Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 17

Tác giả: Băng Đồng M

Biệt thự nhà họ Hạ
"Mẹ, người còn chưa chịu thẳng thắn với con hay sao?" Hạ Du Huyên đứng trên ghế sofa, trừng mắt nhìn mẹ mình.
"Hixx. . . Được rồi được rồi, con xuống trước đi, tí nữa chẳng may bị thương thì làm sao?" Tạ Mẫn cau mày. Con bé này thật đúng là không sợ trời không sợ đất.
"Hừ. Vậy mẹ nói đi." Cuối cùng Hạ Du Huyên vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Vừa rồi con cũng đã biết mẹ là đại mẫu hắc đạo đó thôi." Tạ Mẫn từ từ nói.
Hạ Du Huyên gật gật đầu.
"Như vậy, cha con chính là lão đại hắc đạo —— Hạ Tu."
"Cha của con, từ khi con mới sinh ra, đã biến mất không rõ tung tích. Đến giờ vẫn không biết cha con đang ở đâu. Có người nói ông ấy đã ૮ɦếƭ, lại có người nói ông ấy cố tình trốn đi. Có rất nhiều lời đồn đại không giống nhau. Thế nhưng mẹ vẫn tin chắc, cha của con, là do ông ấy vẫn còn việc chưa giải quyết xong. Ông ấy muốn giấu tất cả mọi người, cho nên mọi người không ai tìm thấy ông ấy."
Tạ Mẫn nhìn thấy Hạ Du Huyên không có phản ứng, tiếp tục nói " Chuyện của mẹ và cha con, ngoại trừ dì Lệ ra, thì không một ai biết. Thế nhưng. . . Lãnh Liệt Hàn cái tên nhóc này, thật đúng là thâm tàng bất lộ, chỉ sợ đã sớm biết chuyện này rồi.
"Làm sao Hàn lại biết?" Hạ Du Huyên nhíu mày.
"Ha ha, Huyên Huyên con không biết rồi. Lão đại và đại mẫu hắc đạo tuy là đại ca trong giới hắc đạo. Thế nhưng, bây giờ chỉ e là thực lực của Hàn đã mạnh hơn mẹ và cha con mất rồi. Hàn cái tên nhóc này a, cũng không biết thực lực của nó rốt cuộc là sâu rộng đến mức nào. Có lẽ, để cho nó đi tìm cha con, cũng không phải là một chuyện khó."
"Huyên Huyên, nếu con muốn gặp cha. . ." Tạ Mẫn còn chưa nói xong, đã bị Hạ Du Huyên lạnh lùng cắt ngang.
"Không cần, không phải mẹ đã nói, ông ấy sẽ không xuất hiện, ai cũng không tìm được hay sao? Cho dù Hàn có thể tìm thấy, con cũng không cần. Để cho ông ấy tự mình xuất hiện thì tốt hơn." Hạ Du Huyên nói xong, Trong câu nói của cô không hề có từ \'cha\' hay những kiểu xưng hô khác về \'cha\'. Mà chỉ dùng một từ xa lạ \'ông ấy\'.
Tạ Mẫn cười khổ "Ừm, được rồi."
"Đúng rồi, mẹ. Không phải mẹ đã nói tối nay mẹ tổ chức một buổi yến hội hay sao? Tại sao lại đột ngột như vậy? Tổ chức yến hội gì?" Hạ Du Huyên nói sang chuyện khác, cô thật sự không muốn tiếp tục thảo luận vấn đền mẫn cảm này nữa.
"Ừ. Đúng vậy a, mọi người trong giới hắc đạo đều đã biết con gái của mẹ là ai. Làm sao cò thể không tổ chức một buổi yến hội ra mắt con đây?
"Hử. . .Con cũng không muốn làm nhân vật chính của yến hội." Hạ Du Huyên bĩu môi, những thứ này trong yến hội nhàm chán muốn ૮ɦếƭ, toàn những gương mặt dối trá, mới nghĩ đến thôi đã thấy ghê tởm.
"Con yên tâm, đây chỉ là một thứ tiêu khiển thôi, con không cần ứng phó với bất kỳ người nào cả, con chỉ cần ngoan ngoãn chơi đùa với Hàn là được rồi."
"Ừm, tốt nhất là như vậy." Hạ Du Huyên chu chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Bây giờ nhanh đi thay quần áo, buổi tối Hàn qua đón con." Tạ Mẫn nhìn theo bóng lưng rời đi của con gái mình, hơi hơi thở dài.
"Con biết rồi." Hạ Du Huyên khuát tay đi về đằng sau, bước nhanh về phòng: Yến hội? hay là một đám mặt người dạ thú trong giới hắc đạo? Ha ha, vậy cô có thể vui vẻ chơi đùa rồi.
"Ài, hi vọng về sau con có thể ứng phó thật tốt với mọi chuyện trong giời hắc đạo." Tạ Mẫn lo lắng nói.
Buổi tối, Tạ Mẫn đi đến hội trường tổ chức yến hội từ rất sớm.
Khi Tạ Mẫn vừa mới rời đi, chiếc xe thể thao của Lãnh Liệt Hàn cũng ngay lập tức phóng đến. Dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Hạ.
Người đàn ông nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh cửa xe, một tay đút vào túi quần.
Dưới ánh trăng dịu nhẹ, đường cong gương mặt của người đàn ông tuấn mỹ tựa như khuôn mặt mềm mại của anh chàng đẹp trai Narcissus trong thần thoại Hy Lạp cổ. Hai hàng lông mi dài dài tạo thành hình bóng mờ mờ dưới đôi mắt lam, tóc mái rối loạn hơi nghiêng nghiêng che đi đôi lông mày như ẩn như hiện, dưới sống mũi cao thẳng là một đôi môi tinh tế, hơi hồng hồng tựa như những cánh hoa hải đường. Ngoài ra, làn da của anh cũng cực kỳ trắng, dưới mái tóc màu tím bạc chợt hiện lên một đôi mắt lấp lánh khác người, dung mạo tinh tế kết hợp với dáng người hoàng kim cao khoảng 1m87. Khóe miệng mang theo một nụ cười tà mị, khiến cho người ta cảm thấy vừa tà ác lại vừa nguy hiểm.
Ánh mắt tà mị của người đàn ông chợt hiện lên một tia kinh diễm khi nhìn thấy Hạ Du Huyên xuất hiện.
Mái tóc màu rượu đỏ dài thướt tha tùy ý khoác lên vai, tóc mái hơi nghiêng nghiêng vừa vặn phủ xuống mí mắt, hàng lông mi khẽ chớp, ánh mắt ௱ôЛƓ lung như có điều muốn nói, cánh mũi xinh xắn cao thẳng vừa phải, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiến hồng, cánh môi ướƭ áƭ khiến cho người ta thật muốn cắn xuống một cái. Trên người mặc một chiếc váy trắng liền thân, không mang theo bất kỳ một món đồ trang sức nào, nhưng khi chúng được mặc trên người cô lại không có một chút cảm giác tầm thường nào.
Chỉ là một chiếc váy liền thân bình thường, nhưng khi mặc trên người Hạ Du Huyên lại lộ ra một loại hàm xúc đặc biệt như vậy. Đẹp đến mức khiến cho người ta tưởng rằng cô là tiên nữ giáng trần, không, tiên nữ có lẽ cũng không sánh bằng cô.
"Hàn." Hạ Du Huyên bước nhanh về phía Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn ngay lập tức ôm chặt eo cô, sau đó chặn lại đôi môi anh đào phấn nộn kia, đầu lưỡi ấm nóng nhanh chóng tiến vào.
Hai cánh tay Hạ Du Huyên vòng qua cổ Lãnh Liệt Hàn, khép hai mắt lại, lông mi hơi run run nhẹ.
"Ưmm. . ." Nụ hôn tựa như dài một thế kỷ, một lúc lâu sau Lãnh Liệt Hàn mới miễn cưỡng buông lỏng bảo bối ra.
"Nhóc con, anh cực kỳ hài lòng với cách ăn mặc của em." Lãnh Liệt Hàn khẽ cắn vành tai Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên biết rõ sự bá đạo của người đàn ông này. Hôm nay, chỉ cần cô mặc lộ một chút ở những nơi không nên lộ thôi, thì buổi tối anh nhất định sẽ không cho cô ngủ yên.
Hạ Du Huyên sợ nhột né tránh "Hàn, chúng ta có cần tham gia yến hội do mẹ tổ chức nữa không."
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, ôm lấy Hạ Du Huyên ngồi vào vị trí lái xe, Hạ Du Huyên ngồi trên đùi anh, tư thế hai người cứ như vậy mà khởi động xe.
Trong bóng đêm, một chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt chạy băng băng trên đường, bởi vì tốc độ của xe, mái tóc đỏ rượu của cô gái xinh đẹp cứ như vậy phiêu dật trong gió, người đàn ông một tay ôm lấy eo cô gái, tay còn lại tùy ý cầm tay lái.
Hôn xuống bên má cô gái. Hạ Du Huyên giật mình ngây ra một lúc "Hàn, chuyên tâm lái xe. Em không muốn ૮ɦếƭ sớm a. . ."
Lãnh Liệt Hàn khẽ cười một tiếng "Nhóc con, đã đến rồi."
Lãnh Liệt Hàn ôm lấy Hạ Du Huyên, từ từ đi vào yến hội.
Vào đến nơi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đôi nam nữ luôn làm cho người ta phải ghen ghét đố kỵ.
Ngay cả từ \'đẹp đôi\' cũng không đủ để hình dung về họ.
Tạ Mẫn hài lòng nhìn hai người, sau đó tiếp tục nói chuyện cùng người khác.
Vào đến nơi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đôi nam nữ luôn làm cho người ta phải ghen ghét đố kỵ.
Ngay cả từ \'đẹp đôi\' cũng không đủ để hình dung về họ.
Tạ Mẫn hài lòng nhìn hai người, sau đó tiếp tục nói chuyện cùng người khác.
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đi đến khu bánh ngọt "Bảo bối, ngoan ngoãn đứng đây ăn điểm tâm, tí nữa sẽ quay lại tìm em."
Hạ Du Huyên chân vừa chạm đất liền túm lấy cánh tay Lãnh Liệt Hàn "Đi đâu?"
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nâng lên nụ cười quỷ dị "Bảo bối, em không cần ứng phó những người dối trá kia, không có nghĩa là chồng em không cần a."
"Ha, Huyên Huyên, Hàn."
"Huyên Huyên, Hàn. Hai người tới rồi." Mộc Y Sương kéo Đường Sâm lại gần.
"Ừm. Sâm, Sương Sương." Chỉ có Hạ Du Huyên hỏi thăm một chút, trong mắt người đàn ông nào đó trước sau như một chỉ sủng nịnh nhìn Hạ Du Huyên.
"Ngoan ngoãn ở lại đây đừng có chạy lung tung." Lãnh Liệt Hàn hôn môi Hạ Du Huyên, xoay người cùng Đường Sâm rời đi.
"Huyên Huyên, đến đây. Chúng ta ăn đi, thật đói nha." Mộc Y Sương thấy hai người đàn ông đi khỏi, liền kéo Hạ Du Huyên chạy khắp nơi trong khu đồ ăn.
"Ôi, Hàn. Cái này không giống anh nha. Ứng phó với đám dối trá?" Đường Sâm nhíu mày, nhìn người đàn ông thâm tàng bất lộ này. Lãnh Liệt Hàn luôn luôn xem thường việc giao tiếp với người khác, huống chi là đi chúc rượu, vậy mà bây giờ. . .?
"Lãnh đương gia, đến đây, tôi mời cậu một chén." Một người đàn ông trung niên đánh bạo lại gần .
Lãnh Liệt Hàn không nói gì, thoáng nâng cao ly rượu, uống một chén vào bụng. Đường Sâm rất hứng thú nhìn.
Theo người thứ nhất đánh bạo, những người khác thấy thế, cũng dồn lại đây chúc rượu.
Hạ Du Huyên nắm ly cao cổ trong tay "Nhất định phải uống nhiều như vậy sao?"
Lãnh Liệt Hàn nhân cơ hội tới gần Hạ Du Huyên, để đầu lên trên vai Hạ Du Huyên, hơi hơi nhắm hờ đôi mắt màu lam "Bảo bối, em hẳn phải biết, xã giao là như vậy. . ."
Hạ Du Huyên nhíu mày càng sâu "Lãnh đương gia. Hay là uống ít chút đi, em sợ anh sẽ xảy ra chuyện a."
"Hả? xảy ra chuyện?" Lãnh Liệt Hàn không nghiêm túc nhăn mày.
"Đúng đấy, anh say rồi, những cô gái kia nhào tới, em trốn đi đâu?" Hạ Du Huyên chỉ chỉ vào những cô gái mê trai chảy nước miếng.
Lãnh Liệt Hàn rõ ràng sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng lại, ôm cô vào trong иgự¢ "Em trốn cái gì? Em phải bảo vệ anh."
"Nếu như anh bị các cô gái tha đi, nhất định sẽ say rượu giống như người ૮ɦếƭ."
"Người ૮ɦếƭ?" Lãnh Liệt Hàn giả vờ suy nghĩ.
"Đúng đấy, anh không biết. Trên TV có rất nhiều kênh đưa tin có rất nhiều chàng trai bị đùa bỡn. Lãnh đương gia, lòng người sâu như biển a." Hạ Du Huyên ‘khẩu thị tâm phi’ nói.
"Lòng người sâu như biển?" Lãnh Liệt Hàn khóe miệng khẽ run một hồi, cô nhóc này. . .
Hạ Du Huyên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Lãnh Liệt Hàn "Miễn cưỡng uống nhiều như vậy, phải nhớ kỹ, khi uống rượu, phải ‘đạo quang dưỡng hối, hậu tích bạc phát’(*). Đây là chân lý."
(*) đạo quang dưỡng hối, hậu tích bạc phát:
Đạo quang dưỡng tối: có xuất sứ từ Tuyên Tông ký trong Đường Thư cũ. Ý chỉ che dấu tài năng không để lộ ra ngoài.
Hậu tích bạc phát: Ý chỉ tích lũy thì nhiều nhưng tiêu hao thì ít; cũng có đôi khi mang nghĩa chỉ có chuẩn bị chu đáo mọi thứ mới có kết quả tốt.
Ý của Huyên Huyên là: Phải che giấu tửu lượng thật sự của mình, chúc rượu người khác thì nhiều mà bản thân uống rượu thì ít.
Hạ Du Huyên nói xong, cầm ly cao cổ của mình đi tới khu đồ ăn cùng Mộc Y Sương ăn bánh gatô. Lãnh Liệt Hàn nhìn bóng lưng Hạ Du Huyên, trong mắt nồng đậm sủng nịnh.
Đường Sâm ở một bên bưng ly rượu lên, vỗ vai Lãnh Liệt Hàn "Ha ha, Hàn, phương thức mời rượu của bảo bối nhà anh cũng thật là đặc biệt. Cô cũng rất đau lòng vì anh đấy."
Khóe miệng Lãnh Liệt Hàn không ngừng nâng lên ý cười sủng nịch
Đường Sâm ở một bên bưng ly rượu lên, vỗ vai Lãnh Liệt Hàn "Ha ha, Hàn, phương thức mời rượu của bảo bối nhà anh cũng thật là đặc biệt. Cô cũng rất đau lòng vì anh đấy."
Khóe miệng Lãnh Liệt Hàn không ngừng nâng lên ý cười sủng nịch.
Rất nhanh, nâng ly rượu lên chúc rượu mọi người, một đám người tiếp tục vây quanh Lãnh Liệt Hàn.
Bên này Hạ Du Huyên ăn bánh gatô thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lại một đám người chúc rượu, thỉnh thoảng nhíu mày.
"Oa, Huyên Huyên. Hàn nhà cậu thực sự rất lợi hại, nhiều người đi tới chúc rượu như vậy, sẽ không say chứ?" Mộc Y Sương ăn rất nhiều.
"Đến đến đến, Lãnh đương gia, tôi mời cậu." Lại một người đàn ông giơ ly rượu cười ha ha đến không ngậm miệng lại được.
Lãnh Liệt Hàn ngoắc ngoắc khóe miệng, ánh mắt có hơi mập mờ, giơ ly rượu lên, đang định uống vào, cánh tay mới vừa giơ lên liền bị người ngăn lại.
Hạ Du Huyên không nói gì nhìn người đàn ông trên mặt đã xuất hiện men say, ghé vào lỗ tai anh gầm nhẹ "Đạo quang dưỡng hối, hậu tích bạc phát. Chân ngôn bát tự, ngẫm lại chân ngôn bát tự a."
Gầm Lãnh Liệt Hàn xong, cười yếu ớt nắm lấy ly rượu trong tay Lãnh Liệt Hàn, quay về người đàn ông chúc rượu giơ lên đáp lễ, nhấp một ngụm nhỏ.
Hắn ta sửng sốt một chút, cười ha ha cũng nâng cốc uống sạch.
Một bên Đường Sâm rảnh rỗi không chịu nổi, kéo Lãnh Liệt Hàn muốn anh uống "Hàn, đến, tôi mời cậu."
Hạ Du Huyên đánh vào tay Đường Sâm một cái, trừng mắt nhìn Đường Sâm.
"A, đau quá. Huyên Huyên, cô làm gì thế." Đường Sâm ai oán liếc mắt nhìn Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên sửng sốt một chút, cười ha ha một hồi "Không có gì, tôi nghĩ muốn cùng anh uống rượu thôi."
Đường Sâm liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn vùi đầu vào cần cổ Hạ Du Huyên, trong mắt chợt lóe lên ý cười. Nâng ly lên, cùng Hạ Du Huyên chạm ly.
Mấy lần nâng ly rồi hạ xuống, hai gò má Hạ Du Huyên nhiễm lên một tầng đỏ ửng, có điều tửu lượng cũng không tệ lắm, đổi lại những cô gái khác có thể một chén đã say rồi.
Hạ Du Huyên giống như nghiện rượu, lôi kéo Đường Sâm chơi oản tù tì.
"Ha ha, cô thua rồi." Đường Sâm cười to, đem rượu tới.
Hạ Du Huyên vừa định uống, Lãnh Liệt Hàn hất khuôn mặt đỏ bừng lên "Bảo bối, anh đến uống giúp em."
"Anh vẫn là ngủ đi, Lãnh đương gia, nơi này không có ai cần con ma men như anh tới cứu a."
"Nhưng mà, anh không thể để cho bọn họ chuốc say em a." Lãnh Liệt Hàn ôn nhu lên tiếng.
"Không có chuyện gì." khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên càng thêm ửng đỏ.
Lãnh Liệt Hàn nở nụ cười câu hồn "Bảo bối thật tốt."
Hạ Du Huyên kích động phun máu, người đàn ông này không có chuyện gì cười như vậy làm gì, vạn nhất những cô gái kia thật sự nhào lên, cô đánh không lại làm sao bây giờ?
Trái tim nhỏ của Hạ Du Huyên điên cuồng rầm rầm nhảy lên, có một đống người tới chúc rượu.
Hạ Du Huyên không nghĩ tới, chính mình cũng sẽ có lúc quên mình vì tinh thần người vì quốc gia chủ nghĩa. Quên mình vì người a! !
Hạ Du Huyên nâng ly lên, quay về phía những người chúc rượu kia từng chén từng chén vào bụng.
"Này, Hàn. Bảo bối nhà cậu thật sự say rồi." Đường Sâm quay đầu nhìn Hạ Du Huyên.
"Tôi nhìn thấy." Người đàn ông mắt phượng quét qua, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về cô gái có dung mạo tuyệt sắc.
Đường Sâm nghe thấy âm thanh của Lãnh Liệt Hàn giống như có chút không vui, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn.
"Này, Hàn. Bảo bối nhà anh dường như đã say rượu rồi." Đường Sâm quay đầu nhìn Hạ Du Huyên.
"Tôi nhìn thấy rồi." Đôi mặt phượng của người đàn ông đảo qua, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về cô gái có dung mạo tuyệt sắc.
Đường Sâm nghe thấy thanh âm của Lãnh Liệt Hàn dường như có chút không vui, ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Liệt Hàn.
Trong ánh mắt của Lãnh Liệt Hàn dường như hiện lên một tia lửa giận "Sâm, tại sao cậu chuốc say cô ấy thành cái bộ dạng này?" Lãnh Liệt Hàn ôm thân thể mền mại như không xương của cô vào lòng, rõ ràng đã say đến không biết trời đất là gì.
Khóe miệng Đường Sâm giật giật vài cái "Rõ ràng anh muốn cô ấy say mà. Em chỉ là có lòng tốt muốn giúp anh mà thôi, anh còn trách cái gì? Cũng không phải chỉ có một mình em chuốc rượu."
"Tôi đúng là muốn như vậy, nhưng cũng không nhờ cậu làm." Lãnh Liệt Hàn âm trầm liếc nhìn Đường Sâm.
"Mẹ nó, lão tử giúp anh, anh còn muốn tính sổ?" Đường Sâm buồn bực trợn mắt nhìn anh.
Lại một đám người nữa bắt đầu đi đến mời rượu "Lãnh. . ." Nhưng bị ánh mắt của người đàn ông làm cho sợ hãi, cuống quýt lui về phía sau, sau đó, lập tức giải tán.
"Ưm, Hàn." Hạ Du Huyên ngà ngà say, ௱ôЛƓ lung lẩm bẩm một câu.
"Ừ, anh đây." Lãnh Liệt Hàn thu lại ánh mắt nguy hiểm, sủng nịnh nhìn bảo bối trong lòng, rồi sải bước đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai người rời đi, Mộc Y Sương lúc này mới bưng bánh ngọt qua "Đường Sâm, bọn họ làm sao vậy?"
"Không có việc gì, hừ, tên hỗn đản này." Đường Sâm rống xong, cũng xoay người kéo Mộc Y Sương rời đi.
Trên đường đi, Lãnh Liệt Hàn ôm theo cơn thình nộ quay về căn biệt thự bên bờ biển.
Về đến nơi, Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đi vào phòng ngủ trên lầu hai.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nâng tay xoa nhẹ khuôn mặt cô. Hơi thở nóng bỏng của cô mang theo một chút hơi rượu, thật dễ làm cho người ta phạm tội mà. Ngón tay Lãnh Liệt Hàn miêu tả đường cong hoàn mỹ trên bờ môi cô.
"Nhóc con, làm sao bây giờ? Anh giống như không bao giờ ăn đủ." Lãnh Liệt Hàn nhìn cô, tinh tế quan sát một lượt.
Ngón tay thon dài chậm rãi rời xuống, phác họa xương quai xanh của cô. Hai ngón tay thư thái di chuyển, từng chút từng chút một đi thẳng xuống dưới.
"Hàn." Hạ Du Huyên ưmm một tiếng, xoay xoay đầu.
"Ừm." Lãnh Liệt Hàn cười nhìn cô. Âm thanh gợi cảm trầm thấp bay toán loạn trong bầu không khí.
Bàn tay to lớn bị ngăn cách bởi một lớp vải, nhẹ nhàng chêu chọc nơi đẫy đà cao ✓út của cô.
"Bảo bối, anh muốn ăn em a. . ." Lãnh Liệt Hàn sáp vào, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng thổi vào tai cô.
"ha ha. . . rất ngứa a. . ." Có lẽ do Hạ Du Huyên say rượu, nên âm thanh cười cười không dừng lại được.
Lãnh Liệt Hàn nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mê hoặc "Bảo bối, em nói anh nên làm thế nào đây? Tại sao lại ăn mãi không đủ, làm thế nào cũng không ăn đủ, giống như bị nghiện mất rồi."
Có người nói, đàn ông \'làm\' không nhất định vì yêu, mà yêu rồi thì nhất định muốn \'làm\'.
"Tiểu yêu tinh, em nói xem, anh muốn làm với em như vậy, có phải xong đời rồi không?"
"Ưmm. . .Hàn, rất ngứa a. . ." Hạ Du Huyên vẫn cười khanh khách như cũ.
Đôi mắt phượng của Lãnh Liệt Hàn nguy hiểm nheo lại, Dụς ∀ọηg mãnh liệt đang quay cuồng bên trong cơ thể trong nháy mắt nổ tung. Mạnh mẽ cúi xuống hôn cô.
Hạ Du Huyên xoay vặn cơ thể, cái đầu nho nhỏ không ngừng lắc qua lắc lại. Làm hại Lãnh Liệt Hàn bị hôn hụt.
"Không muốn sao?" Lãnh Liệt Hàn nâng mặt lên cười quỷ dị.
"Hàn, em rất không thoải mái. . ." Hạ Du Huyên nhíu nhíu lông mày, biểu cảm trên khuôn mặt dường như rất khó chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc