Nửa Vòng Tròn - Chương 21

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Ẩn nhẫn
Tiệm cà phê cũng không lớn, trong khi tìm chỗ ngồi, Phương Uẩn Châu phát hiện ra mấy người Triều Lộ.
“Hi, Triều Lộ, thật khéo.”
Triều Lộ giả vờ trấn định, mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi giới thiệu cho mọi người làm quen, vị này là Tony, ông chủ của tôi.” Thấy tầm mắt Phương Uẩn Châu nhìn vào hai người ngồi đối diện, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào Chử Vân Hành và Lâm Thư Tiếu, nói: “Hai người này là bạn của tôi – Chử Vân Hành, Lâm Thư Tiếu.”
Thấy ánh mắt rực rỡ của Chử Vân Hành thoáng cái ảm đạm, cô biết bản thân mình giới thiệu hàm hồ đã xúc phạm đến anh. Nhưng anh cũng khôi phục rất nhanh, thần thái trở về bình thường, thậm chí còn lấy tay chống mặt bàn, đứng lên, vươn tay bắt tay Phương Uẩn Châu, lịch sự nói, “Xin chào.”
Ánh mắt Phương Uẩn Châu ngừng ở cây gậy bên cạnh trong thoáng chốc, tựa hồ cũng không chú ý lắm, nghiêng mặt hỏi Triều Lộ: “Không ngại tôi ngồi đây chứ?” Sau đó lại dời ánh mắt hỏi Chử Vân Hành và Lâm Thư Tiếu.
Triều Lộ nhìn xung quanh, trong cửa hàng đúng là còn rất ít chỗ trống, có một, hai chỗ thì cũng đều là những người xa lạ hợp lại một bàn. Phương Uẩn Châu cũng đề nghị ngồi cùng nhau, cô cũng ngại cự tuyệt. Huống hồ bọn họ cũng sắp phải đi. “Đương nhiên không sao, chỉ là chúng tôi đã sắp uống xong, đang chuẩn bị đi…”
“Nếu có việc thì cứ tự nhiên.” Trong lời nói của Phương Uẩn Châu hàm chứa sự mất mát mơ hồ.
Chử Vân Hành nói: “Triều Lộ, em vừa mới bị ***ng đầu, cứ nên nghỉ thêm chút nữa đi, chúng ta cũng không vội mà.”
“Em bị ***ng đầu?” Phương Uẩn Châu nhíu mày, nhìn chăm chú vào đầu Triều Lộ, giống như đang tìm miệng vết thương. “Người ta vào quán cà phê cũng lắm cũng chỉ uống một tách cà phê, sao em lại có thể ***ng đầu chứ? Có nghiêm trọng không?”
Triều Lộ lúng túng, không nói được câu nào. Hai người khác cũng im lặng.
Có vẻ Phương Uẩn Châu thấy bộ dáng thân thiết quá đáng vừa rồi của bản thân có chút thất lễ, ho nhẹ một tiếng nói: “Nếu cần, sáng mai em hãy đi bệnh viện kiểm tra một chút rồi hãy đi làm, sau đó đến phòng hệ thống ở trên xin phép sau cũng được.”
Đầu Triều Lộ thật sự vẫn còn đau khi ***ng vào cửa. nhưng ngay cả bản thân cô cũng biết, đó là cô gieo gió gặt bão thôi. Cô *** môi khô một cái, nói: “Tôi nghĩ không sao đâu… tôi ngồi nghỉ một lúc là ổn.”
Đã ngồi chung một bàn thì không tránh được cùng nói chuyện phiếm. Triều Lộ thì đang suy nghĩ lung tung, Lâm Thư Tiếu lại ra vẻ lười nói chuyện, chỉ còn lại Chử Vân Hành và Phương Uẩn Châu trò chuyện với nhau.
“Chử tiên sinh làm việc ở đâu?”
“Dạy học ở trường học.”
“A? Dạy lớp mấy?”
“Tôi hướng dẫn sinh viên chưa tốt nghiệp.”
Trên mặt Phương Uẩn Châu rõ ràng toát ra vài nét ngoài ý muốn nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt, “Chử tiên sinh vất vả rồi.”
Chử Vân Hành còn lạnh nhạt hơn so với anh ta: “Nghiên cứu học vấn, vẫn luôn vất vả nhưng cũng thú vị.”
Câu trả lời của anh khiến Phương Uẩn Châu khá bất ngờ, anh ta dừng lại một lúc rồi mới gật đầu cười nói: “Nhìn ra được, anh thích thú.”
Chử Vân Hành cười cười, đột nhiên hỏi Triều Lộ: “Nếu muốn ngồi thêm một lúc thì không bằng gọi thêm ít bánh ngọt được chứ?” Anh nhìn Lâm Thư Tiếu, “Thư Tiếu, em cũng gọi chút gì đi.”
Phương Uẩn Châu nói: “Là tôi sơ sót, may là Chử tiên sinh chu đáo.” Anh ta còn nói, “Hai người đều là bạn tốt của Triều Lộ, hôm nay để tôi mời mọi người nhé.”
Lâm Thư Tiếu nói: “Có thể nhìn ra, bình thường anh là một ông sếp tốt, không chỉ đối tốt với cấp dưới mà còn đối tốt với cả bạn của cấp dưới.” Lời của cô nghe có vẻ hòa khí, có thể coi như là một lời khen, nhưng trong lòng Triều Lộ lại biết, cô có ý khác.
“Vậy không khách sáo nữa…” Chử Vân Hành cười có chút miễn cưỡng, “Tôi… Chúng tôi coi như được hưởng sái của Triều Lộ.”
“Vân Hành, anh quên nhà em làm gì rồi sao? Nhà em cũng mở quán cà phê đó! Em phải đến hưởng sái của những người khác mới được uống cà phê sao? Anh thật sự thích cà phê à? Đi, em mời!” Lời nói của Lâm Thư Tiếu không lớn nhưng có thể thấy cô đang rất tức giận, hơn nữa còn cầm lấy cả túi xách, dường như muốn bước đi ngay lập tức.
Chử Vân Hành vươn tay giữa chặt cô lại, mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn cô: “Thư Tiếu, Phương tiên sinh là có ý tốt, em mà đi thì mọi người đều khó xử.”
“Anh nói ai khó xử?” Lâm Thư Tiếu quắc mắt đứng lên, “Em còn tiếp tục ở đây, mới là hợp với bốn chữ ‘tình trạng khó xử’.”
Hiển nhiên là Phương Uẩn Châu còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, cứ tưởng rằng Chử Vân Hành cùng Lâm Thư Tiếu là “vợ chồng son” cãi nhau, nên thấp giọng hỏi Triều Lộ: “Em kệ bạn bè cãi nhau à? Sao không khuyên nhủ?”
Rốt cuộc Triều Lộ cũng không chịu nổi nữa: “Uẩn Châu, Chử Vân Hành là bạn trai của tôi.”
Lời nói của cô chỉ hơi lớn một chút, nhưng đủ cho những người đang ngồi ở đây nghe rõ.
Bốn người đều không lên tiếng. Vẫn là Chử Vân Hành định thần trước tiên, gọi bồi bàn tới: “Vẫn nên để tôi mời.”
Thanh toán xong, sau khi Phương Uẩn Châu thấy Chử Vân Hành đứng dậy bước ra ngoài đầu tiên, anh ta lập tức chuyển mặt hướng về phía Triều Lộ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin tưởng được. Triều Lộ đã sớm nghĩ đến việc này, chuyện tới trước mắt, trái lại cô cảm thấy bình tĩnh hơn, giống như lúc đi, đến bên phải Chử Vân Hành.
“Có cần tôi đưa mọi người đi không?” Ở cửa, Phương Uẩn Châu hỏi.
“Không cần, để tôi đưa.” Lâm Thư Tiếu ôn hòa nói.
Phương Uẩn Châu cũng không kiên trì, bốn người tạm biệt ở bãi đỗ xe, sau đó hai chiếc xe đi hai ngả.
Không có ai nhắc lại việc đi tới chỗ khác ăn bữa tối.
Lâm Thư Tiếu ngồi ở trước lái xe, còn Triều Lộ và Chử Vân Hành ngồi phía sau, không ai nói gì.
“Em đưa anh về trước sau đó mới đưa Đổng tiểu thư trở về.” Sau khi cho xe chạy trên đường, cuối cùng Lâm Thư Tiếu cũng mở miệng nói chuyện.
Giọng nói của Chử Vân Hành có chút ủ rũ: “Nhà của anh xa, em đưa Triều Lộ về trước.”
“Bởi vì nhà anh xa cho nên mới đưa anh về trước, từ nhà anh đến nhà em không thuận đường, đưa anh về rồi lại đưa cô ấy về thuận tiện hơn.”
Lúc này, người trong xe cũng không có tâm trạng tính toán xem quãng đường nào mới là hợp lý nhất nên chẳng ai dị nghị gì nữa, kệ cho Lâm Thư Tiếu quyết định lái xe thế nào thì thế.
Triều Lộ nhìn trộm Chử Vân Hành, thấy anh có vẻ thật sự mệt mỏi, mắt nhắm, đầu hơi cúi, tóc mái ngắn rủ trên lông mi, tay trái nắm lại, đặt ở trên đù*, nếu không phải Triều Lộ thấy tay phải của anh nắm chặt lấy cậy gậy chống thì đã nghĩ anh đang ngủ ngon lành rồi.
“Vân Hành…” trong lòng Triều Lộ có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng lại nói không nên lời, chỉ thì thào một câu: “Em sai rồi…”
Chử Vân Hành chậm rãi mở mắt, buông lỏng tay, tay phải nắm lấy tay trái của cô, cùng mười Ng'n t của cô đan xen: “Anh hiểu.”
Triều Lộ nghe anh nói vậy, trong lòng càng không vui hơn, lấy sự thông minh của anh, sự hiểu ý người khác của anh, sao có thể không thấy được hành động hôm nay của cô là vì chuyện gì chứ. Anh hiểu, nhưng anh luôn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn sự tủi thân và đau đớn cô gây ra cho anh.
“Triều Lộ,” Chử Vân Hành ảm đạm cười, “Thật xin lỗi, hôm nay ngay cả cơm chiều anh cũng không mời em đi ăn được, lần sau bù lại được không?”
Lúc anh nói ba chữ “Thật xin lỗi”, cô bỗng nhiên vô cùng sợ hãi, sợ kế tiếp anh sẽ nói là “Chia tay”. Nhưng nghe anh nói lần sau lại mời cô ăn cơm, cô như trút được gán***, rưng rưng gật đầu, nói: “Được, lần sau… Em mời anh cũng được.” Chỉ cần cô và anh không kết thúc thì ai mời cũng được.
Hình như Chử Vân Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hiện lên ý cười trấn an.
Xe dừng trước nhà trọ của Chử Vân Hành. Khi Chử Vân Hành xuống xe, Triều Lộ cũng không ngại trong xe còn người thứ ba, kìm lòng không được khẽ hôn lên tay trái của anh. “Cánh tay này của anh còn lạnh hơn tay phải.”
Chử Vân Hành nâng tay phải lên, xoa mặt cô: “Ừ, còn rất xấu.”
Triều Lộ không nói gì nữa, nhẹ nhàng gỡ những Ng'n t trái đang cong lại của anh, lại cúi đầu hôn từng đầu Ng'n t.
Phía dưới nhà trọ rộng rãi, không có người xe lui tới nhiều, Chử Vân Hành từ cửa xe bên trái đi xuống rồi lại vòng qua bên phải, cúi người nói nhỏ với Triều Lộ: “Đừng suy nghĩ nhiều, anh nghĩ… Chúng ta còn nhiều thời gian. Về sau anh sẽ không bốc đồng đến công ty tìm em nữa.” Giọng nói của anh có chút mỏi mệt, nặng nề, từng chữ như vỡ vụn, nhưng ánh mắt của anh lại rất chân thành, dịu dàng, không trách cứ cũng không bức bách.
Cũng không yếu đuối như những người khác gặp phải sau khi chịu đả kích, xem thường.
Triều Lộ cảm thấy giờ phút này không biết phải nói như thế nào mới được, nên chỉ gật đầu, nói lời tạm biệt với anh. Nhìn anh đi vào cổng nhà trọ, Lâm Thư Tiếu mới chở cô đi.
Cô và Lâm Thư Tiếu hoàn toàn không thể nói là “quen biết”, cô cũng biết, với biểu hiện ngày hôm nay của cô, Lâm Thư Tiếu hoàn toàn có lý do để ghét cô, cô cũng không muốn mắc nợ cô ấy, chờ xe đến cửa tiểu khu, cô liền nói: “cô Lâm, cô và tôi cũng không cùng đường, thời gian không còn sớm, tôi tự bắt xe về, cô về trước đi.
Lâm Thư Tiếu ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, nói chuyện rất khách sáo: “Nơi này là ngoại thành, xung quanh lại là trường đại học, lúc này xe không nhiều lắm, vẫn nên để tôi đưa cô về, cô chỉ cần nói địa chỉ là được.”
“Ở đường XX tiểu khu hóa chất.” Nếu cứ khách sáo mãi thì không tốt, Triều Lộ nói địa chỉ.
“À,.” Lâm Thư Tiếu nói, “Ba mẹ cô làm việc ở nhà máy hóa chất?”
“Trước kia thôi,” Triều Lộ cũng không muốn mang hết chuyện nhà ra kể cho cô ấy nghe, “Vài năm trước nhà máy hóa chất quanh nhà tôi đóng cửa, nên bố mẹ tôi liền tự đứng lên làm chủ.”
Lâm Thư Tiếu rõ ràng cũng không muốn hỏi cặn kẽ gia thế nhà cô nên dừng lại ở đây.
Mười phút sau, Lâm Thư Tiếu và Triều Lộ cũng không nói chuyện gì với nhau nữa. Triều Lộ cảm thấy cả thể xác và tinh thần của cô đều mệt mỏi, muốn chợp mắt một lát. Ai ngờ thân xe bỗng chấn động, theo quán tính cô bổ nhào về phía trước. Hoảng hốt tỉnh lại, không biết có chuyện gì xảy ra.
“Thật xin lỗi, tôi không nên phanh gấp…” Lâm Thư Tiếu dừng xe ở ven đường, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, áy náy nói.
Triều Lộ định thần, nhìn nhìn bốn phía, thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi. Nếu cần cô nghỉ một chút rồi đi tiếp.”
Lâm Thư Tiếu im lặng một lát rồi quay đầy nói: “Cô Đổng, hơi mạo muội một chút nhưng tôi muốn mời cô đến quán cà phê của nhà tôi ngồi một lúc.”
Nhất thời Triều Lộ không biết phản ứng thế nào.
Lâm Thư Tiếu ôn hòa cười: “Chắc vừa rồi cô thấy tôi nổi giận ở cà phê Vân Sơn mà bị dọa phải không, tôi không có ác ý, chỉ là tính tình có chút nóng nảy. Vân Hành là bạn tốt nhất của tôi, còn cô là bạn gái của cậu ấy, có thể cho tôi cơ hội để hiểu cô rõ hơn không?”
Chương 22: Thẳng thắn
Lúc Triều Lộ và Lâm Thư Tiếu tới “Mèo và dương cầm”, bàn khách cuối cùng đã được thanh toán, cửa hàng chuẩn bị đóng cửa. Lâm Thư Tiếu nói với một anh chàng đứng sau quầy thu ngân: “Anh, em đưa bạn tới ngồi chút thôi.”
Anh trai Lâm Thư Tiếu ngẩng đầu, cười nhẹ nói: “Trong cửa hàng cũng không còn gì để chiêu đãi, có sẵn nước trái cây, các em cứ tự nhiên.”
Triều Lộ nhìn thoáng qua anh trai của Lâm Thư Tiếu, là một chàng trai có diện mạo sáng sủa, ngũ quan tương tự năm phần với Lâm Thư Tiếu. Nhớ lại lần đầu tiên tới “Mèo và dương cầm”, hình như đã trông thấy anh ta từ xa.
Thư Tiếu để Triều Lộ tìm vị trí ngồi, trong lòng Triều Lộ hiện ra hình ảnh ngày đó Vân Hành ngồi đắm mình trong ánh nắng ở cạnh cửa sổ, trong lòng vừa nghĩ, cô liền ngồi xuống vị trí đó. Đến giờ cô vẫn chưa kể cho anh nghe, ngày đó, anh lần đầu tiên gặp cô là ở “Thính phong bạo tẩu”, mà cô cũng tin chắc rằng, nếu như không chạm mặt vài lần, cô đối với anh, đến bóng dáng cũng không tồn tại, lần đầu tiên cô chú ý đến anh – chính là trong quán “Mèo và dương cầm” này, khi anh và Lâm Thư Tiếu cùng nhau biểu diễn khúc dương cầm kia, ngay từ thời khắc đó, cô đã bị anh hấp dẫn.
Thư Tiếu bưng nước trái cây tới, ngồi xuống đối diện với cô, khóe môi vừa động, chưa nói đã cười: “Cô cũng thích chỗ này?” Sau khi uống một ngụm nước trái cây, cô hỏi.
“Đúng.” Triều Lộ hoảng hốt gật đầu. Trong giọng nói của Lâm Thư Tiếu hoàn toàn không có chút giương cung bạt kiếm gì, ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng. Cô thừa nhận, ngay cả khi cô coi cô ấy là “tình địch” thì cũng không thể ghét bỏ cô ấy một chút nào – cô ấy xinh đẹp, độc lập lại hiểu rõ và quan tâm tới người đàn ông cô yêu, trong nhất thời, cô còn khó hiểu, vì sao đối mặt với một cô gái xuất chúng như vậy, Chử Vân Hành lại không hề động lòng, mà lại chọn lựa một cô gái bình thường như cô.
“Biểu hiện lúc trước của tôi khiến cô sợ sao?” Lâm Thư Tiếu hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói, “Nếu là như vậy, thì tôi xin lỗi cô.”
“Không phải,” Triều Lộ vừa nghe lời này, lại càng tức bản thân hơn, “Cô biết không, là tôi xấu hổ.”
Lâm Thư Tiếu lắc đầu, nở một nụ cười hiền dịu với cô: “Cô tên là Đổng Triều Lộ phải không? Tôi thấy Vân Hành gọi cô là Triều Lộ, tôi có thể gọi cô như vậy được không?”
“Tất nhiên là được.” Thái độ thân mật của Lâm Thư Tiếu khiến Triều Lộ có chút ngoài ý muốn, cô bị cô ấy đưa tới đây, vẫn còn nghĩ là sẽ không nhận được thái độ tốt.
“Triều Lộ, tôi thừa nhận vừa rồi tôi vô cùng tức giận, bởi vì tôi biết, hành động của cô sẽ làm Vân Hành tổn thương. Ngay từ đầu tôi không vạch trần cô không phải vì muốn giúp cô mà lo lắng sau khi Vân Hành biết tâm sự của cô thì sẽ thất vọng, đau khổ. Kết quả… cô không tránh được, mà cậu ta cũng biết…” Lâm Thư Tiếu dừng một chút, ổn định ngữ khí rồi lại nói tiếp, “Nhưng tôi lại càng hiểu rõ, phản ứng của cô cũng chỉ là bình thường thôi, tôi nghiêm khắc với cô cũng bởi vì cảm tính – tôi là bạn của Vân Hành, lập trường của tôi là đứng về phía Vân Hành, cô có thể thông cảm cho tôi không?”
Cô ấy thẳng thắn, chân thành khiến cho Triều Lộ bị thuyết phục, cô cũng mang tiếng lòng của mình ra, nói với cô ấy: “Tôi sợ điều gì chắc cô cũng đã sớm biết được, tôi không có điều gì biện minh cho mình cả, chuyện hôm nay nói trắng ra là do tôi hư vinh, sĩ diện, tính cách đó của tôi vốn không xứng với Vân Hành…”
“Đừng nói như vậy…” Lâm Thư Tiếu ngắt lời cô, giọng nói vẫn dịu dàng, “Hư vinh? Sĩ diện? Mấy điều này ai cũng biết là không cần nhưng mấy ai bỏ được? Ở trong mắt người khác, rõ ràng là do Vân Hành trèo cao, tất nhiên cô cũng biến thành kẻ ngốc. Cô biết rõ điều này cho nên mới băn khoăn. Dù Vân Hành có một trăm ưu điểm, cậu ấy cũng là một người tàn phế, cô có băn khoăn cũng không kỳ quái.”
Triều Lộ nhịn không được, nói: “Tôi không quan tâm đến anh ấy tàn phế, chỉ là…”
“Triều Lộ, đừng dễ dàng nói không quan tâm. Trước kia cô chưa bao giờ tiếp xúc với người tàn tật đúng không? Bởi vậy cô cũng khó có thể tưởng tượng được sinh hoạt của bọn họ khác cô như thế nào. Người với người theo lẽ thường thì ngang hàng, nhưng tùy cảnh ngộ lại khác nhau. Mà người tàn tật, nhất là ở trong nước, phần lớn đều sống ở tầng đáy của xã hội. Là tinh anh tri thức như Vân Hành không nhiều. Nhưng cho dù là người ưu tú như cậu ấy cũng thường xuyên gặp khó khăn trong những việc nhỏ nhặt hàng ngày.” Trên mặt cô hiện lên vẻ mặt thương cảm nhàn nhạt, “Nghề nghiệp của tôi cô chắc cũng biết, tôi là bác sĩ phục hồi chức năng, công việc mỗi ngày là tiếp xúc với những người tàn tật chân tay, bệnh nhân đa phần đều bị liệt. Thật ra, bác sĩ cũng không giúp bọn họ được nhiều, nói là khôi phục không bằng coi là giúp bọn họ hoạt động tốt nhất phần còn lại của bản thân.”
Triều Lộ nghe mà xót xa, không muốn cô ấy nói tiếp đề tài này, miễn cưỡng tỉnh táo lại, nói: “Vân Hành cũng rất chịu khó luyện tập, anh có thể dùng một tay làm rất nhiều việc, cũng có thể tự đi. Tôi… cảm thấy đó là may mắn vô cùng trong cái bất hạnh.”
“Đúng, cậu ấy rất tích cực, rất nỗ lực vì cuộc sống. Nhưng cô nghĩ rằng, ngay từ đầu cậu ấy đã như vậy rồi sao?”
Mặc dù Triều Lộ cảm thấy những lời nói đằng sau có thể rất tàn khốc nhưng vẫn hỏi: “Thật sự là anh ấy đã từng tuyệt vọng?”
“Bất luận người nào ở tình huống này đều sẽ tuyệt vọng.” Ng'n t Lâm Thư Tiếu vô ý thức mơ trớn ly thủy tinh, “Tôi cũng chưa từng gặp cậu ta lúc cậu ta tuyệt vọng nhất. Tôi nghĩ, lúc cậu ta vừa mới tỉnh lại sau khi lâm vào trạng thái thực vật, chỉ sợ ngay cả ngồi dậy cũng không thể làm được.”
“Không phải anh ấy chỉ liệt nửa người bên trái thôi sao?”
“Trạng thái hiện giờ của cậu ta mà cô nhìn thấy được là trạng thái tốt nhất sau khi bị bại não.” Lâm Thư Tiếu nói, “Tưởng tượng một chút, một người bởi vì não bị tổn thương nên hôn mê năm, sáu năm, muốn toàn bộ chân tay, ngôn ngữ khôi phục là khó khăn chừng nào. Thời gian đầu khi cậu ta mới đến Đức, đa phần thời gian cậu ta cũng chỉ có thể ngồi xe lăn, không nói đến vấn đề của nửa thân bên trái, cơ tay phải cũng còn yếu, căn bản là không thể cử động lâu dài. Mặc dù sau này cậu ta cũng khôi phục được tương đối nhưng vẫn còn nhiều bất tiện… Còn nhớ năm ấy khi tuyết rơi lần đầu, tôi ở trong phòng dưỡng bệnh của khu an dưỡng, từ cửa sổ thấy cậu ta, cậu ta bị vấp ngã trong tuyết, có bò thế nào cũng không bò dậy được, cố gắng thật lâu mới vất vả đứng lên, không ngờ dưới chân lại trơn, ngã xuống rất đau. Tôi chạy vội xuống dưới muốn đến dìu cậu ta lên, nhưng mới chỉ đi đến bậc thềm đã thấy cậu ta đang nắm tay thành quả đấm, đấm mạnh vào tuyết lạnh băng. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta kích động như vậy, cho dù làm vật lí trị liệu mệt vô cùng nhưng vẫn luôn cười hì hì. Nhưng vào thời khắc kia, tôi cũng biết cậu ta sẽ có những lúc bất lực, yếu ớt như vậy.” cô thở dài đầy thương tiếc, “Mặc dù là thế nhưng khi tôi tới đỡ cậu ta dậy, cậu ta cũng không rơi một giọt nước mắt. Cậu ta chỉ cười cười, nói ‘thực không thích mùa đông’.”
Triều Lộ hít một ngụm khí lạnh, cô cũng biết nhất định anh phải có một đoạn quá khứ khó khăn hơn hiện tại rất nhiều, nhưng không đành lòng nghĩ đến, cũng không thể nào tưởng tượng được, mà lời của Thư Tiếu lại khiến cô tưởng tượng đến hình ảnh đó: người đàn ông cô yêu nằm rạp trong tuyết trắng xóa, vất vả cố gắng đứng lên, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn thất bại. Từ đầu đến cuối anh có thể không khóc, thế nhưng anh cố nén nước mắt lại khiến cho cô đau lòng hơn.
“Triều Lộ,” Thư Tiếu nhìn cô, “Nói cho cô biết việc này không phải muốn lấy khuyết điểm của cậu ấy để dọa cô. Nói cách khác, nếu mấy lời này của tôi khiến cô sợ hãi bỏ chạy thì tốt nhất cô nên đi sớm, có lẽ sẽ khiến tổn thương của Vân Hành nhỏ hơn. Nhưng trực giác của tôi lại nói rằng, cô không phải là người bạc tình và thực tế như vậy, cô quan tâm Vân Hành, nếu không vừa lúc nãy, cô sẽ không thừa nhận mối quan hệ giữa cô và Vân Hành với Phương tổng gì đó trong tình huống ấy. Tôi chỉ muốn cô hiểu rõ hơn, Vân Hành rất kiên cường, rất bao dung nhưng cậu ta cũng sẽ bị tổn thương sẽ đau đớn. Lúc cậu ta bị tổn thương nhưng lại không nói ra, cô hãy để ý tới vết thương đó, tìm cách xoa dịu nỗi đau của cậu ấy. Cậu ấy là một người kiêu ngạo, cũng là người rất quan tâm người khác, vì sự kiêu ngạo của cậu ấy, vì nghĩ cho cảm nhận của người cậu ấy quan tâm, cậu ấy sẽ giả vờ như không sao cả nhưng là người yêu cậu ấy.. thì không thể giả vờ không có việc gì như vậy.”
Người yêu cậu ấy? trong lòng Triều Lộ vừa động, bỗng thấy nghẹn ở cổ, nhưng cô vẫn hỏi: “Thư Tiếu, cô cũng yêu anh ấy, đúng không?”
Lâm Thư Tiếu ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà một lát cuối cùng thở dài: “Tôi yêu cậu ấy. Nhưng lại không có gì uy hiếp cô. Cả về chủ quan và khách quan đều không có khả năng uy hiếp.”
Triều Lộ không tin: “Lời này của cô rất khiêm tốn.”
“Hôm nay, hai chúng ta ngồi đây, cuộc nói chuyện này cũng coi như thân thiết hơn. Giống như ngay từ đầu tôi đã nói, tất cả mọi việc tôi làm, từ việc tôi tức giận, rồi giờ lại bình tĩnh ngồi nói chuyện với cô, tất cả đều vì tốt cho Vân Hành. Như vậy, vì giúp cô hết khúc mắc với cậu ấy, tôi sẽ nói tất cả nỗi lòng một cách thẳng thắn với cô…” Cô nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, bĩnh tĩnh nói: “Chính là từ lần dìu cậu ấy ở khu an dưỡng lần đó, đối với tôi mà nói, cậu ấy không chỉ là bệnh nhân bình thường, tôi bắt đầu để ý cậu ấy nhiều hơn, mà cậu ấy cũng muốn thân thiết với tôi. Có lẽ…từng có khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi và cậu ấy gần như có thể phát triển trở thành quan hệ yêu đương. Lúc đó ba mẹ của tôi đều đi công tác ở nước Đức, có lúc tôi còn mời cậu ấy đến nhà tôi chơi với ý nghĩ sâu xa hơn. Tất nhiên là tôi cũng chưa nói rõ ý nghĩ của tôi với cậu ấy, đa phần là cậu ấy không biết được. Tôi vĩnh viễn không quên được ánh mắt ba mẹ tôi khi lần đầu họ gặp Vân Hành. Hai người họ đều là phần tử tri thức, kiềm chế tốt, đối xử với Vân Hành khách sáo nhưng cũng rất xa cách, lạnh lùng. Vân Hành không phải đồ ngốc, cậu ấy đương nhiên nhận ra. Từ lần đó, giữa chúng tôi không bao giờ còn tồn tại sự mập mờ nữa, cậu ấy vẫn đối xử tốt với tôi như trước, nhưng tôi biết, cơ hội vụt qua, chúng tôi đã bỏ lỡ vĩnh viễn.”
Trong lòng Triều Lộ dâng lên một nỗi ghen tỵ nho nhỏ, cô cảm thấy khí huyết toàn thân như chảy về một chỗ. Người đàn ông của cô quả nhiên đã từng rung động trước cô gái xinh đẹp động lòng người như Lâm Thư Tiếu. Loại cảm giác này thật không hay ho.
Hình như Lâm Thư Tiếu cũng nhận thấy cô có vẻ không vui, cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Nhìn tôi nói loạn gì này, Triều Lộ, cô đừng ghen. Trên thực tế, giữa hai chúng tôi chỉ có chút mập mờ nhỏ xíu thôi, hơn nữa, là tôi chủ động đơn phương. Cậu ấy lúc đó, thể xác và tinh thần đều tổn thương, tình cảm của cậu ấy đối với tôi là ỷ lại nhiều hơn tình yêu.” Lâm Thư Tiếu nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, “Triều Lộ, Vân Hành chưa từng dùng ánh mắt cậu ấy nhìn cô để nhìn tôi, nếu cậu ấy từng si mê, theo đuổi tôi, thì dù ba mẹ tôi có ngăn cản thì tôi nhất định vẫn sẽ ở cùng cậu ấy. Lại nói, với cá tính của cậu ấy, một khi đã toàn tâm toàn ý với một tình cảm nào đó, nhất định sẽ không vì trở ngại mà lùi bước. Thái độ đối xử của cậu ấy với cô khiến tôi hiểu, trong lòng cậu ấy, trong mắt cậu ấy, tràn ngập tình cảm dành cho cô.”
“Tôi cũng yêu anh ấy.” Triều Lộ nói, “Hơn nữa sau này sẽ càng yêu anh ấy hơn. Thư Tiếu, có thể nhờ cô đưa tôi đến chỗ ở của Vân Hành không, tôi muốn…”
Lâm Thư Tiếu lấy tay vuốt mái tóc dài, cười nói: “Đi làm bác sĩ?”
“Ít nhất cũng có thể làm một cô hộ sĩ, mang tới ít thuốc giảm đau.”
Triều Lộ đứng lên, bỗng cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc