Nuông Chiều Vợ Nhỏ - Chương 02

Tác giả: KiuuBabies

Chương 02+03

Trong một phòng khách rực rỡ xa hoa. Một cô gái nhỏ mặc bộ đồ ngủ hồng hết sức dễ thương đang cắn móng tay suy nghĩ việc đó. Vừa lúc nãy nàng nhận được cuộc gọi của Băng Ly, vui vẻ khoe khoang là đang ở Pari tung tăng vui đùa. Nhỏ ૮ɦếƭ tiệt này, dám bỏ nàng sang đấy dạo chơi một mình. Thật là tức chẾt nàng mà!
Nghĩ đến đây, nàng cũng muốn sang đó chơi nha, nhưng phải làm thế nào giờ ? Ba mẹ nhất quyết ko cho nàng sang đó chơi một mình, nhất định phải có mấy tên vệ sĩ mặt lạnh đi theo, sẽ bị người ta nhìn chằm chằm như sinh vật lạ vậy, thật ghét!
- "Đang suy nghĩ gì đó ?"Thấy vẻ mặt con gÁi chuyên tâm suy nghĩ, thật là lạ, bình thường nàng đâu có hay suy tư thế này đâu ? Bà dịu dàng ngồi lại gần nàng
"Mẹ ... Con .. Con..mẹ cho con sang Pari chơi vài ngày nha, cho con đi được ko ?" ấp úng mãi nàng mới nói ra được, nàng biết ba mẹ rất ko an tâm cho nàng đi chơi một mình hay qua với bạn, hễ cứ nhắc đến vấn đề này là ba mẹ lại tỏ thái độ ko vui
- " ko được" đúng như dự đoán, mẹ lập tức cự tuyệt ko cần suy nghĩ
-" con không đi một mình đâu mà, còn có cả BăngLy đi cùng con nữa, cậu ấy rât giỏi võ a, có thể bảo vệ con " nàng uất ức nói , cố gắng thuyết phục mẹ
-"không là không, nếu đi phải có vệ sĩ đi cùng" mẹ cáu gắt lên, bà biết tài sản của Mạc gia ko ít, do vậy có rất nhiều kẻ âm mưu bắt cóc nàng. Bà ko muốn quá khứ đau thương đó lại lập lại lần nữa
-" Mẹ.. Mẹ, thật quá đáng" nàng tức giận dậm chân đi lên phòng
Tại sao nàng ko thể đi một mình chứ ? Ba mẹ luôn lấy mất tự do của nàng, thật là đáng ghét ! Đây là lần đầu tiên mẹ cáu với nàng như vậy. Nàng rất muốn qua Pari chơi a, nhưng cũng ko thể vác theo mấy tên vệ sĩ đó được
Suy nghĩ một lúc nàng lầm bẩm" ko cho đi tôi cứ đi đó, xem mấy người làm gì được tôi nào"
Cứ như vậy, chiến dich chốn nhà du lịch Pari đã hình thành trong đầu nàng. Nàng luôn nghĩ " chí ít chỉ đi mấy ngày thôi mà, ba mẹ rất thương nàng, hẳn sẽ ko đánh nàng đâu a" mặc dù có hơi sợ hãi nhưng í nghĩ này cứ chi phối đầu nàng làm nàng bớt đi lo lắng
Đêm tối, những làn gió lạnh kéo đến khiến cơ thể nàng run nhè nhè. Kế hoạch thành công, nàng đã chốn được ra khỏi nhà và đang bắt taxi tới sân bay. Tới nơi, nàng lập tức chạy như bay ra nơi kiểm vé rồi lên luôn máy bay, nàng sợ người của ba mẹ sẽ đến kéo nàng về lại Mạc gia, coi như công sức chốn đi đổ sông đổ biển hết a
Khi sắp tới nơi, nàng vui vẻ cầm điện thoại gọi điện cho Băng Ly" mình đang trên đường đến Pari, cậu nhớ ra sân bay đón mình nha, ko mình sẽ giận cậu cho coi"
-"Cái gì? Giờ này sao ? Cậu có biết giấc ngủ quý báu cỡ nào ko Nhu Nhi ? Con nhỏ này " băng ly cáu găt nàng, giọng nói hiện rõ ko vui
-"mặc kệ, cậu phải ra sân bay đón mình" nàng bướng bỉnh đáp lẠi. Băng Ly ko khỏi bất ngờ, sao nàng có thể sang đây cơ cứ ? Chăc định trả thù mình vụ gọi điện trêu tức tối nay thôi mà! Ba mẹ nàng sao có thể an tâm cho nàng sang đây được. Với suy nghĩ này, cô tắt máy tiếp tục lăn ra ngủ
Máy bay đã hạ cánh được 3 tiếng rồi, bây giờ đã 8h , sao Băng Ly vẫn chưa tới ? Dù nàng đã có hai lần tới Pari với ba mẹ rồi nhưng với trí thông mình của nàng, sao có thể nhớ được đường cơ chứ ? Vừa nghĩ vừa thầm rủa Băng Ly ૮ɦếƭ tiệt, hại nàng ngồi 3 tiếng chờ mà vẫn ko chịu lòi đầu ra!! Nàng đành tự mình đi tìm đường thôi chứ biết làm sao bây giờ ?
Trên đường phố Pari, một cô gái ngũ quan xinh xắn, đôi mắt to tròn thỉnh thoảng liếc qua liếc lại, đôi môi anh đào luôn lẩm bẩm cái gì đó, nàng mặc trên người một chiêc váy xoè hồng điểm nhẹ thêm chiếc áo khoác trắng mỏng, đi đôi giầy 乃úp bê màu trắng hồng trông như một lolita nhỏ khiến người đi đường ko khỏi ngó đầu lại nhìn
-" Băng Ly ૮ɦếƭ tiệt, băng ly đáng ghét,.." Miệng nàng ko ngừng chửi mắng cô bạn thân của mình, vẻ mặt vì tức giận mà hồng hồng xị xuống trông thật đáng yêu.
Đã đến tầm hơn 10h, nàng vẫn ko tìm được Băng ly, gọi điện cô cũng ko nghe máy, lại ko thể gọi điện cho ba mẹ, nhất định sẽ bị mắng lôi về a
Nàng uất ức mắt bỗng đỏ lên, trong đôi mắt to tròn ấy như có những tầm sương mù tích tụ thàng những hạt nước tưng giọt rơi xuống
Ko chú ý đúng xung quanh, bỗng có tiếng phanh gấp vang lên. Nàng giật mình thoát khỏi những suy nghĩ. Ngẩng mặt lên thấy một chiếc Lamborghini suýt đâm vào nàng kèm theo giọng mắng chửi của tài xế
Từ nhỏ lớn lên trong sự bao bọc của gia đình, tính tình lại vốn nhát gan, nghe thấy những lời mắng đó, những giọt lệ trong hốc mặt dần dần lăn dài trên má, vội vàng nức nở " xin lỗi, tôi thực xin lỗi"
Ngồi trong xe, hắn bỗng giật mình, giọng nói này ko phải của Nhu Nhi sao? Đây là giọng nói dù có ૮ɦếƭ đi sống lại hắn cũng ko bao giờ quên, sao Nhu nhi của hắn lại ở đây ?
Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài kia, sao nàng lại khóc ? Ai dám làm bảo bối của hắn khóc ? Người đó muốn gặp diêm vương sao ? Đáy mắt hắn xoẹt qua môt tia tàn khốc
Mở cửa, một đôi giầy da bóng loáng hiệu dior vươn ra tiếp đó là một đôi chân thon dài thằng tắp. Hắn mặc một bộ vest Âu hiệu Dior, ngũ quan lạnh lùng, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, body thuộc hạng chuẩn, cao tầm cỡ 1m9. Khí thế người đàn ông này toát ra vê kiêu hãnh, tàn khốc khiến mọi người vội vàng lui về phía sau nhường đường cho hắn
Phong Diệc Thần lạnh lùng liếc ông tài xê, ko nhanh ko chậm phát ra những lời khiến mọi người nơm nớm sợ hãi
-" ông làm cô ấy khóc ?"
-" cậu chủ, tôi..tôi đang dạy..dạy cô ta cách đi đứng" nghe thấy tiếng nói lạnh thấu xương của cậu chủ, ông ko khỏi người run lẩy bẩy toát đầy mồ hôi . Ông nhớ ko nhầm thì mọi lần sảy ra việc này cậu chủ đâu có như vậy ? Chỉ lẲng lặng ngồi trên xe chờ ông giải quyết nhanh gọn lẹ cho bớt phức tạp
Bỗng hắn nhìn sang Nhu nhi, ánh mắt lạnh lùng trong phút chốc đã ko còn nữa, thay vào đó là ánh nhìn ôn nhu cùng dịu dàng
-" sao lại ở đây ? Ba mẹ em đâu rồi ?" Hắn nhẹ nhành gạt đi những giọt nước mắt của nàng mỉm cười yêu chiều
Nàng cảm thấy khí thế người đàn ông này thật lớn a, nhưng ko hề có ý làm thương tổn nàng,ngược lại còn cho nàng có cảm giác dựa dẫm, nức nở nói" ba mẹ ko có ở đây, tôi chốn sang đây chơi, giờ bị lạc rồi"
-" ngoan, ko được khóc, thật xấu" thái độ ôn nhu của hắn khiến bao người khi*p sợ, sao một người tàn khốc lạnh lùng lại có thể dịu dàng với một vô gái như vậy
-" sao ko gọi cho ba mẹ ?" Hắn mỉm cười hỏi nàng
-" tôi là đang chốn sang đây a, đằng nào về cũng bị mắng, cố chơi nhiều một chút vẫn tốt hơn nha" nàng uỷ khuất nhìn hắn, giương đôi mắt to tròn nhìn hắn như đang muốn nói " anh thật ngốc"
Khoé miệng khẽ nhếch nên một nụ cười, tiểu nha đầu này vẫn nghịch ngợm ham chơi như hồi đó.
Nhớ lại năm nàng 15 tuổi, hắn 20, hắn sang nhà nàng bàn một vụ làm ăn hợp tác, khi bước vào nhà bỗng thấy một tiểu công chúa mặc chiếc váy trắng thuần khiết, tóc dài bồng bềnh hơi ánh nên màu nâu tây, dưới ánh nắng nàng như một tiểu thiên sứ đang chăm sóc cho những bông hoa. Có lẽ để quên cái gì đó, nàng vội vã chạy vào gian phòng khách nhưng vô tình lại vấp phải hòn đá ngã lăn ra đấy, vốn định ra đỡ nàng dậy,nhưng lại nghe thấy những tiếng oán hận hòn đá siêu đáng yêu của nàng" hòn đá ૮ɦếƭ tiệt này, sao ngươi lại ở đây chứ, làm ta đau thế này, tức ૮ɦếƭ ta mà ......" Nói xong nàng đứng lên đạp vào viên đá , đá rất cứng, khiến chân nàng đau đớn, rơi từng giọt lệ như viên pha lê xuống, thật mê người. Người giúp việc và quản gia vội vàng đã nàng dậy dìu vào phòng
Lần đầu thấy người nào ngốc như vậy, sao có thể lấy chân chọi đá chứ ? Còn biết cách mắng chửi siêu đáng yêu.
Hắn bước vào thư phòng bàn chuyện làm ăn với ông Mạc, bỗng dưng hắn lên tiếng
-" cô bé mặc váy trắng dưới nhà là con ông sao ?" Giọng hắn ko nhanh ko chậm hết sức điềm tĩnh khiến cho người khác ko thể đoán nổi tâm tư của hắn
-"đúng vậy, nó là con gái tôi" ông Mạc tỏ vẻ ngạc nhiên đáp. Chẳng lẽ con gái ông đắc tội gì với Phong Diệc Thần sao ? Hắn là một người ko hề dễ chọc, đến ông, chủ tich tập đoàn đá quý toàn cầu cũng phải nể hắn 2 phần, nhỡ như con gái đắc tại với hắn, ông biết phải làm thế nào ?
Đang chìm trong luồng suy nghĩ, Phong Diệc Thần lạnh lùng lên tiếng
-" Ông thấy thế nào nếu cho tôi cơ hội được làm con rể ông"
Ông ko nghe nhầm chứ ? Tổng giám đốc của Phong Thị, Tập đoàn tổng hợp toàn cầu, Phong Thị bao gồm cả mảng giải trí, chứng khoán, công trình, kinh doanh,... được phân bố trên toàn TG, phong Diệc Thần có lời đồn là ko gần nữ sắc ? Nay lại trúng tiếng sét ái tình từ đứa con gái ngốc của ông ?! Nếu có thể làm thông gia đươc với Phong Thị, ko chỉ thu nhập phát triên hơn mà mọi vấn đề khó khăn đều có người chống lưng giúp đỡ, nhưng ông vẫn quan tâm hạnh phúc của con gái mình, ko thể vì tiền tài mà bán đi bảo bối của mình
-" tôi tôn trọng ý kiến con gái mình, hôn sự của nó tôi sẽ ko động tới, nhưng tôi vẫn sẽ luôn ủng hộ cậu theo đuổi con gái tôi"
-" được, chỉ cần ông ko cấm cản tôi đến với cô ấy" hắn lạnh lùng nhìn sâu ông
-" tôi sao có thể chứ, tôi cảm thấy vui mừng thay cho con gái mình còn ko hết" ông cười vui vẻ đáp với hắn
Qua trở lại thực tại, vốn định chờ đến sinh nhật 19 tuổi mới đến gặp ra mắt nàng, nhưng ông trời lại sắp đặt cho hắn gặp nàng sớm hơn dự định, vậy tội gì ko lắm bắt thời cơ ? Lừa nàng về nhà rồi từ từ thuần phục sau !
Hắn ôn nhu xoa đầu nàng" tài xế của tôi đắc tội với em, hiện tại tôi sẽ thay tài xế chuộc lỗi với em, lên xe tôi đưa em về nhà"
-"tôi đã bảo ko về đâu mà" nàng chu môi phụng phịu, vẻ mặt ko vui lên án
-" Ý tôi ko phải vậy, tôi đây là đưa em về nhà tôi, hiện tai em ko có chỗ ở cũng ko thông thạo đường phố Pari, ko phải sao ? Tôi có một biệt thư ở đây, em tạm sống nghỉ ngơi ở nhà tôi, tuyệt sẽ đối đáp với em hơn khách quý" hắn dịu dàng dụ dỗ,tài xế toát mồ hôi ko hề nhẹ, từ lúc nào cậu chủ lại kiên nhẫn giải thích cặn kẽ với một cô gái đến vậy ?
Nàng cảm thấy cũng có lý, bỗng dưng có chỗ ăn chỗ ngủ, còn ko lo bị lạc đường a, một lợi lộc như vậy, tội gì ko nhận lấy. Nghĩ vậy, nàng gật đầu đi theo hắn lên xe
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc