Nữ Phụ! Nổi Loạn Đi! - Chương 20

Tác giả: Suzue

" Anh hai !!!! " Ngự Thanh gọi ra một hơi dài
Nam sinh nghe thấy liền vui mừng chạy tới ôm lấy con bé
" Em đã đi đâu vậy hả ?! Làm anh lo ૮ɦếƭ được! "
" Em xin lỗi... "
Linh Vũ: "..." Thì ra là một tên cuồng em gái. Gọi là siscon...?
"...Cũng may là có chị gái này chịu giúp em " Ngự Thanh quay về phía Linh Vũ
Nam sinh giờ mới chú ý tới cô nhưng sắc mặt bỗng khựng lại
" Cô là...Đàm Linh Vũ ? " Nam sinh nhíu mày
" Đúng vậy "
" Muốn gì ở em gái tôi ? " Nam sinh ngay lập tức kéo em gái mình ra sau trở mặt nói
Linh Vũ: "..."
Ta là cứu giúp em gái ngươi khỏi bị người khác bắt cóc !
Vậy mà còn không biết cúi xuống mà cảm ơn !
" Tôi là giúp em gái cậu khỏi bị lạc.... "
" Vậy thì cảm ơn " Nam sinh nhanh chóng nói dường như không muốn nói chuyện thêm với Linh Vũ
" Ít nhất phải mời tôi một bữa ăn. Ngự Thanh cũng đói mà phải không? " Cô nhìn về phía Ngự Thanh đang đứng sau anh trai mình
" Đúng đấy anh hai ! Chúng ta phải đi ăn ! "
Nam sinh: "..."
Nhưng đừng chọn món quá đắt tiền!
Cả ba người đi vào một quán ăn gần đó
Linh Vũ biết cậu ta tiếc rẻ lên liên tục gọi những món đắt nhất làm nam sinh ngồi chỉ trừng lớn nhìn cô
" Phải rồi, cậu tên gì ? " Linh Vũ vừa cắt miếng thịt vừa hỏi
" Ngự Kỷ " Nam sinh ngắn gọn nói
" Ồ...da cậu trắng thật đấy lại còn nhỏ nhắn nữa nhìn từ xa tôi còn tưởng là con gái..., "
" Muốn ૮ɦếƭ à ! " Ngự Kỷ dữ dằn đập bàn quên mất Ngự Thanh đang ngồi cạnh
" Em gái cậu khóc bây giờ kìa "
" A...anh xin lỗi...em tiếp tục ăn đi " Ngự Kỷ vội vàng gắp thức ăn cho Ngự Thanh
Linh Vũ: "..." Trở mặt nhanh thật
Trong khi Ngự Thanh đang chuyên tâm ăn uống thì Ngự Kỷ chống cằm quay sang cô
" Nghe nói...cô bây giờ quen biết với Minh Triệt sao ? Thú vị thật "
" Thì sao ? " Linh Vũ lạnh giọng
" Tôi ấy...thật ra cũng từng ngưỡng mộ coi anh ta như đàn anh, sư phụ của mình nhưng giờ thì...hừ !...Chẳng hỉểu anh ta đã biến thành cái dạng gì rồi ! " Ngự Kỷ cắn nát ống hút của bình sữa trên tay
Linh Vũ trầm mặc, cắn một miếng lớn bánh hamburger từ từ nuốt xuống
" Cậu có biết nhà anh ấy không ? "
" Tất nhiên rồi, gần khu nhà tôi "
" Dẫn tôi tới đó đi "
" Cô... " Ngự Kỷ ngạc nhiên nhìn nữ sinh trước mặt
Không có một chút biểu cảm dư thừa nào, không thể nhận ra cô gái này đang nghĩ gì
" Tại sao lại muốn tới đó ? " Ngự Kỷ nghi hoặc
" Hôm nay tôi thấy anh ấy không giống bình thường lên muốn tới hỏi thăm một chút " Linh Vũ bình thản lau tay
" Gọi điện không được sao ? "
" Không bắt máy " Cô nhún vai
Ngự Kỷ trầm mặc một lúc
" Gần đây hình như sức khỏe anh ta không được tốt lắm... "
" Mặc dù không muốn nhưng dù sao cô cũng đã giúp em tôi vì vậy tôi sẽ đưa cô đến đó " Ngự Kỷ thẳng người đứng dậy
Ánh mắt tin tưởng nhìn Linh Vũ
" Tôi mong rằng cô có thể giúp anh ta tìm lại bản thân "
Linh Vũ rũ mắt " Ừ... "
Trước mặt Linh Vũ và một căn biệt thự nhưng không to bằng nhà của cô
" Nhà của anh ấy đây ư ? " Linh Vũ quay lại hỏi Ngự Kỷ đang bế Ngự Thanh ở sau lưng mình
" Đúng vậy! Tôi lừa cô làm gì "
" Tôi còn tưởng...nhà anh ta nghèo lắm... "
" hả ? Phụt...ahaha...haha... " Ngự Kỷ cười sằng sặc
" Cô không biết anh ta từng là một thiếu gia ư ? "
" Từng ? Vậy bây giờ không phải sao ? " Linh Vũ khó hiểu
" ...Nghe nói...ba mẹ anh ta bị tai nạn từ đó anh ta trở thành một người thích đánh nhau...lúc đầu tôi còn không tin nhưng thái độ anh ta hờ hững với tôi không thể nào quên được! " Ngự Kỷ siết chặt nắm tay
" Lão đại chỉ là không muốn cậu bị liên lụy... "
" Điều đấy Tôi biết ! Nhưng anh ta không thể tỏ ra không quen biết với tôi như vậy! Anh ta có hiểu cảm giác của tôi không! " Ngự Kỷ kích động gắt lên
Ngự Thanh lần đầu thấy anh trai như vậy có chút sợ hãi bấu chặt tay nhìn về phía Linh Vũ
" Vậy đã bao giờ cậu hiểu được cảm giác của anh ta chưa ? "
Câu hỏi của Linh Vũ khiến Ngự Kỷ sững sờ
" Cậu chưa bao giờ hiểu cảm giác của anh ấy cả, một kẻ chỉ nghĩ đến bản thân mình... " Linh Vũ không một chút do dự sắc bén công kích Ngự Kỷ
Ngự Kỷ trầm mặc một hồi mới nhỏ giọng nói
" Đúng...tôi là một kẻ chỉ nghĩ đến bản thân...Vậy lên xin cô hãy giúp anh ấy thoát khỏi cái bóng tối đó đi ! "
" Tôi không thể giúp anh ta thoát khỏi bóng tối...vì tôi cũng là một người lạc trong bóng tối...
" Dù vậy tôi nghĩ sẽ...tạo ra một ánh sáng mới cho anh ta...nếu có thể "
Khi hai người ở trong bóng tối tạo ra ánh sáng cho nhau thì ánh mắt đó sẽ như thế nào ?
Nó có đẹp không ?
Cô cũng không biết nhưng thử rồi sẽ biết !
Ngự Kỷ môi cong lên " Có vẻ cô không giống như lời đồn nhỉ ? "
" Lời đồn là lời đồn còn tôi là tôi hai thứ riêng biệt " Linh Vũ thờ ơ nói
" Xin lỗi...vì tôi đã quá ích kỷ... " Ngự Kỷ thấp giọng
" Không sao, tôi cũng là một người ích kỷ giống cậu... " Linh Vũ thở ra một hơi dài
" Vậy...tôi đưa Ngự Thanh về đây, chắc con bé cũng đã mệt rồi.. "
" Ừ " Đi lẹ giùm
" Hẹn gặp lại ở sự kiện thi đấu nhóm của tôi tên là Winner ! " Ngự Kỷ vẫy tay dắt Ngự Thanh rời khỏi
Winner ? Chiến Thắng sao ?
Linh Vũ nhếch môi
Vậy tôi sẽ biến nó thành Thua cuộc !
Linh Vũ đứng trước cửa căn biệt thự chậm rãi bấm chuông
Nhưng vẫn chưa thấy ai mở cửa
Bấm thêm phát nữa
Vẫn chưa có gì...
Bấm thêm vài chục phát nữa thì...
" Ra liền, ra liền đây! "
*Cạch* Một vị đàn ông trung niên mặc bộ đồ quản gia bước ra
Thấy Linh Vũ ông có chút ngạc nhiên
" Xin hỏi...cô bé là bạn của Từ thiếu sao ? "
Từ thiếu ? Từ Minh Triệt ?
" Đúng vậy! "
" Vậy thì thật tốt quá. Thật ra Từ thiếu cậu ấy bị ốm mấy ngày rồi nhưng lại không chịu ăn uống gì cứ đâm đầu vào tập luyện....Ta mong cô bé có thể giúp cậu ấy "
Vậy là giấu ốm Không nói với mình sao ?
Thật đáng giận !
" Anh ấy đâu ? "
" Mời đi hướng này "
Vị đàn ông trung niên dẫn Linh Vũ đi vào căn biệt thự, mặc dù lớn nhưng không có bất kỳ bóng người nào, nhiều căn phòng đã đóng đinh chặn lại
" Mọi người ở đây xin nghỉ rồi sao ? "
Vị quản gia có chút kinh ngạc khi cô hỏi vậy
" Đúng, nhưng tôi làm ở đây cũng hơn chục năm rồi không muốn rời xa cậu ấy... "
Linh Vũ trầm mặc
Không lâu sau đã tới trước cửa phòng \'Từ Minh Triệt\' lúc nào không hay biết
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc