Nuôi Vợ Để Yêu - Chương 03

Tác giả: Kim Tinh

“Chú à, rốt cuộc chuyền này là thế nào?” Nhuế Diệp ngồi trong thư phòng, nhìn Nhuế Lập Ngôn đang làm việc, cậu biết chú hi sinh rất nhiều vì cậu, vì nhà họ Nhuế, cho nên cậu luôn nghe lời chú, nhưng nghe lời cũng phải có giới hạn.
“Không phải lúc trước chú đã bàn với cháu, tìm cho cháu một cô gái để làm con dâu nuôi từ bé sao?” Đối mặt với cháu trai đánh thương, Nhuế Lập Ngôn tạm thời bỏ qua công việc.
“Đúng vậy.” Nhuế Diệp gật đầu.
“Cháu cũng đã đồng ý, nhưng chúng ta đã đi vài cô nhi viện, cháu đều không thích đứa bé nào.” Nhuế Lập Ngôn cau mày, Nhuế Diệp trưởng thành sớm anh rất vui, nhưng cậu từ giam mình trong thế giới của mình thì anh không đồng ý.
Đương nhiên rồi, cậu không phải kẻ yêu trẻ con, làm sao có thể có hứng thú đối với một đứa trẻ nhỏ như vậy, trong lòng Nhuế Diệp thầm oán.
“Cho nên chú chỉ có thể tự quan sát, chú thấy cháu không ghét cô bé kia nên chú quyết định cho con bé đến nhà họ Nhuế làm con dâu nuôi từ bé.” Nhuế lập Ngôn tận tình giải thích.
“Nhưng chú à, cô ấy nhỏ như vậy, ngay cả con dâu nuôi từ bé cũng không biết là cái gì, huống chi về sau lớn lên…….” Đôi lúc Nhuế Diệp đành bó tay với Nhuế lập Ngôn cố chấp cùng mê tín, sức khoẻ cậu không tốt, cho nên chú muốn tìm cho cậu một cô con dâu nuôi từ bé, chăm sóc thật tốt cho cậu, theo cách gọi mê tín thì đây là xung hỉ.
Sức khoẻ cậu không tốt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, kể từ khi ba mẹ qua đời, sức khoẻ cậu càng yếu, nhưng cậu không cho rằng cách mê tín này sẽ giúp cậu khoẻ mạnh hơn.
“Chuyện này cháu không cần lo, chú muốn Tiểu Hinh, ùm, nên gọi như vậy, chỉ cần Tiểu Hinh có thể chăm sóc tốt cho cháu, coi như về sau cháu không thích nó, chú cũng không bạc đãi nó, chú sẽ cho nó nửa đời sau không phải lo nghĩ.” Nhuế lập Ngôn không phải thương nhân quá hiểm độc, nói theo cách khác thì anh ích kỷ, nhưng anh sẽ cố gắng làm người khác tổn thương xuống mức thấp nhất.
Nghe chú nói, chỉ cần cậu không thích cô bé đó, chú sẽ cho cô bé kia một khoản tiền rồi đuổi đi, nhưng như vậy có quá tàn nhẫn với cô?
“Cháu yên tâm đi, nghe quản gia nói, cô bé rất thích cháu, nếu như cháu cũng thích thì tốt, nếu không chú sẽ sắp xếp ổn thoả.” Nhuế Lập Ngôn cái gì cũng tốt, chỉ quá yêu thương đứa cháu này, có lúc quá cưng chiều làm người khác không biết anh máu lạnh vô tình.
“Chú………” Khuôn mặt Nhuế Diệp biểu lộ sự không đồng ý.
“Được rồi, cháu đi nghỉ đi, uống hết canh thuốc chị Lâm làm đã.” Nhuế lập Ngôn ra lệnh, rồi cúi đầu xem tài liệu.
Nhuế Diệp nắm chặt tay, chỉ có thể đè nén sự bất mãn trong lòng, xoay người đi về phòng, vừa vào phòng, đã nhìn thấy cô bé kia ngồi trên ghế salon.
“Anh, anh về rồi.” Cô bé rất vui vẻ, hoàn cảnh xa lạ, người xa lạ, chỉ có cậu làm cô có cảm giác ở nơi này, cô không ở một mình.
Vừa gặp mặt, cô đã có cảm tình với cậu, có lẽ bề ngoài đẹp trai của cậu làm cô hạ thấp phòng bị, có lẽ vì trong mắt cậu có sự cô đơn giống cô, cô rất thích cậu.
Hơn nữa cô còn phát hiện, cậu ăn ở hai lòng, bên ngoài thì đối xử lạnh nhạt với cô, nhưng cậu cố ý bảo bác quản gia đưa cô đi ăn ngon, còn tắm thơm mát, cho nên cậu có thích cô chăng?
Nhuế Diệp không thể lạnh nhạt với cô, vì nhìn cô, cậu có cảm giác áy náy, “Tại sao em ở đây?”
“Bác Trần nói sau này em sẽ là vợ anh, cho nên phải ở cùng với anh.” Ninh Hinh Nhi hơi thẹn thùng nên hai má đỏ bừng, dáng người cậu rất đẹp, chỉ hơi gầy, nhưng cô thấy cậu đẹp nhất là được rồi.
“Em….. Em biết như vậy có nghĩa là gì không?” Nhuế Diệp ít khi nói chuyện, cảm thấy mình bị dụ dỗ bởi tính cách ngây thơ của cô gái này.
“Biết ạ, giống như ba, mẹ vậy.” Làn da mềm mại trắng như tuyết hiện lên chút sắc hồng như quả táo.
“Vậy em………..” Nhuế Diệp cảm thấy mình điên rồi, cậu lại thảo luận vấn đề này với một cô bé.
“Em nguyện ý mà.” Dường như biết cậu muốn hỏi gì, Ninh Hinh Nhi vội vàng đứng lên, giơ tay giống như học sinh giơ tay phát biểu trong giờ học.
“Em…………” Mặt Nhuế Diệp tái nhợt hơi đỏ ửng, cậu biết mình nhìn không tệ, có lúc đi trên đường, cũng không ít thiếu nữ quay đầu nhìn cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được một đứa bé “tỏ tình”.
“Anh à, em chưa tự giới thiếu, tên em là Ninh Hinh Nhi, năm nay mười tuổi.” Ninh Hinh Nhi nói không được tự nhiên, sở dĩ cô chờ ở đây, vì bác quản gia nói cô chưa giới thiệu mình, hơn nữa cô là một cô bé lễ phép, nên ở đây chờ cậu trở lại, chủ động làm bạn với cậu.
“Ừ.” Nhuế Diệp chưa có kinh nghiệm chung sống ucnfg một đứa trẻ, chỉ có thể dịu dàng gật đầu.
“Vậy anh tên gì?”
“Anh là Nhuế Diệp, năm này mười lăm tuổi.”
Ninh Hinh Nhi cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên cầm lấy giấy 乃út trên bàn, “Anh à, tên em biết như vậy nè.”
Nhuế Diệp nhìn tờ giấy, thế này gọi là viết sao, một đường 乃út là một vạch, ghép lại có thể coi là chữ, cậu cười, không nói gì, cũng học cô, cầm 乃út lên, “Đây là tên anh.”
Ninh Hinh Nhi biết ít chữ nên không biết chữ ở trên, rất nghiêm túc gật đầu, “Em biết rồi, em sẽ nhớ kĩ tên anh.”
Nhuế Diệp cười, vỗ đầu cô, lại kinh ngạc vì tóc cô rất mượt, kìm lòng không được dừng lại, sờ mái tóc như tơ lụa làm cậu yêu thích không buông, Ninh Hinh Nhi không phát hiện gì vì cô đang nghiêm túc nhớ tên cậu.
“Hinh Nhi, em có đi học không?”
“Vốn là có, nhưng……..” Từ khi đến cô nhi viện cô không được đi học nữa, nhớ đến cảnh tan học ba mẹ dắt tay cô về, cô đỏ mắt.
“Vậy sao, vậy sau này em học ở nhà cùng anh.” Cậu cũng cần học, nhưng cơ thể suy yếu cho nên học ở nhà.
“Có thật không?” Mắt Ninh Hinh Nhi sáng lên, hô to: “Thật tốt quá!”
Ở trong ngôi nhà xa lạ này, cô cảm thấy sự tồn tại của cậu như một viên thuốc an thần, cô phải ngoan ngoãn nghe lời, chắc cậu cũng thích đứa bé nghe lời.
Nhuế Diệp cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô bé đáng yêu.
Thật ra có một đứa em gái cũng tốt. Mặc dù bây giờ cô la hét muốn làm vợ anh, nhưng vì không hiểu chuyện, đợi cô lớn lên, cô sẽ từ từ hiểu.
Nhà họ Nhuế có hai anh em, anh Nhuế và Nhuế Lập Ngôn có tình cảm anh em rất tốt, nhưng anh Nhuế và chị dâu đều ૮ɦếƭ trong một tai nạn xe, lúc ấy Nhuế Lập Ngôn đang đi du lịch thế giới, nghe được tin dữ, liền vội vàng quay về.
Sau khi tang lễ của anh cả và chị dâu kết thúc, anh chủ động quản lý công ty Nhuế Thị, vừa xử lý việc lớn nhỏ trong công ty vừa phải chăm sóc cháu trai còn nhỏ.
Mà sau một lần cháu trai bị sốt, anh nhận ra một việc quan trong, bây giờ anh tạm quản lý công ty Nhuế Thị, nhưng nếu cháu trai có chuyện không hay, như vậy công ty Nhuế Thị co ai tiếp quản?
Anh không có ý nuốt trọn công ty, hơn nữa anh có chủ nghĩa không kết hôn, người nối nghiệp tập đoàn Nhuế Thị nhất định là Nhuế Diệp, cho nên cháu trai khoẻ mạnh là quan trọng nhất, nếu khoonga nh liều ૮ɦếƭ, làm việc không phân biệt ngày đêm không còn ý nghĩa.
Vì vậy Nhuế Lập Ngôn quyết định tìm cho Tiểu Diệp một cô còn dâu nuôi từ bé, dĩ nhiên chuyện này cũng phải được Tiểu Diệp đồng ý, nếu không sợ sau này cậu phản đối, dù sao cũng là thiếu niên mười lăm tuổi, đã có ý nghĩ của riêng mình, nếu không hiểu rõ, chắc chắn cậu sẽ là một kẻ phản nghịch, như vậy anh rất hổ thẹn với anh cả, chị dâu.
Cho nên anh mới nói ý nghĩ của mình với Tiểu Diệp, ngoài dự đoán, Tiểu Diệp đồng ý, chỉ có một yêu cầu, chính là phải chọn người cậu thuận mắt, lúc đó anh không nghĩ nhiều, vội vàng đồng ý.
Kết quả thì ra đằng sau yêu cầu của Tiểu Diệp có che giấu mục đích, đó là “kéo dài”, hại anh thiếu chút nữa mắc bẫy, vì vậy, anh mới hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho xong nên anh nhận nuôi Ninh Hinh Nhi, vì thế mới nói gừng càng già càng cay.
Hiện tại Nhuế Lập Ngôn không thể không bội phục quyết đoán của mình, quả nhiên Tiểu Diệp không ghét cô bé này, nói chuyện với cô bé rất hợp, mà Tiểu Hinh chăm sóc Tiểu Diệp rất tốt.
“Anh, bác quản gia nói uống sữa rất tốt, anh cũng uống đi.” Ninh Hinh Nhi bưng ly sữa tươi đến trước mặt Nhuế Diệp.
Nhuế Diệp nhìn một ly sữa tươi, một ly nước chanh trên bàn không khỏi bật cười, nhưng mà cậu chưa kịp cười ra tiếng, Nhuế Lập Ngôn đã cười to, “Tiểu Hinh, Tiểu Diệp cũng không phải thùng nước, mới sáng sớm làm sao uống hết đây?”
“Không được ạ, một ly cũng không được bỏ, sữa tươi bổ sung canxi, mặc dù bây giờ anh ấy cao hơn cháu, nhưng lúc cháu mười lăm tuổi nhất định sẽ cao bằng anh ấy, nếu như anh ấy lùn hơn cháu, không phải rất đáng thương sao; nước chanh bổ sung vitamin, nên không thể thiếu.” Ninh Hinh Nhi nói đâu ra đấy.
“Hả? Ai dạy cháu vậy?” Nhuế Lập Ngôn vừa cười vừa ăn trứng ốp lếp.
“Là bác quản gia nói ạ.”
A, cho nên….. Nhuế Lập Ngôn nhìn gương mặt kiên trì của Ninh Hinh Nhi, quay đầu nháy mắt với Tiểu Diệp, “Tiểu Diệp, cháu nên ngoan ngoãn uống hết đi.”
Nhuế Diệp thở dài, từ từ uống hết, lầu bầu trong miệng: “Bà quản gia nhỏ.”
Nghe vậy, Ninh Hinh Nhi kiêu ngạo hất đầu, cho rằng được xưng là bà quản gia rất vinh dự.
“Ha ha.” Trên bàn ăn nhà họ Nhuế lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy, Nhuế Lập Ngôn cười, “Tiểu Diệp, chú đã ghi danh cho cháu và Tiểu Hinh vào học viện tư thục Thánh Đức.”
Lúc đầu Nhuế Lập Ngôn định để họ học ở nhà, nhưng suy nghĩ đến vấn đề xã giao sau này nên quyết định để họ đến trường học, không thể thu hẹp phạm vi giao tiếp của họ trong nhà họ Nhuế.
“Vâng, được ạ.” Học viện tư thục Thánh Đức là trường bao gồm tiểu học, trung học và cao học, quy định nghiêm ngặt, mà cậu cũng có thể làm bạn cùng Ninh Hinh Nhi.
“Như vậy, cháu có thể học cùng trường với anh?” Ninh Hinh Nhi chỉ quan tâm đến vấn đề này.
“Đúng vậy, kẹo kéo.” Nhuế Lập Ngôn cười trêu nói.
“Hừ, chỉ cần có thể học cùng trường với anh ấy, cháu không thèm quan tâm.” Ninh Hinh Nhi dí dỏm phản bác.
“Đúng, đúng.” Nhuế Lập Ngôn cười to, còn Nhuế Diệp im lặng ăn sáng.
Ninh Hinh Nhi ở nhà họ Nhuế năm năm, đến khi mười lăm tuổi thì cơ thể dần có đường cong thiếu nữ, hành động cử chỉ cũng thẹn thùng như thiếu nữ, nhưng tính tình vẫn như trẻ con.
Hôm sinh nhật mười lăm tuổi của cô, mọi người cùng nhau tổ chức sinh nhật, cô cũng được tặng rất nhiều quà.
Ban đêm, tất cả mọi người đã đi ngủ, một bóng đen nhỏ đi xuống dưới, bưng một ly nước chanh, đi tới phòng Nhuế Diệp, cẩn thận đặt ly nước chanh xuống tủ đầu giường, lúc chuẩn bị đi thì Nhuế Diệp tỉnh lại.
“Hinh Nhi?” Trong bóng tối vang lên giọng nói.
“A, bị anh phát hiện rồi.” Ninh Hinh Nhi ảo não hô nhỏ.
Nhuế Diệp cười, bật đèn đầu giường lên, lập tức ánh đèn nhẹ chiếu sáng phòng.
“Người ta lo nửa đêm anh muốn uống nước.”
“Anh biết, cảm ơn em.” Nhuế Diệp nhìn ly thuỷ tinh có mấy lát chanh lơ lửng, sau đó chìm xuống.
“A Diệp.”
“Hả?” Nhuế Diệp cau mày, cô bé này chưa bao giờ gọi cậu như vậy, cô luôn kêu cậu là anh, nhưng bây giờ lại kêu tên cậu?
“Từ nay về sau em muốn gọi anh là A Diệp.” Ninh Hinh Nhi dịu dàng nói.
Nhuế Diệp thờ ơ gật đầu.
“A Diệp, có phải chú muốn anh đi du học?” Ninh Hinh Nhi bĩu môi bất mãn hỏi.
Cô biết sau khi Nhuế Diệp tròn mười tám tuổi, chú thường giao vài chuyện trong công ty cho cậu xử lý, Nhuế Diệp rất bận, vội làm bài tập rồi xử lý chuyện công ty, cô không dám quấy rầy cậu, chỉ cần ở cùng cậu, cô đã thoả mãn.
“Làm sao em biết?” Vừa ăn mừng sinh nhật Ninh Hinh Nhi xong, chú đã gọi cậu vào thư phòng, hi vọng cậu có thể ra nước ngoài học cách quản lý công ty, sau đó về nước quản lý công ty.
“Em…….. Em nghe lén.” Cô ấp úng nói.
“Về sau đừng làm vậy, anh không thích, biết chưa?” Nhuế Diệp véo mũi cô.
“Biết rồi, về sau em sẽ không làm vậy nữa, vậy………..” Mắt cô chớp chớp, “Vậy anh muốn đi sao?” Lòng cô bất an, lo lắng không yên.
“Ừ, anh nghe lời chú.”
“Không được!” Ninh Hinh Nhi vừa nghe, luống cuống, “Anh đi, vậy em làm thế nào?”
Nhuế Diệp sững sờ, sau đó lại cười, “Em là cái kẹo cao su to đùng, quả nhiên không thể bỏ.”
“Đừng trêu em, em nói thật đó, A Diệp, anh đừng bỏ em có được không?” Dưới tình thế cấp bách, Ninh Hinh Nhi thổ lộ tình cảm nhiều năm của mình.
Nhuế Diệp không ngạc nhiên mới lạ, không, phải nói cậu sợ ૮ɦếƭ rồi, “Em nói gì?”
“Em………..” Ninh Hinh Nhi cắn môi, đôi mắt như muốn nói lại thôi nhìn cậu, bây giờ không nói, về sau có phải không còn cơ hội không?
Ninh Hinh Nhi lấy hết dũng khí, nói rõ, “Em thích anh, A Diệp, em rất thích anh, em muốn làm cô dâu nuôi từ bé của anh, em còn muốn về sau được kết hôn với anh, em…..”
“Hinh Nhi!” Nhuế Diệp lạnh lùng quát, nhìn thấy mắt cô đỏ ửng, cậu chợt nghĩ có phải mình quá nghiêm khắc không, cậu mềm giọng lại: “Hinh Nhi, em còn nhỏ, em không hiểu, em………” Lời chưa nói xong đã bị đôi môi mềm mại, nhỏ nhắn của Ninh Hinh Nhi ngăn lại, cánh tay trắng mềm ôm chặt cổ anh.
Dù sao Nhuế Diệp cũng là người đàn ông hai mươi tuổi đầy tinh lực, đối mặt với nhuyễn hương ôn ngọc, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đôi tay đã vô thức ôm lấy eo cô, thậm chí còn làm cô gần cậu hơn, lè lưỡi cuốn lấy cái lưỡi thơm tho xấu hổ của cô.
“A…….” Ninh Hinh Nhi nhẹ nhàng ưm một tiếng, bị cậu nhiệt tình thuyết phục, cả người mềm nhũn ra, ngã vào lòng cậu, bị động thừa nhận gió lốc nhiệt tình như cuốn sạch người cô.
Tuổi trẻ không chịu nổi cô cố ý hấp dẫn, nửa dưới tự nhiên nổi phản ứng, Nhuế Diệp như bị mất hồn, cậu không biết mình đang làm gì, như lén lút thử trái cấm, cậu chỉ cảm thấy có một lượng khí nóng xông thẳng lên đầu khiến cậu không thể suy nghĩ.
Tay cậu bất tri bất giác đưa vào trong áo ngủ cô, da thịt mềm mại làm lòng cậu chấn động, mềm mại như vậy, nhẵn nhụi như vậy, cậu yêu thích vuốt ve không buông tay.
Nụ hôn nóng bỏng của cậu rơi vào cổ cô, xương quai xanh, rồi đến иgự¢ trắng như tuyết, cậu khẽ dùng lực, đột nhiên cảnh mai trắng trong tuyết xuất hiện trước mắt cậu.
Ngón tay run rẩy, từ từ sờ nụ hoa đẹp đẽ của cô, giống như đè lên chốt mở cửa thần kỳ, cơ thể kiều mỵ bỗng run lên, cổ họng thiếu nữ phát ra âm thanh tinh tế, tất cả hối thúc cậu đắm chìm trong đó.
“A Diệp………” Cô gọi nhỏ, làm cho người đàn ông đang đắm chìm trong Dụς ∀ọηg tỉnh lại, Nhuế Diệp đẩy thiếu nữ trần nửa người ra, mở to mắt không dám nhìn cô, kéo chăn đắp cho cô.
“Em đi mau!” Cậu cắn răng, chịu đựng lửa dục trong cơ thể, gương mặt đầy sự kiềm chế.
Đáng tiếc đứa bé Ninh Hinh Nhi không hiểu, cho rằng cậu ghét cô, nhất thời hai mắt đầy nước, “Anh…….”
“Đi mau!” Quát to một tiếng, Ninh Hinh Nhi sợ hãi cuống quýt mặc quần áo rồi rời khỏi phòng.
Cô chưa từng thấy Nhuế Diệp tức giận như vậy, cô xấu hổ và căm uất, Ninh Hinh Nhi chạy trối ૮ɦếƭ về phòng mình, sau khi đóng cửa lại, vẫn cảm thấy không an toàn, vội vàng rúc vào chăn, người không ngừng run rẩy.
Cô nghẹn ngào, khóc nấc, nhưng vẫn trốn trong chăn, miệng nhỏ không ngừng la hét: “A Diệp, đừng ghét em……..”
“Đừng ghét em!” Một tiếng kêu sợ hãi, Ninh Hinh Nhi tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc, chăn ấm áp.
Cô sờ trán đầy mồ hôi lạnh, sau khi thở chậm lại, mới bình tĩnh lầm bầm: “Chỉ là mơ, chỉ là mơ………”
Chỉ là giấc mơ năm năm trước, Nhuế Diệp đã trở về, anh không phải không cần…….. Không, anh không cần cô nữa, anh đã có một người bạn gái rất tốt……..
Cảnh hai người họ hôn nhau mãnh liệt hồi sáng lại hiện lên trong đầu cô, cô vội vàng lắc đầu.
Không phải mơ, là thật, anh thật sự không cần cô nữa, đầu tựa vào chăn, cô khó chịu nức nở, từ lúc mười tuổi gặp chỉ thích mình anh, nhưng đã mười năm rồi, bây giờ cô nên làm thế nào?
Cô tình nguyện anh ở nước ngoài, mãi mãi không trở về, ít nhất cô còn hi vọng, cô có thể ảo tưởng anh thích cô, cô một mực chờ anh, ôm ảo tưởng chờ anh, nhưng anh trở về lại dẫn theo một cô gái, cô nên làm gì đây?
Chỉ là người thân…….. người thân……. Đột nhiên đầu cô rất đau, ôm chặt đầu, cơn đau nhức nhối ђàภђ ђạ cô làm cô khó chịu.
“Tiểu Hinh, xuống ăn cơm tối đi.” Là quản gia Trần.
“Vâng ạ.” Khó chịu ngẩng đầu lên, giọng nói cô vẫn bình thường, không khác gì thường này, vì cô phải nhịn.
Đã đến giờ ăn cơm tối? Cô đã nằm trên giường bao lâu vậy? Đầu đang choáng váng, cô lảo đảo bước xuống giường, thay quần áo ở nhà rồi đi tới phòng ăn.
Ninh Hinh Nhi còn chưa đi vào phòng ăn, đã nghe thấy tiếng cười nói, cô chần chừ đứng cách đó không xa, cô cảm thấy lúc này mình như là người ngoài, mà cô đứng ở đây, không ai phát hiện.
“Tiểu Hinh, mau vào đi.” Là giọng nói hiền lành của bác Trần cứu vớt Ninh Hinh Nhi.
“Thật xin lỗi, cháu đến muộn.” Giờ ăn cơm nhà họ Nhuế rất quy củ, từ phi không ăn, nếu không không có người đến muộn.
“Nhanh ngồi đi, đang chờ cháu đấy.” Hình như tâm trạng Nhuế Lập Ngôn rất tốt.
“Vâng.” Mặt Ninh Hinh Nhi tái nhợt, cô ngồi đối diện Nhuế Diệp, chỗ lúc trước của cô đã bị Đại Lục chiếm mất.
Nhuế Lập Ngôn nói chuyện với Đại Lục rất vui vẻ, chỉ có Ninh Hinh Nhi im lặng không nói gì, lẳng lặng ăn cơm.
“Ơ, tại sao hôm nay cái loa không nói gì vậy?” Nhuế Lập Ngôn cười trêu.
“Làm gì có ạ, chỉ là cháu….. mệt mỏi thôi.” Ninh Hinh Nhi làm nũng nói.
“Ha ha, chú còn tưởng Nhuế Diệp trở về, cháu vui vẻ không ngủ được ba ngày ba đếm đấy.” Nhuế Lập Ngôn vừa ăn cơm vừa quan sát mấy người trẻ tuổi.
Đại Lục như tiểu thư nhà giàu, cười nói tự nhiên; còn Ninh Hinh Nhi chỉ cúi đầu, không ngừng ăn cơm; Nhuế Diệp thì càng kỳ lạ, ít khi uống rượu đỏ, anh rất ít khi uống rượu.
“Chú!” Ninh Hinh Nhi nũng nịu.
“Được rồi, cháu muốn làm thục nữ, chú không phản đối, nhưng Đại Lục không phải người lạ, cháu đừng khách sáo.” Nhìn thấu tâm trạng của từng người, cuối cùng Nhuế Lập Ngôn nhìn Ninh Hinh Nhi, đứa bé này không nên để tâm mấy chuyện vụn vặt thì tốt hơn.
Ninh Hinh Nhi ở nhà họ Nhuế mấy năm, Nhuế Lập Ngôn đã coi cô như con mình rồi, Nhuế Diệp không thích cô, cũng không còn cách nào, “Tiểu Hinh, chuyện lúc trước chú nói với cháu, cháu định như thế nào?”
“Chú, chuyện gì vậy?” Nhuế Diệp luôn không mở miệng bỗng nói chuyện.
“Chú nghĩ lúc cháu hai mươi tuổi đã cho cháu đi du học, hiện tại Tiểu Hinh cũng hai mươi tuổi rồi, chú muốn cho nó đi du lịch, học tập cũng tốt, du lịch cũng tốt, có thêm kiến thức chứ sao.”
Mọi người im lặng đến đáng sợ, Nhuế Lập Ngôn làm bộ không nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Nhuế Diệp, Ninh Hinh Nhi len lén nhìn Nhuế Diệp.
“Quả thật chú nói rất có lý, chú muốn Tiểu Hinh đi nước nào vậy?” Dường như Đại Lục không cảm thấy gì nên vẫn cười hỏi.
“Tuỳ Tiểu Hinh thôi.” Nhuế Lập Ngôn quay đầu hỏi Ninh Hinh Nhi: “Tiểu Hinh, cháu muốn đi đâu?”
“Cháu……….” Ninh Hinh Nhi buồn rầu, cô không muốn rời nước, chưa quen cuộc sống nơi đây, cô sợ một mình ở nước ngoài.
“Chú, không nên để Hinh Nhi ra khỏi nước, cháu cảm thấy giáo dục trong nước rất tốt, mà một mình cô ấy đi, cháu lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.” Nhuế Diệp lên tiếng, nói hợp tình hợp lý.
Ninh Hinh Nhi mong đợi nhìn Nhuế Diệp, thế nhưng đúng lúc anh cúi đầu, cho nên hai người không nhìn nhau.
Cô có thể coi cách anh nói chứng tỏ anh không muốn cô đi không? Ninh Hinh Nhi cười ngọt ngào.
“Được, chuyện Tiểu Hinh không vội, nhưng chuyện của cháu……….” Nhuế Lập Ngôn làm bộ không thấy sóng lớn mãnh liệt giữa họ, cũng làm bộ như không có chuyện gì.
“Chuyện của cháu?” Khó hiểu nhìn chú, Nhuế Diệp thấy Đại Lục thẹn thùng cúi đầu, trong lòng căng thẳng, có dự cảm xấu.
“Trai khôn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cháu đã dẫn người về, còn nói gì………” Nhuế Lập Ngôn cười mắng.
“Không, không phải như chú nghĩ đâu ạ.” Đại Lục cắt lời Nhuế Lập Ngôn, “Thật ra cháu và Nhuế Diệp chỉ là bạn bè.”
Chỉ là bạn bè? Vài ánh mắt nhìn họ, bạn bè mà mập mờ vậy sao?
Nhuế Lập Ngôn lấy lại tinh thần, “Ha ha, thật sao?”
Ninh Hinh Nhi ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Nhuế Diệp, thì ra không phải quan hệ nam nữ, bị coi như người yêu, anh cố ý hay vô ý vậy?
Nhuế Diệp cau mày, cúi đầu không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Nhuế Lập Ngôn vẫn muốn đùa, thân thiết nói với Đại Lục: “Nhưng mà chú nghĩ Tiểu Diệp chịu dẫn cháu về, chắc chắn có ý đặc biệt đó.”
Lạnh lùng liếc mắt người chú thích chơi đùa, Nhuế Diệp chỉ có thể không nói gì, nói thật, sợ làm tổn thương tự ái của Đại Lục; không nói thật, nhất định Đại Lục sẽ hiểu lầm, xem ra tí nữa, anh nên giải thích với Đại Lục.
Ninh Hinh Nhi thấy Nhuế Diệp không lên tiếng, ngược lại yên lặng, tâm trạng mới thoải mái chút lại không yên, thức ăn phong phú trước mặt cô thành hư cô, nhất thời cô không muốn ăn.
Thấy Nhuế Diệp im lặng, Đại Lục thẹn thùng, cô hiểu ra, có lẽ giống như anh nói, cô không thích anh, chỉ là thói quen thôi, Ninh Hinh Nhi bỗng nhiên cảm thấy hoài nghi sự kiên trì mười năm nay của mình, có lẽ vì không chiếm được nên khó chịu trong lòng, cho nên cô mới dây dưa với anh như thế.
“Hai người rất xứng đôi.” Đang im lặng ăn cơm, Ninh Hinh Nhi chợt nói như vậy, sau đó khi thả một quả bom nổ mạnh như vậy, lại nói: “Chú à, nước Pháp, cháu muốn đi Pháp.”
Nước Pháp và Đài Loan rất xa nhau, như vậy cô có thể quên được tình yêu say đắm mười năm nay của mình, cô sẽ dùng khoảng cách để đặt dấu chấm hết cho tình yêu không có kết quả này, nước Pháp cũng không xa nước Anh Nhuế Diệp đã từng du học.
“Thật sao?” Nhuế Lập Ngôn suy nghĩ nhìn cô, “Đúng lúc con trai giám đốc Lý ở bên đó, có thể chăm sóc cháu.”
Tay cầm đũa hơi run rẩy, con trai giám đốc Lý? Tên nhóc bất cần đời đó sao? Dường như Nhuế Diệp hiểu dụng ý của Nhuế Lập Ngôn.
“Nước Pháp rất tốt đó, phụ nữ đều thích những nơi lãng mạn.” Đại Lục cười nói.
Mỗi người ςướק một tiếng, duy chỉ có Nhuế Diệp không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc