Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo - Chương 09

Tác giả: Dạ Sơ

Mỹ nhân tắm

Thanh Hạm quay lại khách điếm, giấu kỹ tấm vải phát sáng đi, thanh toán ba ngày tiền phòng, ăn no xong lại quay về phòng ngủ say sưa. Đến khi tỉnh ngủ đã là buổi tối, nàng đổi y phục dạ hành, thi triển khinh công đi đến Huyến Thải sơn trang.
Vốn là nàng nghĩ người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, phải làm nhục gương mặt xinh đẹp không giống người của Lăng Nhược Tâm kia trước mặt mọi người, nhưng lại lo ngọc bội di vật của mẹ vẫn còn ở chỗ nàng ta, lỡ mà nàng ta chó cùng giứt rậu, hủy mất khối ngọc bội của nàng thì biết làm sao bây giờ? Hơn nữa, cha vẫn đang ở Huyến Thải sơn trang, nếu bị cha bắt được thì phiền to. Giờ còn chưa biết Đại sư huynh có ở đó không, nếu lỡ gặp lại, thì tự do của nàng cũng coi như đi tong. Dù sao, thủ đoạn của nữ nhân xấu xa đó cũng chẳng quang minh chính đại chút nào, việc gì nàng phải khách khí với nàng ta.
Thanh Hạm đánh ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận nàng sợ Lăng Nhược Tâm kia, việc lần trước là do kinh nghiệm giang hồ của nàng còn chưa phong phú, nên nhất thời thất thủ mà thôi. Dù nàng ta có thông minh tài trí, nhưng nàng không tin trên đời này có người nàng không trị được! Sư phụ cũng nói, trong thiên hạ này, không có việc gì là không làm được, thì làm gì có chuyện nàng sợ Lăng Nhược Tâm kia chứ?
Nếu Huyền Cơ Tử mà biết câu ông dùng để khuyến khích Thanh Hạm học y bị nàng lý giải thành khả năng chỉnh người, chắc sẽ tức đến mức tự đoạn gân mạch mình mất. Thanh Hạm là đệ tử có thiên phú về võ học nhất Thương Tố môn, công phu mà những đệ tử khác phải mất khoảng ba năm mới học được, thì nàng chỉ cần học trong nửa năm là xong. Huyền Cơ Tử thấy nàng trời sinh tính bướng bỉnh, tinh nghịch, sợ nàng gây họa, nên dù để nàng khổ luyện võ công, nhưng cũng muốn dạy nàng y thuật. Chỉ có điều, nàng là thiên tài võ học, nhưng lại là tên ngốc trong y thuật, nàng vĩnh viễn cũng không phân biệt được đương quy và nhân sâm có gì khác nhau, càng không phân biệt rõ điền thất với đỗ trọng, đừng nói đến những thảo dược xanh xanh lục lục sinh trưởng trong núi cao rừng sâu kia. Vì quá thất vọng, ông liền nói: "Với trí tuệ của con, trong thiên hạ này không có việc gì là con không làm được" để khuyến khích nàng.
Thanh Hạm nhẹ nhàng lẩn vào Huyến Thải sơn trang, giờ đang là mùa hè, nên trời cũng chậm tối, thế mà trong Huyến Thải sơn trang lại hoàn toàn yên tĩnh, trừ việc thỉnh thoảng có một vài tiếng nói vang lên, thì sơn trang này giống như không có người ở vậy, nhưng ánh đèn từ những căn phòng hắt ra cho thấy, ở đây không có không ít người. Sở dĩ nơi này im ắng như vậy, là vì mọi người đều biết trang chủ thích sự yên tĩnh, không thích mọi người gây ồn ào.
Thanh Hạm nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người, lại không biết phòng của Lăng Nhược Tâm ở đâu, liền chạy loạn xung quanh. Chợt nghe tiếng người nói chuyện, vội vàng lắc mình núp vào trong bụi hoa.
Hai nha hoàn cầm đèn ***g đi tới, trong tay ôm một đống y phục được gấp chỉnh tề. Một người nói: "Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ nói xem, liệu Đại tiểu thư có thích y phục lần này phu nhân chọn cho nàng không?"
Người gọi là Xuân Hoa kia nói: "Đại tiểu thư luôn không thích y phục quá hoa lệ, mấy thứ đồ này có vẻ rất thanh lịch, chắc là nàng sẽ thích thôi."
Người kia lại nói: "Thật hâm mộ Đại tiểu thư, chẳng những cực kỳ xinh đẹp, gia thế lại hiển hách, lại còn có bản lĩnh như vậy nữa, không biết công tử nhà ai mới xứng được với nàng!"
Xuân Hoa nói: "Công tử mà có thể xứng đôi với Đại tiểu thư à, chỉ sợ là còn chưa chào đời thôi! Đại tiểu thư mới chỉ tiếp quản sơn trang vỏn vẹn có năm năm, mà đã xử lý mọi chuyện từ trên xuống dưới đều gọn gàng, nề nếp, hơn nữa, đơn đặt hàng bây giờ còn nhiều gấp mấy lần năm năm trước, đúng là khiến người ta kính nể!"
Bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nữ tử quát mắng: "Đại tiểu thư phải đi tắm, các ngươi không đưa quần áo đi còn đứng đây mà nhiều chuyện, để phu nhân biết được, cẩn thận sẽ lột da các ngươi!"
Hai nha hoàn kia nghe thấy câu này, vội vàng bỏ chạy. Chỉ còn lại nàng kia đứng đó tức giận nhìn theo, trong mắt vừa có chút ghen tị, cũng có chút không cam lòng. Nhìn một lúc rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Thanh Hạm nhìn hết chuyện vừa rồi, chỉ thấy buồn cười, nàng vừa nhìn ánh mắt nàng kia, là biết bình thường chắc chắn nàng kia có xích mích với Lăng Nhược Tâm, xem ra, nữ nhân lớn lên xinh đẹp quá cũng không phải chuyện tốt. Ít nhất là sẽ khiến người khác ghen tị. Nhưng mà, nàng lại chẳng hề ghen tị với Lăng Nhược Tâm một chút nào, chỉ cực kỳ chán ghét nàng ta thôi, thực sự là vô cùng chán ghét. Hừ, dám bắt nạt nàng, nàng sẽ không để cho nàng ta có kết cục tốt đẹp đâu!
Thanh Hạm thấy nàng kia rời đi, vội vàng thi triển khinh công đi theo hai nha hoàn ban nãy. Huyến Thải sơn trang quả thật rất rộng lớn, hai nha hoàn kia đi phải tầm một khắc mới ngừng lại trong một khu lầu các có rất nhiều loại hoa và cây cảnh, vừa thanh tịnh, vừa đẹp đẽ.
Cửa viện khẽ mở, một nha hoàn bước ra, nhận xiêm y xong liền bảo các nàng kia rời đi.
Thanh Hạm thấy nha hoàn kia mi thanh mục tú, rất xinh đẹp nhã nhặn, không khỏi hừ nhẹ một tiếng, thật đúng là làm bộ làm tịch, chủ nào tớ nấy, bản thân thì đẹp như yêu quái, nha hoàn cũng dùng người xinh đẹp như vậy! Nha hoàn kia cầm xiêm y đi đến trước một căn phòng, gõ cửa nhẹ nhàng nói: "Đại tiểu thư, xiêm y đã chuẩn bị xong, nước cũng đã đủ ấm, có thể đi tắm được rồi ạ."
Một giọng nói thanh thanh như nước truyền ra: "Vất vả cho em rồi, Ký Phong." Thanh Hạm nhận ra ngay đó là giọng nói của Lăng Nhược Tâm, nhưng hôm nay nghe còn trầm thấp hơn hôm qua, lại mang theo một cảm giác quyến rũ khó tả, nàng bỗng thấy trong tim như thịch một cái khó hiểu, ngay cả nàng cực kỳ chán ghét Lăng Nhược Tâm, cũng không thể không thừa nhận, giọng nói của nàng ta rất dễ nghe.
Nữ tử tên Ký Phong kia đáp: "Là việc em phải làm mà." Sau đó liền quay về phòng.
Một lát sau, Lăng Nhược Tâm đi từ trong phòng ra, đến gian phòng mà Ký Phong đặt y phục ban nãy. Hôm nay nàng ta chỉ mặc một chiếc áo trung y màu trắng, tóc buông xõa không chải chuốt gì, bộ dạng này nhìn giống như tiên tử giáng trần, chỉ là, trên mặt nàng xuất hiện chút vẻ âu sầu, khiến người ta vừa nhìn đã thương xót. Tuy đây là lần thứ hai Thanh Hạm nhìn thấy nàng ta, nhưng vẫn bị sắc đẹp của nàng ta hấp dẫn, dù nàng có chán ghét nàng ta đến mấy, cũng không thể không thừa nhận, nàng ta đúng là xinh đẹp xuất trần!
Vừa nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, suýt nữa thì Thanh Hạm quên mất mục đích đêm nay nàng tới đây. Nàng hung hăng tự bấu mình một cái, thầm mắng mình ý chí không đủ kiên định, nữ nhân kia đẹp thì có đẹp, nhưng bụng dạ xấu xa, nàng đã nếm trải rồi còn gì. Một lát sau, trong căn phòng kia truyền ra tiếng nước, chắc là Lăng Nhược Tâm đang tắm.
Thanh Hạm vừa nghe thấy âm thanh này, lòng vui như nở hoa, cơ hội đã đến rồi! Lăng Nhược Tâm, giờ đến lượt ta làm nhục cô‼!
Từ sau khi bảo vật tổ truyền bị mất ba ngày trước, trong lòng Lăng Nhược Tâm vô cùng phiền muộn, hắn vẫn cảm thấy rất kỳ quái, kẻ trộm nào to gan như vậy, chẳng những dám trộm quan ấn của tri phủ, còn dám phóng hỏa đốt cả phủ tri phủ nữa. Tri phủ Hứa Chí Kiệt làm quan thanh liêm, nhưng cũng rất thấu hiểu đạo làm quan, khéo đưa khéo đẩy, làm không ít chuyện lớn trong Tầm Ẩn thành, nhưng cũng không đắc tội người nào, hơn nữa, Tầm Ẩn thành này dưới sự thống trị của hắn rất gọn gàng ngăn nắp, vùng phụ cận cũng không hề có giặc cỏ hay thổ phỉ gì cả.
Lăng Nhược Tâm vừa tắm vừa nghĩ ngợi, nhưng trăm mối tơ vò cũng không tìm ra lời giải. Chợt nghe cửa sổ vang lên một tiếng, quay đầu nhìn liền thấy ngay một nam tử đang đứng đó mỉm cười, hắn hơi kinh hãi, tập trung nhìn kỹ, hóa ra lại chính là người bị hắn đánh phủ đầu ngày hôm qua, Đoàn Thanh Hạm. Mắt hắn khẽ động, con ngươi trầm xuống, hơi giấu mình xuống nước thêm một chút. Lúc tắm, hắn đã gỡ miếng da che yết hầu xuống, tuy nói nàng không phải người ngoài, nhưng hắn cũng không muốn nhanh như vậy đã bị nàng phát hiện ra thân phận của mình.
Miếng da che yết hầu là do mẹ hắn, Lăng Ngọc Song, tìm Quỷ Thất Tử, thiên hạ đệ nhất khéo tay chế ra để che giấu thân phận nam nhi của Lăng Nhược Tâm. Mang cái đó vào, tuy nhìn cổ có hơi thô thô, nhưng lại có thể che đi yết hầu của hắn. Trừ khi tắm, còn lúc nào hắn cũng mang trên cổ.
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: "Ban đêm ngươi lại dám xông vào khuê phòng của cô nương nhà người ta, còn dám nhìn lén ta tắm rửa, coi chừng bị người khác phát hiện, ngươi ૮ɦếƭ không có chỗ chôn đâu!" Giọng điệu của hắn vẫn lạnh nhạt như trước, không có sự phẫn nộ, không có sự kinh sợ.
Thoáng thấy nàng ta hơi thấp người xuống nước, nàng nghĩ nàng ta thẹn thùng, nên ý muốn trêu đùa lại càng nhiều hơn, nhớ đến hành động đưa tay sờ lên *** nàng của hắn ngày hôm qua, sự tinh quái, muốn đùa dai tràn ngập trong mắt nàng, nhưng đáy lòng thì vô cùng chán ghét.
Đôi mắt trong veo như nước hồ khẽ liếc nhìn Thanh Hạm một cái, thấy mặt nàng đầy vẻ bỡn cợt, hắn lại thấy buồn cười. Đây là người mà mẹ nói là tri thư đạt lễ sao? Một nữ tử như vậy mà tri thư đạt lễ, thì e rằng ngay cả những ả đàn bà chanh chua ngoài đầu đường kia cũng thành tiểu thư khuê các mất rồi.
Lăng Nhược Tâm mỉm cười, dịu dàng mà lại thẹn thùng, hắn nhẹ nhàng nói: "Nếu giờ ta hoảng sợ, chỉ e là cô nương sẽ càng đắc ý hơn, ta chỉ thấy kỳ quái, giữa đêm khuya cô nương xâm nhập vào phòng tắm của ta là có ý gì? Chẳng lẽ đêm nay vẫn muốn ngủ cùng heo hay sao?" Dứt lời, hắn lại ngẩng đầu liếc nhìn Thanh Hạm một cái, trong mắt tràn đầy ý cười ấm áp, nhưng sao Thanh Hạm nhìn nụ cười đấy, lại vẫn thấy một tia quỷ dị.
Thanh Hạm nghe nàng ta nói là biết hôm qua lúc chạm đến *** nàng, nàng ta đã nhìn thấu thân phận nữ nhi của nàng rồi, thảo nào lúc nhìn thấy nàng, nàng ta không căng thẳng chút nào cả. Lại nghe thấy câu nói tiếp theo của nàng ta, lửa giận lại bùng lên. Cả một đêm nàng ngửi mùi hôi thối, lại bị người ta đánh đập đến thương tích đầy mình, đến khi đi tắm còn bị người khác nhìn trộm, tất cả, tất cả đều là do hắn ban tặng. Nhìn thấy Lăng Nhược Tâm đang tươi cười, Thanh Hạm lại sửng sốt, nữ tử này, chắc chắn là yêu quái, thoạt nhìn thì thanh lệ thoát tục, nhưng lại có sức hấp dẫn ૮ɦếƭ người.
Thanh Hạm đã từng được nếm mùi đau khổ vì nàng ta, biết nàng ta cười càng dịu dàng, thì sát khí lại càng nặng. Nàng đã ngu dại một lần rồi, làm sao còn ngu dại tiếp lần thứ hai. Thanh Hạm cũng cười vô cùng sáng lạn nói: "Ta chỉ đang nghĩ, nếu để người ta nhìn thấy ta ở trong phòng tắm của Lăng đại tiểu thư, không biết ngày mai trong Tầm Ẩn thành này sẽ truyền ra tin tức gì. Cũng không biết là ta sẽ phải ngủ ở chuồng heo, hay là Đại tiểu thư đây bị tống vào ***g heo?"
Lăng Nhược Tâm thấy nàng cười tươi tắn, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, đáng yêu mà rất xinh đẹp, nhưng nội dung được phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh kia, thì đúng là không đáng yêu chút nào. Tống vào ***g heo? Chỉ có dâm phụ mới bị tống vào ***g heo chứ! Hơn nữa, với thân phận hắn hiện giờ, dù có thật sự là nữ nhân, thì cùng lắm cũng chỉ là bị buộc phải gả cho nam nhân kia mà thôi.
Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: "Thật ra cũng không sao cả, cùng lắm thì cô lấy ta là được rồi." Dù hắn không hề tình nguyện, nhưng kết quả này cũng là điều mà mẹ và Đoàn thúc thúc mong muốn. Vốn dĩ hắn cũng không định cưới vợ, bởi vì hắn biết thân phận hắn không cho phép.
Có điều, chuyện như thế mà Đoàn thúc thúc cũng nghĩ ra được, cho đứa con gái duy nhất của mình giả trai từ nhỏ, gửi lên Thương Tố môn học võ, tất cả chỉ là để về sau có thể "cưới" hắn, cho hắn cuộc sống của một người nam nhân bình thường. Nhưng mà Đoàn thúc thúc đã quên một điều, tuy hắn giả gái từ nhỏ, nhưng không có nghĩa hắn là nữ nhân, còn Đoàn Thanh Hạm kia là nam nhân! Loại quan hệ vợ chồng đảo lộn thế này, hắn phải chấp nhận như thế nào đây?
Thanh Hạm hơi sửng sốt, nàng không nghe nhầm đấy chứ? Nàng cưới nàng ta? Nàng ta cũng biết nàng là một nữ nhân, làm sao có thể cưới nàng ta? Hai nữ nhân mà cũng thành thân được à? Rốt cuộc Thanh Hạm không kìm được mà cười to, vừa cười vừa nói: "Cô đúng là buồn cười thật, cô cũng biết ta là nữ tử, làm sao cưới cô được."
Lăng Nhược Tâm vẫn thản nhiên nói: "Cô cũng tự nói, cô là nữ tử, hai nữ tử ở chung một phòng tắm thì có chuyện gì xảy ra được, cho nên là, ngày mai cũng sẽ chẳng có tin tức gì phát sinh trong Tầm Ẩn thành hết." Dứt lời, con ngươi trong trẻo chứa đựng ý cười, thản nhiên nhìn nàng. Hơi nóng trong phòng tắm khiến khuôn mặt của hắn có chút mơ hồ, không thật.
Thanh Hạm sửng sốt, chẳng trách nàng ta trấn định như vậy, thì ra nàng ta đã sớm đoán ra thân phận nữ tử của nàng, căn bản là không cần phải sợ nàng. Đôi mắt to nghịch ngợm của Thanh Hạm chớp chớp, lại tới gần thùng tắm thêm một chút, trong mắt hiện lên một chút đắc ý, nhẹ nhàng ghé sát vào tai Lăng Nhược Tâm nói: "Mặc dù ta là nữ tử, nhưng cô biết, cũng không có nghĩa là mọi người đều biết, cô nói xem, nếu giờ ta ở đây, kêu to lên vài câu, sau đó điểm huyệt cô, rồi nhanh chóng rời đi, cô nghĩ người khác sẽ nghĩ thế nào nhỉ?" Vừa nói xong, nàng liền đưa tay điểm ngay huyệt đạo trước *** nàng ta.
Lăng Nhược Tâm vốn là người rất cẩn thận, biết tính cách của Thanh Hạm nên cũng đã có sự chuẩn bị trước, định lúc nàng điểm huyệt hắn thì sẽ ra tay điểm lại huyệt khúc trì của nàng. Với thân thủ của Thanh Hạm, dù Lăng Nhược Tâm có phòng bị cũng sẽ bị nàng điểm trúng, có điều, bây giờ Lăng Nhược Tâm đang ngâm mình trong nước, dựa vào lực cản của nước nên chiêu nàng xuất ra cũng bị chậm đi, người Lăng Nhược Tâm trượt sang bên cạnh, khiến Thanh Hạm hụt tay. Nàng thấy nàng ta tấn công đến, liền hơi né sang, thi triển công phu sở trường, túm lấy vai nàng ta. Lăng Nhược Tâm không ngờ võ công của nàng cao cường như thế, hơn nữa hắn lại đang ngồi, nên không thi triển được gì, nếu không đứng lên, thì không có cách nào hóa giải chiêu này, nhưng hắn lại quên mất, trên người hắn, chưa mặc gì cả.
Hắn đứng vụt dậy, tay trái khẽ gạt, tránh sự tấn công của Thanh Hạm, tay phải đánh vào phía *** của nàng.
Nàng thấy nàng ta phản ứng cực nhanh, thừa dịp chiêu thức chưa kịp xuất ra, cước bộ đã khẽ chuyển, tay dồn một quyền đánh thẳng vào *** nàng ta. Nàng đánh cũng rất chuẩn, để một lúc mới phát hiện, *** nàng ta rất khác so với nàng, chẳng hiểu thế nào, mà lại gầy gầy, cứng cứng, cơ bắp giống như các sư huynh của nàng vậy. Nàng nhìn xuống một chút nữa…… một quyền kia, dù thế nào nàng cũng không thể đánh nổi, kêu "A" lên một tiếng rồi vội rụt tay lại!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc