Nương tử thích tác quái - Chương 12

Tác giả: Cừu Mộng

Khóe mắt vừa chạm đến đỉnh đầu chiếc kiệu màu đỏ son tiến nhập trang, Vũ Mê Mê cười tươi khoe lúm đồng tiền, sau đó từ đỉnh lâu phi thân xuống, tóc dài phiêu dật, tay áo tung bay, thân pháp tuyệt đẹp giống như tiên nữ hạ phàm.
Con ngươi sâu thẳm lóe lên tia sáng, nhanh đến nỗi khiến người không thể nắm bắt, dáng vẻ phong tình của nàng lúc này thật sự rất bắt mắt, làm xao động trái tim hắn.
“Đến ngay! Đến ngay!” Nàng bừng bừng hưng phấn nắm tay nha hoàn chạy như bay.
Tuyết Linh một đầu mờ mịt, mặc tình cho chủ nhân tùy ý lôi kéo.
Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Phong Tiêu Tiêu nheo mày, bất tri bất giác cũng bước ra khỏi Ngũ Hồ Lâu tìm hiểu sự thật.
Chiếc kiệu màu đỏ dừng nơi đại sảnh rộng lớn, màn kiệu buông xuống, che khuất người đang ngồi bên trong.
Tuyết Linh cẩn thận tiến lại gần, quay đầu nhìn thấy chủ nhân nở nụ cười gian. Tuy người ngoài đều xem đó là nụ cười mỉm nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng đối với người đã sớm tối ở bên chủ nhân mười mấy năm như nàng, thì thật am hiểu ý nghĩa chân chính đằng sau nó.
“Xin mời xuống kiệu!” Vũ Mê Mê ôn hòa lên tiếng, nàng đã cảm thấy khí tức của người kia, tin tưởng trò hay sắp bắt đầu.
Tuyết Linh hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý như là sắp sửa phải đối mặt với hung cầm mãnh thú, không sợ hãi vén lên màn kiệu –-
Hương thơm theo gió tạp vào mặt, để hé ra gương mặt tuyệt trần không 乃út mực nào tả xiết, vòng eo thon nhỏ, chiếc trâm cài đầu đung đưa theo bước chân, phát ra âm thanh vừa dễ nghe lại vừa vui mắt. Vẻ kiều mị so với Tuyết Linh ngày xưa giả trang hoa khôi còn hơn vài phần.
Tuyết Linh ngẩn người, chủ nhân là muốn dùng mỹ nhân kế? Vì để lừa Phong Tế trở về, thật sự không tiếc thi triển thủ đoạn?
Vũ Mê Mê khóe môi cong cong tự đắc. Nếu như tiểu thư khuê các không ai nguyện ý gả vào đây, vậy cứ tìm đến danh kỹ thanh lâu, nếu vẫn không được, còn có đám giang hồ hiệp nữ.
“Luyến Luyến bái kiến trang chủ.” Hoa Luyến Luyến nhỏ nhẹ mở lời, đây là khẩu âm Giang Nam, nghe ngọt ngào thấu tận tim can, nhưng đã quen với tiếng nói thanh nhã của Vũ Mê Mê, nghe giọng kiều mị như thế này, bỗng dưng sinh ra ý chán ghét.
Nhịn không được để lộ nét không vui trên gương mặt.
Không hổ là hoa khôi nổi tiếng, đối mặt với gương mặt lạnh lùng ૮ɦếƭ chóc nổi danh trên giang hồ, như trước vẫn duy trì trên môi ý cười khiến người mê mệt.
Vũ Mê Mê mặt mày hớn hở, biết được chính mình đã đi đúng hướng.
“Vũ Mê Mê.” Thanh âm không nặng không nhẹ không nhanh không chậm, nhưng ẩn trong đó là lửa giận bừng bừng có thể thiêu đốt cả vạn quân.
Không để ý đến lời nói đó, nàng mở miệng cười, tiến lên cầm tay Luyến Luyến. “Luyến Luyến cô nương quả nhiên là giai nhân khuynh thành, Mê Mê ngưỡng mộ đã lâu.”
Được lắm, nàng thật muốn giọng khách át giọng chủ sao? Phong Tiêu Tiêu nhíu chặt đôi lông mày, không nói một lời ngồi trên chủ vị, bất động thanh sắc xem nàng diễn trò.
“Tiểu thư quá khen.” Hoa Luyến Luyến cười nhẹ, bị nàng kéo đến ngồi bên cạnh.
“Linh Nhi, đã thấy chưa, nếu muốn thành công trở thành hoa khôi, nhất định phải học tập Luyến Luyến cô nương.” Nàng hồ hởi hướng về nha hoàn nói chuyện.
Tuyết Linh lập tức nhăn mặt biểu tình, “Chủ nhân, muội không muốn làm hoa khôi.” Chủ nhân vẫn chưa từ bỏ ý định muốn nàng bán sắc buôn hương kiếm bạc à? Nàng thật đúng là số khổ gặp nhầm chủ nhân!
Vũ Mê Mê thâm ý nhìn nha hoàn lên tiếng: “Cùng một việc không thể lặp lại hai lần, nếu không sẽ quá buồn chán.” Lần trước lấy thân phận bà mối trà trộn vào đám đông hướng nàng thi độc, bây giờ lại trở thành hoa khôi, vậy lần sau sẽ là gì đây? Khóe miệng cong lên, trong đôi ngươi ẩn chứa một tia hứng thú.
Tuyết Linh gật đầu lia lịa, chỉ cần không để nàng đi làm hoa khôi, chủ nhân muốn thế nào cũng được.
Phong Tiêu Tiêu có chút đăm chiêu nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mặt, thấy nàng thủy chung vẫn nắm chặt tay Hoa Luyến Luyến chẳng buông, chỉ sợ bỏ lỡ điều gì đó. Tình hình này thực sự quái dị mà!
“Trâm cài tóc của Hoa cô nương đẹp quá!” Vũ Mê Mê hâm mộ nhìn thứ đồ trang sức đang đung đưa qua lại trên đầu Hoa Luyến Luyến, điểm xuyết hình con chim phượng cùng một chuỗi trân châu óng ánh trắng ngần, theo cử động của nàng chạm vào nhau phát ra thứ âm thanh rộn ràng dễ nghe.
Trong mắt Hoa Luyến Luyến hiện lên một tia sát ý, nắm tay của Phong Tiêu Tiêu cũng theo đó âm thầm mở ra.
Vũ Mê Mê bất ngờ thi triển động tác nhanh đến mức khiến người không kịp phản ứng, chiếc trang sức cài đầu đã gọn nhẹ nằm trong tay nàng, niềm nở khen ngợi. “Quả thật rất tinh xảo, Hoa tỷ tỷ có thể tặng trang sức cho người yêu thích được không?” Đôi tròng mắt tròn xoe mong chờ.
Hoa Luyến Luyến cười ngượng ngập mất tự nhiên,“Tiểu thư thích xin cứ lấy dùng.”
Vũ Mê Mê ngay lập tức nhoẻn miệng cười, buông lời cam đoan: “Ta sẽ khiến tỷ tỷ không phải uổng công đi một chuyến.” Đem cây trâm thu vào chiếc túi lụa giắt nơi thắt lưng, tiếp tục cầm tay nàng, “Hoa tỷ tỷ chắc cũng hài lòng về Đệ Nhất trang nhỉ?”
Hoa Luyến Luyến vẻ mặt có chút ngượng ngùng, “Đây không phải nơi hạng gái phong trần như chúng tôi có thể vọng tưởng.”
“Không đâu, không đâu, chỉ cần Phong trang chủ gật đầu, tỷ tỷ lập tức sẽ trở thành phu nhân nơi đây, cho nên tỷ tỷ nhất định phải nắm chắc cơ hội nha.” Vũ Mê Mê vỗ nhẹ bàn tay, kéo nàng đứng dậy.
Mắt Phong Tiêu Tiêu chuyển đen như mực, trong đôi mắt ấy còn ánh lên tia nhìn thâm trầm, đó là điềm báo trước cơn cuồng phong, nhưng có người cố tình như không nhìn thấy, kiên quyết đem bàn tay mảnh mai không có xương của Hoa Luyến Luyến đặt vào trong tay hắn.
“Người tới là khách, trang chủ nên làm tròn trách nhiệm của chủ nhà mới đúng.” Vũ Mê Mê hồ hởi nói, không để ý có người đang tích cực nghiến răng.
Tuyết Linh âm thầm lui về, lại lui về, chuẩn bị một khi núi lửa bùng nổ, nàng liền tông cửa xông ra, chủ nhân tuyệt đối tuyệt đối là đang tìm ૮ɦếƭ mà.
Phong Tiêu Tiêu Ϧóþ chặt bàn tay mềm mại trong tay, trên mặt Hoa Luyến Luyến hiện lên vẻ thống khổ sâu sắc. Sau đó, thân hình mảnh khảnh bị hắn dùng lực ném ra ngoài, mỹ nhân như thế, không ngờ tim lại băng giá như sắt thép, không có một chút gì biểu hiện của việc thương hương tiếc ngọc.
Tuyết Linh lấy tay che miệng mình, chặn lại tiếng kêu hoảng hốt muốn phát ra. Thật đáng sợ! Mỹ nhân kiều mị như thế, lại bị người xem như bao phế thải mạnh tay ném ra ngoài, văng vào cột đá ngất xỉu.
Sự tình phát sinh đột ngột, khiến người không kịp trở tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoa Luyến Luyến một thân tơ liễu rơi xuống đất.
Vũ Mê Mê ngạc nhiên, điếng người nhìn Hoa Luyến Luyến sắc mặt tái nhợt, khóe môi còn đượm vết máu tươi.
“Tại sao phải lưu lại ả?” Thanh âm truyền đến như gió từ núi băng ngàn năm thổi tới.
“Mỹ nhân như hoa đứng trước mặt, ngài như thế nào lại lạnh lùng như thế? Rốt cuộc ngài có phải là đàn ông hay không?!” Vũ Mê Mê hét lớn, cho dù là địch nhân, nhưng đối diện là một đại mỹ nhân duyên dáng tuyệt sắc như thế, ai có thể nhẫn tâm không lưu tình, khó trách không ai dám mối mai cho hắn, giai lệ nhà người trong mắt hắn so ra cùng củ cải trắng bị thối hư không khác nhau là mấy.
“Biết rõ ả có ý đồ không tốt, hà tất phải giữ lại?” Vẻ mặt không biểu tình hướng Mê Mê phản bác.
“Phong Tiêu Tiêu --” Vũ Mê Mê xông lên phía trước, nắm chặt vạt áo trước иgự¢ hắn, nghiến răng nhấn mạnh: “Tôi cảnh cáo ngài, tuyệt đối không được phá hoại kế hoạch của tôi, bằng không chớ trách.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc