Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 14

Tác giả: Băng Đồng M

Chẳng mấy chốc, một tuần đã trôi qua.
Hôm nay, trong thư phòng, Lãnh Liệt Hàn đang bận rộn xử lý công việc ở trên bàn, mà Hạ Du Huyên lại đang ngồi trên ghế sofa, chơi máy tính.
Thanh Long cùng Ngân Long đi vào "Vương."
"Ừ" Lãnh Liệt Hàn lười biếng đáp một tiếng, nhưng vẫn không đặt giấy tờ trên tay xuống.
" Phác Cận Huệ đã được thả." Thanh Long nói.
Hạ Du Huyên chợt ngẩng đầu "Ý của anh là Phác Cận Huệ ở trong ngục giam dưới lòng đất suốt một tuần?"
Ngân Long nhìn về phía Hạ Du Huyên, nhẹ giọng nói "Đúng vậy, Hạ tiểu thư."
"Hử? Hàn, sao anh lại giam cô ta một tuần? Nếu cô ta hỏi, các anh phải trả lời làm sao?" Hạ Du Huyên vẫn chờ từ từ chơi a, nếu mau khai ra chân tướng vụ tai nạn, vậy thì sẽ không còn thú vị nữa rồi.
Lãnh Liệt Hàn cười khẽ, ngẩng đầu nhìn bộ dáng cau mày của cô nhóc "Bảo bối, cô ta không dám hỏi."
Hạ Du Huyên khẽ thở dài một cái, ai dám mở miệng hỏi Lãnh gia nguyên nhân đây? Lãnh Liệt Hàn làm việc, chưa bao giờ chơi đúng luật. Cho dù anh muốn ***, cũng chỉ vì chơi rất vui mà thôi.
Sự thật đúng là như thế.
Mới từ ngục giam dưới lòng đất lên mà Phác Cận Huệ đã gầy đi rất nhiều.
Cô ta cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, xác định không có ai theo dõi mình, mới xoay người đi vào căn nhà trông giống như một ngôi biệt thự bị bỏ hoang.
Không người nào dám vào. Nhưng mà bên trong cũng xa hoa đến tận cùng.
Tất cả đồ đạc đều phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, chói mắt khiến cho người ta không biết làm sao. Phác Cận Huệ quen thuộc đi lên tầng hai, lặng lẽ mở cửa phòng màu vàng ra.
Bên trong có một người đàn ông đang ngồi một mình.
Người đàn ông này mặc dù không có chói mắt cũng như không có khí chất bằng Lãnh Liệt Hàn và Sở Thiên Ngạo. Nhưng cũng đủ khiến cho mọi người phải ngạc nhiên về vẻ ngoài anh tuấn khôi ngô của người đàn ông này.
Thật giống như tác phẩm hoàn mỹ do Thượng Đế điêu khắc ra. Một đầu tóc ngắn màu bạc, mắt xếch màu xanh tà mị bị cặp kính che lại. Nhưng vẫn không ngăn được vẻ anh tuấn làm cho người khác rung động.
Người đàn ông lộ ra nửa người trên trần trụi, nửa *** chỉ có một chiếc khăn tắm bao bọc.
Dường như đã sớm biết Phác Cận Huệ sẽ đến, trên bàn để sẵn hai ly trà nóng.
"Huệ Nhi, tới đây." Anh ta mở miệng, nhếch môi.
Phác Cận Huệ giống như bị câu mất hồn, đần độn đi về phía người đàn ông, giạng hai chân ngồi trên đù* anh ta, hai tay vòng qua cổ, môi đỏ mọng khẽ mở "Thuộc hạ tham kiến Liệt Diễm chủ nhân."
Liệt Diễm khẽ gật đầu, tay phải cầm lấy ly R*ợ*u đỏ, tay trái lười biếng nâng cằm Phác Cận Huệ "Huệ Nhi của tôi, em có phải đã quá vội vàng rồi hay không? Lại dám lái xe ***ng vào người phụ nữ của Lãnh Liệt Hàn?"
Phác Cận Huệ cúi đầu "Thuộc hạ biết sai rồi, xin Liệt Diễm chủ nhân trừng phạt."
Liệt Diễm đem R*ợ*u đỏ hất ra ngoài cửa sổ, một tay giật quần Phác Cận Huệ xuống, chỉ còn để lại một cái *** màu da, thế nhưng trong mắt người đàn ông này không có một chút H*m mu*n nào.
Phác Cận Huệ sợ hãi kêu một tiếng, mặc dù người đàn ông này không có câu hồn như Lãnh Liệt Hàn, nhưng cũng đủ khiến cho người ta phải đánh mất lý trí.
Phác Cận Huệ to gan vươn tay, giật khăn tắm duy nhất trên người anh ta xuống. Chủ động nhích tới gần, thân thể bỗng nhiên, trong nháy mắt căng kín.
"Ừm a. . ." Phác Cận Huệ thoải mái *** ra tiếng, nhưng khuôn mặt người đàn ông vẫn như cũ không chút thay đổi, giống như việc không liên quan đến mình, chẳng qua chỉ là giống như đang thưởng thức trò chơi mà thôi.
Liệt Diễm đẩy người phụ nữ ra, khuôn mặt lạnh băng nói "Đủ chưa?"
Phác Cận Huệ phục hồi lại tinh thần, quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói "chủ nhân Liệt Diễm, xin, xin lỗi."
Liệt Diễm lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thân thể vẫn *** như vậy đứng lên, cao ngạo nhìn xuống người phụ nữ dưới đất "Kế tiếp, tôi vẫn muốn em tiếp tục ở bên cạnh Lãnh Liệt Hàn, tiếp cận công ty của hắn, đem tất cả những gì thuộc về hắn hủy diệt từng chút từng chút một."
Phác Cận Huệ nghe thấy vậy, gật đầu, mặc xong quần áo rồi đứng dậy "Vâng, chủ nhân Liệt Diễm." Sau đó rời khỏi biệt thự.
Sau khi đợi Phác Cận Huệ đi khỏi, từ trong phòng tắm lại xuất hiện một người đàn ông có diện mạo đẹp trai không khác gì Liệt Diễm.
Chỉ là, người đàn ông này lùn hơn Liệt Diễm một cái đầu, mái tóc màu bạc dài đến ngang eo. Diện mạo của anh ta còn xinh đẹp hơn cả con gái, giống như tiên nữ thời cổ đại, thế nhưng. . . Anh ta, lại là đàn ông.
Mái tóc dài màu bạc của người đàn ông che khuất đi một phần thân thể ***, vẻ mặt bất mãn nói "Anh, vừa rồi sao anh lại có thể làm với cô ta?"
Người đàn ông này tên Liệt Hỏa, là em trai của Liệt Diễm, bọn họ, có mối quan hệ không bình thường. Trước mặt người ngoài, bọn họ giống như anh em bình thường, thế nhưng sau lưng lại là. . .
Liệt Diễm nhếch môi, kéo Liệt Hỏa vào trong lòng mình, mở miệng cười xấu xa "Sao vậy? em ghen sao?"
Liệt Hỏa tỏ ra bất mãn, hất mặt sang hướng khác, không thèm để ý đến anh ta nữa.
Liệt Diễm cưng chiều nhìn Liệt Hỏa "Hỏa nhi của anh, em có biết rằng, chỉ có em mới làm anh động tình."
"Nhưng mà, anh, vừa rồi đã làm với cô ta, anh xem, chỗ đó của anh vẫn còn độ ấm của người phụ nữ đó." Liệt Hỏa không cam lòng nắm lấy vật to lớn của Liệt Diễm.
Trong mắt Liệt Diễm chợt lóe lên một chút lửa dục, nhanh chóng đẩy ngã Liệt Hỏa xuống giường, để cho anh ta đưa lưng về phía mình, vật to lớn bỗng *** vào ௱o^ЛƓ Liệt Hỏa.
"A. . . anh, nhẹ chút. . . Ưm. . . " Liệt Hỏa ngâm nga ra tiếng.
"Ư. . . a. . . Hỏa nhi của anh, em thật là mỹ vị, thật là đẹp." Liệt Diễm ghé vào trên lưng Liệt Hỏa, hạ thân dùng lực thúc mạnh.
"A ha. . . a, a. . . Nhẹ chút, anh." Hai bàn tay của Liệt Hỏa túm chặt lấy ga trải giường.
Liệt Diễm rút vật to lớn của mình ra, lại lật người Liệt Hỏa lên, để cho mặt anh ta đối mặt với mình, ngậm chặt lấy điểm hồng hồng nho nhỏ của Liệt Hỏa, bàn tay to *** vật đó của Liệt Hỏa.
"A. . . Anh, dễ chịu quá. Ưm. . . "
"Hỏa nhi của anh, Hỏa nhi. . ." Liệt Diễm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang động tình của Liệt Hỏa.
Đôi môi hung hăng đè lên, đầu lưỡi hai người quấn quýt với nhau, kéo ra từng sợi bạc trắng.
"Ưm. . ." Cánh tay Liệt Hỏa vòng qua cổ Liệt Diễm, thân thể hai người dán sát vào nhau.
Liệt Diễm một tay ôm lấy Liệt Hỏa, một tay khác thì lúc mạnh lúc nhẹ nắm lấy vật kia của anh ta "A. . ."
Ở trên giường, hai người đang quay cuồng vì kích tình. Người bên ngoài không biết, lại tưởng rằng là một cặp nam nữ bình thường đang Hoan **, trên thực tế, chỉ có bản thận bọn họ mới biết. . .
Hai người đàn ông yêu nhau, chỉ trừ hai người bọn họ, ngoài ra không một ai biết chuyện này.
Biệt thự bên bờ biển
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên vào trong ***, trên tay vẫn cầm một chiếc laptop, đang xử lý công việc ở công ty.
Hạ Du Huyên nói đùa "Hàn, anh không sợ em nhìn thấy bí mật quan trọng của công ty, sau đó tiết lộ ra ngoài sao?"
Lãnh Liệt Hàn híp híp đôi mắt màu lam, ngừng công việc trên tay lại, đem máy tính đặt sang bên cạnh, khóa chặt Hạ Du Huyên vào trong *** "Không sao, bảo bối muồn thế nào, anh cũng đều chiều theo."
Hạ Du Huyên hếch hếch môi "Thôi đi, Hàn, nghe nói anh muốn tuyển thư ký?"
Người đàn ông nhíu mày, ý bảo cô nói tiếp.
"Không bằng để cho tiểu nữ giúp Lãnh đương gia tuyển chọn? Ý đương gia như thế nào?" Hạ Du Huyên ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, cười khẽ nói.
"Được a, anh không ngại để bảo bối tự làm thư ký của anh đâu." Lãnh Liệt Hàn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Đôi mắt đẹp của Hạ Du Huyên bỗng trừng lên "Mới không cần, thứ đồ chơi này quá nhàm chán."
"Hử? Ở bên cạnh anh rất nhàm chán?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.
"Ai nha, không phải a, em nói là ở trong công ty anh rất nhàm chán, suốt ngày đối mặt với máy tính, như vậy không tốt cho da." Hạ Du Huyên nghiêm túc mở miệng.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng "Ừm, cũng đúng. Thế nhưng bảo bối nhà anh trời sinh đoan trang xinh đẹp, làn da lại càng không phải nói đến, làm sao có thể sợ sự phóng xạ từ máy tính?"
Hạ Du Huyên phát hiện mình căn bản không thể đấu thắng võ mồm với người đàn ông này được, vì thế vội vàng nói sang chuyện khác "Hàn, chúng ta bây giờ liền đến công ty tuyển chọn thư ký đi."
Lãnh Liệt Hàn không nói, chỉ lười biếng gật đầu, sau đó ôm cô đi ra ngoài.
Công ty Lãnh Thị
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên vào trong lòng, khuôn mặt lạnh băng ngồi vào vị trí tổng giám đốc, nhìn vào bốn người phụ nữ ăn mặc cẩn thận ở trước mặt.
Hạ Du Huyên biết một người trong đó, đối với Lãnh Liệt Hàn lại càng quen thuộc hơn. Đó chính là Phác Cận Huệ.
Cô ta tại sao lại ở đây! ? Hạ Du Huyên nghi hoặc suy nghĩ.
Lãnh Liệt Hàn cưng chiều nhìn Hạ Du Huyên, ôn nhu nói "Bảo bối, muốn người nào?"
Cảm giác giống như đang đi mua gà ở chợ thức ăn. Hạ Du Huyên không hề nghĩ ngợi, ngón tay thon dài chỉ vào khuôn mặt lạnh nhạt của Phác Cận Huệ "Cô ấy đi."
Lãnh Liệt Hàn đến nhìn cũng không thèm nhìn, anh biết bảo bối của anh sẽ chọn Phác Cận Huệ, gật đầu "Ừ, bốn người còn lại đi ra ngoài. Thanh Long, cậu đưa thư ký mới đi làm quen với môi trường xung quanh."
Thanh Long gật đầu "Vâng. Boss." Nói xong, liền dẫn Phác Cận Huệ đi ra ngoài.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi "Bảo bối, em cảm thấy anh có nên hỏi cái gì không?"
Hạ Du Huyên bừng tỉnh trong nháy mắt, đúng a, cái gì cũng không giấu được người đàn ông này, huống chi cô vì cái gì mà chọn Phác Cận Huệ?
Hạ Du Huyên hôn lên hai bên gò má của người đàn ông "Hì hì, vẫn là Hàn nhà em hiểu em nhất."
Lãnh Liệt Hàn đứng dậy, ôm Hạ Du Huyên đi về phía phòng nghỉ bên trong phòng làm việc.
Cánh cửa mở ra, sau lưng vừa mới chạm vào tấm nệm mềm mại, người đàn ông liền ngay lập tức đè lên người cô, tỉ mỉ hôn lên trán cô rồi một đường đi xuống.
Hạ Du Huyên rất hiểu người đàn ông này, không cần nghĩ cũng biết, nụ hôn lên má vừa rồi của mình đã khơi dậy lửa dục bên trong của người đàn ông
Tiếp theo đương nhiên lại là một màn vận động kịch liệt. . .
Hạ Du Huyên cười xấu xa "Sương Sương thân mến, các cậu bao giờ thì đính hôn? Lúc đó mình cùng Hàn nhất định sẽ đến chúc phúc a."
Đường Sâm chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, những điều từ trong miệng Hạ Du Huyên nói ra vốn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Còn Mộc Y Sương vẫn cố tình cười như một kẻ ngốc "Được a được a, một tuần sau, cậu nhất định phải đến nha."
"Nhất định nhất định." Hạ Du Huyên nhíu mày nhìn Đường Sâm.
Đường Sâm chỉ cảm thấy một hồi gió lạnh thổi qua. Quả nhiên, bên cạnh tên yêu nghiệt kia đã lâu, con mèo nhỏ cũng sẽ biến thành sói đội lốt cừu.
"Ặc, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, bái bai." Nói xong, Đường Sâm lập tức lôi kéo Mộc Y Sương rời đi. Nếu như còn tiếp tục ở lại, cũng không biết hai người nham hiểm kia sẽ lừa gạt cái gì đây.
Đường Sâm và Mộc Y Sương vừa rời đi, thư ký Phác Cận Huệ đã cầm văn kiện đi vào.
"Tổng giám đốc, nửa giờ nữa có một cuộc hội nghị." Phác Cận Huệ một thân trang phục đơn giản, áo váy trắng đen mặc trên người của cô, tóc vàng gợn sóng tùy ý xõa xuống, cả người thoạt nhìn vừa thành thục vừa không mất đi sự quyến rũ.
Chỉ tiếc là, trong mắt của người đàn ông chỉ có một mình Hạ Du Huyên.
Thấy Lãnh Liệt Hàn không trả lời, Hạ Du Huyên nhìn thoáng qua Phác Cận Huệ "Ừ, biết rồi. Nói này, tiểu thư Phác Cận Huệ thật đúng là chuyên nghiệp nha, mới được chọn làm thư ký, đã bắt đầu công việc."
"Thư ký luôn ở bên cạnh tổng giám đốc, mà ở gần một vị tổng giám đốc hoàn mỹ như vậy, không phải luôn cần một thư ký toàn năng hay sao?" Hai bàn tay Phác Cận Huệ âm thầm nắm thành quyền, nhắc nhở mình: Đây chỉ là một cô nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, còn chưa đủ để đem ra uy hiếp mình. Tổng giám đốc đối với cô ta cũng chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi.
"Hả? Toàn năng sao? Nếu là toàn năng, vậy sao một ly cà phê thậm chí một chén nước trà cũng không mang tới?" Hạ Du Huyên nhíu mi.
"Cái này...?” Phác Cận Huệ không nói được lời nào.
" Còn không đi." Lãnh Liệt Hàn cau mày, gầm nhẹ nói.
"Dạ, tổng giám đốc." Phác Cận Huệ không cam lòng nhìn Hạ Du Huyên một cái, đạp giày cao gót đi ra ngoài.
"Bảo bối, tâm tình không tốt?" Lãnh Liệt Hàn vuốt vuốt mái tóc Hạ Du Huyên, cưng chiều nhìn cô.
"Hử? Không có, chỉ là có chút nhàm chán." Hạ Du Huyên nhu thuận như một con mèo nhỏ úp mặt vào trong *** Lãnh Liệt Hàn, con ngươi trong nháy mắt đỏ lên.
Đôi môi mỏng Khêu g** của người đàn ông bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi tiến nhanh vào bên trong, thật chặt ở chung một chỗ dây dưa.
"Cốc, cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Du Huyên đẩy người đàn ông đang động tình hôn mình ra, người đàn ông bị đẩy ra, sắc mặt đen lại, bộ dáng chưa thỏa mãn ***, lạnh lùng nhìn Hạ Du Huyên.
Cô ủy khuất nhìn anh "Hàn, có người tới."
" Vào đi." Hạ Du Huyên nói thay Lãnh Liệt Hàn. Ngoài cửa Phác Cận Huệ bưng một ly cà phê phẫn uất nắm thành nắm đấm, tổng giám đốc còn chưa lên tiếng, cô ta tại sao phải thay thế anh nói chuyện?
Thế nhưng, một người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ biểu hiện một chút khác thường nào ra ngoài, bưng cà phê vào. Khom người, đem cà phê đặt lên bàn "Tổng giám đốc, cà phê của ngài."
Cảnh xuân lộ ra ngoài, khe rãnh thật sâu hoàn toàn đập vào mắt anh, Phác Cận Huệ còn đắc ý kéo kéo quần áo, mới đứng lên.
Thế nhưng, một người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ biểu hiện một chút khác thường nào ra ngoài, bưng cà phê vào. Khom người, đem cà phê đặt lên bàn "Tổng giám đốc, cà phê của ngài."
Cảnh xuân lộ ra ngoài, khe rãnh thật sâu hoàn toàn đập vào mắt anh, Phác Cận Huệ còn đắc ý kéo kéo quần áo, mới đứng lên.
Người đàn ông không chút biểu tình bưng cà phê lên, mới vừa uống vào miệng, liền bị tiếng kêu kinh ngạc của cô nhóc trong *** làm cho giật mình, toàn bộ cà phê đều bị phun trở lại trong cốc.
"A. . ."
"Làm sao vậy?" Người đàn ông mang theo ánh mắt lo lắng.
"Ừm. . . Không có gì, chính là. . . Em ngửi thấy cà phê thơm quá, em cũng muốn uống." Hạ Du Huyên oan ức nhìn Lãnh Liệt Hàn.
"Không nghe thấy sao? Còn không mau đi." Lãnh Liệt Hàn lần thứ hai trầm mặt, mang chút tức giận nói.
"Vâng, vâng, tổng giám đốc, tôi đi ngay đây." Phác Cận Huệ lập tức chạy ra ngoài. Đóng cửa lại, không cam lòng giẫm giẫm giày cao gót xuống nền mấy cái.
"૮ɦếƭ tiệt Hạ Du Huyên, chờ xem, tôi nhất định phải đem cô kéo xuống, mạnh mẽ dằn vặt."
--- ---------
"Hàn, còn không mau uống một chút? Đây chính là cà phê do cô gái xinh đẹp pha cho anh nha." Lãnh Liệt Hàn nhìn cô nhóc xinh đẹp trước mắt, biết rõ anh vừa phun ra ngoài, còn muốn anh uống vào?
"Nhóc con." Lãnh Liệt Hàn khẽ cười thành tiếng.
Hạ Du Huyên không để ý tới anh, chơi đùa ngón tay của chính mình. Lãnh Liệt Hàn thả cốc cà phê xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ngắm nghía "Giận rồi?"
"Nào dám a, tổng giám đốc anh hoàn mỹ như vậy, nhóc con bé nhỏ như em làm sao dám tức giận?" Rõ ràng là mùi vị chua chua.
Lãnh Liệt Hàn tâm tình rất tốt, bàn tay to lớn ôm lấy eo nhỏ của cô "Nhóc con, anh đối với cô ta chưa từng có tình cảm gì."
"Hừ, đúng vậy, không có cảm tình. Vừa rồi còn liên tục nhìn chằm chằm vào bộ *** của người ta đấy." Hạ Du Huyên mím môi lại.
Lãnh Liệt Hàn trong nháy mắt hôn lên, bàn tay to lớn thăm dò vào bên trong Hạ Du Huyên, cách nội y ***, thanh âm Kh**u gợi nói "Bảo bối, anh chỉ động tình với một mình em."
Hạ Du Huyên lần thứ hai đẩy anh ra, dáng vẻ kiều mị khiến người ta không nhịn được mạnh mẽ thương yêu một phen "Hàn, không được, lát nữa sẽ có người vào đấy.”
Nói xong, cửa lần thứ hai vang lên, Phác Cận Huệ trực tiếp mở cửa đi vào "Hạ tiểu thư, cà phê của cô."
Hạ Du Huyên hài lòng nhảy lên, tiếp nhận cà phê, ngửi một cái "Oa, đây chính là cà phê sao? Thơm quá, Hàn, em chưa có uống qua."
"Thật sao? Vậy Hạ tiểu thư phải cố gắng thưởng thức rồi." Phác Cận Huệ ánh mắt lóe lên vẻ khinh bỉ.
Hạ Du Huyên gật gù, nhanh chóng uống một hớp "Phụt. ." Thế nhưng toàn bộ lại bị phun về phía Phác Cận Huệ.
"A. . . Cô, cô. ." Phác Cận Huệ không thể tiếp tục duy trì hình tượng thục nữ, cả người run rẩy, nhìn vào *** lớn đầy vết bẩn.
Kẻ cầm đầu còn bày ra bộ mặt vô tội nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn "Hàn, em, em không phải cố ý. Thật sự. . ."
Lãnh Liệt Hàn cong môi "Thư ký Phác, cô trước tiên đi đổi bộ quần áo khác đi."
"Vâng, tổng giám đốc." Phác Cận Huệ mang theo vẻ mặt tức giận đi ra ngoài.
Hạ Du Huyên chạy về phía Lãnh Liệt Hàn, ngồi lên đù* anh "Hàn, anh biết em không phải cố ý."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc