Nữ Phụ! Nổi Loạn Đi! - Chương 27

Tác giả: Suzue

Suy Nghĩ Của Minh Triệt
Từ Minh Triệt. Tôi không quá rõ về quá khứ của mình Với tôi nó là một mảnh đen, mù mịt và không lối thoát
Từ hồi nhỏ tôi có một ước mơ là được ca hát...Âm nhạc mang tới sự vui vẻ cho tôi và tôi bị đắm chìm trong đó quên hết tất cả...
Vì vậy tôi đã nhập học vào trường M.S nổi tiếng và cũng là lúc tôi gặp ba người họ. Tôi và họ rất nhanh trở thành bạn tốt và chúng tôi lập nhóm tên 4S
Ba và Mẹ rất ủng hộ tôi nhưng tôi lại luôn có cảm giác họ...không hề tồn tại
Khi nhóm 4S của tôi bắt đầu nổi tiếng và là nhóm 4 người trẻ tuổi nhất. Tôi là thành viên được hâm mộ và yêu quý nhất
Và không ngờ rằng cũng vì vậy mà những điều tồi tệ xảy đến.
Trước khi ba mẹ tôi bị tai nạn họ đã để lại cho tôi một cái hộp nhạc tôi đã giữ nó vô cùng cẩn thận
Tuấn Lãng trưởng nhóm 4S đã đối xử lạnh nhạt với tôi và hai người còn lại cũng vậy. Tôi thật sự không hiểu họ muốn gì
_Tôi dần dần trở nên tuyệt vọng không còn muốn ca hát nữa
Những bản nhạc tôi viết ra đều không có lời
Trong một lần tôi lỡ làm rơi cái hộp nhạc và làm nó bị hư
Tôi quyết định đem nó đi sửa nhưng không may bị một kẻ giấu mặt ςướק mất
Tôi đuổi theo cái tên đó suốt cả chặng đường nhưng không kịp...Lúc đó cũng đã tối tôi bị kẹt trong ngõ cụt
Không ngờ lại gặp một đám du côn, họ không ngừng khiêu khích tôi và tôi không hề chịu nổi và đánh nhau với họ
Ngày hôm sau liền mang khuôn mặt đầy vết tích tới trường, đám học viên nhìn tôi kinh sợ. Tin đồn không biết từ đâu truyền tới, tin tức không biết là ai đã chụp lại và dán lên bảng tin trường
Đám Tuấn Lãng lấy cái nguyên do này để đuổi tôi ra khỏi nhóm. Tôi dường như mất kiểm soát và đấm cho hắn ta một trận
Không ngờ hắn ta lại nói là " Cái hộp nhạc đó của cậu tôi đã đập nát nó giống như cậu bây giờ...Thảm Hại! "
_Thế giới của tôi dường như suy sụp
Thì ra trước giờ bọn họ vốn lợi dụng tôi !
Trong buổi biểu diễn cuối cùng đó tôi đã hét lên để giải tỏa đến mức bị mất giọng tạm thời
Ai quan tâm người khác nói gì chứ !
Tôi cảm thấy như vậy mới chính là mình
Một kẻ suốt ngày bị lợi dụng
...
Năm học mới lại đến, tôi trở lại cái ngôi trường đó
Thề rằng là sẽ không để bọn chúng yên thân !
Cũng là lần đầu gặp con nhóc đó Linh Vũ
Ngay từ lúc gặp mặt nó đã cho tôi nguyên cuốn sách đập vào đầu trong lúc tôi đang mơ thấy ác mộng
Mặc dù tức giận nhưng cũng nhờ nó mà tôi thoát khỏi cơn ác mộng đó
Tôi liền nhấc nó lên quát cho một trận nhưng nó vẫn trưng vẻ mặt ngu ngơ nhìn tôi
Khi biết nó là vị hôn thê của tên Tuấn Lãng tôi đã có chút nghi ngờ nhưng nhìn vào mắt nó
Tôi dần chợt nhận ra dù nó có cười, sợ hãi hay nịnh bợ thì đôi mắt của nó vẫn không có một tí chân thật hay rung động nào
Giống như một khoảng trống không thấy đáy
...
Có nó tôi không còn cảm thấy một mình nữa. Đám 4S bây giờ cũng rất thảm
Nó coi tôi là một người cùng cảnh ngộ
Nhưng tôi lại bắt đầu có cảm xúc với nó...Cái thứ tình yêu này dần dần lớn lên
Muốn giữ nó lại không cho nó đi mất. Tôi nhận ra mình đã thích con nhóc đó
Và thế giới của tôi cũng đã thay đổi lúc nào không biết
\'Cảm ơn em vì đã bước vào cuộc đời tôi\'
...
Trong một phòng học không một bóng người, Minh Triệt ngồi ở một góc tay loay hoay viết kín trang giấy
Ngoài trời bên cửa sổ đã biến thành khung cảnh nắng vàng
Đặt nhẹ Pu't xuống thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng của bóng đèn trên trần nhà
\'Em chính là thế giới của Anh\'
Vào khoảng 8 giờ tối, Linh Vũ liền nhận được một tin nhắn từ Minh Triệt
[Lão đại] Đây là lời bài hát và bản nhạc nhóc xem thử đi
[Kèm Ảnh] [Kèm Ảnh] [Kèm Ảnh]
Linh Vũ: "..." Lão đại đúng là siêu nhân! Nhanh như vậy liền hoàn thành
Linh Vũ rũ mắt nhìn cái tiêu đề đập ngay vào mắt \'Em là thế giới\'
Cô trầm mặc một hồi lâu
Hi vọng cái thế giới mà anh ấy viết ra không phải cô...
...
Vòng thi thứ 3 rất nhanh liền đến, thời gian như tiêu tiền vậy. Mọi người vội vội vàng vàng để tới dự thi
Vòng thi được diễn ra vào lúc 7 giờ tối, tại sân khấu của trường. Nhiều bóng đèn được lắp sáng
Nhóm Fanciful của Linh Vũ là nhóm biểu diễn thứ hai lên rất nhanh phải đến sân khấu
Cả đám đang kiếm tra lại đạo cụ
" Ổn rồi chứ ? " Minh Triệt quay ra hỏi chung
" Tất cả đều ổn "
" Vậy bắt đầu đi "
Âm nhạc bắt đầu nổi lên để mọi người chú ý tới
Không ai để ý rằng cái bóng đèn được buộc phía trên Minh Triệt đang trong tình trạng lỏng lẻo
" Mọi thứ sắp bắt đầu rồi " Tuấn Lãng phía dưới nhếch môi
" Cắt đi ! " Hạo Hiên ra lệnh
*Pặc* Dây kéo bị đứt, bóng đèn từ từ rơi xuống
Linh Vũ đang đánh guitar bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn lên phía trên thì cô sững sờ
" Lão đại! Cẩn thận! " Linh Vũ nhanh chóng lao tới Minh Triệt đẩy anh ta ra hai người liền ngã xuống
*Rầm* Bóng đèn rơi xuống sân khấu làm sân khấu bị bục, mảnh thủy tinh bay tung tóe, đám học viên phía dưới hoảng loạn
" Linh Vũ! "
Trong lúc mọi người hoảng loạn phía dưới Tuấn Lãng đang sai một người nào đó
" Mau đi lấy cái bài hát đó cho ta "
" Được "
...
" Lão đại...không sao chứ? " Linh Vũ ngẩn đầu nhìn Minh Triệt phía dưới mình
" Ta mới là người nên hỏi nhóc câu này! " Minh Triệt vừa lo lắng vừa tức giận
Lúc nãy tự nhiên cô lao vào làm gì chứ ?
Nếu như người bị thương lúc nãy không phải hắn mà là cô thì phải làm sao !?!
Linh Vũ cảm thấy phía dưới chân mình có chút nhói chắc là bị đâm vào rồi
" Không sao, cũng không nặng lắm... "
" Không sao cái gì! Nhóc chảy máu rồi! Mau tới bệnh viện! " Minh Triệt gắt giọng, bế cô lên chạy xuống sân khấu
" này! Đợi bọn tôi với ! " Hai anh em nhà Dư nhanh chóng đuổi theo
...
Tại bệnh viện
Cái chân của Linh Vũ được băng lại và cô đang rất khó chịu khi Minh Triệt cứ ở bên tai dạy dỗ
" Được rồi! Được rồi anh không cần phải nói nữa ! Mau quay lại trường đi ! " Linh Vũ đã hết chịu nổi
" hừ ! Cuộc thi lần này ta sẽ không cho nhóc tham gia nữa" Minh Triệt lạnh nhạt rời khỏi
Hắn không tin đây là một sự cố ngoài ý muốn!
" Anh hai cũng ra ngoài đi, em có chuyện muốn nói với cậu ấy " Dư Tịch nói nhỏ với Dư Nghị
" Được " Dư Nghị lặng lẽ rời đi
Căn phòng chỉ còn lại hai người Dư Tịch và Linh Vũ đang giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ
" Linh Vũ...cậu yêu Từ Minh Triệt anh ta sao ? " Dư Tịch lên tiếng phá vỡ tĩnh lặng
" Tôi không biết " Linh Vũ chống cằm vỏn vẹn đáp lại
Yêu sao ? Cô chưa bao giờ nghĩ tới...
" Vậy lúc nãy tại sao lại liều mạng bảo vệ anh ta như vậy? "
" Không Biết! "
Cô lúc đó chỉ cảm thấy tim mình nhói lên
Giống như nếu anh ta xảy ra chuyện gì thì...cô cũng chẳng còn muón ở lại đây nữa
Cảm giác vô cùng khó hiểu...
Dư Tịch thở ra một hơi hơi dài
" Chỉ có yêu mới có thể đổi cả tính mạng để bảo vệ người đó thôi. Linh Vũ cậu yêu anh ta rồi ! "
Linh Vũ trầm mặc
Ra là vậy...Mình yêu lão đại rồi...phải làm sao đây ?
" Sao không nói gì ? Chẳng lẽ tớ nói trúng rồi ? " Dư Tịch nhếch miệng
" Cậu...am hiểu thật đấy. Vậy mà vẫn chưa có người yêu " Linh Vũ làm mặt khinh bỉ
Dư Tịch tức giận đến đỏ mặt " Thì cậu cũng đã có đâu chứ ! "
" Nhưng tớ không có am hiểu như thế " Linh Vũ nhún vai
Dư Tịch: "..."
" Vậy thôi! Tớ đi đây ! Nghỉ ngơi cho tốt ! " Dư Tịch xoay người ra khỏi phòng
Còn lại Linh Vũ, cô rút điện thoại ra bắt đầu bấm số
...
" Thịnh thiếu tôi lấy được rồi " Một tên đeo khẩu trang đưa cho Tuấn Lãng một cái tệp
" Tốt lắm! Mặc dù tên Minh Triệt đó không bị làm sao nhưng con nhỏ Linh Vũ đó lại bị thương... "
" Mà thiếu người thì chúng nó không thể tham gia rồi ! "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc