Nương Tử Đừng Nghịch Nữa - Chương 77

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Rõ Ràng Đã Trúng Mỹ Nam Kế
Thật ra hôm nay Tần Thế Viễn tới tìm hắn, nói với hắn những lời đó, không phải là hắn hoàn toàn không thể chấp nhận….
Ngoài việc thật sự không có hứng thú gì đối với vương vị, cơ bản từ con người Tần Thế Viễn này mà nói thì thật ra cũng đã thay đổi một số ấn tượng không tốt của Lãnh Dịch Hạo về hắn trước đó.
Rất nhiều thương nhân đều thấy tiền là sáng mắt, lại chỉ có thể nhìn thấy món lợi trước mắt. Tần Thế Viễn có cái nhìn lâu dài, hy vọng thay đổi địa vị của thương nhân từ gốc rễ, ước nguyện ban đầu này cũng không có gì sai trái. Thậm chí có thể nói, chí hướng của hắn rất rộng lớn, làm cho Lãnh Dịch Hạo không thể không nhìn một người xuất thân thương nhân như Tần Thế Viễn với một ánh mắt khác xưa.
Nhưng mà nha đầu kia trái Tần Thế Viễn, phải cũng Tần Thế Viễn, làm cho một chút hảo cảm mới nảy sinh với Tần Thế Viễn của hắn lại biến mất gần như sạch sẽ. Hơn nữa càng nghe càng muốn bốc hỏa.
Vì thế, hắn không thể nhịn được nữa cả giận nói:
“Nàng nói đủ chưa vậy !”
Úc Phi Tuyết bị hắn quát cho hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lãnh lùng của Lãnh Dịch Hạo, đột nhiên giống như phát hiện ra một đại lục mới hét lên thật to:
“Ahhh….ta biết rồi, ngươi đang ghen tị!”
Cơ thể Lãnh Dịch Hạo chợt cứng đờ, hắn ghen tị ? Bởi vì nàng và Tần Thế Viễn ở cùng một chỗ ? Có thể như vậy sao ?
Nào ngờ lời nói kế tiếp đủ làm Lãnh Dịch Hạo tức giận ૮ɦếƭ thêm một lần nữa:
“Ngươi nhất định nghĩ mình ở nhà nhàm chán cả một ngày, mà ta đi ra ngoài lại có thu hoạch lớn như vậy, cho nên ghen tị, đúng không ? Chi bằng như vậy, ngày mai ta đi với ngươi! Nhất định để ngươi được chơi vui vẻ !”
Nữ nhân ngu ngốc này! Lãnh Dịch Hạo phát hiện đôi khi nữ nhân ngu ngốc này thật sự làm cho người ta rất muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng!
Bàn tay to nắm chặt thành quyền, nhắm mắt lại, hít vào – thở ra – lại hít vào – bình tĩnh.
Chậm rãi mở mắt ra, khóe môi Lãnh Dịch Hạo cong lên một nụ cười nhẹ. Ánh mắt của hắn mặc dù mất đi thần thái lúc trước, nhưng con ngươi u tối càng thêm thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú cũng hiện lên sự dịu dàng hiếm có ngày thường.
Ánh mắt Úc Phi Tuyết đột nhiên hoảng hốt. Thật ra bộ dạng của tên biến thái này cũng rất đẹp mắt.
Lãnh Dịch Hạo vươn tay, ngoắc ngoắc Úc Phi Tuyết.
Ý gì đây ?
“Lại đây.” – giọng nói bình thản, dường như không có gì nguy hiểm. Úc Phi Tuyết do dự tiến đến.
Ngón tay tiếp tục ngoắc ngoắc, lại gần một chút nữa.
Tên biến thái này hiếm khi có được lúc dịu dàng như vậy, không lẽ nghe nói ngày mai nàng sẽ dẫn hắn đi chơi cho nên hắn không tức giận nữa ?
Úc Phi Tuyế rõ ràng đã trúng mỹ nam kế, nghe lời tiến gần một chút.
Hơi thỏ ấm áp càng ngày càng gần, Lãnh Dịch Hạo đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm Úc Phi Tuyết, sau đó, khi Úc Phi Tuyết còn chưa kịp phản ứng, mạnh mẽ cúi đầu hôn đôi môi nàng.
Úc Phi Tuyết rối loạn nhịp tim, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Lãnh Dịch Hạo.
Lại bị lừa rồi !
Tên biến thái này làm sao có thể dịu dàng được ! Hắn chỉ có thể tà ác thôi. Từ cái việc bây giờ hắn đang làm là có thể nhìn ra được rồi….
Bàn tay Lãnh Dịch Hạo một cái giữ chặt đầu nàng, cái khác nắm chặt thắt lưng nàng, không cho nàng có cơ hội lùi bước.
Nụ hôn của Lãnh Dịch Hạo, thâm sâu mà bá đạo. Không có chút thương tiếc mà hung hăng xâm nhập, lưỡi của hắn linh hoạt khuấy động trong miệng nàng, không cho nàng có cơ hội hô hấp, khiến cho Úc Phi Tuyết nhiều lần gần như nghẹt thở.
“Thuận vương phi, thứ người thích……” – tay Tần Thế Viễn đang cầm hộp gỗ vui vẻ đẩy cửa vào, thấy được một cảnh nóng như lửa như vậy, không khỏi xấu hổ yên lặng rời đi.
Trong phòng. Cơ thể Úc Phi Tuyết dán chặt trên người Lãnh Dịch Hạo, đầu óc Úc Phi Tuyết đã thiếu không khí trầm trọng, nửa tỉnh nửa say. Tiếng Tần Thế Viễn truyền đến tai nàng, làm cho nàng thanh tỉnh chốc lát, nhưng Lãnh Dịch Hạo lại tăng cường tấn công, nàng lại tiếp tục không biết năm nay là năm nào.
Lãnh Dịch Hạo lại tỉnh táo, Tần Thế nhìn thấy rồi cũng tốt ! Hơn nữa lần đầu tiên hắn phát hiện, cơ thể xinh đẹp của Úc Phi Tuyết ở trong lòng hắn phù hợp như thế nào.
Ý nghĩ này làm cho nụ hôn của hắn cuối cùng cũng từ từ dịu dàng đi.
Còn nha đầu đáng yêu lúc này, cơ thể nhỏ bé dịu dàng ngã vào trong lòng hắn, mặc hắn làm càn. Thân thể của nàng không ngừng run rẩy theo từng cái ᴆụng chạm của hắn. Phản ứng ngây ngô đáng yêu đó, dễ dàng kích động những chuỗi dịu dàng trong lòng Lãnh Dịch Hạo.
Cuối cùng, Lãnh Dịch Hạo thoải mái nói:
“Sáng mai lên núi.”
Nhưng Úc Phi Tuyết lại không nhúc nhích. Lúc này, không phải nàng sẽ nhảy dựng lên đánh người sao ?
“Nha đầu! Nha đầu!” – Lãnh Dịch Hạo lắc lắc nữ nhân trong lòng.
Vẫn không nhúc nhích.
Không phải chứ ? Thật sự bị hắn hôn đến mức hôn mê sao ?
Vậy……chỉ có thể miễn cưỡng, làm lại một lần nữa để hô hấp nhân tạo là được rồi.
Úc Phi Tuyết rất tức giận rất tức giận.
“Không đi! Ai thích thì đi! Dù sao ta cũng không đi!” – Lãnh Dịch Hạo ૮ɦếƭ tiệt, đồ biến thái!
Lãnh Dịch Hạo không nói câu nào, tự mình đi trước. Hơn nữa từ chối dùng bất kỳ đồ gì của Tần Thế Viễn.
“Tần Thế Viễn, ta nói rồi, thứ mà ngươi muốn ta vĩnh viễn không có khả năng cho ngươi, cho nên, ngươi không cần ký thác hy vọng gì với ta.” – Lãnh Dịch Hạo rời đi không quay đầu lại.
Tần Thế Viễn biết, không cần biết hắn nói cái gì, Lãnh Dịch Hạo cũng sẽ không nghe.
Hắn sẽ không thật sự đi một mình đấy chứ! Úc Phi Tuyết nhìn chằm chằm bóng dáng Lãnh Dịch Hạo.
“Vương phi, người thật sự không đi sao ?” – Tần Thế Viễn hỏi.
“Không đi không đi! Tên mù ૮ɦếƭ tiệt! Cho ngươi ngã ૮ɦếƭ luôn ! cho ngươi đông cứng ૮ɦếƭ luôn ! Không có ta, ta xem ngươi tìm Linh Diên Hủy như thế nào!” – Úc Phi Tuyết mạnh miệng.
“Đúng là có thể bị ngã ૮ɦếƭ.” – Tần Thế Viễn nói tiếp.
“Cái gì…… Có ý gì.” – Úc Phi Tuyết muốn mạnh miệng, nhưng lại thiếu tự tin.
Tần Thế Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng phe phẩy đàn hương phiến từ từ nói:
“Dưới Thiên Linh Sơn tuy rằng bốn mùa là mùa xuân, nhưng trên đỉnh núi lạnh lẽo vô cùng, không có đủ mấy vật chống lạnh, người bình thường cơ bản không lên được đỉnh núi, cho dù Vương gia võ công cao cường, có thể dùng nội lực chống chọi với cái lạnh, nhưng sơn đạo gập ghềnh, trên đường đi hái Linh Diên Hủy, sẽ đi qua một con đường núi hẹp, lại có tên là Thiên Khiếm Nhai, nơi đó địa hình hiểm yếu, nhìn ra Hàn Đàm. Hàn Đàm nước sâu ngàn thước, bên trên có hàn băng bao phủ, tiếp nối với mặt đất, khó có thể phân biệt. Vương gia đi như thế này, chỉ sợ……”
“Ta mệt rồi, muốn ngủ!” – Úc Phi Tuyết đột nhiên đứng dậy, quay người trở về phòng.
Tần Thế Viễn khẽ cười lắc đầu, Vương phi này không hề có một chút bộ dáng Vương phi, nhưng thật ra thực sự đáng yêu.
“Truyền lệnh xuống, Vương phi muốn nghỉ ngơi, cho dù là kẻ nào cũng không được đến quấy rầy.”
Tiếng Tần Thế Viễn từ rất xa truyền đến tai Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết không khỏi lại cảm thán, nam nhân này, rất vừa ý nàng! Rất ý tứ !
Mặc dù lần nào cũng nhìn thấu tâm tư nàng, nhưng từ trước đến giờ không hề làm cho nàng cảm thấy không thoải mái. Đáng giá kết giao!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc