Nương tử thích tác quái - Chương 32

Tác giả: Cừu Mộng

Lời còn chưa dứt, một đạo ánh mắt băng lãnh đã như mũi tên sắc nhọn bắn về phía Kha Bộ Ngạn. Trên gương mặt không biểu tình có chút đăm chiêu, khiến cho không khí xung quanh nháy mắt giảm hơn chục độ.
“Tên?” Thanh âm lạnh thấu xương bật ra từ đôi môi đỏ mọng của Ôn Uyển Như.
Kha Bộ Ngạn giật thót người, sư muội rốt cuộc nói thầm với nàng điều gì? Đáng tiếc, đứng xa quá không nghe được.
“Mê Nhi, không được lỗ mãng.” Phong Tiêu Tiêu kéo nàng lại gần, hắn đã nhìn thấy Kha Bộ Ngạn toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Rõ ràng am hiểu thuật dịch dung, lại đem bộ mặt thật đến tham gia võ lâm đại hội, không phải là tự mình nạp mạng cho Mê Nhi làm khó dễ sao? Trong lòng thầm than, người trong Mê Mê cốc, có lẽ không có người nào được bình thường.
Như nhìn thấu tâm tư của hắn, Vũ Mê Mê nói nhỏ: “Sư huynh của muội thích làm đẹp, vào những lúc như vậy đều không sử dụng dịch dung.”
Hắn khẽ nhếch môi. Nàng cùng các sư huynh của mình đích thực có chút đặc biệt hơn so với người thường.
“Kha thiếu hiệp.” Thanh âm lạnh lẽo của Ôn Uyển Như truyền vào tai giống như chuông tang vang lên từng tiếng khiến cho Kha Bộ Ngạn vô cùng hoảng sợ. “Nếu không chê, mời đến tệ phái ở một thời gian.” Tay vung lên, lập tức có mấy người môn phái Kỳ Sơn tiến lên chặn đường.
Vũ Mê Mê đắc ý cười phá lên.
Kha Bộ Ngạn oán hận trừng mắt, nàng đáp lại bằng một nụ cười tươi roi rói.
Phong Tiêu Tiêu cảm thấy buồn cười. Nếu đây là cách đối đãi giữa sư huynh muội bọn họ với nhau, thật đúng là khiến người có chút sợ hãi. Làm sao lại thích hãm hại lẫn nhau như vậy cơ chứ!
“Cảm tạ chư vị đồng đạo đã đến tham gia võ lâm đại hội, tại hạ có chuyện muốn mời chư vị làm chứng.”
“Hả?” Vũ Mê Mê nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn có chuyện gì sao nàng lại không biết?
“Trang chủ có việc xin cứ nói!” Mọi người trăm lời như một.
Phong Tiêu Tiêu đề cao âm lượng, giọng nói rõ ràng lan truyền bốn phương. “Tại hạ ngày Chín tháng Bảy này thành thân, mời chư vị cùng đến uống chén R*ợ*u mừng.”
“Được.”
“Chúc mừng trang chủ.”
Thanh âm chúc mừng không ngừng vang lên trong không trung, mà Vũ Mê Mê lúc này đây đang kinh ngạc nhìn Phong Tiêu Tiêu. Hắn sao lại không cùng đương sự là nàng thương lượng qua một chút nhỉ!
“Tiểu sư muội, không có sự đồng ý của sư phụ, muội không thể tư định chung thân.” Kha Bộ Ngạn ở một bên rống to.
Phong Tiêu Tiêu nghe thấy vậy bèn phóng ánh mắt lạnh như băng về phía hắn.
Nàng ngược lại giống như không có việc gì, cười hì hì nói: “Sư huynh, huynh không nghe rõ sao? Là thành thân, chứ không phải tư định chung thân.”
“Muội muốn tiền trảm hậu tấu?”
“Là ý gì?” Phong Tiêu Tiêu nhíu mày.
“Tư định chung thân cũng không được phép. Còn muốn tiền trảm hậu tấu, tiểu sư muội, muội thật sự cho rằng sư phụ ăn chay niệm phật sao?”
Vũ Mê Mê đảo mắt qua lại, nụ cười trên môi càng thêm phần sáng lạn. “Huynh đã nghe câu ‘quan ở xa, vua không quản được’ bao giờ chưa? Sư phụ hiện tại xa cách chân trời, có thể quản được ư?”
Kha Bộ Ngạn há hốc mồm, hắn cũng biết tiểu sư muội có lá gan không nhỏ, nhưng mà thản nhiên không nghĩ tới sống ૮ɦếƭ thế này, thì..… Sư phụ có thể dễ dàng bị qua mặt thế sao?
Phong Tiêu Tiêu trầm ngâm. “Mê Nhi, có muốn phái người đến báo với tiền bối một tiếng không?”
“Không cần.”
“Đương nhiên cần.”
Một nhẹ nhàng, một mạnh mẽ. Hai phản ứng, hoàn toàn tương phản nhau.
“Sư phụ!” Kha Bộ Ngạn thốt lên.
“Không phải chứ?!” Vũ Mê Mê lắc đầu tròn mắt.
Một hoảng sợ, một không thể tin.
“Dám lén ở sau lưng ta thành thân. Thế nào, lâu rồi không bị ta phạt, cho nên nhớ phải không?” Thanh âm sang sảng vang vọng bốn phía.
Quần hùng võ lâm có mặt ở đây tất cả đều hoảng hốt, người nào trong bọn họ không phải là hào kiệt hùng bá một phương. Có người tiến đến gần nhưng không biết, cũng không xác định được vị trí rõ ràng của người đó, chỉ nghĩ thôi cũng làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Phong Tiêu Tiêu đứng trước Vũ Mê Mê, khí vận đan điền, cùng phát ra thanh âm vang vọng khắp nơi. “Tiền bối, nếu đã đến, sao lại không hiện thân?”
“Gặp ngươi sao? Dụ dỗ đồ nhi yêu quý của ta, ta giết ngươi còn chưa kịp.” Tiếng hừ lạnh biểu đạt trọn vẹn sự bất mãn trong lòng.
“Vãn bối là thật lòng thích Mê Nhi, chẳng lẽ tiền bối không tin?”
“Tin cái khỉ khô gì? Tin tưởng gì một kẻ chưa được sự đồng ý của trưởng bối đã định ngày kết hôn?”
Phong Tiêu Tiêu vẫn điềm tĩnh. “Là vãn bối không phải, vãn bối hiện tại trước mặt tiền bối cầu thân.”
“Ta không đồng ý.” Bốn chữ như đinh đóng cột lạnh lùng truyền đến.
Phong Tiêu Tiêu biến sắc mặt, hắn biết đối phương sẽ làm khó dễ, nhưng mà không nghĩ lại quyết liệt như vậy.
Vũ Mê Mê trừng mắt về phía cây cổ thụ ở phía đông nam: “Hai mươi năm qua bỏ mặc, không thèm quan tâm. Thế mà lúc tôi muốn lập gia đình, lại xuất hiện ngăn cản ư?”
“Ai bảo ta không quan tâm con?” Thanh âm có chút bức bối.
“Phải không?” Vũ Mê Mê cười lạnh, “Nếu thật sự quan tâm tôi, vì sao không chịu thừa nhận chuyện kia?”
“Chuyện gì mà ta không dám thừa nhận?” Thanh âm càng nói càng nhẹ, hơn nữa rõ ràng có chút lấn cấn.
“Muốn tôi đứng ở đây nói ra? Ông lẽ nào không biết ở trong cốc, tôi ở với ai nhiều nhất sao?”
Trên gương mặt nàng thoáng vẻ đau thương. Đừng nói Phong Tiêu Tiêu chưa từng thấy qua, mà ngay cả Kha Bộ Ngạn cùng Tuyết Linh cũng chưa từng nhìn thấy.
“Hắn dám lén ta nói với con?!” Giọng nói rống giận rõ ràng từ phía đông nam truyền đến.
Phong Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, thầm ngạc nhiên về việc nàng có thể xác định chuẩn xác vị trí của người? Võ công của nàng hiển nhiên là không cao lắm, nếu ở trên giang hồ điểm danh tính, mặc dù không phải võ công mèo quào, nhưng so sánh với mọi người ở đây hãy còn kém xa.
Gương mặt nhỏ nhắn thanh tú nhưng không kém phần quật cường, khẩu khí của Vũ Mê Mê có chút đông cứng. “Sao lại không nói được chứ hả? Thật sự rất mất mặt ư?”
Kha Bộ Ngạn theo bản năng lùi về phía sau. Bộ não của tiểu sư muội nhất định có vấn đề, dám chống đối sư phụ như vậy, muội ấy chính là người đầu tiên. Chỉ có điều, hắn không khỏi tò mò giữa sư phụ cùng tiểu sư muội rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bộ dạng của sư phụ rõ ràng là đang chột dạ, hắn không có nhìn lầm đâu.
“Tóm lại ta không cho phép con lấy tên mặt lạnh này!” Khẩu khí cố chấp một lần nữa trở về.
“Tôi nhất định lấy.” Vũ Mê Mê không tỏ ra yếu thế, đôi mắt hạnh mở to, tiếp tục đấu tranh.
“Con dám?” Tiếng gầm vang lên.
“Cứ thử xem tôi có dám hay không!” Ngữ điệu khiêu khích, trên gương mặt rành rành viết bốn chữ “Cho ông tức ૮ɦếƭ”.
“Con......”
“Tôi chính là đệ tử hiểu ông nhất á.” Vũ Mê Mê cười đáp lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc