Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 05

Tác giả: Băng Đồng M

Người chủ trì đứng trên sân khấu công bố kết quả, kế tiếp là quà tặng bí mật.
Chỉ nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn lười biếng bước chân hướng lên trên.
Mái tóc màu tím bạc hơi rối loạn, phía trước mặt vài sợi tóc xoã xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt. Lông mi so với con gái còn dài hơn rất nhiều, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm màu anh đào nhẹ nhàng nhếch lên, mang theo nụ cười như có như không, lộ ra vẻ tà mị. Trên mặt không tìm thấy một chút tỳ vết nào, so với con gái còn trắng nõn mịn màng hơn rất nhiều, đẹp trai đến không thể soi mói. Bông tai màu tím bên tai phải cùng sợi dây chuyền hình chữ thập màu tím đậm ở trước *** cùng nhau phát sáng.
Người đàn ông như vậy dù cho đi tới đâu cũng vô cùng chói mắt, khiến cho người ta dù muốn coi thường cũng không thể được.
Chỉ thấy Lãnh Liệt Hàn đi đến gần Hạ Du Huyên, bàn tay to giữ lấy đầu cô, môi mỏng Kh**u gợi đè lên, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Hồi lâu sau, buông người con gái đang hô hấp dồn dập ra, ôm lấy cô, rời khỏi hiện trường. Dưới khán đài một mảng trầm lặng.
Ở một góc khuất, không ai để ý tới.
Một người có mái tóc ngắn gọn gàng màu hạt dẻ, đôi mắt đen lấp lánh như bảo thạch phát sáng trong đêm, sâu sắc, giữa đôi lông mày có chút ưu thương, sống mũi cao thẳng kéo dài tới gần đôi môi mỏng gợi cảm, là kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế, dù chỉ mặc chiếc áo phông đơn giản cùng quần bò đã giặt đến bạc trắng cũng không thể che đi khí thế vương tử.
Hàn Triết Húc nhìn theo phương hướng hai người rời đi, thất thần.
Mạc Tập Triệt lúc này cởi bỏ tính cách trẻ con, hơi nhiêng người dựa vào dàn hoa bên cầu thang, vóc dáng cao gầy, thái độ thanh thản, vẻ mặt như không sao cả. Dáng dấp vô cùng đẹp trai. Da trắng mịn màng, ngủ quan xinh đẹp giống như điêu khắc, lông mi dài như kiếm, hai tròng mắt sáng như ánh sao, môi mỏng khẽ nhếch lên, nâng lên một nụ cười lười biếng.
"Húc, cậu thích Huyên Huyên?" Mạc Tập Triệt hỏi. Kỳ thực anh ta biết mình đang nói lời thừa thãi.
"Ừ." Hàn Triết Húc lại cười khổ một cái. Rời khỏi tầm mắt của Mạc Tập Triệt.
"Ài, lẽ nào muốn diễn cảnh cuộc tình tay ba sao? Ừ, không sai, lại có trò hay để xem. Hắc hắc." Mạc Tập Triệt nhìn theo ba người đi hai phương hướng khác nhau. Bản thân cũng bước về hướng ngược lại, rời đi.
Phương hướng rời đi của bọn họ, đúng lúc tạo thành một hình tam giác.
Lãnh Liệt Hàn cùng Hạ Du Huyên ngồi trên xe thể thao, Hạ Du Huyên thất thần nhìn gò má đẹp trai của Lãnh Liệt Hàn, đột nhiên hét to một tiếng "A! ! !"
Lãnh Liệt Hàn vô cùng bình tĩnh hỏi "Sao vậy?"
"Anh còn chưa tặng quà bí mật cho tôi? Húc cũng chưa cho." Hạ Du Huyên bất mãn ngồi ở vị trí gần bên lái xe, hai tay khoanh trước ***. Chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Không phải tôi đã tặng em rồi sao? Lãnh Liệt Hàn cười tà, đưa ngón trỏ bên tay phải ra vuốt ve đôi môi anh đào hồng nộn của cô.
"Em vẫn còn muốn?" cười tà một cái rồi ngay lập tức dựa người tới gần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng, ngượng ngùng đẩy hắn ra "Mới không phải. Tôi còn tưởng là có cái gì đó ngon để ăn đấy."
Lãnh Liệt Hàn nắm lấy eo thon của Hạ Du Huyên, thoáng dùng sức, Hạ Du Huyên liền bị ôm lên trên đù* của anh ta.
"A. . . Ưmh. . ." Đang thét lên, cái miệng nhỏ nhắn liền bị chặn lại.
Ngay sau đó bị một trận hơi thở nam tính lượn lờ xung quanh mình.
Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhìn Hạ Du Huyên không có phản kháng, ngược lại còn không kiềm hãm được mà nhắm chặt mắt lại, hai cánh tay vòng lên cổ anh. Hôn, dường như càng sâu hơn.
Lấy xe làm mái nhà, ghế ngồi hạ ngang xuống, hai người tựa như đang nằm trên giường.
Lãnh Liệt Hàn đem Hạ Du Huyên đặt ở Dưới ***, ở xung quanh cổ của cô phủ đầy lên những dấu hôn chỉ thuộc về riêng mình.
Lại một lần nữa phủ lên cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay to lớn của người đàn ông không an phận mà chơi đùa sau lưng Hạ Du Huyên.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại rất không hiểu chuyện mà vang lên. Lãnh Liệt Hàn cau mày, cũng không thèm để ý. Thế nhưng Hạ Du Huyên lại phục hồi tinh thần, hai tay chống đỡ trước bộ *** rắn chắc của người đàn ông "Hàn, điện thoại."
Trong mắt Lãnh Liệt Hàn loé lên một tia máu rồi biến mất. Ôm lấy Hạ Du Huyên ngồi lên trên đù* mình, rất khó chịu nhận điện thoại "Nói." Chỉ một chữ đơn giản thôi đã lộ ra người đàn ông này có bao nhiêu tức giận. Lại dám quấy rối chuyện tốt của anh và bảo bối?
"Bang chủ, đã tra ra tung tích của \'Tử tinh thạch\'." trong điện thoại truyền đến giọng nam lạnh lùng mà cung kính.
"Gửi mail qua đây cho tôi." Nói xong, đang muốn tắt máy, lại bị người đầu bên kia điện thoại ngăn lại.
"Bang chủ chờ một chút. Tử tinh thạch hiện giờ đang ở trong vách núi Hắc Sơn."
Vách núi Hắc Sơn? Nói cách khác. . . đang ở gần chỗ mình? Lúc này, nơi này chính là vách núi Hắc Sơn.
Tắt điện thoại, nhìn về phía ngoài cửa sổ, tử tinh thạch. . .
Hạ Du Huyên nhẹ nhàng lên tiếng "Hàn, nếu như anh có chuyện cần xử lý, tôi có thể tự đi trước. Anh không cần bận tâm đến tôi."
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi "Bảo bối, không có việc gì." Nói xong, xung quanh liền xuất hiện hai chiếc xe màu đen vụt tới.
Một vài người trong xe đều là những kẻ khoa trương cơ bắp, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy bóng chày thô ráp.
Hướng về phía chiếc xe thể thao đi tới.
Lãnh Liệt Hàn biết, bọn họ là người của bang Hổ Xà. Hình xăm con rắn bên tay trái và đầu hổ bên tay phải là ký hiệu của bang Hổ Xà.
"Hàn. Bọn họ. . ." Ánh mắt Hạ Du Huyên mang theo chút run sợ, khẩn trương nhìn Lãnh Liệt Hàn.
"Bảo bối, ở trên xe ngoan ngoãn đợi tôi." Nói xong, hôn lên môi cô một chút, chuẩn bị mở của xe ra ngoài, lại bị cô nhóc bắt được cánh tay. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô.
Ánh mắt Lãnh Liệt Hàn dịu xuống "Bảo bối, không có chuyện gì." Sau đó từ trong *** rút ra một khẩu S***g tinh sảo.
Hạ Du Huyên nhận lấy, gật đầu "Cẩn thận một chút a."
Lãnh Liệt Hàn gật đầu, đi ra cửa xe. Ánh mắt nhu hoà sớm đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt khát máu, giống như ma quỷ tới từ địa ngục.
Những kẻ cơ bắp có ít nhất 10 tên, bọn chúng đem Lãnh Liệt Hàn vây kín ở giữa.
"Hừ, xem ra thủ hạ của bá chủ thế giới hắc đạo cũng chỉ như vậy thôi, nhìn tên mặt trắng này xem." Một tên đàn ông cơ bắp châm chọc nói. Không sai, Lãnh Liệt Hàn chính là ma vương vô cùng đáng sợ trong giới hắc đạo, chỉ cần nghe thấy tên cũng khiến người ta phải sợ mất dạng. Trong bang, trừ hai trợ thủ đắc lực đã nhìn thấy dung mạo thật sự của anh, còn lại chưa ai từng nhìn thấy. Cho nên tên cơ bắp kia chỉ cho rằng Lãnh Liệt Hàn là thủ hạ của ma vương, mà không hề biết, thực ra anh chính là ma vương.
Vừa dứt lời, còn chưa có nhìn rõ người đàn ông ra tay như thế nào, tên cơ bắp kia đã ngã gục xuống đất. Hơn mười tên cơ bắp còn lại có chút kinh ngạc, rối rít giơ cây gậy bóng chày vụt về phía Lãnh Liệt Hàn.
Chỉ là. . .
Một phút, chỉ một phút ngắn ngủi, toàn bộ những tên cơ bắp kia đều ngã xuống đất.
Hạ Du Huyên kinh ngạc há to miệng, nhìn thấy những tên cơ bắp kia người thì gãy tay người thì gãy chân, sống không bằng ૮ɦếƭ nằm la liệt trên mặt đất. Giờ cô đã biết, Lãnh Liệt Hàn quả đúng là so với ma quỷ còn khủng khiếp hơn rất nhiều.
Lúc này Lãnh Liệt Hàn đã cởi bỏ dáng vẻ khát máu, con mắt màu xanh cưng chiều nhìn cô gái đang kinh ngạc, bàn tay dịu dàng sờ lên mái tóc đỏ R*ợ*u của cô "Sợ sao?"
Hạ Du Huyên phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu.
"Nhóc con lừa đảo." Lãnh Liệt Hàn đem cô ôm vào trong ***. Rõ ràng sợ đến mức thân thể phát run, lại không dám thừa nhận. Thật là một cô nhóc lừa đảo.
"Hàn, ma vương?" Hạ Du Huyên nhẹ giọng nói.
Lãnh Liệt Hàn khe khẽ đáp một tiếng "Ừm"
Bàn tay nhỏ bé của Hạ Du Huyên nắm thật chặc vạt áo Lãnh Liệt Hàn, cắn môi dưới.
Lãnh Liệt Hàn nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mình, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cô "Em sợ tôi?"
Hạ Du Huyên nhào vào trong *** Lãnh Liệt Hàn "Không sợ. Hàn, tôi không sợ anh. Thật đó." nói xong, lại ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím nghiêm túc nhìn vào người đàn ông hoàn mỹ đến cực điểm ở trước mặt.
Lãnh Liệt Hàn nhìn vào khuôn mặt trẻ con của cô, nở nụ cười "Ngu ngốc. Sợ cũng vô dụng, nếu em dám chạy trốn, tôi liền đuồi theo em đến chân trời góc biển, không bao giờ buông tha."
"Tôi mới không trốn. Ngược lại là anh." Hạ Du Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn.
Lãnh Liệt Hàn cúi người xuống hôn một cái "Tôi?"
"Đúng vậy, anh nhìn đám hoa si ở trường xem, nếu như một ngày nào đó bọn họ điên lên liền chen chúc vào, tôi còn không biết mình có thể bỏ chạy nữa không đây." Nói xong, thở dài lo lắng.
"Hử? Bỏ chạy? Không được, em là nữ giúp việc của tôi, cho nên phải bảo vệ tôi." Người đàn ông bá đạo nói, nắm chặt vòng eo của người con gái, cúi đầu xuống hôn một trận nồng nhiệt.
Hạ Du Huyên thở hổn hển, con mắt hơi nhắm hờ "Hàn, mệt quá, tôi muốn đi ngủ."
Lãnh Liệt Hàn ôm lấy thân thể mềm mại vào trong *** mình, cầm tay lái, ở trên trán của cô hôn nhẹ một cái "Được, chúng ta về nhà."
Nói xong, chiếc xe thể thao nhanh chóng rời đi.
Sau khi nhìn thấy chiếc xe thể thao hoàn toàn biến mất, hai bóng người trên cây nhảy xuống, người đàn ông tóc ngắn màu mực thở dài "Ôi, ma vương mỗi lần đều như vậy, thu dọn tàn cuộc đều là chúng ta."
Một người đàn ông khác có mái tóc màu bạc cười khẽ "Không phải như vậy đã không là ma vương rồi."
"Cũng đúng." Hai người nhìn nhau cười một tiếng. Bắt đầu gọi điện thoại kêu người đến khiêng những thi thể này đi.
Ngày thứ hai
Hạ Du Huyên nhàm chán đi trong sân trường. Bởi vì tối qua đột nhiên có tin tức của tử tinh thạch đã bị mất cách đây nhiều năm, nên hôm nay Lãnh Liệt Hàn đã quay về bang để điều tra. Chỉ còn lại một mình cô lẻ loi đi tới.
Đúng lúc nhìn thấy Thiên Tinh Tinh đang đi đến.
Hôm nay toàn thân cô mặc một bộ váy công chúa thuần trắng tinh khiết, mái tóc cũng được tạo kiểu công chúa, phối hợp với một đôi cao gót màu trắng sữa, nét mặt biểu lộ nụ cười ôn nhu. Rất giống một cô công chúa chân chính. Tuy mang trên mặt một nụ cười ôn nhu, thế nhưng sự nhảy cảm trời sinh khiến Hạ Du Huyên cảm thấy có chút khó chịu, không thể nói rõ là khó chịu ở chỗ nào.
"Bạn học Hạ Du Huyên, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" Mở to con mắt sạch sẽ, mong đợi nhìn Hạ Du Huyên trả lời.
Hạ Du Huyên khẽ nhăn mày, một hồi lâu sau mới gật đầu "Ừ."
Hai người đi tới một con phố không người.
Hạ Du Huyên cảm thấy sau lưng mình dường như có người nào đó, cảnh giác quay đầu lại, thế nhưng không có gì khác lạ. Thật kỳ quái, chẳng lẽ do mình quá nhạy cảm?
Thiên Tinh Tinh chú ý tới động tác của Hạ Du Huyên, ánh mắt sâu thẳm, nhẹ giọng nói "Hạ Du Huyên, cô mới tới đây mấy ngày?"
"Dựa vào cái gì thái độ của Lãnh thiếu đối với cô và những người khác lại không giống nhau?"
"Dựa vào cái gì cô lại có thể dễ dàng tiếp cận Lãnh thiếu như vậy?"
"Dựa vào cái gì cô lại có thể thân mật cùng Lãnh thiếu, mà tôi đã biết anh ấy một năm rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy trái tim của tôi đã theo anh ấy mất rồi, nhưng thử hỏi tại sao từ đầu đến cuối trong mắt anh ấy không hề có tôi?"
"Đều là vì cô, vì sự xuất hiện của cô, cô đem tôi và Lãnh thiếu đi lừa gạt. Cô cái đồ nha đầu nghèo kiết xác này, cô dựa vào cái gì đòi xứng với Lãnh thiếu?" Thiên Tinh Tinh càng nói càng kích động.
Trực giác của Hạ Du Huyên là đúng, người con gái hung ác trước mắt này, làm sao có thể chỉ là đơn thuần cùng mình nói chuyện đây? Vừa nghĩ tới, xung quanh lập tức xuất hiện 5 người mặc áo đen cường tráng.
Năm người này xem ra là vệ sĩ của Thiên Tinh Tinh.
Quả nhiên, Thiên Tinh Tinh âm ngoan nhìn Hạ Du Huyên một cái, quay lưng lại, lạnh lùng nói với vệ sĩ "Các người, đem cô ta bắt lại cho tôi."
Mặc dù công phu của Hạ Du Huyên không tệ, nhưng dù sao trước mặt cũng là năm người đàn ông to cao vạm vỡ, một mình cô làm sao đánh thắng nổi?
Một thứ mùi gay mũi xuất hiện trên lỗ mũi, hai mắt nhắm lại liền ngất đi.
Căn phòng tối đen
Cốc cốc\'
"Vào." Lãnh Liệt Hàn đang vùi đầu vào tìm kiếm tin tức của tử tinh thạch đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất.
"Báo cáo bang chủ, nhận được tin tức, Hạ tiểu thư bị bắt cóc. " Thanh Long nửa quỳ, cung kính nói.
Người đàn ông lập tức bật dậy, hai tròng mắt xuất hiện tia máu nhìn về phía trước "Là ai? Ở đâu?"
"Là thiên kim của Thiên Thị, ở trong một căn phòng nhỏ bị bỏ hoang gần học viện Lạc Anh."
Con mắt Lãnh Liệt Hàn lạnh băng, sải bước rời đi. Đồng hành còn có Thanh Long và Ngân Long. Hai người này ngoại trừ màu tóc không giống nhau ra thì chính là anh em sinh đôi, cũng chính là hai trợ thủ đắc lực của Lãnh Liệt Hàn.
Cùng lúc đó, biệt thự Hạ gia.
Quản gia lảo đảo chạy đến trước mặt Tạ Mẫn "Phu nhân, phu nhân không xong rồi, tiểu thư, tiểu thư bị bắt cóc."
Tạ Mẫn kích động đứng lên "Là ai to gan như vậy?"
"Là, là thiên kim của gia tộc Thiên Thị. Hiện giờ thiếu gia của gia tộc Lãnh Thị cũng đã chạy đi cứu tiểu thư rồi."
"Một phút, ta muốn nhìn thấy tập đoàn Thiên Thị biến mất, về phần người của gia tộc Thiên Thị. . ." Khoé miệng Tạ Mẫn nâng lên một nụ cười khát máu, dám bắt cóc con gái bảo bối của mình? Thật là không biết sợ ૮ɦếƭ là gì mà.
Quản gia gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Bên trong căn phòng nhỏ bị bỏ hoang.
rào\' Hạ Du Huyên bị dội lên thân thể gầy yếu một gáo nước lạnh, hiện tại đã bắt đầu vào thu, thời tiết không nóng không lạnh. Thế nhưng bị dội một gáo nước lạnh như vậy, là người ai cũng đều cảm thấy lạnh.
Do bị dội nước, đôi môi Hạ Du Huyên run lên bần bật.
Thiên Tinh Tinh cuồng vọng cười to, nhìn dáng vẻ chật vật của Hạ Du Huyên "Ha ha ha, Hạ Du Huyên, không nghĩ tới cô cũng có ngày hôm nay a, rơi vào trong tay Thiên Tinh Tinh tôi, cô cũng chỉ có một con đường ૮ɦếƭ."
Con ngươi màu hồng tím của Hạ Du Huyên nhìn chằm chằm vào Thiên Tinh Tinh, bộ váy màu trắng trên người đã bị nước làm ướt, dính sát lên những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể. Khiến cho Thiên Tinh Tinh điên cuồng đố kị.
Thiên Tinh Tinh nhếch lên một nụ cười tà ác, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt do nước lạnh mà tái nhợt "Chậc chậc chậc, cô chính là vì khuôn mặt tròn tròn này, mà đi mê hoặc Lãnh thiếu của tôi sao. Nếu như tôi huỷ đi khuôn mặt này, không biết Lãnh thiếu còn muốn cô nữa không? A, đúng rồi, nếu như. . . cô không còn sạch sẽ nữa? Ha ha ha."
Nói xong, hướng về phía năm tên vệ sĩ từ sớm đã không khống chế được nói "Các ngươi, hầu hạ Hạ tiểu thư thật tốt cho tôi."
Năm tên vệ sĩ nghe vậy, nhìn nhau mấy cái. Thiên Tinh Tinh nhàn nhã cất bước đi tới một góc quay phim.
Một tên vệ sĩ trong đó mang theo nụ cười ***, từng bước từng bước tới gần Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên bởi vì thuốc mê trên người còn chưa có tan hết, cơ thể căn bản không thể động đậy, cắn chặt môi dưới, con ngươi lạnh băng bắn thẳng về phía Thiên Tinh Tinh.
Xoạt\' Bộ váy trên người bị xé rách, lộ ra bờ vai trần trắng nõn làm cho tên vệ sĩ kia càng không thể chịu nổi, một mỹ nhân đẹp như vậy, vóc dáng lại càng không phải nói, nếu là tự mình nếm thử một chút. . .
Nghĩ đến đó, lực đạo trên tay càng mạng hơn, không tới mấy cái, thân hình hoàn mỹ của Hạ Du Huyên lộ ra, chỉ còn dư lại một bộ nội y màu đen quyến rũ.
Đôi môi Hạ Du Huyên run rẩy "Không muốn. . .Hàn, cứu tôi. Không muốn. . ."
Tên vệ sĩ đang muốn tiến lên, cánh cửa căn phòng lập tức bị đá văng. Năm tên vệ sĩ bị doạ sợ đến mức vội vàng nhảy lên. Ở một góc, hai chân Thiên Tinh Tinh run lên cầm cập "Lãnh, Lãnh thiếu. . ."
Lãnh Liệt Hàn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Du Huyên, cùng với làn da trắng mịn bị lộ ra ngoài không khí kia. Hai Mắt nhuộm đầy tia máu. Vội vàng chạy đến bên cạnh Hạ Du Huyên, *** khoác của mình xuống, vững vàng bao lại cô nhóc đang không ngừng run rẩy.
"Không cho phép ***." Lời nói âm lãnh vừa dứt, động tác của cặp song sinh ở phía sau rất chuẩn xác bắt lấy năm tên vệ sĩ, về phần Thiên Tinh Tinh, từ sớm đã bị bọn họ tát cho một cái, bật người đập vào tường, hôn mê.
Lãnh Liệt Hàn đau lòng ôm lấy Hạ Du Huyên đang thất thần "Bảo bối."
Hạ Du Huyên phục hồi lại tinh thần, hai tay chợt vung lên "Không được. . .không được qua đây. Hàn, cứu tôi, nhanh cứu tôi."
Lãnh Liệt Hàn ôm thật chặt người con gái đang không ngừng run rẩy vào trong lòng "Ngoan, bảo bối đừng sợ, tôi tới rồi, ngoan. Đừng khóc."
Hạ Du Huyên từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc trước mắt, nhào vào trong *** người đàn ông, lớn tiếng khóc lên "Ô oa oa. . . Hàn, bọn họ, bọn họ. . ."
Lãnh Liệt Hàn chua sót hôn lên từng giọt nước mắt của Hạ Du Huyên "Đừng khóc, tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu. Bảo bối ngoan, chúng ta về nhà."
Hạ Du Huyên nhu thuận gật đầu. Lãnh Liệt Hàn ôm lấy cô, khi đi qua bên cạnh Thanh Long và Ngân Long, lãnh khốc nói "Mang đi nhốt vào ngục tối dưới lòng đất."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc