kéo dài ba năm năm năm nữa ư? Có ai biết mình còn có thể sống qua ngày mai không đây. Có không gian thì như thế nào, thế giới này còn rất nhiều nguy hiểm khiến cho cô muốn trốn cũng trốn không thoát, một khi không chú ý thì có thể mất mạng.
Cho nên mọi người sớm quyết định mọi chuyện, cũng tốt.
Lạc Hương không biết mình đang chán nản, hay là thật sự muốn tốc chiến tốc thắng, ít nhất cô cũng an ủi mình không cần yêu cầu xa vời quá nhiều.
Nghĩ đến cô gái bị Trác Hiên Ϧóþ gần ૮ɦếƭ, ném ở ven đường kia. Lạc Hương thở dài, không biết là bi ai thay chính mình, hay là bi ai thay toàn bộ phụ nữ trên thế giới này.
Nhìn nhìn lễ phục chú rể đang may trong tay mình, tâm tình lại kiên định, bi thảm của những người khác mình có quản cũng không được, giả bộ cảm thán đồng tình thì có tác dụng gì? Còn không bằng đặt tâm tư ở trên người mình quan tâm, anh tốt, đương nhiên mình cũng sẽ tốt.
Lạc Hương tin tưởng, người này sẽ không để cho mình thất vọng. Trác Hiên ra ngoài lại không biết mang về không ít nến hỉ cùng một bộ mũ phượng từ chỗ nào, tuy hạt châu trang sức đều là giả, nhưng ở tình huống này Trác Hiên còn có thể tìm được mấy thứ này, Lạc Hương không rõ anh đã tiêu tốn bao nhiêu tâm tư.
Có điều đến lúc này, đồ để bái đường đều đã đầy đủ.
Màn đêm buông xuống, Lạc Hương và Trác Hiên bái đường dưới ánh trăng. Không có khách đến chúc, không có bạn bè họ hàng, cũng không có trưởng bối.
Chỉ có hai người đều tự vẩy một chén rượu ᴆục lên trên mặt đất, báo cho người thân đã mất của mình—— cả hai người rốt cục có một mái nhà, có một người bầu bạn.
Ở nơi tận thế dài đằng đẵng không có điểm cuối, không có tương lai, sẽ ủng hộ nhau, thông cảm cho nhau, quan tâm lẫn nhau. Giữa hai bên, tận tâm yêu nhau, vĩnh viễn không phản bội.
“Anh sẽ hối hận chứ?” Lạc Hương hỏi Trác Hiên đang quỳ.
“Vì sao hỏi vậy?” Trác Hiên rót hai chén rượu, đưa cho Lạc Hương một chén.
“Anh theo đuổi võ đạo, nói không chừng sau này em chỉ là người ngoài.” Lạc Hương nhận chén rượu, ánh mắt nhìn thật sâu vào Trác Hiên.
Trác Hiên ngạo nghễ nhìn cô chăm chú, biểu cảm kiên định nghiêm túc: “Việc tôi đã làm, sẽ không hối hận.”
Ánh trăng làm mối, hai người uống xong chén rượu giao bôi cuối cùng.
Lúc Lạc Hương uống rượu lại nghĩ, mặc dù không có khách, nhưng tổ chức hôn lễ ở tận thế, chẳng biết tại sao lại khiến cô cảm thấy thật lãng mạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc