Nương tử thích tác quái - Chương 28

Tác giả: Cừu Mộng

Cổ thụ rậm rạp chọc trời, cành lá um tùm xếp chồng lên nhau, làm cho ánh nắng mặt trời căn bản không thể xuyên qua tán lá chiếu sáng một vùng đất đai. Đầm lầy ẩm thấp, không gian mịt mù, thi thoảng vọng lại vài tiếng côn trùng kêu rả rích.
Trong một góc sâu khuất có dáng người đang ngồi, nếu không để ý sẽ không phát hiện ra.
Nàng đã ngồi ở đây rất lâu rồi, tay vân vê một chiếc hũ, đôi mi gắt gao nhíu lại, tựa hồ như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Phong Tiêu Tiêu vòng tay trước ***, dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần. Luận về võ công, hắn tung hoành trên giang hồ không có địch thủ, nhưng nói đến y thuật, hắn ở trước mặt nàng không đáng giá một xu. Không giúp được nàng, hắn tình nguyện ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho nàng.
Đôi bàn tay hết chà rồi lại xát, trên mặt Vũ Mê Mê hiện rõ sự chán nản và do dự...... Phải mạo hiểm ư? Thật sự phải đi đến bước này ư? Lỡ chẳng may..... hậu quả thật không dám tưởng tượng. Nhưng mà nếu không mạo hiểm, nàng không còn nghĩ ra cách nào nữa, trong khi hi vọng của mọi người đều đặt cả trên người nàng!
Ánh mắt đảo qua đảo lại, bắt gặp thân ảnh Phong Tiêu Tiêu đứng tựa gốc cây, nàng thở dài một hơi, nếu không cứu được sư huynh, khúc mắc trong lòng Phong đại ca cũng không giải được.
Vũ Mê Mê cắn răng, hạ quyết tâm, chỉ có như vậy, tận nhân lực, thính thiên mệnh. (làm hết sức mình, còn lại để cho ông trời định đoạt)
Nhảy xuống tảng đá, nàng phi thân lướt qua đầm lầy, hạ xuống bên cạnh người đó.
Phong Tiêu Tiêu mở mắt ra. “Quyết định?”
Nàng gật đầu, “Vâng, quyết định.”
“Có cần huynh dụ Phương Tiểu Kiều rời khỏi không?” Chỉ là một câu hỏi vu vơ nhưng lại toát lên sự cẩn thận của hắn.
Vũ Mê Mê mỉm cười ngọt ngào, ngã vào lòng hắn, “Cám ơn.”
“Đi thôi.” Ôm chặt eo nàng, sau đó đề khí tung người băng qua khu rừng.
~.~
Tuyết Linh không hiểu, thật sự không hiểu, tuy rằng nàng tự nhận là mình không thông minh, nhưng nàng tin chắc một điều -- cho dù là người thông minh đến đâu cũng sẽ không hiểu được chủ nhân của nàng.
Vũ Mê Mê sắp xếp hành lý xong xuôi, liền phát hiện ra Tuyết Linh đứng ở bên cạnh đang thả hồn ở đâu đâu.
“Linh Nhi, đang nghĩ gì đó?”
“Chủ nhân, người rõ ràng đã chữa khỏi bệnh cho Lý thiếu gia, vì sao lại muốn đi không chào từ biệt?” Là sợ Phương Tiểu Kiều đuổi theo truy sát ư? Không cần lo ngại, y thuật của chủ nhân luôn khiến người ta ngưỡng mộ.
“Nếu muội hiểu được, muội đã chẳng phải là thị nữ của ta.” Nàng ngao ngán thở dài, có một nha hoàn như vậy, có không muốn cảm khái cũng không được.
Tuyết Linh không vui bĩu môi, chủ nhân đang châm chọc nàng, người ngốc cũng có tự trọng mà.
Phong Tếở một bên cười trộm.
“Chúng ta đi thôi!”
“Phong trang chủ đâu rồi?” Tuyết Linh dáo dác nhìn xung quanh thật lâu cũng không trông thấy Phong Tiêu Tiêu.
“Huynh ấy sẽ gặp mình ở ngoài.” Vũ Mê Mê lười nhác giải thích với nha đầu.
“À.” Trong lòng Tuyết Linh vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Khi Vũ Mê Mê tìm thấy cửa ngầm ẩn sâu trong bụi gai, Tuyết Linh há hốc cả mồm.
“Chủ nhân, người khi nào thì tìm thấy lối ra?” Chủ nhân không hổ là chủ nhân, luôn có khả năng làm được chuyện mà người khác không thể làm.
“Tùy tiện thôi.” Giọng hững hờ không quan tâm.
“Nhưng mà lúc đó rõ ràng chúng ta đã bị bịt mắt lại.” Tuyết Linh khó hiểu.
Phong Tế cũngỏ vẻ tò mò.
Nàng giơ lên bàn tay. “Ta bị gai đâm trúng.”
“Thì ra là thế.” Tuyết Linh gật gù.
Vũ Mê Mê liếc nàng một cái, cũng không nói gì, xoay người đi vào mật đạo.
Tuyết Linh, Phong Tế cùng bước theo sau.
Đoàn người dừng lại ở dưới chân núi.
Vũ Mê Mê quay lại nhìn đường, trong lòng âm thầm thổn thức, hi vọng ông trời phù hộ Lý sư huynh có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này. Hiện tại vì để bảo đảm an toàn, đi trước rồi tính sau.
“Dì Mê, chúng ta chờ phụ thân ở đâu vậy?”
“Quán trọ phía trước. Cha con chậm nhất ngày mai sẽ tới.” Vũ Mê Mê quả quyết.
Mưa to đột ngột kéo tới, làm cho ba người chật vật đến thảm thương.
~.~
Một cái quán trọ nhỏ, trong phạm vi trăm dặm cũng chỉ có duy nhất một quán trọ này, khiến cho người ta không còn lựa chọn nào khác.
Chủ quán hòa ái dễ gần, tiểu nhị trung hậu chất phác, bày biện trong quán mộc mạc đơn sơ.
Nhìn thấy trên bàn chỉ toàn là món ăn nguội lạnh, không có chút gì đặc sắc. Nếu như có sự lựa chọn, bọn họ tuyệt đối sẽ không ăn những thứ này.
“Chủ nhân, khó ăn quá à.” Tuyết Linh nhăn mặt khó chịu.
Vũ Mê Mê vẫn thư thả gắp ăn, giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian, không nhìn ra nửa điểm chán ghét trên gương mặt.
“Dì Mê, dì không cảm thấy khó ăn sao?” Phong Tế nhịn không được cũng mở miệng. Loại đồ ăn này cho vào miệng giống như là đất đá, cho dù là người hành tẩu giang hồ cần phải tập thích ứng với mọi tình cảnh, nhưng những món này thật sự là quá.....
“Nếu không muốn bị chủ quán đuổi ra khỏi đây thì mau ăn đi.” Nàng một chút cũng không muốn bước ra ngoài cho gió táp vào mặt, mưa quất vào người. Đúng là gặp quỷ mà, đang yên đang lành đột nhiên đổ mưa to, làm cho người ta trở tay không kịp, nhưng vậy cũng tốt, ít nhất dấu vết bọn họ để lại trên đường đều bị cơn mưa này xóa sạch.
“Tay nghề như vậy cũng dám đứng ra mở tiệm, đúng là.....” Tuyết Linh thật sự không thể tin được.
Phong Tế gật đầu đồng tình, đây là lần đầu tiên hắn và nàng có cùng quan điểm với nhau.
Vũ Mê Mê đưa mắt nhìn hai người, trưng ra một nụ cười cổ quái. “Để ta nói cho các người nghe một bí mật.”
Lập tức có bốn cái tai vểnh lên.
“Kha sư huynh, huynh còn không chịu ra đây sao?” Giọng đột ngột tăng cao.
Đáp lại là một tiếng cười to, từ lão chủ quán có bộ mặt trung hậu.
Tuyết Linh từ trên ghế té bịch xuống đất, vẻ mặt tràn đầy kinh sợ. Kha thiếu gia?!
“Huynh còn nghĩ là muội không nhận ra huynh.” Vẫn là nụ cười hiền hòa dễ mến.
Vũ Mê Mê đảo mắt nhìn một lượt thức ăn trên bàn, như cười như không. “Sư huynh không phải là sợ tiểu muội không ăn được sao?”
“Muội cũng không phải là ăn rồi mới hoài nghi.”
Phong Tế tò mò mở miệng, “Mê di, sơ hở ở đâu vậy?” Hắn cảm nhận được, dịch dung thuật của đối phương trên giang hồ chỉ sợ là không có địch thủ.
“Ánh mắt,” Nàng mỉm cười, “Ánh mắt của huynh quá phấn khích đi, giống như vẫn chưa thỏa mãn khi nhìn thấy chúng ta chật vật. Hơn nữa, tay của huynh --” Nàng lắc đầu thở dài một tiếng.
“Tay?” Kha Bộ Ngạn đưa tay ra trước mặt, đột nhiên bừng tỉnh. Đúng rồi, một lão già hơn năm mươi tuổi không thể nào có đôi tay trắng mịn như vậy.
“Chủ quán ở đây đâu rồi?” Vũ Mê Mê nghiêm sắc mặt, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Kha Bộ Ngạn cười to. “Ta cho hắn tiền, để cho hắn đến nơi khác mưu sinh.”
“Huynh tính về sau mở tiệm ở đây sao?” Nàng nhướng mày, không quá khẳng định phán đoán của bản thân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc