Nương tử thích tác quái - Chương 31

Tác giả: Cừu Mộng

Mồng Chín tháng Bảy, võ lâm đại hội cử hành ở Thiên hạ Đệ Nhất trang. Trước đó, các lộ anh hùng hào kiệt từ khắp nơi lục tục kéo về, các quán trọ xung quanh Đệ Nhất trang đều đã kín chỗ.
Phong Tiêu Tiêu có rất nhiều việc cần phải đích thân xử lý, nhưng cho dù có bộn bề đến đâu, hắn vẫn rất quan tâm đến hành tung của Vũ Mê Mê.
“Ngươi nói sao, không nhìn thấy người?” Vẻ mặt băng hàn lạnh lùng chất vấn, không khí ấm áp xung quanh giảm đi cực độ, người phía dưới ngay cả muốn ho cũng không dám ho thành tiếng.
“Đúng vậy ạ! Thính Đào Uyển không có một ai ở đó.”
“Thế còn Lạc Phượng Hiên?” Thanh âm của Phong Tiêu Tiêu bất chợt cất cao.
“Thiếu gia cũng không nhìn thấy ạ.” Người hầu hoảng sợ đáp lời. Chỉ cần không có mặt Vũ cô nương, trang chủ lúc nào cũng tỏa ra ý lạnh kinh người. Ông trời ơi, van cầu ông phù hộ cho trang chủ nhanh chóng lấy Vũ cô nương đi! Tất nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ là kiếm được người rồi hãy nói.
“Cũng không có?” Hắn không khỏi chau mày. Nếu là Tế Nhi lúc trước cùng nàng ở một chỗ, hành sự sẽ không đến mức quá kỳ quặc, nhưng Tế Nhi hiện tại lại bị nàng gây ảnh hưởng quá sâu, chỉ sợ sự việc cũng không có chút lạc quan nào.
Ôn chưởng môn phái Kỳ Sơn đã đến chưa?” Đột nhiên nhớ lại một chuyện. Nếu hắn đoán không sai, hẳn là vì việc này.
Tổng quản đứng một bên tỏ ra vô cùng kinh ngạc. “Ôn chưởng môn vừa mới đến, tiểu nhân đang định bẩm báo việc này.”
Quả nhiên như thế, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì, võ công của Ôn Uyển Như không hề kém hắn! Mê nhi thật sự rất biết gây họa. Cân nhắc kỹ càng, cuối cùng hắn cũng lựa chọn dẹp công việc qua một bên, nếu không, lòng hắn không thể nào yên được.
~.~
Đệ Nhất trang bố trí một khu vực để chiêu đãi các vị khách quan, các chưởng môn của các đại môn phái đều được an bài ở nơi này.
Vũ Mê Mê dẫn theo Tuyết Linh cùng Phong Tế leo lên đầu tường. Vì không muốn người bên dưới nhìn thấy, bọn họ còn đặc biệt chọn một góc hẻo lánh để ẩn nấp. Từ xa nhìn lại, căn bản không phát hiện ra trên bờ tường có ba cái đầu đang thập thò.
“Dì Mê, chúng ta đến đây để làm gì?” Phong Tế không nhịn được hoài nghi, bọn họ đã rình cả nửa ngày trời, cũng không nhìn thấy gì. Chẳng lẽ chỉ là để đếm số lượng đầu người qua lại? Nếu đúng vậy thì quả thật là một vấn đề, người tham dự võ lâm đại hội hoàn toàn không ít, chi bằng trực tiếp tìm cha hỏi danh sách sẽ nhanh hơn.
Vũ Mê Mê đảo mắt liên hồi, úp mở nói: “Tất nhiên là có chuyện.”
Tuyết Linh ở một bên lẩm bẩm. “Chủ nhân, muốn tìm Ôn chưởng môn thì cứ nói rõ ra đi.” Nàng làm nha đầu mười mấy năm cũng không phải chỉ để làm kiểng, tâm tư của chủ nhân sao nàng lại không đoán được cơ chứ.
“Vẫn chưa nhìn thấy Kha sư huynh!” Giọng tràn đầy tiếc nuối.
“Tìm Kha thiếu gia làm gì?” Tuyết Linh thắc mắc.
Vũ Mê Mê liếc nàng một cái. “Không có Kha Bộ Ngạn, làm sao bọn họ có thể đánh nhau, vậy thì chúng ta còn xem náo nhiệt gì nữa? Ngu ngốc!”
Phong Tế giật mình, trần ai nửa ngày, hóa ra là để xem kịch.
“Nhưng Kha thiếu hiệp sẽ đến ư?” Hắn hoài nghi. Nếu Kha thiếu hiệp muốn tham gia võ lâm đại hội, ngày đó gặp mặt tại quán trọ sẽ không bỏ đi không nói tiếng nào như vậy.
Vũ Mê Mê cực lực gật đầu. “Đương nhiên là có. Huynh ấy chắc chắn sẽ đến xem ta xử Ôn Uyển Như như thế nào.” Nếu như nàng đoán chính xác. Hừ, hắn dám bịa đặt ra một tình địch cho nàng, nàng nhất định sẽ để hắn nhìn thật no mắt.
Tuyết Linh bất đắc dĩ lắc đầu. Chủ nhân không ngờ vẫn nhớ rõ như vậy. Kha thiếu gia tốt nhất là đừng tới, bởi vì mặc kệ thật hay giả, kết cuộc chờ đón hắn không hề tốt đẹp tí nào.
Dưới đất truyền đến những tiếng râm ran, một người trông giống thần tiên đứng trong nhóm các mỹ nữ, khiến mọi người nhìn theo không chớp mắt. Nàng, chính là chưởng môn phái Kỳ Sơn, Ôn Uyển Như.
Trên bờ tường, ba cái đầu không ngừng di chuyển theo cử động của nàng, thuận tiện xem xét có nhân vật nào khả nghi xuất hiện bên cạnh nàng hay không.
Phong Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh tượng buồn cười như thế này. Ba đầu người rình trên bờ tường kia không phải chính là nguyên nhân khiến hắn nhức đầu sao?
“Mọi người núp ở đó không mệt ư?”
“Ai bảo không mệt, có mà mệt ૮ɦếƭ đi được.” Vũ Mê Mê theo quán tính trả lời, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại liền thấy được một gương mặt không nên xuất hiện ở nơi đây. Vẻ mặt có chút bối rối, nhưng lập tức mỉm cười thật tươi.
Phong Tế le lưỡi. Nguy rồi, bị cha bắt tại trận! Không phải mỗi lần võ lâm đại hội, cha đều bận đến không kịp trở tay sao? Sao có thể rảnh rỗi đứng ở đây như vậy?
“Xuống đi.” Có chút bất đắc dĩ nhìn nụ cười nịnh nọt của Vũ Mê Mê, hắn mở rộng đôi bàn tay chờ nàng nhảy xuống.
Vũ Mê Mê bĩu môi nhảy khỏi tường, Phong Tiêu Tiêu vừa vặn tiếp lấy.
Phong Tế có chút cảm thấy hâm mộ. Từ nhỏ tới lớn, hắn cũng chưa bao giờ được cha ôm vào lòng như vậy, dì Mê đúng là có cách.
“Đã trông thấy Ôn chưởng môn chưa?”
“Thấy rồi.” Nàng qua loa trả lời.
“Thất vọng?” Nhìn thì có vẻ vậy, nhưng thất vọng gì chứ? Thất vọng vì không có tình địch cho nàng gây sự sao?
Nàng mím chặt môi, nhìn ngó phía trong sân viện, “Kha sư huynh không có tới, không có trò hay để xem.”
Phong Tiêu Tiêu nhất thời bừng tỉnh. Ra vậy, nàng là tới xem người ta đánh nhau.
“Nói không chừng mai sẽ đến, hoặc đúng ngày mồng Chín tháng Bảy thì sao.” Hắn an ủi nàng, trong lòng lại âm thầm cảm thấy may mắn. Không nhìn thấy càng tốt, ít nhất trước mắt cũng không có phiền toái.
“Huynh không phải rất bận à?” Vũ Mê Mê cuối cùng cũng nhớ lại chính mình là chọn đúng thời điểm hắn bận nhất để chạy đến nơi này. Vậy thì sao hắn lại ở đây tiếp nàng hạ đất được?
Phong Tế cũng vô cùng khó hiểu nhìn phụ thân, hi vọng có thể nghe được đáp án. Bọn họ rõ ràng đã tính kỹ đâu vào đó cả rồi!
Ho khục khặc vài tiếng không được tự nhiên, Phong Tiêu Tiêu nói: “Huynh đến đây nhìn xem phòng khách chuẩn bị như thế nào rồi, đã được hay chưa.”
Phong Tế càng thêm kinh ngạc. “Không phải là ngày hôm qua cha đã hỏi Từ tổng quản sao?”
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cha, hắn lập tức ngậm miệng. Cha tức giận là sao chứ? Hắn không có nói sai mà, rõ ràng...... À, thì ra là thế! Nhịn không được liền cúi đầu cười trộm, cha của hắn căn bản là lo lắng cho dì Mê.
Nhưng chủ tớ Vũ Mê Mê lại không biết nể tình, không để ý mặt mũi hắn mà cất tiếng cười ha hả, thành công thu hút ánh mắt của mọi người trong sân.
Phong Tiêu Tiêu, trang chủ Thiên hạ Đệ Nhất trang, trên giang hồ nổi danh là mặt lạnh vô tình, lúc này đây trên mặt, nếu bọn họ không nhìn lầm, đó là nét mặt đầy khổ sở. Chuyện gì có thể khiến cho tảng núi băng thấy tiền mặt không đổi sắc trở nên lúng túng đến thế? Mọi người đưa mắt dò xét khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên người Vũ Mê Mê đang cười ngất ngưởng kia. Không phải chỉ vì nàng đang cười, mà chính là việc nàng ngã vào lòng Phong Tiêu Tiêu.
Nàng cười đến run rẩy cả người, còn không ngừng vỗ vai Phong Tiêu Tiêu, hoàn toàn không phát giác những ánh mắt kinh hãi quanh mình.
Tuyết Linh đảo mắt lia lịa, nghĩ ra cách biến mất thần không biết quỷ không hay. Chủ nhân rất kỳ cục, trước mặt nhiều người như vậy còn không biết kiềm chế, đến khi cốc chủ hỏi tội, nàng phải nói là mình không có mặt ở đây mới được, ừ, quyết định thế đi!“Linh Nhi, muội muốn đi đâu?” Ánh mắt tinh tường lập tức phát hiện ra hành động khả nghi của nàng.
Tuyết Linh nhất thời chân tay luống cuống, lắp bắp nói: “À, chủ nhân..... Muội….. chỉ muốn lại nhìn cái cây bên kia.” Nàng chỉ đại vào một gốc cây mọc ven đường.
Không ngờ khi Vũ Mê Mê quay sang nhìn, cặp mắt bỗng nhiên sáng ngời, “Kha sư huynh, huynh cuối cùng cũng đã đến!” Giọng nói này tuyệt đối tuyệt đối là muôn phần hưng phấn, hơn nữa còn lộ rõ không có ý tốt.
Chỉ thấy một thư sinh tuấn mỹ gương mặt khi*p đảm đang đứng dưới tàng cây, cơ hồ muốn đem toàn bộ cơ thể nhập vào thân cây.
Phong Tiêu Tiêu than thầm trong dạ. Kha Bộ Ngạn quả nhiên là chui đầu vào lưới, thật không biết có nên thông cảm với hắn hay không.
Kha Bộ Ngạn ai oán trừng mắt nhìn Tuyết Linh. Khi khổng khi không lại chỉ ra nơi hắn núp làm gì? Hại hắn có muốn trốn cũng không còn kịp.
Tuyết Linh so với hắn càng ai oán hơn. Nàng cũng là chỉ lung tung thôi, ai ngờ được Kha thiếu gia lại thiếu may mắn đến thế?
“Ôn gia tỷ tỷ.....” Trò hay bắt đầu! Vũ Mê Mê điệu đà bước tới, không ít người không tự chủ được bước lùi về sau, không có nguyên do, chỉ là trực giác mách bảo phải cách xa nàng một chút.
Ôn Uyển Như lạnh lùng nhìn sang.
Ý cười trên mặt Vũ Mê Mê không giảm, trái lại còn tăng lên, trực tiếp đi qua nắm lấy tay nàng. Ôn Uyển Như hoàn toàn có thể tránh đi, nhưng nàng không phản ứng, chỉ chờ xem nữ nhân khiến cho trang chủ Thiên hạ Đệ Nhất trang lúng túng, rốt cuộc là muốn làm gì.
Thấy vậy, Kha Bộ Ngạn nhất thời kích động la to. “Vũ Mê Mê, muội dám nói bậy, ta thành quỷ cũng không tha cho muội!” Trời ạ, hắn vì sao lại nằm gọn trong tay của người chỉ sợ thiên hạ không loạn này?
Ôn Uyển Như kinh ngạc nhìn lại, không rõ việc này cùng hắn có quan hệ gì?
Húng hắng mấy tiếng, Vũ Mê Mê bình tĩnh nhìn sư huynh đang đang nhảy choi choi một bên kia, nói chậm rãi: “Huynh yên tâm, muội sẽ không nói bậy. Muội chỉ muốn tìm hiểu sự thật, cho nên cũng không cần quan tâm huynh có biến thành quỷ đến chọc phá muội hay không.”
Gương mặt của Kha Bộ Ngạn nhăn nhó như mới vừa ăn phải mấy cân mướp đắng.
“Ôn tỷ tỷ, tôi biết nữ nhân coi trọng nhất là danh tiết. Nhưng mà sư huynh của tôi lại buông lời bịa đặt, nói rằng tỷ tỷ yêu Phong Tiêu Tiêu nhưng không được đáp lại, cho nên muốn làm hại tôi.....”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc