Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 20

Tác giả: Băng Đồng M

"Hàn, Huyên Huyên làm sao vậy?" Đường Sâm đi về phía sofa ngồi xuống.
Nhìn vào gương mặt tối tăm của Lãnh Liệt Hàn.
"Này, cuối cùng là làm sao? Hai người không phải vẫn luôn âи áι khiến cho người ta phải hâm mộ đố kỵ hay sao? Hôm nay lại làm sao vậy?" Đường Sâm không chịu buông tha hỏi.
"Câm miệng." Lãnh Liệt Hàn u ám lên tiếng.
"Chậc. . . Thật là, không thấy người ta có ý tốt sao." Đường Sâm khinh thường hừ lạnh.
"Có chuyện gì?" Người đàn ông trầm giọng hỏi.
"A. . .cũng không có gì. Chỉ là muốn hỏi anh, đống hàng kia của Sở Thiên Ngạo nên xử lý như thế nào?"
"Đem tin tức truyền cho Sở Thiên Ngạo, tôi muốn bắt sống." Trong ánh mắt Lãnh Liệt Hàn tràn đầy vẻ cân nhắc.
Đường Sâm nhìn dáng vẻ tự tin của Lãnh Liệt Hàn, chỉ sợ anh ta đã sớm lập xong kế hoạch chờ Sở Thiên Ngạo tự mình tìm đến, cho nên mới tìm cách dụ rắn ra khỏi hang, rồi sẽ bắt sống con rắn kia?
"Ok." Đường Sâm sảng khoái đáp ứng. Đúng là đã lâu lắm rồi chưa gặp chuyện gì thú vị. Thực kì vọng Sở đương gia sẽ đem đến cho bọn hắn sự kinh hỉ, cuối cùng mang theo tề binh vạn mã, sau đó đi đến đại chiến thế giời.
——— ————————
Hạ Du Huyên buồn bực, một mình quanh quẩn trên đường phố.
Trong con hẻm nhỏ không ngừng truyền đến tiếng kêu cứu.
Hạ Du Huyên xoay người lại, đi về hướng con hẻm nhỏ hẹp vắng người, thế nhưng lại phát hiện ra bên trong đang trình diễn tiết mục cưỡng gian con gái nhà lành?
Với tinh thần trọng nghĩa đang tràn đầy cộng với việc vốn đang tức giận bất bình, Hạ Du Huyên dũng cảm vọt tới "Dừng tay."
Ba tên côn đồ chợt dừng động tác, Hạ Du Huyên thoáng nhìn lướt qua người con gái đã bị dọa ngất.
Đây, đây không phải là. . .
Công chúa Anh Quốc —– Hoàng Ngọc Oánh!
Cô càng thêm tức giận trừng mắt nhìn ba tên du côn, cư nhiên dám bắt nạt chị em tốt của cô?
"A, cô bé ở đâu ra vậy?" Tên côn đồ cầm đầu mang theo nụ cười dâm tà.
"Oa, đại ca, con nhóc này còn xinh đẹp hơn a, dáng người cũng vô cùng đẹp." Tên đàn em bên tay trái kinh ngạc hô to.
"Ha ha, Hai người các ngươi lên cho ta. A đúng rồi, không được làm thương người ta a. . ." Tên cầm đầu cười dâm nói.
Hai tên đàn em nhìn nhau, xoa tay tiến lên, còn chưa đến gần Hạ Du Huyên, đã bị ngã nhào xuống đất.
Hạ Du Huyên cầm trong tay hai cây trâm bạc, khóe miệng gợi lên một nụ cười thèm khát máu tanh.
Cô không phải sát thủ, cùng chưa từng trải qua quá trình huyến luyện sát thủ. Nhưng từ nhỏ đã được mẹ cho đi học Taekwondo, Judo. . .
Bản thân cô cũng cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, vì thế cô đã tự chế cho mình một chút ngân châm độc. Không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng.
Cô chưa bao giờ Gi*t người, cho nên những loại độc tố này không gây hại đến tính mạng con người, nhưng có thể làm cho người ta mê man ba ngày ba đêm.
Tên côn đầu sửng sốt, khẩn trương quỳ xuống "Cô nương, cô đại nhân đại lượng, đừng Gi*t tôi."
Hạ Du Huyên nhíu mày "Còn không mang theo hai tên đàn em của ngươi cút đi."
Tên đại ca cúi người gật đầu, cật lực túm lấy hai tên đàn em, lăn ra thật xa.
Hạ Du Huyên bước nhanh tới gần Hoàng Ngọc Oánh, nắm vào huyệt nhân trung của cô nàng, chỉ chốc lát sau, Hoàng Ngọc Oánh liền tỉnh lại, hai mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung nhìn Hạ Du Huyên.
“Huyên Huyên, hu hu hu…” Hoàng Ngọc Oánh khóc bù lu bù loa.
“Oánh Oánh, không sao rồi, đừng sợ. Những tên khốn nạn kia đã bị mình đánh chạy đi rồi.”Hạ Du Huyên nhẹ nhàng thở dài.
“Ừm.” Cũng may, trên người Hoàng Ngọc Oánh không có thương tổn gì nhiều, quần áo cũng không bị tổn hại, xem ra Hạ Du Huyên tới cực kỳ đúng lúc a.
Một giây sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Hoàng Ngọc Oánh mang theo một chút sợ hãi, nhìn về phía sau Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên nhíu mày, quay đầu lại.
Khi Phác Cận Huệ thay xong quần áo đi ra, đúng lúc ᴆụng phải Hạ Du Huyên đang tức giận laora ngoài. Ha… Rốt cuộc cũng bị Lãnh thiếu vứt bỏ a, cơ hội tốt như vậy, không tận dụng triệt để làm sao được?
Cho nên cô ta vẫn luôn đi theo sau Hạ Du Huyên. Một mình cô ta, hơn nữa lại còn là sát thủ, thừa sức đối phó với con nhóc này.
Trong lòng Hạ Du Huyên mang theo một chút khẩn trương, ૮ɦếƭ tiệt, tại sao lại ᴆụng phải loại đàn bà này?
Nếu đề Oánh Oánh bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Hạ Du Huyên cố giả bộ bình tĩnh cười lạnh “Thư ký Phác, Lãnh thiếu trả lương cho cô quá ít hay sao? Cư nhiên trong giờ làm việc lại đi theo dõi tôi?”
Phác Cận Huệ cố gắng đem lửa giận áp xuống, cười lạnh nói “Ha ha, bị Lãnh thiếu vứt bỏ sao?Chậc chậc… Thật thảm thương a.”
“Cho dù tôi có bị vứt bỏ, cũng không tới phiên cô ở bên cạnh anh ấy.”Hạ Du Huyên nhếch môi.
“Vậy sao?” Một giây sau Phác Cận Huệ móc ra một khẩu súng bên hông, là hàng thật!
Hướng vào lòng иgự¢ Hạ Du Huyên “Cô nói xem, tôi phải bắn ૮ɦếƭ cô, hay là giữ lại mạng cô để từ từ ђàภђ ђạ đây…?”
Đối diện với họng súng đen ngòm, Hạ Du Huyên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô biếtPhác Cận Huệ là sát thủ, bản thân cô không thể ᴆụng đến cô ta dù chỉ là một chút lông tơ, cho nên, chỉ có thể trốn. Mang theo Oánh Oánh trốn đi.
“Chậc, cô nói cô là một sát thủ, thế nhưng lại dùng súng để đối phó với một người dù chỉ một chút da lông cũng không bằng cô là tôi hay sao? Nếu như bị truyền ra ngoài sẽ thành một câu chuyện cười mất thôi.”
“Cô…” Phác Cận Huệ ngẫm lại cũng đúng, dắt lại khẩu súng vào bên hông, cũng vào lúc này,Hạ Du Huyên nhanh chóng ném bình thủy tinh vào người Phác Cận Huệ, một cước đá bay khẩu súng bên hông.
Dù thế nào đi nữa Phác Cận Huệ cũng đã được huấn luyện qua, chỉ dùng một cước, nhanh chóng đá bay Hạ Du Huyên xuống đất, thế nhưng vẫn chưa hả giận, cô ta tiếp tục hung hăng đạp xuống bụng cô mấy cái, còn bàn tay lại ngoan độc vung lên tát vào mặt cô mấy bạt tai vang dội.
Từng tia máu từ khóe miệng Hạ Du Huyên chảy xuống hai tay ôm bụng, mồ hôi lạnh dọc theo vầng trán ròng ròng chảy xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Phác Cận Huệ.
“Sao vậy, bộ muốn ăn tươi nuốt sống tôi sao? Ha ha, thực buồn cười.”Phác Cận Huệ lại lấy khẩu súng ra, nhắm đúng Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên bảo vệ Hoàng Ngọc Oánh ở phía trước, không một chút biếu tình.
Hoàng Ngọc Oánh lúc này mới cầm một cục gạch bên cạnh lên, ném thẳng về phía Phác Cận Huệ từ nãy giờ vẫn chưa đề ý đến cô, ném trúng vào giữa đầu gối Phác Cận Huệ, khiến cho cô ta chật vật ngã sấp xuống đất.
Thừa dịp lúc này, Hoàng Ngọc Oánh kéo Hạ Du Huyên đứng dậy chạy như điên.
Phác Cẩn Huệ lại càng thêm tức giận, đứng dậy, cầm súng hướng thẳng về phía bóng lưng đang chạy, nổ súng.
‘Đoàng’ một tiếng…..
Hạ Du Huyên sững sờ nhìn Hoàng Ngọc Oánh ngã xuống trước mặt mình, ôm lấy Hoàng Ngọc Oánh khiêng lên lưng, cật lực chạy trốn.
Phác Cận Huệ nhìn thấy mình không bắn trúng Hạ Du Huyên, chân bước càng ngày càng nhanh, vung súng lên bắn loạn xạ.
Hạ Du Huyên lúc này che chắn cho Hoàng Ngọc Oánh, khi phát hiện cô nàng đang dần mất đi ý thức, đúng lúc đó, xuất hiện một chiếc xe thể thao màu bạc.
"Huyên Huyên, lên xe." Liệt Hỏa lo lắng hô lên với Hạ Du Huyên.
bộ dạng Hạ Du Huyên giống như gắp được cứu tinh, quay lưng lại đem Hoàng Ngọc Oánh thả vào trong xe, còn bản thân cũng theo quán tính ngã nhào vào trong chiếc xe thể thao.
Xe thể thao nhanh chóng rời đi, Phác Cận Huệ không cam lòng dậm chân, xoay người thần tốc rời đi.
——— ————————
"Đương, đương gia, Hạ, Hạ tiểu thư đã xảy ra chuyện." Tên vệ sĩ thần tốc chạy về.
Ly rượu đế dài trong tay Lãnh Liệt Hàn \'cạch\' một tiếng, bị anh Ϧóþ nát.
"Ở đâu?" Âm thanh giống như từ địa ngục truyền ra.
Khiến cho Đường Sâm nặng nề sợ hãi, Lãnh Liệt Hàn thật khủng khi*p, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua bộ dạng này. . . .
"Bệnh viện Đệ Nhất." Tên vệ sĩ vừa mới nói xong, bóng dáng người đàn ông đã không thấy tăm hơi.
Đường Sâm không thèm để ý đến việc cầm theo áo khoác, thần tốc bước theo Lãnh Liệt Hàn rời đi.
Bệnh viện Đệ Nhất
Nhóm người Lãnh Liệt Hàn khoảng chừng 20 người, hùng hùng hổ hổ khí thế bức người xông vào bệnh viện, khiến cho toàn bộ bệnh nhân và y tá ở xung quanh đều vô cùng sợ hãi, trốn trong phòng bệnh không dám ra ngoài.
Khi Lãnh Liệt Hàn chạy tới phòng cấp cứu, liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang co rúm người lại thu mình ngồi vào trong góc, ánh mắt không có nửa điểm tiêu cự.
"Bảo bối, anh đến rồi." Lãnh Liệt Hàn đến gần Hạ Du Huyên, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Hạ Du Huyên nghe được âm thanh quen thuộc, hàm răng hung hăng cắn lên bả vai Lãnh Liệt Hàn.
Mãi cho đến khi mùi vị máu tanh xộc vào khoang miệng, mới từ từ buông ra, hai mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung nhìn Lãnh Liệt Hàn "Hàn, Oánh Oánh, Oánh Oánh cô ấy. . ."
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn vào vết thương trên người Hạ Du Huyên, trong ánh mắt tràn đầy những tia đau lòng sâu sắc "Bảo bối, đừng sợ, anh ở đây. Oánh Oánh không có việc gì."
"Ừm." Lúc này trái tim run rẩy của Hạ Du Huyên mới từ từ lắng xuống, ánh mắt dần dần có điểm sáng.
Lãnh Liệt Hàn mặc kệ ở đây có bao nhiêu người, trực tiếp dũng mãnh hôn xuống môi cô.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu như không có cái cô Oánh Oánh kia ngăn cản họng súng cho bảo bối của anh, có lẽ bảo bối của anh đã rời bỏ anh rồi.
Khi anh nghe được mọi chuyện từ tên vệ sĩ, anh lần đầu tiên biết được thế nào là sợ hãi.
Loại cảm giác đó, giống như trái tim anh đang ngừng hoạt động.
Nụ hôn vừa mới trôi qua, Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng áp đầu cô vào trong иgự¢ mình. Lúc này, Hạ Du Huyên đang vùi đầu vào trong иgự¢ anh, không hề nhìn thấy, những tia khát màu đang dần xâm chiếm toàn bộ ánh mắt anh.
Đám huynh đệ đã vào sinh ra tử đi theo Lãnh Liệt Hàn hơn chục năm nay đều bị ánh mắt này của lão đại hù sợ.
Đường Sâm nhíu mày, Thanh Long, Ngân Long chỉ liếc nhìn ánh mắt Lãnh Liệt Hàn, liền biết phải làm gì. Hai người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
"Hắc, mèo con bé nhỏ Huyên Huyên không sao chứ?" Đường Sâm trước sau như một, giọng điệu vô cùng xấu xa.
"Ừm, không sao." Mặc dù giọng nói hơi xấu xa, thế nhưng không khó nhận ra sự quan tâm ẩn bên trong đó.
Lúc này, Lãnh Liệt Hàn lại ôm Hạ Du Huyên đứng dậy.
Hai người đi vào một căn phòng trống, người đàn ông đặt Hạ Du Huyên lên trên giường bệnh, từ từ ૮ởเ φµầɳ áo cho cô.
Dè dặt cẩn trọng tránh đi những vết thương trên người cô.
Đôi môi ẩm nóng dọc theo bờ môi cô, một đường rời xuống.
Hạ Du Huyên kinh ngạc trừng lớn hai mắt, người đàn ông này, lại dùng cách thức như vậy để làm giảm đi một chút cảm giác đau đớn trên miệng vết thương!
"Hàn, anh. . ."
Lãnh Liệt Hàn ngẩng đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên, nụ hôn triền miên kéo dài.
Hạ Du Huyên ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, Lãnh Liệt Hàn lại từ từ rời ra, giúp cô thay quần áo tử tế, đắp chăn lên người cô.
Nhẹ nhàng hôn xuống trán cô "Bảo bối, ngoan ngoãn ở đây đợi anh. chờ anh trở lại."
"Không cần, Hàn, cho em đi với." Hạ Du Huyên biết vừa rồi Thanh Long và Ngân Long rời đi để làm gì, bọn họ là đi bắt Phác Cận Huệ!
"Không sợ?" Người đàn ông vô cùng yêu thương sờ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn vì bị tát mạnh mà trở nên sưng đỏ.
"Ừm, không sợ." Có anh ở đây, cô cái gì cũng không sợ
Lãnh Liệt Hàn ôm lấy Hạ Du Huyên, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng cấp cứu.
Trên mặt đất, một thân hình cao ráo mặt mũi sưng húp nằm sõng soài trên đó, hai chân thon dài như bị chặt đứt, có thể nói, toàn bộ thân thể từ trên xuống dưới chỉ còn hai cánh tay là vẫn nguyên vẹn.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi không nên ᴆụng vào người phụ nữ của Lãnh thiếu, tôi cũng không dám nữa, Lãnh thiếu, xin anh, tha cho tôi." Phác Cận Huệ khóc hét lên.
Phác Cận Huệ kéo lấy ống quần Lãnh Liệt Hàn về phía mình.
Lãnh Liệt Hàn không thèm liếc nhìn Phác Cận Huệ, chân phải giẫm mạnh một cái, hai cánh tay của Phác Cận Huệ đã bị phế đi, toàn thân không khác gì người thực vật. Nhưng so với người thực vật vẫn tốt hơn ở chỗ. . .
Có thể nói, có thể suy nghĩ, có thể ăn và có thể xoay đầu.
"Bảo bối, đừng cử động." Lãnh Liệt Hàn nhìn thấy trên người Hạ Du Huyên có không ít vết thương, vậy mà cô nhóc này vẫn không chịu an phận, không ngừng làm loạn.
"Được rồi, được rồi." Hạ Du Huyên chu miệng lên, có chút không cam lòng nhìn Phác Cận Huệ.
"Sao vậy? mèo con bé nhỏ đang ngập tràn sự đồng tình sao?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, thoàng liếc nhìn Phác Cận Huệ.
"Không có." Cô nhóc miệng cứng lòng mềm.
"Thật không? Cho dù có, anh cũng không cho phép." Đây chính là người đã làm tổn thương bảo bối của anh.
Vô luận là ai làm tổn thương đến bảo bối của anh, anh đều phải khiến cho người đó trả một cái giá thật đắt. Cho dù là bản thân anh, cũng không ngoại lệ.
Lãnh Liệt Hàn lạnh giọng hỏi "Thế nào, vẫn còn chưa chịu khai ra người đứng đằng sau chống lưng cho cô?"
Phác Cận Huệ hoảng sợ nhìn Lãnh Liệt Hàn, thì ra, người đàn ông bá đạo này đã biết mọi thứ, chỉ là anh không nói ra, hơn nữa biểu hiện lại vô cùng bình thường, không một chút sơ hở.
Tất cả chỉ vì muốn bức mình chủ động nói ra!
"Ô. . .? Xem ra, cô là thủ hạ không tồi. Chỉ tiếc. . ." Lãnh Liệt Hàn cười lạnh một tiếng.
Ở một bên, Ngân Long lưu loát đeo gang tay vào, cầm lên một lọ ống nghiệm, ngồi xổm người xuống. Dứt khoát đổ xuống tròng mắt bên trái của Phác Cận Huệ.
"A. . . . ." Phác Cận Huệ thét lên chói tai, gần như ngất đi.
"A." Hạ Du Huyên hét lên một tiếng, trốn vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn đương nhiên cực kỳ hưởng thụ sự chủ động của Hạ Du Huyên, thế nhưng điều này lại hù sợ đến bảo bối của anh.
Ánh mắt tà ác quay qua liếc nhìn Ngân Long: Dám hù dọa bảo bối nhà tôi sao!
Ngân Long á khẩu không nói nên lời, chỉ có thể ngây ngây ngốc ngốc ngồi vẽ vòng vòng trên nền đất.
Đường Sâm cực kỳ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nheo nheo mắt tủm tỉm liếc nhìn Ngân Long.
"Chao ôi, Hàn à, sao anh lại không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy. Không biết đối với phái nữ phải thật nhẹ nhàng hay sao?" Anh ta cho rằng, sau khi Hạ Du Huyên ra đây, thủ đoạn của người đàn ông này phải giảm nhẹ đi chút ít, ai ngờ lại vẫn không thay đổi như vậy.
"Nếu không cậu thử làm mẫu đi?" Lãnh Liệt Hàn âm trầm mở miệng.
"A. . .cái đó, hay là thôi bỏ đi, vừa tiết kiệm được thời gian của Lãnh thiếu anh, lại tiết kiệm được thời gian tán gái của em." Đường Sâm nói xong, liền đi đến một bên ghế tựa ngồi xuống.
"Thế nào, vẫn chưa chịu nói?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.
Phác Cận Huệ cực kỳ sợ hãi, sợ đến nỗi người đàn ông này nói gì, cô ta đều không nghe rõ.
"Chậc. . . Thanh Long, kéo đầu lưỡi của cô ta ra." Lãnh Liệt Hàn nhàn nhạt mở miệng, giống như đang nói đến chuyện không hề liên quan đến mình.
"Vâng, đương gia." Thanh Long đáp lời.
Lãnh Liệt Hàn che lại hai bên tai của cô nhóc Hạ Du Huyên đang vùi sâu người trong иgự¢ anh.
Thần sắc của Thanh Long vô cùng bình tĩnh, thoáng cái đã kéo đứt đầu lưỡi Phác Cận Huệ.
Điều này khiến cho cô ta ngất xỉu ngây lập tức, nhưng vẫn chưa ૮ɦếƭ.
Hạ Du Huyên muốn ngẩng đầu, thế nhưng Lãnh Liệt Hàn lại ôm chặt đầu cô "Bảo bối, ngoan, đừng ngẩng đầu."
"Hàn, em muốn xem." Hạ Du Huyên rầu rĩ lên tiếng.
"Bảo bối, em thật sự muốn xem sao?" Lãnh Liệt Hàn lo lắng hỏi. Anh không cho phép bảo bối của anh phải chịu bất cứ sự kinh hãi nào.
"Ừm." Hạ Du Huyên khẳng định gật đầu.
"Được." Lãnh Liệt Hàn buông Hạ Du Huyên ra.
Hạ Du Huyên quay đầu lại liền nhìn thấy trên mặt đất tràn ngập máu tươi.
Hai mắt trừng lớn nhìn Phác Cận Huệ giống như xác ૮ɦếƭ.
"Bảo bối, đừng nhìn nữa." Lãnh Liệt Hàn đau lòng nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên đứng dậy, cầm lấy khẩu súng nho nhỏ vẫn luôn được Lãnh Liệt Hàn mang theo bên người.
"Đây là súng giảm thanh, hình dáng nhỏ gọn, thế nhưng uy lực quả thực vô cùng kinh người." Lúc này Hạ Du Huyên lại thưởng thức súng.
Đường Sâm có chút kinh ngạc "Huyên Huyên, em hiểu biết về súng sao? Đây chính là loại súng vừa mới được nhà họ Đường chúng tôi nghiên cứu chế tạo ra, uy lực cực kỳ cường đại, hình dáng lại rất nhỏ gọn. Vừa mới sản xuất được một khẩu đã bị cái tên yêu nghiệt Lãnh Liệt Hàn này ςướק đi mất rồi."
"Chỉ là cảm thấy hứng thú mà thôi." Hạ Du Huyên cười cười.
Đám đàn em chung quanh không nói gì nhìn bọn họ: Đại ca đại tỷ, bây giờ đang là lúc xử lý phạm nhân nha, trường hợp nghiêm túc như vậy không cần phân tâm có được hay không. Đợi xử lý xong việc chính rồi tán gẫu cũng vẫn chưa muộn mà.
"Bảo bối, qua đây." Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nói với Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên đi đến, cầm súng trên tay, nhắm ngay vào chính giữa đầu Phác Cận Huệ. Bây giờ, cái ૮ɦếƭ đối với Phác Cận Huệ mà nói, chính là một thứ xa xỉ.
Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé đang cầm khẩu súng. Tiếng súng vang lên trong nháy mắt.
\'Phụt\' một tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc