Nữ Phụ! Nổi Loạn Đi! - Chương 17

Tác giả: Suzue

Tối đến
Linh Vũ đứng canh ở trước cửa phòng nữ sinh kia. Nữ sinh đó thấy Linh Vũ thì sắc mặt trở lên tái nhợt
" Bạn học này, chúng ta nói chuyện một chút được chứ ? " Linh Vũ mỉm cười hiền từ
" Cậu...làm sao...? " Nữ sinh sợ hãi lùi lại
" Không cần sợ hãi đến vậy...tớ chỉ hỏi cậu vài câu thôi. Được mà phải không? "
Nữ sinh nuốt một ngụm khí lạnh
Một lát sau
" Đừng! Dừng lại đừng nhồi nhét cho tôi mấy thứ đó nữa...Tôi kể mà ! " Nữ sinh mặt mày trở lên đỏ bừng liên tục lắc đầu
" Nói đi nếu không...phù... " Linh Vũ thổi một hơi vào tai nữ sinh
Nữ sinh rùng mình bịt tai nép vào tường
" Thật sự...là...là...bạn học Ngọc Khiết bảo tôi làm vậy chứ tôi không dám làm gì hết ! " Đầu óc nữ sinh quay cuồng
Linh Vũ ngồi xổm trước mặt nữ sinh " Cô ta có uy hiếp gì cô không ? "
" Không! Không có! Cô ấy chỉ nói tôi làm vậy để giải thoát cho Từ đàn anh thôi "
Linh Vũ: "..." Giải thoát anh ta khỏi mình ? Ý gì vậy ?
Quả nhiên nữ chính và nữ phụ chưa bao giờ hòa thuận được với nhau (ngoại trừ bách hợp và các thể loại khác)
Linh Vũ chậm rãi đứng dậy
" Giờ cậu có thể về phòng được rồi. Chuyện hôm nay nếu cậu nói ra thì...."
Nhìn cửa miệng của Linh Vũ mặt nữ sinh liền trở lên đỏ ửng
" Mình biết rồi! Biết rồi! Đừng nói nữa ! "
Nữ sinh nhanh chóng đứng dậy chạy tuột mạng
Cô ta quả nhiên là Biến th' !
Linh Vũ: "..."
...
11:00
Nhà trường tổ chức một buổi thám hiểm vào ban đêm dành cho hai lớp E và A.
Bọn họ đã phân ra làm hai nhóm một nhóm sẽ đóng giả ma và ẩn trốn một nơi bất kỳ, một nhóm sẽ làm đội thám hiểm đi vào trong rừng và tìm được đích thì họ sẽ thắng
Linh Vũ mặc dù bị trọng thương nhưng vẫn muốn tham gia cuộc chơi này
Mục đích của cô là đóng giả làm ma để đi dọa nữ chính Ngọc Khiết
Còn Minh Triệt anh ta thì từ lúc trở về phòng đã không thấy ló mặt ra nữa, dù có gọi hết hơi cũng chẳng thấy anh ta mở cửa. Nhiều lúc còn cảm thấy anh ta bí ẩn hơn cả cô
Nhưng chắc là cả ngày hôm nay anh ta mệt rồi
" Bạn học Đàm...cậu đóng giả làm Annabella sao ? " Một nam sinh giả trang quỷ đứng bên cạnh hỏi
" Đúng vậy! Giống không ? " Linh Vũ toe toét cười
Nam sinh: "..." Làm ơn đừng cười nữa
Tôi đứng cạnh còn cảm thấy ớn lạnh nữa là...
Tiếp theo là nhóm của Ngọc Khiết, Tuấn Lãng, Hạo Hiên và Đức Thành đi cùng nhau
Linh Vũ nhếch miệng cười
Thật tốt ! Ta sẽ cho các ngươi thưởng thức cảnh đẹp cùng nhau
" này Bạn học Đàm...chân cậu đang bị thương đứng trên đó Không sợ té sao ? " Một nữ sinh đóng giả làm ma ngước lên nhìn
" Tôi té từ trên vách còn chỉ bị rách da thì nói gì đến cành cây " Linh Vũ ngồi xổm trên cành cây
Trên tay cô là một cái bùi nhùi được buộc vào một sợi chỉ dài
Nữ sinh đóng giả ma: "..."
Không cần chơi ác thế đâu
" À...sắp đến rồi kìa. Mọi người mau chuẩn bị "
Những đám học sinh đóng giả ma khác ẩn nấp sau những bụi cây phía dưới, riêng Linh Vũ vẫn ngồi trên cành cây
Ánh sáng của đèn pin sắp tới gần, có thể nhìn thấy ba bóng người
" Em...sợ quá " Ngọc Khiết sắc mặt tái nhợt tay níu vào áo Hạo Hiên
" Yên tâm đi, mấy trò trẻ con này không làm khó được tụi anh đâu ! " Hạo Hiên tay cầm đèn pin tự tin mạnh miệng
" A " Bỗng Ngọc Khiết hét lên
" Làm sao vậy ?! "
" Có cái gì đó vừa đập vào lưng em nó rất ngứa. " Ngọc Khiết sợ hãi nói
" Nó đâu rồi ? " Tuấn Lãng lo lắng hỏi
" Hình như...bay lên rồi... "
Tuấn Lãng định chiếu đèn pin thì một quả bóng được ném xuống chỗ họ, khi nó nổ ra có rất nhiều khói bụi bay mù mịt. Sau đó lại tiếp tục thật nhiều quả bóng được ném xuống
" Khụ...khụ...cái quái gì vậy ? " Hạo Hiên tức giận
" Hình như trong quả bóng là bụi phấn " Đức Thành che miệng lại
" Mau chạy về phía trước đi ! " Tuấn Lãng ra lệnh kéo Ngọc Khiết đi theo
Trước mặt bọn họ không còn có khói bụi nữa nhưng điều kỳ lạ đó là rất nhiều dấu chân màu đỏ máu in trên mặt đất
Ngọc Khiết kinh sợ bám chặt Tuấn Lãng
" Đức Thành cậu ta đâu rồi ? " Tuấn Lãng nhớ ra hình như thiếu một người
" Chắc đi lạc rồi, thôi kệ cậu ta đi " Hạo Hiên nhún vai
Thấy Ngọc Khiết càng bám chặt hơn Tuấn Lãng lên tiếng an ủi
" Em không cần phải sợ đâu, đây chỉ là chiêu trò của bọn họ thôi "
" Nhưng...bên kia... " Ngọc Khiết run rẩy chỉ tay
Bên đó có một bóng người chuyên chạy đi chạy lại trong bóng đêm
Tuấn Lãng cầm đèn pin soi sáng, bóng người hiện ra *** là một nữ sinh mặc đồng phục nhưng trên đầu cô ta là một quả bí ngô có hình hài đáng sợ, trên tay nữ sinh có cầm một con dao nhuốm máu (Nếu ai xem bộ Bí Ngô Cuồng Sát sẽ biết :)
" Aaaaa " Tiếng hét của Ngọc Khiết trở lên chói tai
Người nửa bí ngô ấy tay cầm con dao còn múa may xoèn xoẹt cảnh tượng rất đáng sợ
Hai chân của Hạo Hiên như nhũn ra
Bất chợt một thùng côn trùng giả được đổ xuống vì trong bóng đêm lên ai cũng nghĩ nó là thật
Mấy con côn trùng giả liên tiếp rơi xuống đầu Tuấn Lãng và Hạo Hiên khiến họ lạnh gáy
" C...chạy...Mau ! "
" Khoan...đợi em " Ngọc Khiết bị bỏ lại hoảng hốt vô cùng
Cô ta giẫm phải một con rắn giả giật mình lùi lại ***ng phải một thứ gì đó
Nó phát ra âm thanh kẽo kẹt, Ngọc Khiết giật mình quay lưng lại chiếu đèn pin vào thì liền nhìn thấy một cái ghế gỗ và có người ngồi lên đó mặc một bộ đồ giống Pu'p bê
Đến khi Ngọc Khiết chiếu đến mặt nó thì....
" AAAAAaaaaaa " Tiếng hét làm rung trời rung đất
Linh Vũ: "..."
Biết thế không dọa cô ta
Hỏng hết tai ta rồi !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc