Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu - Chương 21

Tác giả: Bánh Bao Thịt Lừa

Lột Xác 

Điện thoại nhanh chóng được nối máy, từ trong loa truyền đến giọng nói trầm của Cố Lãng. Sao nó lại khiến người ta có thứ hoài niệm ૮ɦếƭ tiệt như thế này - Mạch Thu tự khinh bỉ chính bản thân mình.
Mạch Thu hít sâu mới hơi, cố gắng dùng giọng nói bình thản nhất: "Cố Lãng . . . chúng ta chia tay thôi."
"Em lại đang đùa gì thế?"
Mạch Thu có thể tưởng tượng được bây giờ nhất định Cố Lãng đang hơi nhíu mày, vẫn là khuôn mặt vừa bất đắc dĩ vừa không sao cả ấy. . . .
"Em nói thật đấy!" Mạch Thu nắm chặt điện thoại di động, "Về phần nguyên nhân . . .. Tiếu Nhã, nghe thấy cái tên này thì chắc cũng chẳng cần nói gì nữa đi! Cố Lãng . . ."
Mạch Thu không cho anh cơ hội mở miệng, "Mạch Thu em có thể thề với trời rằng em chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với hai người. Còn anh lại chà đạp lên sự tôn nghiêm của em. Nhưng em không trách anh, những chuyện này là do em tự tìm lấy. Và em cũng không muốn đuổi theo anh thêm nữa. Nó không đáng! Anh không xứng đáng để em trả giá hết thảy mọi thứ. . . cho nên, chúng ta chia tay đi, chúc mừng anh cuối cùng cũng được giải thoát."
Mạch Thu nói liền một hơi, sau đó mải móng cúp điện thoại, tháo pin, lấy sim ra bỏ vào trong túi, những thứ còn lại đều ném vào trong thùng rác.
Mong mọi người đứng lên án đây là hành động lãng phí xa xỉ. Chiếc điện thoại di động này của Mạch Thu chỉ là hàng nhái vừa lạc hậu vừa rẻ tiền mà thôi, đã sớm nên thay cái mới rồi. Với lại nếu cô thực sự mang nó xuất ngoại, qua khu kiểm an có khi còn bị phạt thảm hơn ấy chứ.
Cho nên, thiên thời địa lợi nhân hòa, cứ để cho cô được thể nghiệm cảm giác ‘sang quý’ một lần nữa đi!
Thật ra thì cô định sẽ vứt nó vào trong tách café cơ - như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn, phải cái đầu nó hơi to, nhét không vừa. Hơn nữa chị nhân viên phục vụ cứ nhìn chằm chằm, suy đi nghĩ lại hay là thôi đi, ‘kinh thế hãi tục’ quá là không tốt. . . . . . .( vẫn còn đang tiếp tục động kinh. . . )
oooooo
Lên máy bay, ập vào mắt chính là nhóm tiếp viên hàng không với nụ cười dịu dàng. Mạch Thu thật muốn huýt sáo: ngoại hình các cô tiếp viên hàng không trên chuyến bay quốc tế quả thực rất đẹp!
Lần đầu tiên trong đời Mạch Thu ngồi trên chuyến bay quốc tế, còn là khoang hạng nhất nữa chứ. Cô cảm thấy cuộc sống lập tức ngập tràn hạnh phúc.
Máy bay bay vững vàng trên bầu trời. Bạn Mạch đã ăn uống no say đang ngồi ỳ trên ghế: buồn ૮ɦếƭ đi được, sáu bảy tiếng bay, không biết làm gì để vượt qua đây!
Mạch Thu nghiêng mặt sang bên nhìn khung cảnh phía ngoài cửa sổ . . . . phía trên là bầu trời trong xanh, phía dưới những đám mấy trắng. . . .mênh ௱o^ЛƓ bất tận. Mạch Thu nhìn một chút thế là mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, cuối cùng tiến vào mộng đẹp.
oooooo
Bánh xe hồi ức bắt đầu từ từ quay tròn, tình cảm không ngừng tuôn trào, tràn ra toàn bộ thế giới . . . . .
Từ lần đầu tiên gặp nhau ở thành phố J, dần dần quen thuộc, đến cuối cùng là yêu nhau. Lần hẹn hò đầu tiên, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn môi . . .từng hình ảnh một từ từ hiện lên.
Cô đã từng cảm ơn ông trời đã để cho hai quỹ đạo sinh mạng vốn không cùng xuất hiện hợp lại làm một. Cô đã từng ngây thơ cho rằng: cô yêu anh là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này. Cô đã từng suy nghĩ rất nhiều. . . sẽ cứ như vậy cùng anh trải qua cuộc đời này.
Cô cũng chẳng để ý chuyện cô bỏ ra nhiều hơn Cố Lãng. Cô chỉ cần cô và anh đều nghiêm túc với mối tình này! Chỉ tiếc, tất cả đều là âm mưu, mưu đồ hiểm ác đáng giận nhất trên cõi đời này.
Máy bay xóc nảy, Mạch Thu tỉnh dậy từ trong mộng. Cô nhìn đồng hồ: sắp tới nơi rồi.
Trên mặt lành lạnh, Mạch Thu đưa tay sờ một cái, không đâu lại đầy nước mắt. . .
Khóc? Mạch Thu hơi ngẩn người. Tại sao lại như vậy chứ, lúc cô đau đến ruột gan quặn thắt mà còn chẳng chảy lấy một giọt nước mắt, vì sao vào thời điểm chính thức kết thúc mối quan hệ này lại mở cống thoát nước?
Là không bỏ được? Hay là bởi vì. . . đây là bộ mặt mềm yếu của mình sau khi đã tháo bỏ lớp ngụy trang cuối cùng?
"Hey! Cô ổn chứ?"
Một giọng Hán bập bẹ vang lên bên tai Mạch Thu. Cô quay đầu . . .tóc quăn, da trắng, con ngươi màu xanh lam, sống mũi cao, nghiễm nhiên là một anh chàng người Anh điển trai.
Mạch Thu sợ hãi! Một anh chàng đẹp trai cỡ này ngồi bên cạnh 5,6 tiếng đồ hồ mà không để ý! Cái người có ánh mắt giỏi phát hiện ra trai đẹp đi đâu mất rồi???
"Tôi ổn. . .chỉ là mơ thấy ác mộng thôi." Mạch Thu đáp.
Trai đẹp lộ ra vẻ mặt “thì ra là thế”, sau đó phát biểu một câu khiến người người giật thót: "Phật tổ phù hộ cô."
"Phụt. . . ha ha ha ha . . . . " Mạch Thu nhịn không được phải bật cười.
Thường nghe người ngoại quốc nói cái gì mà "chúa phù hộ bạn" v.v. . giờ đột nhiên biến thành Phật tổ, đã vậy lại còn dùng giọng nói quái quái này để nói nữa chứ! Mạch Thu cảm thấy rột của mình sắp xoắn lại hết rồi!
"Sao vậy? Tôi cho rằng cô là người tín ngưỡng Phật giáo, chẳng lẽ tôi hiểu lầm ư?"
Trai đẹp chỉ chỉ Ngọc Phật trên cổ Mạch Thu. Thấy Ngọc Phật, ánh mắt của Mạch Thu dịu dàng hơn. Ngọc Phật này là lúc Mạch Tử Kiệt đi Tứ Xuyên đặc biệt đến Tự Miếu cầu cho Mạch Thu.
Mạch Tử Kiệt cũng không tin phụng thần linh nhưng vì con gái mình mà đốt ba nén nhang trước Văn Thù Bồ Tát. Tình thương của ba chính là như vậy: kín đáo và mãnh liệt.
Mạch Thu nắm chặt Ngọc Phật trong tay. Khóe miệng cô từ từ nhếch lên, trong đầu hiện ra khuôn mặt ngăm đen đầy nghiêm túc của đồng chí Mạch Tử Kiệt, mặc dù khuôn mặt ấy có hơi ‘hung thần’ nhưng cô lại cảm thấy vô vàn ấm áp.
Mạch Thu nở nụ cười với trai đẹp: "Anh nói đúng, ngài sẽ phù hộ cho tôi!"
"Wa, cô cười tươi lên thật xinh đẹp." Trai đẹp tiếp luôn một câu.
Mạch Thu nhìn vẻ mặt tự nhiên mà đầy nghiêm túc của anh chàng nháy mắt 囧. Được rồi, đứa bé này thật sự chân thành ca ngợi cô, nhưng vì sao trong tích tắc kia cô lại có cảm giác mình bị trêu ghẹo nhỉ? Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt quốc tế trong truyền thuyết sao?
oooooo
Người đến sân bay đón cô chính là mợ cô: tiểu thư Shirley đáng yêu. Sau khi nói chuyện Mạch Thu mới biết cậu út của mình đã bay đến châu Mỹ một ngày trước khi cô đến. Về chuyện lúc nào trở về thì chưa quyết định. . . . .
Mạch Thu liếc mắt khinh thường: có ở đây hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao cô chỉ giả bộ giàu có thôi, chứ xuất ngoại trong tâm trạng chẳng vui vẻ thì giải sầu cái nỗi gì.
Gần tới ban đêm ở Paris, ngay cả không khí cũng ngập tràn hơi thở lãng mạn. Mạch Thu hít thật sâu mấy hơi, cảm khái trong lòng: ruột cũng sắp lên men rồi! Chỗ này, CMN, đúng là không thích hợp cho người thất tình đến!
Sau khi ăn một bữa thịnh soạn, Shirley lái một chiếc xe ôtô nhỏ đưa Mạch Thu về chỗ ở.
Mặc dù ngôi biệt thự nhỏ của cậu út và mợ út không đến mức xa hoa tráng lệ nhưng rất đẹp.
Lấy ngay căn phòng mới của Mạch Thu để làm ví dụ: chiếc giường tròn lớn với chăn màu trắng sữa, máy vi tính, TV màn hình cực lớn, sofa nhỏ tạo hình đặc biệt và bàn trà, còn có cả phòng tắm riêng nữa. Hiển nhiên đây là một thế giới thu nhỏ đầy đủ thiết bị.
Nghĩ tới việc sẽ được sống ở trong căn phòng này 1 tháng mà Mạch Thu thật sự H**g phấn muốn được hét lên mấy tiếng.
oooooo
Khoảng thời gian gần đây là thời điểm Shirley bận rộn nhất. Mợ ấy thường đi sớm về trễ.
Mạch Thu đến siêu thị mua một một đống đồ ăn vặt, lại giải quyết những đồ ăn đặt qua điện thoại sau đó liền bám rễ trong phòng mình, dành hết thời gian cho internet, một lần nữa trởi lại làm trạch nữ.
Đối với du lịch, Mạch Thu xì mũi coi thường: đi ra ngoài thăm quan gì đó tốn sức lắm, với lại, bên cạnh vườn hoa Lavender trong thành phố có vô số các cặp đôi tay trong tay như thế sẽ kích tích người đang thất tình là cô.
Cho nên, cô vẫn nên thanh thản bình yên sống ở trong ổ của mình thì hơn. Huống chi, làm trạch nữ nơi xứ người mới là cảnh giới ‘chí cao vô thượng’!
Đợi đến khi công việc của Shirley kết thúc người mợ út thấy chính là một ‘bà cô’ mặc áo ngủ, đầu tóc rối bù, mặt thì tiều tụy nhưng hai mắt lại sáng quắc nhìn màn hình. . . . .
Shirley kiềm chế kích động muốn la toáng lên. Mợ út xách Mạch Thu ra khỏi chỗ máy tính, giục cô thay bộ quần áo khác, sửa sang lại ngoại hình rồi cấp tốc dẫn cô tới spa tút tát toàn bộ.
Từ đó về sau, những năm tháng làm trạch nữ của Mạch Thu bị ‘hủy diệt’. Vì vậy: đi mua sắm, làm đẹp, đi SPA, luyện yoga . . . đã trở thành môn học bắt buộc hàng ngày của cô.
Thế là sau một tháng, khi Mạch Thu đi một đôi giày cao gót 8 cm nhảy nhót qua N con phố thì đến cả chính bản thân cô cũng thấy kinh ngạc: đây là chuyện mà một đứa con gái ngay cả đi dép lê cũng trượt ngã có thể làm ư !!!!!
Shirley là người có thâm niên trong ngành trang điểm nên mặc dù đã qua thời kỳ bận rộn nhưng không phải công việc sẽ ít đi. Vì vậy nhờ phúc của mợ út mà Mạch Thu may mắn gặp được vài ca sĩ và người mẫu nổi tiếng ( tuy nhiên phần lớn chẳng biết là ai ), bao gồm cả anh chàng đẹp trai trên máy bay hôm ấy. Lần gặp được anh ta - trong hậu trường của một buổi biểu diễn thời trang - thì Mạch Thu mới bừng tỉnh hiểu ra: chẳng trách dáng người đẹp như vậy, hóa ra là người mẫu nam. Sau đó, hai người có vài lần trao đổi ngắn ngủi . . . . đó là vào những lúc anh này thay quần áo trong hậu trường. . . .-_-!
Sau hơn 1 tuần lễ đến đây, cân nặng của Mạch Thu giảm trầm trọng, chủ yếu là do không quen với nền ẩm thực nơi này.
Mà đối với tình huống như thế, Shirley chẳng những không sợ hãi, hay cảm thấy mình là chủ nhà không tốt mà còn ngược lại, mợ út cảm thấy dáng người này sẽ phù hợp với Mạch Thu hơn. Tất nhiên chuyện cân bằng dinh dưỡng vẫn quan trọng.
oooooo
Lại vào một buổi đêm, Mạch Thu ôm ly trà ngồi trên xích đu. Shirley đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Thu, cháu thất tình à."
Mạch Thu nghe xong lại cười, "Sao mợ nhìn ra được ạ?"
"Mặc dù cháu hay cười, nhưng mợ có thể cảm nhận được sự bi thương."
"Đúng vậy ạ, cháu bị vứ bỏ. . . " cho dù là cô nói ra lời chia tay trước, nhưng về mặt tình cảm người bị vứt bỏ mãi mãi sẽ là người cho đi tình yêu chân thật.
"Yên tâm đi, tất cả rồi sẽ tốt thôi."
"Đúng, tất cả rồi sẽ tốt. Cố gắng quên anh ấy, bắt đầu cuộc sống mới."
"Thu, không nên ép bản thân quên đi một người, bởi vì càng cố quên, sẽ càng khắc cốt minh tâm."
"Vậy phải làm thế nào ạ?"
"Học được cách thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình, như vậy, cho dù cháu còn thích anh ta nhưng sẽ thoát khỏi khốn cảnh tình cảm."
"Đúng rồi, Thu." Shirley tiếp tục nói: "John có hỏi thăm mợ về cháu đó nha."
"John?" Mạch Thu nhíu mày, "Chưa từng nghe qua tên này. Ai vậy ạ?"
"Chính là cái cậu người mẫu nam nói chuyện với cháu hôm trước trong hậu trường đó!"
"Thì ra là anh ta, cái tên này không có gì đặc biệt." Mạch Thu nhớ ra: hóa ra là anh chàng đẹp trai trên máy bay.
"Sao? Có hứng thú phát triển thử không? Dù sao giờ cháu cũng đang cô đơn mà ." Shirley nháy mắt, hỏi.
"Ai, hay là thôi đi ạ. Mặc dù mẹ cháu có thể chấp nhận được chuyện cháu yêu sớm, nhưng mợ thấy liệu mẹ cháu có thể tiếp nhận được chuyện cháu và một người nước ngoài yêu đương vượt đường biên giới không? Mẹ cháu sẽ đánh ૮ɦếƭ đứa con gái bất hiếu là cháu đó."
"Được rồi, " Shirley nhún vai, "Có điều thật tội nghiệp cho tên nhóc kia. Cái mầm của tình yêu nồng nhiệt còn chưa nảy mà đã bị P0'p ૮ɦếƭ từ trong trứng rồi. THật đau thương!"
Shirley lẳng lặng nhìn Mạch Thu: thân hình cao gầy, đường cong mê người, gương mặt thu hút, tóc . . . . Shirley nhíu mày: có vẻ mái tóc này không hợp lắm.
"Thu, ngày mai đi làm tóc đi." Shirley mở miệng nói
"Làm tóc?"
Mạch Thu vuốt vuốt mái tóc đen thẳng của mình. Cô cố tình nuôi mái tóc dài này là vì Cố Lãng. Cô còn nhớ lúc trước tóc của cô đâu có được như vậy. Nó vừa vàng vừa mảnh, còn không được sáng bóng nữa. Nhưng vì để nuôi được một mái tóc đẹp mà cô đã tốn không biết bao nhiêu công sức.
Từ sau khi xảy ra chuyện cô định cắt tóc đi nhưng vẫn không nỡ, vì dù sao nuôi được mái tóc này không rẻ chút nào.
"Được ạ, đi đổi lại kiểu tóc thôi." Mạch Thu suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Cô sẽ không làm bất kỳ sự thay đổi vô nghĩa nào vì Cố Lãng nữa. Kể từ giờ phút này trở đi cô sẽ chỉ sống vì bản thân mình!
oooooo
Lại một lần nữa đứng trước gương. Người bên trong kia đã hoàn toàn khác với trước đây: tóc uốn lọn to nhuộm màu R*ợ*u vang hấp dẫn; một bộ vái liền thân màu đen, giày cao gót. . . toàn thân trở nên quyến rũ nhưng không mất đi sự quý phái.
Nhưng bộ *** này. . . Mạch Thu ôm *** bi thương: của cô là cỡ C đầy kiêu ngạo nhá, sao giờ lại nén thành B thế này. . .
Shirley đứng một bên mỉm cười gật đầu. Cô đã sớm nhận ra Mạch Thu có khuôn mặt quý phái, hơn nữa cả người cũng tỏa ra sự thu hút rực rỡ. Cái loại tạo hình ‘ngoan hiền’ kiad\'đ\'l\'q\'đ không tôn lên được ưu điểm của con bé.
Bây giờ Mạch Thu như thể thiếu nữ tới từ địa ngục: vừa quý phái vừa ma mị, dụ hoặc linh hồn con người, hơn thế còn khiến người ta không dám coi thường ( Bạn Bánh Bao nào đó ngoáy mũi: haizz, quan tâm đến con bé đó quá rồi. . . ).
Mang cái bộ dạng này mà về nhà chắc chắn bố cô sẽ tức đến giậm chân cho coi. Mạch Thu có suy nghĩ xấu xa: thật sự muốn xem bộ dạng tức đến điên người của đồng chí Mạch Tử Kiệt.
Trong khoảng thời gian này, Mạch Thu vẫn luôn liên lạc với mẹ mình. Đúng như dự đoán: Bạn Mạch Thu đã trúng tuyển trường y, hơn nữa giấy thông báo đã gửi về nhà.
Cô nhớ Căn Dặn cười nói với mình, "May mà con tránh được đó. Con không nhìn thấy chứ, sau khi ba con biết con không báo danh trường quân đội thì giận đến mức đỏ mặt tía tai, mắt đỏ lên, còn nói muốn xé luôn giấy thông báo để con năm sau thi lại."
"Á ~ vậy giấy thông báo của con vẫn bình an chứ ạ?"
"Yên tâm đi, mẹ cất kỹ rồi mới cho ba con xem bản sao."
Mạch Thu đổ mồ hôi: quả nhiên mẹ cô đã có dự tính trước! Rất hay, rất bản lĩnh.
Ngoài quần áo ra, Shirley còn dạy cả cách trang điểm cho Mạch Thu. Đối với một cô gái ở kiếp trước chỉ biết bôi kem BB và mascara - ngay cả vẽ mắt cũng không biết – mà nói thì đây quả là một con đường khá dài và gian nan. Cũng may là Shirley tự mình dạy trong khoảng thời gian dài như vậy nhưng không có lấy một chút khó chịu nào.
Mỗi lần Mạch Thu nhìn thấy một đống mỹ phẩm muôn hình muôn vẻ đều vô cùng cảm thán. . . . công việc trang điểm này không chỉ là một môn nghệ thuật mà nó còn cần cả kỹ thuật nữa.
Mạch Thu vã mồ hôi: kế hoạch giải sầu của cô đã bị *** trở thành khóa học lột xác biến từ một cô thôn nữ thành một quý cô. Mặc dù giờ cô cũng thích ngồi trước ngương trang điểm lắm. . . .
oooooo
Ngày 15 tháng 8 - còn năm ngày nữa là đến ngày nhập học - Mạch Thu mới vác túi lớn túi nhỏ các loại quần áo, mỹ phẩm, đồ lưu niệm lên máy bay về.
Người đến đón là Đinh Ninh, Mạch Tử Kiệt vẫn chưa tan sở. Khi Mạch Thu đeo kính dâm mắt to, mặc quần short, nện gót dày cốp cốp đi ra mà mẹ Mạch chẳng có vẻ ngạc nhiên gì. Mẹ Mạch chỉ quan sát bộ phận kia của Mạch Thu, nói một câu: "Ưmh, có nhỏ đi. . . "
Ối cha. . . gót giày miết trên nền nhà tạo thành tiếng vang chói tai, một câu nói trúng ngay hồng tâm. . . mẹ già nhà cô càng ngày càng khủng khiếp
Trên đường về nhà, Mạch Thu thỉnh thoảng quay sang nhìn ‘mẫu thân đại nhân’ vẫn rất bình tĩnh ở bên cạnh.
"Ặc . . . mẹ . . .chẳng lẽ mẹ không cảm thấy con ăn mặc kiểu này rất ‘kinh hãi thế tục’ dù chỉ là một chút ạ?"
"Như vậy chẳng phải rất đẹp à, kinh thế hãi tục ở đâu? Với cả mẹ đã chẳng vừa mắt với đống quần áo thể thao kia của con rồi. Mới có mấy tuổi chứ, cần gì phải bọc người kínd.đl.q.đ mít."
"Hic . . . . nhưng ba con. . . . "
"Yên tâm đi, có mẹ con ở đây, lão già kia còn làm gì được?"
Có lời làm bảo đảm này, rốt cuộc Mạch Thu cũng yên tâm. Mặc dù bây giờ mẹ cô dịu dàng có thể vắt ra nước, nhưng một khi mà đã tức giận thì trong nhà ai cũng phải nhường ba phần.
Về đến nhà, khi Mạch Tử Kiệt thấy trang phục hiện tại và phụ kiện trên người Mạch Thu thì quả nhiên giận đến mức giậm chân.
"Con, con, con, con, con nói đi, rốt cuộc con muốn thế nào, hả? Nói không thi trường quân đội thì thôi không thi nữa, nhưng bây giờ lại quay về với cái đầu như con chim lửa, quần thì là quần chẽn*, có phải con muốn ba tức ૮ɦếƭ hay không, hả?"(*vâng, nó là quần chip ý ạ, @@, cơ mà ba Mạch là quân nhân, để từ đó sẽ k hợp mình để từ này nha)
"Quần chẽn là sao ạ, " Mạch Thu núp sau lưng Đinh Ninh, lẩm bẩm, "Đây rõ ràng là quần bò. . . "
"Quần bò thì nó cũng là quần chẽn! ! !" Mạch Tử Kiệt ngắt lời Mạch Thu, quát ầm lên.
"Phụt. . . .ha ha ha, không được rồi, không chịu nổi nữa, ba con thật có đầu óc hài hước. . . ."
Mạch Thu cười đến gập cả người, quần chẽn bằng vải bò . . . . chắc ba cô là thần tiên từ xã hội cũ xuyên không đến đây đi. . .
"Được rồi được rồi, con nó vừa mới về. . . .?" Đinh Ninh đứng giữa khuyên giải
"Vừa trở về đã thành kiểu đức hạnh này. Còn ra cái thể thống gì nữa!"
"Anh quát ầm lên làm cái gì hả!" Rốt cuộc Đinh Ninh đã bị chọc giận, "Mặc như thế thì làm sao? Mấy cô gái đi trên đường mặc chưa chắc đã đẹp được như Tiểu Thu nhà chúng ta!"
"Con gái con đứa thì nên ăn mặc đoan trang chút." Khí thế hiển nhiên yếu đi rất nhiều
"Nó mặc như vậy sao lại không đoan trang. Chẳng phải đồi phong bại tục, là do lão già phong kiến như anh nhìn không vừa mắt thì có! Anh nói xem lần nào anh mà anh chả như vậy: em uốn tóc thì anh nói chẳng khác gì mỳ ăn liền rồi bắt em quay về kiểu cũ; mặc váy thì anh bảo không đàng hoàng, bắt em thay. Bản thân anh thì sao, không phải là mắt qua mày lại với cái cô ở đoàn văn công à?"
"Anh. .. đó là. . ." Mạch Tử Kiệt thật sự có khổ không nói ra được. Đó là đồn nhảm! Mạch Tử Kiệt giận đến nghiến răng nghiến lợi: mình bị hại thê thảm rồi!
"Woa. . . ba, thế mà ba lại thích “trâu già gặm cỏ non” nha! Như vậy là không đúng đâu ba!" Mạch Thu ló đầu ra từ sau lưng Đinh Ninh, không sợ ૮ɦếƭ bồi thêm một câu.
"Com im miệng cho ba!" Mạch Tử Kiệt chỉ thiếu chưa nhảy dựng lên thôi.
"Anh quát cái gì? Mình làm chuyện sai lầm lại còn to tiếng với trẻ con làm gì?" Đinh Ninh cũng chẳng yếu thế mà quát lại, sau đó với nháy mắt Mạch Thu.
Mạch Thu hiểu ý, lặng lẽ lui về phía sau, sau đó, mở cửa chạy đi. Sau lưng tiếp tục truyền đến tiếng trách móc của ĐInh Ninh và tiếng giải thích càng lúc càng đuối của Mạch Tử Kiệt.
Mạch Thu cảm giác cô cười đến nỗi ruột sắp xoắn lại luôn. Mẹ cô thực sự quá lợi hại, khiến cô thành kính sùng bái!
Mạch Thu nhìn cánh cửa đóng chặt phía đối diện, nụ cười trong nháy mắt đọng lại ở trên mặt, sau đó biến mất rất nhanh.
Chu Hiểu Nam . . . .vẫn còn đang giận cô. . .
Mãi cho đến khi rời khỏi thành phố B cô mới nói cho Chu Hiểu Nam biết mình không đăng ký trường quân đội và chuyện chia tay với Cố Lãng. Sau đó, Chu Hiểu Nam liền nổi giận.
Thật rad Mạch Thu biết Chu Hiểu Nam giận không phải vì cô không đăng ký trường quân đội. Chuyện cô bạn này tức là lúc Mạch Thu đau khổ nhất lại không nhớ đến người bạn này! Bạn bè chẳng phải là người ở bên bạn lúc gặp khó khăn ư?
Mạch Thu đã sớm biết như vậy sẽ khiến Chu Hiểu Nam tức giận, nhưng cô vẫn không thể thể hiện sự đau khổ của mình ở trước mặt người bạn tốt được. Chuyện tình cảm thế này nên để tự bản thân giải quyêt, chứ nói ra rồi cũng chỉ là tăng thêm sự phiền não cho một người mà thôi. Vả lại, có thể thi đậu trường quân đội chắc chắn Chu Hiểu Nam cực kỳ vui mừng, sao cô có thể cam lòng khiến cho cô ấy buồn được đây?
Mạch Thu đứng trước cửa nhà Chu Hiểu Nam suy nghĩ lúc lâu mới đưa ra quyết định, vừa định ấn chuông thì đột nhiên cửa được mở ra từ bên trong.
Người mở cửa chính là Chu Hiểu Nam. Mạch Thu lúng túng cười với cô bạn.
"Sao hả, còn không vào đi. Nhà tớ là ‘rừng sâu hổ huyệt’ hay sao mà khiến cậu cứ đứng mãi ở ngoài cửa lâu như vậy?"
"Tiểu Nam . . . .thật sự xin lỗi. . . tớ. . . "
"Được rồi, " Chu Hiểu Nam lập tức ngắt lời Mạch Thu, "Cái đức hạnh thối tha của cậu tớ đây còn không rõ sao. BÌnh thường nhìn có vẻ không tim không phổi đấy, nhưng khi thực sự gặp chuyện khó khăn thì chỉ giữ khư khư trong bụng . . .tớ không có trách cậu. . .mà chỉ cảm thấy không đáng thay cho cậu mà thôi."
"Woa . . . . Tiểu Nam, cậu thật sự quá tốt!" Mạch Thu cảm động nhào tới, chỉ còn thiếu ‘lệ nóng doanh tròng’.
Chu Hiểu Nam đẩy khuôn mặt dán lên người mình ra rồi đánh giá từ đầu đến chân Mạch Thu một cách đầy hứng thú, "Nhân tiện, rốt cuộc bộ quần áo này của cậu cũng cho tớ thấy được chút ánh rạng đông rồi . . . ."
"Hì hì, sao hả, hẳn là đẹp đi, có phải rất có phong cách hay không?"
"Tuyệt đối là như vậy! Cậu mang dáng vẻ này đến trường tuyệt đối sẽ gieo họa. Cậu phải cố gắng mà gieo họa cho nhân gian nha!!"
"Phụt. . . cậu đừng để tớ đi trêu đám bác sỹ tương lai kia chứ. Với lại chẳng biết tại sao cuối cùng tớ lại cảm thấy bác sỹ nam và BT đều có hiệu quả kỳ diệu như nhau. . . ."
"Thôi đi, đừng nói với tớ là cậu không biết đối diện với trường đại học của cậu là trường đại học thể dục nhá. " Chu hiểu nam liếc mắt xem thường.
Mạch Thu tựa vào vai bạn đầy thân thiết, "Nếu đã bị cậu phát hiện thì yên tâm đi, tớ sẽ nhớ tìm kiếm một quân phu cho cậu! "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc