Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 12

Tác giả: Băng Đồng M

Bên trong căn phòng, chỉ còn lại Hạ Du Huyên và Lãnh Liệt Hàn.
"Hàn, làm sao cau mày vậy?" Hạ Du Huyên phát hiện tuy rằng Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn dịu dàng với mình, thế nhưng chân mày lại nhíu lại không ít.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên hiện lên dáng vẻ uỷ khuất. Lãnh Liệt Hàn cười khẽ, cô nhóc này đang cho rằng mình chán ghét cô sao. Đem bát cháo đặt sang một bên, ôm lấy cô vào *** "Bảo bối, anh không thích nhìn thấy em và người đàn ông khác ngoài anh thân mật như vậy."
Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt, cái này. . . trò chuyện vài câu cũng coi là thân mật? !
Lãnh Liệt Hàn thấy cô không trả lời, đôi môi mím chặt lại "Nhóc con."
Dường như cảm thấy người đàn ông khẽ run, bàn tay nhỏ bé khéo léo vòng qua hông người đàn ông "Hàn, anh tức giận rồi sao?"
Lãnh Liệt Hàn lắc đầu, đem cái đầu nho nhỏ của cô đè vào trước ***, để cô nghe thấy nhịp tim đập mạnh của anh "Bảo bối, anh không có tức giận. Cho dù tức giận cũng là tức giận với chính mình, vì sao không có bảo vệ tốt cho em. Em có biết không, khi anh nghe thấy tin em gặp tai nạn, trong nháy mắt toàn thân anh đều hoảng sợ, chưa bao giờ anh có cảm giác hoảng sợ như vậy, sợ mất đi một người so với tình mạng của mình còn quan trọng hơn rất nhiều. Anh không thể biểu đạt tình cảm, vì vậy chỉ có thể khoá chặt em ở bên người."
Nghe thấy trống *** dồn dập của người đàn ông, vô hình xuất hiện một loại cảm giác an lòng "Hàn, xin lỗi, đã để anh lo lắng."
Nói xong, Lãnh Liệt Hàn hung hăng hôn lên môi cô, không chút lưu tình cạy mở hàm răng, hút lấy mật ngọt bên trong miệng cô.
Hồi lâu sau, buông cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của cô "Nhóc con, sau này đừng để anh nghe thấy em nói những lời cảm ơn hay xin lỗi gì đó nữa, nếu không, anh sẽ không trừng phạt em đơn giản như vậy đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên khẽ đỏ ửng, cái đầu nho nhỏ vùi vào trong *** người đàn ông, khẽ gật đầu.
Lãnh Liệt Hàn lúc này mới hài lòng nhếch môi, đem bát cháo ở bên cạnh bưng lên lần nữa "Bảo bối, ngẩng đầu lên. Ăn cháo tiếp."
Nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô nhóc trong lòng, độ cong trên khoé môi người đàn ông càng ngày càng lớn. Rất nhanh sau đáo, bát cháo đã nhìn thấy đáy.
Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhìn cô, tà mị mở miệng "Bảo bối, đây là lần đầu tiên anh phục vụ người khác, thế nào, không định cho anh một chút phần thưởng sao?"
Hạ Du Huyên bĩu môi, liền biết rằng người đàn ông này không có dễ bị người khác ăn *** như vậy, tức giận nói "Anh muốn thưởng cái gì?"
"Em nói xem?" Người đàn ông mập mờ tới gần bên tai cô, nhẹ nhàng cắn cắn.
Hạ Du Huyên chỉ cảm thấy cả người không ngừng run rẩy, thân thể rất nhanh đã mềm nhũn. Người đàn ông hài lòng ôm thân thể mềm nhũn vào lòng, nhẹ giọng nói "Nhóc con, em thật là mẫn cảm. Cũng đã nhiều lần như vậy rồi, mà vẫn thẹn thùng như thế sao?"
Hạ Du Huyên cắn chặt môi dưới, không nói gì.
Con ngươi màu tím hồng loé ra ánh sáng mê người, người đàn ông chật vật nuốt một ngụm nước miếng, cô gái này, chính là đến để dằn vặt anh mà, nếu như không phải cô mới hồi phục, anh nhất định sẽ đem cô ăn đến khớp xương cũng không còn.
Cốc cốc\' Tiếng gõ cửa rất không thức thời vang lên.
Hạ Du Huyên khéo léo ngồi vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn. Khuôn mặt người đàn ông rất bất mãn, nhìn chằm chằm vào Thanh Long và Ngân Long đang đi vào.
"Vương." Thanh âm của Thanh Long và Ngân Long mang theo chút run rẩy vang lên.
"Nói." Lãnh Liệt Hàn lười biếng chơi đùa mái tóc Hạ Du Huyên, mí mắt cũng lười biếng cụp xuống.
"Dạ. Phác Cận Huệ đã theo như Vương phân phó, chờ Hạ tiểu thư tỉnh lại liền lập tức bắt lấy, đợi Vương xử trí." Thanh Long nói.
"Ừ, bảo bối, em muốn xử lí như thế nào?" Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, nhìn vào con ngươi tím hồng mê người của cô.
"Hàn, thả cô ta đi." Câu này vừa nói ra, những người ở đây đều trợn to hai mắt. Chỉ có độ cong khoé miệng của Lãnh Liệt Hàn là càng ngày càng lớn.
"Hàn. Tai nạn của em, là cô ta làm, đúng không? Nếu là cô ta ra tay trước, không bằng để cho em từ từ chơi đùa." Hạ Du Huyên ôm lấy cổ Lãnh Liệt Hàn nũng nịu.
"Ừ, bảo bối muốn chơi như thế nào?" Lãnh Liệt Hàn hết sức tự nhiên không hề để ý đến những người đang đứng ở đây, cứ như vậy hôn lên môi cô.
"Không nói cho anh, chỉ là, em muốn giả bộ như không hề biết là do cô ta gây ra tai nạn, phải có thái độ với cô ta giống như trước đây. Còn chuyện hôm nay. . . anh cứ xem đó mà làm." Hạ Du Huyên liếc mắt nhìn Thanh Long và Ngân Long.
Người đàn ông trực tiếp cười ha ha đứng lên "Được. Anh sẽ nhìn xem bảo bối chơi đùa như thế nào. Thanh Long, Ngân Long, các người hiểu rồi chứ?"
"Dạ. Vương." Nói xong, hai người cung kính lui ra ngoài.
Bên ngoài phòng, Thanh Lòng và Ngân Long đều tự lau mồ hôi cho mình.
"Thanh Long, xem đi, tôi biết ngay cô gái được Vương coi trọng không hề đơn giản như vậy mà." Ngân Long nhếch môi, cô bé này, quả thật có đủ tư cách để lên làm nữ vương của bọn họ.
"A. . . Cũng là chủ nhân phúc hắc nữa." Thanh Long nhíu mày.
Ngục giam dưới lòng đất
Một cô gái xinh đẹp tóc vàng gợn sóng, lúc này đang bị nhốt trong một gian phòng vô cùng tối tăm. Nơi này, chính là nơi trước đây Thiên Tinh Tinh bị Phác Cận Huệ xử lý.
Phác Cận Huệ trừng to hai mắt, nhìn ngó bốn phía "Thả tôi ra, tôi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì."
Lúc này, Thanh Long và Ngân Long đi đến, đứng ngoài cửa, lạnh lùng nhìn cô ta "Phác Cận Huệ, Vương nói, muốn nhốt cô ở chỗ này một tuần."
"Dựa vào cái gì? Tôi rốt cuộc là đã là sai chuyện gì?" Phác Cận Huệ không thể tin được, cô cho rằng Lãnh Liệt Hàn đã tra ra được tai nạn xe của Hạ Du Huyên là do mình giở trò, cho nên mới nhốt mình ở đây. Thế nhưng, lại chỉ nhốt có một tuần? Là do Vương không có coi trọng cô gái đó, hay là Vương căn bản không biết tai nạn xe là do mình làm?
"Đây là quyết định của Vương. Chúng tôi làm sao đoán được Vương có suy nghĩ gì?" Thanh Long nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cô gái xinh đẹp này.
"Anh. . . Một tuần? Được. Tôi nhịn." Nói xong, Phác Cận Huệ cũng không phát sinh ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Thanh Long và Ngân Long liếc nhau, ăn ý đi ra ngoài.
Bên trong căn phòng
"Hàn, anh nhìn không ra cái cô Phác Cận Huệ đó thích anh sao?" Hạ Du Huyên nhíu mày, nhìn vào dáng điệu lười biếng của Lãnh Liệt Hàn.
"Ừm." Lãnh Liệt Hàn nhẹ giọng đáp.
"Vậy anh từng có cái gì đối với cô ta không?" Hạ Du Huyên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào anh.
Lãnh Liệt Hàn khẽ mổ mổ xuống đôi môi động lòng người "Nhóc con, em ăn dấm?"
"Hừ. Mới không có." Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ đó đã ở bên cạnh Hàn một năm rồi, trong lòng cô liên vô cùng khó chịu.
"Ha ha, bộ dạng ăn phải dấm chua của bảo bối thật là đáng yêu." Lãnh Liệt Hàn khẽ cười một tiếng, ôm lấy cô đi ra ngoài.
"Ah? Đi đâu?" Hạ Du Huyên đành phải ôm chặt lấy cổ Lãnh Liệt Hàn, hỏi hỏi.
"Dẫn bảo bối nhà anh đi tham gia yến hội." Lãnh Liệt Hàn vừa nói vừa đi lên xe thể thao, đặt cô ngồi lên đù* mình, một tay ôm lấy eo cô, một tay khác cầm tay lái.
"Hử? Yến hội gì?"
"Hắc bang." Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
"Thật sao? Thật hay quá, cuối cùng cũng có thể mạo hiểm rồi." Hạ Du Huyên vui vẻ giống như một đứa trẻ nhận được kẹo.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, mạo hiểm? Cô nhóc này. . . Thật là gan lớn đến ngây thơ mà.
Cuối cùng, xe dừng lại ở một ngôi biệt thự rất khí thế.
Lãnh Liệt Hàn kéo lấy chiếc eo thon của cô, lười biếng đi vào. Vừa mới bước vào, ánh mắt của mọi người bên trong đều dừng lại trên người hai người.
Cô gái mặc một chiếc váy dài thuần trắng hở vai, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, chất liệu màu trắng giống như đôi cánh thiên sứ của chiếc váy tựa như trong suốt, hơi hơi phản chiếu, lại không bị lộ. Dưới vạt váy là một đôi chân thon dài trằng nõn, trên góc váy được điểm lên rất nhiều những viên kim cương xinh đẹp, giống như vô số những giọt sương sớm long lanh.
Mái tóc dài màu R*ợ*u đỏ hơi cuốn xoăn được xoã xuống vai, hiện lên một chút lười biếng cùng phản nghịch. Chiếc bông tai đặc biệt bên tai trái nhanh chóng làm cho người ta chói mắt. Con ngươi xinh đẹp mê người màu hồng tím lấp lánh ánh lên sự hiếu kì cùng kinh hỉ, nhìn ngó xung quanh.
Ngũ quan người đàn ông tinh tế yêu nghiệt, làn da trắng nõn không tỳ vết tựa như miếng ngọc cổ nghìn năm, mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng như băng tuyết. Trên khoé môi luôn luôn mang theo một độc cong nhất định, như một loại cưng chiều sâu đậm.
Khuy áo màu trắng kết hợp cùng chiếc áo sơ mi tinh tế sạch sẽ kiểu Anh, cho thấy tác phong của anh vô cùng nghiêm cẩn (cẩn thận chặt chẽ), vừa đúng lộ ra thân hình hoàn mỹ của anh. Anh không đeo caravat, chỉ là trên cần cổ có đeo một chiếc vòng hình chữ thập tinh xảo đẹp mắt, lộ ra một chút khí tức thần bí. Khoác trên mình một bộ âu phục thành thục ưu nhã, mang đến một loại sức quyến rũ rất khác biệt. Trên cổ tay có đeo một chiếc đồng hồ hiệu Calvin Klein vô cùng tinh xảo, làm lộ ra một loại phẩm vị không hề bình thường, một gia cảnh vô cùng hiển hách.
Hai người đứng cùng nhau, giống như một cặp hoàn mỹ do ông trời phái tới. Chỉ là, nơi này là yến hội hắc bang.
Người tổ chức nên buổi yến hội này chính là Đường Sâm của Đường gia nổi tiếng trên toàn thế giới.
Đường Sâm toàn thân mặc một chiếc áo bành tô màu đen kết hợp cùng dáng vẻ hoa hoa công tử thường ngày của anh ta. Mái tóc màu mực, dưới đôi mày kiếm là một cặp mắt hoa đào nhỏ hẹp tràn ngập vẻ phong tình, khiến cho người ta không cẩn thận mà trìm đắm đi lạc vào trong đó. Sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng có độ dày mỏng vừa phải lúc này lại hiện lên một nụ cười làm loá mắt người khác.
"Ôi, hôm nay anh lại có thể hào phòng như vậy nha, mang theo cả mèo con bảo bối nhà anh đến đây sao? Nơi này thế nhưng là yến hội hắc bang nha, anh nghĩ kỹ chưa?" Đường Sâm nửa đùa nửa thật nói.
Đáng tiếc, người đàn ông chỉ cười cười, ôm lấy bảo bối đi đến một góc trong căn phòng
Đường Sâm bất đắc dĩ lắc đầu, phải biết rằng, Lãnh Liệt Hàn là một đại nhân vật trong giới hắc đạo, bình thường chỉ cần nghe đến dang cũng đã khiến người khác phải run sợ. Vậy mà bây giờ lại có thể cả gan mang theo một cô gái đến đây, nếu như bị người đàn ông lãnh khốc kia biết, lại còn không nhìn chằm chằm vào bảo bối của anh hay sao?
Thế nhưng, ngay cả điều này cũng sợ, thì quá không giống tác phong của Lãnh Liệt Hàn rồi.
Xem đi, nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện.
Mấy người Lãnh Liệt Hàn vừa mới đi vào, thì ở cửa lại xuất hiện một người đàn ông cũng có bộ dạng rất chói mắt.
Một người đàn ông toàn thân tản ra sát khí mãnh liệt đang đứng thẳng che khuất ánh sáng. Anh ta hơi hơi cúi đầu, những sợi tóc mái xoã xuống che khuất đi khuôn mặt. Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn huỳnh quang, từng sợi từng sợi tóc màu nâu vàng của người đàn ông đó đều phát ra một loại ánh sáng vô cùng đẹp mắt, đẹp trai đến rối tinh rối mù. Người đàn ông bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, con ngươi lạnh lùng xinh đẹp của anh ta nhìn vào nơi nào, thì nơi đó tựa như sẽ được dát lên một tầng ánh sáng rực rỡ, khiến cho người ta choáng váng đầu óc.
Ánh mắt sắc lạnh dừng lại ở một góc có ba người, chính xác mà nói, là dừng trên người đàn ông tà ác yêu nghiệt kia.
Dẫn theo Độc Xà (rắn độc) ở phía sau, anh ta và Hắc Xà cùng đi về một phía. Mọi người xung quanh đều không dám thở mạnh, tình cảnh hiện giờ chính là hai đại nhân vật trong giới hắc đạo cùng tụ họp một chỗ.
Con ngươi lạnh lùng của Sở Thiên Ngạo bắn thẳng đến Lãnh Liệt Hàn. Con ngươi màu lam xinh đẹp của Lãnh Liệt Hàn mang theo sự lười biếng, nhìn vào đôi mắt màu mực tràn đầy hàn khí của Sở Thiên Ngạo.
Đường Sâm nhếch môi, châm chọc nói "Ôi, Ngạo vương đại danh lừng lẫy sao lại đến chỗ này nha? Ngày thường không phải luôn luôn ở Anh, cho dù gió thổi cũng không lay hay sao?"
Sở Thiên Ngạo không để ý đến lời bóng gió của Đường Sâm, giọng điệu lạnh lùng khiến cho toàn thân Hạ Du Huyên run rẩy "Hàng của tôi có phải do anh chặn đúng không?"
Đống hàng vận chuyển sang Châu Phi lần này hoàn toàn không để lộ ra một chút thông tin nào, có bản lĩnh lớn như vậy, ngoài Lãnh Liệt Hàn, thì không còn ai cả.
"Sở đương gia cảm thấy như thế, vậy thì, chính là như thế rồi." giọng điệu quá cuồng ngạo.
Hạ Du Huyên nhịn không được trợn trừng mắt, người đàn ông này thật là. . .
Lúc này, Sở Thiên Ngạo cẩn thận đánh giá Hạ Du Huyên.
Cô rất đẹp. Toàn thân một bộ váy trắng muốt hở vai lại càng tôn lên khí chất phi phàm của cô. Ngay cả tiên nữ có đứng cạnh cô cũng phải cảm thấy tự ti. Đặc biệt là cặp mắt màu tím hồng kia, lấp lánh lên ánh sáng vô cùng mê người.
Lãnh Liệt Hàn ra sức bảo vệ bảo bối trong *** mình, hai cánh tay ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của Hạ Du Huyên, im lặng bá đạo tuyên bố quyền sở hữu.
Sở Thiên Ngạo không chút dấu vết thu hồi lại ánh mắt "Chắc hẳn, đây chính là Lãnh phu nhân tương lai của Lãnh gia?"
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi "Rốt cuộc Sở đương gia cũng có một lần thông minh."
Hắc Xà tính tình tương đối nóng vội, vừa lúc có ý định muốn ra tay giáo huấn Lãnh Liệt Hàn, lại bị Sở Thiên Ngạo ngăn lại "Ha ha, Lãnh đương gia, chúng ta cũng giống nhau nha."
Hắc Xà tức giận bất bình nhìn Lãnh Liệt Hàn, Lãnh Liệt Hàn dường như không để tâm đến câu nói kia, ngược lại, lại càng đem sự tức giận của ai đó nâng lên cao hơn "Sở đương gia, người ta thường nói chó cùng rứt giậu, làm sao lại không kiềm chế được như vậy a?"
Khuôn mặt của Thanh Long và Ngân Long ở phía sau Lãnh Liệt Hàn trái lại vẫn rất lạnh nhạt, giống như chuyện vừa với xảy ra không liên quan đến bọn họ, Thế nhưng, nếu giám mạo phạm Lãnh gia, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hắc Xà nghe xong, lại càng phẫn nộ "Lãnh Liệt Hàn, nói đến cùng thì anh và đương gia của chúng tôi cũng là quyền thế ngang nhau, anh rốt cuộc là cuồng ngạo cái gì?"
Thanh Long vừa nghe thấy, trong nháy mắt liền muốn tấn công Hắc Xà. Hắc Xà vốn đang phẫn nộ, lần này giống như tìm được thú vui, H**g phấn đấu võ. Mà những người còn lại chỉ đứng một bên xem kịch vui, ai cũng không ra tay hoặc là nói chuyện, bởi vì không ai dám.
Thế nhưng sau đấy, hình ảnh khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi đã xuất hiện:
Hạ Du Huyên nhếch môi, con ngươi màu tím hồng lười biếng nhìn trận đấu võ trước mặt "Chậc chậc. . . Hôm nay dù nói thế nào cũng là do Đường gia làm chủ yến hội. Tại sao lại nháo loạn lên như vậy a?"
Tất cả mọi người đều đang tập chung vào một điểm lại nhanh chóng quay lại, dừng trên người Hạ Du Huyên. Hai người đang đánh nhau cũng ăn ý dừng lại, quay về phía sau đương gia của mỗi người. Lãnh Liệt Hàn lại càng sủng nịnh nhìn Hạ Du Huyên.
Trong mắt Sở Thiên Ngạo nhanh chóng chạy qua một tia yêu thích: Cô gái có can đảm!
"Sở đương gia phải không? Tôi là người phụ nữ của Hàn, Hạ Du Huyên." Hạ Du Huyên nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
Trên người của người đàn ông này tồn tại một cỗ khí thế vương giả, không giống với Lãnh Liệt Hàn. Nếu Lãnh Liệt Hàn là một tên yêu nghiệt âm lãnh tàn ác. Thì anh ta chính là một ngọn núi tuyết lạnh lùng sắc bén.
Hai người thân phận giống nhau, cả hai đều có thân phận vô cùng thần bí, thế nhưng phong cách lại không giống nhau.
Sở Thiên Ngạo không để ý đến cô, mở miệng lành lùng nói "Đống hàng đó, tôi sẽ đoạt lại." Đúng lúc mọi người cho răng Sở Thiên Ngạo sẽ rời đi.
Thế nhưng, Sở Thiên Ngạo lại tiến lên, trực tiếp cầm lấy bàn tay trái non mềm của Hạ Du Huyên, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay cô, thân sĩ mở miệng "Hạ tiểu thư, rất hân hạnh được biết cô, tôi là Sở Thiên Ngạo."
Điều này càng làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc, Sở Thiên Ngạo chưa bao giờ gần gũi phụ nữ, từ khi nào lại nói chuyện nhu tình như vậy? Mà đối phương lại còn là người phụ nữ của Lãnh Liệt Hàn.
Khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Liệt Hàn nhất thời đen xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của cô lại lau lau chùi chùi. Hạ Du Huyên giật mình nhìn bóng lưng lạnh lùng vừa mới rời đi.
"Nhóc con, hắn ta rất đẹp mắt sao?" Nghe thấy âm thanh tràn ngập mùi vị dấm chua của người bên cạnh, Hạ Du Huyên phục hồi lại tinh thần, tâm tình rất tốt.
"Hàn, anh ghen sao?"
Người đàn ông rất hào phóng thừa nhận "Đúng vậy, em còn chưa trả lời. Anh ta rất đẹp mắt sao?"
Khoé mắt Hạ Du Huyên giựt giựt, cố ý ra vẻ cẩn thận suy nghĩ.
Chưa có đáp án, người đàn ông liền vội vàng ôm chặt eo cô, trực tiếp đi lên lầu hai, rất tự nhiên coi nơi này là nhà của mình.
Đường Sâm bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, người đàn ông này, một khi đã bá đạo thật đúng là muốn ૮ɦếƭ mà, thật muốn thương thay cho con mèo hoang nhỏ đó, tự cầu nhiều phúc đi. Sau đó xoay người hướng về phía Thanh Long, Ngân Long nói "Ở lại đây trông chừng, có điều gì bất thường thì trực tiếp nói với tôi. Không cần làm phiền tên Hàn kia."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc