Nuông Chiều Vợ Nhỏ - Chương 24

Tác giả: KiuuBabies

" Đồ Biến th', cách xa tôi ra "
" Tôi lại thích tư thế như này hơn " Phong Diệc Hàn đẩy lưng Băng Ly áp vào tường, tay mò mẫn xuống bắp chân trắng mịn mà xoa P0'p
" Anh.." Động tác của Phong Diệc Hàn làm cho Băng Ly cứng người lại, cô cảm thấy toàn thân mình run rẩy hẳn lên
Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại trong túi của Băng Ly vang lên. Cô nhân cơ hội đó chốn thoát khỏi tư thế ám muội, tuy nhiên Phong Diệc Hàn giữ chặt cô nhất quyết ko tha
" Anh buông ra. Tôi nghe điện thoại "
" Em nghe đi, tôi ko hề cấm "
" Anh là đỉa hả ? Sao lại bám dai đến vậy "
" Như này là bám dai, vậy đến khi chúng ta hoà nhập sẽ là cái gì ?" Phong Diệc Hàn chêu đùa
" Ai thèm hoà nhập với anh ?"
Tiếng chuống điện thoại lại lần nữa vang lên. Lần này cô mặc kệ hắn, trực tiếp nghe điện thoại
" Băng Ly, cậu đang làm gì ? Sao ko chịu nghe máy của người ta" Mạc Nhu Nhi vô cùng lo lắng, nàng đã gọi cho Băng Ly mãi đến giờ cô mới chịu bắt máy
" Mình đang ở... áaa" Băng Ly định nói tiếp là cạnh tên em chồng Biến th' của cậu thì chợt cảm thấy toàn thân lành lạnh. Cúi xuống liền thấy trang phục trên người cô vô cùng xộc xệch ko đứng đắn. Phong Diệc Hàn đã cởi khoá váy cô từ bao giờ. Phía dưới bị hắn kéo cao đến thắt lưng để lộ ra chiếc quần ren đen quyến rũ. Phía trên bị hắn tụt xuống quá áo lót.
" Em dám nói tôi liền muốn em ngay bây giờ" Phong Diệc Hàn đưa lưỡi *** láp xung quanh chiếc áo lót đen quyến rũ. Có thể nghe ra trong giọng nói có mấy phần khàn khàn. ૮ɦếƭ tiệt! Cô chẳng cần uốn người quyến rũ đã làm cho vật đàn ông của hắn bành chướng phản ứng mạnh mẽ, *** cứ thế từ từ nổi lên mãnh liệt.
Tiếng nói từ điện thoại lại vang lên
" Sao vậy ? Vừa nãy mình có nghe thấy giọng đàn ông "
Băng Ly mặc dù rất muốn nói thật cho Nhu Nhi biết nhưng vẫn ko dám. Cô phải bảo vệ trong sáng của mình
" Ko có gì , mình mới bị chó cắn thôi"
Phong Diệc Hàn nghe thấy vậy, cắn mạnh vào núm hoa anh đào hồng tươi trên đỉnh núi cao chót vót kia
Băng Ly khẽ rên một tiếng. Nhỏ giọng trách cứ
" Anh ko thể khác loài chó một chút sao ?"
" Chính em đã nói tôi cùng chủng tộc với loài chó, người cùng chủng tộc sao có thể khác nhau đây ? Chắc tôi phải phát huy hết năng lực của mình rồi
" Nhà cậu nuôi chó từ bao giờ vậy ?"
" Cũng mới"
" Ừm. Băng Ly, mình ko ngủ được. Cậu sang nhà mình đi" Mạc Nhu Nhi dùng giọng điệu vô cùng tội nghiệp nói
Băng Ly cúi xuống trừng mắt nhìn người đàn ông ko ngừng cắn *** cơ thể cô kia. Mặc dù rất khó chịu nhưng vẫn phải cố gắng dịu giọng
" Hiện tại mình đang đau bụng, ko thể sang được "
" Có nguy hiểm lắm ko ?" Mạc Nhu Nhi giọng nói chứa đầy lo lắng
" Chỉ ngộ độc thức ăn thôi"
" Vậy cậu ngủ tiếp đi. Giữ gìn sức khoẻ cho tốt. Bái bai"
Sau khi Mạc Nhu Nhi cúp máy, Băng Ly mới khó chịu dẫy dụa đạp liên tục vào người Phong Diệc Hàn
" Tôi đã ko nói cho Nhu Nhi biết rồi. Anh có thể ngừng động tác"
Tuy nhiên, Phong Diêcn Hàn lại coi lời cô như gió thoảng ngang tai,vẫn tiếp tục càn quét.
" Tên khốn này, anh nói ko chịu giữ lời"
Phong Diệc Hàn lúc này mới ngừng động tác ngửng mặt lên
" Tôi nói gì ?"
" Anh ko đáng mặt quân tử " Băng Ly tức giận đến đỏ cả mặt.
" Tôi chỉ nói là sẽ ko muốn em ngay, chứ chưa từng nói lúc sau có thể ko muốn em "
"Anh.." Băng Ly cứng miệng ko nói được gì
Nhân lúc Băng Ly đang cứng miệng há hốc miệng. Phong Diệc Hàn nhanh chóng phủ môi dán chặt vào môi cô, cho lưỡi thăm dò vào sâu bên trong.
" Ngoan, làm người phụ nữ của tôi "
" Tôi.không.muốn" Băng Ly nhấn mạnh từng từ
" Quyền quyết định ko nằm ở chỗ em " Phong Diệc Hàn nâng cằm cô lên, tiếp tục dây dưa môi lưỡi với cô.
Những làn mây nhanh chóng kéo đến che lấp sự chiếu sáng của mặt trăng. Bầu trời âm u đen tối như ngầm báo hiệu cho con người biết những chuyện ko may sắp xảy ra
" Chuẩn bị tới đâu rồi ?"
" Xong rồi thưa ngài"
" Nhớ. Lần này tôi ko muốn bất kì sai sót nào xảy ra"
Lãnh Tuyệt lẳng lặng đứng ngắm cảnh khuya. Hắn là người thích quang cảnh về đêm bởi như vậy cho hắn cảm giác yên ả trầm lặng.
Nàng giờ này hẳn là đã ngủ rồi đi. Liệu có còn chút ấn tượng nào về hắn hay vui bên Phong Diệc Thần đến quên hết trời đất rồi .
-------
Băng Ly vẫn đang chật vật bởi tư thế của hai người. Tên khốn này chẳng lẽ đêm nay định ăn sạch cô sao ? Nghĩ đến khiến cô rùng mình.
" Anh, ko phải thật sự định làm gì tôi chứ ?" Băng Ly nhìn người đàn ông đang *** láp thân thể mình, dù hắn vẫn ko có biểu hiện nào quá đáng hơn nhưng nhỡ tự nhiên hắn nổi hứng thì sao ? Đàn ông vốn là động vật suy nghĩ bằng nửa *** .
" Nhìn tôi giống đang đùa sao ?"
Băng Ly thấy thế đương nhiên ko khỏi lo sợ. Cô là muốn trao thân cho người đàn ông mình yêu, người sẽ là bố đứa con tương lai của mình. Nếu hôm nay lại bị tên Biến th' này huỷ hoại trong sáng ở đây, vậy làm sao cô còn mặt mũi quay trở lại gia đây ?
" Tôi đau lưng "
" Tôi xoa P0'p cho em " Phong Diệc Hàn ngang hiên mò tay ra phía sau lưng cô mà uốn nắn *** mềm mại khiến cả người cô như có hàng dài kiến bò qua
Phong Diệc Hàn đương nhiên biết cô nói dối, vậy nhân cơ hội này hắn chiếm tiện nghi thêm một chút. Hắn khé sát vào tai cô tà mị nói
" Còn đau ko ?"
" Hết.. hết rồi" Băng Ly vội vàng đẩy đầu Phong Diệc Hàn ra, né tránh hơi thở tà mị của hắn
Quả thực Phong Diệc Hàn rất mong có thể nhét cô vào trong ăn sạch sẽ tuy nhiên nếu làm như vậy tình bạn bấy lâu nay của hắn với Băng Tư sẽ tan thành mây khói nên hắn đơn giản chỉ muốn chêu đùa cô một chút. Ai ngờ chỉ vì chêu đùa một thiếu nữ mà khiến hắn nổi lửa toàn thân, chắc sẽ lại phải vào tắm nước lạnh
" Muốn tôi ko ăn em sao " Phong Diệc Hàn ngừng động tác, bế Băng Ly tới giường rồi đặt cô ngồi lên đù* mình. Đôi tay vuốt ve gò má trắng mịn của cô
Băng Ly gật đầu lia lịa
Phong Diệc Hàn mỉm cười tà mị, đôi môi dán sát vào tai cô
" Cũng ko khó lắm. Chỉ cần..."
" Chỉ cần gì ?" Phong Diệc Hàn càng kéo dài chữ cuối lại càng khiến Băng Ly thêm nôn nóng.
" Ngoan ngoãn chịu làm người phụ nữ bên cạnh tôi "
" Nằm mơ" Băng Ly theo bản năng thốt ra sau đó vội lấy tay che miệng. Cô là đang ở tình thế bị động, sao có thể chưa kịp suy nghĩ đã nói năng lung tung vậy chứ !
" Vậy chúng ta tiếp tục" Phong Diệc Hàn xoay người Băng Ly lại. Hiện giờ cô đang ở tư thế ko mấy thục nữ. Hai chân mở rộng chạm vào lưng hắn. Phong Diệc Hàn ôm chặt lấy cô chôn đầu hắn vào giữa hai nhũ đồi trắng tuyết tham lam hít lấy. Đôi tay thò xuống tiểu huyệt mơn chớn viên chân châu
Băng Ly run rẩy nức nở nói to :"Tôi đồng ý "
Phong Diệc Hàn ngưng hẳn động tác lại. Ngửng mặt lên xoa nhẹ má cô cưng chiều
" Sớm biết điều có phải tốt hơn ko ? "
Phong Diệc Hàn giữ nguyên tư thế bế cô lên
"Aaa, anh nhấc tôi đi đâu ?"
" Đi tắm "
" Tôi.. tôi có thể tự làm "
" Tôi lại thích cảm giác có người khác tắm chung " Phong Diệc Hàn đùa cợt Băng Ly.
" Tôi muốn tắm một mình, được ko ?" Phong Diệc Hàn ngơ người. Cô là đang làm nũng sao ? Đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dáng này của cô, rất đáng yêu, rất được người khác yêu thích. Băng Ly thề lần này là do bất đắc dĩ lắm cô mới phải làm như vậy, đợi sau khi thoát khỏi đây được, nhât định cô sẽ kêu gọi đàn em khi dễ hắn một trận .
Nhưng Băng Ly đâu biết được rằng, ngày đó sẽ ko bao giờ sảy ra , đàn em của cô nếu động vài Phong Diệc Hàn sẽ phải gắn chịu hậu quả ko hề nhẹ .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay