Oan Trái - Chương 15

Tác giả: Ngọc Lưu Ly

Huyền Ngọc hăng say kể lại chuyện mấy ngày hôm nay hai anh em bọn họ đi theo cô kè kè giống như là keo dính ấy, không rời bước chỉ thiếu mỗi một chuyện đó là đi theo cùng vào nhà vệ sinh luôn.
Tuyết Cần cười cười không nói, cô thì còn thảm hại hơn, hôm đó, sau khi tỉnh lại.
Rõ ràng các bác sĩ đã cam đoan với anh trai cô gần cả chục lần là cô hoàn toàn không sao cả. Nhưng ông anh trai đáng quý của cô lại không an tâm.
Bắt đi chụp X Quang, đo nhịp tim… Làm loạn cả phòng cấp cứu ở bệnh viện.
Sau đó về nhà là bắt cô nằm lì ở trên giường, không cho động đậy, cơm dâng tận miệng, ngay cả tắm, cũng tự tay anh tắm rửa cho cô.
Nghĩ đến đây mặt cô bất chợt đỏ lựng lên, thật quá đáng, khi cô chống cự phản đối, anh ta không nói gì chỉ hỏi nhẹ, “Em có muốn không thể xuống giường được không? Nghĩ tình em là bệnh nhân nên anh tha, nếu đã khỏe hẳn thì mình cũng nên’vận động’ đôi chút đi.”
Làm cô nín im thin thít ngay cả thở cũng không dám. Gì chứ vận động trên giường? Đảm bảo ba ngày không thể xuống giường với tài độc đoán và trừng phạt của anh.
Chỉ cần cô có nguy hiểm, không cần biết là cô tự tìm hay người khác mang đến, là anh cô sẽ làm cho mọi chuyện rối loạn cả lên.
Và cô, đương nhiên cũng bị cấm cung không thể rời khỏi nhà một bước.
Lần này, nghe nói anh trai cô thực sự giận dữ, nên mới đồng ý hợp tác với anh em nhà họ Hắc Huyền, chung tay nhau để đánh đổ thị trường chứng khoán của Trịnh gia.
Và bên bang phái Thanh Long bang, anh trai cô chỉ giúp một phần nhỏ, phần còn lại nghe đâu anh em họ mượn một thế lực Đế Vương gì đó bên Nhật Bản giúp nên mới có thể phá vỡ cục diện này chỉ trong một đêm.
Nếu không dưới sự hùng mạnh của Thanh Long bang và tài lực của Trịnh gia,cho dù hai anh em Huyền Thiên và Huyền Tú có tài giỏi đến đâu cũng không thể dễ dàng dánh gục được.
Nhất là với một con sư tử đang nổi điên vì mất con.
Huyền Ngọc mãi nói nhưng thấy vẻ trầm ngâm của Tuyết Cần, cô cũng sựng lại hỏi: “Gì thế, bạn có tâm sự à?”
Tuyết Cần lắc đầu: “Không có gì, lần này tiêu diệt nhà họ Trịnh, hai anh của cậu mất một nguồn tài lực rất lớn, tớ thấy, sau này cậu nên cẩn thận hơn.”
Huyền Ngọc rụt vai: “Cậu thấy đó, rắc rối tìm đến tớ, chứ tớ đâu ngốc mà tự đâm đầu vào rắc rối.”
Tuyết Cần cười: “Cậu và mình cùng một loại người, nên mình nhắc nhở cậu, thứ nhất không được tìm cách rời xa bọn họ, thứ hai, nhớ tự bảo trọng lấy thân mình, nếu chúng ta gặp không may, người khổ sở và chôn cùng chúng ta sẽ rất nhiều, coi như chúng ta tự bảo vệ bản thân là làm một việc thiện đi nhé.”
Huyền Ngọc gật gật đầu, qua vài tháng sống chung với hai ông anh trai này, cô đã khá hiểu rõ phần nào cá tính của bọn họ.
Tuyết Cần nhận xét thật sự sâu sắc, với cá tính của Huyền Thiên, nếu cô gặp bất trắc gì, đảm bảo cả nhà và những người liên quan đến người đó đều không thể trốn thoát khỏi sự trả thù tàn bạo của anh,Huyền Tú tuy rằng hiền lành, nhưng đó là chỉ với cô, cá tính của anh rất quyết tuyệt, cô đã một lần nhìn thấy khi anh xông vào đánh tên Trịnh Gia Thành kia sống dỡ ૮ɦếƭ dỡ.
Ánh mắt anh hiện lên tia thị huyết y như của Huyền Thiên, mỗi khi nhớ lại làm cô rùng cả mình.
Chuông reo vào lớp học, cô và Tuyết Cần vội vã chạy vào.
Tan học, cô bước nhanh đến cổng trường,chiếc Roll Royce màu vàng đã đậu sẵn chờ cô ở đó, khi vào bên trong xe, không thấy vòng tay kéo cô quen thuộc, bất chợt cô đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy mỗi Huyền Tú ngồi ở ghế trước, cô vội hỏi:
“Thất ca đâu?”
Huyền Tú lơ đãng, bên Ai Cập xảy ra chút sự cố, nên Thất ca sang đó giải quyết rồi.”
Trước khi đi trừng mắt dặn dò: “Không được ăn vụng, chờ anh về,”
Huyền Tú gật gù cười cười, nhưng không nói gì, đương nhiên, là anh sẽ….. Không nghe lời rồi.
Hiếm khi ông anh trai đi làm việc 1 tuần như thế này một mình ở nhà riêng tư thoải mái với Ngọc nhi không tận hưởng còn đợi đến khi nào cơ chứ?
Vừa nghĩ anh vừa huýt sáo vang một bài ca quen thuộc, làm Huyền Ngọc tò mò:
“Có việc gì mà Bát ca vui thế ạ?”
Huyền Tú nhẹ mỉm cười:
“Hôm nay, em thích đi đâu? Anh sẽ dẫn em đi.”
Mắt Huyền Ngọc sáng rực rỡ:
“Oaaaa, Có thật không, vậy anh chở em *** núi ngắm mặt trời lặn đi anh.”
“OK. Tuân lệnh công chúa.”
Xe dừng trên đỉnh núi mù sương, hình ảnh mặt trời đang dần dần rút lui xuống khỏi mặt núi làm Huyền Ngọc nhìn ngơ ngẫn, cảnh sắc tuyệt vời làm cô nuối tiếc mãi đến khi ánh nắng cuối cùng của ngày đã tắt hẳn mà cô vẫn chưa chịu dời mắt.
Noi phía chân trời lúc này là một màu tím sậm dần dần chuyển ngã về đen.
Huyền Tú đưa tay ôm lấy Huyền Ngọc, nói:
“Về thôi em, nếu em thích anh sẽ thường đưa em lên đây để ngắm cảnh này.”
Huyền Ngọc nắm lấy tay anh, mắt long lanh sang rực:
“Thật sao Bát ca?”
Huyền Tú nhẹ gật đầu, làm Huyền Ngọc vui quá kiềm lòng không đậu chồm lên hôn lên đôi môi anh một cái thật mạnh.
Huyền Tú vội vã kéo lại đôi môi mềm đang muốn trốn tránh kia, một nụ hôn nóng bỏng kích tình quấn quýt lấy nhau trên đồi núi đã dần chuyển về tối.
Khi buông Huyền Ngọc ra, cô đã mềm nhũn dựa người vào lòng anh, thở hổn hển thân thể mềm nhũn,
Huyền Tú đỡ lấy cô vào bên trong xe, tiếp tục nụ hôn vừa mới gián đoạn ban nãy, bàn tay lần mò tham lam bắt đầu thoát quần áo của cô ra, đôi gò bồng đảo đong đưa trước mặt anh trắng mịn màng thơm tho như mời gọi, làm anh như mê, như say, không kiềm lòng được gục vào đó tận tình tham lam *** lấy.
Quần áo hai người đã sớm thoát ra hết, anh kéo Huyền Ngọc lên đùi mình đưa lưỡi *** lấy bờ *** sữa non mềm, Huyền Ngọc ưỡn cong người bấu chặt lấy vai anh, thở hổn hển.
Trên khung xe chật hẹp, một trận lửa nóng kích tình diễn ra. Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh chiều tà còn sót lại héo hắt, hai thân ảnh trần trụi trắng như tuyết quấn lấy nhau bên trong xe, bắt đầu nhịp điệu nguyên thủy của loài người.
Huyền Tú kéo Huyền Ngọc lên người mình, chỉnh sửa lại cho đúng vị trí , anh rướn người nhấn một cái thật mạnh.
Huyền Ngọc đổ rút một hơi thật sâu.
Cảm giác này thật sự tu nhân, mắc cỡ ૮ɦếƭ người, nhưng cũng thật sự kích thích không gì diễn tả nổi.
Tay anh để lên bên vòng eo nhỏ nhắn của cô, bắt đầu dạy cô luật động theo tay anh, nhịp điệu càng lúc càng nhanh.
Đến lúc cuối cũng Huyền Tú gầm nhẹ một tiếng, run rẩy phun vào bên trong cơ thể cô. Đầu anh gục vào cái cổ trắng mịn màng của cô, thở hổn hển.
Huyền Ngọc run rẩy cả người, mờ mịt, vô lực tựa vào người anh.
Hai người về đến nhà thì đã tối mịt, Huyền Tú đỡ Huyền Ngọc vào nhà, đưa cô lên phòng, sau đó, ôm lấy cô, thoát quần áo rồi bế cô vào phòng tắm.
Huyền Ngọc tắm xong, sau đó mệt mỏi xuống nhà ăn cơm tối.
Huyền Tú vẫn còn nấn ná trên phòng, anh bật laptop lên sau đó thấy một đống tin nhắn của ông anh trai.
Anh khẽ cười, anh biết ông anh mình chắc chắn đã sốt ruột lắm rồi đây, khẽ báo cáo vài công việc với anh, sau đó báo cáo tình hình ngày hôm nay, đương nhiên anh cố tình không nhắc đến trận kích tình trên xe chiều nay để tránh cho ông anh bực tức quá độ mà đón máy bay bay trở về.
Theo anh nhẩm tính, với thực lực của Thiên nói 1 tuần có lẽ, bốn hoặc năm ngày đã xong.
Nếu vậy ngày thứ ba, anh có một ‘món quà’ tặng cho ông anh trai đáng mến của mình.
Huyền Thiên yêu cầu Huyền Tú mở toàn bộ camera trong phòng để khi Huyền Ngọc lên phòng anh có thể nhìn thấy cô.
Huyền Tú khẽ cười đồng ý, thế là khi Huyền Ngọc ăn cơm tối xong, lên phòng học bài, Huyền Tú ngồi vào bàn làm việc, và tất nhiên nhất cử nhất động của hai người bọn họ bên trong phòng đều được Huyền Thiên nơi một đất nước xa xôi đang nhìn ngơ ngẩn.
Anh nhớ, anh rất nhớ, anh nhớ cô đến mức muốn bỏ tất cả mọi chuyện đáp máy bay về ngay lập tức.
Lập tức cắn lấy làn da mềm mại kia, ngập sâu phần thân thể căng nhức bức bối của anh bên trong cô, sau đó hài lòng nghe cô rên tỉ tê dại tận xương tủy bên dưới anh.
Nhưng hợp đồng lần này khá quan trọng, anh không thể bỏ mặc, Huyền Tú cũng đang ra sức gắt gao, có lẽ đêm nay hai anh em lại thức trắng để tranh thủ cơ hội. Nên dù nhớ cô đến phát điên, anh chỉ có thể ngắm nhìn cô như thế, như anh được ở bên cạnh cô lúc này. Anh thầm nhủ: “Ngọc nhi, đợi anh, khi anh về anh sẽ có quà tặng cho em.”
Huyền Thiên đi công tác thấm thoát đã ba ngày, Huyền Ngọc thấy nao nao. Tuy rằng ngày thường cô và anh ít khi nói chuyện cùng nhau, nhưng sự bá đạo của anh, thói quen la hét hay trợn mắt dọa nạt cô của anh làm cô nhớ đến thắt ruột, dù cô có Huyền Tú kề cận bên, luôn luôn chìu chuộng cô, không bao gờ rời bước khỏi cô ngoại trừ giờ đi học. Và cô biết, ở đâu đó vẫn có những ánh mắt luôn luôn âm thầm bảo vệ cho cô. Nhưng lòng cô vẫn luôn nhớ Thất Ca đến se sắt cả cõi lòng.
Qua sự kiện vừa rồi, dường như các anh cô càng căng thẳng lo sợ thêm, luôn luôn có một đội cận vệ bám sát lấy cô như hình với bóng, làm cô không chút nào cảm thấy thoải mái, nhưng hoàn toàn không dám phản kháng, hậu quả vừa rồi thực sự nghiêm trọng.
Nghe Tuyết Cần nói, chuyện vừa rồi chấn động rất lớn, ngay cả anh trai của cô ấy, vốn ôn nhu hiền lành cũng ra mặt cùng anh em Huyền Thiên và Huyền Tú, và còn rất nhiều rắc rối đang chờ bọn họ giải quyết. Nói chung lần này thực sự là họa lớn, may nhờ Thiên và Tú quen biết rộng rãi nên mọi chuyện có thể tạm thời êm xuôi.
Trịnh gia đã biến mất khỏi giới doanh nghiệp, nghe nói lão bản của Trịnh gia đắc tội thủ lĩnh giới hắc đạo nên cả nhà bị cháy rụi thi thể tìm trong đống đổ nát của căn nhà với những vết đạn bắn khắp người.
Hôm nay, Huyền Tú đến đón cô về, gương mặt anh vui vẻ một cách kì lạ. Cô hỏi:
“Bát ca có chuyện gì mà vui thế?”
Huyền Tú mỉm cười bí ẩn, : “Hai hôm nữa Thất ca về, hôm nay anh định chuẩn bị món quà bất ngờ tặng cho anh ấy.”
Huyền Ngọc tò mò: “Quà gì thế?”
Huyền Tú cười bí ẩn: “Bí mật.”
Cô nài nỉ: “Nói cho em biết đi.”
Huyền Tú nhìn cô cười nhưng không nói gì, nài nỉ một lúc nữa nhưng anh hoàn toàn không nói làm cô mất hứng, giận dỗi quay mặt sang một bên.
Bát ca đáng ghét, lúc nào cũng thế, mỗi khi anh không muốn nói chuyện gì cho dù cô có cạy miệng anh, hay dung bất cứ thủ đoạn gì thì cũng không làm anh lay chuyển. Nhưng Thất ca thì khác, chỉ cần cô chớp mắt nũng nịu, hay ôm lấy cánh tay anh làm nũng thì y như rằng mọi chuyện anh đều sẽ đồng ý với cô.
Nhắc đến Thất ca, cô bỗng thấy nao nao, còn đến hai ngày nữa anh mới về, không hiểu sao Bát ca lại luôn luôn ở nhà còn Thất ca thì mãi đi công tác nhỉ, khi cô đem ý nghĩ này nói với Bát ca thì ánh mắt anh tối sầm lại, nhìn cô không vui, :”Không lẽ, em không thích ở cùng anh sao?”
Huyền Ngọc lắc đầu bối rối, “Không phải, em rất thích ở cùng Bát ca, chỉ thắc mắc như thế thôi.”
Và những lời nói đó, tại một nơi xa xôi, có người nào đó nghe được bất chợt mừng như điên, còn người ở bên này thì buồn bã.
Nhưng vốn dĩ, hai anh em nhà này thuộc loại người thích hành động hơn ngồi đó oán trách, cô không thích ở gần anh? Không sao, anh sẽ để cô thấy khi cô ở gần bên anh sẽ vui như thế nào, những ngày không có Huyền Thiên, anh hết mực nuông chìu cô, dẫn cô đi dạo, đi mua sắm, đi ăn uống và rất vui.
Nhưng hôm nay, anh sẽ để cô thấy khi ở gần bên anh, khác biệt với Huyền Thiên đến mức nào và Huyền Thiên ở bên kia sẽ cùng tận hưởng bằng mắt và cảm nhận khi Huyền Ngọc ở bên anh, cô sung sướng như thế nào.
Huyền Ngọc hoàn toàn không hề biết trong đầu ông anh trai mà cô luôn nghĩ rằng hiền lành chân thật đáng tin kia đang có những ý nghĩ đáng sợ như thế nào.
Huyền Ngọc ăn tối xong, cô lên phòng học bài như mọi khi, sau đó cô nhận lấy chiếc áo ngủ từ trong tay của Huyền Tú rồi đi vào phòng tắm.
Lúc này, bên ngoài phòng tắm, Huyền Tú mở camera trực tuyến lên , anh nói với ông anh trai đang buồn bã ỉu xìu ở đầu bên kia:
“Thiên, em quyết định không đợi anh nổi nữa , bản thân sẽ hưởng dụng bảo bối trước .”
Anh cười tủm tỉm nhìn anh trai sinh đôi của mình nói.
Hắc Huyền Thiên nghe được ngẩn ra, anh giận dữ hét lên.
“Hắc Huyền Tú.”
Từ màn hình truyền đến tiếng của cảnh cáo Hắc Huyền Thiên.
Hắc Huyền Tú giơ cao hai tay , vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài:“Ai bảo anh bận rộn đến như thế chứ, cho nên em nghĩ phương pháp tốt vẹn cả đôi đường, vì không để anh tịch mịch, anh và em cùng nhau tận hưởng.”
Tận hưởng?
Nghe được Hắc Huyền Thiên thở dốc vì kinh ngạc.
Anh bực tức gằn giọng: “Đừng đùa nữa Tú, anh không có kiên nhẫn nổi đâu.”
Huyền Tú cười gian manh: “Đừng lo, ráng làm xong lần này đi, lần sau em sẽ đi thay anh.”
Nói xong, không đợi nghe tiếng gầm gừ cảnh báo của ông trai, anh vẫn giữ chế độ truyền thông tin, nhưng tắt mic đi, vì bên trong phòng tắm tiếng nước đã ngừng chảy, tắt luôn cả màn hình bên kia, thoáng nhìn thấy vẻ mặt sôi lên vì tức và giận của ông anh trai sinh đôi với mình.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Huyền Ngọc bước ra cũng là lúc Huyền Tú ngẩng đầu lên mỉm cười thật ngọt ngào, anh nói: “Bảo Bối đến đây!”
Huyền Ngọc không chút phòng bị bước đến gần anh, anh vươn tay kéo tọt cô ngồi trên đùi anh, Huyền Ngọc đỏ mặt, khi thấy bàn tay tham lam của anh đã luồn vào bên trong áo ngủ của cô, cô nói:
“Bát ca, em còn phải àm bài tập.”
Huyền Tú úp mặt vào cái cổ trắng nõn nà của cô, ngửi lấy mùi hương thơm ngát sạch sẽ sau khi tắm gội xong của cô, anh ậm ừ.
Anh cuồng dã cắn ***, nhưng tư thế mờ ám trên bàn làm việc như thế này thực sự không quá thoải mái, nên anh vừa hôn cô vừa bế bổng cô đi đến bên ghế sô pha to đùng ở góc phòng.
Nhẹ nhàng đặt Huyền Ngọc nằm bên trên, Huyền Tú thật cẩn thận nằm đè lên trên người cô, triền miên hôn cô.
Bên màn hình bên kia, Huyền Thiên nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Huyền Tú, ngươi dám?”
Nhưng bên này hai người bọn họ hoàn toàn nghe không được, hay noí đúng hơn chỉ riêng biệt mình Huyền Ngọc là hoàn toàn không hay biết còn Huyền Tú thì rất rõ ràng ông anh mình đang tức giận.
Anh âm thầm nói trong lòng: “Nếu chịu không nổi thì mai về đi, bé Ngọc nhi rất nhớ anh.”
Nghĩ xong, hai tay của anh bắt đầu dao động ở trên người Huyền Ngọc.
Tay của anh lòn vào bên trong y phục *** đôi gò *** sữa mịn màng mềm mại đã căng cứng kia.
“Thật mềm mại, hôm nay đã lớn thêm một chút rồi.”
Vừa nói lời nói đầy tà tứ, vừa há miệng ngậm lấy một bên *** của cô tận tình *** cắn .
Vừa mới tắm xong, bên trong cô chỉ đơn độc mặc một lớp áo ngủ mỏng manh, không biết tự khi nào, hai anh của cô không thích cô mặc nhiều phụ kiện trên người, họ nói quá phiền phức không cần thiết vì đa số ba người bọn họ ngủ đều lõa thân.
Hai chân của cô kìm lòng không đậu cong lên, bám lấy eo lưng của Huyền Tú, vừa lúc làm lộ ra cái ௱ôЛƓ trắng mềm mại ẩn hiện bên dưới lớp áo ngủ.
Như ẩn như hiện phong tình, vì thế bên kia màn hình hơi thở nam nhân hỗn loạn.
Đó là một dụ hoặc, một cách dụ hoặc từ xa, chỉ nhìn được nhưng không thể ăn được, dù lúc này anh đang đói đến phát điên, thật đáng sợ.
Hắc Huyền Tú biết, cho nên cố ý khiêu khích.
Anh muốn trước mặt anh trai sinh đôi của mình, tận tình cắn nuốt tiểu Ngọc nhi bé bỏng của họ vào bụng.
Bị anh tận tình cắn *** như thế, Huyền Ngọc bắt đầu thở hổn hển mơ màng, cô rất nhanh có phản ứng.
Bộ *** nhịn không được ưỡn cong lên, chỉ vì muốn đem bộ *** càng tiến sâu vào miệng anh mời anh tận tình nhấm nháp.
Bị nước bọt của anh thấm ướt làn vải ướt, gắt gao dán sát vào *** của cô, làm nổi rõ lên *** đỏ ửng
Trong phòng không biết lắp đặt bao nhiêu camera, nhưng ở bên này, do quá nhớ Huyền Ngọc nên anh truyền hình ảnh vào ti vi màn ảnh rộng nên những hình ảnh tu nhân như thế này thực sự sống động như hiển hiện thực sự trước mặt anh.
Nhưng cô cũng không biết, giờ phút này bản thân mình vì tình dục mà vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, là cỡ nào mê người.
Nam nhân đang nằm đè lên trên người cô, tay của anh bắt đầu lần dò đến cái ௱ôЛƓ nhỏ của cô.
Từ trên sô pha anh bắt đầu nâng cái ௱ôЛƓ nhỏ nhắn của cô lên bắt đầu miết nhẹ , ***, một ngón tay đã bắt đầu lần dò tiến vào bên trong đóa hoa.
Xúc cảm ẩm ướt nam tính ẩn giấu bên trong lớp âu phục bắt đầu thức tỉnh, dâng cao cao bên trong hạ thân của ai đó.
“Hắc Huyền Tú, đủ!”
Tiếng rống giận từ bên kia ầm ĩ khắp gian phòng như muốn phá tan phòng ở, nhưng đáng tiếc thanh âm ấy lại không thể đến được bên đây.
Mỹ vị điểm tâm vẫn là cần tận tình nhấm nháp, không nên bỏ dỡ nửa chừng.
Anh tách cặp đùi trắng noãn của cô ra, đưa tay kéo nhẹ lớp áo ngủ mỏng manh qua đầu, buông rơi xuống đất.
Cô hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy anh đang nhìn vào chỗ tư mật của mình rất chăm chú như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nào đó.
Bị anh nhìn chằm chằm như thế làm cô có cảm giác thật sự ngại ngùng, bất tri bất giác *** co rụt lại.
Ánh mắt như sói đang đói.
Chất lỏng trong suốt theo phản xạ của cô tuôn ra làm Huyền Tú say mê, anh đưa tay đón lấy đưa lên miệng đắc ý nếm thử.
,“Thực ngọt nga.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc