Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 29

Tác giả: Băng Đồng M

"Đừng nhìn nữa, anh ta không tới đâu." Đường Sâm nhíu mày, hay là vẫn không nên nói đi?
"A, mình về trước đây. Sương Sương cậu đi chơi cùng người đàn ông nhà cậu đi." Hạ Du Huyên cười khẽ một tiếng, nét bi thống chợt lóe rồi biến mất rất nhanh.
Không đến sao? Là không chịu tha thứ cho cô vì ba năm qua đã không gọi lấy một cú điện thoại, thậm chí cả một tin nhắn cũng không gửi?
Đường Sâm nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Du Huyên.
Mộc Y Sương giật tay Đường Sâm đang lôi kéo mình ra "Này, tên Đường Sâm ૮ɦếƭ tiệt này, anh làm cái gì vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Nam, nam nữ thụ thụ bất thân? !" Đường Sâm bốc hỏa nhìn Mộc Y Sương.
Nhìn vào trang phục của cô lúc này "Mẹ nó, em thật không coi anh là đàn ông hay sao hả? Dám ăn mặc hở hang như vậy?"
"Làm sao không? Không phải chỉ là lộ lưng thôi sao? có gì đáng ngại chứ. Mọi người thử nhìn Huyên Huyên xem, còn bốc hỏa hơn nhiều a." Mộc Y Sương khó chịu kêu to.
"Em còn nói. Nếu không phải Lãnh Liệt Hàn đã quên Huyên Huyên thì Huyên Huyên bây giờ còn có thể tự do rời đi như vậy sao?" Đường Sâm phát hiện mình đã làm lộ chuyện, vội vàng bịt miệng lại.
Thanh Long và Ngân Long tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cái mồm rộng này.
"Anh. . .Anh nói cái gì? Cái gì đã quên Huyên Huyên?" Mộc Y Sương nhíu mày, gắt gao túm chặt bả vai Đường Sâm.
Ra sức lay động "Anh nói đi, câu vừa rồi là có ý gì?"
Đường Sâm để mặc Mộc Y Sương lay lay bản thân, phía sau, đám người Hề Linh đã đi tới. Nghi hoặc nhìn Mộc Y Sương.
Hồng Nguyệt nhíu mày, tiến lên hỏi "Sương Sương, làm sao vậy?"
"Anh nói đi." Mộc Y Sương không để ý đến Hồng Nguyệt, tiếp tục hỏi Đường Sâm.
Đường Sâm nhìn thoáng qua năm cô gái, rồi nhìn Thanh Long và Ngân Long.
"Mộc tiểu thư, cô trước buông Đường thiếu ra đã, có gì từ từ nói." Thanh Long tiến lên, dùng sức ngăn Mộc Y Sương lại.
Hề Linh trừng to hai mắt, quan sát nhìn Đường Sâm "Sương Sương, người đàn ông này hẳn không phải là người đàn ông của Đầu đi."
Mộc Y Sương nhíu mày "Không phải."
"Hô, thật là may." Lạc Tình vỗ vỗ ***.
"Làm mình sợ muốn ૮ɦếƭ, mình còn tưởng ánh mắt của Đầu kém như vậy, nhìn người đàn ông này ngốc ૮ɦếƭ đi được." Mộc Nhĩ cố ý cười trêu.
"Cái gì? ! Ngốc? Tôi không phải người đàn ông của Hạ Du Huyên, tôi là người đàn ông của cô gái này." Đường Sâm chỉ vào Mộc Y Sương.
Đám người Hề Linh nhìn thoáng qua Mộc Y Sương, rồi quay ra nhìn Đường Sâm.
Mộc Y Sương mặt đầy hắc tuyền "Đừng nói sang chuyện khác, nói cho tôi biết, lời vừa rồi là có ý gì.?"
"Có nghĩa anh là người đàn ông của Mộc Y Sương, em là người phụ nữ của Đường Sâm anh!" Đường Sâm mới không nói.
"Anh không chịu nói, được, tôi đi tìm Lãnh Liệt Hàn." Mộc Y Sương tức giận, định rời đi thì bị Đường Sâm giữ chặt.
Đường Sâm nhận mệnh nói "Từ sau khi Huyên Huyên gặp chuyện không may, Hàn liền chỉ quên một mình Huyên Huyên, hơn nữa. . ."
Mộc Y Sương sốt ruột hỏi "Hơn nữa cái gì? Mau nói đi."
"Đương gia chuẩn bị đính hôn cùng thiên kim Lâm thị." Thanh Long tiếp tục nói.
"Thời gian dự định là tối mai." Tuy Ngân Long cực kỳ không muốn nói ra, thế nhưng vẫn phải nói.
Có lẽ, các cô ấy sẽ có biện pháp ngăn tiệc đính hôn ngày mai lại!
Ở trong bóng tối, Hạ Du Huyên vẫn chưa rời đi.
Hề Linh kinh ngạc nhìn bóng dáng Hạ Du Huyên cách đó không xa.
Tất cả mọi người đều nhìn theo tầm mắt của cô.
"Huyên Huyên. . ."
"Đầu. . ." Mọi người tỏ ra kinh ngạc, bọn họ còn tưởng sẽ được chứng kiến cảnh tượng làm loạn một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Ai ngờ, cô lại vô cùng bình tĩnh, cười nói "Làm sao vậy?"
Mọi người lắc đầu.
"Các cậu muốn nhìn thấy mình một khóc hai nháo ba thắt cổ hay sao?"
Mọi người tiếp tục lắc đầu.
\'Mình không sao, tối mai, hãy chuẩn bị đầy đủ S***g ống của mình, chuẩn bị ςướק người." Sau khi Hạ Du Huyên bình tĩnh nói xong, xoay người rời đi.
"Đầu, nói. . . ." Hề Linh.
"Tối mai. . ." Mộc Nhĩ.
"Chuẩn bị đầy đủ S***g. . ." Lạc Tình.
"Chuẩn bị. . ." Đường Sâm.
"ςướק người!" cuối cùng, Thanh Long, Ngân Long và Hồng Nguyệt kinh ngạc thốt lên.
"Oa, ba năm không thấy, mèo con Huyên Huyên đã nhanh chóng biến thành nữ vương rồi a." Đường Sâm H**g phấn nói.
"Thế nhưng, bây giờ đương gia đã quên tiểu thư Huyên Huyên mất rồi." Thanh Long có lòng tốt nhắc nhở.
". . ." Hề Linh hung hăng trừng mắt nhìn đám người Thanh Long.
"Có lẽ sau khi nhìn thấy Huyên Huyên sẽ nhớ ra a." Mộc Y Sương gật đầu, nói.
"Ừm. . . Cũng đúng." Ngân Long cũng gật đầu theo.
\'Chúng ta nhanh chóng trở về chuẩn bị thôi. Nếu ngày mai Lãnh Liệt Hàn không đi theo chúng ta, chúng ta liền liều mạng a." Câu trước của Đường Sâm còn khiến mọi người khen ngợi, thì câu sau lại khiến mọi người không thể nghe nổi.
Liều mạng? tôi thấy chúng ta còn chưa có liều mạng, đã bị treo lên rồi a. Mọi người khách sáo liếc mắt nhìn Đường Sâm, sau đó bắt đầu xoay người rời đi.
Còn lại một mình Đường Sâm đứng đó rống to "Ha ha ha. . . ngày mai lại có trò hay để xem rồi."
Ngày hôm sau
hôm nay là ngày Lãnh đương gia đính hôn cùng thiên kim Lâm thị.
Các nhà truyền thông lớn đều điên cuồng đưa tin.
Hạ Du Huyên bình tĩnh nhìn dòng chữ to đùng đến chói mắt trên màn hình "Tám giờ tối nay, Lãnh đương gia sẽ tổ chức đính hôn cùng thiên kim Lâm thị."
"Đính hôn sao? Ha ha. . ." Hạ Du Huyên cười quỷ dị.
Thân thể năm người ngồi trong phòng khách run rẩy kịch liệt: Biểu hiện của Đầu quá bình thường rồi.
Nụ cười kia quá khủng pố rồi.
Biệt thự gần biển
"Hàn, tiệc đính hôn tối nay, huynh đệ bọn em nhất định sẽ tặng anh một phần đại lễ." Đường Sâm vỗ vỗ bả vai Lãnh Liệt Hàn, hào khí nói.
"A?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, bình thường không phải tên tiểu tử này luôn ra sức ngăn cản mình đính hôn hay sao?"
"Đương gia, tất cả đã chuẩn bị xong rồi." Thanh Long, Ngân Long mặc tây trang màu đen lịch lãm.
Lãnh Liệt Hàn đứng dậy, khóe miệng gợi lên một độ cong khiến người ta khiếp sợ, thâm sâu nhìn thoáng qua Đường Sâm "Tôi mong chờ lễ vật của cậu."
Đường Sâm bất giác rùng mình một cái: Em không tặng anh một quả bom đã tốt lắm rồi.
Thanh Long, Ngân Long thở dài một tiếng "Đường đại thiếu, tối nay phải trông cậy vào cậu rồi, bom của cậu nhất định phải dùng được a."
"Đường Sâm đắc ý hất mặt "Các cậu yên tâm, Đường Sâm tôi làm việc còn cần phải lo lắng hay sao?"
Thanh Long và Ngân Long liếc mắt nhìn nhau, cười nói "chính vì là Đường Sâm cậu, chúng tôi mới lo lắng."
Đường Sâm tức giận thở hổn hển "Các cậu, các cậu cứ chờ đó cho tôi." Thanh Long và Ngân Long đã sớm rời đi.
Buổi tối
Hội trường đính hôn
Từng luồng ánh sáng chiếu rọi xuống khuôn mặt hoàn mỹ tựa như Narcissus trong thần thoại Hy Lạp cổ. Hai hàng mi vừa dài vừa rậm che khuất đôi mắt chim ưng vô cùng sắc bén, gió thổi bay bay từng lọn tóc mái khiến chúng chạm vào hàng mi dày rậm đó. Dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi quyến rũ, tựa như cánh hoa hải đường.
Da anh cũng cực kỳ trắng, mái tóc màu bạc, dáng người cao gầy khoảng 1m87. Là người đàn ông có vẻ đẹp vô cùng yêu mỵ, cũng vô cùng tàn ác.
Trên cơ thể cao gầy hoàn mỹ là bộ tây trang đuôi tôm màu trắng cắt may vừa người.
Cô gái tóc đen đứng bên cạnh anh cũng vô cùng mỹ lệ.
Mái tóc dài óng ả tinh tế nhẹ nhàng khoác lên đầu vai, lộ ra một chút ôn nhu dịu dàng, khiến cho người khác sinh ra tâm tình yêu thích, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, đôi mắt to tròn luôn nháy mắt si mê với người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh, đôi môi đỏ mọng hiện lên trên làn da trắng nõn, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, cử chỉ ôn nhu, thanh nhã.
Toàn thân bộ váy trắng dài, càng tôn thêm vóc dáng cao gầy của cô.
Hôm nay, Đường Sâm diện cho mình một bộ tây trang màu lam, mái tóc màu mực. Dưới hàng mi tinh xảo là một đôi mắt phượng xếch lên, con ngươi màu hổ phách, tựa như mặt hồ tĩnh lặng sâu không thấy đáy. Đôi môi mỏng hoàn mỹ gợi lên một độ cong nhất định, mang theo một chút tâm tình sốt ruột.
Mộc Y Sương cũng mặc trên mình bộ váy màu lam. Tóc mái hơi cong cong xõa ngang trước trán. Trên từng lọn tóc mềm mại có đính một con bướm thủy tinh màu hoa anh đào vô cùng xinh xắn. Từ trong đôi mắt màu đen chứa đựng đầy sự lo lắng bất an.
"Sâm, nghi thức đính hôn cũng sắp bắt đầu rồi, tại sao Huyên Huyên còn chưa đến a." Mộc Y Sương sốt ruột đến mức chỉ muốn chạy nhanh đi tìm Hạ Du Huyên, túm cô lôi đến ngay lập tức.
"Được rồi được rồi, bọn họ nhất định sẽ đến." Trong lòng Đường Sâm cũng vô cùng sốt ruột, thế nhưng anh tin tưởng Hạ Du Huyên.
"Các vị khách quý, hoan nghênh mọi người đến với. . . " Xem ra, nghi thức đính hôn đã bắt đầu rồi, người chủ trì cũng đã đứng trên bục bắt đầu phun nước bọt.
"Xin mời hai nhân vật chính của chúng ta bước lên trên đài." Tại thời điểm mọi người sắp ngủ quên, người chủ trì ruốt cuộc cũng nói một câu kích động lòng người.
Lâm Mỹ Hàm dáng vẻ thẹn thùng kéo Lãnh Liệt Hàn mặt không biểu cảm bước lên trên đài.
Mọi người bên dưới vốn đang buồn ngủ bỗng như được sống lại. Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm.
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, bọn học cũng sắp lên đến nơi rồi mà sao Huyên Huyên vẫn không thấy đâu vậy a." Mộc Y Sương sốt ruột đi tới đi lui.
Vẻ mặt Đường Sâm cũng vô cùng bất đắc dĩ "Điện thoại cũng không liên lạc được."
Hai người lúc này cũng chỉ biết lo lắng suông, nếu Huyên Huyên không đến, bọn họ nhất định sẽ xông hết lên.
Thanh âm của người chủ trì cũng đã vang lên.
"Oa, hai vị thật là xứng đôi a." Người chủ trì hâm mộ nhìn Lâm Mỹ Hàm. Người đàn ông bên cạnh vẫn luôn không có biểu cảm gì.
"Cảm ơn." Lâm Mỹ Hàm nhẹ nhàng đáp lại.
Nhưng trong lòng lại đang không ngừng mắng nhiếc người chủ trì: Tại sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.
"Được rồi, kế tiếp, mời hai vị trao nhẫn đính hôn cho nhau." Người chủ trì vừa mới nói xong.
Cửa chính đã bị đá văng ra ngoài, phát lên âm thanh to lớn, khiến cho tất cả mọi người đều hướng ánh mắt của mình về phía cửa chính.
tât cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn vào đoàn người vừa mới xuất hiện.
Một cô gái có mái tóc xinh đẹp màu đỏ R*ợ*u nhẹ nhàng đung đưa trong gió, đôi mắt tinh tế màu hồng hơi nheo nheo lại, lạnh lùng nhìn về phía trước. Đôi mắt đó tựa như dòng nước cuồn cuộn, khiến cho người khác không kìm được bị cuốn sâu vào trong. Dưới cánh mũi duyên dáng là đôi môi màu đỏ nhạt, khóe miệng khẽ nhếch lên, làm cho người ta vừa mới nhìn thấy đã giật mình hoảng sợ, trên một bên tai là chiếc bông tai thủy tinh phát ra thứ ánh sáng vô cùng chói mắt.
Cô mặc chiếc váy ngắn đen tuyền, khiến cho đôi chân vốn thon dài càng trở nên mỹ lệ, làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Chiếc váy đen tuyền đó ôm sát cơ thể hoàn mỹ càng tôn lên làn da mê người. Phần eo thon chưa đầy một nắm tay, dáng người vô cùng tuyệt hảo, khiến người ta mê man bất định.
Hạ Du Huyên quàng tay một người đàn ông vô cùng lãnh khốc.
Anh có đôi mắt màu mực, mang theo ánh nhìn khó đoán, sắc bén như đao. Mái tóc màu nâu vàng bị gió đêm thổi bay lất phất. Khuôn mặt lãnh khốc, đẹp trai mê người, cằm nhỏ gọn gàng, là người đàn ông vừa khiến cho người ta sợ hãi, lại vừa khiến cho người ta mê đắm không thôi.
Toàn thân là bộ tây trang đuôi tôm màu đen, khí chất lạnh lùng phát ra từ trên người khiến cho người ta không dám đến gần, thậm chí còn cảm thấy lạnh đến thấu xương. Đây là người đàn ông lạnh lùng đến cỡ nào a!
Anh tùy ý quét mắt nhìn xung quanh hội trường, khóe miệng nhếch lên, khẽ nở một nụ cười vô cùng yếu ớt, nhưng cũng vô cùng kinh người.
Phía sau, là bốn cô gái cũng không kém phần xinh đẹp.
Thế nhưng, so với Hạ Du Huyên vẫn kém hơn một chút.
Từ trên người Hạ Du Huyên phát ra một loại khí chất nguy hiểm đến cực điểm, tuyệt sắc dung nhan, hoàn toàn đem khí chất của Lâm Mỹ Hàm đạp đổ xuống đất.
Lâm Mỹ Hàm nhíu chặt chân mày, trừng mắt nhìn cô gái vừa mới xuất hiện.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn đoàn người mới đến.
Đôi con ngươi màu lam của Lãnh Liệt Hàn chợt lạnh xuống, hiện lên một tia lửa giận.
Ánh mắt Hạ Du Huyên chuẩn xác vây quanh một chỗ, xem người đàn ông này còn giả bộ được bao lâu!
Hạ Du Huyên kéo cánh tay Sở Thiên Ngạo, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, từ từ đi lên trên đài, bước đến trước mặt Lãnh Liệt Hàn.
Đường Sâm trợn mắt há hốc mồm, Thanh Long, Ngân Long lại càng thêm kinh ngạc.
Tại sao Huyên Huyên lại có thể đi cùng Sở đương gia?
Chỉ có Mộc Y Sương là khẽ nhếch khóe miệng, chuẩn bị xem kịch vui nha!
Đám người Hề Linh đi đến bên cạnh Mộc Y Sương.
"Oa, đó chính là anh trai Huyên Huyên mà lần trước mình đã thấy nha." Hề Linh H**g phấn kêu to.
"Đúng vậy đúng vậy. Rất đẹp trai." Lạc Tình lại tỏ ra háo sắc.
"Còn có thể dùng cái đẹp để hình dung sao?" Mộc Nhĩ kinh ngạc.
"Hơn nữa còn rất nguy hiểm." Trực giác Hồng Nguyệt mách bảo.
"Đợi chút, mọi người nói anh trai ai?" Đường Sâm đặc biệt chú ý hai chữ này.
Thanh Long và Ngân Long cũng ngẩng đầu, nhìn mọi người.
"Đúng vậy. Kỳ thật Sở đương gia chính là anh trai Đầu." Hề Linh gật gật đầu, nói.
"Anh trai ruột? !" Đường Sâm kinh ngạc hô lên.
"Ài, các người thật ngốc." Mộc Y Sương thở dài, ở một bên vừa xem diễn trò, vừa giải thích cho ba người còn lại.
Những người xung quanh thảo luận vô cùng kịch liệt
Tổng giám đốc cùng phu nhân Lâm Thị đứng trên lầu hai, khuôn mắt vốn hồng nhuận, do sự xuất hiện của một số người mà khuôn mặt trở nên tái mét.
Là tới quấy rối???
Hạ Du Huyên đứng trên khán đài, quét mắt nhìn xuống rồi nở một nụ cười câu hồn.
"Hạ tiểu thư, hôm nay là buổi lễ đính hôn của tôi và Hàn, mọi người đường đột đến đây như vậy, không biết là có chuyện gì quan trọng?" Không hổ là thiên kim tiểu thư, gặp chuyện cũng không nóng vội. Bộ dáng bĩnh tĩnh đó khiến cho Hạ Du Huyên càng thêm thưởng thức.
"A. . . Không có gì. Tôi chỉ là muốn đến nhìn xem một chút, người đàn ông mà cô đang kéo tay đây, không biết có phải là người đàn ông của tôi hay không mà thôi."
Hạ Du Huyên dừng lại, khẽ nhíu mày, rồi tiếp tục nói "Xem ra, anh ta không phải a."
Cô nhếch môi, đang định kéo Sở Thiên Ngạo đi xuống phía dưới.
Bỗng dưng bị một lực đạo kéo mạnh người lại, trực tiếp rơi vào một vòng tay ấm áp "Cô gái, em nói không phải thì là không phải hay sao? Hử?"
Lãnh Liệt Hàn trừng mắt nhìn cô gái trong lòng.
Kỳ thật anh không có quên Hạ Du Huyên, lúc anh mới tỉnh lại, Sở Thiên Ngạo cũng đã gọi điện cho anh, kể lại toàn bộ sự việc.
Tuy biết Sở Thiên Ngạo là anh trai cô, hơn nữa còn là anh ruột. Thế nhưng, chỉ cần nhìn thấy cô gái của mình lôi kéo tay của người đàn ông khác, cho dù là anh trai ruột, cũng khiến cho Lãnh Liệt Hàn anh cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu.
Ba năm không thấy, vừa mới gặp mặt đã kéo tay người đàn ông khác.
Giỏi! Giỏi lắm! Quá giỏi rồi!
Bên dưới khác đài được chứng kiếm một màn thú vị như vậy, mọi người lại bắt đầu xôn xao ầm ĩ.
"Oa? Đây là chuyện gì vậy a?"
"Đúng vậy a, cô gái này là ai?"
". . ." Vô số những cuộc thảo luận đang nổi lên mãnh liệt.
"Cô gái, anh sẽ khiến cho em phải khắc cốt ghi tâm, người đàn ông của em tới tột cùng là ai? !" Trong mắt Lãnh Liệt Hàn bắt đầu nổi lên những đốm lửa nhỏ, trực tiếp nhấc bổng cô gái không biết tốt xấu là gì này lên, nhanh chóng bước ra ngoài.
Lâm Mỹ Hàm vẫn không nhúc nhích, đứng ૮ɦếƭ lặng trên khán đài hội trường. Cười khổ. . .
Hạ Du Huyên sao?? Mất tích ba năm trời, chính mình là người đã ở bên cạnh Lãnh Liệt Hàn suốt ba năm đó. Vậy mà vẫn không thể nào thay thế được vị trí của cô ta hay sao?
Không, cô không cam lòng! Nếu như cô không chiếm được, người khác cũng đừng hòng ςướק mất.
Xoay người lại, nhanh chóng biến mất khỏi hội trường.
Sở Thiên Ngạo híp mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Mỹ Hàm. Cô gái này, tâm cơ quá nặng!
——— ————
Biệt thự gần biển
Lãng Liệt Hàn nhanh như bão táp, ôm Hạ Du Huyên hướng về phía phòng ngủ.
"Không phải anh đã quên rồi sao? Tại sao anh còn ôm một người phụ nữ mà chính bản thân anh cũng không biết là ai làm cái gì?" Hạ Du Huyên vòng tay qua cổ người đàn ông, nhíu nhíu mày, đôi mắt đỏ hồng chợt lóe lên một tia giảo hoạt.
"Không cho nói." Lãnh Liệt Hàn trừng mắt nhìn cô, thật sự là càng ngày càng lớn mật mà, giám khiêu khích cả anh???
Được, giỏi lắm!
\'Bụp\' một tiếng, cánh cửa phòng ngủ bị đóng lại một cánh thô lỗ. Nụ hôn điên cuồng cũng theo đó mà rơi xuống theo.
Hạ Du Huyên dựa lưng trên ván cửa, ௱o^ЛƓ tròn bị bàn tay to lớn của người đàn ông nâng lên cao. Hai chân vòng qua quấn chặt lấy hông người đàn ông.
"Ưm. . ." Hạ Du Huyên không biết mình đã bị hôn trong bao lâu, mãi cho đến khi cô hồi phục lại tinh thần thì quần áo trên người đã biến đâu mất tiêu.
Hai người không một *** quấn chặt lấy nhau.
"Bảo bối, ba năm, em có biết không, anh đã đợi em ba năm rồi."
Vật nhỏ không có lương tâm, trong suốt ba năm qua, em không quay trở lại dù chỉ một lần thì không nói, ngay cả điện thoại cũng không gọi thì thôi cũng cho qua, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cũng xem như xong.
"Vậy mà em có vài người bạn từ Anh trở về Trung Quốc cũng không nhờ người ta nhắn cho anh lấy một câu."
Lãnh Liệt Hàn cúi đầu, chôn chặt trước *** Hạ Du Huyên, tham lam hít hà mùi hương mê người từ lâu đã không được ngửi.
"Bảo bối, em nói xem, có phải em đã quên anh rồi hay không? Hử?"
"Nói cho anh biết, em có nhớ anh hay không?" Lãnh Liệt Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên đỏ rực của Hạ Du Huyên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc