Nửa Vòng Tròn - Chương 11

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Sinh Nhật
Thứ hai, Triều Lộ vừa đi gần đến bàn làm việc của mình liền nhìn thấy trên mặt bàn đặt một bó Mãn Thiên Tinh lớn. Bó hoa dùng giấy gói màu xanh nhạt bao lại, toàn bộ sự phối màu mang theo vẻ thanh lịch mà tươi mát. Đóa hoa màu trắng thật nhỏ xen lẫn với màu xanh lục của cành hoa, xa nhìn lại giống như nhiều giọt sương dưới ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh bên trong bụi cỏ.
Triều Lộ không có đi tìm thiệp của người gửi hoa để lại… trên đời này, người biết cô thích Mãn Thiên Tinh cũng chỉ có một, người sẽ tặng cho cô bó hoa Mãn Thiên Tinh lớn như vậy, mà không phải là hoa hồng cũng không phải hoa bách hợp, thì chỉ có anh mà thôi.
Bàn của cô đặt ngay tại ngoài cửa văn phòng của Phương Uẩn Châu, xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh, cô nhìn thấy có ánh đèn bên trong. Cô buông túi xách, đi qua gõ cửa phòng của anh.
Sau khi được cho phép, cô đẩy cửa mà vào.
"Cần bình hoa không?" Phương Uẩn Châu mở miệng hỏi cô trước, chỉ chỉ một cái bình hoa rỗng trên cửa sổ. giọng nói của anh lạnh nhạt, giống như người bạn cũ cùng trường quên Pu't bi, mà anh vừa khéo có dư một cây Pu't, liền tốt bụng mà lại tùy ý hỏi một câu.
Triều Lộ nghĩ nghĩ, nói: "Cám ơn, vậy anh cho tôi mượn bình hoa dùng một chút. Nhưng mà Tony, tôi vốn là không cần được chăm sóc đặc biệt để gây phiền toái cho anh."
Phương Uẩn Châu mặt mày hơi hơi trầm xuống, ngón tay ở trên thân Pu't màu đen ký tên theo bản năng vuốt vuốt qua lại, anh nâng mặt lên nói: "Lúc em gọi tên tôi là Tony, thì tôi biết, em lại tận lực trở nên xa lạ đối với tôi."
"Không phải xa lạ, mà là duy trì khoảng cách thích hợp giữa cấp trên và cấp dưới."
Phương Uẩn Châu cười khổ một chút: "Triều Lộ, em hẳn là nên theo học hệ tiếng Trung, ‘không là xa lạ’, mà là ‘bảo trì khoảng cách’, em xem, em nói được thật dễ nghe. Không biết có phải do tôi rời đi Trung Quốc lâu quá, cho nên trên phương diện chữ nghĩa, tôi thật đúng là không phải địch thủ của em."
Triều Lộ nói: "Ý tứ của tôi là, ở công ty, tôi không hy vọng đem vấn đề riêng tư vào nhiều quá, bản thân tôi cho tới bây giờ đều không phủ nhận chúng ta đã từng quen biết, thậm chí, hôm nay vẫn có thể là bạn bè."
"Như vậy, xin đừng quá mẫn cảm đối với bó hoa nho nhỏ như vậy." Phương Uẩn Châu đứng lên, đi đến trước cửa sổ, đem bình hoa lấy đưa lại cho cô: "Giữa bạn bè, thậm chí là giữa cấp trên và cấp dưới, lúc sinh nhật của đối phương, thì nên đưa lên một chút tâm ý, cái này cũng không phải là chuyện không tốt có đúng hay không? Triều Lộ, tôi chỉ là muốn chúc em sinh nhật vui vẻ."
Triều Lộ lúc này nhớ lại, hôm nay là sinh nhật của cô. Mẹ của cô vốn bận rộn, đối loại ngày này cũng không quá để tâm, ngẫu nhiên nhớ lại thì mua chiếc bánh ngọt nhỏ, làm một bát mỳ trường thọ để chúc mừng; nếu như lỡ quên cũng liền quên, Triều Lộ cũng không thèm để ý. Ngẫm lại tối qua ở nhà ăn vẫn là mì sợi, cô cùng mẹ cứ nhiên cũng không nhớ tới ngày hôm sau là sinh nhật của cô.
Mà Phương Uẩn Châu thì lại nhớ rõ.
Lòng của cô như có cơn gió êm dịu thổi nhẹ qua khiến nó mềm mại lại, rốt cuộc cô cũng không nói ra được những lời lạnh nhạt.
Phương Uẩn Châu như là nắm chuẩn thời cơ này: "Buổi tối tôi mời em ăn một bữa cơm, xem như là một chúc mừng nho nhỏ."
Triều Lộ nói: "Anh có phải muốn nói, vô luận làm bạn bè hay là cấp trên, mời tôi đi ăn bữa cơm sinh nhật, cũng không tính là chuyện to tát gì?"
Phương Uẩn Châu từ chối cho ý kiến chỉ cười cười.
"Sinh nhật của tôi, đương nhiên là phải chúc mừng cùng người thân trong gia đình." Triều Lộ nói dối.
Phương Uẩn Châu không tích cực ở trên vấn đề này nữa, sau khi trầm ngâm một lát thì nói: "Cũng đúng, vậy giữa trưa cùng đi dưới lầu ăn một bữa cơm là được." Tầng dưới của tòa nhà văn phòng cao cấp này, còn có vài gian nhà ăn, mặc dù không chất lượng cao, chỉ cung ứng bữa ăn Trung Tây đơn giản, về phương diện buôn bán, thì món ăn hương vị cũng không tệ. Chắc là sợ cô cự tuyệt, anh lại bồi thêm một câu: "Nếu em còn cảm thấy có gán***, thì có thể coi đó là một bữa ăn công tác." Nói đến nhường này, Triều Lộ mà không gật đầu, thì không khỏi quá không biết tình thế ."Được." Cô tiếp nhận đề nghị của anh.
Triều Lộ từ văn phòng của Phương Uẩn Châu đi ra, theo thói quen cô đi về phía bàn làm việc của mình, đợi đến khi ngồi xuống thì mới nhớ tới, trên tay còn ôm cái bình hoa. Đi vào phòng toilet lấy nước, sau khi dỡ xuống giấy gói hoa, thì đem Mãn Thiên Tinh cho vào trong bình. Cái bình tạo hình đơn giản bằng sứ thuần trắng, xứng với Mãn Thiên Tinh cũng trắng trong thuần khiết đáng yêu.
Một buổi sáng vội vàng bận rộn, tầm mắt Triều Lộ ngẫu nhiên rời đi máy tính cùng đống hồ sơ, trong lúc vô tình tầm mắt vài lần dừng ở trên bình hoa nho nhỏ ở góc bàn kia, không chủ lại mỉm cười.
Từng có một chàng trai mười bảy tuổi, mỗi ngày đi ngang qua cửa hàng bán hoa làm bộ thuận miệng hỏi cô thích hoa gì, vào một tháng sau hôm sinh nhật của cô, chàng trai kia xưa nay tự nhiên hào phóng lại mang theo tươi cười ngượng ngùng, ánh mắt trốn tránh khi nhìn cô, chậm rãi từ phía sau lấy ra một bó Mãn Thiên Tinh, một câu nói cũng không nói nhét vào trong tay cô.
Bó hoa kia kỳ thực không lớn, nhưng mà, ở trong trí nhớ của Triều Lộ, nó nặng trịch, cho tới bây giờ, cô tựa hồ đều có thể cảm giác được sức nặng của bó hoa đặt ở trong tay. Bó hoa đó Triều Lộ nuôi thật lâu đều không nỡ ném đi. Thẳng đến khi nó khô héo hoàn toàn, cô mới luyến tiếc đem chúng nó xử lý. Triều Lộ nhớ được, cô cuối cùng còn để lại một cành, dè dặt cẩn trọng chế thành hoa khô, hiện thời, đại khái vẫn còn ép ở trong một quyển nhật kí nào đó.
Đời này, cô chỉ nhận qua hai lần hoa, đều là xuất phát từ tay cùng một người.
Trong đại học, cũng có nam sinh tặng hoa cho cô. Cô đoán hơn phân nửa là vì khuôn mặt của cô coi như xinh đẹp. Cô chưa từng có nhận qua một bó hoa gì. Cũng có thể nói cô không dám ***ng vào tình yêu, hoặc là nguyên nhân vì gia cảnh tự ti, chẳng bằng nói cô thật sự chưa từng có động tâm với nam sinh. Cô cũng không thập phần tự tin vào tương lai sáng sủa, vì "Xuất thân" rối rắm mà chuốc khổ cho bản thân, nhưng mà, cho tới bây giờ cô chưa từng vì nguyên nhân khách quan bên ngoài mà buông tha cho tình yêu, cô né khỏi người này theo đuổi, nguyên nhân chỉ có một, bên trong bọn họ không có một điều gì có thể đả động cô nữa.
Giữa trưa ở nhà ăn, Triều Lộ ngay cả thực đơn cũng không mở ra, trực tiếp gọi một phần món ăn thương vụ, trong những món ăn trong nhà ăn này, cô đều đã ăn qua, đối đồ ăn thức uống cũng rất quen thuộc, nhưng mà đa số thời điểm vì lợi ích thực tế cùng bớt việc, cô đều sẽ gọi một ít phần món ăn, thế cho nên phần món ăn thương vụ của mấy nhà ăn cơ hồ đều bị cô ăn hết. Cô đến công ty này ba năm, cũng chưa ăn chán, phương diện ăn uống cho tới bây giờ cô cũng không chú ý nhiều.
Phương Uẩn Châu nói: "Em là có ý tiết kiệm tiền thay tôi." Nói xong, cũng gọi giống một phần giống nhau. Chỉ mặt khác kêu hai chén R*ợ*u đỏ.
Triều Lộ cười cười
… Phương Uẩn Châu cuối cùng vẫn hiểu biết cô, nếu anh thẳng thắn mời cô ăn một bữa đại tiệc, ngược lại sẽ làm cô cảm thấy không được tự nhiên, tiện đà tạo thành xấu hổ cho cô sau này khi ở chung.
Sau khi R*ợ*u đỏ đưa lên, anh cùng với cô chạm cốc, cũng chúc cô sinh nhật vui vẻ. Cô nhấp một ngụm nho nhỏ, rồi buông cái cốc nói: "Uẩn Châu, luôn luôn không có cơ hội chính thức cùng anh nói: hoan nghênh anh trở về."
Phương Uẩn Châu thanh âm có chút khàn khàn: "Nói thật, anh từng đã lo lắng em không hy vọng gặp lại anh."
"Không, tôi chưa từng nghĩ như vậy." Triều Lộ chậm lại lời nói, lẳng lặng nhìn anh: "Tôi nói cũng là lời nói thật, tôi không nghĩ tới có thể gặp lại anh."
Anh tươi cười có chút chát: "Lúc em ở đêm hội bạn bè đó nhìn thấy anh, em nghĩ như thế nào?"
Cô nghiêng đầu, tựa hồ thật sự ở thật dùng sức nhớ lại cảm giác ngày đó, cuối cùng, cô nói: "Trong lòng đầu tiên là cảm thấy điều này sao có thể đâu? Sau này... Lại cảm thấy may mắn tới … cuối cùng anh không có biến thành một ‘đại thúc’ vừa già lại xấu."
Phương Uẩn Châu hé miệng, lúc này là thật nở nụ cười: "Nghe em nói như vậy, tôi cũng thấy an ủi."
Không khí nói chuyện trở nên thoải mái, Triều Lộ cũng tựa hồ có chút thả lỏng. Cô vừa ăn salade, một bên thuận miệng hỏi anh: "Ở Singapore vài năm nay, hết thảy đều thuận lợi sao?"
Phương Uẩn Châu trầm mặc vài giây: "Không tính rất tốt, nhưng mà cuối cùng đều qua."
"À." Cô cầm lấy cắt sườn lợn rán.
"Xí nghiệp trong nhà có một bộ phận kinh doanh gặp nguy cơ, đây còn không phải tệ nhất..." Anh tựa hồ do dự một hồi lâu, mới quyết định tiếp tục nói tiếp, "Tệ nhất là, tôi mơ mơ hồ hồ kết hôn một lần."
Tay của Triều Lộ dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Phương Uẩn Châu uống một hớp R*ợ*u lớn: "Lúc tôi kết hôn còn không đến hai mươi tuổi, dựa theo pháp luật Singapore, việc hôn nhân này thậm chí phải được ba mẹ ở đây làm chứng mới có thể cử hành. Tuổi trẻ, hồ đồ, xúc động, hơn nữa... Một ít nguyên nhân khác, tạo nên một sai lầm." Anh nhìn cô, đáy mắt tràn đầy hối hận cùng đau đớn: "Em chắc sẽ khinh thường tôi đi."
Triều Lộ giờ phút này thầm nghĩ an ủi người trước mặt này. Cô thấy được thống khổ cùng hối tiếc của anh. Vô luận lúc đó là xuất phát từ dạng nguyên nhân hoang đường gì, anh hiển nhiên cũng đã có được một bài học rất lớn, cô không có quyền lợi khinh thường anh, càng không có lập trường trách móc anh. Ngữ khí của cô ngược lại càng thêm ôn nhu so bình thường: "Uẩn Châu, vui vẻ một chút, anh không phải là khuyên tôi phải hạnh phúc hơn sao? Đi phía trước xem, có lẽ hôn nhân của anh sẽ có chuyển cơ."
Phương Uẩn Châu lắc đầu: "Chúng tôi đã ly hôn. Việc hôn nhân này chỉ duy trì một năm rưỡi. Kết hôn, ly hôn, đều là ở thời kì đại học, cũng thật sự là đủ ép buộc đủ oanh động."
Triều Lộ nói: "Khó được anh còn có thể thuận lợi hoàn thành học nghiệp, hơn nữa tuổi còn trẻ, có thể ở địa vị cao. Nói đến điểm này, tôi rất bội phục anh."
Hắn lại lắc đầu: "Phương diện học vị có lẽ là dựa vào đầu óc bản thân tôi còn không tính ngu ngốc lắm, nhưng mà vị trí hiện tại này... A, không nói gạt em, công ty nhà này cũng có cổ phần gia tộc công ty bọn tôi, sắp xếp tôi vào công ty để có thêm một chút kinh nghiệm, cũng không tính việc khó gì. Tôi cũng biết là bản thân không đặc biệt ưu tú, đương nhiên, tôi cũng không kém, chính là Trung Quốc lớn như vậy, người ưu tú so với tôi chỗ nào cũng có, nếu không phải là có chút bối cảnh, vị trí này, chưa hẳn là của tôi."
"A, Uẩn Châu, anh sẽ không sợ tôi nói lung tung khắp nơi, ảnh hưởng uy tín của anh sao?"
"Xem, em hiện tại gọi tôi ‘Uẩn Châu’ mà không là ‘Tony’, cho nên, tôi đang cùng người bạn cũ lâu năm tâm sự trong lòng thôi, mà không phải là phương diện quan hệ cấp trên với cấp dưới nói chuyện công tác, tôi tin tưởng em tuyệt đối sẽ không tung tin loạn."
...
Ăn qua cơm trưa, Triều Lộ nhìn đồng hồ cách giờ làm việc còn có mười phút. Cô nhớ tới bản thân có chuyện muốn làm, liền để Phương Uẩn Châu về văn phòng trước. Cô rẽ vào một đường nhỏ đi tới một cửa hàng chụp ảnh trên phố cách vách.
Từ trong túi lấy ra một cái USB khéo léo, để cho nhân viên cửa hàng đưa vào trong máy tính, chỉ vào một bức ảnh được đặt tên là "Trầm hương" nói: "Chính là bức này, rửa một bức năm tấc."
Lúc trước copy bức ảnh này vào trong máy tính, cô không biết xuất phát từ tâm tính gì liền cho ảnh gốc vào USB cá nhân của bản thân, theo sau mới xóa ở trong máy ảnh. Nguyên bản ảnh chụp cũng không có được đặt tên, nhưng là từ theo chỗ Chử Vân Hành về nhà, cô bỗng nhiên nhớ tới ở nhà anh uống qua nước trầm hương. Cô thấy tò mò, còn đặc biệt lên mạng sưu tầm chuyện về trầm hương, có một câu khiến cô ấn tượng rất sâu: loại gỗ trầm hương này có thể ở trong đầm lầy ngấm dần trăm ngàn năm không mục rữa, thậm chí mặc kệ vị trí hoàn cảnh như thế nào hương này không thay đổi.
"Hương này không thay đổi"… vài chữ này khiến cô có điều xúc động, cô thật tự nhiên liền thuận tay đem bức ảnh này đổi tên là "Trầm hương", đơn giản là bức ảnh chụp người đàn ông trong này, thật sự có thể nhận được tên này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc