Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 32 (hết)

Tác giả: Băng Đồng M

Xe dừng trước một tòa thành.
Không sai, quả thật là một tòa thành! !
Bước đến gần cửa lớn, mẹ nó! thế nhưng so với ba cái sân bóng còn rộng lớn hơn! ! Người nào lại xa xỉ như vậy??
"Oánh Oánh, ở đây. . ." Hạ Du Huyên đang muốn hỏi có phải đến nhầm địa điểm rồi hay không, bên trong không có lấy một bóng người a, thế nhưng, Hoàng Ngọc Oánh và Hắc Xà vốn vẫn đi phía sau bỗng biến mất không thấy đâu.
Hạ Du Huyên chỉ có thể kiên trì, đi vào.
Bên trong có một lối đi rất dài. xung quanh đó, những cánh hoa anh đào vô cùng xinh đẹp liên tục rơi xuống.
Cô từ từ bước trên con đường, từng mảng từng mảng lớn hoa anh đào nối đuôi nhau rơi xuống, nở rộ trên mặt đất.
Đẹp đến mê hồn.
Hạ Du Huyên không biết mình đã đi được bao lâu, cuối cùng, ngay trước mắt cô, hiện lên một cánh cửa màu đỏ rất lớn. Đứng hai bên cửa là Thanh Long và Ngân Long.
Hạ Du Huyên nhếch môi, đi tới, còn chưa kịp nói gì, Thanh Long và Ngân Long liền trực tiếp mở cửa ra:
Thế giới vô biên, biển người mênh ௱ôЛƓ, toàn bộ người bên trong đều kinh diễm nhìn Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên lại càng kinh ngạc không nói nên lời. Cái cô nhìn thấy là cái gì vậy? Ở chính giữa, là người đàn ông cô yêu, anh đứng đó sủng nịnh nhìn cô.
Một nụ cười sủng nịnh đến cực điểm, ngay cả hai hàng lông mày cũng hiện lên độ cong ôn nhu, tựa như vẫn luôn mang theo ý cười, như vầng trăng lưỡi liềm cong cong trong đêm sáng. Làn da trắng nõn càng tô thêm đôi môi hồng nhạt, ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt hoàn hảo, đặc biết là chiếc bông tai kim cương bên tai trái phát ra thứ ánh sáng vô cùng chói mắt, khiến cho tà khí yêu nghiệt bùng nổ không kìm chế được. . .
Lãnh Liệt Hàn toàn thân tây trang bạc trắng chỉnh tề. Cả người phát ra tà khí yêu nghiệt, đẹp trai hoàn mỹ không ai bì nổi.
Đứng bên cạnh là Đường Sâm, Mộc Y Sương, Sở Thiên Ngạo cùng Hoàng Ngọc Oánh, còn có đám người Hề Linh sắm đôi sắm cặp đứng chung một chỗ.
"Con gái ngốc của ta, còn ngây ngốc đứng đó làm gì a." Hạ Tu đi qua, từ ái cong cánh tay mình lên. Hạ Du Huyên biết, người đàn ông này, tới cùng là dành cho mình bao nhiêu kinh hỉ!
Đưa tay lên, khoác qua tay cha mình, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, từng bước từng bước một đi về phía Lãnh Liệt Hàn, vương tử của cô!
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào cô gai đẹp đến nỗi khiến cho người ta hít thở không thông.
Mi thanh mục tú, thanh lệ như tiên, có vẻ đẹp tự nhiên tươi mát như thiên thần, nhất là khóe môi tươi hồng, lịch sự tao nhã lại dịu dàng, nhìn qua vô cùng thân thiết, biểu tình ấm áp lộ ra vài phần nhàn nhạt yên lặng. Con ngươi màu hồng như những bông hoa anh túc nở rộ trong đêm, mái tóc đỏ rượu bay bay theo gió càng lộ ra vẻ mị hoặc dị thường.
Bộ váy cưới kéo dài quét đất, làn váy dài đến tám mét được khảm thủ công hơn mười nghìn viên trân châu, vương miện trên đầu còn khảm thêm một trăm viên kim cương lấp lánh như sao đêm. Đôi giày cao gót đỏ tươi bước đi từng bước, kéo lấy tay Hạ Tu, hướng về phía người đàn ông ở phía trước.
"Hàn, tôi giao con gái bảo bối của tôi cho cậu, nếu cậu dám khi dễ con bé, tôi liền mang con bé đi." Hạ Tu từ ái nhìn hai người.
"Ba, người yên tâm. Con sẽ mãi mãi yêu thương cô ấy." Lãnh Liệt Hàn tiếp nhận đôi tay trắng nõn ngọc ngà của Hạ Du Huyên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hạ Du Huyên hai mắt ௱ôЛƓ lung, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.
Tân khách xung quanh đã ngồi chật kín lễ đường, chứng kiến giờ khắc thiêng liêng của hai người.
Lúc này, cô dâu xinh đẹp đến mức khiến cho người ta nghẹt thở kéo tay chú rể đẹp trai yêu nghiệt đến câu hồn người bước tới trước mặt cha sứ.
Cha sứ tuyên đọc:
Thưa chúa, chúng con đến trước mặt ngài để mong ngài chúc phúc cho đôi bạn trẻ bắt đầu bước vào thiên đường của cuộc hôn nhân thần thánh. Chiếu theo chủ ý, hai người sẽ hợp thành một thể, mãi mãi gắn liền đến bách niên giao lão, địa cửu thiên trường, yêu thương hỗ trợ và tin tưởng lẫn nhau. . . .
Bây giờ, nếu như có bất kỳ ai có ý kiến về việc kết thành của đôi vợ chồng trẻ, xin mời hãy nêu ý kiến, nếu không hãy vĩnh viễn duy trì sự im lặng.
Cha sứ nhìn ngó xung quanh, xác định không có si nam si nữ nào ra trận, mới tiếp tục nói:
Ta lệnh cho hai con hãy đứng trước mặt chúa, thẳng thắn bày tỏ mọi lý do cản trở việc hai người kết duyên.
Lãnh Liệt Hàn không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cha sứ một cái, cha sứ tựa như bị hù sợ, khẩn trương hỏi:
"Con có nguyện ý để người đàn ông này trở thành phu quân của con, cùng anh ta gắn kết hôn ước? Cho dù bệnh tật hay hay khỏe mạnh, hoặc mọi. . . . .lý do khác, vẫn luôn yêu anh ta, chăm sóc anh ta, tôn trọng anh ta, tiếp nhận anh ta, vĩnh viễn trung trinh một lòng một dạ không bao giờ thay đổi cho đến tận cuối đời?"
Hạ Du Huyên hồi phục lại tinh thần, thâm tình nhìn Lãnh Liệt Hàn "Con nguyện ý."
"Con có nguyện ý để người phụ nữ này trở thành thê tử của con, cùng cô ấy gắn kết hôn ước? Cho dù bệnh tật hay hay khỏe mạnh,. . ., vẫn luôn yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn trung trinh một lòng một dạ không bao giờ thay đổi cho đến tận cuối đời?"
"Tôi nguyện ý, đời đời kiếp kiếp, bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy." Lãnh Liệt Hàn nhếch môi.
Cha sứ nhìn về phía mọi người "Các con đều nguyện ý làm chứng trước lời thề của hai người họ chứ?"
Lãnh Liệt Hàn muốn trực tiếp đá bay cái tên cha sứ này đi.
Mọi người nhất trí trả lời "Nguyện ý"
"Bây giờ, mời cô dâu và chú rể cùng tuyên thệ." Cha sứ âm thầm lau mồ hôi.
Một giây sau, Lãnh Liệt Hàn khẽ mở đôi môi "Anh lấy danh nghĩa của Thượng Đế, trịnh trọng thuyên thệ: Tiếp nhận em trở thành thê tử của anh, kể từ nay trở đi, cho dù họa hay phúc, phú quý hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều sẽ yêu em, quý trọng em, cho đến ૮ɦếƭ cũng không thể tách rời hai ta."
Mọi người hâm mộ nhìn Hạ Du Huyên, bao nhiêu người đàn ông bá đạo bỏ mạnh cũng không thể tách rời hai người.
Hạ Du Huyên khẩn trương nhìn Lãnh Liệt Hàn "Em lấy danh nghĩa Thượng Đế, trịnh trọng thuyên thệ: Tiếp nhận anh trở thành thê tử của em, kể từ nay trở đi, cho dù họa hay phúc, phú quý hay bần cùng, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều sẽ yêu anh, quý trọng anh, cho đến ૮ɦếƭ cũng không thể tách rời hai ta."
Cha sứ cũng không dám kéo dài thời gian, thần tốc nói "Bây giờ mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau."
Hạ Du Huyên ngừng lại, làm gì có nhẫn. Nhìn Lãnh Liệt Hàn. Lãnh Liệt Hàn ngoái đầu nhìn lại, giống như đang nói: Đừng sợ, tất cả đã có anh ở đây.
Giống như toàn bộ thế giới đều không quan trọng, chỉ cần có Lãnh Liệt Hàn ở bên, như vậy là đủ rồi.
Tựa như một màn ảo thuật, một đôi nhẫn cưới cực kỳ mỹ lệ bỗng dưng xuất hiện trong lòng bàn tay của Lãnh Liệt Hàn .
Ánh sáng tím kỳ lạ phát ra chói mắt, Hạ Du Huyên biết, đó là tử tinh thạch!
Dùng tử tinh thạch để tạo nên nhẫn cưới, xung quanh còn khảm thêm mười viên kim cương vô cùng tinh tế. Tay nghề vô cùng khéo léo. Khiến cho người xem than thở không thôi.
Nhẫn cưới được đeo ngay ngắn trên ngón tay áp út thon dài của hai người.
"Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu." Cha sứ nói.
Lãnh Liệt Hàn đã sớm không còn kiên nhẫn ôm chầm lấy Hạ Du Huyên, gắt gao ôm hôn mãnh liệt.
nghi lễ hoàn tất, cha sứ vội vàng rời khỏi lễ đường, đâu dám ở lại lâu?
Đột nhiên, Đường Sâm dẫn đầu cười to.
Chung quanh cũng bắt đầu cười theo, ngay cả khuôn mặt lãnh khốc nghìn năm không đổi của Sở Thiên Ngạo cũng khó nín được cười.
"Bọn họ làm sao vậy?" Hạ Du Huyên tỏ ra nghi hoặc.
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên, vờ ngớ ngẩn lắc đầu "Không biết."
"Ha ha ha. . . Lãnh Liệt Hàn, thì ra cậu muốn đến nhà họ Hạ chúng tôi ở rể, ha ha. . . Sao không sớm nói ra." Sở Thiên Ngạo cười lớn.
Khuôn mặt Lãnh Liệt Hàn đen đi một nửa, vừa rồi do quá kích động, không có chú ý Hạ Du Huyên nói gì, hiện tại ngẫm lại. . . ૮ɦếƭ tiệt, xem anh trở về trừng phạt cô thế nào.
Hạ Du Huyên toàn thân run rẩy, vô tội nhìn Lãnh Liệt Hàn, cô thật sự đã quên việc phải nói rằng "Tiếp nhận anh làm phu quân của em" mà lại nói thành "Tiếp nhận anh làm thê tử của em" rồi.
Đều do Đường Sâm.
Trừng mắt với Đường Sâm "Anh định cứ cười như vậy sao? Hử?"
Đường Sâm cười đến mức nước mắt chảy ra ngoài, khoát khoát tay, cười nói không ra lời. Cái này thật sự không thể trách anh a.
Ha ha ha. . . .
"Thật sự không phải em cố ý, ông xã. . ." Hạ Du Huyên ủy khuất lắc lắc cánh tay Lãnh Liệt Hàn.
"Làm sao bây giờ?" Hạ Du Huyên ôm đầu, cẩn thận nhìn vẻ mặt đầy hắc tuyền của người đàn ông.
Lãnh Liệt Hàn khẽ cắn môi, ôm lấy cô, vẻ mặt buồn bực rời khỏi giáo đường.
Hạ Du Huyên nhu thuận ru rú trong lòng Lãnh Liệt Hàn, điều này làm cho Lãnh Liệt Hàn vô cùng thư thái.
Rời khỏi giáo đường
Có vô số những kinh khí cầu nhiều màu sắc đang lơ lửng trong không trung, bay về phía bầu trời, rất nhiều những chùm pháo hoa bắn lên tỏa ra những tia sáng chói. . . .
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đi thẳng về phía sâu nhất của tòa thành.
Trước mắt, hiện lên một tòa thủy tinh cung rộng bằng hai cái sân bóng.
Không sai, đó chính là thủy tinh cung! !
Từ trong ra ngoài, tất cả đều là thủy tinh tím đúc thành.
Cửa lớn, cũng như vậy, Lãnh Liệt Hàn ôm lấy Hạ Du Huyên, cửa lớn bằng thủy tinh tự động mở ra.
Một âm thanh máy móc từ bên trong truyền ra "Hoan nghênh Lãnh đương gia, chủ mẫu đương gia"
Hạ Du Huyên bị thứ âm thanh đột ngột phát ra làm cho hoảng sợ.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày "Bảo bối, Hù em sao? Lát nữa anh sẽ bảo Thanh Long hủy nó đi."
"Hả? Đừng a, rất thú vị." Sau này không có việc gì làm có thể đi tới đi lui đùa giỡn nha.
"Nó vừa mới dọa em sợ." Lãnh Liệt Hàn ôm cô vào nhà.
Hạ Du Huyên vẫn còn muốn nói gì đó, thế nhưng thiết kế bên trong khiến cho cô nói không nên lời.
Phía trên đỉnh của thủy tinh cung là một bầu trời nhân tạo đầy sao. Lốm đa lốm đốm những vì sao nhỏ như ảo như mộng. Phía cửa sổ là ánh đèn huỳnh quang màu xanh, toàn bộ quanh cảnh chung quanh độc đáo đến mức khiến cho người ta thán phục không thôi.
Từ dụng cụ pha trà, cốc, chén, bàn trà, bàn ăn hay những đồ vật khác, tất cả đều ánh lên tia sáng màu tím do thủy tinh đúc thành. Thỉnh thoảng cũng sẽ ánh lên những đường vân màu hồng tinh tế.
Ngoại trừ bộ ghế sofa và giường ngủ được làm từ da thật, tất cả những thứ khác đều là thủy tinh.
Có trời mới biết, để làm được như vậy cần bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu mồ hôi công sức.
Hạ Du Huyên hít hít cái mũi nhỏ, ôm lấy người đàn ông, hôn lên miệng anh.
Lúc này, cô không nói gì, cô không biết mình nên nói gì.
Em yêu anh sao?
Đã nói nhiều rồi, hơn nữa có nói cũng trở nên vô dụng. Một nụ hôn mãnh liệt dường như cũng không biểu đạt được hết tình yêu giữa hai người bọn họ.
Không biết bao lâu sau, khi hai người hôn nhau đến mệt mỏi cũng không nguyện buông ra.
Hạ Du Huyên không biết, cô quay về phòng ngủ từ khi nào.
Từ ngoài nhìn vào, phòng ngủ tựa như được làm từ thủy tinh, nhưng người bên ngoài không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì từ bên trong.
Cho dù trong phòng ngủ náo loạn lớn như thế nào đi nữa, người bên ngoài cũng không hề hay biết.
Hiệu quả cách âm thật sự tốt đến kinh người.
Lãnh Liệt Hàn ôm cô vào lòng, hung hăng giày vò.
"Nhóc con. . ." Lúc này, Lãnh Liệt Hàn nhìn chằm chằm cô gái diễm lệ đến khiến cho người ta hít thở không thông.
Cô là người phụ nữ còn xinh đẹp hơn cả yêu tinh.
Đôi mắt lam của người đàn ông bắt đầu hừng hực lửa cháy.
Hạ Du Huyên tuyệt đối không biết, chính mình lúc này có bao nhiêu xinh đẹp.
Đôi mắt cô ௱ôЛƓ lung ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến sưng đỏ, lúc này lộ ra âm thanh vô cùng hấp dẫn.
"Ưm. . ." Lãnh Liệt Hàn bắt lấy eo nhỏ của cô, hung hăng ôm chặt vào trong lòng.
Hạ thân gắt gao dính chặt lấy nhau, không một khe hở, không ngừng kết hợp.
"Ưm. . . Ông xã." Hạ Du Huyên than thở, miệng nhỏ hôn lung tung lên môi người đàn ông.
"Bảo bối, bảo bối của anh." Lãnh Liệt Hàn không hề biết, trong một buổi tối anh đã muốn cô bao nhiêu lần. . . .
Trong phòng ngủ, tràn ngập khúc nhạc hoan ái giữa nam và nữ. . . .
5 năm sau
\'Bốp\' một tiếng, Đường Sâm hài lòng tắt màn hình chiếc tivi LCD tinh thể lỏng cỡ lớn đi.
"Nhìn xem, đây chính là phim phóng sự tôi quay đó, như thế nào?" Sắc mặt Đường Sâm vô cùng hớn hở (Đương nhiên, trong bộ phim phóng sự của Đường Sâm không có cảnh Lãnh Liệt Hàn và Hạ Du Huyên ân âи áι ái. Bởi vì khi anh bám đuôi đến trước cửa thủy tinh cung cũng đã bị chặn lại rồi.)
"Đường Sâm, đây là việc làm đầu tiên của anh khiến tôi phải tán thưởng đó nha." Hề Linh giơ ngón tay cái lên.
"Lần đầu tiên mới thấy cậu làm được việc có tính nhân đạo như vậy." Thanh Long gật gật đầu, nói.
"Rốt cuộc cũng có chút hình người rồi a." Ngân Long vui mừng nói.
Đường Sâm càng nghe, sắc mặt càng u ám. Nói cứ như trước đây anh là cầm thú không bằng.
"A. Đường thiếu, đừng nóng giận a. Bọn tôi là đang khen anh mà." Mộc Nhĩ che miệng cười trộm.
"Hừ. Có ai khen ngợi như mấy người không?" Đường Sâm tức giận hừ lạnh.
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên, nhàn nhã ăn trái cây.
"Bảo bối, ăn ngon không?" Lãnh Liệt Hàn hỏi.
Hạ Du Huyên gật đầu "Ừm, ăn ngon a."
"Anh nếm thử không?" Hạ Du Huyên cầm lấy một quả bồ đào, định đưa đến trước miệng anh.
Lãnh Liệt Hàn cười quỷ dị, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, môi liền đè ép lên.
Lưỡi dài cuốn vào bên trong miệng Hạ Du Huyên cắn miếng bồ đào vào trong miệng mình, liếm liếm khóe miệng "Quả thật ăn ngon."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên trở nên đỏ ửng.
Khi Lãnh Liệt Hàn vẫn muốn diễn tiếp hình ảnh tình cảm mãnh liệt thì bên ngoài tòa thành đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Đường Sâm lắc lắc đầu, thở dài nói "Ài, khẳng định là Dạ Dạ nhà hai người lại ném bom loạn lên rồi."
Hạ Du Huyên nhếch môi, tình huống như vậy, mọi người đã coi như không thấy gì.
Nhớ lại, khi Lãnh Dạ Tước vừa mới sinh ra, Mộc Y Sương cũng phát hiện ra mình đã có thai ba tháng.
Lãnh Dạ Tước hiện tại 4 tuổi, Đường Thiếu Ngôn bây giờ cũng là 4 tuổi, chỉ là nhỏ hơn Lãnh Dạ Tước bảy tháng. (Đường Thiếu Ngôn, con trai của Đường Sâm và Mộc Y Sương)
Lúc này, Mộc Y Sương mỗi tay kéo theo một bé trai xinh xắn.
Bên trái là khuôn mặt nhỏ nhắn có bộ dạng giống Đường Sâm đến chín phần, mắt phượng hơi nâng, khóe miệng nhỏ nhắn nở nụ cười vui tươi hớn hở. Sau khi lớn lên khẳng định cũng sẽ có khuôn mặt hoa hoa công tử.
Bên phải là cậu bé có khuôn mặt còn đẹp hơn gấp bội. Kế thừa hoàn toàn dáng vẻ tà khí yêu nghiệt của Lãnh Liệt Hàn cùng bộ dạng giảo hoạt của Hạ Du Huyên. Còn có, đôi mắt xinh đẹp màu hồng trời sinh câu hồn người là kế thừa của Hạ Du Huyên
Lãnh Dạ Tước vẻ mặt tà khí, nhưng khi nhìn thấy mẹ của mình lại đột nhiên thay đổi thành bộ dạng khờ khạo, chạy thẳng đến chỗ Hạ Du Huyên, vươn bàn tay bé nhỏ ra "Mẹ mẹ. . ."
Hạ Du Huyên cưng chiều ôm lấy vật nhỏ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con "Hôm nay lại nổ bom ở đâu rồi hả?"
Lãnh Dạ Tước nhìn thoáng qua cha mình, lại càng thêm dí sát vào thân thể Hạ Du Huyên "Mẹ thật thơm." Còn đắc ý liếc nhìn khuôn mặt nguyên bản của Lãnh Liệt Hàn đang càng ngày càng trở nên u ám.
"Tiểu Dạ Dạ, con thật là." Hạ Du Huyên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Lãnh Dạ Tước.
Sắc mặt Lãnh Liệt Hàn đen xuống triệt để. Đoạt lấy vật nhỏ trong lòng cô ném sang một bên cho Thanh Long "Dạ Dạ đã trưởng thành, cũng đến thời điểm đi rèn luyện rồi."
Hạ Du Huyên vừa nghe thấy vậy liền muốn đoạt lại Dạ Dạ, nhưng bị người đàn ông nào đó gắt gao giam chặt vào trong иgự¢ "Không được, Dạ Dạ mới 4 tuổi a."
"Bốn tuổi đã đến . . . lúc rồi" Người đàn ông này thật nhẫn tâm!
"Thế nhưng. . ."
"Không có thế nhưng." Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đi lên thang máy của thủy tinh cung.
Hạ Du Huyên chỉ có thể ngoái nhìn Dạ Dạ đang bị Đường Sâm mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa giữ chặt. Một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ủy khuất đang nhìn vào cô.
Giống như đang nói: Mẹ, cứu con. Dạ Dạ không muốn rời xa mẹ. . .
Thế nhưng, Hạ Du Huyên đến bản thân mình còn không cứu được, làm sao có thể cứu Dạ Dạ đây?
Sau khi bóng dáng của Hạ Du Huyên cùng Lãnh Liệt Hàn đi khuất, khuôn mặt ủy khuất mới vừa rồi của Lãnh Dạ Tước đã biến mất không thấy đâu. Hơn nữa dáng vẻ lúc này lại giống như một vị đại nhân cao cao tại thượng, không còn vặn vẹo kháng nghị.
Đường Sâm nhíu mày, buông Lãnh Dạ Tước trong lòng ra.
"Chú Đường Sâm." Lãnh Dạ Tước hơi hơi cúi đầu, làm cho người ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cậu. Một tiếng gọi chú Đường Sâm kia là vô cùng ủy khuất a, lại bắt đầu nghẹn ngào rồi.
Đường Sâm lại không có chút mềm lòng nào, cảnh giác nhìn cậu nhóc chỉ mới bốn tuổi này, thế nhưng chỉ số thông minh đó lại kế thừa hoàn toàn từ Lãnh Liệt Hàn và Hạ Du Huyên. Hiện tại có thể nói, với chỉ số thông minh của Lãnh Dạ Tước, tuyệt đối là người ngoài hành tinh.
Nghĩ đến đứa nhỏ của hai người cực phẩm kia, khẳng định không đơn giản.
Tựa như có một lần, Đường Sâm chỉ là không cẩn thận làm rớt bánh ngọt của Dạ Dạ, kết quả trong một tuần anh chỉ có thể ăn cơm trắng, nhiều khi đến cơm trắng cũng không có mà ăn, chỉ có thể uống nước cùng ăn cháo loãng.
"Chú Thanh Long, chú Ngân Long." Lãnh Dạ Tước tiếp tục gọi.
Âm thanh ngây thơ ngọt ngào đó, Thanh Long và Ngân Long liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt hai người cùng nâng lên sự cảnh giác.
Tiểu tổ tông này, lần trước lừa gạt được của bọn anh cây súng, sau đó hướng tung tung về phía bọn anh bắn. Chỉ vì báo cáo tình hình của tiểu thiếu gia cho đương gia biết, đã bị trừng phạt như vậy. . .
Nếu không phải hai người anh là do chính tay Lãnh Liệt Hàn huấn luyện ra, chỉ sợ đã không tránh khỏi những phát súng loạn xạ đó của cậu nhóc.
Mộc Y Sương, Hề Linh cùng Mộc Nhĩ đứng một bên, giống như không hề nhìn thấy những ánh mắt cầu cứu của những người đàn ông của họ.
Tiếp tục nghịch nghịch vật gì đó trong tay.
"Chị Sương Sương, lần trước khi em cùng Thiếu Ngôn chơi đùa bên ngoài tòa thành, nhìn thấy chú Đường Sâm thân cận cùng một chị gái rất xinh đẹp a. . .Đến cả hôn cũng đã làm qua rồi." Lãnh Dạ Tước bỗng nhiên nói với Mộc Y Sương.
Đường Sâm vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lãnh Dạ Tước, này, lời này không thể nói lung tung a. Cái cô gái kia chỉ là hỏi đường! ! ! Tuyệt đối không có chuyện tiếp xúc thân mật, thời thời khắc khắc vẫn duy trì khoảng cách 3 mét trở lên a! ! !
"Anh. . ." Đường Sâm còn chưa nói xong.
Mộc Y Sương liền cười đến vui vẻ sáng lạn, đi về phía Đường Sâm "Phải không a. . .?"
Rõ ràng, lời này là đang hỏi Đường Thiếu Ngôn.
Đường Sâm nhìn về phía con trai của mình, ra sức nháy nháy mắt. Nhưng ai biết Đường Thiếu Ngôn đi đến bên cạnh Lãnh Dạ Tước, ngây thơ ngọt ngào nói "Không có hôn a."
Đường Sâm cảm kích chỉ còn thiếu ôm con trai vào lòng hôn một trận. Thế nhưng. . .
"Ba ba chỉ là duỗi đầu lưỡi tiến vào miệng của chị gái xinh đẹp thôi a." Đường Thiếu Ngôn vừa mới nói xong, thủy tinh cung đón nhận những chấn động không dứt.
"Đường Sâm. Anh cái tên hỗn đản này, một tháng không được phép bước vào phòng ngủ. Em cùng Thiếu Ngôn bảo bối sẽ ngủ với nhau. Hừ" Mộc Y Sương tức giận quay đầu bước đi.
Đường Sâm kêu lên ai oán. Gắt gao bám dính đi theo đuôi Mộc Y Sương "Bà xã, anh không có. Thật sự không có a. . ."
Khó lòng giãi bày a. Thanh Long và Ngân Long cười trộm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc