Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 21

Tác giả: Băng Đồng M

Hạ Du Huyên chợt xoay người lại, lần đầu tiên can tâm tình nguyện hôn lên bờ môi Kh**u gợi của người đàn ông.
Quên mất xunh quanh còn có đám người đang xem trò vui.
Đường Sâm quay đầu đi, chu môi lên huýt sáo.
Hạ Du Huyên từ từ buông môi Lãnh Liệt Hàn ra, thẹn thùng trốn vào lòng anh.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, ôm lấy thân thể mềm mại của Hạ Du Huyên "Bảo bối, làm sao vậy?"
Cái tên ૮ɦếƭ tiệt này, biết rõ rồi còn hỏi.
Hạ Du Huyên trừng mắt nhìn Lãnh Liệt Hàn, đúng lúc này, bác sĩ đi ra.
Hạ Du Huyên đẩy Lãnh Liệt Hàn ra, chạy tới "Bác sĩ, sao rồi? Oánh Oánh sao rồi?"
"A. . . Vị tiểu thư này, bệnh nhân bên trong đã không sao rồi. May mắn đưa tới kịp thời, máu đã ngừng chảy, ngày mai là có thể tỉnh lại." Bác sĩ nói xong rồi cấp tốc rời đi.
Nhóm người này thật là quá đáng sợ.
Lãnh Liệt Hàn hơi hơi khó chịu nhìn y tá đẩy Hoàng Ngọc Oánh vào trong phòng bệnh.
Từ khi cô gái này xuất hiện, bảo bối liền quăng ông xã như anh sang một bên.
"Bảo bối, lại đây." Lãnh Liệt Hàn trầm giọng nói, kéo Hạ Du Huyên vào trong *** mình.
Đau lòng nhìn sự mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt cô, dấu tay trên mặt vẫn chưa tiêu tan, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hơi sưng đỏ, nhìn thế nào cũng thấy đau lòng.
"Không sao, Hàn." Hạn Du Huyên nhẹ nhàng đáp lại.
"Không được, ngoan ngoãn theo anh về nhà nghỉ ngơi, nơi này đã có Đường Sâm ở lại trông chừng rồi." Lãnh Liệt Hàn nhìn thoáng qua Đường Sâm.
Đường Sâm có khổ cũng không thể nói nên lời, được được được, ở lại thì ở lại.
"Không được, Đường Sâm ngốc nghếch như vậy làm sao có thể chăm sóc tốt cho Oánh Oánh được a." Hạ Du Huyên vừa nghe xong, sốt ruột nói.
"Bảo bối, em phải nghỉ ngơi." Lãnh Liệt Hàn không cho phép thương lượng.
"Nhưng mà. . ." Hạ Du Huyên ủy khuất chu miệng lên.
"Thanh Long, cậu cũng ở lại." Lãnh Liệt Hàn đưa ra sự nhượng bộ cuối cùng.
"Bảo bối, được chưa? Thanh Long cũng ở lại, hơn nữa ở đây còn có y tá, có được không?"
"Được rồi." Hạ Du Huyên cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Người đàn ông bá đạo như vậy cũng đã nhượng bộ, nếu mình còn chưa đồng ý, chỉ sợ người đàn ông này sẽ trực tiếp vác mình lên vai khiêng đi.
"Ngoan." Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên rời đi.
Đường Sâm rầu rĩ lên tiếng "Này, Thanh Long. Cậu cứ ngoan ngoãn ở lại như vậy sao?"
Thanh Long liếc nhìn Đường Sâm một cái "Đương gia đã nói rồi."
"Rõ là. . . Chủ nhân như nào thì thủ hạ như thế." Đường Sâm bất mãn liếc nhìn Thanh Long.
Đang chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh. Đã thấy Thanh Long cầm di động lên "Đương gia, Đường thiếu cậu ấy. . . ." Còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ςướק đi.
"Này này, yêu nghiệt, em nói a, là em ra ngoài mua bữa sáng." Đường Sâm nói xong, cảm thấy không đúng lắm, cái điện thoại này rõ ràng đang tắt a. . . .
Lập tức nèm điện thoại lại cho Thanh Long "Được, cậu cái tên nhóc này a. . ."
"Đường thiếu, nhắc nhở một chút, hiện tại đang là buổi tối, bữa sáng ở đâu ra?" Thanh Long nhếch môi, cười nhẹ.
"Cậu. . ." Đường Sâm tức giận quay lại ngồi xuống ghế sofa.
"Đường thiếu, cậu vẫn nên ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây đi." Thanh Long cũng ngồi xuống bên cạnh Đường Sâm.
Đường Sâm tức giận hất mặt đi, trong lòng ra sức mắng Lãnh Liệt Hàn.
Ngày hôm sau, buổi sáng
Biệt thự bên bờ biển
Hạ Du Huyên giống như thường ngày, bị Lãnh Liệt Hàn ôm vào trong ***, ăn bữa sáng.
Hạ Du Huyên không có một chút tinh thần nào cả, Lãnh Liệt Hàn lo lắng mở miệng "Bảo bối, làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"
Hạ Du Huyên lắc đầu "Không phải, em đang lo lắng cho vết thương của Oánh Oánh."
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hạ Du Huyên nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, sau đó nhếch khóe môi, cười nói "Hàn, Oánh Oánh là chị em tốt của em và Sương Sương. Em coi cô ấy như chị gái của mình, hơn nữa cô ấy đã cứu em, em càng phải quan tâm tới cô ấy, có đúng hay không?
Trông thấy Lãnh Liệt Hàn giống như đang suy nghĩ gì đó, cô tiếp tục nói "Nếu không phải Oánh Oánh thay em ngăn cản một phát S***g, chỉ sợ bây giờ anh đã không còn nhìn thấy em nữa rồi."
Vừa mới nói xong, cái miệng nhỏ đã bị Lãnh Liệt Hàn hung hăng bịt kín lại.
"Bảo bối, không cho phép em lại nói những lời như thế nữa, có anh ở đây, không ai có thể làm em tổn thương." Lãnh Liệt Hàn vô cùng nghiêm túc nhìn Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên thoáng sửng sốt, ôm trầm lấy cổ Lãnh Liệt Hàn chủ động hôn lên môi anh "Hàn, em đồng ý với anh, em sẽ không để cho mình phải chịu thương tổn, càng sẽ không làm cho anh lo lắng."
Nói như vậy, sắc mặt Lãnh Liệt Hàn mới tốt hơn một chút.
Lúc này, Đường Sâm gọi điện tới. Hạ Du Huyên túm lấy điện thoại trong tay Lãnh Liệt Hàn "Alo, Đường Sâm. Oánh Oánh sao rồi, đã tỉnh chưa?"
"A. . . Cô ấy tỉnh rồi. Không phải bây giờ tôi đang gọi cho hai người đó sao." Đười Sâm xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, bất đắc dĩ nói.
Hạ Du Huyên tắt điện thoại xong, vui mừng ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, hôn một cái thật mạnh lên môi Lãnh Liệt Hàn "Hàn, Đường Sâm nói Oánh Oánh tỉnh rồi."
Nhìn Hạ Du Huyên vui mừng như vậy, Lãnh Liệt Hàn cũng hôn xuống môi cô một cái "Ừm, trước tiên phải uống sữa đã, uống xong chúng ta sẽ vào bệnh viện."
"Được." Hạ Du Huyên nghe lời ngồi trên đù* người đàn ông, cầm cốc sữa lên uống sạch.
Vươn đầu lưỡi ra *** *** vết sữa trên khóe môi "Hàn, xong rồi."
Lãnh Liệt Hàn nheo hai mắt lại, kéo Hạ Du Huyên đang không an phận sắp chạy ra ngoài, chặn lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô. Mới sáng sớm đã lo lắng cái này lo lắng cái kia. Cô nhóc này vẫn chưa thèm tử tế nhìn mình lấy một lần.
Hung hăng chà đạp cái miệng nhỏ nhắn của cô, bàn tay to lớn đang ôm eo cô càng thêm xiết chặt.
Hạ Du Huyên sững sờ, thế nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, vội vàng ôm cổ người đàn ông. Người đàn ông này đúng thật là bá đạo, ngay cả Oánh Oánh cũng ghen.
Vừa hôn vừa đi.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, tâm tình không tồi ôm lấy cô rời khỏi biệt thự.
Đến phía trước xe thể thao, Hạ Du Huyên nhảy xuống, ôm Lãnh Liệt Hàn nói "Hàn, để em lái xe có được không?"
Hạ Du Huyên đã sớm để ý đến chiếc Bugatti Veyron của Lãnh Liệt Hàn, hơn nữa đây còn là chiếc xe đã được cải biến, vì vậy từ lâu đã muốn lái thử. Từ nhỏ ở nước ngoài Hạ Du Huyên đã được chơi đủ mọi loại xe đua, là nữ vương đua xe nổi tiếng.
Đối với chiếc Bugatti Veyron này của Lãnh Liệt Hàn, cô từ sớm đã muốn chơi đùa với nó. Mỗi lần nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn sảng khoái lái xe, tay cô vô cùng ngứa ngáy.
Lãnh Liệt Hàn làm sao không biết tâm tư của Hạ Du Huyên, cười cười hôn lên môi cô "Được." Sau đó đưa chìa khóa cho cô.
Hạ Du Huyên H**g phấn cấm lấy chìa khóa, trực tiếp nhảy lên vị trí lái xe. Lãnh Liệt Hàn ở một bên chậm chạp lên xe, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang bừng bừng H**g phấn của cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Giống như giờ đây cái gì cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Hạ Du Huyên điên cuồng phi xe lao đến bệnh viện Đệ Nhất, tiêu sái lái xe vào chỗ trống duy nhất trên bãi đỗ xe. Một chiếc xe Ferrari màu đen ở bên cạnh cũng đang định đỗ vào chỗ đó.
Từ trên chiếc Ferrari bước xuống, là ba tên côn đồ đầu tóc vàng hoe.
"Này, chỗ này là vị trí lão đại tao đã nhìn thấy trước, các ngươi có mau cút đi không?" Tên đàn em số một hung hãn rống lên.
Tên lão đại đám côn đồ thấy đây là chiếc xe Bugatti Veyron duy nhất trên thế giới, vội vàng ngăn tên đàn em lại.
Hạ Du Huyên tháo cặp kính đen to bản trên mắt xuống, bước ra ngoài.
Đôi mắt màu hồng trong suốt sáng ngời, đôi lông mày hơi cong cong, hàng lông mi dài hơi rung động, làn da trắng ngần không tỳ vết thoáng lộ ra một chút phấn hồng, đôi môi mỏng như những cánh hoa hồng mềm mại ****. Khóe miệng nâng lên một độ cong hoàn mỹ, lộ ra dáng vẻ tự tin không gì không biết và thiên hạ vô địch, bộ trang phục đen trắng đan xen vô cùng thoải mái tạo cảm giác vô cùng thần bí cũng vô cùng thuần khiết.
Người đi ra tiếp theo là Lãnh Liệt Hàn.
Đó là một người đàn ông lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, mái tóc màu tím bạc, dưới ánh mặt trời tỏa ra một luồng ánh sáng bảo thạch mê người, tuy đường cong nét mặt nhu hòa nhưng cái lạnh thấu xương không ngừng tỏa ra bốn phía, đôi mắt xanh lam tựa như hồ nước đóng băng giữa trời đông lạnh giá. Đôi môi mỏng hơi mím, khóe miệng cong lên như nhiễm một tầng băng tuyết. Anh cưng chiều nhìn Hạ Du Huyên, không chút để ý đến ba tên côn đồ kia.
Hạ Du Huyên cũng vậy, tiến lên kéo lấy cánh tay Lãnh Liệt Hàn, chuẩn bị đi vào bệnh viện.
"Chậc chậc. . . Mỹ nữ, nhìn em có tiền như vậy, lại đi bao dưỡng một tên "Tiểu bạch kiểm" xinh đẹp như vậy sao. Đi theo bọn anh một đêm, bọn anh sẽ tha cho hai người, thế nào?"
Hiển nhiên, Hạ Du Huyên không thèm để ý đến bọn chúng, tiếp tục kéo cánh tay Lãnh Liệt Hàn đi về phía trước, đúng lúc Đường Sâm xuất hiện. "Này, hai người đến thật là nhanh. Tôi đang định đi mua bữa sáng đây."
"Gái điếm thúi, giả bộ thanh cao cái gì. Còn không mau quay lại cho bản đại gia." Âm thanh chán ghét từ phía sau vang lên.
Lãnh Liệt Hàn toàn thân tản ra khí lạnh bức người, Hạ Du Huyên vỗ vỗ cánh tay Lãnh Liệt Hàn "Loại tiểu nhân này không đáng để anh ra tay, bẩn."
Nói xong, đạp giày cao gót bước qua.
Đôi con ngươi hồng tím rét lạnh bắn thẳng về phía ba tên côn đồ.
"Oa? Hàn, bảo bối nhà anh càng ngày càng giống anh rồi." Đường Sâm bày ra dáng vẻ đang xem kịch vui.
Trên người Hạ Du Huyên phát ra hàn khí, khiến cho tất cả những người đang có mặt ở đấy đều phải sợ hãi, ngoại trừ hai người. Đường Sâm sớm đã tập thành thói quen với hàn khí trên người Lãnh Liệt Hàn, cho nên tự nhiên sẽ không sợ.
Khóe miệng Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng cong lên.
Hạ Du Huyên nhíu mày, một cưới đá mạnh vào "gốc rễ sinh mệnh" của tên lão đại. Hai tên đàn em vừa nhìn thấy lão đại của mình ngã lăn xuống đất, lập tức xông lên.
Lại bị Hạ Du Huyên dễ dàng đá bay, có thể thấy được bây giờ cô đang tức giận đến nhường nào.
Vẫn chưa hả giận, trực tiếp tiến lên, cởi giày cao gót, ra sức đánh vào ba tên côn đồ.
"Bà đây ngày nào cũng phải giúp hắn dọn dẹp đám nữ nhân phiền phức, mấy tên đàn ông chúng mày còn đến đây xem náo nhiệt cái gì?"
"Bà đây đang lo tức giận không có chỗ phát tiết, thật đúng lúc, bọn mày lại chủ động tìm tới cửa."
Hạ Du Huyên ra sức đánh, hơn nữa càng đánh lại càng hăng, không hề nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của mấy tên du côn. "A, chị hai à, chúng em sai rồi, sai rồi, cũng sẽ không dám nữa đâu. Chị tha cho bọn em đi."
"Oa, bảo bối nhà anh thế nhưng càng ngày càng ***." Đường Sâm nhìn thấy mà miệng cứng lưỡi đơ. Cô, cô gái này thật đúng là càng ngày càng ***, đánh con nhà người ta thành cái đầu heo, đến cha mẹ chúng cũng không nhận ra.
"Phù. . ." Đã trút giận xong, Hạ Du Huyên nhìn thấy vết máu trên gót giày, nhíu mày, dứt khoát ném đôi giày cao gót xuống đất.
Lãnh Liệt Hàn con khóe môi, sủng nịnh đi tới.
Hạ Du Huyên vươn hai tay ra, ý bảo Lãnh Liệt Hàn ôm lấy mình.
Ánh mắt Lãnh Liệt Hàn càng thêm sủng nịnh sâu đậm, ôm ngang bảo bối của lên "Bảo bối, đi thôi."
Hạ Du Huyên gật gật đầu, cũng không thèm nhìn đám côn đồ người bê bết máu ở phía sau.
Đường Sâm chậc chậc lắc đầu "Ai nha, các ngươi thật là xui xẻo, ngay cả \'nữ vương tiểu Miêu\' cũng dám trêu chọc." Nói xong, bản thân cũng đi theo hai người vào trong bệnh viện, hoàn toàn quên mất việc mình phải ra ngoài mua bữa sáng.
Trong phòng bệnh
Liệt Hỏa toàn thân áo khoác dài trắng, mắc trên người cậu ta không có một chút cảm giác chán ghét nào, ngược lại còn tăng thêm phần ôn nhu, đẹp trai như ánh mặt trời.
Hạ Du Huyên được Lãnh Liệt Hàn ôm tiến vào liền nhìn thấy Liệt Hỏa đang cẩn thận kiểm tra vết thương cho Hoàng Ngọc Oánh, xác định không còn gì ngại mới nhẹ nhàng thở ra "Hoàng tiểu thư, cô hồi phục không tệ a. Một tuần sau là có thể xuất viện rồi."
"Ừm, cảm ơn bác sĩ." Hoàng Ngọc Oánh lễ phép trả lời.
Liệt Hỏa lắc đầu "Đừng khách khí, cô là bạn của Hạ tiểu thư, vậy cũng là bạn của tôi rồi. Chăm sóc người bị thương vốn là thiên chức của bác sĩ."
Hoàng Ngọc Oánh cười cười, quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Du Huyên đang ở trong lòng Lãnh Liệt Hàn "Huyên Huyên, cậu đã đến rồi. Cậu có sao không?"
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đến bên giường Hoàng Ngọc Oánh rồi thả cô ngồi xuống, nhìn thoáng qua Liệt Hỏa, dẫn theo Thanh Long đi ra ngoài.
"Không có việc gì. Ngược lại là cậu, tại sao lại thay mình chắn phát S***g đó hả? Rõ là. . . ." Hạ Du Huyên đau lòng trách cứ hành động ngốc ngếch đó của Hoàng Ngọc Oánh.
Hoàng Ngọc Oánh lại cười cười "bởi vì cậu là chị em tốt của mình a, làm sao mình có thể mặc kệ khi nhìn thấy cậu gặp chuyện không may được?"
Chính bởi cái bộ dạng này mà Hoàng Ngọc Oánh luôn bị người khác khi dễ, mỗi lần đều cậy mạnh che chở trước mặt mình. Điều này khiến cho Hạ Du Huyên thật rất đau lòng.
Rõ ràng là công chúa trong hoàng thất, lại có biểu hiện yếu đuối như vậy, tính cách không bao giờ kiêu ngạo. Tựa như cô bé lọ lem không có một chút năng lực phản kháng.
Cho dù là công chúa thì như thế nào? Bị người ta khi dễ cũng không dám lên tiếng. Hành vi yếu đuối như vậy lại trái ngược hoàn toàn với tính cách cương liệt, quả quyết của Hạ Du Huyên. Một người dũng mãnh, một người yếu đuối.
Mà Mộc Y Sương chính là đáng yêu, đơn thuần.
Người ta đều nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, rốt cuộc mấy người các cô làm thế nào lại có thể chơi được với nhau?
Bên ngoài bệnh viện
Thanh Long liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định không có người, mới hướng về phía Lãnh Liệt Hàn nói "Đương gia, chúng tôi đã điều tra qua, Liệt Hỏa quả thật vừa mới từ nước ngoài trở về liền nhận chức làm bác sĩ ở bệnh viện Đệ Nhất, những thứ khác không có gì khác thường, tư liệu rất sạch sẽ."
Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng cau mày.
"Tiếp tục quan sát hắn." Nói xong, nhanh chóng tiến vào bệnh viện.
Bên trong phòng bệnh
Đường Sâm vừa mới đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy hai cô gái đang cười cười nói nói, Liệt Hỏa bởi vì còn bệnh nhân khác nên đã đi trước rồi.
"Đường thiếu gia, anh đã quay lại rồi." Hoàng Ngọc Oánh nhìn thấy Đường Sâm đi vào, lễ độ chào hỏi.
"Ừm, Huyên Huyên, người đàn ông nhà cô đâu?" Đường Sâm nghi hoặc bước đến.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Sau khi Lãnh Liệt Hàn tiến vào, Thanh Long cũng đi theo sau.
"Đường thiếu, không phải cậu đi mua bữa sáng sao? Vậy bữa sáng đâu?" Thanh Long quét mắt nhìn khắp phòng bệnh, nhưng không thấy một chút bóng dáng nào của bữa sáng.
"A. . . . Tôi quên rồi." ௱ô** Đường Sâm vừa mới chạm ghế sofa, lại \'phật\' một phát đứng lên.
Nhìn thấy bộ dạng \'Tôi biết ngay cậu sẽ quên mà\' của Thanh Long, Đường Sâm vội vàng đùn đẩy trách nhiệm lên trên người Hạ Du Huyên và Lãnh Liệt Hàn.
"Này, tôi vốn không có quên, còn không phải vừa rồi tại Huyên Huyên đánh nhau bên ngoài bệnh viện, tôi mới quên mất a." Đường Sâm bắt đầu tài ăn nói.
"Đánh nhau? Huyên Huyên cậu lại đánh nhau rồi hả?" Hoàng Ngọc Oánh khẩn trương kiểm tra người Hạ Du Huyên. Trừ việc không có mang giày, những chỗ khác đều hoàn hảo không có thương tổn gì.
"Ơ. . . Đừng nghe Đường Sâm nói bậy, tớ mới không có đánh nhau." Hạ Du Huyên xấu hổ cười cười, tròng mắt liếc trái nhìn phải.
"Còn nói dối sao, mỗi lần cậu nói dối tròng mắt đều sẽ chuyển động trái phải." Hoàng Ngọc Oánh cực kỳ hiểu cô, các cô cùng nhau lớn lên ở nước ngoài, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần nói dối tròng mắt của cô sẽ đều chuyển động trái phải loạn cả lên, bây giờ vẫn là như vậy.
"A. . .? Xem ra lúc nhỏ Huyên Huyên rất hay đánh lộn?" Đường Sâm lập tức cảm thấy hứng thú, ngay cả Lãnh Liệt Hàn cũng nhìn Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên cúi gằm đầu xuống, không nói lời nào.
Thế nhưng không có nghĩa là Hoàng Ngọc Oánh không nói a: "Đúng vậy a, con nhóc này mỗi lần về nhà là người ngợm lại bẩn thỉu dơ dáy, trên mặt còn dính đầy vết máu, vừa nhìn là biết vừa mới đánh nhau về."
"Vì sao phải đánh nhau?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.
Hoàng Ngọc Oánh dừng lại một chút, đang định nói tiếp lại bị Hạ Du Huyên hét ngừng "A, Đường Sâm, tôi đói bụng rồi, Oánh Oánh cậu cũng đói bụng rồi phải không? Đường Sâm, còn khôn mau đi mua bữa sáng."
Hoàng Ngọc Oánh không nói thêm gì nữa, cô biết Hạ Du Huyên không muốn nói ra, một ngày nào đó, cô ấy sẽ tự mình nói với Lãnh Liệt Hàn. Vậy thì để cho chính cô ấy tự nói ra đi.
"Đúng vậy, Đường thiếu. Tôi đói bụng rồi, anh cũng không định mua bữa sáng cho mình sao?" Hoàng Ngọc Oánh ôn nhu nói.
Đường Sâm đã từng nhìn thấy rất nhiều loại con gái, thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người con gái nào nhu nhược mềm yêu như vậy, vội vàng gật đầu "Tôi đi mua ngay đây, đi ngay đây." Lúc đi, còn tiện thể lôi kéo cả Thanh Long.
Đôi mắt màu lam của Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn tập trung nhìn lên trên người Hạ Du Huyên, tựa hồ muốn xuyên thủng cô.
"A. . . Thật khó chịu a. . ., Hàn anh trước tiên nói chuyện cùng Oánh Oánh một chút đi, em ra ngoài một lát." Hạ Du Huyên giống như chạy trốn lao nhanh ra ngoài.
Trong phòng bệnh an tĩnh đến đáng sợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc