Nửa Vòng Tròn - Chương 39

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Sáng suốt
Triều Lộ tắt bếp, làm xong món rau xào cuối cùng, quay đầu lại nói với Chử Vân Hành đang ở phía sau: "Anh lại bàn ngồi đi, em bưng đồ ăn ra."
"Ừ." Anh cười nhìn cô, nhưng cũng không rời khỏi phòng bếp ngay. Trong mắt hàm chứa chút áy náy, nói: "Không có cách nào giúp em bưng thức ăn, một lát để anh rửa chén đi."
"Được." Cô gật đầu, bưng mâm đồ ăn đi theo sau anh ra ngoài.
Nhìn Triều Lộ mang từng món ăn đầy đủ sắc hương vị lên, ba Chử khen không dứt miệng. Món cuối cùng là món cá Lư hấp, chỉ cần nhìn đã biết hương vị nhất định không tồi… thịt trắng như tuyết, sáng bóng, mùi thơm xông vào mũi, thấy vậy mặt mày ba Chử rất hớn hở.
"Trời rất nóng, dễ khiến khẩu vị không tốt, cháu tự chủ trương không nấu cơm mà nấu cháo củ từ, hy vọng bác Chử quen ăn" Triều Lộ ở trong phòng bếp múc chén cháo khoai từ ra ba cái chén, sau đó cô dùng khay bưng ra.
"Củ từ rất tốt, vừa khỏe mạnh lại vừa dễ ăn, làm khó con có thể nghĩ chu đáo như vậy."
Triều Lộ nấu cháo củ từ ngoài nguyên nhân đó ra, thực ra cô còn một tầng dụng ý nữa, đó là vì chuẩn bị đồ ăn làm thuốc cho Chữ Vân Hành, nhưng cô biết anh không muốn ba mình lo lắng, cho nên cô mới không nói ra, chỉ nói nguyên nhân là vì trời nóng.
Chử Vân Hành nói: "Cha, Triều Lộ nấu món cá ngon lắm, ba mau nếm thử đi."
"Nha? Cái thằng này còn có phúc hơn cha, đã sớm được ăn món ăn do Triều Lộ làm?" Nói xong gắp một miếng cá cho vào miệng, ý cười dần dần hiện ra "Đúng là không tệ, món cá hấp này rất ngon miệng."
Triều Lộ cúi đầu ngại ngùng cười, nói: "Vân Hành không thích ăn cay, bằng không cháu đã bỏ thêm chút ớt cho nó có hương vị."
"Anh không ăn cay, nhưng em cùng với ba thích ăn nha, lần tới không cần để ý đến anh, em cứ cho thêm ớt vào."
"Coi anh nói kìa, thỉnh thoảng làm phiền Triều Lộ một lần thì thôi, làm sao lại muốn người ta thường xuyên xuống phòng bếp làm thức ăn cho anh? Lúc mẹ anh còn sống, ba anh còn không nỡ để mẹ anh phải thường xuyên xuống bếp, anh thật sự không biết thương tiếc Triều Lộ." Nói xong, hai đầu lông mày có cảm xúc nhàn nhạt lan ra.
Vẻ mặt Chử Vân Hành cũng hơi sững lại, Triều Lộ sợ ba anh nhắc đến mẹ anh sẽ thương tâm, liền đẩy đẩy anh, ngắt lời nói: "Tại sao anh biết em thích ăn cay?"
"Lúc gặp mặt bạn em, anh thấy em ăn thịt cay, trông rất ngon miệng."
Lúc nhỏ Triều cũng không thể ăn cay, nhưng làm bạn với Nhược Chi nhiều năm như vậy, tính cách nóng nảy thì không không quá giống, nhưng khẩu vị lại trở nên gần giống. Chử Vân Hành đúng là rất tỉ mỉ, chỉ cùng Nhược Chi ăn một bữa cơm, liền nhìn ra được mình thích ăn gì.
Cha Chử hỏi: "Thế nào, Vân Hành cùng cháu đi đến nhà bạn của cháu?"
"Đúng vậy, ngày hôm qua là sinh nhật của bạn cháu, Vân Hành đi cùng cháu."
Cha Chử ý vị thâm trường nhìn Triều Lộ liếc mắt một cái: "Vân Hành không có làm gì thất lễ đi?"
Triều Lộ nói: "Không có, anh ấy tốt lắm. Bạn cháu cũng rất thích anh ấy."
"Vậy thì bác an tâm rồi." Nét mặt ba Chử lộ ra vẻ thoải mái.
Ăn cơm xong, ba Chử giao nhiệm vụ rửa chén cho con trai mình, ông cùng với Triều Lộ giúp anh dọn chén đũa trên bàn vào phòng bếp, sau đó không để cho Triều Lộ nhúng tay vào. Cô nhịn không được lên tiếng: "Cháu đi giúp anh ấy."
Ba Chử lôi cô ra khỏi phòng bếp: "Không cần thiết, đồ vật trong nhà này nó đều rất quen thuộc, rửa chén cũng không mất nhiều sức, trước kia khi nó về nhà một mình, bác cũng thường sai nó rửa chén, chẳng phải tại vì cháu đến nên mới khách sáo."
Chử Vân Hành quay đầu lại nói: "Triều Lộ, em nói chuyện với ba anh đi, một mình anh làm được rồi."
Cả hai ba con đều nói như vậy, Triều Lộ không thể làm gì hơn là đi lên phòng khách ngồi. Ba Chử pha hai chén trà đem ra, Triều Lộ đứng dậy nhận lấy.
"Ngồi đi, ha ha." Ba Chử nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống, bản thân ông cũng ngồi xuống ghế sofa bằng da. "Triều Lộ, bác thấy cháu đến chơi, bác rất vui mừng, bác Chử không xem cháu là người ngoài, cháu đừng quá câu nệ. "
Triều Lộ có thể tưởng tượng ra, sau khi Chử Vân hành bị tàn tật, ba Chử cũng giống như tất cả các bậc làm ba mẹ trong xã hội này, vì tương lai, vì hôn nhân của con mà quan tâm lo lắng. Cho dù con trai xuất sắc hơn người bình thường, suy cho cùng tình trạng thân thể vẫn khác với người bình thường, điểm này, thân là người làm ba sao có thể không biết? Từ đi học đến tìm việc, rồi tìm vợ tìm chồng, khắp nơi vấp phải trắc trở là cảnh tượng có thể suy ra được. Chắc hẳn xuất phát từ nỗi lo âu, trước đây ba Chử mới có thể đi con đường sắp xếp cuộc xem mắt cho con trai qua mẹ cô. Triều Lộ vừa nghĩ đến bản thân đã từng ngay cả gặp mặt Chử Vân Hành cũng không thèm gặp, chuyện này ba Chử chỉ sợ cũng biết, tức khắc trong lòng sinh niềm áy náy.
"Bác Chử, cũng không phải là cháu khách sáo với bác" cô thành thật nói, "Vì đây là lần đầu cháu đến cùng Vân Hành, trước đó lại chưa thăm hỏi, nhất thời nảy ra ý định, cháu… khó tránh khỏi căng thẳng. Với lại cháu cũng không biết nhà Vân Hành lại lớn như vậy… trong lòng cháu hơi hoảng, sợ bác không thích cháu." Cô cúi đầu nói tiếp, "Hơn nữa... Hơn nữa khẳng định là mẹ cháu đã từng nói với bác, cháu đã từng… đã từng cự tuyệt Vân Hành, bác đối với cháu…"
"Đứa bé ngốc, việc này làm sao có thể trách cháu được? Con bác, bác thấy tốt lắm, nhưng làm sao có thể yêu cầu người khác cũng đối xử với nó như vậy? Lúc mẹ cháu nói với bác cháu không đồng ý, bác đương nhiên đau lòng Vân Hành, cảm thấy khổ sở cho nó, cảm thấy tiếc hận cho nó, lo nghĩ cho chuyện hôn nhân cả đời của nó, nhưng bác có thể hiểu được lí do cháu từ chối gặp mặt nó." Ba Chử thở dài một tiếng, nhẹ giọng tiếp tục nói, "Trước khi Vân Hành bị tai nạn xe cộ, đại khái là từ trước tới giờ, nó chưa nếm qua tư vị bị người khác xem thường, nói không hề khiêm tốn chứ, thằng con bác, các phương diện đều rất nổi bật, từ nhỏ đến lớn, nó đều là đối tượng ngưỡng vọng của mọi người, thực chất trong lòng nó còn kiêu ngạo hơn ai hết, nhưng hiện tại, nó... đã không giống như lúc trước. Theo một ý nghĩa nào mà nói, nó thay đổi như vậy là bị bắt buộc, về phần bác, sap không phải là bị thực thực buộc phải chấp nhận. Triều Lộ a, cháu tiếp nhận nó, dưới tình huống có thể lựa chọn. Cháu không phải là người thân của nó, vốn dĩ hai đứa không có quan hệ gì, cháu hoàn toàn có thể chọn một đối tượng tốt hơn, nhưng cháu vẫn chọn Vân Hành, khiến người làm ba như bác vô cùng cảm động, hơn thế nữa là tràn đầy cảm kích!"
Mắt Triều Lộ đột nhiên bị nước mắt khiến cho ê ẩm, cô không muốn để cho ba của Chử Vân Hành thấy được sự khốn quẫn của bản thân, nên bưng tách trà ngửa đầu lên uống một ngụm, lúc để cái tách xuống, nước mắt đã bị cô ngăn lại, chỉ có vành mắt vẫn còn ửng đỏ.
"Bác Chử" cô nhìn thật sâu vào mắt ba Chử, nói, "Cháu hiểu ý bác, có lẽ, muốn mọi người hoàn toàn không có thành kiến với Vân Hành là chuyện không có khả năng, anh ấy đã chịu đựng rất nhiều, có chuyện chúng ta có thể tưởng tượng, nhưng cũng có chuyện nếu bản thân không trải nghiệm thì không thể hiểu được. Cháu cũng đã từng từ chối Vân Hành, bởi vì anh ấy bị tàn tật, khiến cháu sinh ra thành kiến, nhưng hiện tại cháu rất thích Vân Hành, vô cùng vô cùng thích, việc này…không liên quan đến việc anh ấy bị tàn tật." Cô dừng một chút, thân thể bất tri bất giác nghiêng về phía trước, biểu cảm của cô vô cùng nghiêm túc, cô nói, "Bác Chử, bác yên tâm."
Ba Chử nở nụ cười: "Triều Lộ, cháu là cô gái tốt, nếu Vân Hành dám đối xử với cháu không tốt, bác sẽ không tha cho nó. "
"Cha nói gì thế?" Chử Vân Hành từ phòng bếp đi ra, vừa cười vừa đi đến sofa "Con đối với Triều Lộ có tốt hay không? Cô ấy biết mà."
Triều Lộ thật tự nhiên nắm tay trái của anh, kéo anh ngồi xuống, còn mình thì ngồi lên tay vịn của sofa "Ừ, em biết."
Ba Chử cười vui vẻ, cởi mở: "Ha ha, hai đứa ngồi chơi đi, người già như ba nên nhường chỗ thôi, ba trở về phòng xem báo. Vân Hành con phải hảo hảo bồi Triều Lộ."
"Vào phòng anh ngồi đi" Vân Hành hơi hơi ngửa đầu hỏi cô.
Triều Lộ ngồi trên tay vịn của sofa, cho nên cao hơn một cái đầu so với anh. Không biết sao, cô bỗng liên tưởng đến những lời nói vừa rồi của ba Chử Vân Hành: "Trước khi Vân Hành bị tai nạn xe cộ, đại khái là từ trước tới giờ, nó chưa nếm qua tư vị bị người khác xem thường, nói không hề khiêm tốn chứ, thằng con bác, các phương diện đều rất nổi bật, từ nhỏ đến lớn, nó đều là đối tượng ngưỡng vọng của mọi người, thực chất trong lòng nó còn kiêu ngạo hơn ai hết, nhưng hiện tại, nó... đã không giống như lúc trước."
Không giống… có lẽ phần lớn thời gian sau này anh có thể lấy tay chống gậy mà đi, không cần dùng xe lăn, nhưng ánh mắt của người khác khi nhìn anh, vẫn xen lẫn sự ‘xem thường’, trước mặt người tàn tật, người bình thường bất cứ lúc nào cũng toát ra ‘cảm giác về sự ưu việt’, người thông minh lại mẫn cảm như anh, nhất định sẽ cảm giác được.
Lòng của cô đau nhói, nhịn không được cúi xuống hôn lên mặt và trán anh. Chử Vân Hành dường như bị hành động nhiệt tình đột ngột của cô làm cho mơ hồ, ngây ngô cười nói: "Triều Lộ, em không sợ ba anh đột nhiên đi ra sao? Tốt xấu gì, vào phòng ngủ của anh rồi nói tiếp."
Mặt cô đỏ lên, dời cánh môi, nhưng ánh mắt vẫn cố định trên mặt anh. Hai khuôn mặt cách gần như vậy, cô dùng tay nhẹ nhàng мơи тяớи khóe mắt nhàn nhạt nếp nhăn trên mặt anh khi cười, trẻ con nói: "Em không sợ bị nhìn thấy, anh là của em! Em vừa mới nói với bác Chử, em rất thích con trai của bác!"
"Hả?" Chử Vân Hành đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền vùi toàn bộ khuôn mặt của mình vào иgự¢ của cô, tham luyến hít một hơi, "Triều Lộ, ông trời đối với anh thật tốt."
Triều Lộ vuốt tóc của anh, nói: "Không, ông trời đối với anh còn chưa đủ tốt, nhưng em sẽ đối tốt với anh."
"Bé ngốc, đây là lời mà một người con gái nên nói với con trai sao?" Anh vòng tay ôm lấy eo cô "Kỳ quái, lúc mới đầu anh cảm thấy em là cô gái thông minh tuyệt đỉnh, bây giờ nhìn lại, thấy em càng ngày càng ngớ ngẩn, nói những lời ngốc như vậy."
"Vân Hành," Cô nghe anh nói mình ngốc, chẳng những không buồn không giận, ngược lại cười rất ngọt ngào, "Em nói thêm một câu ngốc nữa, anh có muốn nghe hay không?"
"Ừ."
"Ở bên anh là quyết định sáng suốt nhất kiếp này của em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc