Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo - Chương 42

Tác giả: Dạ Sơ

Cánh đồng hoa bị huỷ
Thanh Hạm vẫn cảm thấy biểu cảm của Lăng Ngọc Song có vẻ hơi khoa trương. Sự mừng rỡ trong khoé mắt kia cứ là lạ thế nào ấy. Trước khi Lăng Ngọc Song rời khỏi phòng, bà còn không quên trừng mắt nhìn Lăng Nhược Tâm một cái. Ánh mắt đó, thật sự rất kỳ quái, nhưng kỳ quái thế nào, thì nàng lại không nói rõ được.
Nhìn nét mặt của mẹ mình, Lăng Nhược Tâm đương nhiên hiểu bà đang tính toán gì, hắn hơi nhếch miệng, nở một nụ cười thản nhiên, tròng mắt càng thêm đen, càng thêm sâu, dường như cất giấu nỗi niềm gì.
Ánh mắt của Lăng Ngọc Song, chỉ đơn giản muốn nhắc nhở hắn phải biết nắm chắc cơ hội trời cho này. Bà là người từng trải, Lăng Nhược Tâm lại là con trai bà, đương nhiên bà có thể nhận ra thái độ của cậu con trai bảo bối kia với cô bé Thanh Hạm đã thay đổi rất nhiều. Lúc này, mặc dù Huyến Thải sơn trang đang đứng trước nguy cơ lớn nhất từ khi khai sinh tới giờ, nhưng có lẽ cũng lại là một bước chuyển biến mới. Nếu như trong hí kịch phải cần một chút đau khổ mới khiến người xem phấn khích, thì con người cũng cần phải có sóng gió mới có thể trưởng thành.
Đêm xuống, Thanh Hạm chạy vào phòng Lăng Nhược Tâm. Lúc nàng bước vào, hắn đang thay quần áo, vừa nhìn thấy nàng, hắn không kịp chỉnh trang, vội kéo chăn quấn lên người mình, vừa kéo vừa nói: “Muội không biết nam nữ khác biệt hay sao? Lúc vào phải gõ cửa chứ!”
Lúc Thanh Hạm ở Thương Tố môn, dù vào phòng các sư huynh, nàng cũng không cần gõ cửa, mà cũng không có thói quen đó, lại càng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng mà, Lăng Nhược Tâm này dù sao cũng có chút khác biệt với các sư huynh nàng. Nhớ tới dáng vẻ của hắn khi lần trước tắm bị nàng nhìn thấy hết, mặt nàng lại đỏ hồng lên, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ai bảo huynh không đóng cửa? Mà huynh có cái gì phải che chứ, huynh là nam tử, ta là nữ tử, nếu thật sự có nhìn thấy gì, thì người thiệt cũng là ta mà!”
Lăng Nhược Tâm nghĩ nghĩ, rồi cười hì hì nói: “Đúng vậy, sao ta lại quên mất nhỉ. Nếu không, để ta bỏ chăn ra là được rồi! Dù sao cũng bị muội nhìn thấy một lần rồi, nhìn thêm lần nữa cũng mất gì đâu.” Dứt lời, hắn làm ra vẻ muốn tung chăn ra.
Thanh Hạm vừa nhìn thấy hành động của hắn, vội xoay người sang chỗ khác nói: “Huynh đúng là tên đại sắc lang!!! Ta tìm huynh để bàn chuyện, huynh còn dám đùa giỡn lưu manh với ta!” Không thể nói lý với hắn mà!!!
Nhìn hành động của nàng, tâm tình của Lăng Nhược Tâm càng tốt hơn, đột nhiên nổi ý muốn trêu đùa nàng, hắn nhẹ nhàng bước tới bên cạnh nàng, nói: “Ta không phải sắc lang, chỉ là không mặc quần áo thôi mà. Dù sao muội cũng đã từng nhìn qua, nhìn thêm lần nữa cũng không quan trọng!” Dứt lời, hắn vươn tay ra kéo tay Thanh Hạm.
Thanh Hạm bị doạ, sợ hãi hét lên một tiếng, đầu cũng không dám quay lại, vội vàng phi thân chạy trốn, miệng vẫn còn mắng tiếp: “Đại sắc lang, cuồng khoe hàng!!!”
Lăng Nhược Tâm không ngờ bình thường nàng tuỳ tiện, có vẻ rất to gan lớn mật, không sợ trời không sợ đất, vậy mà hôm nay chỉ vừa trêu nàng một chút, phản ứng của nàng lại dữ dội như vậy. Hắn cũng hơi dở khóc dở cười. Hắn nhìn nhìn lại mình, tuy không phải là quần áo chỉnh tề, nhưng ít nhất hắn cũng vẫn đang mặc trung y, có lộ cái gì đâu?
Chạy vội về phòng, Thanh Hạm đóng chặt cửa lại, rồi tựa lưng vào cửa. Tim nàng đập rất mạnh, mặt nóng vô cùng. Nàng bị làm sao thế này? Không phải là nàng đã từng nhìn thấy thân thể hắn rồi sao? Có gì mà phải sợ chứ? Đâu phải chưa từng thấy qua?! Nhưng mà, nàng có chút khó hiểu, trước kia nàng cũng từng nhìn thấy bộ dạng không mặc quần áo của các sư huynh, nhưng nàng chưa từng bối rối như vậy! Tên Lăng Nhược Tâm này cũng đâu có ăn thịt người, nàng sợ cái gì?! Thanh Hạm vội vàng hít sâu một hơi, tự nói với mình: “Không phải sợ, không phải sợ!!!”
Vất vả lắm nàng mới lấy lại bình tĩnh, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ. Nàng hỏi: “Ai đó?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Là ta! Không phải vừa rồi muội nói có chuyện gì muốn nói với ta sao? Là chuyện gì?” Nói gì thì nói, nàng đã đồng ý giúp hắn một chuyện lớn như vậy, hắn cũng không thể quá lạnh lùng với nàng.
Vừa nghe tiếng hắn, tim Thanh Hạm lại càng đập nhanh hơn, nàng đứng trong phòng nói vọng ra: “Không có gì, ta… ta đi ngủ, mai nói sau!” Nàng vốn muốn kể cho hắn biết chuyện hôm nay nàng bị ám sát khi đi lấy Lưu Quang Dật Thải về, nhưng bị dày vò thế này, làm sao còn nhớ ra chuyện gì nữa!
Lăng Nhược Tâm mỉm cười, cũng quay về phòng nghỉ ngơi. Có điều, đêm nay, cả hai người đều ngủ không ngon.
Trong đầu Thanh Hạm cứ hiện lên cảnh tượng khi hắn đang tắm bị nàng nhìn thấy hết thân thể, cảm giác như muốn phát điên lên. Lòng nàng chưa bao giờ loạn như hôm nay, nàng bị làm sao thế này?! Có lẽ vì bình thường hắn khiến người ta rất chán ghét, cho nên nàng mới cảm thấy nếu có hành động thân mật với hắn thì thật quá đáng sợ chăng. Một người chưa bao giờ mất ngủ như nàng, cuối cùng hôm nay cũng được thưởng thức cảm giác mất ngủ là thế nào. Hai mắt nàng bất đắc dĩ nhìn qua cửa sổ. Sư huynh nói, nếu đêm không ngủ được thì cứ nằm đếm cừu, có thể giúp nàng ngủ dễ dàng hơn. Vấn đề là, nàng không biết đã đếm tới mấy vạn con cừu, tới tận khi chân trời hửng sáng nàng mới chợp mắt.
Trong đầu Lăng Nhược Tâm lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng, đôi mắt linh động cùng với bộ dạng nghịch ngợm gây sự kia thật sự rất đáng yêu. Nghĩ tới cảnh nàng hoảng sợ bỏ chạy vừa rồi, hắn lại không thể nhịn cười. Hắn còn tưởng nàng không sợ trời không sợ đất, thì ra cũng biết sợ xấu hổ.
Sáng sớm mai hắn sẽ cùng nàng đi hái Thiên Tâm Lan, chỉ cần nghĩ thôi hắn cũng đã thấy lòng tràn ngập vui sướng. Tìm lại được Lưu Quang Dật Thải, rồi lại được nàng đồng ý giúp hắn dệt vải, tảng đá lớn trong lòng hắn suốt mấy năm qua cuối cùng cũng có thể đặt xuống. Tình cảm của hắn bây giờ rất phức tạp, hơi bất an, hơi xao động, rồi lại hơi… tốt đẹp. Cũng đến tận lúc trời hửng sáng, hắn mới từ từ chìm vào giấc nhủ.
Sáng sớm hôm sau, khi cùng nhìn thấy đôi mắt đen xì của đối phương, cả hai đều sửng sốt một chút, rồi lại bật cười. Nụ cười này, đã khiến không khí hơi xa lạ phai nhạt đi rất nhiều.
Gió mùa hè nhẹ nhàng khoan khoái, hai người cưỡi ngựa chậm rãi đi về cánh đồng hoa. Lăng Nhược Tâm đi trước, Thanh Hạm theo sau, cả hai đều yên lặng không nói một lời, giống như chỉ cần vừa lên tiếng sẽ phá vỡ không khí yên bình của buổi sớm mai này vậy. Thanh Hạm nhìn mặt trời đang từ từ ló lên ở phía Đông, trong lòng không hiểu sao lại thấy vô cùng ấm áp. Nàng rất thích buổi sáng sớm thế này, một tình cảm dịu dàng cũng nhẹ nhàng lan toả khắp trái tim nàng.
Cánh đồng hoa kia cách Huyến Thải sơn trang khá xa. Lăng Nhược Tâm cũng từng đi về rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy, đường từ Huyến Thải sơn trang tới cánh đồng hoa lại gần như vậy, quãng đường một canh giờ kia thoáng chốc đã hết.
Nhưng mà, còn chưa tới gần cánh đồng hoa, hắn đã ngửi thấy mùi khét từ rất xa. Trong lòng Lăng Nhược Tâm thoáng có dự cảm bất an, hắn vội giục ngựa chạy về phía cánh đồng hoa. Vừa đến gần đồng hoa, hắn đã sững sờ… Cả một cánh đồng vốn đang trồng đầy Thiên Tâm Lan, giờ chỉ còn lại một đống tro tàn. Cả cánh đồng cháy đen, những bông hoa đã không còn nguyên hình nguyên dạng, những lá cây vốn xanh biếc, giờ có cái khô vàng, có cái hoá thành tro.
Nhìn tình hình này, Thanh Hạm kinh hãi nói: “Đây là cánh đồng hoa sao?”
Lăng Nhược Tâm gật gật đầu, nàng lại hỏi tiếp: “Sao lại thế này?”
Nguyên nhân rất đơn giản, chắc chắn có người cố ý phóng hoả. Lăng Nhược Tâm nghiến chặt răng, tay cũng nắm lại thành quyền! Đôi mắt sâu như nước hồ tràn ngập sát khí! Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Phong Dương! Ngươi thật quá đê tiện vô sỉ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc