Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 16

Tác giả: Băng Đồng M

"Được rồi. Anh ra ngoài, nhanh lên một chút, nếu không anh sẽ vào đó." Lãnh Liệt Hàn cười nhẹ, rồi tham lam hôn xuống cánh môi của Hạ Du Huyên thêm một lần nữa, mới chịu rời đi.
Hai má Hạ Du Huyên đỏ ửng, không ngừng nghi hoặc, lần này người đàn ông đó lại tốt như vậy sao? Có lẽ do \'mẫu thân đại nhân\' sắp đến, vì vậy không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu thay quần áo. . .
Bên trong cánh tủ là một bộ váy rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Hạ Du Huyên không để ý nhiều lắm, nhanh chóng thay quần áo, sau đó đi ra khỏi phòng. Lúc này cô mới phát hiện ra, người đàn ông này không biết từ lúc nào cũng đã thay xong một bộ quần áo mới.
"Oa? Hàn, chúng ta mặc lịch sự như vậy, gặp mặt \'mẫu thân đại nhân\' cũng không cần như vậy nha." Hạ Du Huyên nhíu mày.
"Tí nữa em sẽ biết." Lãnh Liệt Hàn cố ý nói mập mờ. Nắm tay Hạ Du Huyên xuống lầu.
Dưới lầu, hai vị phu nhân cao quý xinh đẹp đã ở bên dưới đợi sẵn. Khi nhìn thấy hai người bước xuống, lại càng thêm kinh diễm.
Cô gái mặc trên người một chiếc váy dài thuần trắng hở vai, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, chất liệu vải trắng của chiếc váy gần như trong suốt, tựa như đôi cánh thiên thần, hơi hơi phản chiếu, nhưng không hề hở hang. Dưới vạt váy là những đường cong cắt may tinh tế, thanh nhã bồng bềnh, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc của cô thiếu nữ tuổi đôi mươi, mép váy được đính rất nhiều hạt kim cương, tầng tầng lớp lớp kim cương, tựa như vô số những giọt sương lấp lãnh buổi sớm mai.
Mái tóc dài màu rượu đỏ hơi hơi xoăn, được thả bồng bềnh trên đầu vai, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên. Đôi mắt tím hồng đẹp đến mức khiến cho người ta phải say mê, cánh mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn như cánh hoa anh đào. Gương mặt xinh đẹp trắng nõn như tuyết, hai bên gò má hơi hơi phiến hồng, vô cùng mê người.
Mái tóc màu tím bạc hơi hơi phủ xuống, khiến cho ánh sáng màu lam ngọc bích bên trong đôi mắt như ẩn như hiện, thứ ánh sáng mê người ấy trong veo, bên trong hàm chứa vô vàn những tia ôn nhu dịu dàng. Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn tựa như ngọc cổ ngàn năm, không một chút tỳ vết lại chứa đựng một loại cảm xúc lạnh băng. Bên khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười cưng chiều vô cùng đẹp mắt.
Những khuy áo tinh tế được đính gọn gàng trên chiếc áo sơ mi màu trắng theo phong cách Anh, làm toát lên tác phong nghiêm nghị trầm ổn, vừa vặn tôn lên dáng người hoàn mỹ. Tuy không thắt caravat, thế nhưng trên cổ lại có đeo một chiếc vòng hình chữ thập rất tinh xảo, mang đến một loại khí tức vô cùng thần bí.
Hai người đẹp đôi đến mức khiến cho người ta không mở nổi hai mắt, làm lu mờ mọi cảnh vật xung quanh.
"Mẹ, dì Lệ. Hai người đến rồi a." Hạ Du Huyên mỉm cười ngọt ngào.
"Mẹ, dì Mẫn." Lãnh Liệt Hàn không có nhiệt tình như Hạ Du Huyên, nhàn nhạt chào hỏi.
Lười biếng ngồi xuống chiếc ghế sofa, Hạ Du Huyên ngồi trên đùi. Trong ánh mắt kiêu ngạo chỉ dung nạp duy nhất một mình bảo bối đang ngồi trước mặt.
Hai vị phu nhân nhìn nhau, lắc đầu không nói gì. Hàn, cái thằng nhóc này quá kiêu ngạo rồi, thế nhưng, sự kiêu ngạo này lại toát ra từ bản chất một cách vô cùng tự nhiên, chứ không phải loại cố tỏ ra kiêu ngạo.
"Mẫn nhi, nhìn đôi vợ chồng trẻ này xem, ngọt ngào như vậy, xem ra chúng ta cũng sắp có cháu trai cháu gái rồi a." Ngả Lệ cười nói.
"Đúng a, không biết cục cưng do hai đứa nhóc này sinh ra sẽ thông minh đẹp trai như thế nào a." Tạ Mẫn hùa theo nói.
"Mẹ, dì Lệ, hai người nói gì vậy a. Cái gì cục cưng, bọn con còn chưa kết hôn mà." Hạ Du Huyên ngượng ngùng nói.
Lãnh Liệt Hàn cười quỷ dị.
"Mẹ, dì Lệ, hai người nói gì vậy a. Cái gì cục cưng, bọn con còn chưa kết hôn mà." Hạ Du Huyên thẹn thùng nói.
"Hả? Bảo bối muốn cùng anh kết hôn? Sao không nói sớm a, ngày mai anh sẽ chuẩn bị hôn lễ." Lãnh Liệt Hàn cười quỷ dị.
"Lãnh Liệt Hàn. Không cho nói lung tung." Hạ Du Huyên chu miệng nhỏ nói.
"Được rồi được rồi, hai cái đứa nhỏ này đừng trêu nhau nữa. Đi thôi, chúng ta còn có nơi phải đi." Tạ Mẫn cười khẽ, ánh mắt lóe lên một tia nghiêm túc.
"Hả? Đi đâu?" Hạ Du Huyên ngoan ngoãn ngồi trong иgự¢ Lãnh Liệt Hàn, nhìn anh hỏi.
"Một lúc Huyên Huyên sẽ biết thôi." Ngả Lệ cố ý nói mập mờ giống Lãnh Liệt Hàn.
"A? Cái gì." Hạ Du Huyên bất mãn nghiêng đầu.
Tạ Mẫn nhìn cô con gái bướng bỉnh của mình: Có lẽ, tính tình quật cường của bảo bối Huyên Huyên là giống cha của con bé.
Dọc đường đi, mọi người đều trầm mặc, hại Hạ Du Huyên cũng không dám nói lời nào, ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ Lãnh Liệt Hàn cũng không dám động đậy.
Bốn người xuống xe, đi đến một bữa tiệc đứng ngoài trời.
Hạ Du Huyên kinh ngạc. Bên ngoài giống như một pháo đài pha lê cực kỳ tinh xảo. Rõ ràng là pha lê, nhưng lại không nhìn thấy một chút đồ vật nào ở bên trong.
Đi vào bên trong, tài năng của người thiết kế nên nơi này lại càng làm cho người ta phải kinh ngạc. Pháo đài ngoài trời, mặt trên là bầu trời sao loá mắt, xem ra đúng như suy đoán, mọi thứ bên trong toàn bộ đều là pha lê giống như bên ngoài, có điều không giống ở chỗ từ bên trong ta lại có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.
Tất cả mọi người ở bên trong đều tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy bốn người.
Càng thêm nhiều ánh mắt nghi hoặc phóng về phía Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên trời sinh thần kinh mẫn cảm nói cho cô biết, những người này tuyệt đối không đơn giản.
Vốn hội trường còn ồn ào, nhưng khi bốn người đi vào thì im lặng đáng sợ.
"Hàn." Trái tim Hạ Du Huyên khẽ run, trong Ⱡồ₦g иgự¢ Lãnh Liệt Hàn hơi co lại.
Lãnh Liệt Hàn sủng nịch nở nụ cười "Bảo bối, đừng sợ."
Điều này làm cho người xung quanh càng kinh ngạc không ngậm mồm vào được, cái này, là Lãnh đương gia rung chuyển trời đất trong xã hội đen sao? Cư nhiên lại có thể cười. . . bảnh bao đối với cô gái kia như vậy.
Chỉ thấy Tạ Mẫn cao quý như một nữ vương, đi về phía khán đài, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng "Ngày hôm nay triệu tập mọi người đến, là vì con gái bảo bối của tôi."
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên lên trên khán đài, không có nhìn về nơi khác, vẫn là sủng nịch nhìn bảo bối trong Ⱡồ₦g иgự¢. Chỉ lo cô sẽ chịu đến một chút xíu tổn thương.
Hạ Du Huyên tuy rằng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, hơn nữa bộ dáng nghiêm túc này của mẹ cô chưa từng nhìn thấy. . . Tràn ngập sát khí.
Thế nhưng cô biết, Nữ Vương đại nhân tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
"Giống như mọi người suy nghĩ, người này chính là con gái tôi, Hạ Du Huyên." Tạ Mẫn nhếch môi, nhìn về phía Hạ Du Huyên.
Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng thả Hạ Du Huyên xuống, Hạ Du Huyên sau khi đứng vững, nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Dưới khán đài tiếng bàn luận dồn dập "Cái gì. . . Hoá ra đại mẫu hắc đạo quả thật có con gái, hơn nữa còn lớn như vậy."
"Đúng vậy, hoá ra lời đồn đại là thật sự."
"Vậy, trong hắc đạo đã có quy định rõ ràng, đại mẫu hắc đạo cùng lão đại tuyệt đối không được yêu nhau, hiện tại lại xuất hiện một cô con gái. Đại mẫu, tôi nghĩ ngài hiểu, tiếp theo nên làm như thế nào?" Không biết ở đâu truyền đến một âm thanh trào phúng, làm người ở dưới khán đài không dám thở mạnh.
"Vậy, trong hắc đạo đã có quy định rõ ràng, đại mẫu hắc đạo cùng lão đại tuyệt đối không được yêu nhau, hiện tại lại xuất hiện một cô con gái. Đại mẫu, tôi nghĩ ngài hiểu, tiếp theo nên làm như thế nào?" Không biết ở đâu truyền đến một âm thanh trào phúng, làm người ở dưới khán đài không dám thở mạnh.
Đúng lúc mọi người đang im lặng đến đáng sợ. Hạ Du Huyên nói:
"Ai nói lão đại và đại mẫu hắc đạo không thể có tình yêu?"
"Tôi." Một người thanh niên tuổi còn trẻ đứng ra, xem thường nhìn về phía Hạ Du Huyên, nói cho cùng, đó chỉ là một cô bé thôi, sợ gì? Cho dù đại mẫu hắc đạo là mẹ của cô, nơi này nhiều người trong giới hắc đạo như vậy, ai không muốn vị trí lão đại và đại mẫu hắc đạo?
Hiện tại đại mẫu hắc đạo có một đứa con gái, thì càng dễ dàng đem vị trí đại mẫu hắc đạo kéo xuống.
"Thật không?" Hạ Du Huyên lười biếng nở nụ cười.
"Đúng vậy. Trong xã hội đen có quy định, lão đại và đại mẫu hắc đạo tuyệt đối không thể có tình yêu."
"Ồ. Nếu là quy định. . . ." Hạ Du Huyên liếc mắt nhìn Lãnh Liệt Hàn, Lãnh Liệt Hàn vẫn sủng nịch như cũ.
Kỳ thực, Lãnh Liệt Hàn so với lão đại và đại mẫu hắc đạo còn là nhân vật đáng sợ hơn. Xem ra người thanh niên này không biết Lãnh Liệt Hàn đi. Nếu không hắn tuyệt đối không dám nói ra mấy câu như thế.
"Quy định do anh định đi." Hạ Du Huyên cố ý nghi ngờ hỏi Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn gật đầu "Ừm."
"Như vậy, nếu quy định là do anh đặt, vậy cũng có thể sửa nha." Hạ Du Huyên nhàn nhạt nói ra một câu.
Thanh niên chăm chú cau mày, không nghĩ tới cái cô nhóc này lại to gan như vậy.
"Được. Thế nhưng. . ." Thanh niên còn muốn nói điều gì, lại bị Hạ Du Huyên cắt ngang.
"Không có thế nhưng. Trong xã hội đen người có quyền so với anh nhiều hơn nhiều, người khác còn chưa mở miệng, anh có tư cách gì?" Hạ Du Huyên cau mày, con ngươi tím hồng lạnh lẽo bắn về phía người thanh niên.
"Cô. . . Vậy cô có tư cách gì?" Thanh niên tức đến xanh mét cả mặt mày.
"Chỉ bằng tôi là. . ." Hạ Du Huyên bị Lãnh Liệt Hàn cắt ngang.
"Chỉ bằng cô ấy là cô gái của Lãnh Liệt Hàn tôi, không có tư cách sao?" Lãnh Liệt Hàn ánh mắt sắc bén như kiếm, truyền về phía người thanh niên.
Người xung quanh càng bị hàn khí cảm hoá, sợ sệt run lên mấy lần.
"Anh. . ." Người thanh niên không cam lòng đi khỏi phòng khách.
Chân còn chưa bước ra cửa, liền ngã xuống. Tất cả mọi người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, trên khan đài người đàn ông ánh mắt vẫn sủng nịch nhìn về phía cô nhóc một mặt lành lạnh bên cạnh.
Người đàn ông ra tay lúc nào mọi người còn không thấy rõ, đúng là so với ác ma còn đáng sợ hơn.
Trong góc, một người đàn ông toả ra hơi thở lạnh như băng. Con mắt màu mực chăm chú khóa chặt trên người Hạ Du Huyên "A, lại để cho tôi ngạc nhiên đây. Hạ, Du, Huyên."
Chờ tất cả mọi người rời đi.
Trong đại sảnh xuất hiện anh em sinh đôi.
Người đàn ông tóc ngắn màu bạc tà mị cong cong khóe miệng, trong mắt là nồng đậm cân nhắc. So sánh người đàn ông bên dưới gầy yếu mái tóc dài màu bạc, bất mãn liếc mắt nhìn Liệt Diễm.
"Anh, anh thế nhưng lại liên tục nhìn chằm chằm vào cô gái Hạ Du Huyên nha." Liệt Hỏa bất mãn quát.
"Hỏa nhi, mùi vị thật là chua." Liệt Diễm nhíu mày, ôm lấy Liệt Hỏa.
"Anh, anh thế nhưng lại liên tục nhìn chằm chằm vào cô gái Hạ Du Huyên đó."
Liệt Hỏa bất mãn quát lên. "Hỏa nhi, mùi vị thật là chua." Liệt Diễm nhíu mày, ôm Liệt Hỏa vào lòng.
"Hừ, anh rõ ràng đã nói chỉ yêu mình em." Liệt Hỏa chu môi, giống như vô cùng uất ức.
Liệt Diễm nắm lấy cằm Liệt Hỏa, hung hăng hôn xuống hai phiến môi.
Hai cánh tay Liệt Hỏa vòng qua cổ Liệt Diễm, đầu lưỡi hai người quấn chặt lấy nhau, kéo ra vài sợi bạc trắng.
Liệt Diễm một tay ôm eo Liệt Hỏa, tay còn lại thăm dò vào nơi to lớn sớm đã dựng đứng cao ngất của Liệt Hỏa, xoa nắn nhiều lần.
"Ưm. . ." men theo âm thanh ngâm nga của Liệt Hỏa, hai người quỳ rạp xuống đất.
Liệt Diễm nhanh chóng đứng lên cởi bỏ quần áo của hai người, ngậm chặt đến tận gốc lửa dục của Liệt Hỏa.
"Ưm. . . Anh, em. . . sắp không nhịn được rồi." Liệt Hỏa cảm thấy thân thể của mình đang nóng muốn ૮ɦếƭ.
"Hử? Hỏa nhi, không nhịn được thì bắn ra đi." Liệt Diễm vẫn ngập chặt lửa dục của Liệt Hỏa như cũ.
"Ưmm a. . . " Chất lỏng dinh dính bắn ra quá nhiều khiến Liệt Diễm phải nuốt xuống họng.
Liệt Hỏa thở hổn hển "Anh, em muốn. . ."
Liệt Diễm ngẩng đầu, nâng đôi chân thon dài của Liệt Hỏa lên, đem vật to lớn của mình chuẩn xác cắm vào ௱ôЛƓ anh ta, sau đó cứ như vậy vận động ra vào.
"A. . .Ưmm. . . A. . . "
Liệt Diễm không thể ngừng được tiếp tục vận động mãnh liệt. Đem toàn bộ bắn vào trong cơ thể Liệt Hỏa.
"Anh. . ." Liệt Hỏa khẽ mở đôi môi.
Liệt Diễm tiếp tục hôn môi Liệt Hỏa, đầu lưỡi điên cuồng càn quấy bên trong. Một bàn tay không ngừng khiêu khích hạt đậu nhỏ hồng hồng, bàn tay kia lại ra sức vuốt ve vật to lớn của Liệt Hỏa.
"Ưmm. . ." Thân thể hai người quấn chặt lấy nhau.
Nhưng không ngờ rằng, đúng lúc này Phác Cận Huệ bước vào, toàn bộ mọi thứ đã bị cô ta nhìn thấy.
"A. . ." Tiếng thét chói tai của Phác Cận Huệ đã lôi kéo thần trí của hai người quay trở lại.
Liệt Diễm không vui nhìn về phía Phác Cận Huệ. Liệt Hỏa lại càng bất mãn khi có người quấy rầy mình cùng anh trai thân mật.
"Chủ nhân Liệt Diễm. . . Người. . ." Phác Cận Huệ thế nhưng lại không sợ ૮ɦếƭ đi qua.
Liệt Diễm cúi đầu nói nhỏ vào tai Liệt Hỏa "Hỏa nhi, có muốn chơi đùa phụ nữ không?"
Liệt Hỏa nhíu mày, lắc đầu, anh ta vẫn cho rằng đàn ông cùng phụ nữ xxx là chuyện rất ghê tởm.
Liệt Diễm hôn xuống đôi môi Liệt Hỏa, đứng dậy, kéo Phác Cận Huệ vào trong иgự¢ mình.
Phác Cận Huệ lập tức đỏ mặt, nhìn hai người đàn ông lõa thể như vậy, khiến cho toàn thân cô ta bắt đầu cảm thấy khô nóng.
"Hừ. . ." Liệt Diễm khinh thường cười lạnh, chỉ trong chốc lát đã cởi hết quần áo trên người Phác Cận Huệ xuống, không một mảnh vải che thân.
Không có báo trước, cứ như thế đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào cửa động phía trước của Phác Cận Huệ. "Ưm a. . ."
Liệt Diễm nhìn về phía Liệt Hỏa, ý bảo anh ta tiến vào từ phía sau cô ta. Liệt Hỏa tuy cảm thấy rất ghê tởm, thế nhưng, nếu là mệnh lệnh của anh trai, anh ta chỉ đành. . .
Đi đến phía sau Phác Cận Huệ, dùng vật to lớn của bản thân phát tiết cơn tức giận, mạnh mẽ đâm vào.
Hai nguồn lực đồng thời tiến vào từ hai phía, khiến cho Phác Cận Huệ cảm thấy vừa đau đớn lại vừa sung sướng, thế nhưng phần lớn là cảm giác đau đớn.
Liệt Diễm dường như rất vừa lòng với biểu hiện của Liệt Hỏa. Lúc này, vẻ mặt Liệt Hỏa vô cùng hưởng thụ.
Giống như tìm thấy vật báu của thế gian, vật to lớn sớm đã ૮ɦếƭ ngất không ngừng xỏ xuyên từ phía sau Phác Cận Huệ.
Liệt Diễm nhếch môi, coi Phác Cận Huệ như một con rối trước mặt, không ngừng ra vào.
Cố tình làm ngơ như không thấy hạ thân của Phác Cận Huệ đang không ngừng chảy máu.
Nhà họ Đường
Đường Sâm lôi kéo Mộc Y Sương bước vào cửa chính của nhà họ Đường.
"Hoan nghênh Đường thiếu trở về." Những nữ giúp việc đã đứng ở cửa từ sớm để chào đón Đường Sâm quay về.
Thanh âm nhức óc như vậy quả thật như muốn nhấc tung mái nhà lên. Mộc Y Sương bị dọa giật cả mình.
Người đàn ông trước mặt lại không tỏ ra kinh ngạc chút nào, giống như đã sớm thành thói quen.
Đường Sâm lôi kéo Mộc Y Sương đến phía trước ghế sofa ngồi xuống, sau đó bản thân đứng dậy, nói với quản gia đang đứng bên cạnh "Quản gia, lão già đi đâu rồi?"
"Dạ. . . Thiếu gia, Đường lão gia đang tưới hoa trong nhà kính." Quản gia len lén lau đi giọt mồ hôi hai bên thái dương. Mỗi lần thiếu gia về nhà, câu đầu tiên đều là như vậy. Thiếu gia vẫn luôn không biết trên biết dưới gọi ông nội của mình như thế.
"Hử. Sương Sương. . . Ôi ôi ôi, sao em giẫm anh." Đường Sâm ôm lấy bắp chân của mình, nhăn nhó ngã ௱ôЛƓ xuống ghế sofa.
"Ai cho phép anh không biết lớn biết nhỏ như vậy, ông nội của mình thì không gọi, lại gọi là lão già?" Mộc Y Sương giống như đang giảng đạo cho Đường Sâm, đứng dậy chống nạnh.
"Mộc Y Sương em nổi điên cái gì vậy, không phải gọi lão già sao? có cần phải giẫm anh không?" Đường Sâm bất mãn kêu to.
"Cháu. . . Cái đồ tiểu tử thúi này." Âm thanh già nua nhưng oai hùng từ phía sau hai người vang lên.
Đường lão gia một tay chống cây gậy trượng, tay còn lại run rẩy chỉ vào tên tiểu tử thúi kiêu ngạo đến không coi ai ra gì ở trước mặt.
"Thì sao, lão già, rốt cuộc cũng chịu đi ra." Đường Sâm vẫn ăn nói không biết sống ૮ɦếƭ như cũ.
Một ly nước thủy tinh bỗng nhiên bị ném đến trước mặt. Thế nhưng Đường Sâm đã được trải qua huấn luyện, liền nhanh tay bắt lấy, nhíu mày nhìn về phía Mộc Y Sương.
"Này, anh mới là ông xã của em đó. Tại sao em lại giúp đỡ ông nội? Chẳng lẽ, em gả cho ông nội anh sao?" Đường Sâm nói đùa.
"Cháu cái tên hỗn đản này, nói linh tinh cái gì vậy. Cháu. . . thật là tức ૮ɦếƭ tôi mà." Đường lão gia tuy tức giận nhưng cũng không làm ầm ỹ lên.
Mộc Y Sương hung hăng chừng mắt liếc nhìn Đường Sâm, đi đến trước mặt Đường lão gia giúp ông đứng vững "Ông nội, ông đừng nóng giận. Đừng chấp nhặt với kẻ không có văn hóa này."
"Em. . . Mộc Y Sương, em nói anh không có văn hóa?" Đường Sâm chỉ tay về phía Mộc Y Sương.
"Em chỉ nói người nào đó không có văn hóa, cũng không nói rõ là Đường thiếu a. . . Đừng có tự nhận như vậy. Thế nhưng tự mình biết mình như thế cũng là chuyện tốt." Mộc Y Sương cười tươi sáng lạn.
"Mộc Y Sương, em có dũng khí thì nói lại lần nữa xem." Giọng nói Đường Sâm vô cùng u ám.
"Nếu như không có dũng khí, em cũng đã không nói như vậy a." Mộc Y Sương nhíu mày, nhìn thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của Đường Sâm, tâm tình dường như rất tốt.
"Em. . . ૮ɦếƭ tiệt." Đường Sâm nói xong, xoay người đi lên lầu.
"Thôi đi." Mộc Y Sương bĩu môi khinh thường.
"Sương nhi a, tối nay có buổi yến hội do nhà họ Hạ tổ chức, cháu lên lầu chuẩn bị một chút đi. Buối tối đi cùng tên nhóc kia." Đường lão gia nói.
"Dạ, cháu biết rồi. Ông nội." Mộc Y Sương nhu thuận gật đầu, đỡ Đường lão gia đi về phía sofa ngồi xuống. Sau đó mới xoay người lên lầu.
Đường lão gia hài lòng nhìn vào cô cháu dâu "Ừm, thằng nhóc kia thật có phúc khí, lấy được cô vợ tốt như vậy."
Thế nhưng, chuyện về sau, ai biết được. . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc