Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 25

Tác giả: Băng Đồng M

"A. . . Huyên HUyên, cô hẳn không độc ác như vậy đi." Đường Sâm lúc này che che phía dưới.
"Huyên Huyên, tôi nói cho cô a. Nếu cô biến tôi thành thái giám, Sương Sương nhà cô cũng không có tính * * * phúc rồi." Đường Sâm nhìn Hạ Du Huyên đang từng bước tiến gần phía mình, đành phải lôi Mộc Y Sương ra làm lá chắn.
Thế nhưng, tựa như cũng không có tác dụng "Không sao. Sương Sương nhà tôi đáng yêu như vậy, người theo đuổi cô ấy có rất nhiều, còn sợ thiếu một Đường Sâm hay sao?"
"Hơn nữa, nhân phẩm của anh tồi tệ như vậy, suốt ngày bưng một khối hoa tâm đi tìm một vài cô gái sặc sỡ, tôi còn không yên tâm giao Sương Sương nhà tôi cho anh."
"Hạ Du Huyên. . . A. . .Cô đừng tới!" Đường Sâm hoảng sợ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con dao có khả năng lấy đi hương khói nhà họ Đường. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng bạc xét qua chính giữa đũng quần.
"mẹ nó, nếu không phải lão tử đã học qua công phu, hương khói nhà họ Đường tôi đã bị cô chặt đứt rồi." Đường Sâm thở hổn hển.
Đáng ghét là phía sau Hạ Du Huyên có tên Biến th' yêu nghiệt nào đó làm lá chắn. Anh có tức cũng không dám làm bừa, đành phải lôi kéo Thanh Long và Ngân Long cùng xuống nước "Này song sinh, hai người còn ăn sao? đều đã ăn xong hết rồi."
Ai ngờ, Hạ Du Huyên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhu thuận hướng Thanh Long và Ngân Long cười nói "Không sao, Thanh Long ca ca, Ngân Long ca ca, hai người cứ từ từ ăn, nhớ lưu lại một chút cho tôi, nếu không còn cũng không sao, lần sau tôi lại bảo người đàn ông của tôi làm tiếp. Cứ từ từ ăn a. . ."
Sau đó quay đầu lại, hung tợn trừng mắt với Đường Sâm "Anh là người ăn nhiều nhất, còn đòi ồn ào cái gì?"
"Cô. . .cô. . .Hàn, quản tốt cô gái của anh đi, suốt ngày nhằm vào em." Cuối cùng Đường Sâm không còn cách nào khác, đành phải gầm loạn với Lãnh Liệt Hàn.
"Bảo bối, không cần làm bẩn tay mình, chơi đủ rồi thì qua đây ăn đi." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Du Huyên.
"Anh. . ." Đường Sâm thật hối hận với câu nói kia của mình, cái gì người đàn ông tốt của gia đình? Hai người đều làm rắn chuột một ổ.
Nhìn nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Du Huyên, nhìn vào vẻ mặt tự nhiên của Thanh Long và Ngân Long, rồi lại nhìn vào nụ cười đê tiện của Lãnh Liệt Hàn.
Quả nhiên, ngây ngốc đi theo Lãnh Liệt Hàn lâu như vậy, cũng đã bị nhiễm sự Biến th' đó rồi. Từ tiểu bạch thỏ biến thành sói đội lốt cừu.
Thế nhưng, Đường Sâm đã quên mất rằng, chính mình cũng là người đi theo Lãnh Liệt Hàn, hơn nữa còn là người có thời gian lâu nhất.
Bây giờ, Đường Sâm cũng đã gián tiếp công nhận mình là Biến th'!
Đường Sâm vẫn che chắn phía dưới của mình, nhìn Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên lại khoái trá vung trán lên, chạy vội vào lòng Lãnh Liệt Hàn, vẻ mặt lười biếng nhìn Đường Sâm "Thôi, tôi người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của trẻ con. Sâm Sâm yêu quý, lại đây, chúng ta tiếp tục ăn đi."
Đều nói phụ nữ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách, nhìn đi, Hạ Du Huyên không phải là một ví dụ tuyệt vời hay sao?
Đường Sâm không nói gì, có tên Biến th' như Lãnh Liệt Hàn che chở, anh vẫn là không dám ồn ào.
Hạ Du Huyên ru rú trong lòng Lãnh Liệt Hàn, quét mắt liếc nhìn mọi người xung quanh, Ừm, hình ảnh này thật là vui vẻ hòa thuận biết bao.
Nét bi thương trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất rất nhanh.
Buổi tối
Hạ Du Huyên cuộn tròn người trên ghế sofa trong phòng ngủ, nhìn vào quyển sách trên tay.
Trong đầu lại nhớ đến chuyện ngày hôm đó
. . .
"Kỳ thật, vào lúc Huyên Huyên ra đời, tử tinh thạch cũng đã tiến nhập vào hai mắt con bé, đó là sự lựa chọn của tử tinh thạch, lựa chọn Huyên Huyên."
"Lần này dì cùng mẹ con đi Anh quốc, chính là vì muốn giúp đỡ Tu, đem tử tinh thạch từ trong mắt Huyên Huyên lấy ra. Nếu không lấy được, đôi mắt của Huyên Huyên, theo thời gian, sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy gì."
"Không nhìn thấy? Vĩnh viễn?"
"Đúng vậy, cho nên, con nhất định phải chăm sóc Huyên Huyên cho tốt, hiện tại ở chỗ Tu đã có chút hi vọng, chỉ cần nghiên cứu thành công, tử tinh thạch trong mắt Huyên Huyên có thể sẽ lấy ra được. Đây chính là lý do lần này chúng ta đi Anh quốc."
"Nếu như không thành công?"
. . .
Đúng vậy, nếu không thành công, chẳng lẽ Hàn phải cả đời chăm sóc cho một người mù như mình sao?
Không, không thể, cô tuyệt đối không thể làm liên lụy đến Lãnh Liệt Hàn!
Đang mải suy nghĩ, các đốt ngón tay chợt trở nên trắng bệch, cảm giác buồn nôn bỗng nhiên xông lên miệng.
Chạy nhanh về phía nhà vệ sinh \'nôn. . .\'
Sau khi nôn được một lúc mới dùng nước lạnh lau rửa, vỗ vỗ hai bên má.
Tại sao lại nôn? Chẳng lẽ ăn phải thứ gì đó?
Không có khả năng a. . .
Ngẫm lại, đúng rồi. . . cái đó cũng đã hơn một tháng rồi vẫn chưa tới.
Chẳng lẽ . . .
Bàn tay nhỏ bé phủ lên bụng mình, sắc mặt tái nhợt.
Điều này, đối với mình mà nói, là tin tốt hay tin xấu đây?
Tại sao nó lại đến vào lúc này? Cô còn đang định rời khỏi nơi đây, vĩnh viễn rời đi. Như vậy, Lãnh Liệt Hàn sẽ không còn bị mình làm liên lụy nữa.
Thế nhưng, nếu như suy đoán của mình là đúng, trong bụng mình thật sự có một sinh mệnh nhỏ bé, làm sao bây giờ?
Đứa bé không thể vừa mới sinh ra đã không có cha a.
Đang lúc trầm tư.
Cánh tay có lực từ phía sau vòng qua ôm lấy cô, cả người rơi vào ***g *** ấm áp quen thuộc.
Bảo bối, làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy?" Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên vành tai trắng nõn của Hạ Du Huyên.
"Ừm. . .Không có." Hạ Du Huyên xoay người lại, chủ động hôn lên đôi môi của người đàn ông.
Lãnh Liệt Hàn sửng sốt một phen, biến bị động thành chủ động, ôn nhu triền miên hôn cô nhóc trước mặt. Tại sao đối với cô nhóc tiểu yêu tinh này, anh luôn luôn ăn mãi mà không thấy đủ là sao?
Bàn tay to lớn ôm chặt eo cô, bắt đầu cời bỏ từng thứ trên người.
Không nghĩ tới đúng lúc này, Hạ Du Huyên đẩy mạnh Lãnh Liệt Hàn ra, xoay người, chạy vào nhà vệ sinh tiếp tục nôn mửa một trận.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, đau lòng vỗ vỗ lưng cô "Bảo bối, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Hai mắt nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn chuẩn bị gọi điện thoại, bàn tay nhỏ bé của Hạ Du Huyên túm lấy cánh tay anh "Không sao."
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô nhóc trước mặt, cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi đã trắng bệch "Thật sự không sao?"
\'Ừm, có thể do lúc ngủ bị cảm lạnh thôi, ngủ một giấc là tốt rồi." Hạ Du Huyên vô lực dựa vào trong *** Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn mím môi, không nói gì thêm, ôm cô nằm lên giường.
"Bảo bối, ngủ đi, ngoan." Lãnh Liệt Hàn dỗ dành cô, chỉ trong chốc lát, Hạ Du Huyên đã ngủ thiếp đi.
Bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, miêu tả ngũ quan hoàn mỹ của cô. Đôi mắt màu lam tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.
Bảo bối, anh sẽ không để cho em không nhìn thấy gì, sẽ không. Đôi mắt linh hoạt như vậy, xinh đẹp như vậy, cho dù phải trả giá bằng bất cứ thứ gì, anh nhất định làm cho em tốt lên.
Càng nghĩ, càng ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô.
Ngày hôm sau
Đợi đến khi Hạ Du Huyên tỉnh lại, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh. Bàn tay nhỏ bé theo thói quen để sang bên cạnh.
Trống không.
Xem ra đã đi làm rồi.
Khóe miệng gợi lên ý cười, cầm lấy di động ở bên cạnh.
12 : 03
Đã giữa trưa rồi, cô ngủ lâu như vậy sao?
Bắt đầu chậm chạp đứng dậy rửa mặt trải đầu, mặc vào bộ quần áo sạch sẽ thoải mái.
Chuông điện thoại di động vang lên "Bảo bối."
Âm thanh của người đàn ông truyền vào lỗ tai Hạ Du Huyên "Hàn"
" Đã dậy rồi sao? Nhìn thấy em ngủ say như vậy, anh không đành lòng gọi em dậy. Đói bụng chưa? Trong tủ lạnh có đồ ăn đó, chỉ cần đun lại một chút là có thể ăn được. Ở công ty có việc cần xử lý, buổi tối anh mới về nhà." Lúc này, Lãnh Liệt Hàn đang ngồi trong phòng làm việc, cúi đầu xử lý văn kiện, khóe miệng gợi lên ý cười.
Ở một bên, Đường Sâm thâm trầm nhìn Lãnh Liệt Hàn, biểu tình này thật đủ đê tiện!
"Ừm, em biết rồi. Đợi chút nữa em đến bệnh viện thăm Oánh Oánh. Sau đó sẽ về nhà." Hạ Du Huyên nhu thuận trả lời.
"Được. Nhớ cẩn thận một chút." Lãnh Liệt Hàn tặng cho cô một nụ hôn.
Đường Sâm ở một bên không ngừng xoa xoa cánh tay. Mẹ nó, tên yêu nghiệt này càng ngày càng động dục rồi. Đến chỗ nào cũng có thể động dục.
"Ừm, anh cũng không được làm quá sức đó." Hạ Du Huyên cũng hướng về phía điện thoại, tặng cho anh một nụ hôn.
Trò chuyện kết thúc, độ cong khóe miệng của Lãnh Liệt Hàn càng ngày càng lớn.
Đường Sâm nhìn thấy không thể tiếp nhận được "Này, yêu nghiệt, xử lý công việc liền xử lý công việc đi, còn ở đấy cười đê tiện như vậy."
"Làm sao? Ghen rồi? cậu tự đi tìm người phụ nữ của mình đi." Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, đôi mắt phượng hướng về phía Đường Sâm.
"Anh. . . Ai nói em ghen tị? Đợi Oánh Oánh xuất viện, chúng ta cùng đi Anh quốc, lúc đó là có thể nhìn thấy cô gái nhà em. Hừ, em chỉ sợ đến lúc đó người ghen tị lại là anh thôi." Nói cho cùng, Đường Sâm chính là vừa ghen tị vừa hâm mộ.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, không nói gì.
——— —————— ———
Hạ Du Huyên đi tới bệnh viện, nhưng không phải bệnh viện Đệ Nhất.
Bởi vì cô muốn kiểm tra rõ ràng, rốt cuộc có phải mình mang thai hay không. Nếu đến bệnh viện Đệ Nhất kiểm tra, nói không chừng sẽ gặp phải Đường Sâm, Thanh Long hoặc Ngân Long.
Đến lúc đó cũng sẽ bị mọi người biết được, cô không muốn mọi người biết sớm như vậy.
Nói xong, đi đến khoa phụ sản, cầm đơn đăng ký.
"Người tiếp theo, tiểu thư Hạ Du Huyên." Nữ y tá hô lớn.
Trái tim Hạ Du Huyên nhảy lên dữ dội, chậm rì rì bước vào phòng khám.
Mười phút sau, cầm kết quả trên tay.
"Chúc mừng Hạ tiểu thư, cô đã có thai một tháng rồi." Nghe bác sĩ nói, khiến cho Hạ Du Huyên vui vẻ không nổi
Ra khỏi bệnh viện, đem tờ kết quả nhét vào ba lô.
Mang thai rồi a. Bảo bảo, làm sao bây giờ? Nếu như con vừa mới sinh ra đã không có cha, có phải con sẽ hận mẹ hay không?
Cười khổ, tiện tay vẫy một chiếc taxi.
"Bệnh viện Đệ Nhất, cảm ơn." Hạ Du Huyên không yên lòng nhìn vào bụng mình, bàn tay nhỏ bé phủ lên trên.
"Được, tiểu thư" Lái xe sảng khoái nói.
Căn bản không chú ý tới, người tài xế này, khóe miệng hiện lên một nụ cười âm hiểm.
Con đường này, căn bản không phải đường đến bệnh viện Đệ Nhất.
Hạ Du Huyên rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Nhìn cảnh vật chung quanh, cau mày lại.
"Tài xế, con đường này không phải con đường đi đến bệnh viện Đệ Nhất."
Tên lái xe không để ý tới, không ngừng gia tăng tốc độ.
"Tài xế, dừng xe. Dừng xe." Hạ Du Huyên càng ngày càng cau chặt mày, đây không phải con đường đi đến bệnh viện Đệ Nhất!
Thế nhưng, tên tài xế phía trước giả bộ như không nghe thấy gì.
Xe đột nhiên xóc nhảy lên một cái, Hạ Du Huyên theo bản năng che chở bụng mình.
Không thể để cho bảo bảo gặp chuyện không may!
Cuối cùng, xe cũng dừng lại trên một ngọn núi hoang vu. Nơi đây chính là vách núi Hắc Sơn?
Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, bị tên tài xế lôi xuống xe.
\'Bịch\' một tiếng, ngã xuống nền đất của một ngôi nhà gỗ tối om.
Vừa mới bị kéo xuống xe, hai mắt Hạ Du Huyên đã bị bịt kín.
Miếng vải đen lúc này đã được tháo ra, chớp chớp hai mắt, nhìn nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.
Bên cạnh nhà gỗ nhỏ, truyền đến từng đợt âm thanh vui sướng.
Không phải âm thanh của đàn ông cùng phụ nữ. Mà là. . .
Đàn ông cùng đàn ông! ! !
Hạ Du Huyên tò mò đứng dậy, từng bước từng bước đi qua, nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Đập vào mắt, là hình ảnh vận động mãnh liệt của hai người đàn ông.
Nếu không nhìn kỹ, thật sự sẽ không nhìn ra, người có mái tóc bạc đó, thế nhưng lại là đàn ông!
Bóng dáng của người đưa lưng về phía Hạ Du Huyên, có phần quen thuộc. Giống như. . .
Liệt Diễm xoay người lại, hai tròng mắt lạnh băng nhìn Hạ Du Huyên.
Kéo chăn che chắn trên người Liệt Hỏa, còn mình lại cầm khăn tắm quấn quanh hông.
Liệt Diễm lúc này, người đàn ông đẹp trai luôn tỏa ra ánh nắng ấm áp trước đây đã biến thành một người có vẻ ngoài vô cùng lạnh lùng, vô cùng xa lạ. Hắn lộ ra một nụ cười nguy hiểm "Chậc chậc. . . Phụ nữ có thai tại sao lại chạy loạn như vậy a. Thật không nghe lời chút nào."
Hạ Du Huyên hít thở sâu một hơi, hai tay nắm chặt.
"Rốt cuộc anh là ai? Có mục đích gì?"
Liệt Diễm nhếch miệng cười quỷ dị. Không giống với nụ cười quỷ dị của Lãnh Liệt Hàn, của Lãnh Liệt Hàn là loại tự tin trời sinh. Mà hắn. . .
Khiến cho Hạ Du Huyên cảm thấy ghê tởm.
"Không phải cô đã sớm biết tôi là ai rồi sao?" Liệt Diễm cầm lấy ly R*ợ*u, từ từ nhấm nháp một chút R*ợ*u đỏ.
"A. . . Đúng vậy a." Hạ Du Huyên cười lạnh.
"Từ lần đầu tiên anh cứu tôi, tôi đã biết anh không đơn giản. Còn có lần đó, anh đã cứu tôi và Oánh Oánh, cũng không phải trùng hợp đi. Anh luôn tìm cách tiếp cận tôi, là vì Lãnh Liệt Hàn phải không?"
"Chậc, không hổ là người phụ nữ của Lãnh đương gia. Thông minh. Chỉ là. . . cô chỉ đoán đúng một nửa. Tôi vì tiếp cận cô, do đó tiếp cận Lãnh Liệt Hàn."
Liệt Diễm thưởng thức nhìn người phụ nữ trấn định phía trước, tiếp tục nói "Thứ tôi muốn, là toàn bộ những thứ thuộc về người đàn ông của cô. Đương nhiên, thứ tôi càng muốn, là cô."
Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, Liệt Diễm hài lòng nhìn biểu hiện chấn kinh của Hạ Du Huyên, chậm rãi nói:
"Thứ tôi muốn, không phải thân thể của cô, mà là. . . đôi mắt của cô!"
"Anh. . ." Hạ Du Huyên không biết nên nói gì, chẳng lẽ, hắn đã biết trong mắt cô có giấu tử tinh thạch?
"Đừng nóng vội, chúng ta sẽ từ từ chơi đùa." Liệt Diễm nắm chặt cằm Hạ Du Huyên, bế cô lên, thả cô trở lại căn nhà gỗ.
"Ngoan ngoãn ở trong này, đừng nghĩ muốn trốn. Ở gần đây, không ai có thể cứu cô đâu." Liệt Diễm nói xong, đứng dậy, đi đến ngôi nhà bên cạnh nhà gỗ nhỏ.
Hạ Du Huyên nhíu mày, nhìn cánh cửa bị đóng chặt.
————–————–
Mãi cho đến tối
Bốn người Lãnh Liệt Hàn, Đường Sâm, Thanh Long cùng Ngân Long rốt cuộc cũng về đến nhà.
"Oa? Huyên Huyên nhà anh không có ở nhà? Đã muộn như vậy rồi." Đường Sâm nghi hoặc mở đèn phòng khách, nhìn thoáng qua lầu hai. Không có một tia sáng.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn ngó xung quanh. Không có dầu vết bị người ngoài xâm nhập.
Đi lên lầu hai. Đồ đạc của Hạ Du Huyên vẫn chỉnh tề ngay ngắn.
Đi đến phòng khách "Thanh Long, lập tức truy tìm tung tích của Huyên Huyên. Ngân Long, cậu đến bệnh viện tìm xem."
"Vâng" Thanh Long.
"Vâng" Ngân Long.
"Này, có phải Huyên Huyên nhà anh đến đâu đó chơi quên cả thời gian rồi hay không?" Đường Sâm trêu đùa.
Lãnh Liệt Hàn trợn mắt nhìn Đường Sâm, ý bảo anh câm miệng.
Đường Sâm nhún nhún vai, được rồi, em câm miệng.
Mấy phút đồng hồ sau
"Đương gia, vị trí của tiểu thư Huyên Huyên. . . truy tìm được một nửa thì bị người khác chặn lại." Thanh Long cúi đầu, không giám nhìn đương gia.
"Đương gia, tiểu thư Oánh Oánh nói, hôm nay không nhìn thấy tiểu thư Huyên Huyên." Ngân Long lúc này cũng vội vàng chạy về.
"Cái gì? Kẻ nào to gan như vậy? Ngay cả bảo bối của anh cũng dám bắt?" Đường Sâm đứng dậy, rống to.
Tới cùng là tên ૮ɦếƭ tiệt nào chán sống?
Lãnh Liệt Hàn nhíu chặt mi "Tìm cho tôi, trong mười phút, phải tìm bằng được vị trí cho tôi."
Đường Sâm thấy Lãnh Liệt Hàn nổi giận, khẩn trương lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.
Mười phút sau, vẫn như cũ không có một chút tin tức.
Lãnh Liệt Hàn giận dữ "Phế vật, toàn bộ con mẹ nó thật vô dụng, nuôi các cậu trở thành phế vật thì có lợi ích gì? Nếu vẫn không tìm thấy, toàn bộ đem đầu đến gặp tôi."
Đường Sâm nhíu mày, trên mặt lúc này không có một chút nào là không chịu đựng được, tràn đầy nghiêm túc, lạnh lùng nghiêm túc, giống như biến thành người khác.
"Hôm nay, Liệt Diễm cũng không xuất hiện." Đường Sâm nói một câu, khiến cho Lãnh Liệt Hàn bình tĩnh hơn một chút.
"Liệt , Diễm?" Đã biết hắn không hề đơn giản như vậy!
"Tìm cho tôi." Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Liệt Hàn lạnh băng, giống như ác ma tới từ địa ngục.
"Đương, đương gia. Điện thoại." Một tên tiểu đệ cầm theo điện thoại, thở hổn hển chạy đến trước mặt Lãnh Liệt Hàn.
"Không tiếp." Bảo bối của mình còn chưa tìm thấy, làm gì còn tâm tư nghe điện thoại? Cho dù tổng thống có gọi đến cũng không nghe.
"Vâng, là một người tên Liệt Diễm gọi tới."
Hai mắt Lãnh Liệt Hàn liền ngưng lại, ςướק lấy điện thoại "Liệt Diễm, người phụ nữ của tôi đang ở đâu?"
"A a, Lãnh đương gia, tại sao anh lại xao động như vậy, cũng không giống với tính cách bình tĩnh ngày thường của anh a. . ." Một trận âm thanh phóng đãng không kiềm chế được truyền tới.
"Hãy bớt sàm ngôn đi, người phụ nữ của tôi đang ở đâu?"
"Chậc chậc. . . Lãnh đương gia, đừng nóng vội. Người phụ nữ của anh đang ở chỗ tôi a. Nếu không, cho anh nghe thấy âm thanh của cô ta?" Liệt Diễm nói xong, đem điện thoại đưa tới bên tai Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên gắt gao cắn môi dưới, không cho thanh âm của mình phát ra.
"Thật là. . ." Liệt Diễm nhíu mày, không kiên nhẫn tát Hạ Du Huyên một cái.
"A. . ." Hạ Du Huyên kêu rên ra tiếng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc