Nửa Vòng Tròn - Chương 36

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Nắm tay
Sau nửa đêm, Triều Lộ mơ mơ màng màng cảm thấy giường hơi động, cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, mở mắt ra. Trời còn chưa sáng, đèn cũng mờ mờ, tiếng Chử Vân Hành cố đè nén từ phía sau truyền đến, Triều Lộ theo bản năng xoay người mở đèn bàn. Ánh sáng làm cô nhất thời thanh tỉnh, vội vàng quay đầu lại nhìn Chử Vân Hành. Anh hơi hơi nhíu mày, cánh mũi thấm ướt mồ hôi, hai chân đặt theo hình cung, tay phải đè lên chân trái, vuốt ve từng chút một, còn chăn của anh đã bị rớt xuống đất.
Triều Lộ đoán nhất định là chân anh bị chuột rút, cô không nói gì, chẳng qua là lập tức đến gần anh, đưa tay mát xa chân trái giúp anh.
Tay cô cảm nhận được chân trái anh căng cứng lên, vốn đầu ngón chân nhỏ cuộn tròn hướng vào trong, nay lại bị kéo căng ra, như thế này nghĩ đến đau đớn tới mức nào. Cũng không biết trước khi cô tỉnh dậy, một mình anh đã phải cố nén bao lâu, rõ ràng đến đôi môi cũng run run, nhưng anh vẫn không rên một tiếng.
"Triều Lộ, anh tốt hơn nhiều rồi." Thật lâu sau, anh mới nói.
Triều Lộ cảm giác được hiện tại chân anh xác thực đã khôi phục trạng thái bình thường, cô thay anh sửa sang lại ống quần cho ngay ngắn, sau đó lại nhặt cái chăn bị rơi trên đất lên, dè dặt đắp lên người anh.
"Anh thường hay bị chuột rút như vậy sao?"
"Không thường." Anh nói, "Chẳng qua thân thể bị hỏng này thường có phản ứng dây chuyền, anh nghĩ sau này càng phải cẩn thận."
"Coi như tự mình hiểu lấy, Vân Hành, anh phải nhớ kỹ những lời mình đã nói."
"Ừ." Anh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đang chống lên giường của cô, "Nằm xuống đi, ngủ thêm một lát, trời sắp sáng rồi."
Cô lui về phía sau nằm xuống, đang định tắt đèn, anh lại ngồi dậy, muốn xuống xe lăn.
Triều Lộ vốn đã hạ quyết tâm bất luận có chuyện gì xảy ra, cũng không nhúng tay vào, để cho anh tự mình lo liệu, nhưng vừa rồi anh mới bị chuột rút, bây giờ một người tự đẩy xe, cô có chút lo lắng, vì thế thử dò hỏi: "Em đưa anh đi?"
Tay anh đẩy xe lăn, đảo qua trước giường: "Được, nhưng phải đợi đến lúc anh bảy mươi tuổi đã." Nói xong, hướng về phía cô khẽ mỉm cười.
Người này nhìn qua rất dịu dàng, nhưng thực chất lại rất cố chấp a! Triều Lộ tức giận đến mức lấy gối nằm ném anh, nhưng lực lại rất nhẹ, chỉ trúng vành xe. Anh khom người muốn nhặt lên, cô sợ xe sẽ bị lật, vội vàng nhảy xuống giường, trước anh một bước nhặt gối lên, ôm trước иgự¢, bĩu môi, chứng tỏ cô còn đang kháng nghị đối với sự cố chấp của anh.
Anh cười cười đẩy xe lăn vào toilet, chờ đến lúc anh một lần nữa trở lại phòng ngủ, Triều Lộ vẫn ngồi ở mép giường, thấy anh đi ra, thì len lén thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cuối cùng, cô vẫn làm theo ý nguyện của anh, không đi cùng anh, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì trong phòng tắm.
Anh đẩy xe đến mép giường, tay phải chống xuống giường, nâng người lên.
"Anh nói này, có phải em có khuynh hướng bạo lực hay không?" Anh liếc xéo cô, nhưng ánh mắt lại tràn ngập yêu thương.
"Anh yên tâm, em không bắt nạt bệnh nhân."
"Vậy đến lúc anh hết bệnh, chẳng phải là thảm rồi?"
"Ừ, hừ." Cô đỡ anh nằm xuống, ngoài miệng lại kiên cường nói, "Anh cũng có thể đánh trả mà. Em không phải là người không phân rõ phải trái."
"Một cánh tay đấu với hai cánh tay, không công bằng."
"Vậy anh muốn như thế nào?"
Anh lấy tay trái của mình nắm lấy tay cô, tay phải vẫn như cũ bao trùm lấy tay cô: "Anh chỉ muốn nắm tay em như vậy, cũng được em nắm lại, mãi mãi như vậy là tốt rồi. Chúng ta không cãi nhau, cũng không đánh nhau. Hai thứ này, anh đều không am hiểu, em tha cho anh một mạng đi."
"Tốt." Bàn tay anh ấm áp như vậy, trái tim của cô cũng mềm nhuyễn ra, "Em thích anh như vậy, mới sẽ không bắt nạt anh." Cô thật tâm nói.
Anh nở nụ cười: "một tay của em, nắm được chính là cả con người anh, một bàn tay của em nắm toàn bộ hai tay của anh. Anh đó, có mặt tốt đẹp nhưng cũng có chỗ thiếu hụt, Triều Lộ, tay của em nằm giữa hai tay anh, có cảm giác được chúng nó khác nhau không?"
"Ừ" Cô nắm chặt bàn tay trái vô lực đang nằm dưới cùng.
"Nếu như em nguyện ý đồng hành cùng anh, thì cũng đồng nghĩa với việc em phải chấp nhận khuyết điểm của anh." Anh nói, "Đây là chuyện không dễ dàng, mà em… em cư nhiên lại bằng lòng như vậy! Triều Lộ, em đối với anh bao dung đủ loại, anh thật sự rất may mắn."
Triều Lộ cười cười, nhẹ nhàng rút tay mình ra: "Nếu em bởi vì khuyết điểm tay trái của anh mà dễ dàng rút tay mình ra, thì cũng tương đương với việc em không thể nắm được mặt tốt đẹp còn lại của anh." Cô đưa tay tắt đèn bàn, "Vân Hành, đêm nay anh thật dài dòng nha."
Anh ha ha cười cười: "Người bị bệnh thường hay suy nghĩ nhiều, em phải thông cảm."
Triều Lộ vô lại chui vào trong chăn của anh: "Ôm em, không thì em sẽ không thông cảm cho anh."
Thân thể anh cứng đờ, vài giây sau mới vươn cánh tay phải của mình ra vòng quanh người cô: "Đồ ngốc, rất bẩn a."
Ánh mắt của Triều Lộ hơi hơi phiếm hồng, cô cố gắng bức nước mắt trở về, sau đó mới mở miệng: "Rõ ràng anh vừa mới thay đồ, bẩn chỗ nào?"
"Aizz." Anh than nhẹ một tiếng, lấy cằm cọ cọ lên tóc cô "Thật sự hết cách với em."
"Vân Hành?"
"Ừ?"
"Được anh ôm ngủ, rất an ổn."
Anh hôn cái trán của cô: "Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi, ngủ ngon!"
Sau đó quả nhiên Triều Lộ ngủ rất ngon, ngủ thẳng đến trời sáng choang, ánh sáng theo rèm cửa sổ tiến vào, cô mới mở mắt ra. Chữ Vân Hành đã dậy, xe lăn còn ở trong phòng, nhưng gậy chống không còn ở đầu giường, đến ngay cả đệm lót ngăn nước tiểu cũng đã được dọn sạch.
Cô nghe trong phòng tắm có tiếng nước, đoán chừng anh đang tắm. Cô xoay người đứng lên thay quần áo, lấy tay chải sơ lại mái tóc.
Cửa phòng tắm bật mở, Chử Vân Hành chống gậy đi ra, trên người mặc áo tắm trắng tinh. Triều Lộ không tự chủ được mỉm cười, nhớ tới bộ dáng của bản thân khi lần đầu nhìn thấy anh mặc áo tắm. Đêm đó, cô mang theo tâm tình mơ mộng nếm thử trái cấm, cái loại đau đớn nhưng ngọt ngào đó, cô vĩnh viễn sẽ không thể quên được.
"Chào, anh đã tốt hơn nhiều rồi." Không đợi cô kịp hỏi tình huống hiện tại của thân thể mình, anh đã chủ động lên tiếng.
"Xem ra đúng là như vậy." Sắc mặt của anh quả thật đã tốt hơn rất nhiều, "Em đi đánh răng rửa mặt, sau đó sẽ làm bữa sáng cho anh."
"Em thích màu tím nhạt đúng không?"
"Sao?" Cô bị câu hỏi không đầu không đuôi của anh làm sửng sốt.
"Mấy ngày trước đi siêu thị, mua bàn chải đánh răng, cái cốc, khăn lông." Anh có chút ngượng ngùng nói: "Đều là màu tím nhạt, anh cảm thấy, có lẽ em sẽ thích."
Cô đi đến phòng tắm, nhìn thấy bàn chải đánh răng màu tím nhạt, khăn lông cũng màu tím nhạt, cái cốc đánh răng cũng màu tím nhạt như thế. Thật sự làm khó anh, đường đường là một người đàn ông, nhưng lại có thể nghĩ đến những thứ này.
"Thầy giáo Chử, tâm tư của anh thật là ‘bộc lộ rõ rành rành’ a!" Triều Lộ một bên chét kem đánh răng, một bên nhô đầu ra cửa hô lớn.
"Nếu anh nhớ không lầm, từ ‘bộc lộ rõ rành rành’ này có hàm nghĩa xấu đi? Khụ khụ!"
"Hắc hắc " Triều Lộ cười đến có chút vô lại, "Nói vậy sẽ không cần phải tốn nhiều lời."
"Em chỉ được nói thích hay không thích thôi."
"... Thích."
Triều Lộ rửa mặt xong, thấy Chử Vân Hành đã vào phòng bếp, đang cho ly sữa vào trong lò vi sóng, cô vội chạy lại nói: "Anh ngồi xuống đi."
"Không được thương lượng?"
Cô lắc đầu.
Trong phòng bếp có hai cái ghế dựa cùng một cái bàn nhỏ rất giản dị. Triều Lộ kéo ra một cái ghế dựa, dùng ánh mắt mệnh lệnh trừng Chử Vân Hành, ý bảo anh ngồi xuống.
"Đinh" một tiếng, sữa đã được hâm nóng, Triều Lộ lấy ra, bưng đến trước mặt anh." Uống đi."
"Đây là cho em uống."
"Em thích uống sữa lạnh." Cô cầm lấy hộp sữa tươi bên cạnh, đổ hết vào ly, một giọt cũng không còn.
Chử Vân Hành nói: "Khẩu vị của anh còn chưa có khôi phục, em rót nửa ly thôi."
Triều Lộ ánh mắt chuyển động, nói: "Nói như vậy anh còn bệnh? Vậy hôm nay không thể ra ngoài với em rồi, vốn đang định bảo anh đi với em ra ngoài mua đồ ăn."
Cô vừa dứt lời, Chử Vân Hành liền bưng ly lên uống một hớp lớn: "Ai nói? Anh hoàn toàn khỏe rồi."
Triều Lộ cười đưa tay cầm lấy cái ly: "Aizz, đừng để bụng rỗng mà uống sữa, trước tiên ăn chút bánh mì lót dạ, nếu không, chút nữa sẽ không thoải mái." Trong nhà Chử Vân Hành, luôn dự phòng sẵn bánh mì. Lại không phải chỉ là ham tiện lợi, Chử Vân Hành nói, anh thực thích ăn bánh mì, từ bánh mì nướng đến bánh dứa, lại thêm bánh mỳ kẹp xúc xích, bánh mì giăm bông, bánh mì tỏi, không cái nào anh không thích. Vừa khéo gần nhà lại có một cửa hàng bánh ngọt bán đồ ăn rất ngon, chiều nào tan làm cũng đi ngang qua, thuận tiện liền mua chút cho bữa sáng ngày hôm sau. Bánh mì hôm nay là bánh mì cắt lát bình thường, thông thường chỉ có thứ sáu mới có thể mua, bởi vì hai ngày nghỉ anh rất ít khi ra khỏi nhà, mà thời gian bảo hành của bánh mì lát tương đối dài một chút.
Ăn sáng, Chử Vân Hành thay quần áo, ngồi trên xe lăn: "Đi thôi."
Triều Lộ nhìn anh ngồi trên xe lăn, liền hỏi: "Anh còn mệt, không thể đi xa sao? Nếu không, em đi một mình cũng được."
"Không phải nguyên nhân này." Anh nói, "Ngồi trên xe lăn dễ mua đồ."
"Có hai tay của em là đủ rồi, cùng lắm thì chúng ta không cần phải mua nhiều đồ."
Chử Vân Hành cười tủm tỉm nói: "Ngồi xe lăn có thể chia sẽ gánh nặng với em, có gì không tốt đâu?"
"Được rồi." Triều Lộ nghĩ, dù sao ở các cửa hàng lớn, đều có thang cuốn để xe lăn lên xuống, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Huống chi Chử Vân Hành nói cũng đúng, lỡ mua nhiều đồ, thêm một chiếc xe lăn chia sẽ trọng lượng, sẽ giúp được cho cô.
Đi ra khỏi tiểu khu, Triều Lộ muốn đẩy Chử Vân Hành đi theo hướng đến siêu thị, nhưng lại bị anh gọi lại: "Triều Lộ, chúng ta không đi hướng này, phải đi hướng ngược lại."
Triều Lộ đã tới đây vài lần, vị trí của siêu thị gần đây nhất cô biết rõ, rõ ràng ra tiểu khu vẹo trái, cô làm sao có thể nhớ sai? Ai ngờ, Chử Vân Hành còn nói thêm: "Siêu thị bán thức ăn không được tươi, chúng ta đi chợ đi?"
"Chợ?" Cô kinh hô "Anh đi có tiện không?"
Anh nói: "Rất tiện, bình thường ngẫu nhiên anh cũng tự đi."
“Ngồi xe lăn sao?"
"Hiện tại chợ được xây dựng rất khá, lại gọn gàng, giống phụ cận nhà anh, có dốc để đẩy xe lăn, sẽ không bị bẩn." Anh nói rất bình tĩnh, "Chính là lúc có nhiều người, anh phải đẩy xe cẩn thận, tránh ᴆụng vào người khác."
"Vậy anh phải để cho em đẩy xe." Lần này Triều Lộ quyết định nghe theo đề nghị của anh. Tốt xấu gì cũng còn có cô ở bên cạnh, sẽ không đến mức gây náo loạn.
"Đi nha."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc