Nuông Chiều Vợ Nhỏ - Chương 15

Tác giả: KiuuBabies

Nhu Nhi đâu rồi ? Ban nãy vẫn còn ở đây mà .
Băng Ly ngó hết chỗ này đến chỗ khác vẫn ko thấy. Khỉ thật cô chỉ lờ đi có một chút, vậy mà giờ quay lại liền ko thấy người. Gọi điện thoại cũng ko ai bắt máy
Chợt thấy cô nhân viên đứng cạnh đó ko xa, Băng Ly liền hỏi
" Cô có thấy một cô gái cao khoảng trừng này, mặt mũi xinh xắn lại có vẻ rất ngây ngô, mặc trên người chiếc váy màu hồng cùng đôi giày Pu'p bê đen ko ? "
Cô nhân viên nghĩ nghĩ một lúc. Hình như chợt nhận ra điều gì đó, liền thành thực trả lời
" Hình như vừa nãy tôi có thấy một cô gái như vậy bị mấy tên đàn ông vác trên vai "
" ૮ɦếƭ tiệt .." Băng Ly khẽ chửi thầm một tiếng
" Họ đi hướng nào ? Lâu chưa?"
" Bọn họ đi ra khỏi khu thương mại này, chắc chỉ tầm nửa tiếng trước"
" Được, cảm ơn cô" Nói xong, Băng Ly chạy vội ra ngoài, tay cầm điện thoại gọi điện cho cha Mạc
" Bác Tước, Nhu Nhi bị bắt cóc rồi "
" Sao nó lại bị bắt cóc ?"
" Tất cả là tại cháu, cháu ko chịu trông nom cậu ấy cho tốt"
" Hiện tại cháu đang ở đâu ?"
" Dạ Khu thương mại Segot"
Mạc Tước cúp máy, bấm một dãy số
" Ai ?"
" Tôi Mạc Tước, xảy ra chuyện lớn rồi"
" Chuyện gì ?" Phong Diệc Thần nhíu mày
" Nhu Nhi .. Con bé bị bắt cóc "
" Mẹ kiếp" Phong Diệc Thần ko tự chủ được tức giận nói. Tên nào gan vậy lại dám động vào nàng. Hẳn là tên đó đang rất tò mò về diện mạo của diêm vương .
---------
" Bang chủ "
Diêm Hạo cung kính nói
" Điều lực lượng đi tìm chị dâu về đây"
" Tôi cho mấy người 5 phút. Phải tìm ra tung tích của cô ấy"
-------
Tại một căn phòng sa hoa tráng lệ. Một cô gái nhỏ đang nằm gọn trên một chiếc giường với tông màu trắng hồng chủ đạo.
" Bao giờ cô ấy tỉnh ?" Một người đàn ông lạnh lùng, ngũ quan sắc bén lên tiếng.
" Dạ khoảng... khoảng sớm nhất đêm nay muộn nhất trưa mai" Tên thuộc hạ run rẩy lo lắng nói
" Tôi có bảo mấy người khiến cô ấy hôn mê ?!"
" Dạ... tại.. tại cô ấy nhất quyết ko chịu đi theo nên tôi đành phải dùng thuốc"
" Mai mà vẫn ko dậy liền để cậu nhắm mắt lâu hơn cô ấy " Lãnh Tuyệt lạnh lùng nói
Tên thuộc hạ sợ hãi lưng đẫm mồ hôi, trong lòng cầu cho cô gái kia tỉnh sớm sớm một chút ko mạng hắn khó có thể bảo toàn.
Lãnh Tuyệt lại gần chiếc giường đang chứa thân ảnh nhỏ kia. Đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc mượt mà. Có lẽ đến hắn cũng ko nhận ra vẻ mặt hiện tại của mình ôn nhu tới mức nào.
Đối với người mà Lãnh Tuyệt hắn ưa thích. Hắn sẽ nhốt nàng lại để bên cạnh mình. Người ta vẫn hay có câu \' lửa gần rơm lâu ngày cũng bén\'. Để nàng cạnh hắn lâu, đương nhiên sẽ nảy sinh tình cảm.
--------
" Bang chủ, chị dâu nhỏ đang ở tại biệt thự A thành phố New York .Đó là một trong các trụ sở chính của Lãnh bang ."
Lãnh Tuyệt ? ! Một cái tên bỗng chốc hiện ra trong đầu hắn. Tên đó bắt cóc nàng làm gì ?! Muốn khiêu chiến với hắn sao ?!!! Phong Diệc Thần cười lạnh.
Tốt lắm. Đã vậy, hắn sẽ chơi với Lãnh Tuyệt đến cùng.
" Chuẩn bị máy bay. Tối nay chúng ta sẽ qua đó. Mang theo khoảng 10 người tinh nhuệ "
" Vâng"
Phong Diệc Thần rút điện thoại ra, ấn một dãy số
" Tôi đã tìm được Nhu Nhi. Yên tâm, tôi nhất định sẽ mang cô ấy trở về an toàn "
" Vậy tôi trông cậy hết vào cậu"
Mạc Tước thở phào nhẹ nhõm. Ông biết rõ, Phong Diệc Thần nói được liền sẽ làm được nên tâm trạng mới an tâm hơn phần nào.
----------
Mạc Nhu Nhi khẽ giật giật mi. Đôi tay nhỏ bé vươn lên dụi dụi mắt. Đây là đâu ? Sao nàng lại ở đây ! Sau khi đã ý thức được hoàn cảnh hiện tại của mình, Mạc Nhu Nhi bước chân trần xuống sàn nhà đi ra phía cửa sổ
Bỗng dưng một tiếng cạch vang lên khiến nàng khựng lại, ngước mặt lên nhìn.
A, đây ko phải là người đàn ông lần trước cứu giúp nàng ở bar sao ? Nhưng anh ta ở đây làm gì ?
" Tỉnh rồi ?" Lãnh Tuyệt vẫn giữ thói quen kiêm lời của mình
Mạc Nhu Nhi phải công nhận rằng khí thế cùng sắc mặt của hắn quyền lực và uy nghiêm ko thua kém gì Thần nha. Nàng ko nói gì chỉ khẽ gật đầu
Lãnh Tuyệt liếc xuống dưới bàn chân nàng, mày bỗng nhíu lại. Trời lạnh thế này nàng lại ko đi dép ?!
" Sao đi chân trần ? "
" Tôi ko có dép" Mạc Nhu Nhi lo sợ nói. Âm điệu của hắn thật đáng sợ khiến nàng cảm tưởng như mình đang làm việc gì sai trái vậy .
Lãnh Tuyệt ánh mắt lạnh lại. Ra lệnh cho một người giúp việc gần đó mang đôi dép đã chuẩn bị từ trước đó lên.
Mạc Nhu Nhi nhẹ nhàng đi vào xong khẽ liếc nhìn hắn.
" Sao tôi lại ở đây ?"
" Sao em ko thể ở đây ?"
" Tôi ko quen nơi này a " Mạc Nhu Nhi meo meo nói
" Dần dần em sẽ quen"
" Tôi muốn về nhà" Mạc Nhu Nhi ương bướng nhìn thẳng vào mắt hắn
" Từ sau đây sẽ là nhà em " Lãnh Tuyệt bá đạo nói. Ánh mặt vẫn ẩn chứa những tia lạnh lùng
" Đây mới ko phải ! Tôi muốn gặp cha Tước, gặp mẹ Nhan "
Mạc Nhu Nhi nức nở
" Em mà dám khóc tôi liền quăng em xuống dưới" Lãnh Tuyệt nhìn ra phía cửa sổ
Thấy ra sự tức giận trong đó, Mạc Nhu Nhi bỗng im tịt. Chỉ có hốc mắt là vẫn còn đỏ lên đọng lại những hạt sương có thể rơi xuống bất cứ lúc nào
Lãnh Tuyệt thấy thế tiến lại gần, đưa tay gạt đi những giọt nước mắt kia.
" Ngoan, xuống dưới lầu ăn cơm "
" Tôi muốn gặp mẹ ko được sao ?" Mạc Nhu Nhi đưa đôi mắt ngập nước về phía hắn
" Ko được " Lãnh Tuyệt lập tức cự tuyệt
" Anh quá đáng ! Sao có thể nhốt người ở đây "
" Tôi thích thì liền nhốt. Cũng giống như tôi thích em thì em liền phải là của tôi"
" Tôi sẽ bảo Thần đánh anh " Mạc Nhu Nhi hoàn toàn ko sợ ૮ɦếƭ nói
Lãnh Tuyệt thấy nàng lại có thể gọi Phong Diệc Thần thân mật như vậy, ngon lửa tức giận trong người liền nổi lên. Muốn chờ Phong Diệc Thần tới cứu sao, nằm mơ! Lãnh Tuyệt lại gần Mạc Nhu Nhi, nâng cầm nàng lên, gằn từng chữ
" Được, để tôi chờ xem tên đó làm gì được tôi "
Mạc Nhu Nhi sợ hãi đứng im tại chỗ, cơ thể hơi run rẩy. Lãnh Tuyệt lạnh lùng lên tiếng
" Đi xuống ăn cơm"
Lãnh Tuyệt đã đi đến gần cửa, vẫn ko nghe thấy tiếng bước chân của người phía sau, cũng ko quay đầu lại chỉ lạnh lùng cảnh cáo
" Đừng để tôi phải nhắc lại lần hai"
Mạc Nhu Nhi như con mèo nhỏ bị doạ, chậm chạm bước về phía phòng ăn, ko dám ngẩng đầu lên.
Mặc dù ko ngẩng mặt lên nhưng nàng có thể cảm nhận được có một ánh mắt gắt gao nhìn đang nhìn mình.
" Tôi no rồi"
Lãnh Tuyệt liếc nhìn chén cơm của nàng. Thực sự chỉ mới cầm đũa ăn có mấy miếng
" Ăn thêm "
" Tôi ko ăn nổi nữa"
" Đồ ăn ko hợp khẩu vị ? Cần tôi đổi món khác cho em ko "
Mạc Nhu Nhi ko muốn phức tạp, cầm lại đôi đũa ăn thêm mấy miếng nữa rồi nhìn Lãnh Tuyệt.
" Nhìn tôi khiến bụng anh no sao ?" Mạc Nhu Nhi ngây ngô hỏi
" Sẽ ko "
" Ăn em bụng tôi mới có thể no" Lãnh Tuyệt phát ra câu này khiến người làm trong nhà ai nấy đều bất ngờ. Chủ nhân lại có thể biến thái nói ra từ đó sao ? Trước nay chưa bao giờ ngài mở mồm trêu ghẹo ai. Quanh năm suốt tháng luôn giống như một tảng băng lạnh giá
Mạc Nhu Nhi má bỗng ửng hồng. Đương nhiên nàng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Cũng chẳng nói gì, lập tức chạy lên lầu khoá cửa phòng lại. Làm như thể sợ Lãnh Tuyệt sắp ăn mình thật vậy.
Lãnh Tuyệt nhìn đồng hồ. Tầm này chắc máy bay của Phong Diệc Thần cũng sắp hạ cánh tại New York rồi. Hắn đương nhiên ko thể rảnh rỗi ngồi đây . Phải đi chuẩn bi lực lượng sẵn sàng đối phó.
Lãnh Tuyệt nói với quản gia đứng đó ko xa
" Chăm sóc cô ấy thật tốt. Tôi đi ra ngoài một chút. Bất kì cái gì cô ấy muốn liền có thể cho nhưng tuyệt đối ko được ra khỏi biệt thự"
" Vâng"
------------
Phong Diệc Thần hiện tại đang ngồi trên chiếc máy bay mới ra mắt của Hắc Bang đủ các chức năng nổi trội bao gồm cả du lịch lẫn chiến đấu.
" Còn bao lâu nữa tới nơi ?"
" Chắc khoảng 2 tiếng nữa "
" Được rồi, cậu lui ra"
Phong Diệc Thần ánh mặt xoẹt qua những tia tàn nhẫn. Lãnh Tuyệt, nếu cậu dám làm gì cô ấy, tôi đảm bảo Diêm Vương sẽ chờ đón cậu phía dưới kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc