Oa Gia! Anh Là Tổng Giám Đốc Sao? - Chương 17

Tác giả: Tiểu Khuê

NGOẠI TRUYỆN 1: Ý Như cùng Dương Vũ.
Một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, từ ngày mà Khả Vy bỏ đi cũng đã hơn hai tháng, Ý Như lại quay về cuộc sống chán ngắt như ngày nào! Ngày ngày đến Ngôn thị làm việc, sau đó lại quay trở về nhà! Chỉ là dạo gần đây, nhà cô luôn có những vị khách hết sức đặc biệt! Ngôn Vũ Kha thi thoảng đến thăm căn phòng của Khả Vy, xong đâu đấy cũng im lặng ra về. Hoặc cũng có thể là đậu xe, ngồi trong xe hàng giờ liền trên con hẻm nhỏ ở nhà cô. Lắm lúc, Ý Như muốn lên tiếng bảo Ngôn Vũ Kha về nhà, nhưng nhìn thấy bộ dạng thâm trầm của hắn, Ý Như vẫn chính là không dám. Vị khách thứ hai cũng thường xuyên lui đến chính là Dương Vũ. Hắn thường xuất hiện rất bất ngờ, khi đến thường chỉ hỏi thăm xem có tin tức nào về Khả Vy! Trong một lần hắn đến, Ngôn Vũ Kha cũng có mặt, cả hai ẩu đã với nhau! Kết quả là Dương Vũ bị đánh đến thê thảm.
- Này! Cô nhẹ tay một chút ૮ɦếƭ sao? – Dương Vũ càu nhàu. Gương mặt đẹp trai đã bị đánh đến mức không còn ra hình dạng.
- Tôi đã bảo với anh là đừng gây sự với Ngôn Vũ Kha còn gì?
- Ai biết hắn sẽ ra tay nặng như thế? – Dương Vũ bực dọc trả lời. – Đến cả cô cũng bênh vực hắn! Hắn ta có gì hay ho…
- Anh ta hơn anh rất nhiều… Cũng có lẽ vì những lí do đó mà Khả Vy rất yêu Ngôn Vũ Kha. – Ý Như thành thực trả lời. Một câu nói thật lòng của cô khiến không khí như chùn xuống. Mãi một lúc sau, Dương Vũ liền lên tiếng.
- Nhà có R*ợ*u hay bia gì không?
- Có cũng không cho anh uống! – Ý Như trừng mắt.
- Mau lấy ra! Đại ca đây đang buồn! Muốn mượn R*ợ*u giải sầu…
Không biết trời xui đất khiến thế nào, Ý Như liền làm theo lời hắn. Có thể là do ánh mắt của hắn! Một ánh mắt thực sự buồn! Cả đêm, Ý Như lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn Dương Vũ uống, lắng nghe những câu không đầu không cuối mà hắn nói ra! Kể từ giây phút đó, Ý Như liền có cái nhìn khác về Dương Vũ. Hắn ta không xấu xa như cô từng nghĩ, không phải chỉ là một tên đại ca, luôn thích bắt nạt kẻ khác, cũng không phải là một kẻ chỉ biết ăn chơi. Bản thân hắn là thiếu gia nhà giàu, nhưng lại chẳng có hạnh phúc, thậm chí còn bị cười chê là con riêng! Ít nhất, nhà cô tuy khó khăn nhưng bố mẹ vẫn luôn yêu thương vả quan tâm cô cho cô đầy đủ mọi thứ.
Có lần cô cùng mọi ở người ở công ty tổ chức ăn mừng, cả phòng liền kéo nhau đến một quán bar. Chẳng hiểu sao, cô lại tình cờ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc mà cô cho là vô cùng cô đơn đang đứng ở một góc khuất hành lang mà ***. Ý Như, lần đầu tiên trong đời làm một việc ngòai sức tưởng tượng của bản thân, tiến đến, giật lấy điếu thuộc và ném vào sọt rác! Dương Vũ có phần hơi ngạc nhiên bởi hành động của cô, nhưng chỉ khẽ cười rồi im lặng. Được một lúc sau, bỗng có một người đàn ông đầu tóc nhuộm đủ màu xuất hiện, chăm chú nhìn cô đang đứng bên cạnh Dương Vũ.
- Gà mới của đại ca sao?
- Không phải! Là bạn! Đừng làm cô ấy sợ…
Vốn tính nhát gan, bị người lạ nhìn chăm chú, lại còn bị gọi là gà, Ý Như vừa khó hiểu, lại vừa sợ hãi lùi về phía sau Dương Vũ. Nhìn thấy Ý Như đứng phía sau mình, Dương Vũ liền lên tiếng, sau đó phất tay ý bảo đàn em mình rời khỏi.
Vài hôm sau đó, cô không còn nhìn thấy Dương Vũ xuất hiện! Chỉ là bản thân cảm thấy có chút trống trải…
Phần về Dương Vũ, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại đột ngột đến Pháp! Dạo gần đây, hắn dường như không còn nhớ gì về Khả Vy, trong đầu hắn, chỉ toàn là hình ảnh của một cô gái có gương mặt bầu bĩnh, lúc thì sợ hãi nấp sau lưng hắn, lúc thì kiên quyết giật lấy *** trong tay hắn, lúc thì càu nhàu hắn như thể một bà cụ non, lại có có cả gương mặt ngây thơ khi hỏi hắn “Gà là gì?” . Hình ảnh của Ý Như ngập tràn trong đầu hắn! Hắn từng nghĩ bản thân mình thích Khả Vy, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân lại nảy sinh tình cảm với Ý Như! Cũng có thể, gần đây nhiều việc xảy ra, khiến hắn có chút không thích ứng được, liền suy nghĩ vẩn vơ. Chỉ là bản thân không ngờ đến, khi đến Pháp, hắn lại lần nữa gặp lại Khả Vy. Nhìn cô thâm trầm, yếu đuối nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ, hắn lại lần nữa quyết tâm theo đuổi cô. Khi biết được những đau đớn mà Khả Vy trải qua, khi nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt nằm trong vòng tay của Ngôn Vũ Kha khi cô bị Dương Lâm hãm hại, Dương Vũ hắn mới biết được, trong lòng Khả Vy, vốn chỉ có mỗi Ngôn Vũ Kha. Những lúc ấy, hắn lại nhớ đến Ý Như! Dù biết là không phải, nhưng hắn vẫn cứ nhớ đến Ý Như, nhiều lần gọi đến số máy của cô, khi nghe thấy giọng nói của cô bắt máy thì lại không biết mở lời thế nào rồi cũng nhấn nút kết thúc cuộc gọi…
Một thời gian sau, Ý Như được lệnh bất ngờ đến Bắc Kinh, Ngôn Vũ Kha đưa cho cô một địa chỉ và bảo cô đến đó. Đứng trước biệt thự xa hoa, lộng lẫy, nhìn thấy Khả Vy bước ra từ đó, gia nhân cung kính cúi đầu chào, bản thân cô vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên, lại vừa buồn! Buồn ở đây chính là cảm giác mình là một người bạn thật thất bại! Trong lúc Khả Vy suy sụp nhất, cô lại không hề ở cạnh bên! Còn một cái buồn khác,… là khi cô biết Dương Vũ khi sang Pháp đã ở bên cạnh Khả Vy! Cô không hiểu sao mình lại cứ canh cánh về chuyện đó! Hơn ai hết, cô hiểu rõ người bạn của mình, Khả Vy, không hề có tình cảm với Dương Vũ! Còn một điều, cô chắn chắn hơi ai hết, mối quan hệ giữa cô và Dương Vũ, chỉ được xếp ở mức quan hệ bạn bè, cô hà cớ lại cứ phải thấy buồn và suy nghĩ về điều đó! Giống như hôm nay, ngay lúc Ý Như cảm thấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy Khả Vy bình an về nhà, thì điện thoại lại reo lên, trên màn hình nhấp nháy hai chữ Dương Vũ…

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Là Dương Vũ…
Trước đây, cô không hề biết số điện thoại đã gọi cho mình biết bao lần, nhưng lần nào nhấc máy, đáp lại cô cũng là sự im lặng chính là số của Dương Vũ! Có đôi lúc, Ý Như cảm thấy bực dọc và cho rằng có ai đó cố tình phá mình, suýt chút, cô đã chặn số điện thoại đó! Nhưng không hiểu sao, Ý Như lại không muốn làm vậy, cô có cảm giác, người gọi cho cô, không phải với mục đích là trêu chọc cô, nên lần nào, cô cũng đều kiên nhẫn bắt máy! May là một lần cô kể cho Khả Vy nghe về số điện thoại lạ này, Khả Vy đã ngay lập tức nhận ra là số của Dương Vũ, nhưng cũng từ dạo đó, Dương Vũ cũng không còn gọi cho cô!
- Tôi nghe… – Ý Như bình thản bắt máy, nhưng thực ra trong lòng lại nhộn nhạo không yên .
Đáp lại cô, phía bên kia vẫn là sự im lặng. Không lẽ, Dương Vũ hắn không có điều gì muốn nói với cô sao? Hay là cô lại tự đề cao mình quá rồi… Cũng có thể là hắn cố tình trêu chọc cô…
Phía bên kia, Dương Vũ nghe thấy giọng của Ý Như, mãi một hồi lâu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng vẫn là không thốt ra. Hắn vẫn đang ở Pháp, một nơi xa lạ và không thuộc về hắn! Hắn không có bạn, kể từ khi Khả Vy rời khỏi, trong thâm tâm Dương Vũ, hắn luôn cầu mong Khả Vy và Ngôn Vũ Kha sẽ hạnh phúc! Hắn biết rõ, bản thân hắn không bì lại với Ngôn Vũ Kha. Hắn vẫn là một chàng trai trẻ háo thắng, nông nổi,… Đôi khi sự cô đơn khiến hắn suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Khả Vy. Đó là một tình yêu bị ngộ nhận từ sự nông nổi, háo thắng của tuổi trẻ khi bị từ chối, bị làm ngơ… Không hẳn là thất bại, cũng không hẳn là đau khổ vì tình yêu không được đáp trả, chỉ là hắn muốn im lặng, muốn một mình, muốn làm gì đó để bản thân trưởng thành hơn để rồi có thể mang đến hạnh phúc cho ai đó! Dương gia sớm đã không còn trụ cột, Dương Lâm vốn đã bị bắt vào tù vì tội âm mưu hãm hại Khả Vy cũng như việc gian dối trong kinh doanh bị bại lộ, một cơ hội tốt để hắn có thể thay đổi chính mình! Ở lại Pháp, học tập kinh doanh là những gì hắn chọn lựa! Chỉ là hắn cảm thấy nhở, nhớ một người con gái với gương mặt đáng yêu, bầu bĩnh, nhớ người con gái có lúc thì rụt rè, sợ hắn, lúc thì hung dữ quát nạt hắn, thậm chí là cầm chổi đánh hắn!
Nhưng vẫn là không biết nên bắt đầu từ đâu đi… Đối với kẻ cao ngạo như hắn, thì mở lời trước là điều rất khó!
Vốn muốn cúp máy như mọi lần, Dương Vũ lại nghe thấy phía bên kia vang đến một giọng nói vô cùng ấm áp! Một giọng nói gọi tên hắn!
- Dương Vũ…
Hơi ngạc nhiên, Dương Vũ vẫn chính là không biết nên trả lời thế nào, vẫn im lặng lắng nghe từng câu từng chữ của Ý Như…
- Anh định im lặng mãi sao?
- Không! Chỉ là không biết nên bắt đầu như thế nào! Ở Thượng Hải giờ này đã khuya, vẫn chưa ngủ sao? – Dương Vũ trả lời một cách thành thật, khóe miệng khẽ nhếch lên như thể đang nở nụ cười.
- Gọi cho tôi chỉ để nói vậy sao? Thế thì tôi đi ngủ! tạm biệt! – Ý Như buồn bã trả lời! Cô đã thu hết can đảm để mở lời trước, hắn lại ra vẻ dửng dưng như không có gì! Có lẽ là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, hắn làm sao có thể có tình cảm với cô chứ!
Ý Như vốn muốn nhấn nút tắt máy, kết thúc cuộc gọi thì phía bên kia lại vang đến một giọng nói đều đều của hắn! Một câu nói giải đáp bao suy nghĩ trong cô bấy lâu nay! Một câu nói khiến sự mở lời của cô không trở nên vô ích! Một câu nói khiến cô vui vẻ và can tâm tình nguyện chờ đợi!
- Cho tôi một thời gian! Một thời gian đủ để tôi học tập, đủ trưởng thành để có thể mang đến hạnh phúc cho em… Được chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc