Nương tử thích tác quái - Chương 25

Tác giả: Cừu Mộng

“Chỉ có Vũ Mê Mê mới được vào.” Phương Tiểu Kiều đứng chắn trước cửa.
Phong Tiêu Tiêu đương nhiên không đồng ý. “Tại sao?”
“Đây là nơi ở của ta.” Trả lời rất ngắn gọn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Nếu giáo chủ không ngại, có thể thử xem Phong mỗ có vào được hay không.” Hắn không thể để cho Vũ Mê Mê một mình đối mặt với Phương Tiểu Kiều, không nói đến Phương Tiểu Kiều tính tình cổ quái cả giang hồ đều biết, hơn nữa võ công của ả so với nàng cao hơn rất nhiều, hắn không thể nào yên tâm được.
Biết hắn đang lo lắng cho mình, Vũ Mê Mê hé môi cười ngọt ngào, cầm tay hắn, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Muội không sao, hãy tin muội.”
Phong Tiêu Tiêu nhìn nàng, vẫn còn do dự.
Vũ Mê Mê kéo đầu hắn xuống, thầm thì bên tai: “Muội có bùa hộ thân, đừng lo. Huynh ở bên ngoài chờ, một khi xảy ra chuyện, muội sẽ hét to lên.”
Hắn cuối cùng cũng gật đầu, để nàng một mình vào trong.
Cách bài trí đơn giản, vật dụng thông thường, thật sự không giống như nơi ở của người đứng đầu một giáo.
Cửa sổ được làm bằng trúc, ở dưới có đặt một cái bàn gỗ kiểu dáng cũ kỹ, hai chiếc ghế đặt hai bên. Trên bàn là một bộ ấm trà màu trắng, cùng với nội thất trong nhà có chút gì đó không hòa hợp.
Nằm ở trên giường là một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt khép hờ, lông mi nhẹ cong. Cho dù là đang ngủ say, hắn như trước vẫn không bỏ được ưu tư, sắc mặt nhợt nhạt, giống như đã rất lâu rồi không được xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời.
Phương Tiểu Kiều lo lắng nhìn chằm chằm vào cặp môi mỏng đã khép chặt kia, nàng thật lòng hi vọng hắn có thể tỉnh lại, mắng nàng, chửi nàng, cũng còn tốt hơn cứ mãi nằm im không lên tiếng như vậy.
Vũ Mê Mê ngồi bên cạnh giường, cầm tay bắt mạch, thật lâu không lên tiếng, sắc mặt có chút nặng nề.
“Khó chữa lắm sao?” Phương Tiểu Kiều sắc sảo, lạnh lùng lúc trước đã biến mất, bây giờ chỉ thấy một vị cô nương bình thường đang run rẩy yếu đuối.
“Ngươi không nên hạ tình cổ lên người huynh ấy.” Vũ Mê Mê không oán trách, mà chỉ cảm thấy bất lực.
“Chàng nhớ lời hứa với ngươi, nói muốn trở về cưới ngươi.” Phương Tiểu Kiều không cam lòng, nếu không yêu thì sao phải lấy người ta.
“Ta không cần lời hứa này, bởi vì ta căn bản sẽ không lấy một vị sư huynh nào cả.” Nếu không, nàng cũng sẽ không mang theo Tuyết Linh cùng chạy trốn, lại càng không vì thế gặp gỡ Phong Tiêu Tiêu..... Nghĩ đến hắn, Vũ Mê Mê cảm thấy may mắn, cũng không khỏi nảy sinh đồng cảm với tình cảnh hiện giờ của Phương Tiểu Kiều, người yêu biến thành kẻ tàn phế chỉ còn một chút hơi thở, lòng đau như thế nào nàng cũng có thể cảm nhận được.
“Nhưng chàng một mực kiên trì giữ lời hứa, chàng đã nói là trừ phi bản thân ngươi mở miệng cự tuyệt.” Phương Tiểu Kiều ảo não nhắm mắt lại. Bây giờ, Vũ Mê Mê đang đứng trước mặt chàng, nhưng chàng lại không thể nghe thấy cô nói gì, đây là trời cao trêu đùa sao?
Vũ Mê Mê cầm tay Lý Bộ Thanh đặt xuống giường, đứng dậy đi về phía cửa sổ, thở dài một hơi: “Là ta sai, ta đã xem nhẹ tấm lòng của huynh ấy, căn bản không nên dùng cùng một cách để lừa huynh ấy.” Long sư huynh là một gã phong lưu, còn Lý sư huynh là một tên ngốc, sao lại không nghi ngờ trong lời nói của người khác có bao nhiêu phần thật giả.
Phong Tiêu Tiêu đứng ở trước cửa, nhìn thấy nàng bên cạnh cửa sổ, lòng cũng trở nên buông lỏng hơn.
Vũ Mê Mê mỉm cười nhìn hắn, sau đó thấy hắn không được tự nhiên quay sang chỗ khác, ý cười càng thêm sâu. Nếu nói với người khác, Phong Tiêu Tiêu nổi tiếng lạnh lùng sắt đá trên giang hồ cũng biết ngượng ngùng, không biết sẽ có mấy ai tin đây.
“Ngươi cũng không nắm chắc?” Phương Tiểu Kiều đưa ánh mắt sầu lo nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của người đang nằm trên giường.
Thu hồi suy nghĩ, Vũ Mê Mê quay đầu, chân thành nói: “Rất khó nói.”
Phương Tiểu Kiều lập tức trưng ra vẻ mặt vui mừng, “Có biện pháp chữa khỏi sao?”
“Có.” Vũ Mê Mê trả lời rất quả quyết.
“Là gì?” Phương Tiểu Kiều vội vàng hỏi, nàng tình nguyện dùng tính mạng mình để trao đổi.
“Còn chưa nghĩ ra.”
“Ngươi --” Phương Tiểu Kiều sắc mặt bất giác xanh mét.
Vũ Mê Mê vô tội nhún vai. “Ngươi cũng là kẻ dùng độc, hẳn là biết vạn vật trong thiên hạ tương sinh tương khắc, nếu như có vật độc, trăm bước xung quanh nhất định sẽ có thuốc giải.”
“Ta đã thử qua rất nhiều phương pháp.” Giọng nói của Phương Tiểu Kiều run run tuyệt vọng, nàng từng có quá nhiều mong đợi, nhưng cứ một lần rồi lại một lần thất bại, đả kích đối với nàng trong thời gian qua thật là quá lớn.
“Ngươi nhất định không dám mạo hiểm, bởi vì ngươi lo cho hắn.” Nụ cười phớt trên mặt Vũ Mê Mê lại giống như một cán dao cắm phập vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Phương Tiểu Kiều.
Đúng vậy, nàng không dám mạo hiểm, dù chỉ một tí ti.
“Ngày mai ta lại đến.” Vũ Mê Mê xoay người rời đi. Khi tâm tình đã bình tĩnh, con người sẽ có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ.
Vừa bước xuống thang gỗ, đã thấy Phong Tiêu Tiêu đến đón, trên mặt như trước không có chút biểu tình nào, nhưng trong lòng nàng chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như vậy. Người mình yêu quan tâm chính mình, đó chính là niềm hạnh phúc nhất trên đời.
“Huynh rất lo lắng cho muội.” Nàng cười như không cười nhìn hắn.
“Muội có cần người lo lắng không?” Thanh âm đều đều không trầm không bổng.
“Không có à?” Nàng cố ý muốn ép hắn trả lời mình.
“Huynh nghĩ nên lo lắng là người khác.” Trong mắt hắn lấp lánh ý cười.
“Đã có ai bảo là huynh quá thông minh chưa?” Vũ Mê Mê cong lên khóe miệng.
“Rất nhiều.” Vành môi khẽ vểnh lên giống như hắn đang cười.
Cánh tay đưa ra cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, cảm giác ấm áp tựa như ngày xuân đang đến.
“Muội nắm chắc không?” Hắn nhẹ nhàng cất tiếng, đưa mắt nhìn áng mây trên trời.
Vũ Mê Mê chớp chớp mắt. “Huynh đau lòng?”
“Dù sao cũng là huynh đả thương Lý Bộ Thanh.” Nàng lúc nào cũng nhìn thấu tâm sự trong lòng hắn.
“Vạn vật trong trời đất luôn không ngừng xoay chuyển, không ai có thể đoán trước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.” Vũ Mê Mê có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thán tính mạng của con người tựa như lục bình trôi theo dòng nước.
“Có nắm chắc được phần nào không?” Phong Tiêu Tiêu hỏi với giọng lo lắng.
Nàng âm thầm thở dài, thật lâu cũng không mở miệng. Có đôi lúc không gánh nổi hi vọng của mọi người đặt lên vai mình, nàng không phải là thần, nhưng có vẻ như ai cũng quên điểm này.
“Không có cách sao?” Hắn nhẹ chau mày.
“Rất khó nói, bây giờ muội không thể nói trước được điều gì. Muội cũng chỉ là người bình thường, không phải thần tiên.”
“Nhưng bọn họ luôn tôn muội là thần tiên.”
Vũ Mê Mê bất đắc dĩ lắc đầu, “Một người nếu quá có năng lực, thật sự không phải là chuyện tốt, người trên giang hồ càng không thể quá nổi bật.”
“Sư phụ của muội cũng không thể ư?” Hắn ngập ngừng một chút rồi mới nói ra.
“Sư phụ muội.....” Ngừng thật lâu, có một sư phụ xảo quyệt, cổ quái như vậy, nàng thân là đệ tử, có đôi lúc cũng không biết bản thân đến tột cùng là may mắn hay bất hạnh.
“Ông thấy ૮ɦếƭ mà không cứu sao?” Hắn không tin, một người cho dù máu lạnh đến đâu, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đồ đệ một tay mình nuôi lớn phải mất mạng.
Vũ Mê Mê không trả lời, chỉ đăm chiêu nhìn Phong Tiêu Tiêu, khiến cho hắn nhịn không được muốn giơ tay kiểm tra xem mặt mình có vết bẩn nào không.
Nàng mím môi, chậm rãi cất tiếng: “Nếu một người vì không Gi*t người, mà tự mình đáp ứng với người khác đem người cần Gi*t nhốt lại một chỗ, huynh cảm thấy người như thế có lạ hay không?”
Hắn ngẩn ra, sau đó gật đầu, người như thế không lạ, trên đời vốn không có quái nhân.
“Một người nếu vì để đạt mục đích, không ngừng dây dưa với huynh ba năm, liệu huynh có khuất phục không?”
Phong Tiêu Tiêu ngạc nhiên.
Đưa mắt nhìn hắn, Vũ Mê Mê khẽ cười. “Cho nên, ngay cả tiên hoàng đương triều, cũng bị sư phụ muội đưa về cốc, hiện tại so với làm hoàng đế còn vui sướng hơn.” Mỗi ngày không cần vào triều phê tấu chương, bên người còn có sủng thi*p, ái phi làm bạn, hơn nữa chỉ cần nằm ăn nằm hưởng đến lúc ૮ɦếƭ là được. Loại việc tốt này, nàng cũng vô cùng thèm muốn!
Khuôn miệng của Phong Tiêu Tiêu đã mở to đến mức không thể to hơn nữa, cũng không biện pháp giữ cho gương mặt không xuất hiện loại biểu tình nào, đột nhiên rất muốn tung hô cho thiên hạ biết tiên hoàng vẫn còn sống ở nhân gian, nhìn xem mọi người kinh ngạc đến cỡ nào.
“Sư phụ rõ ràng không muốn Gi*t người, nhưng hết lần này đến lần khác đều muốn làm sát thủ. Là sát thủ cũng không sao, không nhận giao dịch là được rồi, nhưng ông ấy lại nhận đến quên cả trời trăng mây nước, bởi vậy huynh có thể tưởng tượng trong cốc chúng ta có bao nhiêu người nhàn rỗi giống vậy.” Tiền mà sư phụ nhận được căn bản không đủ nuôi sống đám người kia, mà ông bây giờ lại muốn đem chức vị cốc chủ truyền cho một người trong số bọn họ, ai lại muốn tự đẩy mình vào chỗ ૮ɦếƭ cơ chứ?
Phong Tiêu Tiêu khó khăn lắm mới khép miệng lại được. “Sư phụ muội muốn tìm kiếm cốc chủ mới, chẳng lẽ......”
“Đúng vậy, chính là muốn tìm người thay ông nuôi lũ quỷ đói đó.” Nàng trực tiếp giải đáp nghi hoặc của Phong Tiêu Tiêu, sau đó hài lòng nhìn thấy hắn kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Muội nghĩ sư huynh nếu như vẫn còn nhận thức, nhất định thà rằng cứ như vậy nằm xuống, cũng tuyệt nhiên không muốn để sư phụ ra tay cứu.” Nàng bối rối gãi đầu. Nàng vốn rất muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng Lý sư huynh là người nhân hậu, bình thường lại hay chiếu cố nàng, nói thế nào nàng cũng không đành lòng. Vì sao nằm ở trên giường không phải là Long Tòng Vân hay Bùi Kinh Lôi chứ?
Phong Tiêu Tiêu im lặng, đúng vậy, đổi lại là người nào đi nữa đại khái cũng đều lựa chọn như thế.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đi đến một mảnh đồi rộng lớn, bèn kiếm một chỗ ngồi xuống.
Vũ Mê Mê ngửa đầu ra sau, nằm xuống đất, trong miệng ngậm một nhánh cỏ. “Nói với huynh một chuyện, mấy người bỏ tiền ra thuê sư phụ Gi*t người cũng được sư phụ mời đến ở trong cốc.”
“Như vậy trong cốc còn có thể an bình sao?” Phong Tiêu Tiêu càng thêm kinh ngạc. Vị tiền bối đó rốt cuộc là người như thế nào?
“Hoàn toàn ngược lại, chính là bởi vì những người đó khắc chế lẫn nhau, cho nên trong cốc cũng không xảy ra chuyện gì, mà sư phụ cả ngày nhìn người ta đấu đá với nhau, vui vẻ vô cùng, còn bảo là ổng sống không uổng kiếp này.” Nói thật, nàng rất bội phục bản lĩnh tự tìm phiền toái của sư phụ, mà một vài sư huynh muội bọn họ dường như dù nhiều hay ít cũng bị lây nhiễm cái tính này.
Phong Tiêu Tiêu thật sự không nghĩ ra giang hồ lúc nào lại xuất hiện một nhân vật thú vị như vậy.
“Muội nói ông là một sát thủ?” Trong đầu linh quang chợt lóe, hắn đột nhiên nghĩ tới một người.
“Đúng vậy.” Vũ Mê Mê yếu ớt trả lời, phun miếng cỏ đang ngậm ra khỏi miệng.
“Bốn mươi năm trước, đứng đầu giang hồ là một vị sát thủ, được gọi là ‘Ngọc Diện Diêm La’, chỉ cần hắn đánh tiếng nhận, tất cả nhiệm vụ đều hoàn thành, nhưng hành tung của người đó lúc nào cũng thần bí, sau đó lại biến mất không chút tăm tích.” Đồng đạo võ lâm đều cho rằng hắn đã qua đời, hiện tại xem ra không phải như vậy.
Vũ Mê Mê hưng phấn vỗ vai hắn. “Không sai đâu, còn biết cả danh hiệu của sư phụ muội.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc