Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 18

Tác giả: Băng Đồng M

"Không muốn sao?" Lãnh Liệt Hàn nâng mặt lên cười quỷ dị.
"Hàn, em rất không thoải mái. . ." Hạ Du Huyên nhíu nhíu lông mày, biểu cảm trên khuôn mặt dường như rất khó chịu.
"Không thoải mái? Không thoải mái ở đâu?" Lửa dục trong mắt Lãnh Liệt Hàn nhất thời bị nghẹn lại. Nhíu mày, dò xét nhiệt độ trên cơ thể cô, nghĩ lại có phải do cô uống quá nhiều R*ợ*u hay không, sau đó xuống giường, thò tay ra muốn gọi điện thoại.
Thế nhưng ngay trong lúc Lãnh Liệt Hàn đang lo lắng nhíu mày, Hạ Du Huyên lại mở miệng "Ưm. . . bộ, bộ váy này rất không thoải mái."
Lãnh Liệt Hàn sửng sốt, ném điện thoại xuống, cười cực kỳ quỷ dị, một lần nữa cúi người xuống, giọng nói mang theo một chút thiện ý, hỏi "Không thoải mái? Anh giúp bảo bối cởi ra có được hay không?"
Hạ Du Huyên chu chu cái miệng nhỏ lên, lầm bầm "Quần áo của em tại sao phải là anh cởi."
Nói xong, bàn tay theo bản năng bắt đầu thò ra phía sau kéo khóa.
Thế nhưng tại sao lại không với tới? Cái miệng nhỏ nhắn chu ra càng thêm lợi hại. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không tiếp tục kéo xuống nữa.
Cũng bởi vì dáng vẻ nửa kín nửa hở muốn lộ mà không lộ ra như vậy, cộng với hình ảnh đôi chân thon dài không ngừng cọ tới cọ lui trên tấm ga trải giường. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lãnh Liệt Hàn nghĩ: muốn không cầm thú cũng rất khó a.
Nhìn thấy cô biến mọi thứ trên giường thành một mớ lộn xộn, trên đầu lại đầy mồ hôi, Lãnh Liệt Hàn lập tức cúi người xuống "Có muốn anh giúp em không?"
Thần trí Hạ Du Huyên mơ mơ hồ hồ, nâng lên khuôn mặt tươi cười "Được a. . ."
Lãnh Liệt Hàn gần như ngay lập tức động tay, một giây cũng không do dự.
Hạ Du Huyên còn rất cảm kích nói một câu "Cảm ơn anh a. . ."
Lãnh Liệt Hàn cười tà mị "Không có việc gì, giúp em là niềm vui của anh."
Hạ Du Huyên không nhịn được cười ha ha. Ôi ôi ôi, đứa trẻ này a, đúng là tự đem mình bán cho sói xám mà.
Lãnh Liệt Hàn trực tiếp xé nát chiếc váy của cô, vứt ra ngoài.
Ánh mắt nóng bỏng quét qua quét lại trên người Hạ Du Huyên mấy lần. Trên làn da trắng nõn không một chút tì vết, nhẵn bóng tinh tế như một đứa trẻ sơ sinh.
Bỗng chốc, hô hấp của Lãnh Liệt Hàn trở nên dồn dập, ngón tay không nhịn được mà chạm vào cô, dọc theo đường cong cơ thể một đường đi xuống, tham luyến lần mò, hữu ý như vô tình ma sát qua lại.
Lãnh Liệt Hàn cúi đầu, hôn lên từng tấc một trên cơ thể cô, dùng môi lưỡi từng ngụm từng ngụm chiếm giữ lấy cô.
Hạ Du Huyên ở bên dưới giống như có chút không chịu nổi.
Bỗng nhiên mở miệng nhỏ ra hét lên một tiếng "Lãnh Liệt Hàn. . ."
Lãnh Liệt Hàn bị sửng sốt giật mình "Hử? sao vậy?"
Cô gái lại không thoải mái đạp đạp chân nhỏ "Có người cắn em. . ."
Lãnh Liệt Hàn cười quỷ dị hôn cô một cái "Hắn ta cắn em có thấy thoải mái không?"
Hạ Du Huyên bị khi dễ dường như cực kỳ ủy khuất "Ưm, Mặc kệ, anh cắn lại hắn giúp em."
Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh nở nụ cười "Được, anh giúp em cắn hắn."
Anh chưa bao giờ được nếm thử cái gì gọi là tư vị mê luyến, thế nhưng hôm nay đã được thử qua, mà một khi đã nếm thử lại không thể ngừng lại được nữa.
Anh cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn cô, hôn xuống từng cánh môi hồng nhuận.
Bàn tay to lớn nâng cao ௱ôЛƓ cô lên, vật lớn cực đại từng chút từng chút một chen vào. Âm thanh khàn khàn mang theo hơi thở dồn dập vang lên "Nhóc con, nếu như sau này có một ngày, anh và em trở thành kẻ địch, Lãnh Liệt Hàn anh chỉ sợ sẽ không thắng nổi em. . ."
Hạ Du Huyên dường như không nghe thấy anh nói gì, lại bị anh mãnh liệt va chạm, khiến cho bàn tay nhỏ bé của cô gắt gao nắn chặt lấy cánh tay anh, ngẩng đầu lên nghẹn ngào ***.
"Thế nhưng. . . Anh sẽ không cho em cơ hội này."
Lãnh Liệt Hàn cấp tốc thở dốc, ánh mắt bá đạo lập tức tối sầm lại, kéo cô vào trong lòng, đẩy mạnh một cái, đem toàn bộ đưa sâu vào bên trong.
Đồng thời há miệng cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, hung hăng hôn cô. . .
Sau khi Hạ Du Huyên tỉnh lại, đã là chuyện của ngày hôm sau rồi.
Ánh nắng mặt trời đã sớm ùa vào trong phòng, Hạ Du Huyên lúc này mới lười biếng từ trên giường bò xuống.
Người con gái đang đứng trước gương, xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, trên làn da trắng mịn chứa đầy những dấu hôn đỏ ửng. Đây là ấn ký đặc biệt của riêng người đàn ông đó.
Sau khi Hạ Du Huyên mặc xong quần áo, Lãnh Liệt Hàn mới gọi điện về. Nói rằng hôm nay anh phải ở ngoài xử lý chút chuyện, đến tối muộn mới về nhà được, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.
Hạ Du Huyên cười nhẹ, thuận tay cầm một ly sữa từ trong tủ lạnh lên uống.
Còn chưa có uống xong, đã nhận được điện thoại từ một số lạ.
Hạ Du Huyên nghi hoặc ấn nút nghe, từ bên trong truyền đến một giọng nói nam tính dễ nghe "Hey, Hạ tiểu thư, còn nhớ tôi không?"
Hạ Du Huyên trầm mặc hồi lâu cũng không trả lời lại, âm thanh này có chút quen quen, giống như đã nghe qua ở đâu đó.
"Ôi, thật đau lòng mà, lần đầu tiên bị một cô gái lãng quên hoàn toàn như vậy." Âm thanh hơi mang theo một chút thương cảm của người đàn ông tiếp tục vang lên.
"Ơ, anh là. . ." Hạ Du Huyên sầu não hỏi.
"Tôi là Liệt Diễm, chính là người ngày hôm đó cứu cô." Liệt Diễm bất đắc dĩ nói.
"A. . . là anh sao." Lúc này Hạ Du Huyên mới nhớ tới, xấu hổ \'A\' lên một tiếng.
"Đúng vậy, chính là tôi. Không biết Hạ tiểu thư bây giờ có rảnh không?"
"Anh có chuyện gì sao?"
"Ưm. . . Không có gì, Hạ tiểu thư không phải vẫn còn thiếu tôi một lần nhân tình sao? Vậy thì hôm nay mời tôi ăn cơm đi."
"Hixx. . .” Hạ Du Huyên do dự một chút, không biết có nên đáp ứng hay không a. Nếu như bị người đàn ông vừa bá đạo lại vừa keo kiệt kia biết mình đi ăn cùng người đàn ông khác, không biết sẽ như thế nào?
“Không được sao? Vậy không bằng để lần sau đi.” Liệt Diễm giống như nhận ra sự khó xử của Hạ Du Huyên.
“Không có không có, vậy thì hôm nay đi.” Hạ Du Huyên lập tức đáp ứng, dù nói thế nào đi nữa thì nợ nhân tình người khác cũng là chuyện không tốt. Sớm hay muộn cũng phải trả lại, hơn nữa người đàn ông kia hôm nay có việc không ở nhà, chỉ cần mình về sớm một chút thì chắc không có chuyện gì đâu?
“Được, vậy chúng ta gặp nhau ở sơn trang Cầu Phúc.” Liệt Diễm giống như rất vui vẻ.
“Ừm.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sơn trang Cầu Phúc
Khi Hạ Du Huyên chạy tới nơi, Liệt Diễm đã ngồi ở vị trí gần cửa sổ đợi cô.
Thấy Hạ Du Huyên đến, Liệt Diễm vội vàng đứng dậy.
Hôm nay, toàn thân Liệt Diễm mặc một bộ tây trang màu lam, mái tóc ngắn màu bạc vô cùng chói mắt, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười hết sức mê người, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của các cô gái đang có mặt trong phòng.
Mà Hạ Du Huyên lại chỉ mặc một chiếc váy liền thân dài màu hồng đơn giản, bởi vì vội vàng chạy đến, trên cái trán trắng ngần có dính một vài giọt mồ hôi. Thế nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tướng mạo và khí chất của bản thân. Vẫn xinh đẹp động lòng người như thế.
Liệt Diễm thân sĩ kéo ghế ngồi giúp Hạ Du Huyên, sau đó ngồi vào vị trí đối diện.
“Ơ. . .Tôi không biết anh sẽ ăn mặc lịch sự như vậy.” Ý của Hạ Du Huyên là: Có phải cô đã ăn mặc quá tùy tiện rồi hay không?
“Không sao, tôi thích người không làm bộ làm tịch.” Liệt Diễm ôn nhu cười.
“Ha ha, vậy bây giờ gọi đồ ăn đi.” Hạ Du Huyên xấu hổ cười cười.
Liệt Diễm gật đầu, mở thực đơn ra, chăm chú nhìn vào đó.
“Hai vị muốn ăn gì?” Một cô gái mang theo vẻ mặt si mê trai đẹp đi đến.
“Ừmm. . . Ưu tiên phụ nữ.” Liệt Diễm lễ độ mở miệng.
Cô gái lại càng thêm si ngốc, người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa thân sĩ như vậy a. . .Trong miệng thì hỏi Hạ Du Huyên, nhưng ngoài mắt vẫn nhìn chằm chằm Liệt Diễm.
“Tiểu thư muốn ăn gì?”
“Một phần sandwich, một ly cà phê Cappuccino.” Hạ Du Huyên nhàn nhạt nói.
“Tiên sinh muốn ăn gì a?”
“Giống như vậy đi.” Liệt Diễm khép thực đơn lại, nói.
“Được, xin hai vị chờ chút.” Cô gái không ngừng liếc mắt đưa tình với Liệt Diễm, thế nhưng Liệt Diễm lại coi như không nhìn thấy gì. Điều này khiến cho cô gái phục vụ rất không cam lòng, trừng mắt nhìn Hạ Du Huyên, sau đó cầm thực đơn rời đi.
“Nhân khí của Liệt tiên sinh thật mạnh a, toàn bộ các cô gái trong này đều đang nhìn anh kìa.” Hạ Du Huyên nhíu mày, trêu đùa cười nói.
“Không phải còn có một cô gái không nhìn tôi sao?” Liệt Diễm nhếch môi, mở miệng nói.
“Ha ha.” Hạ Du Huyên biết anh ta đang nói mình, con người màu tím hồng cố tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Bởi vì Hạ Du Huyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cho nên không có nhìn thấy trong ánh mắt Liệt Diễm xuất hiện một tia âm hiểm cùng nghiền ngẫm, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Cô gái vừa rồi lại bưng ra hai phần sandwich cùng hai ly Cappuccino, trong lúc đặt đồ xuống, còn không quên liếc mắt đưa tình thêm mấy lần với Liệt Diễm, nhưng anh ta vẫn coi như không nhìn thấy.
Dạo này, có trai đẹp là có thể ăn cơm?
Hạ Du Huyên tao nhã ăn phần của mình, Liệt Diễm theo thói quen nhìn Hạ Du Huyên: Chậc chậc, không hổ là người phụ nữ của Lãnh đương gia, ngay cả khí chất cũng phi phàm như vậy.
Hạ Du Huyên biết Liệt Diễm đang nhìn chằm chằm vào mình, thế nhưng lại không biết trong mắt anh ta có ý gì.
Đột nhiên, trong phòng ăn nổi lên một trận xôn xao.
Chỉ thấy ở cửa nhà ăn, xuất hiện một người đàn ông còn đẹp trai hơn cả người đàn ông đang ngồi bên trong.
Toàn thân người đàn ông này mặc một bộ quần áo màu đen. Mái tóc màu tím bạc hơi hơi rối loạn, phía trước trán có vài sợi tóc mái rơi xuống, khiến cho khuôn mặt yêu nghiệt như ẩn như hiện. Hai hàng lông mi rất dài, so với con gái còn dài hơn rất nhiều, cánh mũi cao thẳng hoàn mỹ, đôi môi anh đào gợi cảm nhẹ ngàng nhếch lên, mang theo nụ cười tà mị như có như không, Trên khuôn mặt không tìm thấy một chút tì vết nào, làn da trắng nõn mịn màng, thân hình yêu nghiệt cao thẳng, đẹp đến mức không thể soi mói. Bên tai phải có khảm một viên bông tai màu tím, kết hợp cùng với chiếc vòng hình chữ thập màu tím trên cổ, thay nhau phát sáng lấp lánh, trên khóe miệng luôn mang theo nụ cười của ác ma, vô cùng hoàn mỹ, vô cùng thần bí.
Hạ Du Huyên hơi kinh ngạc đứng dậy, lo lắng đưa mắt nhìn Liệt Diễm. Cô hiểu quá rõ sự bá đạo cùng khát máu của người đàn ông này. Hơn nữa cô còn không báo với người đàn ông này mình ra ngoài ăn cơm cùng người khác, xem ra lần này xong rồi, người đàn ông này lại tự tìm đến đây.
Lãnh Liệt Hàn vốn đang xử lý công chuyện ở công ty, lại nhận được điện thoại của người vệ sĩ, trong nháy mắt đứng dậy rời khỏi công ty, Tìm đến sơn trang Cầu Phúc này, cô nhóc này. . . .
Lãnh Liệt Hàn không thèm để ý đến ánh mắt của những người đang ở bên trong, bộ dạng cuồng ngạo giống như một quân vương, đi đến trước mặt Hạ Du Huyên, hoàn toàn coi Liệt Diễm như không tồn tại.
Lãnh Liệt Hàn vốn đang xử lý công chuyện ở công ty, lại nhận được điện thoại của người vệ sĩ, trong nháy mắt đứng dậy rời khỏi công ty, Tìm đến sơn trang Cầu Phúc, cô nhóc này thật là. . . .
Lãnh Liệt Hàn không thèm để ý đến ánh mắt của những người đang ở bên trong, bộ dạng cuồng ngạo giống như một quân vương, đi đến trước mặt Hạ Du Huyên, hoàn toàn coi Liệt Diễm như không tồn tại.
Hạ Du Huyên nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của người đàn ông đang đi về phía mình, giống như khúc *** êm đẹp trước một trận sóng lớn.
Vì vậy chủ động đứng dậy nghênh đón, ngọt ngào mở miệng "Hàn, sao anh lại tới đây?"
"Bảo bối của anh ở sau lưng anh đi ăn cơm với người đàn ông khác, anh có thể không tới sao?" Người đàn ông bá đạo trước sau như một, cứ như vậy trước mặt mọi người hôn môi Hạ Du Huyên.
Mấy phút sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng. Người đàn ông hài lòng ôm cô vào lòng, nhanh chóng rời khỏi sơn trang Cầu Phúc, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc nhìn Liệt Diễm đến một cái.
Thanh Long và Ngân Long thì ngược lại, hai người vừa mới bước vào đã để ý đến Liệt Diễm, cảm thấy người đàn ông này có cái gì đó không thích hợp, nhưng lại không biết không thích hợp ở chỗ nào.
Liệt Diễm nhìn theo bóng lưng của đám người mới rời đi, độ cong khóe môi càng ngày càng lớn.
——— ————
Biệt thự bên bở biển
Lãnh Liệt Hàn mặt mày không đổi ôm Hạ Du Huyên ngồi lên ghế sofa trong phòng khách.
Hạ Du Huyên hơi hơi chu mỏ, bàn tay nhỏ nhắn nghịch nghịch bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn. Bởi vì quanh năm cầm S***g mà bàn tay anh không hề mịn màng, so với bàn tay non mềm của cô, có vẻ như thô rạp hơn rất nhiều.
"Hàn, anh không hỏi gì em sao?" Hạ Du Huyên giống như lơ đãng hỏi, nhưng trong lòng đã rất căng thẳng.
"Hử? Hai người có cái gì sao?" Lãnh Liệt Hàn hỏi ngược lại.
"Ha ha, không có. Anh ta chính là người lần trước cứu em mà em đã nói với anh đó." Hạ Du Huyên vui vẻ cười nói.
"Ừm" Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Oa a. . . ., hai người làm sao vậy?" Đường Sâm mang theo vẻ mặt đùa giỡn xông vào.
"Huyên Huyên, tối qua sao hai người về sớm vậy?" Mộc Y Sương vô tâm hỏi một câu.
"Không, không có gì." Người nào đó mặt đã đỏ lên.
Mộc Y Sương lại giống như nhìn thấy gì đó rất hiếm lạ, kêu to "Oa. . .Huyên Huyên, cậu có thể đỏ mặt sao?"
"Khụ. . . " Hạ Du Huyên thẹn thùng trốn vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn, vừa nghĩ đến tối hôm qua. . .
Lãnh Liệt Hàn nhếch mày, tâm tình rất tốt ôm chặt Hạ Du Huyên, độ cong bên khóe miệng hiện lên rõ ràng.
Đường Sâm huýt sáo "Ôi, coi đôi vợ chồng trẻ này xem. . . ."
Mộc Y Sương dường như còn chưa hiểu có ý tứ gì, cô nhóc này không chỉ có chỉ số IQ thấp, mà ngay cả chỉ số EQ cũng đạt giá trị âm.
Hạ Du Huyên tức giận nhéo nhéo eo Lãnh Liệt Hàn.
Ý cười bên khóe miệng Lãnh Liệt Hàn càng thêm rõ ràng, không ẩn dấu nổi những tia cưng chiều hiện lên trong mắt, nhưng lại lạnh lùng nói với Đường Sâm "Sâm, cậu rất rảnh rỗi sao?"
Tia cưng chiều trong mắt người đàn ông này đã biến mất không thấy tung tích, âm hiểm liếc nhìn Đường Sâm.
Đường Sâm lập tức im miệng, liếc nhìn người đàn ông âm lãnh nào đó, xoay người lôi kéo Mộc Y Sương vẫn đang ngơ ngác ra khỏi biệt thự.
Trước khi rời đi vẫn không quên nói một câu "Lãnh Liệt Hàn, anh chính là người đàn ông keo kiệt."
Mộc Y Sương lại nghiêng nghiêng đầu nói tiếp một câu "A? em thấy anh ấy rất hào phóng với Huyên Huyên a. Nhiều tiền như vậy, làm sao có thể keo kiệt được?"
Toát mồ hôi. . . .
Cô nhóc này cái gì cũng đạt giá trị âm như vậy sao, hơn nữa giá trị âm còn không ngừng thăng cấp!
"Bảo bối, ngoan. Ngẩng đầu lên." Lãnh Liệt Hàn dụ dỗ bảo bối đang thẹn thùng ở trong lòng mình.
"Ưm. . . Không muốn." Hạ Du Huyên nhắm mắt lại, vùi người vào trong *** Lãnh Liệt Hàn, hai cánh tay trắng nõn vòng qua eo người đàn ông.
"Hử? Xác định không ngẩng đầu?" Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hôn lên tóc Hạ Du Huyên.
Cái đầu nho nhỏ của cô nhóc ở trong lòng vẫn lắc lắc như cũ, không có một chút ý muốn nào ngẩng lên.
"Bảo bối, vậy anh đành phải dùng lực rồi." Lãnh Liệt Hàn nắm chặt eo Hạ Du Huyên, nhẹ nhàng nhấc lên.
Cô vốn ngồi nghiêng trên đùi anh, bây giờ lại biến thành hai chân tách ra hai bên ngồi *** anh, đối mặt với anh.
Hạ Du Huyên sợ hãi kêu lên một tiếng, vừa mới ngẩng đầu lên, hai cánh môi đã bị anh chặn lại.
Lãnh Liệt Hàn giống như đang trừng phạt, khẽ căn môi cô.
Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng khách nhanh chóng tăng cao, tràn ngập không khí ái muội.
——— ———————–
Mộc Y Sương bị Đường Sâm ép kéo ra ngoài.
Đường Sâm kéo cô ra bờ biển. Tâm tình Mộc Y Sương vốn vô cùng tồi tệ vì không hiểu tại sao mình bị kéo ra ngoài. Thế nhưng bây giờ vừa nhìn thấy bãi biển đẹp và rộng như vậy, nghe thấy âm thanh của sóng biển, tâm tình bỗng dưng lại trở lên rất tốt.
Mộc Y Sương rất không thục nữ ném giầy ra khỏi chân, đi chân trần trên nền cát trắng mềm mại.
Đường Sâm nhìn vào gương mặt hồn nhiên rực rỡ của cô gái xinh đẹp đáng yêu này, sâu trong ánh mắt lóe lên tia sáng sủng nịnh.
Mộc Y Sương chồm hổm ngồi trên bờ biển, tùy ý sóng biển tạt vào ướt nhẹp chân mình, vui vẻ đùa nghịch với nước biển.
Đường Sâm cũng cởi giầy ra, đi đến trước mặt Mộc Y Sương.
Mộc Y Sương ngẩng đầu lên, nhìn vào người đàn ông chói mắt này.
Thân hình anh cao lớn, mái tóc màu mực nằm ngay ngắn trên làn da trắng nõn, đường nét gương mặt ưu mỹ, hàng lông my tinh tế, vừa dày lại vừa dài, đôi mắt phượng xếch lên, con ngươi màu hổ phách tựa như mặt hồ sâu tĩnh lặng không thấy đấy, đôi môi mỏng hoàn mỹ hàm chứa một tia sủng nịnh khó nhận biết.
Mộc Y Sương ngơ ngác đứng lên.
Mái tóc màu hồng, áo khoác ngắn cũng màu hồng kết hợp cùng chiếc chiếc váy dài xếp ly, thoạt nhìn vô cùng thục nữ, đôi chân trần đáng yêu ngượng ngịu đứng trên cát. Đôi mắt đen đẹp đẽ nhìn thẳng vào mắt Đường Sâm. Cánh mũi xinh xắn, đôi môi hồng nộn cong cong mê người. Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn phát ra ánh sáng rực rỡ.
Đây là lần đầu tiên Mộc Y Sương nhìn thẳng vào Đường Sâm. Nói thật, anh chàng này thật đúng là phong nhã.
Đường Sâm nhếch khóe miệng cười nhẹ, cố ý tiến sát vào người Mộc Y Sương "Vị hôn thê của anh, mặt em thật là đỏ a. . . em làm sao vậy? bị ốm sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Y Sương càng thêm đỏ ửng.
Sau đó, ngây người. . .
Đôi môi mỏng của Đường Sâm gắn chặt vào môi cô.
Anh cứ như vậy duỗi đầu lưỡi tiến vào bên trong. Nhưng tại sao cô lại không thể đẩy ra được? Dường như bản thân cô cũng không muốn đẩy ra. . .
Đường Sâm thấy cô không có phản ứng gì, hai tay ôm chặc eo cô, nụ hôn càng thêm sâu đậm.
Hồi lâu sau, Đường Sâm mới buông cô gái đã sớm xụi lơ trong *** mình ra, ý cười trong mắt càng không thể dấu diếm nổi "Sương Sương, đây là nụ hôn đầu tiên của em sao?"
Đây đúng là một cách vô cùng tốt để đánh thức cô bé nào đó đang miên man ngẩn người, Mộc Y Sương phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đang đứng trong lòng Đường Sâm, thế nhưng toàn thân lại vô lực.
Cuối cùng Đường Sâm vẫn phải ôm lấy Mộc Y Sương rời khỏi bãi biễn xinh đẹp này. . .
Tiếng sóng biển rít gào vang lên, đem dấu giầy còn sót lại của hai người nuốt trôi vào trong lòng đại dương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc