Nuông Chiều Vợ Nhỏ - Chương 23

Tác giả: KiuuBabies

Mạc Nhu Nhi tắm rửa sạch sẽ rồi chui vào trong chăn. Thời tiết như thế này quá khắc nghiệt, hôm nào hôm đấy đều lạnh giá tưởng chừng như có thể mang nàng đi đóng băng.
Đang chùm chăn thì bỗng dưng có tiếng gõ cửa
“ Nhu Nhi..? Con ngủ chưa?”
“ A, mẹ vào đi “
Hồng Nhan đi đến bên giường ngồi cạnh nàng. Cầm lấy tay nàng đặt vào hai tay bà
“ Con định lấy Phong tổng? “
“ Dạ “
“ Con nghĩ kĩ chưa?”
Mạc Nhu Nhi ngơ ngẩn nhìn bà. Chính nàng còn ko biết mình có nên kết hôn với hắn ko. Nhưng mỗi khi nghĩ hắn sẽ lấy người khác thì trong lòng nàng cảm giác hụt hẫng hẳn đi
Hồng Nhan nhìn vẻ mặt ngơ ngác của con gái mình ko khỏi xoa đầu nàng
“ Hôn nhân là chuyện cả đời. Phải suy nghĩ thật kĩ, biết ko?”
Mạc Nhu Nhi gật gật đầu
“ Con quyết định nghĩ chưa? Thật sự là muốn gả?”
Hồng Nhan thấy Phong Diệc Thần cũng ko phải là ko tốt. Bà là rất vừa ý hắn. Nhưng bà muốn đứa con gái được bà nâng niu chiều chuộng từ nhỏ này lớn lên cũng phải thật hạnh phúc nên mới cần xác định lại tình cảm của con gái với Phong tổng. Bà ko muốn con gái bà sau này sẽ phải chịu tổn thương hay bất cứ thứ gì nguy hại khác vì hôn nhân ko có tình yêu
Mạc Nhu Nhi suy ngẫm một lúc rồi gật đầu
“ Dạ “
“ Được rồi, Nhu Nhi ngoan. Ngủ đi. Mẹ về phòng “
“ Mẹ ngủ ngon” Mạc Nhu Nhi hôn chụt phát vào má bà rồi tiếp tục chùm chăn lên người.
-------
Ko khí ám muội hoà với điệu nhạc xập xình làm cho Wis trở nên phóng đãng tà mị. Tại một căn phòng bao, một đám công tử đang tụ tập ăn chơi.
Phong Diệc Hàn hai tay ôm hai mỹ nữ nóng bỏng, ăn mặc vô cùng thiếu vải. Bàn tay hắn ko ngừng lắc lư chất lỏng trong chiếc ly thuỷ tinh với ánh mắt đăm chiêu, thỉnh thoảng khoé miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn mĩ
“ Hàn, anh ko tập chung “ Một cô gái tỏ vẻ hờn dỗi nói, nhưng thực chất đôi tay cô ta lại men theo đường khúc áo sơ mi thăm dò vào bên trong, khuôn mặt cọ sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ vững chắc.
“ Ngoan, thưởng em “ Phong Diệc Hàn hôn lên đôi môi khiêu gợi của cô ta
“ Hàn, người ta cũng muốn “ Cô gái bên cạnh cũng ko khỏi ghen tị lên tiếng
Phong Diệc Hàn còn chưa hôn cô ta thì bỗng có tiếng đạp cửa mạnh mang theo đó là một thân hình nhỏ xinh của thiếu nữ
Cô coi những gì diễn ra xung quanh như ko khí đi thẳng tới chỗ của một người đàn ông anh tuấn trầm lặng đang thưởng thức điếu cigar Cuba mới cho ra mắt gần đây mà còn chưa tung ra trên thị thường
“ Sao em tự dưng xông vào đây?”
Băng Ly chẳng nói chẳng rằng ôm chầm lấy anh thật chặt như một con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi rất lâu giờ mới được gặp lại
“ Sao về nước mà ko chịu gọi cho em “ Băng Ly nhìn anh đầy trách cứ
“ Anh cũng chỉ mới về được mấy tiếng “ Băng Tư xoa đầu cô em gái nhỏ đang rúc trong lòng mình. Băng Ly vốn là một cô mạnh mẽ nhưng mỗi khi ở trước mặt người anh trai này thì lại như thay đổi thành một nhân cách khác
Anh trai luôn cưng chiều thao túng cho cô. Chỉ cần có anh hai ở bên là cô ko hề sợ gì hết. Tuy nhiên mấy năm gần đây anh đi du học khiến cô vô cùng buồn lòng, hiện giờ anh đã trở về đương nhiên cô phải vui rồi
Một màn ân âи áι ái này lại làm cho Phong Diệc Hàn vô cùng chướng mắt. Cô lại có thể ở trong lòng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, cũng ko nhận rõ được mình là của ai!
Phong Diệc Hàn kiềm chế cơn giận hai tay vẫn ôm hai mỹ nữ tà mị lên tiếng
“ Tư, bạn gái sao?”
“ Là em gái tôi “
Băng Ly bấy giờ mới ngửng mặt lên nhìn xung quanh. Khi mắt cô cùng mắt hắn giao nhau, Băng Ly nhíu mày lại
“ Sao anh lại có thể quen biết với dạng người như anh ta?” Băng Ly chỉ tay vào Phong Diệc Hàn
Phong Diệc Hàn sau khi nghe cô chính là em gái của Băng Tư thì tâm trạng có vui lên đôi chút tuy nhiên hắn lại vô cùng ko thích cử trỉ thân mật của hai người họ. Nếu ko phải hai người họ là anh em, cho dù có là bạn bè tốt hắn cũng sẽ ςướק lại.
“ Tôi là dạng người thế nào?” Phong Diệc Hàn cười thích thú hỏi
“ Anh là dạng người gì tự anh biết”
“ Anh trai em là dạng người nào thì tôi chính là thế “
“ Anh mới ko phải!”
Phong Diệc Hàn vô cùng ko vui, cô lại có thể đứng ra bảo vệ người đàn ông khác. Anh chợt nghĩ ra một chủ ý. Phong Diệc Hàn nhếch mép, vẫy tay bảo hai cô gái nóng bỏng kia đi ra, mặc dù rât ko tình nguyện nhưng họ vẫn phải đứng dậy bởi họ biết Phong thiếu bình thường rất phong lưu nhưng một khi ai làm trái ý anh, người đó tuyệt đối sống ko tốt, người thông minh là người biết thức thời, ko phải vậy sao?
Phong Diệc Hàn đi tới chỗ Băng Ly, kéo tay cô. Băng Ly ko hề đề phòng đã nằm gọn trong lòng anh
Băng Ly ra sức vùng vẫy. Tuy nhiên đối với Phong Diệc Hàn lại chỉ như một chú mèo nhỏ đang khua tay múa móng.
“ Tên khốn này, buông tôi ra”
“ Ngoan, vẫn còn giận chuyện đó sao? Anh với cô ta hoàn toàn ko có gì “
Băng Ly ngẩn người. Anh ta đang nói cái gì vậy? Anh ta mới ai có gì liên quan đến cô sao
“ Anh làm gì tôi ko quan tâm “
“ Hư nào, đừng có lúc nào cũng giận dỗi với anh “
“ Tôi giận cái gì?” Tên này hôm nay dẫm phải phân chó sao? Hay quên uống thuốc nên trí nhớ lẫn lộn
“ Em định giả vờ như ko biết anh sao? Chúng ta cũng đã yêu nhau được 3 năm”
“ Anh nói láo “ Băng Ly chỉ tay trừng mắt nhìn anh.
“ Anh hai “ Băng Ly vùng vẫy nhưng ko thoát khỏi nhỏ giọng cầu cứu Băng Tư
“ Cậu bỏ em gái tôi ra “ Băng Tư nãy giờ im lặng quan cuối cùng cũng lên tiếng. Trong phòng còn có một số người nữa nhưng ko ai dám xen
vào. Ai chẳng biết danh tiếng Phong thiếu lừng lẫy, liệu ai dám rây?
“ Tư, cậu ko tin tôi sao?” Phong Diệc Hàn với Băng Tư cũng thuộc loại thân thiết. Hai người quen nhau trong một quán bar tại Bắc Carolina cũng đã được hai năm.
“ Tôi tin cậu, nhưng cũng ko thể ko tin em gái mình”
“ Tôi có một châm ngôn " Ko làm thương tổn người phụ nữ của mình" cậu còn lo cái gì chứ?”
“ Anh hai, đừng nghe anh ta nói bậy “
“ Ko phải bảo em phải ngoan ngoãn chờ anh về sao? Ra đây làm loạn cái gì “. Phong Diệc Hàn giọng đầy sủng nịnh, tay còn dịu dàng xoa đầu cô
Băng Ly thầm rủa mấy đời nhà Phong Diệc Hàn. Anh ta diễn cũng quá sâu rồi đi.
“ Anh hai, em ko hề quen biết anh ta”
Phong Diệc Hàn ko nói lời nào bế Băng Ly đi về phía cửa bỏ qua sư vùng vẫy của cô. Băng Ly tội nghiệp nhìn cầu cứu Băng Tư tuy nhiên lần này anh lại ko làm gì, kệ cho Phong Diệc Hàn vác người đi. Bởi anh biết chắc, Hàn sẽ ko bao giờ làm tổn thương người nhà của anh.
“ Anh hai “
Phong Diệc Hàn hôn nhẹ lên môi cô
“ Kêu ai cũng vô dụng “
“ Anh! Ghê tởm “
“ Tôi ko ngại ghê tởm lần nữa cho em xem “ Phong Diệc Hàn nở nụ cười lưu manh
“ Tôi.. tôi ko cần “ Hôm nay có lẽ là lần bất lực nhất trong cuộc đời Băng Ly. Đường đường là chị hai của cả một bang phái lại phải sợ cái tên mặt người dạ thú này
“ Anh đưa tôi đi đâu?”
“ ℓàм тìин” Phong Diệc Hàn thản nhiên nói, ý tứ cũng ko rõ là thật hay giả
“ Anh thần kinh, thả tôi xuống “ Băng Ly nãy giờ ngoan ngoãn trong lòng anh lại vùng vẫy
“ Ngồi im. Ko tôi ném em xuống xe”
“ Vậy tôi phải cảm...” Chưa nói hết câu. Băng Ly qua cửa kính nhìn ra phía bên ngoài. Trông cũng thật đáng sợ đi! Đường ko lấy một bóng người qua lại, đèn lại cũng ko hề có lấy một cái. Cô vội ngồi im ngậm chặt miệng. Bị vứt ở đây với bị tên này cưỡng Hi*p có gì khác nhau sao?
Phong Diệc Hàn thấy cô ngoan ngoãn đáy mặt hiện lên tia hài lòng. Nói với tài xế
“ Đi tới biệt thự chính “
Tài xế giẬt mình. Cũng ko phải ông nghe lầm chứ? Đây là lần đầu tiên cậu chủ dẫn phu nữ tới biệt thự chính mà ko phải là khách sạn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc