Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 30

Tác giả: Băng Đồng M

Anh bế cô lên ghế sofa, đè cô xuống phía dưới, bàn tay to lớn bắt đầu mơn chớn đùa nghịch nụ hoa hồng hồng, chà đáp chúng thành muôn hình muôn vẻ.
\'Ưm. . ." Hạ Du Huyên bắt đầu động tình, cô nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên miêu tả từng góc cạnh gương mặt tinh tế hoàn mỹ của người đàn ông.
"Muốn, rất muốn rất muốn." Âm thanh yêu kiều bắt đầu vang lên.
Người đàn ông không chút do dự, hạ thân hung hăng đâm xuống. Nắm chặt eo nhỏ của cô, ra ra vào vào, động tác càng ngày càng nhanh.
\'Ưm . . . Đồ hư hỏng, anh còn chưa nói cho. . .Ưm. . .nói cho em biết, anh. . .Ưm. . .Có hay không. . .nhớ em?" Hạ Du Huyên cực kỳ khó khăn mới nói hết câu.
Lãnh Liệt Hàn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, bế cô đặt lên trên đù* mình "Bảo bối, anh nhớ em muốn ૮ɦếƭ. Nếu em còn không chịu xuất hiện, anh liền cho nổ tung toàn bộ Anh quốc."
"Ha ha ha. . ." Hạ Du Huyên nâng mặt người đàn ông lên.
Cô biết, Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cô, nếu không có anh ở trong bóng tối giúp cô thu thập những bang phái nhỏ kia, chưa chắc giờ này cô đã báo thù thành công, càng không thể có địa vị như ngày hôm nay.
Hạ Du Huyên nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên đó "Hàn, trong ba năm qua, em rất nhớ anh, rất rất nhớ, mỗi thời mỗi khắc em đều nhớ anh."
"Mỗi lần gặp phải khó khăn, em chỉ sợ mình sẽ không thể vượt qua."
"Nhưng em biết, ở Trung Quốc, vẫn luôn có một người đàn ông, người đàn ông mà em yêu sâu sắc vẫn đang chờ em, vì thế em nhất định phải hoàn thành hết toàn bộ nhiệm vụ, để nhanh chóng quay về tìm anh."
"Hàn, vào những buổi đêm khuya, em luôn luôn bị mất ngủ, bởi vì anh."
"Không có anh bên cạnh, không có âm thanh bá đạo của anh vang lên, cũng không có vòng tay ấm áp ôm em mỗi đêm."
"Em phát hiện ra, mình căn bản không thể rời khỏi anh. Từ lần đầu gặp anh, em không hề nghĩ rằng mình sẽ yêu anh sâu đậm như vậy."
"Thế nhưng ai biết, hình bóng của anh đã khắc sâu vào trong tim em mất rồi."
"Người đàn ông của em, em yêu anh, cực kỳ cực kỳ yêu anh, yêu đến mức dù cho trời sập xuống em cũng không sợ."
"Bởi vì có anh." Hạ DU Huyên thâm tình nhìn người đàn ông trước mắt.
Lãnh Liệt Hàn sửng sốt, cô gái này, là đang thổ lộ với anh phải không?
Hạ Du Huyên nhếch môi, hôn lên đôi môi đầy nam tính của anh.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, em đều sẽ nhớ đến anh.
Có lẽ anh không phải người đàn ông tốt nhất
Cũng không phải người đàn ông thích hợp với em nhất.
Thế nhưng, từ khi gặp anh, em đã bắt đầu thích anh, yêu anh và nhận định anh là người đàn ông duy nhất của em.
Không một ai khác ngoài anh, chỉ có mình anh.
Đây cũng là sự kiên trì một cách cố chấp em dành cho anh.
Anh không cần trả lời em bất cứ điều gì
Chỉ mong anh hiểu rằng, em yêu anh không bao giờ hối tiếc
Chỉ muốn anh biết rằng, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, không bao giờ chia lìa.
Chỉ muốn anh hiểu rằng, em không thể không có anh trên đời.
Tất cả chỉ vì yêu anh, cực kỳ yêu anh.
Lãnh Liệt Hàn ngây ngẩn cả người, thật sự ngây ngẩn cả người. Cô gái của anh, bảo bối của anh, thật sự đã trưởng thành rồi, đã biết thế nào là yêu rồi.
Lãnh Liệt Hàn anh không biết dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm của mình, anh chỉ có thể dùng phương thức của riêng mình, để biểu đạt, để giữ lấy. Tính cách bá đạo như thế, nụ cười tà mị như thế, thật câu hồn người.
Người đàn ông này, là tình cảm chân thành của Hạ Du Huyên
Người phụ nữ này, là bảo vật trân quý của Lãnh Liệt Hàn
Tất cả đều không quan trọng, cô so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.
——— ————
Không cần biết theo thời gian tình yêu sẽ phai nhạt dần.
Không cần biết đó là tình yêu thật sự hay chỉ là trách nhiệm đễ duy trì mối quan hệ giữa hai người.
Nếu không thoải mái về đối phương cũng hãy nói ra một cách chân thật nhất.
Cho dù cảm giác đã không còn mới mẻ cũng không nên che dấu chỉ vì hai chữ tương lai.
Bạn chưa có thử qua cảm giác sau một thời gian dài tình cảm sẽ đứt đoạn, nên vẫn luôn cho rằng nó như một miếng thịt, sẽ dễ dàng bị rơi xuống từ trên người mình.
Bạn có biết chính loại cảm giác này đã khiến cho tình cảm giữa hai người càng trở nên dễ đứt đoạn, theo thời gian, bạn sẽ cảm thấy đối phương càng ngày càng phiền chán, rồi đến một ngày hai người sẽ xa nhau.
Kỳ thật mỗi cặp tình nhân ở trên đời này đều biết rằng nếu có kiên trì thì sẽ không có kết thúc. Nhưng mấy ai làm được?
Thử nghĩ một một chút xem, trước đây khi họ đối tốt với bạn, bạn đã bao giờ bao dung với họ?
Cho dù họ chỉ là một thằng bé chưa trưởng thành nhưng chung quy vẫn là tốt đẹp.
Thời gian có thể khép lại tất cả đau buồn hối hận, theo thời gian tất cả hồi ức đều trở nên tốt đẹp.
Tình cảm của mỗi đôi tình nhân đều là một vở hài kịch, cho nên người khác không thể tham gia cũng không thể bình luận.
Chỉ có hai người mới có thể hiểu rõ ràng nhất tất cả mọi chuyện.
Lãnh Liệt Hàn không giống Đường Sâm, có thể hoa ngôn xảo ngữ, lời ngon tiếng ngọt hớp hồn nữ nhân.
Anh không thể biểu đạt bằng lời, cũng không giỏi giãi bày tâm sự. Anh chỉ biết dùng chính phương thức của riêng mình để giữ lấy cô.
"Bảo bối, em đang thổ lộ với anh, phải không?" Lãnh Liệt Hàn hỏi.
Thế nhưng Hạ Du Huyên đã sớm bị anh hôn đến thất điên bát đảo, hai mắt ௱o^ЛƓ lung, căn bản không biết anh đang nói gì. Chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng của anh đang mấp máy một câu gì đó
"Bảo bối, em muốn nghe ba chữ kia, phải không?" Lãnh Liệt Hàn tiếp tục hỏi, cho dù bảo bối không có nghe thấy.
Hạ thân vẫn như cũ điên cuồng vận động. Rất lâu sau, mới dừng lại. Thế nhưng vật to lớn kia vẫn như cũ giấu trong cơ thể của cô, cảm thụ sự ấm áp của cô, vô cùng khít khao.
Lãnh Liệt Hàn nâng ௱o^ЛƓ cô lên, tùy ý cho vật to lớn trong cơ thể cô đang dần trở nên to lớn, cố ý từng bước từng bước vững vàng ôm cô về giường.
Vật to lớn trong cơ thể cô chợt kích động, khiến cho cô phát ra một những ngâm khẽ.
Thâm thể mềm mại của Hạ Du Huyên vừa mới tiếp xúc với ga giường, người đàn ông liền nặng nề đè cô xuống dưới.
Vật to lớn trong cơ thể cô cũng theo đó mà điên cuồng vận động.
"Ha. . . Bảo bối của anh, Huyên Huyên của anh, yêu tinh của anh."
"Vật nhỏ, em cả đời này cũng đừng hòng trốn thoát." Người đàn ông nói xong, thở gấp nặng nề, tiếp tục làm việc không biết mệt mỏi.
"Ưm . . .Ưm. . ."
"Hàn. Ưm. . " Bên trong căn phòng, âm thanh động tình vang vọng bốn phía.
Đêm, rất khuya.
Trong phòng là một mảng sắc xuân, ái muội không ngừng.
Mọi người đều nói, yêu là phải làm. Nếu thật sự là tình yêu, thì nhất định sẽ muốn làm.
Thời thời khắc khắc đều muốn.
Bảo bối, em nói xem
Tại sao anh ăn em mãi mà không biết no? Phải làm sao bây giờ?
Em như đóa hoa anh túc, vừa xinh đẹp lại vừa mê người, là một bông hoa chứa chất kịch độc, khiến cho người ta trở thành con nghiện, mê luyến không thôi.
Nếu có một ngày em trở thành kẻ địch của anh, Lãnh Liệt Hàn anh chỉ sợ sẽ không thắng nổi em.
Thế nhưng
Anh sẽ không cho em cơ hội đó.
Nhìn tiểu yêu tinh đang ngủ say Dưới *** mình, những nét mệt mỏi còn hiện rõ trên khuôn mặt cô, vật lớn vĩ đại vẫn còn ở trong cơ thể..
Hài lòng nhếch môi, ôm lấy thân thể mềm mại vào trong ***.
Trong ba năm qua, đây là lần đầu tiên anh có một giấc ngủ an ổn như vậy.
Sáng sớm
Từng tia nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào căn phòng
Trên chiếc giường lớn, hai cơ thể hoàn mỹ đang ôm chặt lấy nhau chìm trong mộng đẹp.
Hạ Du Huyên từ từ mở to đôi mắt vẫn còn ௱o^ЛƓ lung vì ngái ngủ, giật giật cơ thể.
Đau quá. Cảm giác đầu tiên chính là toàn thân đau nhức. Có trời mới biết, tối hôm qua người đàn ông kia chiến đấu kịch liệt như thế nào.
Cảm thấy *** dần dần C*ng c*ng, không chút do dự cúi đầu xuống. Trong nháy mắt liền ngẩng đầu lên, trừng mắt chống lại đôi con ngươi màu lam chứa đầy sủng nịnh của người đàn ông nào đó.
Chiết tiệt, người đàn ông này thế nhưng vẫn để cái thứ đó ở trong người mình.
"Bảo bối, chào buổi sáng." Người đàn ông xoay người một cái, nhanh chóng áp sát cơ thể Hạ Du Huyên xuống phía dưới mình.
"Ưm. . .Hàn, ra ngoài đi." Hai tay Hạ Du Huyên chống trước *** người đàn ông, nhưng thật bất đắc dĩ, toàn bộ cơ thể cô không còn chút khí lực nào.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, thỏa mãn hôn lê cái miệng nhỏ nhắn, không thèm để ý đến sự vùng vẫy vô ích của người nào đó.
Hạ thân tiếp tục vận động.
Hạ Du Huyên cảm thấy thân thể sắp hỏng rồi, chỉ có thể buông tha vùng vẫy, tùy ý cho người đàn ông này mãnh liệt ***ng vào.
"Ưm. . ." Bất đắc dĩ phát ra những âm thanh yêu kiều.
"Ưm. . .Hàn, đủ rồi." Hạ Du Huyên bất đắc dĩ ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, phòng ngừa bị anh ***ng bay ra ngoài.
"Không đủ, bảo bối, em biết mà, không đủ." Lãnh Liệt Hàn túm chặt eo cô, tinh lực dưa thừa tiếp tục vận động.
"Ba năm, anh Cấm d** ba năm. Vì em, anh đã Cấm d** ba năm."
"Tiểu yêu tinh, nếu anh không đem ba năm này bù lại, không phải anh sẽ bị thiệt hay sao? Hử?" Nói xong, hạ thân càng thêm gia sức vận động.
"Ưm. . .Ưm. . ." Hạ Du Huyên rầm rầm rì rì, cũng không nói thêm gì nữa.
Cô còn biết nói gì đây?
Vừa dứt lời, người đàn ông càng thêm gia tăng tốc độ, mạnh mẽ va chạm cơ thể.
Lãnh Liệt Hàn bế cô lên, để cho cô mở rộng hai chân ngồi lên gốc rễ của mình.
Dùng vật to lớn của mình để vào bên ngoài lỗ nhỏ.
"Bảo bối. . ." Lúc này Lãnh Liệt Hàn cũng không tiến vào, ngược lại từng chút từng chút một khiêu khích mẫn cảm của cô.
Bàn tay to lớn vuốt ve *** nụ hoa, K**h th**h mật dịch của cô.
Rõ ràng thân thể Hạ Du Huyên đã đau nhức đến không còn cảm giác, thế nhưng tại sao lại có phản ứng?
Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhếch môi, như có như không gặm cắn vành tai trắng nõn của cô.
Âm thanh khàn khàn vang lên "Bảo bối, em cũng muốn, phải không?"
"Ưm. . ." ૮ɦếƭ tiệt, cư nhiên lại phát ra tiếng.
Hạ Du Huyên ảo não, ai ngờ, người đàn ông này lại nắm lấy tay cô mò xuống *** to lớn kia.
Cảm giác nóng bỏng khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên không khỏi đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Bảo bối tốt không có gì sánh nổi!!
Lãnh Liệt Hàn tà mị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng e lệ "Nếu muốn, thì tự mình tới đi."
Hạ Du Huyên ủy khuất lườm anh một cái, Lãnh Liệt Hàn sửng sốt một phen, ngược lại trực tiếp cầm lấy tay cô, dạy cô cách làm từng bước một.
"Lại đây, bảo bối, như vậy. . .Đúng rồi." Không thể không nói, Lãnh Liệt Hàn là một giáo viên giỏi, hơn nữa Hạ Du Huyên cũng là một cô học trò thông minh.
Chỉ một lát sau, đã làm được rồi.
"Oh. . .Bảo bối, thoải mái không?" Lãnh Liệt Hàn bắt lấy eo nhỏ của Hạ Du Huyên, mang cô đi chu du thiên hạ.
"Ưm. . . Hàn" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng lên, hôn xuống đôi môi của người đàn ông.
Lãnh Liệt Hàn biết, bảo bối của anh đang thẹn thùng a.
Đảo mắt một cái đã đến buổi tối. . .
Tựa như câu nói của Lãnh Liệt Hàn, đem toàn bộ ba năm này bù đắp lại hoàn toàn.
Nằm trên giường trọn vẹn một tuần
Hạ Du Huyên trừng mắt nhìn người đàn ông đang mặc quần áo cho mình, hơn nữa người đàn ông ૮ɦếƭ tiệt này còn không ngừng ăn đậu hũ của cô.
"Bảo bối, nhìn anh như vậy, có phải lại muốn rồi phải không?" Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, quần áo vốn đã rất vất vả mới mặc xong nay lại bị người đàn ông xé nát ra.
Trực tiếp bổ nhào xuống người Hạ Du Huyên.
"Hàn, anh rốt cuộc đã đủ hay chưa?" Hạ Du Huyên gào khóc trong lòng, người đàn ông này mỗi ngày mỗi đêm đều muốn mình liên tục không ngừng, anh không mệt nhưng cô mệt ૮ɦếƭ đi rồi.
Người đàn ông tinh lực dư thừa như mãnh thú, lúc này khuôn mặt bày ra vẻ tà mị, nhẹ nhàng cắn xé trước *** của cô.
"Ưm. . ." Hạ Du Huyên chỉ cảm thấy một trận tê dại như dòng điện lưu truyền, nhanh chóng truyền đến mỗi dây thần kinh trên cơ thể.
"Bảo bối, lần cuối cùng, một lần cuối cùng có được không?" Thanh âm của Lãnh Liệt Hàn bắt đầu trở nên khàn khàn, vật to lớn của anh cũng đã sớm để bên ngoài sẵn sàng chờ phát động.
Cô còn cơ hội để phản đối hay sao?
"Ưm. . ." Hạ Du Huyên bị người đàn ông nâng eo lên, lại bắt đầu một vòng chiến đấu kịch liệt mới.
Hạ Du Huyên cảm nhận vô cùng sâu sắc thời gian đang trôi qua từng giây từng phút. Theo như lời Đường Sâm mà nói thì Lãnh Liệt Hàn chính là cầm thú, một tên cầm thú ăn tươi nuốt sống người ta.
Lãnh Liệt Hàn đã nói, đây chính là lần cuối cùng.
Thế nhưng vật to lớn vẫn không chịu rút ra, tự hào nhìn xuống cô nhóc tiểu yêu tinh đang nằm xụi lơ trên giường, cúi xuống lưu lại ấn ký của chính mình lên người cô.
"Bảo bối, ngoan. Chúng ta đi tắm trước, sau đó xuống lầu ăn cơm." Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng nói xong, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Hạ Du Huyên đi vào phòng tắm.
Lại bị người đàn ông này ђàภђ ђạ đến tận buổi tối.
Sau một tuần lễ không được bước chân ra khỏi phòng, đến tận bây giờ cô mới được anh ôm xuống phòng khách.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc đang ngồi trong phòng, Hạ Du Huyên chỉ cảm thấy khuôn mặt mình bắt đầu phát hỏa, chỉ đành đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào trong *** người đàn ông.
Đường Sâm nháy nháy mắt, vừa nhìn thấy bọn họ bước xuống lầu liền huýt sáo "Oa . . ., Hàn, tinh lực của anh thật là dư thừa a. . . thế nhưng vẫn còn tinh thần."
Mọi người đều hiểu ý Đường Sâm đang nói là gì, không khỏi nhìn vào hai người.
Hạ Du Huyên vẫn như cũ không dám ngẩng đầu, làm tổ ở trong lòng người đàn ông, tựa như một con mèo con.
"Bảo bối, ngẩng đầu." Lãnh Liệt Hàn cười nghiền ngẫm, âm lãnh liếc nhìn Đường Sâm một cái.
Đường Sâm chỉ cảm thấy gió lạnh từ đâu thổi tới vù vù, vội vàng kéo Mộc Y Sương đang muốn xem kịch vui rời đi "Ai nha, em suýt thì quên. Lão già nhà em muốn em mang vợ trở về a. Ha ha ha. . . . Đi trước nhé."
Thanh Long và Ngân Long khinh thường liếc mắt nhìn Đường Sâm.
Lãnh Liệt Hàn nhìn quanh một vòng, người nên đến thì đã đến rồi, còn người không nên đến cũng đang chễm chệ ngồi ở đây.
Tà mị nhếch môi "Sở đương gia, không biết anh tới nhà tôi là có việc gì a?"
"Tôi đến là muốn gặp bảo bối Huyên Huyên nhà tôi, thuận tiện nhắc nhở cậu một câu, đống hàng lần trước cậu ςướק của tôi, đã bị tôi lấy lại rồi." Sở Thiên Ngạo nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, ánh mắt ôn nhu chuyển tới trên người Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên vừa nghe thấy âm thanh của anh trai mình, vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng không biết bởi gì vì lực đạo sau lưng quá lớn, không thể thoát khỏi người anh, đành phải cười hì hì với Sở Thiên Ngạo "Anh, anh đến rồi."
"Ừm." Sở Thiên Ngạo nhẹ nhàng gật đầu, sủng nịnh nhìn em gái mình.
Khi thấy hai anh em đang nhìn nhau, Lãnh Liệt Hàn cảm thấy vô cùng khó chịu, gắt gao ôm chặt lấy bảo bối "A, vậy sao? Nếu Sở đương gia không còn gì nói nữa, vậy xin mời ngài về trước. Không tiễn."
Hạ Du Huyên nghe thấy, khẽ nhíu mày, âm thầm nhéo nhéo phần eo Lãnh Liệt Hàn, sau đó khuôn mặt tươi cười nhìn Sở Thiên Ngạo "Anh, ở lại ăn cơm đi. Vừa lúc chị dâu cũng ở lại luôn."
Hoàng Ngọc Oánh đột nhiên bị gọi tên, vèo một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức đỏ ửng lên, e lệ nhìn thoáng qua Sở Thiên Ngạo, sau đó mới quay đầu ra nói với Hạ Du Huyên "Huyên Huyên, cậu nói cái gì vậy a?"
"Nếu như vậy, Sở đương gia cũng ở lại đi." Lãnh Liệt Hàn chậm rãi nói. Bàn tay giơ lên nghịch nghịch sợi tóc Hạ Du Huyên.
"Được." Sở Thiên Ngạo gật đầu, kéo tay Hoàng Ngọc Oánh đứng dậy.
"Huyên Huyên, ở chỗ này của em có phòng ngủ dành cho khách không? Anh mới xuống máy bay nên hơi mệt mỏi." Sở Thiên Ngạo không thèm để ý đến Hoàng Ngọc Oánh đang vùng vẫy, nhanh chóng ôm cô lên.
Hạ Du Huyên không có ý tốt cười xấu xa "Có có có, lầu ba, tất đều dành cho khách, anh cứ tùy tiện chọn đi."
Sở Thiên Ngạo gật gật đầu, ôm Hoàng Ngọc Oánh đi lên lầu.
Đường Sâm lúc này lại xông vào "Oa, Sở đương gia lại có thể bình tĩnh nói chuyện phiếm với tên yêu nghiệt như anh a."
"Đường Sâm, anh không phải về nhà sao?" Hạ Du Huyên liếc nhìn Đường Sâm.
"Thôi đi, anh ta nào có quay về, chỉ biết trốn đi nghe lén mà thôi." Mộc Y Sương chọc thủng lời nói dối của Đường Sâm.
Đường Sâm trừng mắt nhìn Mộc Y Sương "Tôi cũng mệt rồi, lên trước đây." Nói xong, dùng lực bế Mộc Y Sương rời đi.
"Đầu, đã thu phục xong Liệt gia và đổi tên thành Hạ gia rồi." Hề Linh nói.
"Hai anh em nhà họ liệt cũng đã bị Lãnh đương gia nhốt lại cho cá sấu chơi đùa." Mộc Nhĩ nói.
Chơi đùa? !
Hai chữ này. . .
Dùng thật chuẩn!
Hạ Du Huyên dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Mộc Nhĩ.
Sau đó, quay ra liếc nhìn bốn người Hắc Xà, Độc Xà, Thanh Long và Ngân Long một cách thâm thúy.
Thanh Long và Ngân Long ít nhiều cũng hiểu đôi chút về tiểu ác ma vô cùng bướng bỉnh này, đang chuẩn bị chạy trốn. . .
Mà Hắc Xà và Độc Xà không được tiếp xúc nhiều với Hạ Du Huyên, chỉ có thể cảm thấy có gì đó rất xui xẻo. Vào thời điểm hai người chuẩn bị chạy trốn cùng Thanh Long và Ngân Long.
Lại bị Hạ Du Huyên gọi lại "A, mấy người chờ đó đi."
Lãnh Liệt Hàn nhìn thoáng qua Hạ Du Huyên, liền biết cô muốn làm gì.
"Hàn, em muốn. . .."
"Bốn vị cô nương nhà em võ lực cần được nâng cao thêm, anh xem, anh và anh trai em huấn luyện ra nhiều người lợi hại như vậy. Không bằng để cho bọn họ mỗi người dạy một người đi." Hạ Du Huyên ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, cười nói.
Se tơ rõ ràng như vậy, nếu còn không nhìn ra thì thật uổng phí công làm người.
Bốn người đàn ông cùng lau mồ hôi, mà bốn cô gái tựa như không có việc gì đứng ở một bên.
"Ừm." Lãnh Liệt Hàn giọng mũi hừ nhẹ.
"Ha ha, lại đây lại đây lại đây, bốn bảo bối lại đây. Tùy ý chọn a." Hạ Du Huyên đứng dậy, giống như chợ bán thức ăn hô to gọi khách.
"Ừm. . . Vậy. . . Mình chọn người này." Hề Linh chỉ ngón tay vào khuôn mặt hắc tuyền của Thanh Long.
"Người này. Mình thích sinh đôi a." Mộc Nhĩ khờ dại chỉ vào khuôn mặt đỏ ửng của Ngân Long.
"Người này đi, người đàn ông còn lại có khuôn mặt lạnh lùng hệt như Hồng Nguyệt, để lại cho cô ấy đi." Lạc Tình kéo tay Hắc Xà, cao hứng nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.
Hồng Nguyệt tự giác tiêu sái bước đến bên cạnh người đàn ông lạnh lùng nhất trong bốn người.
Độc Xà nhìn thoáng qua Hồng Nguyệt, cô gái này thật an tĩnh, hẳn là không tồi đi.
Trông thấy mọi người đều đã sắp xếp ổn thỏa. Hạ Du Huyên hài lòng quay trở lại trong lòng Lãnh Liệt Hàn.
"A. . .Thật đói bụng, Hàn, chúng ta đi ăn cơm đi." Hạ Du Huyên nhếch môi.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, hôn một cái lên miệng của cô "Được."
Một giờ sau
Xung quanh bàn ăn lớn, tất cả mọi người đều đã có đôi có cặp.
Bên này là một đôi oan gia đang đấu võ mồm, bên kia lại là chàng chàng thiếp thiếp. . .
Khoa trương nhất, chính là Lãnh Liệt Hàn cùng Hạ Du Huyên đang ngồi ở giữa.
Hai người ăn cơm mà mọi người xung quanh đều nổi hết da gà.
"Bảo bối, há mồm, a. . ." Lãnh Liệt Hàn cẩn thận đem một miếng thịt gà đã được xé nhỏ bón cho Hạ Du Huyên.
"Ừm, ăn ngon." Hạ Du Huyên cũng từ từ ăn.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hôn lên môi cô một cái, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào, mùi vị thịt gà lan tràn trong miệng hai người.
"Ừm, quả thật rất ngon." Lãnh Liệt Hàn gật đầu, nhìn cái miệng nhỏ của Hạ Du Huyên đã bị chính mình hôn đến sưng đỏ.
"Oa. . . Muốn động dục thì quay về phòng đi." Đường Sâm xoa xoa lớp da gà trên người.
"Khụ khụ. . ."
"Khụ khụ khụ. . ." Đám người Thanh Long cùng Hề Linh đều đồng loạt ho khan.
Khỉ riêng Sở Thiên Ngạo lại tỏ ra rất bình thường, giống như cái gì cũng không nhìn thấy, bình tĩnh ăn cơm.
Vệt ửng hồng khả nghi hiện lên trên mặt Hoàng Ngọc Oánh, khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Bảo bối, ăn no rồi sao?" Lãnh Liệt Hàn nhìn thoáng qua một vòng, tiếp tục coi như không có gì.
"Ừm." Hạ Du Huyên gật gật đầu.
Lãnh Liệt Hàn ôm lấy Hạ Du Huyên, đi lên lầu hai "Mọi người cứ từ từ ăn."
Đợi hai người siêu cấp động dục rời khỏi bàn ăn, mọi người mới quay ra nhìn nhau, rồi tiếp tục ăn cơm. Hai người đó no rồi, nhưng bọn họ còn chưa no nha.
Mới vừa rồi còn mải xem diễn trò nên chưa ăn được gì, vì vậy bọn họ vẫn chưa ăn no a. Hiện tại \'Diễn viên\' đã rời đi, kịch hay miễn phí cũng không còn, đương nhiên họ phải tập trung vào ăn uống rồi.
Trong phòng ngủ
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đặt lên trước bệ cửa sổ "Bảo bối, em sao vậy?"
Vừa rồi anh cũng đã nhìn ra, tuy trên mặt Hạ Du Huyên vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ẩn sâu bên trong vẫn chứa nét bi thương, khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Hạ Du Huyên lắc đầu, Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, không nói sao?
Cho dù không nói, anh cũng biết.
Ba năm trước, khi mới biết trong bụng xuất hiện một tiểu sinh mệnh vừa tròn 1 tháng thì vui mừng như vậy.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn khiến cho tiểu sinh mệnh chưa thành hình kia biến mất.
Đau khổ như vậy, nhưng lúc đấy anh lại không thể ở bên chăm sóc cô.
Cô không nói, anh cũng sẽ không nói.
"Bảo bối, chúng ta tiếp tục công việc tạo người đi." Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng nói xong.
Cuối cùng, vẫn là không nhịn được nói ra miệng.
Thân thể Hạ Du Huyên bỗng run lên, cánh tay người đàn ông vòng qua thắt lưng càng tăng thêm lực.
Cô đang sợ.
"Hàn, em. . ."
"Anh biết." Lãnh Liệt Hàn cắt ngang lời cô nói.
"Bảo bối, đó không phải là lỗi của em, là lỗi của bọn chúng. Anh sẽ không để cho chúng ૮ɦếƭ một cách dễ dàng, để cho chúng biết sống không bằng ૮ɦếƭ là như thế nào." Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng nói xong, ẩn đầu cô vào vị trí tim mình.
Ánh mắt người đàn ông nổi lên tia khát máu, cô không hề nhìn thấy. Chỉ cảm nhận thấy toàn thân bị lãnh khí bao vây, đôi tay kia, đang ôm cô rất chặc.
Cô tham luyến cái ôm ấp ấm áp như vậy, nó khiến cô cảm thấy an tâm, giống như có anh ở đây, còn có gì phải sợ?
Cảm thấy có chút mất mát là nhất định, không có mất đi thì làm sao có lại? Cô muốn đặt mọi thứ xuống, buông bỏ toàn bộ đau thương ba năm trước đây.
Cô muốn tiến về phía trước!
"Được." Cuối cùng, đôi mắt ௱o^ЛƓ lung đẫm lệ của Hạ Du Huyên ngước lên, nhẹ nhàng nói một chữ. . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc