Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 01

Tác giả: Băng Đồng M

Biệt thự tổng cộng có ba tầng, bởi vì được xây dựa vào núi mà cảnh sắc mỗi tầng cũng không giống nhau. Bước vào cổng lớn, là một con đường nhỏ được xếp thành từ những viên đá cuội, hai bên đường là một hàng băng đá, trên băng đá được trang trí bằng những chậu cây cảnh khác nhau, khiến cho người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui. Quẹo sang phía bên trái của con đường nhỏ, có một cánh cửa hình ánh trăng (nguyệt lượng môn)*, đi qua cánh cửa này chính là sân vườn tầng một của biệt thự.
Vẻ ngoài hoa lệ của biệt thự, càng thêm khí phái.
Nho nhã, lịch sự, tinh xảo nhưng cũng không kém phần thư thái, bên hiên cửa, hai cánh cửa hướng về phía nam và bắc mở ra. Phòng khách, phòng ngủ... đều được trang trí bằng những song cửa sổ thấp hình lục giác để có thể dễ dàng ngắm được những quang cảnh bên ngoài. Phòng ăn nam bắc thông nhau, cảnh tượng bên trong và bên ngoài căn phòng được dung hoà làm một.
Chỉ là. . .
Những người giúp việc đều không nói gì, nhìn theo hai mẹ con giống như chị em.
Phu nhân hoà nhã cao quý, rõ ràng đã hơn 30 tuổi, con gái cũng đã 17 tuổi rồi, vậy mà vẫn giống như một đứa trẻ, cùng Hạ Du Huyên lôi lôi kéo kéo.
Hạ Du Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn. Con ngươi màu hồng tím trong veo sáng rực, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra một chút phấn hồng nhàn nhạt, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ****. Mái tóc dài màu R*ợ*u đỏ xoã xuống bên hông, dáng người hoàn mỹ đẹp hơn cả ma quỷ, đôi chân thon dài trắng nõn càng hiện ra sự quyến rũ mê người. Bên tai trái là một viên bông tai thạch anh màu đỏ. Vẻ đẹp này thật không giống người, làm cho người ta nghẹt thở.
"Mẹ, người ta không nên đi cái gì kia, híc. . . . . . dù sao thì cái đó là cái gì, cái gì tụ hội ý."
"Là tiệc dạ hội của nhà họ Thế." Mẹ của Hạ Du Huyên — Tạ Mẫn, mặt đen lại nói.
"Đúng đúng đúng, chính là cái tiệc dạ hội này, đều đã đi đến lần thứ 249 rồi, lại đi nữa chính là 250 lần." Hạ Du Huyên nhăn mặt, thản nhiên nói.
"250? cho dù có là 250 lần hay 700 lần thì cũng không cho phép không đi." Tạ Mẫn trừng mắt nhìn cô con gái của mình.
"Không muốn không muốn." Hạ Du Huyên nói, thừa dịp lúc mẹ mình không chú ý, nhanh chân bỏ chạy.
"Con bé này." Tạ Mẫn trừng lớn mắt, ngay lập tức cũng không quản cái gì thục nữ với không thục nữ liền cởi giày cao gót của mình ra đuổi theo bóng dáng con gái.
‘Bụp’ một tiếng, trong vườn hoa, Hạ Du Huyên bị ngã nhào xuống đất, bùn đất đầy mặt, *** trắng nõn trên người cũng bị dính không ít, quần áo lại càng không thể chịu nổi.
Tạ Mẫn thấy vậy, nhíu mày, đứng ở nơi cách Hạ Du Huyên không xa, nhìn xuống mặt đất dưới thân cô bé.
"Mẹ thân yêu ~ ~ ~" Hạ Du Huyên chớp chớp con mắt màu tím, làm bộ đáng thương nhìn \'mẫu thân đại nhân cao lớn\'.
Tạ Mẫn cũng không lạ gì bộ dạng này của cô, mỗi lần đều giả bộ như thế, không đi làm diễn viên thật sự quá đáng tiếc rồi. "Dù sao cũng vô dụng, bữa tiệc ở nhà họ Thế con nhất định phải đi."
Hạ Du Huyên lập tức rũ mi mắt xuống, trên trán đầy hắc tuyền, cô mới không cần làm cái đó.
Hai tay chống đỡ phía sau, len lén quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Tạ Mẫn nhìn dáng vẻ chật vật của con gái, cũng có chút không đành lòng. Hạ Du Huyên lợi dụng cơ hội tốt này, lập tức nhảy dựng dậy, vụng trộm đi ra khỏi phạm vi của Tạ Mẫn.
Quản gia từ phía sau chạy đến, thở hổn hển hỏi "Phu, phu nhân, tiểu thư, tiểu thư chạy rồi, không, không đuổi theo sao?"
Trong mắt Tạ Mẫn chứa đầy ý cười, khoát khoát tay "Không cần."
Quản gia từ phía sau chạy đến, thở hổn hển hỏi "Phu, phu nhân, tiểu thư, tiểu thư chạy rồi, không, không đuổi theo sao?"
Trong mắt Tạ Mẫn chứa đầy ý cười, khoát khoát tay "Không cần."
Quản gia nghi ngờ nhìn về phía phu nhân, tại sao lại có lòng tin như vậy? Thuận theo ánh mắt của phu nhân, nhìn thấy viên bông tai đỏ rực đang lấp lánh phát sáng trên mặt đất, đây chính là bông tai bảo bối của tiểu thư. Nhặt lên, hiểu ý cười cười.
Trên đường cái, mọi người kỳ quái nhìn theo cô gái toàn thân bẩn thỉu đang chạy băng băng trên đường.
Hạ Du Huyên cấp tốc chạy, thỉnh thoảng lại ngó về phía sau một chút xem có người nào đuổi theo hay không.
Lại một tiếng \'bụp\'.
"A, thật là xui xẻo mà, hôm nay đã ngã hai lần rồi, rốt cuộc là cái gì không có mắt đây?" Hạ Du Huyên xoa xoa chỗ đau trên cái ௱ôЛƓ nhỏ của mình, gào thét lên.
"Ấy. . . . . . vị tiểu thư này, cô, cô không có chuyện gì chứ?" Từ trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh dễ nghe.
Hạ Du Huyên ngẩng đầu, người đàn ông trước mắt, mặc dù không tính là đẹp trai, thế nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu như vậy.
Sau khi người đàn ông nhìn thấy Hạ Du Huyên ngã xuống, rõ ràng là sững sờ, ngay sau đó lại kinh ngạc và vui mừng nói "Vị tiểu thư này, cô cần công việc không?"
Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt "Cái gì ! ?" liền vội vàng đứng lên nhảy ra xa vài bước, hai tay che ***, cảnh giác nhìn theo người đàn ông.
"Anh. . . . . . Anh có ý gì ! ?"
Người đàn ông nhìn thấy Hạ Du Huyên hiểu lầm, vội vã trả lời "Không không không, tiểu thư cô hiểu lầm rồi. Thực ra, thiếu gia nhà tôi hiện đang cần gấp một nữ giúp việc bên cạnh mình, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm được người."
Tròng mắt Hạ Du Huyên vẫn cảnh giác mà quét tới quét lui từ trên xuống dưới người đàn ông đó.
Người đàn ông thở dài, đứng thẳng người, tay trái chỉ chỉ đến chỗ cửa sổ nhà hàng ở phía trước "Này, nếu tiểu thư không tin thì có thể đi vào trong nhà hàng đó hỏi một chút xem, thiếu gia nhà tôi đang ở bên trong."
Hạ Du Huyên vươn vươn cổ, phía trước cửa sổ dường như thật sự có một người đàn ông đang ngồi.
Nửa tin nửa ngờ nhấc bước chân đi về phía nhà hàng.
Hạ Du Huyên đi đến phía trước cửa sổ, dừng lại. Nhìn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ giống như yêu nghiệt của người đàn ông trước mắt.
Mái tóc lộn xộn màu tím bạc, vài sợi tóc mái rũ xuống càng lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt chuyên gây hoạ, đủ để khiến cho toàn bộ nữ sinh phải thét chói tai! Lông mi dài hơn cả con gái, cánh mũi cao thẳng hoàn mỹ, đôi môi mỏng gợi cảm màu anh đào nhẹ nhàng giương lên, mang theo nụ cười như có như không, lộ ra một chút tà mị. Trên khuôn mặt không tìm ra được một chút tì vết nào, làn da so với con gái còn trắng nõn nà hơn rất nhiều, đẹp trai đến mức không thể soi mói. Yêu nghiệt! Vóc người cao lớn, có lẽ phải cao hơn 1 mét 85. Bên viền tai phải có khảm một viên bông tai màu tím kết hợp với viên kim cương màu tím đậm hình chữ thập ở trước *** cùng nhau phát sáng, khoé miệng luôn luôn ẩn chứa nụ cười ma quỷ, hoàn mỹ, thần bí!
Hạ Du Huyên ngẩn ngơ một hồi, nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt một lúc lâu mới phục hồi được tinh thần. Đừng nói rằng cô si mê, cô từ sớm đã miễn dịch với trai đẹp rồi, chỉ là người đàn ông trước mắt này thật sự quá xinh đẹp, giống như một tên yêu nghiệt.
Người đàn ông nhíu mày, con mắt sắc sảo màu lam bắn về phía Hạ Du Huyên, sắc bén như một thanh gươm.
Hạ Du Huyên bĩu bĩu môi, thôi đi, cuồng cái gì mà cuồng. Dường như không tình nguyện mở miệng nói "này, nghe nói anh đang tuyển nữ giúp việc?"
Người đàn ông đem Hạ Du Huyên quan sát từ trên xuống dưới một phen, cau mày.
Hạ Du Huyên dứt khoát đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống đối diện với người đàn ông "Này, hỏi anh đó."
Động tác ưu nhã của người đàn ông giống như không hề có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hạ Du Huyên, lạnh lùng mở miệng "Cô?"
Hạ Du Huyên oai phong hùng dũng, khí thế bừng bừng nói "Đúng, chính là tôi."
Động tác ưu nhã của người đàn ông giống như không hề có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hạ Du Huyên, lạnh lùng mở miệng "Cô?"
Hạ Du Huyên oai phong hùng dũng, khí thế bừng bừng nói "Đúng, chính là tôi."
Người đàn ông nhếch môi, trong mắt thoáng qua một tia nghiền ngẫm, người phụ nữ này vậy mà lại không si mê hắn? Thật thú vị.
Hạ Du Huyên nhíu lại đôi lông mày xinh đẹp "Gì vậy, còn tuyển người hay không?"
Người đàn ông đứng dậy, không thèm để ý chút nào đến vết bùn đất bẩn thỉu dính trên người Hạ Du Huyên, kéo cô bước ra khỏi nhà hàng.
"Này này, anh chậm một chút a." Hạ Du Huyên chu cái miệng nhỏ nói.
Người đàn ông làm bộ không nghe thấy gì, trực tiếp lôi kéo Hạ Du Huyên đi tới một chiếc xe thể thao màu đỏ rất có phong cách, đem cô nhét vào trong, còn mình lại ngồi vào vị trí lái xe. \'Rừ \' một tiếng liền khởi động xe lao đi.
Dọc theo đường đi, đều là tiếng hét chói tai của Hạ Du Huyên.
Chiếc xe thể thao \'rồ\' một cái, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một nhà hàng cao cấp.
Người đàn ông tà mị nhếch môi, nhìn mái tóc màu đỏ R*ợ*u rối bù như tổ gà của Hạ Du Huyên đang ngồi im lặng bên cạnh ghế tài xế "Nữ giúp việc, xuống xe."
Nghe được âm thanh, Hạ Du Huyên hoàn hồn, run rẩy hai chân "chạy nhanh như vậy để đi đầu thai à."
"Đúng vậy, nếu người khác mà nhìn thấy mái tóc như ổ gà của cô, nhất định sẽ cười đến mức phải đi gặp Diêm Vương để đầu thai a."
Hạ Du Huyên ngẩn người, chỉnh sửa lại mái tóc một chút, lại nhìn nhìn nhà hàng cao cấp trước mặt, cúi đầu nhìn trang phục của mình "Này, Đừng nói là anh muốn tôi ăn mặc như thế này cùng anh đến nhà hàng cao cấp như vậy để thưởng thức đó."
"Cô có thể không mặc trực tiếp đi vào." Người đàn ông quăng xuống một câu làm tức ૮ɦếƭ Hạ Du Huyên, rồi nhấc hai chân thon dài đi vào.
Hạ Du Huyên ra sức đè xuống lửa giận trong mắt "Không tức giận, không tức giận. Hạ Du Huyên, mày phải nhớ kỹ, mày bây giờ đến ăn cơm còn phải ăn nhờ của tên ác ma đó." Nói xong, một đường kiên cường không thèm nhìn sang ánh mắt khinh bỉ của mọi người, đi theo người đàn ông lên tầng vip cao nhất.
Trên ghế sô pha, từ sớm đã có người ngồi.
Vừa nhìn một cái cũng biết là người vô cùng cao quý.
Một người ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ giống với mẹ mình thường ngày, có khí chất của một quý phu nhân, mỗi một cử chỉ đều ưu nhã đến cực điểm.
Còn hai người ở bên kia ghế sô pha, giống với vị phu nhân kia, cũng có hình dáng của một quý phu nhân. Thế nhưng lại không hề có cái khí thế \'Bất phàm\' kia, hơn nữa còn lộ ra một chút tầm thường. Bên trái của vị phu nhân này, là một cô gái có dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
Toàn thân cô gái mặc chiếc váy màu xanh ngọc, *** trắng nõn, tóc đen xuông thẳng như thác nước xoã trên vai, khuôn mặt hơi lộ ra một chút hồng hồng. Cánh mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng nhuận. Đôi mắt xinh đẹp khi nhìn thấy người đàn ông vừa mới bước vào liền phát sáng lấp lánh. Thế nhưng vừa nhìn thấy Hạ Du Huyên toàn thân bẩn thỉu đi bên cạnh người đàn ông kia, trong mắt rõ ràng hiện lên sự khinh bỉ.
Có điều, do được tu dưỡng khá tốt, cô rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng như lúc đầu.
Vị phu nhân \'Bất phàm\' ở một bên đứng lên, nhíu mày, khi nhìn thấy Hạ Du Huyên, trong ánh mắt không hề có một tia xem thường, ngược lại là Hạ Du Huyên nhìn không hiểu thần sắc.
"Hàn, vị này là. . ." Rất rõ ràng, vị phu nhân \'Bất phàm\' này chính là mẹ của tên ác ma đó. Xem ra người mẹ này là muốn tìm vợ cho con trai mình.
"Bạn gái." Người đàn ông không thèm để ý nói.
"Hàn, vị này là. . ." Rất rõ ràng, vị phu nhân \'Bất phàm\' này chính là mẹ của tên ác ma đó. Xem ra người mẹ này là muốn tìm vợ cho con trai mình.
"Bạn gái." Người đàn ông không thèm để ý nói.
Mẹ của người đàn ông dùng ánh mắt khôn khéo nhìn về phía Hạ Du Huyên. Hạ Du Huyên âm thầm toát mồ hôi, hoàn toàn quên mất trên mặt vẫn còn bùn đất.
Dịu dàng cười nói "Bác gái, xin chào, cháu tên Hạ Du Huyên, là. . . . . .bạn gái của . . . Hàn." Sau khi giới thiệu xong tên của mình, phát hiện mình căn bản không hề biết tên của người đàn ông này, thật may là vị phu nhân vừa mới gọi tên của người đàn ông đó xong.
Cô gái dịu dàng ngồi đối diện \'cạch\' một cái đứng lên, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn vào người đàn ông mê người giống như yêu nghiệt "Làm sao có thể. . ."
Người phu nhân cau mày, rõ ràng cảm thấy không hài lòng với cử chỉ thất lễ như vậy của cô gái dịu dàng, ngược lại, đối với người con gái dính đầy bùn đất trước mặt này lại tràn đầy thiện cảm. Nếu như cô bé kia lau sạch khuôn mặt, thay lại quần áo sạch sẽ, khẳng định còn đẹp hơn gấp bội lần so với cô gái dịu dàng, thậm chí ngay cả lông mày cũng không sánh bằng.
"Xin lỗi, xin lỗi, Lãnh phu nhân, thất lễ." Mẹ của cô gái dịu dàng ngay lập tức đứng dậy, lôi kéo con gái mình nhanh chóng dời đi.
Cô gái dịu dàng vẫn không quên quay đầu lại nhìn người đàn ông làm mình rung động, \'thuận tiện\' trừng mắt mấy lần với \'cô gái xấu xí\' đứng bên cạnh người đàn ông.
Lãnh phu nhân nhếch môi, một lần nữa ngồi xuống, nhìn con trai mình "Lãnh Liệt Hàn, con không cảm thấy mình nên giải thích một chút sao?"
Lãnh Liệt Hàn liếc mắt nhìn mẹ mình, lôi kéo Hạ Du Huyên quay đầu rời đi, chỉ để lại một câu sâu kín "không phải mẹ biết rồi sao?"
Hạ Du Huyên bị Lãnh Liệt Hàn kéo đau tay, hất tay hắn ra "Này, kéo đủ chưa."
Lãnh Liệt Hàn dừng bước, xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn người con gái trước mắt. "Cô gọi tôi là gì? Nữ giúp việc."
Hạ Du Huyên âm thầm rụt cổ một cái "Cái đó, cái đó, thiếu gia."
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày "hử? Nữ giúp việc, mới vừa rồi tôi nghe thấy không phải là như vậy a."
Hạ Du Huyên an ủi mình, không sợ không sợ, hắn không giám bắt mày như thế "Tôi . . . tôi, a! mau nhìn đĩa bay kìa."
Nói xong, liền nhấc chân bỏ chạy. Ánh mắt nghiền ngẫm của Lãnh Liệt Hàn bắn về phía bóng lưng của Hạ Du Huyên "Cô gái thú vị."
Hạ Du Huyên chạy đến một con hẻm nhỏ, vỗ vỗ *** mình "Phù, ánh mắt của người đàn ông đó thật khủng pố." Theo thói quen đưa tay sờ sờ tai trái của mình, lại phát hiện bông hoa tai đã không thấy đâu nữa. Nhớ lại mọi thứ từ nhà chạy trốn ra đây, vỗ đầu một cái:
"૮ɦếƭ tiệt, nhất định là rơi ở nhà." Vì thế, đứng thẳng kéo kéo tóc, chậm rãi đi trên đường.
Buổi tối
Bên trong biệt thự nhà họ Hạ vô cùng tĩnh mịch, Hạ Du Huyên thận trọng đẩy cửa lớn ra.
Trên đỉnh đầu ngay lập tức bị một bóng người bao trùm, vội vàng ngồi xổm người xuống, hai tay ôm đầu "A a a, mẹ thân yêu, con sai rồi, con sẽ không giám nữa."
Một lúc sau, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười quái dị, ngẩng đầu, phát hiện là quản gia.
Hạ Du Huyên đen mặt lại "Quản gia, lần nào cũng như vậy ông không thấy phiền sao?"
Quản gia bất đắc dĩ cười cười "Tiểu thư, cô đang tìm cái này?"
"Đúng đúng đúng." Hạ Du Huyên cầm lại bông tai, thoáng cái liền chạy ra khỏi biệt thự.
"Quản gia, yêu ông quá, vào từ từ a, tạm biệt." Nói xong, bóng người mất hút như một làn khói.
Quản gia bất đắc dĩ cười cười, trở lại thư phòng lầu hai.
Tạ Mẫn đứng ở phía trước cửa sổ, Quản gia gõ cửa, tiến vào "Phu nhân, tiểu thư lấy lại bông tai rời đi rồi."
"Ừ. Con bé này, đúng lúc nên ra ngoài rèn luyện một chút, phái mấy người vệ sĩ đi theo, có tình hình gì lập tức thông báo."
"Nhân tiện đem thẻ của con bé khoá lại." Tạ Mẫn nói xong, tay phất về phía sau, quản gia hiểu ý.
Gật đầu "Vâng, phu nhân."
Đóng cửa thư phòng lại, quản gia nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh: Nguy hiểm thật, vừa mới vụng trộm đưa cho tiểu thư một ít tiền, may mà phu nhân không phát hiện ra.
Có điều, Tạ Mẫn làm sao có thể không biết.
Chỉ là không nói mà thôi!
Một lúc sau, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười quái dị, ngẩng đầu, là quản gia.
Hạ Du Huyên đen mặt lại "Quản gia, lần nào cũng như vậy ông không thấy phiền sao?"
Quản gia bất đắc dĩ cười cười "Tiểu thư, cô đang tìm cái này?"
"Đúng đúng đúng." Hạ Du Huyên cầm lại bông tai, thoáng cái liền chạy ra khỏi biệt thự.
Chạy ra đến ngoài, Hạ Du Huyên thế nhưng lại nhấc chân lên chạy ngược trở về biệt thự, bình bịch bình bịch chạy lên phòng của mình, âm thanh \'lách ca lách cách\', gọi quản gia lại.
"Chao ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cô đang làm gì vậy." Quản gia lo lắng nhìn Hạ Du Huyên hết chạy bên này rồi lại sang bên kia.
"Quản gia, tôi đang dọn đồ đạc." Hạ Du Huyên nói xong, nâng rương hành lý lên, rồi lại chạy xuống lầu.
"Tiểu thư, nếu rời nhà trốn đi, phu nhân sẽ đem toàn bộ thẻ của cô khoá lại đó." Quản gia nói xong, chạy đến trước mặt Hạ Du Huyên, vội vàng móc ra một xấp tiền màu đỏ, đặt vào trong tay cô.
Hạ Du Huyên cảm động chảy một đống nước mắt nước mũi nói: "Quản gia, ông chính là quản gia vô cùng thân thiết của tôi a. Yêu ông quá. Vào từ từ a, tạm biệt." Nói xong, bóng người mất hút như một làn khói.
Quản gia bất đắc dĩ cười cười, quản gia còn có thể phân ra thành thân với không thân sao?
Trở lại lầu hai thư phòng.
Tạ Mẫn đứng ở phía trước cửa sổ, Quản gia gõ cửa, tiến vào "Phu nhân, tiểu thư lấy lại bông tai rời đi rồi."
"Ừ. Con bé này, đúng lúc nên ra ngoài rèn luyện một chút, phái mấy người vệ sĩ đi theo, có tình hình gì lập tức thông báo."
"Nhân tiện đem thẻ của con bé khoá lại." Tạ Mẫn nói xong, tay phất về phía sau, quản gia hiểu ý.
Gật đầu "Vâng, phu nhân."
Đóng cửa thư phòng lại, quản gia nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh: Nguy hiểm thật, vừa mới vụng trộm đưa cho tiểu thư một ít tiền, may mà phu nhân không phát hiện ra.
Có điều, Tạ Mẫn làm sao có thể không biết.
Chỉ là không nói mà thôi!
Đang kéo hành lý đi trên đường, lúc này đã thay quần áo và rửa mặt sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên khẽ hắt hơi một cái, sờ sờ sống mũi của mình "Kẻ nào đang trù ẻo bản tiểu thư vậy? E hèm, khẳng định lại là quản gia, xem mình quay về nhất định sẽ không thu nhận ông ta, hừ."
Nói xong, đầu lại ***ng phải một vách tường cứng rắn, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được mắng "Mẹ nó, lại ***ng, ngày hôm nay đạp phải vận cứt chó gì vậy?"
Trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh quen thuộc "Nữ giúp việc của tôi, thật khéo a."
Hạ Du Huyên sửng sốt, cái âm thanh này. . . Trong nháy mắt ôm lấy hành lý, chạy ra xa vài bước, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt "Anh. . . Anh. . . Anh tại sao lại ở đây?"
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày "Tôi tại sao lại ở đây? Ở đây cũng không phải là địa bàn của cô." Sau đó cẩn thận quan sát dung mạo của cô một lượt.
Bên trong mặc một chiếc áo dây màu vàng kết hớp với áo phông trắng có hoạ tiết Graffiti hình đầu lâu màu tím đỏ, để lộ hai bên vai thon gầy, bên dưới chiếc quần bò short màu xanh nhạt là một đôi chân trắng nõn thon dài, phối hợp với đôi giầy thể thao màu xanh dương. Mái tóc màu đỏ R*ợ*u xoã xuống thắt lưng, mày liễu cong cong, một đôi mắt màu đỏ tím đang trừng lên, bên tai trái có đính một viên bông tai màu đỏ rực phát sáng lấp lánh. Làn da như băng như tuyết, trắng nõn mịn màng. Xinh đến mức phải làm người ta nghẹt thở.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc