Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 15

Tác giả: Băng Đồng M

Lãnh Liệt Hàn nhếch môi "Thư ký Phác, cô trước tiên đi đổi một bộ quần áo khác đi."
"Vâng, tổng giám đốc." Phác Cận Huệ mang theo vẻ mặt tức giận đi ra ngoài.
Hạ Du Huyên chạy về phía Lãnh Liệt Hàn, ngồi lên đùi anh "Hàn, anh biết em không phải cố ý."
"Ừm, bảo bối không phải cố ý, vậy bây giờ đã chơi đủ chưa?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, khẽ mổ xuống cổ Hạ Du Huyên.
"Ha ha ha, lại bị anh nhìn ra rồi, thế nhưng em vẫn muốn chơi tiếp?" Hạ Du Huyên cười \'khanh khách\' ra tiếng.
"E hèm? Bảo bối, như thế nào? anh thật là thảm khi yêu phải tiểu bại hoại như em." Lãnh Liệt Hàn hơi hơi thở dốc, tựa vào cổ Hạ Du Huyên, nhẹ ngàng gặm cắn.
"Ha ha. . ."
"Hàn, đừng đùa nữa, không phải anh sắp họp sao?" Hạ Du Huyên mở to đôi mắt hồng tím, nhìn vào người đàn ông.
"Ừm." Người đàn ông nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi ôm cô đi ra ngoài.
Đúng lúc Phác Cận Huệ thay xong quần áo đi tới, lửa giận trong lòng đã giảm xuống không ít "Tổng giám đốc, đã đến giờ họp rồi."
Lãnh Liệt Hàn không trả lời, tiếp tục đi về phía trước, Hạ Du Huyên nhìn theo Phác Cận Huệ ở phía sau, ngọt ngào nói "Chị, vóc người của chị thật là đẹp a."
Phác Cận Huệ nhếch môi, được người khác khen ngợi đương nhiên là rất vui "Ha ha, Hạ tiểu thư thật biết nói chuyện."
"Hở? Không có a, em chỉ là vừa vặn nhìn thấy khi chị bị cà phê bắn vào mà cúi người xuống, chỗ đó đã lộ ra hết, thật là lớn a."
Một câu nói giống như vô cùng ngây thơ đó, lại nhất thời khiến cho các đồng nghiệp xung quanh nổi lên bàn luận xôn xao.
Sắc mặt Phác Cận Huệ tái nhợt, Hạ Du Huyên tiếp tục nói, giống như rất tủi thân "Hài, nếu như em biết phẫu thuật thẩm mỹ hiện nay phát triển như vậy, lúc trước em đã không cần bồi bổ nhiều đu đủ như vậy."
Lãnh Liệt Hàn cười xấu xa đến gần bên tai Hạ Du Huyên "Nhỏ sao?"
Sắc mặt Phác Cận Huệ càng thêm tái nhợt. Mọi người xung quanh từ ánh mắt hâm mộ đố kỵ, lại biến thành khinh thường sâu sắc.
Phác Cận Huệ không nói gì, cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ biểu tình lúc này của cô ta.
Trong phòng hội nghị
Các vị quản lý cấp cao đều đã ngồi xuống, chỉ còn đợi duy nhất một vị đại nhân vật đi đến. Nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn xuất hiện, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái trong lòng người đàn ông, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng, hội nghị lần này rất quan trọng và vô cùng bí mật a.
Hạ Du Huyên cũng không đùa giỡn nữa, ôm lấy máy tính của Lãnh Liệt Hàn, thu người lại ngồi trên ghế sofa chơi điện tử.
Lúc này, Phác Cận Huệ đã đè nén cơn giận xuống, đi vào trong, biểu tình trên mặt đã được thay bằng sự thành thục chuyên nghiệp.
Đứng trước màn hình lớn "Chào mọi người, tôi là Phác Cận Huệ, hội nghị lần này sẽ do tôi chủ trì, tiếp theo để tôi giải thích cho mọi người một chút."
Rút ra cây gậy nhỏ màu trắng bạc chỉ vào số liệu trên màn hình lớn, không thể không nói, Phác Cận Huệ quả thật là người phụ nữ có năng lực.
Thế nhưng. . . Hội nghĩ diễn ra còn chưa tới năm phút, đèn đỏ báo động đã vang lên.
Ngoại trừ Lãnh Liệt Hàn và cô nhóc đang co người ngồi trên ghế sofa ra, tất cả mọi người đều sửng sốt đứng dậy, phải biết rằng, hội nghị lần này quan trọng như thế nào, nếu như bị lộ ra ngoài, công ty có thể sẽ phải tổn thất đến hơn một tỷ.
Bảo vệ xông vào "Tổng giám đốc, không xong rồi, hệ thống giám sát tối đen, không khởi động lại được nữa."
Thế nhưng. . . Hội nghĩ diễn ra còn chưa tới năm phút, đèn đỏ báo động đã vang lên.
Ngoại trừ Lãnh Liệt Hàn và cô nhóc đang co người ngồi trên ghế sofa ra, tất cả mọi người đều sửng sốt đứng dậy, phải biết rằng, hội nghị lần này quan trọng như thế nào, nếu như bị lộ ra ngoài, công ty có thể sẽ phải tổn thất đến hơn một tỷ.
Bảo vệ xông vào "Tổng giám đốc, không xong rồi, hệ thống giám sát tối đen, không khởi động lại được nữa."
"Chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy?" Phác Cận Huệ cũng bị rối loạn, gõ gõ bàn phím, nhưng làm thế nào cũng không có tín hiệu.
Lúc này, đôi chân thon dài của người đàn ông bước xuống, đi đến trước ghế sofa, dụ dỗ cô gái "Bảo bối, em tới thử xem sao?"
Hạ Du Huyên ngước mắt lên nhìn, đứng dậy, đi đến phía trước màn hình, ngón tay thon dài thần tốc gõ trên bàn phím. Không đến một phút, toàn bộ hệ thống khôi phục lại bình thường.
Tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc về khả năng của cô trước mặt. Thế nhưng vẻ mặt Phác Cận Huệ vẫn lúng túng xấu hổ như trước, hơn nữa lại càng không cam lòng.
"Tổng giám đốc, vừa mới tra ra được, là do viruts độc từ. . . từ. . . " Một người bảo vệ khác đi vào, dè dặt nhìn thoáng qua Phác Cận Huệ.
"Là người nào? Rốt cuộc là ai?" Các vị quản lý cấp cao bắt đầu hô to.
"Là, là xuất phát từ máy tính của thư ký Phác." Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Phác Cận Huệ, lúc này, cô ta đang hết sức kinh ngạc.
"Không, không phải tôi, thật sự không phải tôi. Tổng giám đốc. . ." Phác Cận Huệ ra sức khoát khoát cánh tay.
"Cái gì? Thư ký mới tới lại dám cả gan tiết lộ bí mật?"
"Đúng vậy, tổng giám đốc, tôi nghĩ chuyện này nên báo cảnh sát."
"Bảo bối, em nghĩ nên xử trí như thế nào?" Thế nhưng lúc này Lãnh Liệt Hàn lại trưng cầu ý kiến của Hạ Du Huyên.
"Hàn, em nghĩ không nhất thiết phải báo cảnh sát, để cho cô ấy thu xếp lại đồ đạc là được rồi." Hạ Du Huyên bày ra gương mặt không đành lòng.
Người đàn ông nhếch môi, ôm lấy Hạ Du Huyên "Ừm, làm theo lời bảo bối. Thanh Long, Ngân Long ở lại."
"Vâng, Boss." Thanh Long, Ngân Long đồng thời đáp lại.
Bên trong xe thể thao
Lãnh Liệt Hàn nhìn bảo bối trong *** "Nhóc con, em có biết chỉ một chút xíu thông tin vừa rồi bị lộ ra, anh sẽ tổn thất bao nhiêu không?"
"Chậc, mới một tỷ ba thôi mà, tổng giám đốc sẽ không vì con số nhỏ như vậy mà tính toán với một người nghèo như em đó chứ." Hạ Du Huyên ủy khuất chớp chớp hai mắt.
"Nhóc con." Người đàn ông nhếch môi, hung hăng hôn lên.
Hồi lâu sau, người đàn ông mới rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia. Hạ Du Huyên cẩn thận quan sát sắc mặt người đàn ông.
"Hàn, em không có làm tổn thất một chút tiền nào của công ty a, thật đó, đấy chỉ là thủ thật che mắt mà thôi." Hạ Du Huyên vẫn sợ người đàn ông tức giận, cấp tốc giải thích.
"Nhóc con, ngay cả anh em cũng dám gạt rồi hả? Hử?" Lãnh Liệt Hàn lại cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.
"Anh còn không biết, bảo bối nhà anh là cao thủ máy tính hay sao?"
"Không tính là cao thủ, thế nhưng từ một chiếc máy tính mà thâm nhập vào một chiếc máy tính khác thì rất đơn giản. Anh thử nghĩ xem, máy tính của anh và máy tính của Phác Cận Huệ được kết nối với nhau, vì vậy để gửi đến một chút thứ linh tinh vào đó là rất dễ dàng nha." Hạ Du Huyên nói.
"Tiểu bại hoại thông minh." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh cười, cọ cọ lên chiếc mũi cao thẳng của cô.
"Vừa rồi anh đã nói, nói rằng thật thảm khi yêu phải tiểu bại hoại như em. Vậy anh sẽ không hối hận đó chứ?"
"Yêu tinh." Nói xong, một lần nữa bá đạo hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Trên đường phố phồn hoa náo nhiệt.
Mộc Y Sương hưng phấn lôi kéo Hạ Du Huyên chạy tán loạn khắp nơi. Nếu như là bình thường, Hạ Du Huyên sẽ luôn luôn bị người đàn ông Lãnh Liệt Hàn kia bá đạo chiếm hữu, muốn liếc mắt nhìn cô ấy một chút cũng không được, cưng chiều đến muốn ૮ɦếƭ đi được.
Hôm nay trong hắc đạo có hội nghị quan trọng, cho nên Lãnh Liệt Hàn mới phải tự mình dự họp.
Vì vậy, Hạ Du Huyên hôm nay là thuộc về Mộc Y Sương cô.
"Sương Sương, cậu rốt cuộc muốn lôi kéo mình chạy đi đâu?" Hạ Du Huyên bất đắc dĩ nói, cô gái ở phía trước vẫn đang chạy không ngừng, giống như không biết mệt là gì.
"Ai nha, Huyên Huyên. Mình cho cậu biết nha, đợi lát nữa dẫn cậu đến chỗ này rất hay. Bên trong có rất nhiều anh chàng đẹp trai nha." Mộc Y Sương đúng là người mê trai trầm trọng.
Hạ Du Huyên nâng chán, cô gái nhỏ này từ bé đã là một đại háo sắc, cứ hễ nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào liền ngay cả bản thân cô ấy tên là gì cũng không biết.
"Sương Sương, Đường Sâm nhà cậu cũng là đại soái ca a, tại sao không nhìn anh ta?" Lãnh Liệt Hàn thì lại càng hoàn mỹ. Hạ Du Huyên cau mày, dừng bước, đứng tại chỗ.
"Ai nha, cái đó không giống. Đường Sâm nhìn chán rồi, soái cái P(cái ௱ôЛƓ) a? Còn có a, Lãnh Liệt Hàn nhà cậu cũng là anh chàng đẹp trai hiếm có, có điều ai dám nhìn?" Mộc Y Sương ám muội nháy mắt với Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên xem thường nâng khóe miệng "Này, được rồi. Trên thế giới nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, cậu nhìn không hết đâu. Lại nói, cậu còn có Đường Sâm a."
Mộc Y Sương bĩu môi, không nói lời nào.
"A a a. . . Tránh ra, mau tránh ra. Sắp đâm vào rồi a." Từ phía xa xa có một chiếc xe máy mất khống chế, đang lao đầu về phía Hạ Du Huyên.
Đúng lúc sắp đâm vào, có một sức lực mạnh mẽ kéo Hạ Du Huyên ra.
"A." Một tiếng kêu rên.
Hạ Du Huyên ngẩng đầu lên, là một người đàn ông có mái tóc rối màu bạc rất chói mắt, khuôn mặt đẹp trai, thoạt nhìn ấm áp như ánh mặt trời. Con ngươi màu xanh đẹp đẽ nhiễm thêm một chút đau đớn.
"Ách. . Anh, không sao chứ." Hạ Du Huyên nhìn người đàn ông vài lần, cảm thấy người đàn ông này tuy rằng không thể sánh bằng Lãnh Liệt Hàn, có điều, khí chất lại rất xuất chúng.
"Ừm. . . Không có chuyện gì." Người đàn ông hồi phục nụ cười tươi tắn ấm áp, trả lời.
"Huyên Huyên, cậu không sao chứ." Mộc Y Sương căng thẳng kiểm tra khắp người Hạ Du Huyên.
"Yên tâm, Sương Sương, mình không sao. Ngược lại là anh chàng đẹp trai này mới có sao đó." Nói đến anh chàng đẹp trai, Mộc Y Sương đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh toả sáng.
"Anh chàng đẹp trai, anh tên gì? Có muốn tôi. . . chúng tôi đưa anh đi bệnh viện?" Vẻ mặt Mộc Y Sương vô cùng hưng phấn, rõ ràng người ta còn đang bị thương đấy.
"Không cần, không có chuyện gì." Người đàn ông cười cười, lịch sự từ chối.
"Được rồi. Nhưng mà anh đã cứu Huyên Huyên. Coi như anh không đi bệnh viện, nhưng tốt xấu gì anh cũng phải nói cho chúng tôi biết anh tên gì chứ, lưu lại số điện thoại, sau đó chúng tôi sẽ nhiệt tình báo đáp a." Nói cho cùng, Mộc Y Sương chính là muốn phương thức liên lạc.
Cô xin thề, người đàn ông này tuyệt đối là người đẹp trai tiếp theo cô nhìn thấy sau Lãnh Liệt Hàn, Sở Thiên Ngạo và Đường Sâm. Anh ta quá đẹp trai.
“Hix. . . ” Người đàn ông nhìn vào vẻ mặt nhàn nhã lại mang theo một chút xa cách của Hạ Du Huyên ở bên cạnh. Trong ánh mắt chợt lóe lên một chút nghiền ngẫm rồi biến mất rất nhanh.
Cô xin thề, người đàn ông này tuyệt đối là người đẹp trai tiếp theo cô nhìn thấy sau Lãnh Liệt Hàn, Sở Thiên Ngạo và Đường Sâm. Anh ta quá đẹp trai.
“Hix. . . ” Người đàn ông nhìn vào vẻ mặt nhàn nhã lại mang theo một chút xa cách của Hạ Du Huyên ở bên cạnh. Trong ánh mắt chợt lóe lên một chút nghiền ngẫm rồi biến mất rất nhanh.
"Ừm. . . Có thể…" Người đàn ông làm bộ chăm chú suy tư một chút, rồi gật đầu nói.
"Vậy thì nhanh lên một chút, nhanh lên một chút." Nói xong, Mộc Y Sương vội lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị bấm số. Hạ Du Huyên không nói gì nhìn cô gái mê trai tới cực điểm này.
"Tôi tên Liệt Diễm, mới du học nước ngoài về, hiện đang làm bác sĩ thực tập cho bệnh viện Đệ Nhất." Liệt Diễm nhàn nhạt cười.
"Bác sĩ?" Hạ Du Huyên cau mày. Người đàn ông này xem ra rất hòa nhã lịch sự. Có điều, nội tâm lại chôn dấu một loại khí tức âm lãnh. Chỉ là rất khó phát hiện, hoặc là anh ta cố tình ẩn dấu bản chất thật bên trong con người mình.
"Tiểu thư hình như có hoài nghi đối với tôi?" Độ cong khóe miệng Liệt Diễm càng lúc càng lớn. Không hổ là cô gái của Lãnh đại đương gia, lại có thể lộ ra một chút khí thế vương giả. Con gái mà cũng có khí thế vương giả, thật đúng là hiếm thấy.
"Không có, chỉ là có chút nghi hoặc. Tôi cảm thấy anh sẽ là. . . Cảnh sát đấy." Hạ Du Huyên có ngụ ý nói.
"Ai? Tôi cũng cảm thấy tiên sinh Liệt Diễm anh nên làm cảnh sát, vô hình chung để lộ ra một loại khí phách." Mộc Y Sương gật đầu, cười nói.
"Ồ? Vậy sao? Nhưng mà thể chất của tôi hơi kém, không thích hợp làm cảnh sát, không thể làm gì khác hơn là làm bác sĩ, vì suy nghĩ cho sức khỏe của mình, cũng vì sức khỏe của người khác." Liệt Diễm giải thích, còn cố ý ho khan hai tiếng.
"Ồ. . Vậy là chúng tôi hiểu lầm anh rồi." Hạ Du Huyên nói xong, điện thoại di động liền vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi đến, nhếch miệng cười một tiếng "Chúng tôi có chút việc, xin đi trước. Khi nào có cơ hội nhất định sẽ báo đáp tiên sinh Liệt Diễm."
Nói xong, lôi kéo Mộc Y Sương rời khỏi phố lớn.
Liệt Diễm nhìn theo bóng lưng Hạ Du Huyên rời đi, nhếch miệng cười âm lãnh "Cô gái này thật thú vị. Vẫn là cô gái đầu tiên làm mình nổi lên hứng thú."
--- ------ --- ----
Biệt thự gần biển
Lãnh Liệt Hàn và Đường Sâm từ sớm đã ngồi trên sofa trong phòng khách chờ đợi hai cô gái. Ngân Long và Thanh Long vẫn đứng bên cạnh như cũ.
Hạ Du Huyên lôi kéo Mộc Y Sương bước vào, đi đến trước mặt hai người.
Lãnh Liệt Hàn lười biếng ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn Hạ Du Huyên từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại vị trí hai cô gái đang nắm tay nhau, ánh mắt lạnh lẽo.
Đường Sâm nhanh chóng đứng dậy, tách tay hai người ra, quay về phía Lãnh Liệt Hàn nói "Hàn, Huyên Huyên. Lão gia nhà tôi muốn gặp cô gái nhà tôi , tôi đi trước đây."
Lãnh Liệt Hàn nhìn chằm chằm về phía Đường Sâm, giống như đang nói rằng, cậu mà đem móng vuốt của cô gái nhà cậu tách ra khỏi bàn tay bảo bối nhà tôi chậm một chút nữa thôi, tôi sẽ sai người chặt đứt tay cô ta.
Đường Sâm lôi kéo Mộc Y Sương nhanh chóng rời đi. Ngân Long cùng Thanh Long cũng thức thời rời đi, bằng không, nếu như làm phiền Lãnh đại đương gia, không biết đương gia sẽ đem bọn họ phân phó đi đến nơi nào ‘Bảo vệ môi trường’.
Lãnh Liệt Hàn cong cong khóe môi "Lại đây."
Hạ Du Huyên ngoan ngoãn đi đến, còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị một luồng sức mạnh kéo xuống. Cái ௱ôЛƓ an vị trên đùi Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn cong cong khóe môi "Lại đây."
Hạ Du Huyên ngoan ngoãn đi đến, còn chưa kịp ngồi, đã bị một luồng sức mạnh kéo xuống. Cái ௱ôЛƓ an vị trên đùi Lãnh Liệt Hàn.
"Bảo bối, hôm nay đã đi đâu?" Lãnh Liệt Hàn dúi đầu vào cổ Hạ Du Huyên, tham lam hấp thụ hương thơm tự nhiên trên cơ thể cô.
"Hả. . . đi đến khu phố mua sắm gần bệnh viện Đệ Nhất."
"Ừm, có gì thú vị không?" Đôi môi Lãnh Liệt Hàn như có như không nhẹ nhàng chạm vào cần cổ trắng ngần của Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên không an phận vặn vẹo cơ thể "Không, không có gì."
"Bảo bối, đừng lộn xộn." Âm thanh khàn khàn của Lãnh Liệt Hàn vang lên, nghe qua rất hấp dẫn, thế nhưng Hạ Du Huyên biết, người đàn ông này. . .
"Hàn, hôm nay em gặp một anh chàng rất đẹp trai." Hạ Du Huyên có ý đồ muốn đem dục hỏa của người đàn ông này áp chế xuống, cho nên cố ý nói rằng mới quen một anh chàng đẹp trai. Trên thực tế đúng là mới quen một anh chàng đẹp trai thật.
"Hử, hắn ta có đẹp bằng anh không?" Thế nhưng, dường như không có tác dụng gì đối với Lãnh Liệt Hàn, anh chỉ nhàn nhạt hỏi lại.
Hạ Du Huyên nhìn Lãnh Liệt Hàn, được rồi, quả thật không có đẹp bằng anh. Hơn nữa cũng không yêu nghiệt bằng anh.
"Nhóc con, em dám nhìn người đàn ông khác ngoài anh sao?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, bàn tay to lớn gia tăng sức lực ôm chặt eo cô.
"Ưm. . . Không có, người đàn ông đó đã cứu em." Kỳ thật Lãnh Liệt Hàn đã sớm biết chuyện này. Nếu như không phải người vệ sĩ kia đúng lúc thông báo cho anh biết, anh cũng sẽ không gấp rút sử lý công việc nhanh đến như vậy.
Ngẫm nghĩ lại thấy Đường Sâm nói cũng đúng, Lãnh Liệt Hàn anh quả thật đã thất bại thảm hại trên người cô nhóc Hạ Du Huyên này rồi. Còn chưa có ra trận đã thật bại triệt để.
"Hử." Lãnh Liệt Hàn hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn, sau đó tiếp tục nói.
"Một lúc nữa \'mẫu thân đại nhân\' sẽ qua đây, nhóc con, trên người em bẩn như vậy, không thể được. Đi, anh thay quần áo cho em." Lãnh Liệt Hàn không nói, Hạ Du Huyên còn không chú ý tới, trên bộ quần áo màu trắng của mình đã bị dính một mảng dầu mỡ rồi.
Có thể do chiếc xe máy mất khống chế vừa rồi gây ra.
Hạ Du Huyên nhu thuận gật đầu, bị Lãnh Liệt Hàn ôm vào phòng ngủ chính trên tầng hai.
Lãnh Liệt Hàn đặt bảo bối lên giường, đi đến phía trước chiếc tủ quần áo sang trọng. Phía trên cánh tủ có gắn một con bướm màu tím vô cùng tinh tế và đẹp mắt, nhìn qua vô cùng trân thực và thần bí, hoàn mỹ đến mức khiến cho người khác phải thốt lên lời thán phục.
Lãnh Liệt Hàn mở cánh tủ sang một bên, đúng lúc đang chuẩn bị *** áo Hạ Du Huyên ra, lại bị cánh tay của cô bắt được "Hàn, em tự thay."
Đôi mắt màu lam của Lãnh Liệt Hàn thâm sâu híp híp lại "Không thích anh thay quần áo cho em sao?"
Hạ Du Huyên nhếch nhếch khóe miệng, nếu để người đàn ông này thay quần áo cho mình, vậy không biết có phải thay quần áo đến sáng mai hay không.
"Không phải, em chỉ là không muốn làm phiền anh mà thôi." Hạ Du Huyên lắc lắc cánh tay người đàn ông.
Lãnh Liệt Hàn kéo Hạ Du Huyên lại, ngay lập tức hôn lên tới tấp.
"Được rồi. Anh ra ngoài, nhanh lên một chút, nếu không anh sẽ vào đó." Lãnh Liệt Hàn cười nhẹ, rồi tham lam hôn xuống cánh môi của Hạ Du Huyên thêm một lần nữa, mới chịu rời đi.
Hai má Hạ Du Huyên đỏ ửng, không ngừng nghi hoặc, lần này người đàn ông đó lại tốt như vậy sao? Có lẽ do \'mẫu thân đại nhân\' sắp đến, vì vậy không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu thay quần áo. . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc