Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 27

Tác giả: Băng Đồng M

“Bảo bảo của mình đâu? Bảo bảo vẫn ở trong bụng phải không?” Hạ Du Huyên đẩy Mộc Y Sương ra, hai bàn tay vỗ nhẹ lên bụng của mình.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, “Bảo bảo…. Bảo bảo….”
“Huyên Huyên.” Sở Thiên Ngạo đau lòng tiến lên, bàn tay ấm áp lau đi từng giọt nước mắt nóng hổi của cô.
“Không….. con của tôi……” Hạ Du Huyên gào khóc, hung hăng đấm lên bả vai Sở Thiên Ngạo.
“Huyên Huyên, ngoan. Tuy đứa bé không còn, nhưng vẫn có thể mang thai tiếp.” Sở Thiên Ngạo đau lòng, cực kỳ đau lòng, em gái hắn……
“Huyên Huyên, đừng khóc. Đứa bé…. còn có thể có lại.” Mộc Y Sương nhìn thấy Huyên Huyên khóc thương tâm như vậy, đều tại tên Liệt Diễm ૮ɦếƭ tiệt nào đấy. Nếu như lúc trước mình không mê trai đẹp, thì sẽ không cần quen biết cái tên Liệt Diễm Biến th' ૮ɦếƭ tiệt đó.
Vài ngày trôi qua.
Tâm tình Hạ Du Huyên vẫn ủ rũ như vậy.
Chỉ là hôm đó…
“Sương Sương, mình đã ngủ bao nhiêu ngày?” Hạ Du Huyên nhẹ nhàng hỏi.
Mộc Y Sương có chút kinh ngạc, sau đó nhanh chóng hồi phục tinh thần, “A…. 20 ngày. Trọn vẹn 20 ngày.”
“A….. Thật sao? Vậy anh mình đâu?” Hạ Du Huyên đã biết tất cả mọi chuyện, cô đã biết cha cô ở đâu và cũng đã gặp ông, cả chuyện Sở Thiên Ngạo là anh trai ruột của cô.
Người nhà vì cô mà trả giá rất nhiều.
Sương Sương cũng vậy, vì đôi mắt của cô, cơ hồ một ngày phải làm việc cả 24 giờ.
Hạ Du Huyên vừa mới nói xong, Sở Thiên Ngạo cũng đã bước vào, “Bảo bối Huyên Huyên nhớ anh rồi hả?”
Hạ Du Huyên khẽ cười một tiếng. Mộc Y Sương cũng nhẹ nhàng cười theo, “Huyên Huyên, mình đi trước đây, vẫn còn thứ phải nghiên cứu a.”
“Được.” Hạ Du Huyên gật đầu, nhìn Mộc Y Sương rời đi.
“Huyên Huyên, có chuyện muốn nói với anh phải không?” Sở Thiên Ngạo kéo ghế ra, ngồi xuống.
“Anh, em muốn đến đảo địa ngục.” Hạ Du Huyên nhẹ nhàng nói ra một câu.
“Huyên Huyên, em có biết đó là nơi nào không?” Sở Thiên Ngạo nhíu mày, hắn không muốn nhìn thấy em gái bảo bối của mình lại phải chịu khổ. Huyên Huyên vừa mới mất đi đứa bé, nếu bây giờ mà đến đảo địa ngục, thân thể sẽ suy sụp mất.
Hạ Du Huyên cười khổ, cô đương nhiên biết đảo địa ngục là nơi nào.
Đó chính là nơi chuyên đào tạo sát thủ, cũng chỉ có rất ít người mới có thể ra khỏi nơi này.
“Huyên Huyên, em có biết, có thể đi ra từ đảo địa ngục, ngoại trừ cha, mẹ, anh còn có Đường Sâm và Lãnh Liệt Hàn, đến bây giờ vẫn chưa có một ai có thể thoát ra khỏi đó. Huyên Huyên, nếu đi vào….” Sở Thiên Ngạo cũng không nói tiếp nữa.
Dù sao hắn cũng không muốn em gái hắn phải mạo hiểm như vậy.
“Anh em các con nói chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, Tạ Mẫn kéo Hạ Tu đi vào.
Tuy Hạ Tu không còn trẻ tuổi, thế nhưng từ trong ra ngoài vẫn luôn làm cho người ta phải cảm thấy sợ hãi.
Vẻ mặt khí khái hỏi, “Huyên Huyên, làm sao vậy?”
“Mẹ, cha, con muốn đến đảo địa ngục.” Hạ Du Huyên nhẹ nhàng mở miệng, cô cho rằng Hạ Tu sẽ phản đối.
“Được.” Không nghĩ tới, Hạ Tu đồng ý nhanh như vậy.
“Yê, con biết ngay cha là tốt nhất mà.” Hạ Du Huyên H**g phấn hôn lên mặt Hạ Tu một cái.
Tạ Mẫn cùng Sở Thiên Ngạo tỏ vẻ khó hiểu nhìn Hạ Tu.
Chương 132: Tiến vào đảo địa ngục.
Một tháng trôi qua.
Thân thể Hạ Du Huyên rất nhanh đã khôi phục trở lại.
Cô lẻ loi một mình tiến vào đảo địa ngục.
Trong căn biệt thự nào đó ở Anh Quốc.
Tạ Mẫn cùng Sở Thiên Ngạo ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với Hạ Tu.
“Được rồi được rồi. Tôi không nên để Hạ Du Huyên đi đến đảo địa ngục.” Hạ Tu cuối cùng cũng thoả hiệp, dù sao người cũng đã đi rồi.
“Anh…. anh có còn là cha của Huyên Huyên nữa không? Không phải anh không biết đảo địa ngục là nơi như thế nào a. Làm sao anh có thể để Huyên Huyên đi đến đó được? Vạn nhất….. vạn nhất…..” Tạ Mẫn vừa nói vừa khóc.
“Mẹ, yên tâm đi. Cha làm như vậy là có lý của cha.” Tuy Sở Thiên Ngạo cũng không quá tán thành chuyện Hạ Du Huyên đi đến đảo địa ngục, thế nhưng người cũng đã đi rồi. Còn có thể làm gì bây giờ?
“Mẫn Mẫn, Thiên Ngạo cũng đã nói như vậy. Em cứ yên tâm đi. Chẳng lẽ em không tin tưởng Huyên Huyên, không tin tưởng con gái của chúng ta hay sao?” Hạ Tu liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngạo, quả nhiên là cha con a…….
“Đương nhiên không phải. Con gái cùng con trai chúng ta là tuyệt vời nhất.” Tạ Mẫn nói xong, liền đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Hai cha con nhìn nhau, nhún nhún vai.
______________
Trung Quốc.
Tập đoàn Lãnh thị.
Một tháng qua đi, Đường Sâm cùng Thanh Long Ngân Long vẫn luôn âm thầm điều tra tung tích Hạ Du Huyên, thế nhưng một chút tin tức cũng không có.
Đột nhiên, từ phía cửa phòng làm việc của Lãnh Liệt Hàn bỗng vang lên tiếng gõ.
Thanh Long đi đến mở cửa.
Lâm Mỹ Hàm từ bên ngoài ngó vào trong, “Hàn ca ca.”
Lãnh Liệt Hàn đang ngồi trên ghế bỗng nhíu mày, sau đó từ từ giãn ra, “Cho cô ấy vào.”
Thanh Long có chút kinh ngạc, nghiêng người, để cho Lâm Mỹ Hàm đi vào.
“Hàn ca ca, cha em nói tối nay muốn mời anh đến ăn cơm.” Âm thanh mềm mại của Lâm Mỹ Hàm vang lên, khiến cho tất cả mọi người đều nổi da gà.
“Cái đó, Lâm tiểu thư, Hàn của chúng tôi…..” Đường Sâm vốn đã không ưa với cô gái tên Lâm Mỹ Hàm này, đang định cự tuyệt giúp Lãnh Liệt Hàn.
Thế nhưng,
Lãnh Liệt Hàn lại nói “Được.”
Lâm Mỹ Hàm vui sướng hôn lên gò má Lãnh Liệt Hàn một cái, sau đó khinh thường nhìn ba người còn lại, xoay người rời đi.
“Này, yêu nghiệt. Anh không phải hồ đồ rồi đấy chứ? Cô ta không phải Hạ Du Huyên đâu, là Lâm Mỹ Hàm, là một người phụ nữ vô cùng ghê tởm.” Đường Sâm tức giận nói, không hề nhận ra rằng, trong vô thức lại một lần nữa nhắc đến cái tên Hạ Du Huyên.
“Hạ Du Huyên? Cậu lại nhắc đến cái tên này.” Lãnh Liệt Hàn khó chịu liếc nhìn Đường Sâm.
“Cái này…..” Đường Sâm liếc nhìn Thanh Long cùng Ngân Long một cái. Cũng không nói thêm gì.
“Được rồi, tôi còn có chuyện phải xử lý. Các cậu ra ngoài trước đi.” Rõ ràng Lãnh Liệt Hàn đã không còn kiên nhẫn.
Ba người còn lại đành phải nhún nhún vai, rời khỏi văn phòng.
“Này, người phụ nữ đó, thừa dịp con mèo nhỏ Hạ Du Huyên không có ở đây, đã muốn tới câu dẫn Hàn.” Đường Sâm càng nói càng tức, tuy anh luôn đấu võ mồm với Hạ Du Huyên, thế nhưng, ở sâu trong lòng, anh đã coi Hạ Du Huyên như em gái của mình.
“Đúng vậy. Tuyệt đối không thể để người phụ nữ đó tiếp cận Đương gia.” Thanh Long cũng căm giận nói.
“Không sai, chúng ta phải đợi tiểu thư Huyên Huyên trở về. Tiểu thư Huyên Huyên nhất định sẽ trở về. Chúng ta phải thay tiểu thư Huyên Huyên trông chừng đương gia. Như vậy cũng là vì suy nghĩ cho đương gia.” Ngân Long cũng nói.
“Không sai. Chúng ta bây giờ đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền.” Ba người, ba bàn tay, cùng đặt chung một chỗ, kết thành đồng minh ‘bảo vệ hạnh phúc cho tiểu miêu Huyên Huyên và siêu cấp đại yêu nghiệt.’
Đợi ba người rời đi, Lãnh Liệt Hàn cầm ly R*ợ*u lên, đi đến bên cửa sổ sát đất, “Huyên Huyên…. Bảo bối, khi nào em mới quay về?”
Một tháng trôi qua
Thân thể Hạ Du Huyên rất nhanh đã khôi phục trở lại.
Cô lẻ loi một mình tiến vào địa ngục.
Trong căn biệt thự nào đó ở Anh quốc.
Tạ Mẫn cùng Sở Thiện Ngạo ngồi trên trên chiếc ghế sofa đối diện với Hạ Tu.
“Được rồi được rồi. Tôi không nên để Hạ Du Huyên đi đến đảo địa ngục.” Hạ Tu cuối cùng cũng thỏa hiệp, dù sao người cũng đã đi rồi.
“Anh… Anh có còn là cha của Huyên Huyên nữa không? Không phải anh không biết đảo địa ngục là nơi như nào a. Làm sao anh có thể để Huyên Huyên đi đến đó được? Vạn nhất… Vạn nhất…” Tạ Mẫn vừa nói vừa khóc.
“Mẹ yên tâm đi. Cha làm như vậy là có lý của cha.” Tuy Sở Thiên Ngạo cũng không quá tán thành chuyện Hạ Du Huyên đi đến đảo địa ngục, thế nhưng người cũng đã đi rồi. Còn có thể làm gì bây giờ?
“Mẫn Mẫn, Thiên Ngạo cũng đã nói như vậy. Em cứ yên tâm đi. Chẳng lẽ em không tin tưởng Huyên Huyên, không tin tưởng con gái của chúng ta hay sao?” Hạ Tu liếc mắt nhìn Sở Thiên Ngạo, quả nhiên là cha con a….
“Đương nhiên không phải. Con gái cùng con trai chúng ta là tuyệt vời nhất.” Tạ Mẫn nói xong, liền đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Hai cha con nhìn nhau, nhún nhún vai.
Trung Quốc.
Tập đoàn Lãnh Thị.
Một tháng qua đi, Đường Sâm cùng Thanh Long và Ngân Lang vẫn luôn âm thầm điều tra tung tích Hạ Du Huyên, thế nhưng một chút tin tức cũng không có.
Đột nhiên, từ phía cửa phòng làm việc của Lãnh Liệt Hàn bỗng vang lên tiếng gõ.
Thanh Long đi đến mở cửa.
Lâm Mỹ Hàn từ bên ngoài ngó vào trong “Hàn ca ca”
Lãnh Liệt Hàn đang ngồi trên ghế bỗng nhíu mày, sau đó từ từ giãn a “Cho cô ấy vào”
Thanh Long có chút kinh ngạc, nghiêng người để cho Lâm Mỹ Hàm đi vào.
“Hàn ca ca, cha em nói tối nay muốn mời anh đến ăn cơm.” Âm thanh mềm mại của Lâm Mỹ Hàm vang lên, khiến cho tất cả mọi người đều nổi da gà.
“Cái đó, Lâm tiểu thư, Hàn của chúng tôi….” Đường Sâm vốn đã không ưa với cô gái tên Lâm Mỹ Hàm này, đang định cự tuyệt giúp Lãnh Liệt Hàn.
Thế nhưng
Lãnh Liệt Hàn lại nói: “Được”
Lâm Mỹ Hàm vui sướng hôn lên gò má Lãnh Liệt Hàn một cái, sau đó khinh thường nhìn ba người còn lại, xoay người rời đi.
“Này, yêu nghiệt. Anh không phải hồ đồ rồi đấy chứ? Cô ta không phải Hạ Du Huyên đâu, là Lâm Mỹ Hàm, là một người phụ nữ vô cùng ghê tởm.” Đường Sâm tức giận nói, không hề nhận ra rằng, trong vô thức lại một lần nữa nhắc đến cái tên Hạ Du Huyên.
“Hạ Du Huyên? Cậu ta lại nhắc đến cái tên này.” Lãnh Liệt Hàn khó chịu liếc nhìn Đường Sâm.
“Cái này….” Đường Sâm liếc nhìn Thanh Long cùng Ngân Long một cái. Cũng không nói thêm điều gì.
“Được rồi, tôi còn có chuyện phải xử lý. Các cậu ra ngoài trước đi.” Rõ ràng Lãnh Liệt Hàn đã không còn kiên nhẫn.
Ba người còn lại đành phải nhún nhún vai, rời khỏi văn phòng.
“Này, người phụ nữ đó, thừa dịp con mèo nhỏ Huyên Huyên không có ở đây, đã muốn tới câu dẫn Hàn.” Đường Sâm càng nói càng tưc, tuy anh luôn đấu võ mồm với Hạ Du Huyên, thế nhưng, ở sâu trong lòng, anh đã coi Hạ Du Huyên như em gái của mình.
“Đúng vậy. Tuyệt đối không thể để người phụ nữ đó tiếp cận Đương gia.” Thanh Long cũng căm giận nói.
“Không sai, chúng ta phải đợi tiểu thư Huyên Huyên trở về. Tiểu thư Huyên Huyên nhất định sẽ trở về. Chúng ta phải thay tiểu thư Huyên Huyên trông chừng đương gia. Như vậy cung là vì suy nghĩ cho đương gia.” Ngân Long cũng nói.
“Không sai. Chúng ta bây giờ đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền.” Ba người, ba bàn tay cùng đặt chung một chỗ, kết thành đồng minh ‘bảo vệ hạnh phúc cho tiểu miêu Huyên Huyên và siêu cấp đại yêu nghiệt.’
Đợi ba người rời đi, Lãnh Liệt Hàn cầm ly R*ợ*u lên, đi đến bên cửa số sát đất “Huyên Huyên… Bảo bối, khi nào em mới quay về?”
Đảo địa ngục.
Mái tóc màu đỏ R*ợ*u của cô được cố định bởi một chiếc kẹp tóc màu bạc sáng như trăng rằm, cột thành hình đuôi ngựa đơn giản. Tóc mái trước trán có chút lộn xộn, mang theo một độ cong nhất định, khuôn mặt trái xoan, hai hàng mi cong vút đen tuyền, ánh mắt lấp lánh có hồn, đôi mắt màu hồng mang theo một chút lãnh khí. Cánh mũi thon dài, đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ nhếch.
Toàn thân quân trang đen tuyền, mang theo khí thế lão luyện.
Đứng trước lối vào của đảo địa ngục rậm rạp u tối, khóe miệng Hạ Du Huyên mang theo một độ cong nhất định. Dưới sự chiếu rọi của vầng trăng sáng, nụ cười ấy dường như vô cùng ác nghiệt.
“Đảo địa ngục. Liệt Diễm, Liệt Hỏa, tôi sẽ khiến cho hai người sống không bằng ૮ɦếƭ.” Tính cách hồn nhiên ngày nò của Hạ Du Huyên giờ đã không còn.
Biểu tình trên mặt vô cùng lãnh khốc, giống như một nữ ác ma.
Từng bước từng bước tiến vào đảo địa ngục.
Nghênh đón cô là một đàn quạ đen đông nghịt.
“Cạc cạc cạc” Toàn bộ đều muốn bay ra ngoài, số lượng vô cùng nhiều, có không ít con trực tiếp bay thẳng về hướng Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên không tránh khỏi hoảng sợ. Trên cánh tay đều đã bị đàn quạ mổ lên đầy những vết máu.
Cô khẽ nhíu mày. Mặc kệ đi, cứ tiếp tục đi sâu vào bên trong.
‘Cạch cạch’ ‘ Cạch cạch’
Bàn chân dẫm lên những cành cây khô, phát ra âm thanh.
‘Oa, oa ~ ~’
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên bỗng giật mình: Sói?!
Hạ Du Huyên đi đến gần một thân cây, bên cạnh bàn chân xuất hiện một con rắn nhỏ yếu ớt.
Thân rắn rất đẹp, tựa như san hô.
Hạ Du Huyên tiến lại gần, cho dù con rắn này khá yếu ớt, thế nhưng trên thân nó vẫn thoát ra luồng khí thế vô cùng oai hùng.
“Mọi ngời đều nói, cái gì càng đẹp thì càng độc, tựa như cây thuốc phiện.” Hạ Du Huyên không hề sợ hãi chút nào, đem con rắn ôm vào trong ***.
“Được rồi, nhóc con, chị gọi em là Su Su nhé, thấy thế nào?” Hạ Du Huyên giống như đang hỏi ý kiến con rắn.
Con rắn nhỏ cuộn mình trong lòng Hạ Du Huyên, tựa hồ rất thích tiếp xúc với cô.
“Ừm, nhìn bộ dạng em cũng khá hài lòng. Được rồi, về sau, em chính là bạn chị…” Từ khi gặp chuyện không may, Hạ Du Huyên khó có được một nụ cười chân thật như giờ này…
‘xoẹt xoẹt’ Su Su nhẹ nhàng khạc ra lưỡi rắn.
Hạ Du Huyên lấy gói thuốc ra, giúp Su Su cầm máu.
“Su Su, ai làm tổn thương em nghiêm trọng như vậy a.” Hạ Du Huyên than thở, đau lòng nhìn Su Su.
“Xong rồi, thuốc anh trai đưa cho thật hữu dụng. Nhóc con, nhìn xem, vết thương trên người anh em đều đã khá hơn rồi đó.” Hạ Du Huyên hài lòng nhìn qua từng vết ngưng kết trên miệng vết thương.
Su Su nhẹ nhàng khạc ra lưỡi rắn: Ân Ân, chủ nhân giỏi quá!
“Trời cũng đã muộn như vậy rồi, chúng ta trước ngủ một lát đã.” Nói xong, Su Su từ trong lòng nhảy xuống mặt đất, dẫn Hạ Du Huyên tiếp tục đi về phía trước.
Su Su bò lên một thân cây cao lớn, hướng về phía Hạ Du Huyên đnag đứng dưới mặt đất, khạc ra lưỡi rắn: Chủ nhân, mau lên đây đi.
Mặc dù vừa mới quen nhau, thế nhưng lại giống như một đội bạn thân vô cùng ăn ý.
Hạ Du Huyên nhếch môi, cười nhẹ “Em muốn chị chèo lên đó?”
Su Su lắc lắc thân rắn.
“Được rồi, chị lên đây.” Đúng vào lúc Hạ Du Huyên muốn chèo lên cây, lại phát hiện không khí xung quanh có chút khác thường.
Xoay người lại, cảnh giác nhìn ngó khắp nơi.
Trong màn đêm đen kịt, lại xuất hiện từng cặp rồi từng cặp con ngươi đỏ au.
Trên tàng cây cao, đôi mắt tím rực của Su Su cảnh giác trừng mắt nhìn những điểm sáng đỏ như máu.
Hạ Du Huyên cắn chặt răng, chỉ một chút không cẩn thận thôi cánh tay đang bị thương lại ma sát với cành cây khô thô ráp.
Máu, lại tràn ra ngoài.
Một đàn sói lớn hung dữ hiện ra trước mặt.
Hạ Du Huyên khẽ nhíu mày, cầm chặt khẩu S***g trong tay.
Hướng về phía đàn sói bắn từng phát đạn một.
Thật bất đắc dĩ, đàn sói càng ngày càng nhiều, có lẽ, do máu của mình đã dẫn đàn sói tới đây.
Hạ Du Huyên nhìn cây S***g trong tay đã bắn hết đạn, lại nhìn về phía cây đại thụ to lớn.
Thân thể linh hoạt nhảy lên, bắt lấy một cành cây rắn chắc leo lên trên. Ai ngờ, đúng lúc này, Su Su thế nhưng lại đi xuống.
"Su Su, leo lên đi. Những con sói này không phải là cừu non đâu." Hạ Du Huyên vừa mới leo lên đến nơi, lại lên tiếng hô to.
Thế nhưng, Su Su vẫn không nghe lời, Hạ Du Huyên đành phải nhảy xuống.
Cô khom lưng, đem Su Su ôm vào trong *** "Su Su, em không thể chạy loạn a"
Xoay người, cảnh giác nhìn bầy sói. Ai ngờ, bầy sói vốn đang khí thế hừng hực, trong nháy mắt đã bị . . . Su Su ở trong *** Hạ Du Huyên làm cho yếu đi.
Thế nhưng, ỷ vào số đông, khí thế ấy lại một lần nữa nổi lên, chỉ là không còn hùng tráng như vừa rồi nữa
Hạ Du Huyên nhìn thoáng qua bầy sói, đem Su Su một lần nữa thả lên trên cây.
"Su Su, không cho phép xuống dưới. Còn xuống lần nữa chị liền không quan tâm đến em." Hạ Du Huyên vừa *** vừa dụ dỗ, Su Su ủy khuất lắc lắc thân rắn, cuối cũng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.
So với trước đó, bầy sói đã ít hơn rất nhiều. Ước chừng chỉ còn dưới 10 con ở hai bên trái phải.
Hạ Du Huyên lấy ngân châm ra, thật chăm chú nhìn vào bầy sói. Mặc dù không biết vì sao bầy sói đột nhiên lại ít đi nhiều như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn thầm than may mắn: Thật tốt, có lẽ mẹ bọn chúng đã gọi về ăn cơm rồi.
Chỉ có thể nói, đại tiểu thư Huyên Huyên, sức tưởng tượng của cô quá giỏi rồi!
Hạ Du Huyên nhắm mấy con sói, hung hăng phi ngân châm. Những cây châm này đều là độc châm trí mạng do cô tự nghiên cứu ra.
Cho dù là người hay là cái gì đi chăng nữa, chỉ cần chạm tới những cây châm này, trong nháy mắt đều sẽ ૮ɦếƭ đi.
Điều này so với cái ૮ɦếƭ từ từ như cắt cổ tay hay uống thuốc ngủ tự tử thì thống khoái hơn không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng, vẫn còn lại ba con sói, là sao bây giờ? Chỉ có thể dùng tay thôi!
Ba con sói nhìn ngó những con sói đã ૮ɦếƭ ở xung quanh, trong ánh mắt lộ ra chút hoảng sợ.
"Ai nha. . . Ngại quá, đã đem đám bạn của các ngươi miểu sát hết rồi." Hạ Du Huyên khoát tay, ngoài mặt thì không sao cả, trong lòng lại khẩn trương muốn ૮ɦếƭ.
" Oa Hú" Ba con sói đồng loạt gầm rú.
Rồi lại đồng loạt nhìn về phía Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên thần tốc lấy ra con dao nhỏ, đâm trúng một con sói, rồi nhanh chóng rút ra, lại đâm vào một con sói khác, rồi trong nháy mắt cũng rút dao ra.
Chỉ là, cánh tay đã bị con sói thứ ba cắn lên.
"A." Hạ Du Huyên cắn răng nhịn đau, hung hăng đạp một cước thật mạnh vào con sói.
"૮ɦếƭ tiệt." Hạ Du Huyên bất chợt vung con dao lên nhanh chóng đâm vào mắt con sói.
"Oa Hú" Con sói lập tức nhảy ra.
Có lẽ do mùi máu trên cánh tay Hạ Du Huyên, cũng có lẽ là do mùi máu của đồng loại, đã khơi dậy thú tính của hai con sói khác.
Đột nhiên cùng chạy về phía Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên cắn chặt răng, lại rút một cây ngân châm ra, cầm con dao găm trực tiếp đâm vào con sói ở gần mình nhất, một cước hung hăng đá ra xa.
Dùng toàn bộ khí lực trong cơ thể, chạy về phía con sói thứ hai. Kỳ quái là, cây ngân châm trực tiếp đâm thủng con sói thứ hai, bay đến đâm vào con sói thứ ba.
"Giỏi quá." Âm thanh vui sướng vang lên, giờ đây Hạ Du Huyên cũng đã quên mất trên cánh tay mình vẫn đang bị thương.
Su Su lúc này mới nhảy xuống đất, khạc ra lưỡi rắn, nhẹ nhàng leo lên bả vai Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên bất đắc dĩ cười nhẹ. Mày cũng không nhăn chút nào, tự xử lý vết thương của mình.
Về sau, những loài động vật hung ác hơn thế sẽ càng xuất hiện nhiều hơn a! Chút khó khăn này còn không vượt qua được, làm sao có thể báo thù?
Ba năm sau
Trung Quốc
"Oa!! nguy hiểm thật nguy hiểm thật." Đường Sâm nhìn chằm chằm vào tư liệu trong máy tính.
"Đường đại thiếu, lại làm sao vậy?" Thanh Long không kiên nhẫn hỏi.
"Ai nha, hai người mau tới đây xem, binh đoàn Nữ Tử mới xuất hiện này thật kinh khủng a." Nghe Đường Sâm gầm rú, hai người Thanh Long và Ngân Long cũng tò mò đi qua.
"Binh đoàn Nữ Tử đó chỉ dùng thời gian hai năm ngắn ngủi đã đem toàn bộ những bang phái nhỏ xung quanh mình cắn nuốt vào bụng. Bây giờ trên giới hắc đạo cũng đã là binh đoàn người gặp người sợ a."
"Binh đoàn Nữ Tử đó a, để tra được chút tư liệu này, tôi đã phải dùng tới vô số mối quan hệ mới có thể biết được. Binh đoàn này tổng cộng chỉ có năm người, tất cả đều là nữ! Thế nhưng dùng hết mọi cách cũng không tra được thông tin của năm người này." Đường Sâm kinh ngạc nói.
"Dùng công cụ tìm kiếm của Lãnh gia cũng không được?" Thanh Long nhíu mày, đối với bang phái này, bọn họ có nên phòng bị hay không?
"Hàn ca ca." Cái thanh âm này, giống như sợi dây đã quấn quanh bọn họ suốt ba năm trời.
"Lâm tiểu thư, tại sao cô lại tới đây nữa?" Thanh Long không kiên nhẫn nói.
"Hừ, ai cần anh lo." Lâm Mỹ Hàm khinh thường liếc nhìn Thanh Long. Trực tiếp chạy về phía Lãnh Liệt Hàn, thân mật ôm lấy cánh tay anh.
"Hàn ca ca. Anh xem, Thanh Long bắt nạt em." Ba năm nay, Lãnh Liệt Hàn đối với Lâm Mỹ Hàm khá ôn hòa.
"Hàn ca ca. . ." Lâm Mỹ Hàm chu miệng lên.
Ba năm qua, Lãnh Liệt Hàn cũng không nói câu gì, cứ như vậy tùy ý cho mình ra ra vào vào.
Cô ta cho rằng, chỉ cần Hạ Du Huyên biến mất, người đàn ông này sớm hay muộn cũng sẽ là của mình. Chỉ là cô ta quá sai lầm rồi.
Thế nhưng. . .
"Hàn ca ca, cha em muốn bàn chuyện đính hôn với anh." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Mỹ Hàm khẽ đỏ ửng.
"Phụt" Đường Sâm trực tiếp phun toàn bộ cà phê trong miệng ra ngoài.
"Cái gì? ! Hàn, anh cũng không thể để cô ta tùy ý làm càn như vậy." Đường Sâm trừng lớn hai mắt.
Lãnh Liệt Hàn vẫn như cũ không nói lời nào, tùy ý bọn hắn hồ nháo.
"Cái gì làm càn? Người ta là thật sự. Hàn ca ca, anh biết mà, Mỹ Hàm yêu anh a. Từ cái nhìn đầu tiên em đã yêu anh rồi." Lời của Lâm Mỹ Hàm quả thật là lời thật lòng. Cô ta yêu Lãnh Liệt Hàn, thế nhưng Lãnh Liệt Hàn có yêu cô ta không?
"Hừ. Đường Sâm, anh không thể với tới tôi đâu." Lâm Mỹ Hàm khinh thường nhìn Đường Sâm, căn bản không thèm để đại thiếu gia nhà họ Đường vào mắt.
Một trận chiến nước miếng chuẩn bị văng ra, ruốt cuộc lúc này Lãnh Liệt Hàn cũng mởi miệng "Được."
Đáp án này, khiến cho Đường Sâm, Thanh Long và Ngân Long kinh hãi "Cái gì?!"
Lâm Mỹ Hàm cao hứng nhảy cẫng lên "Yê. . . Em sẽ về nói chuyện này cho cha mẹ biết." Nói xong, khinh thường nhìn lướt qua ba người. Đi ra khỏi văn phòng.
"Lãnh Liệt Hàn, anh không sao đấy chứ?" Đường Sâm vô cùng giận dữ. Nếu như Hạ Du Huyên đột nhiên trở về, vậy Huyên Huyên phải làm sao bây giờ?
Thanh Long và Ngân Long cũng nhíu chặt mày kiếm. Đương gia. . .
Bọn hắn không thể nói gì, chỉ có thể để cho đương gia trầm tư một mình. Ba năm nay, thật sự không đoán nổi đương gia đang suy nghĩ cái gì, đối với sự nhiệt tình của Lâm Mỹ Hàm, không đáp ứng, cũng không phản đối.
Thanh Long và Ngân Long lôi kéo Đường Sâm sắp nổi cơn cuồng bạo rời đi.
Lúc này, Lãnh Liệt Hàn mới ngẩng đầu lên, nhếch môi "Bảo bối, anh đợi không nổi rồi. Tại sao vẫn chưa xuất hiện?"
"Ba năm, còn chưa chơi đủ sao?"
Nỗi nhớ Hạ Du Huyên, chỉ có anh tự biết, có bao nhiêu sâu đậm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc