Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 13

Tác giả: Băng Đồng M

Đường Sâm bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, người đàn ông này, một khi đã bá đạo thật đúng là muốn ૮ɦếƭ mà, thật muốn thương thay cho con mèo hoang nhỏ đó, tự cầu nhiều phúc đi. Sau đó xoay người hướng về phía Thanh Long, Ngân Long nói "Ở lại đây trông chừng, có điều gì bất thường thì trực tiếp nói với tôi. Không cần làm phiền tên Hàn kia."
Nói xong, xoay người đi vào đại sảnh.
Bên trong đại sảnh.
Một ông cụ có mái tóc bạc phơ, mặc dù tuổi không còn thấp, thế nhưng hai mắt lại lấp lánh có hồn.
"Lão già, tin tức đống hàng đó của Sở Thiên Ngạo là do ông nói cho Hàn?" Đường Sâm vẻ mặt méo mó.
"Cháu, tên nhóc này, tại sao cùng ông cháu nói chuyện như thế?" Đường lão gia giận đến phát run.
"Hử?" Đường Sâm mặc dù vẻ mặt không để ý, nhưng hai mắt cũng lạnh lẽo một mảnh.
"Cháu... Được, ông nói, là ông nói ra tin tức. Nếu như không làm như vậy, tên nhóc như cháu sẽ quay về sao?" Đường lão gia rất tức giận.
"Người có biết hay không, sau này sẽ có nhiều chuyện phiền phức phải xử lý?" Đường Sâm cau mày.
"Hừ. Tiểu tử cháu còn nói, vị hôn thê của cháu đâu? Tìm được chưa?" Đường lão gia giận đến sắc mặt xanh mét.
"Hừ." Ai ngờ Đường Sâm quay ngoắt gương mặt tuấn tú đi, trực tiếp trở về phòng.
Đường lão gia tử tức giận không tìm được nơi phát tiết, không thể làm gì khác hơn là đặt ௱o^ЛƓ ngồi trên ghế sofa, lầm rầm nói: " Thôi bỏ đi, dù sao sau này Đường gia do cháu tiếp nhận, coi như là phiền toái cũng không tới phiên ông quản."
Tầng hai, bên trong một căn phòng.
Lãnh Liệt Hàn ôm cô gái vào lòng, ngay sau đó là một hồi ** hôn mãnh liệt. Cho đến khi anh cảm thấy thân thể người trong *** xụi lơ, mới ôm lấy cô đi về phía giường ngủ.
Hạ Du Huyên tức giận trừng mắt liếc nhìn người đàn ông, ở trong mắt của anh, điều này chính là điểm hấp dẫn không tiếng động đối với anh.
Trong nháy mắt cởi xuống toàn bộ ràng buộc trên cơ thể hai người. Vóc người tuyệt mỹ không một *** bại lộ trước mắt người đàn ông. Lãnh Liệt Hàn thoải mái thưởng thức thân thể hoàn mỹ này.
Làn da trắng noãn giống như da của trẻ con, xúc cảm mềm mại lập tức làm cho anh có phản ứng. Khi cảm thấy vật khổng lồ phía dưới chống đỡ ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên thành công ửng hồng.
Lãnh Liệt Hàn vẻ mặt tà mị, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào kia, hung hăng hút lấy món ăn ngon thuộc về mình.
Bàn tay to cũng không nhàn rỗi, tự do đi đến nơi đẫy đà của người con gái, nhẹ nhàng vê nặn. Trêu chọc khiến cho cô gái phía dưới không ngừng rên khẽ.
"Ừm...Hàn..."
"Bảo bối, biết sai rồi hay chưa?" Thanh âm khàn khàn Khêu g** động lòng người của người đàn ông vang lên.
"Ừ hừ... Cái gì?" Con ngươi Hạ Du Huyên lúc này bị nhiễm một tầng mơ màng, làm cho người ta say mê.
Cảm nhận được người phía dưới đã bắt đầu động tình, người đàn ông cũng cũng không vội vã đi vào, nhiệt tình hôn lên người cô, thẳng một đường từ cổ đi xuống, dừng lại chỗ quả ô mai nhỏ đã sớm ngẩng cao đứng thẳng. *** lấy nơi đẫy đà.
"Ừm... "
Hạ Du Huyên ưỡn người, giống như muốn nhiều hơn thế, nhưng người đàn ông không theo ý cô, tiếp tục trêu chọc từng sợi dây thần kinh của cô.
"Bảo bối, nói cho anh biết, em có sai hay không? Hử?"
"Ừm..." Lúc này Hạ Du Huyên không nghe được rõ người đàn ông đang nói cái gì, cô chỉ biết, người đàn ông này đối với cô mà nói chính là một loại độc dược, làm cho người ta hãm sâu trong đó.
Bảo bối, nói cho anh biết, em có sai hay không? Hử?"
"Ừm..." Lúc này Hạ Du Huyên không nghe được rõ người đàn ông đang nói cái gì, cô chỉ biết, người đàn ông này đối với cô mà nói chính là một loại độc dược, làm cho người ta hãm sâu trong đó.
"Bảo bối, trả lời anh." Người đàn ông nói tiếp, độ mạnh yếu trên tay đột nhiên tăng thêm.
Đau, con ngươi màu hồng trong suốt, ủy khuất nhìn người đàn ông "Hàn, em sai rồi."
"Sai ở đâu? Hả?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, độ mạnh yếu trên tay giảm xuống rõ ràng.
"Em. . . Ừ. . . Sai. . . Ừ. . . Hàn, đừng, nhẹ chút." Hạ Du Huyên nhíu lại đôi mày thanh tú, lắc lắc đầu nhỏ.
"Ừ hừ, nói, sai ở đâu?" Người đàn ông âm trầm. Tay lại càng không chút kiêng kỵ vuốt ve địa phương đã sớm ****.
"Ừ.. Sai, sai ở chỗ không nên... Ừ... Không nên nhìn . . . Ừ. . . đàn ông." Hạ Du Huyên vừa mới nói xong, người đàn ông liền nhấp một cái, lập tức thỏa mãn cô nhóc phía dưới.
"Ừ, còn có lần sau không?"
"Ừ hừ.... Không, không dám, không có không có. A ừm..." Cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên tràn ra những nốt nhạc êm tai.
Người đàn ông H**g phấn vọt mạnh "Bảo bối, em là của anh. Chỉ có thể là của anh." Phía dưới dùng sức, chạm đến nơi cuối cùng.
"A... Hàn, chậm, chậm... A ừ... Quá, quá sâu, a..." Hạ Du Huyên khóc cầu xin tha thứ.
Nhưng mà người đàn ông không có để ý tới, bởi vì tiểu yêu tinh thật đẹp, quá đẹp.
Tốc độ phía dưới càng lúc càng nhanh, số lần càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu.
Âm thanh ngâm nga của cô gái cũng càng ngày càng êm tai. Người đàn ông gầm nhẹ "A... Huyên Huyên bảo bối của anh, tiểu yêu tinh của anh. Em vĩnh viễn trốn không thoát."
Bởi vì người đàn ông giống như mãnh thú đâm thẳng vào, cô gái chỉ có thể bị buộc ôm thật chặt cổ anh, tiếp nhận từng đợt từng đợt va chạm càng ngày càng mạnh của anh.
Ngày hôm sau.
Hạ Du Huyên cau mày, cảm thấy phía dưới ê ẩm rát rát, căn bản cũng không muốn nhúc nhích, toàn thân xụi lơ giống như một vũng nước. Đủ để biết, người đàn ông này tối hôm qua đã cố sức như thế nào. Bá đạo khiến cho người ta phát sợ.
Lănh Liệt Hàn ngước mắt, cúi đầu lại là một trận nụ hôn nóng bỏng. Vật khổng lồ kia vẫn như cũ ở trong cơ thể Hạ Du Huyên, cảm nhận sự ấm áp khít khao của cô.
"Bảo bối, chào buổi sáng."
"Ừm, chào buổi sáng." Hạ Du Huyên rốt cuộc cũng nhúc nhích, tuy nhiên không dám dám cử động mạnh, vì vật kiêu ngạo của người đàn ông vẫn lưu lại trong cơ thể mình.
"Anh... Anh đi ra ngoài a." Hạ Du Huyên xấu hổ đẩy anh ra.
"Ừ? Bảo bối em xác định muốn anh đi ra ngoài?" Lãnh Liệt Hàn cười tà mị.
"Đúng... Đi ra ngoài đi ra ngoài. Nhanh lên một chút." Hạ Du Huyên nhíu lại đôi mày thanh tú, quơ quơ tay nhỏ lại bị người đàn ông bắt được.
"Tốt. Anh đi ra ngoài." Người đàn ông chợt rút ra, Hạ Du Huyên hít sâu một hơi, người đàn ông này, cũng rất biết cách ђàภђ ђạ người ta mà.
Nhưng không đợi Hạ Du Huyên hoàn hồn, người đàn ông đã động thân, thẳng tiến mà vào.
"A..." Không chút nào báo trước, Hạ Du Huyên khít khao sắp đem vật khổng lồ của người đàn ông cắt đứt.
"Hử... Bảo bối, em muốn cắt đứt cái đó của chồng em sao? Ngoan, buông lỏng." Lãnh Liệt Hàn cau mày, cô gái nhỏ bé này vẫn còn quá chặt.
"Ưm. . . Anh đi ra ngoài." chiếc đầu nho nhỏ của Hạ Du Huyên không ngừng đong đưa.
"Được được được, bảo bối em trước thả lỏng đã, ngoan, thả lỏng. Không thì anh không ra được, mắc kẹt trong đó vô cùng khổ sở." Lãnh Liệt Hàn ôn nhu dỗ dành.
Nhưng thật bất đắc dĩ, Hạ Du Huyên lại càng ngày càng thít chặt hơn, sắc mặt của người đàn ông biến đổi rõ rệt, ૮ɦếƭ tiệt, nếu cứ tiếp tục đi vào như vậy, không chỉ cự long của anh sắp đứt, mà ngay cả vật nhỏ của anh cũng sẽ bị thương mất thôi.
Nắm chặt lấy chiếc eo thon của cô, anh bất chấp tất cả, mạnh mẽ ***ng vào.
"A ưm. . . " Hạ Du Huyên không chịu nổi, ngất đi.
Lãnh Liệt Hàn cẩn thận từng chút từng chút một rút cự long của mình ra, tỉ mỉ kiểm tra lỗ nhỏ của Hạ Du Huyên. Không tồi không tồi, không có bị thương, chỉ là có chút sưng đỏ mà thôi. Xem ra, do mình quá gắng sức rồi.
Nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nhắm mắt lại tiếp tục đi ngủ.
Thoáng cái đã đến buổi tối, Hạ Du Huyên vì đói bụng mà không ngủ được nữa.
Theo thói quen vươn cánh tay ra dò dò xét xét người bên cạnh, lại phát hiện không có một bóng người, chỉ còn lưu lại một chút hơi ấm, điều này chứng tỏ người đàn ông vừa mới rời giường.
Vì thế cô đành chịu đựng đau nhức dưới hạ thân, để chân trần đi ra cửa phòng, vừa mới bước tới cửa, ngay lập tức bị người trước mặt ôm lấy.
Cô kinh ngạc hô lên một tiếng "A. . . Hàn?"
"Ừ, nhóc con, lại không đi dép?" Lãnh Liệt Hàn ôm lấy cô quay về giường, tay trái cầm theo một bộ váy màu trắng sữa, còn tay phải lại cầm một bộ nội y. Vẻ mặt tà mị đi tới.
"Hàn, cái này. . . cái này em tự làm được." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng bừng, muốn cầm lấy quần áo của mình.
Thế nhưng người bá đạo như anh, làm sao có thể để cho cô tự cầm lấy đây?
cánh tay ngay lập tức giơ lên cao, người nào đó không với tới, rõ ràng bản thân cao 1m 73, vậy mà khi đứng bên cạnh người đàn ông này, lại trở thành lùn hơn hẳn một cái đầu.
Người đàn ông nào đó nhếch môi, nhìn cô nhóc trước mặt đang chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi của anh ở trên người. Điều này khiến cho dáng người nhỏ xinh của cô càng thêm động lòng người.
"Bảo bối, ngoan, ngồi xuống, để ông xã giúp em mặc quần áo." Vừa mới nói xong liền ngay lập tức bắt tay vào hành động.
Mặc quần áo vốn là một việc vô cùng đơn giản, thế nhưng dưới sự \'giúp đỡ\' của người đàn ông nào đó, lại phải giằng co đến nửa tiếng đồng hồ.
Vốn đã mặc xong quần áo, lại bị người đàn ông này cởi ra, nói ra cho oai là mặc bị lệch. Anh ta lại có thể mặc lệch hay sao? Rõ ràng là do anh ta đói khát đến mức không nhịn được thì đúng hơn.
Cuối cùng, cô tức giận đặt ௱o^ЛƓ ngồi bên mép giường, nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm để ý đến anh nữa.
Người đàn ông cười nhẹ, gập gối ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng đôi chân trần của cô đặt lên đù* mình. Chân cô rất đẹp, cũng rất nhỏ, nhỏ đến mức còn chưa đủ một nắm tay của anh.
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, xúc cảm mềm mại khiến cho Hạ Du Huyên trừng to hai mắt, người đàn ông này. . .
Hạ Du Huyên không được tự nhiên nói "Hàn, em đói bụng."
Sau khi Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng uyển chuyển mặc quần áo và đi giầy tử tế cho cô, anh mới tự mình sửa sang lại quần áo cho bản thân. Chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị xong.
Sủng nịnh ôm lấy cô "Ừm, chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Hạ Du Huyên gật đầu, yên lặng núp trong *** anh, không lên tiếng.
Trong màn đêm dày đặc, một chiếc xe ô tô nhỏ xinh vững chãi đi đến sơn trang Thanh Sắc.
Nơi này là khu vực dành riêng cho Lãnh Liệt Hàn, vô cùng tĩnh mịch trong lành. Phía sau sơn trang có một ngọn núi khá lớn, tiếng nước chảy róc rách trên núi vô cùng êm tai, điều này càng khiến cho cảnh sắc nơi đây thêm phần trong lành tươi mát.
Trước kia, những lúc Lãnh Liệt Hàn mệt mỏi, đều sẽ đến sơn trang Thanh Sắc này để nghỉ ngơi, hưởng thụ khoảng khắc yên lặng ở nơi đây.
Xuống xe, Lãnh Liệt Hàn vẫn ôm Hạ Du Huyên như cũ, đi vào sơn trang. Nhân viên phục vụ ở bên trong xem ra cũng đã được huấn luyện qua. Đối với việc thấy Vương đi đến cũng không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, thế nhưng cô gái được ôm trong *** kia, xem ra rất được sủng ái. Điều này khiến cho bọn họ hết sức kinh ngạc. Chỉ là, dù sao bọn họ cũng đã được huấn luyện vô cùng kỹ lưỡng, cho nên cũng không biểu lộ một chút khác thường nào ra bên ngoài.
"Hoan nghênh Vương đã đến." Đây là câu nói đầu tiên Hạ Du Huyên nghe thấy khi bước vào bên trong. Chắc chắn, nơi đây cũng là địa bàn của người đàn ông này.
Lãnh Liệt Hàn khẽ gật đầu, ôm Hạ Du Huyên đi đến một căn phòng nhỏ. Trông thấy dáng vẻ thông thuộc của anh, nhất định là anh rất hay đến đây.
Dường như nhìn ra nghi vấn của cô, người đàn ông cười khẽ "Bảo bối, quang cảnh nơi đây rất tốt, anh thỉnh thoảng xong việc sẽ đến nơi đây nghỉ ngơi một chút. Em là người phụ nữ đầu tiên anh dẫn đến đây."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên khẽ ửng hồng "Ai thèm quan tâm người phụ nữ đầu tiên anh dẫn đến là ai?"
Lãnh Liệt Hàn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, nhịn không được hôn lên một cái "Ừm, thật không quan tâm?"
"Mới, mới không cần a." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên hơi hất sang một bên. Nói thì nói như vậy, thế nhưng chỉ có cô mới biết trong lòng cô lúc này đang vô cùng ngọt ngào.
Người đàn ông cũng không trêu chọc nữa, sủng nịnh nhìn cô một cái, xoay người hướng về phía nhân viên phục vụ đang kinh ngạc ở phía sau, nói "Mang toàn bộ đồ ăn ở đây lên."
Nhân viên phục vụ khom người 90 độ cung kính "Vâng" sau đó lui ra ngoài.
Hạ Du Huyên hơi sững sờ "Hàn, chúng ta chỉ có hai người, anh gọi nhiều như vậy để làm gì, chúng ta không ăn hết đâu."
Lãnh Liệt Hàn sờ sờ cánh mũi nhỏ xinh của cô "Còn chưa có gả vào, đã biết tiết kiệm tiền cho ông xã rồi hả?"
Hạ Du Huyên tức giận trợn mắt nhìn anh "Ai nói muốn gả cho anh."
Lãnh Liệt Hàn giận quá hóa cười "Ừm. . . Không gả cho anh? Vậy anh sẽ ra ngoài tìm một cô gái xinh đẹp nào đó, sau đó cưới về."
Quả nhiên, Hạ Du Huyên sốt ruột, tức giận nói "Anh dám."
Lãnh Liệt Hàn híp đôi mắt màu xanh lại "Bảo bối em cũng không gả cho anh, anh đương nhiên là phải đi tìm một cô gái khác rồi. Tục ngữ nói rất đúng, không nên vì một cái cây mà buông tha cả một khu rừng."
Lãnh Liệt Hàn bỗng nhiên cảm thấy trêu trọc bảo bối dường như cũng không tồi, thế nhưng anh lại không biết rằng cô coi lời anh nói là thật, nước mắt ngay lập tức chảy xuống, ủy khuất cắn cắn môi dưới, con ngươi màu tím hồng giống như \'tiểu bạch thỏ\' đang thương cảm chính mình.
Lãnh Liệt Hàn bỗng cảm thấy căng thẳng, đáng ૮ɦếƭ, cô nhóc sẽ không tưởng là thật đó chứ. Anh vội vàng ôm lấy cô trấn an "Bảo bối, anh nói đùa thôi, đừng khóc được không? Đều là anh không tốt. Anh không nên nói những câu như vậy. Đừng khóc nữa nhé?"
Ai ngờ, nước mắt Hạ Du Huyên giống như một chuỗi ngọc trai bị chặt đứt, chảy xuống không ngừng, cũng không nói câu nào.
Lãnh Liệt Hàn nóng nảy, đôi môi mỏng ngay lập tức áp lên, nhẹ nhàng hôn lên thân thể đang khẽ run của bảo bối.
Vừa mới dừng hôn, anh liền nhìn ngay vào đôi mắt đẹp đã khóc đến sưng đỏ của cô, trong lòng vô cùng khó chịu "Bảo bối, ngoan, những lời vừa rồi thật sự chỉ là nói đùa mà thôi, anh biết sai rồi có được hay không? đừng khóc nữa."
Lãnh Liệt Hàn nóng nảy, đôi môi mỏng ngay lập tức áp lên, nhẹ nhàng hôn lên thân thể đang khẽ run của bảo bối.
Vừa mới dừng hôn, anh liền nhìn ngay vào đôi mắt đẹp đã khóc đến sưng đỏ của cô, trong lòng vô cùng khó chịu "Bảo bối, ngoan, những lời vừa rồi thật sự chỉ là nói đùa mà thôi, anh biết sai rồi có được hay không? đừng khóc nữa."
Hạ Du Huyên hít hít mũi, nghẹn ngào nói "Thật?"
Lãnh Liệt Hàn khẽ thở dài một hơi "Ừ, thật. Anh đời này chỉ cần một mình bảo bối, chỉ cưng chiều một mình em."
Hạ Du Huyên bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, lại không hề biết rằng dáng vẻ lúc này của cô có bao nhiêu mê người.
"Vậy sau này anh không được nói những lời này nữa." Nhìn thấy tính khí trẻ con của bảo bối, trong lòng Lãnh Liệt Hàn không khỏi truyền đến một trận thỏa mãn.
"Được. Sau này nếu còn chọc bảo bối tức giận, anh sẽ mặc cho bảo bối trừng phạt." Đôi mắt màu xanh lam nghiêm túc thâm tình nhìn vào Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên lúc này mới vui vẻ nở nụ cười, chủ động ôm lấy cổ người đàn ông, dâng lên đôi môi đỏ mọng. Lãnh Liệt Hàn ngẩn người trong nháy mắt, chỉ là rất nhanh đã kịp phản ứng, từ bị động chuyển thành chủ động.
Chiếc l*** dài thăm dò vào bên trong, hấp thụ lấy chất lỏng ngọt ngào. Khóe môi kéo ra sợi bạc trong suốt.
Một hồi lâu sau, Lãnh Liệt Hàn buông cô ra, sợ mình không nhịn được ở chỗ này muốn cô. Đúng lúc này, thức ăn bắt đầu được mang lên.
Mấy phút sau, thức ăn nhiều màu sắc được bày đầy bàn, con ngươi tím hồng trong suốt trong nháy mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào những món ăn, cô đã đói bụng cả một ngày rồi, hơn thế nữa tối hôm qua người đàn ông này còn vận động không biết mệt mỏi là gì, đã sớm đói đến mức *** dán cả vào lưng. Bắt đầu ăn như hổ đói.
Lãnh Liệt Hàn một tay chống cằm, thỉnh thoảng vươn tay ra thay Hạ Du Huyên lau đi vết dầu mỡ bên khoé môi, cưng chiều nhìn vào dáng vẻ ăn uống không chút hình tượng nào của bảo bối trước mặt.
Thật tốt, đây là báu vật của anh, là bảo bối dành riêng cho Lãnh Liệt Hàn anh.
Hạ Du Huyên lè lưỡi *** *** khóe môi, không biết cái dáng vẻ này có bao nhiêu sức hấp dẫn, còn ngây thơ hỏi một câu "Hàn, anh không ăn sao?"
Lãnh Liệt Hàn kéo cô ngồi vào trong *** mình, làm cho cô quay mặt đối diện với mình. Đôi môi ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn kia đang uống nước trái cây.
Hạ Du Huyên ngây người nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp đó, cảm thấy người đàn ông này đang hút lấy nước trái cây từ trong miệng mình, một giọt cũng không chừa.
Hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, hai tay ôm cổ anh, hai người say sưa hôn.
Trong gian phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng ồ ồ thở dốc của hai người.
Lãnh Liệt Hàn chỉ cảm thấy bên dưới của mình nóng rang, cự long bành trướng khó nhịn.
Nhanh chóng *** áo trên người hai người ra, lưu lại trên người Hạ Du Huyên ấn ký chỉ thuộc về mình.
"Ừ... Hàn, đừng..." Hạ Du Huyên bỗng nhiên hoàn hồn, nếu như một lát nữa có người xông vào thì làm sao bây giờ?
"Bảo bối, không có chuyện gì, không ai dám vào. Thả lỏng, từ từ cảm thụ anh, hử?" Thanh âm mị hoặc của người đàn ông quyến rũ hồn của Hạ Du Huyên.
Ngốc nghếch gật đầu, không tự chủ rên khẽ "Ừm. . ."
Người đàn ông cũng không chịu nổi nữa, làm cho mặt cô quay về phía mình, nắm eo thon của cô, chợt hạ xuống, nộ long khổng lồ tựa như muốn đem thân thể mềm mại của Hạ Du Huyên đánh bay ra ngoài, khiến cho cô chỉ có thể ôm chặt cổ anh. Mới có thể tiếp nhận nộ long khổng lồ *** vào.
"Ừm hừ. . ."
"A. . ." Trong nháy mắt, trong phòng tràn đầy cảnh xuân, hơi thở mập mờ liên tục không ngừng. Xen lẫn *** khẽ của cô gái là tiếng người đàn ông gầm nhẹ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc